Tầm mắt Tiểu Bạch từ trên một món quần áo đảo qua, hắn lại lập tức mở miệng: “Vị cô nương này, cái váy tử tiêu thúy văn này không quá thích hợp ngài, ngươi xem xem bên cạnh cái váy ngân văn bách điệp độ hoa này, tiểu nhân cảm thấy cái tiên y này mới hợp với khí chất ngài.”
Ánh mắt của Xưng Tâm chỉ dừng lại trên một cái dây chuyền một chớp mắt, thanh niên này lại giới thiệu: “Cô nương hảo nhãn lực, dây chuyền ngũ sắc thạch này là thiên nhiên hình thành, không có một tia dấu vết tạo hình, là thượng phẩm trong thượng phẩm, chỉ cần hai trăm linh ngọc, ngài liền có thể có được nó.”
Thanh niên này hiển nhiên rất giỏi về tiếp thị, nói hai ba câu đã khiến đám người Vãn Vãn động lòng mua sắm, Lý Mộ thấy vẫn chưa ngăn trở, tuy nói những thứ quần áo đẹp đẽ này cũng không có tác dụng gì thực tế, nhưng pháp bảo phòng ngự của đám Vãn Vãn đều là nội giáp sát người cao cấp hơn, mua những thứ quần áo này vốn vì đẹp.
Cuối cùng, ba cô gái đều tự chọn một món quần áo, một món trang sức, Lý Mộ đang định trả tiền, người bán hàng kia lại tiếp tục nói: “Ba vị cô nương không xem thứ khác chút nữa sao, các ngươi vừa rồi chọn là đồ mùa thu, nơi này còn có đồ mùa xuân mùa hè mùa đông, ngươi xem vũ sa vân thường lá sen này, rất thích hợp mùa hè mặc, còn có cái váy mây khói con bướm này, chính là lựa chọn số một cho đồ mùa xuân, bỏ lỡ lần này, thì phải chờ năm năm sau.”
Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch các nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói có đạo lý, vì thế đều mua thêm vài bộ quần áo.
Thanh niên kia biết lần này là gặp được khách hàng lớn rồi, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, tiếp tục nói: “Các vị cô nương muốn cho bằng hữu các ngươi vài món hay không, vượt qua hai mươi món, mỗi món có thể chiến khấu một phần cho các ngươi, lần này mua đủ một vạn linh ngọc, lần sau chiết khấu hai phần cho các ngươi.”
Vãn Vãn quay đầu nhìn Lý Mộ, nói: “Công tử, nếu không cũng mua vài món cho tiểu thư cùng Thanh tỷ tỷ đi.”
Tiểu Bạch cũng mở miệng nói: “Còn có Chu tỷ tỷ, A Ly tỷ tỷ, dì Mai, các nàng nếu biết chúng ta ra ngoài du ngoạn, không mang quà cho các nàng, có thể sẽ không vui “
Ngao Xưng Tâm chờ mong tương tự nhìn Lý Mộ: “Ta có thể mua thêm cho mình mười món không?”
Lý Mộ tuy không thiếu linh ngọc, nhưng linh ngọc của hắn cũng không phải gió thổi đến, là nữ hoàng cùng Huyễn Cơ cho, mua những thứ vô dụng này, đơn thuần thuộc loại lãng phí.
Đau lòng linh ngọc thì đau, nhưng vừa rồi đã nói ra, lúc này đổi ý, sẽ ảnh hưởng hình tượng vĩ ngạn của hắn ở trong lòng Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch, càng quan trọng hơn là, Liễu Hàm Yên cùng nữ hoàng nếu biết Lý Mộ mang theo bọn Tiểu Bạch ra ngoài đi dạo, không mang quà về cho các nàng, thì không chỉ có là vấn đề không vui.
Lý Mộ chỉ có thể làm bộ như không để ý khoát tay, nói: “Mua mua mua, các ngươi muốn mua bao nhiêu mua bấy nhiêu.”
Ba thiếu nữ chọn quên cả trời đất, mắt người bán hàng kia cũng đang tỏa sáng, trong tay cầm bút, tính nhanh trên giấy, Lý Mộ nhìn thấy con số cuối cùng, cho dù hắn có chuẩn bị tâm lý, cũng không ngờ được các nàng lại chọn đồ giá trị hai vạn linh ngọc.
Vãn Vãn cũng thấy được con số cuối cùng, như là làm sai kéo kéo ống tay áo Lý Mộ, nhỏ giọng nói: “Công tử, nếu không chúng ta không mua nhiều như vậy đi.”
