Sáng sớm, Lý Mộ từ trên giường lớn mềm mại tỉnh lại.
Huyễn Cơ đã tỉnh, ngồi ở bên giường chải mái tóc dài của nàng, nàng quay đầu nhìn Lý Mộ một cái, nói: “Yên tâm đi, ta sẽ có trách nhiệm đối với ngươi, chỉ muốn ngươi nguyện ý, bây giờ có thể trở thành hoàng hậu của ta... Ai u...”
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị kéo đến trên giường.
Lý Mộ mặt mũi âm trầm, cắn răng nói: “Hồ ly tinh, đây là ngươi tự tìm!”
Thiên Hồ quốc, hoàng cung đại điện, yêu thần đã chờ đợi thật lâu, chưa chờ được nữ vương bệ hạ, chỉ chờ được Hồ Lục thống lĩnh.
Hồ Lục chậm rãi đi đến trong điện, thản nhiên nói với mấy chục yêu thần: “Hôm nay nữ vương không lên chầu sớm, giải tán đi...”
...
Thần Đô.
Cung Trường Nhạc.
Lý Mộ về Thần Đô đã mấy ngày, từ Thiên Hồ quốc cầm về phần tài liệu Thiên Cơ Phù thứ hai, cùng nữ hoàng hợp sức vẽ ra hai tấm Thiên Cơ Phù, cũng đã bảo Huyền Chân Tử cầm về Bạch Vân sơn.
Liễu Hàm Yên và Lý Thanh tạm thời chưa trở về, hai vị thái thượng trưởng lão ở trước khi tuổi thọ đoạn tuyệt, sẽ mang sở học, cùng với cảm ngộ tu hành suốt đời truyền cho nội môn đệ tử, trừ Lý Mộ, toàn bộ đệ tử hạch tâm Phù Lục phái đều bị triệu về núi.
Lý Mộ ngồi ở phía dưới nữ hoàng, vị trí thuộc riêng về hắn, một phong tấu chương đã xem non nửa canh giờ.
Cũng không phải hắn gặp triều sự khó có thể lựa chọn, là hắn đến bây giờ cũng chưa thể tiếp nhận, hắn thế mà bị Huyễn Cơ trút, trút... trút rượu thất thân.
Nữ hoàng nhiều lần báo cho hắn, bảo hắn cẩn thận Huyễn Cơ, nhưng Lý Mộ chính là không để ở trong lòng, bây giờ nói cái gì cũng muộn rồi, hắn cùng nữ hoàng còn chưa có tiến triển mang tính thực chất, đã gạo nấu thành cơm với Huyễn Cơ.
Chuyện này, Lý Mộ bây giờ còn chưa nói cho Liễu Hàm Yên cùng Lý Thanh.
Bởi vì mất mặt.
Hơn nữa bây giờ vấn đề lớn nhất cũng không ở Liễu Hàm Yên cùng Lý Thanh, nếu để nữ hoàng biết, hậu quả khó có thể tưởng tượng, nàng cùng Huyễn Cơ thủy hỏa bất dung, nhất định sẽ cho rằng Lý Mộ phản bội nàng...
Lý Mộ vụng trộm nhìn nữ hoàng một cái, lại cúi đầu tiếp tục xem sổ con.
Chu Vũ cũng nhìn thoáng qua Lý Mộ, hỏi: “Tu vi của ngươi sao lại tăng lên, ngươi có phải hay không bị...”
Lý Mộ lập tức đứng lên, nói: “Thần không phản bội bệ hạ!”
“... Bị thái thượng trưởng lão Phù Lục phái truyền pháp lực...”
Chu Vũ nói xong, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Lý Mộ: “Ngươi vừa rồi nói phản bội cái gì?”
Lý Mộ chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu nói: “Không có gì.”
Chu Vũ nhíu mày, nói: “Trẫm đã sớm phát hiện, sau khi từ Thiên Hồ quốc trở về, ngươi luôn mất hồn mất vía, con hồ ly tinh đó hấp dẫn đối với ngươi lớn như vậy sao?”
Vẻ mặt Lý Mộ không lộ chút manh mối, nghiêm mặt nói: “Bệ hạ hiểu lầm rồi, thần chỉ là đang nghĩ, sự thật là tàn khốc như thế, mạnh như thái thượng trưởng lão cảnh giới thứ bảy, cũng không thể tránh khỏi sẽ gặp tuổi thọ kết thúc...”
Chu Vũ nói: “Cái này có cái gì phải nghĩ, ai cũng phải chết, ba giáp một trăm tám mươi năm đã không ít, mười năm có ý nghĩa, hơn trăm năm sống tạm.”
Lý Mộ từ từ nói: “Lời tuy nói như vậy, nhưng tu hành không phải chính là vì trường sinh, đại đa số tu hành giả cả đời cùng trời tranh mệnh, cũng chỉ so với người thường thọ hơn vài năm, cái này tính là tu tiên cái gì...”