Lý Mộ còn chưa mở miệng, phía sau liền có một thanh âm truyền đến: “Chút đồ này cũng tiếc mua cho mấy mỹ nhân, ngươi người này không khỏi cũng quá keo kiệt, hôm nay thứ ba mỹ nhân này thích, Thanh Huyền Tử ta bao hết, coi như kết giao bằng hữu.”
Một nam tử trẻ tuổi bộ dạng tuấn tú từ phía sau đi tới, nam tử trái ôm phải ấp hai nữ tử, phía sau còn dẫn theo hai vị, bốn nữ tử này không tính là tuyệt sắc, nhưng dung mạo cũng coi như xuất chúng, chỉ là cùng Vãn Vãn Tiểu Bạch với Xưng Tâm đứng chung một chỗ, thì có chút ảm đạm nhạt nhòa.
Nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa tự lộ thân phận, dẫn lên một trận xôn xao ở trong đám người chung quanh.
“Là Thanh Huyền Tử!”
“Nghe nói hắn không đến ba mươi, tu vi đã là cảnh giới thứ năm, ở trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Huyền Tông, thực lực có thể vào mười hạng đầu.”
“Lời đồn hắn tu là công pháp âm dương song tu, đạo lữ bên cạnh có mười mấy người, hắn sợ là nhìn trúng ba nữ tử này rồi.”
“Ài, Thanh Huyền Tử đại nhân sao không nhìn trúng ta chứ, ta cũng nguyện ý trở thành đạo lữ của hắn.”
“Người trẻ tuổi bên cạnh ba nữ tử kia cũng khí độ bất phàm, nhìn qua không phải hạng tầm thường.”
“Vậy thì sao, cho dù hắn có chút bối cảnh, có thể so sánh với đệ tử hạch tâm Huyền Tông sao?”
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, kẻ tự xưng Thanh Huyền Tử này, vừa gặp mặt đã hạ thấp Lý Mộ, nâng lên chính hắn, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi ba thiếu nữ bọn Tiểu Bạch một khắc nào. Lý Mộ ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, lẳng lặng chờ hắn biểu diễn.
Thanh Huyền Tử mỉm cười với Tiểu Bạch cùng Vãn Vãn, nói: “Tại hạ Thanh Huyền Tử, chính là đệ tử thế hệ thứ tư của Huyền Tông, hành động này cũng không có ý khác, chỉ là muốn làm quen với ba vị cô nương.”
Không đợi bọn Tiểu Bạch mở miệng, hắn liền nhìn về phía chủ sạp thanh niên kia, hỏi: “Thứ ba vị mỹ nhân nhìn trúng, đáng giá bao nhiêu linh ngọc, ta trả thay các nàng.”
Mặc kệ ai trả, linh ngọc đều là đến trong tay hắn. Trong lòng thanh niên nở hoa, lập tức nói: “Tổng cộng hai vạn lẻ tám trăm linh ngọc, xóa số lẻ cho ngài, hai vạn khối tròn là được “
Thanh Huyền Tử nghe vậy ngẩn ra, không tin tưởng nói: “Bao nhiêu?”
Thanh niên mỉm cười nói: “Hai vạn khối hạ phẩm linh ngọc.”
Con ngươi Thanh Huyền Tử cũng phóng đại một ít, chỉ là vài bộ quần áo, thế mà đòi hai vạn linh ngọc, chủ sạp này chẳng lẽ là điên rồi. Sắc mặt hắn trầm xuống, cả giận nói: “Đồ khốn kiếp, đi lừa thế mà đi tới Huyền Tông ta, ngươi nơi này cái gì đáng giá hai vạn linh ngọc?”
Hắn mặc dù có hai vạn linh ngọc, nhưng còn chưa hào phóng đến mức tùy tay đưa nó cho người xa lạ gặp mặt một lần.
Thanh niên vô tội chỉ chỉ gần trăm món quần áo cùng với toàn bộ vật phẩm trang sức trên quầy hàng, nói: “Ba vị cô nương này, xấp xỉ muốn mang toàn bộ đồ nơi này mua hết.”
Sắc mặt Thanh Huyền Tử lúc đỏ lúc trắng, quay đầu mỉm cười nhìn Tiểu Bạch cùng Vãn Vãn, nói: “Các vị cô nương, các ngươi mua nhiều quần áo như vậy làm gì?”
Hắn vừa dứt lời, Lý Mộ vươn tay, trên không hiện ra một đống linh ngọc.
Hắn nhìn chủ sạp thanh niên kia, nói: “Nơi này có hai trăm khối trung phẩm linh ngọc, ngươi thu lấy.”
Hết chương 885.