Chu Vũ không tán thành lời của Lý Mộ, thản nhiên nói: “Trường sinh chưa chắc đã là chuyện tốt, nếu là để trẫm chọn, chỉ cần có thể cùng người âu yếm cùng trải qua một đời phàm nhân, trẫm tình nguyện không cần tuổi thọ thật lâu.”
Lý Mộ nói: “Thần cũng nghĩ như vậy.”
Ánh mắt hai người đối diện, Lý Mộ vẻ mặt thản nhiên, tầm mắt Chu Vũ rất nhanh dời đi.
Trong lòng Lý Mộ cảm khái, cùng là đứng đầu một quốc gia, nữ hoàng nếu có một nửa sự chủ động của Huyễn Cơ, Linh Nhi bây giờ cũng có thể có đệ đệ hoặc muội muội rồi...
Sau khi từ cung Trường Nhạc rời khỏi, Lý Mộ thuận tiện đi Cung Phụng ti xem chút.
Trước khi đi, hai đại cung phụng ngăn cản Lý Mộ, hỏi: “Lý đại nhân, mấy ngày trước hoàng cung hai lần có dị tượng, là tình huống gì vậy?”
Lý Mộ thành thực nói: “Là dị tượng Thiên Cơ Phù sinh ra.”
Hai người chà chà tay, thấp thỏm hỏi: “Hai tấm Thiên Cơ Phù đó...”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Không sai, là cho các ngươi, các ngươi ở nơi này làm cho tốt, đến lúc đó, hai tấm Thiên Cơ Phù kia sẽ hoàn hảo giao ở trong tay các ngươi.”
Hai người nghe vậy, thở phào, nghiêm nghị nói: “Lý đại nhân yên tâm, nữ hoàng bệ hạ yên tâm, hai chúng ta nhất định làm hết phận sự, yêu quý nghề nghiệp...”
Cách lúc trao Thiên Cơ Phù cho hai đại cung phụng còn có vài năm, Đại Chu đất rộng của nhiều, vài năm thời gian cũng đủ triều đình lại gom đủ mấy bộ tài liệu, trái lại cũng không cần lo lắng.
Đối với các tu hành giả cấp cao này mà nói, kẻ địch lớn nhất đó là tuổi thọ, Phù Đạo Tử cùng Tang Cổ vội thu đồ đệ như vậy, đó là tính ở trước khi tuổi thọ đoạn tuyệt truyền xuống y bát, giải quyết tiếc nuối.
Vất vả tu hành đến cảnh giới thứ bảy, tuổi thọ chỉ một trăm tám mươi năm, Lý Mộ cũng cảm thấy quá ngắn, nhưng nữ hoàng nói cũng không sai, cùng người yêu thương bên nhau cả đời, có ý nghĩa hơn xa so với đau khổ tu hành mấy giáp, bế quan đi ra, đại nạn đã tới.
Liễu Hàm Yên cùng Lý Thanh không có đây, trong nhà chỉ có Vãn Vãn Tiểu Bạch cùng mấy nha hoàn.
Lý Mộ bình thường thời gian một mình bầu bạn với các nàng không nhiều, hôm nay chủ động dẫn các nàng ra đường đi dạo.
Hắn thua thiệt nhất là Tiểu Bạch, Tiểu Bạch làm nằm vùng cho hắn, hiểu chuyện khiến Lý Mộ đau lòng, thường xuyên mình chịu tủi thân và uất ức, truyền tình báo quan trọng cho hắn, kết quả bên người Lý Mộ vẫn là có hồ ly khác trước, Tiểu Bạch bây giờ còn không biết.
Ngoài đường Thần Đô, Lý Mộ một trái một phải bị các nàng kéo, Tiểu Bạch và Vãn Vãn một đường líu ríu nói chuyện, đột nhiên, Lý Mộ phát giác bước chân Vãn Vãn khựng lại, thanh âm cũng im bặt.
Lý Mộ quay đầu đi, đang muốn hỏi nàng làm sao vậy, phát hiện Vãn Vãn nhìn về phía nào đó bên đường, khuôn mặt nhỏ có chút trắng bệch.
Lý Mộ theo tầm mắt của nàng nhìn lại, nhìn thấy một đôi vợ chồng ăn xin, đang dọc phố ăn xin. Dân chúng Thần Đô thích làm việc thiện, thỉnh thoảng sẽ có người qua đường lấy ra một hai đồng, đặt ở trong bát bọn họ.
Vãn Vãn nhìn chằm chằm đôi vợ chồng ăn xin kia, trong mắt hiện lên một mảng hơi nước.
Lý Mộ ý thức được cái gì, yên lặng nắm tay Vãn Vãn, dùng sức nắm nắm.
Hết chương 879.