Lý Mộ quay đầu nhìn Thanh Huyền Tử, Thanh Huyền Tử mặt không biểu cảm.
Chủ sạp linh dược tự nhiên muốn bán được thêm chút linh ngọc, nhưng hắn đã đáp ứng người khác, nếu là người khác, có lẽ hắn vẫn sẽ nhịn đau bán cho công tử trẻ tuổi ra giá đầu tiên, nhưng đây là Thanh Huyền Tử, đệ tử hạch tâm Huyền Tông, ở trên địa bàn Huyền Tông, hắn đắc tội không nổi, trong lúc nhất thời trở nên khó xử.
Lý Mộ nhìn ra chủ sạp khó xử, mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy, linh dược này tặng cho hắn đi.”
Quán chủ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: “Đa tạ vị công tử này, vật đó liền tặng cho ngài, coi như là đền cho ngài.”
Lý Mộ nhìn cũng không thèm nhìn Thanh Huyền Tử, tiếp tục nhặt bảo vật.
Hắn lúc thì nhìn trúng một thanh phi kiếm, lúc thì lại nhìn trúng một lọ đan dược, lúc lại nhìn trúng một quyển công pháp tu hành, nhưng mỗi lần khi hắn muốn mua, Thanh Huyền Tử đều chen ngang một cước, lấy giá cao hơn hắn một trăm linh ngọc mua, Lý Mộ mỗi lần đều nhượng bộ.
Vãn Vãn nghiến răng nói: “Người này quá đáng hận rồi, mỗi lần đều tranh thứ chúng ta nhìn trúng!”
Lý Mộ cười cười, nói: “Không sao, ai trả giá cao thì được, cái này vốn là quy củ, chỉ cần hắn nhiều linh ngọc, cho dù mang toàn bộ thứ nơi này mua hết cũng được.”
Không ít người trong phường thị cũng đã nhìn ra Thanh Huyền Tử đấu với người trẻ tuổi thân phận không rõ này, mỗi lần đều sẽ cướp vật phẩm người này nhìn trúng.
Bọn họ ban đầu cho rằng hai người sẽ bởi vậy bùng nổ xung đột, nhưng người trẻ tuổi tựa như cực có khí độ, bị Thanh Huyền Tử đoạt mấy lần, thế mà không tức giận chút nào cả, sau khi nhìn một lát, mọi người liền nhìn ra manh mối.
Đây nào phải người trẻ tuổi khí độ tốt, rõ ràng là hắn đang trêu chọc Thanh Huyền Tử, hắn cố ý làm bộ như nhìn trúng vài thứ, mục đích đó là lãng phí linh ngọc của Thanh Huyền Tử, Thanh Huyền Tử đường đường đệ tử hạch tâm Huyền Tông, tu vi tuy cao, nhưng hiển nhiên không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cho rằng mình được lợi, trên thực tế luôn bị người ta coi như khỉ mà trêu đùa.
Thanh Huyền Tử đi theo phía sau Lý Mộ, cũng dần dần ý thức được không thích hợp.
Nhìn thấy vẻ mặt mọi người xung quanh, cùng với xa xa khe khẽ nói nhỏ, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, nhìn thấy Lý Mộ lại cầm một thanh phi kiếm, chuẩn bị trả cho người bán hàng rong kia linh ngọc, hiếm thấy chưa ra tay.
Lý Mộ thấy Thanh Huyền Tử không có động tĩnh, mang linh ngọc đã lấy ra lại thu trở về, áy náy nói với chủ sạp kia: “Thật ngại quá, bỗng nhiên lại không muốn nữa...”
Thanh Huyền Tử thấy một màn như vậy, nào còn không biết mình vừa rồi luôn bị hắn trêu chọc, sắc mặt xanh mét, hận không thể rút kiếm hướng về người này, nhưng cũng biết lúc này gã không chiếm đạo lý, một khi ra tay, cho dù thắng, cũng sẽ bị người ta nghị luận, hít thật sâu, mạnh mẽ mang cơn tức giận áp chế xuống.
Lý Mộ thấy Thanh Huyền Tử chưa mắc bẫy, lại đi đến trước một sạp nhỏ.
Chủ sạp là một nam tử trung niên, tu vi cảnh giới thứ ba, tóc rối bời, râu ria xồm xàm, nhìn qua rất lôi thôi, Lý Mộ chỉ vào một vật trên bàn đá trước mặt hắn, hỏi: “Vật ấy bán thế nào?”
Quán chủ đang đùa nghịch một đống đồ vật trên bàn đá, ngẩng đầu nhìn Lý Mộ một cái, liền lại cúi đầu, thấp giọng nói: “Một ngàn linh ngọc.”
Hắn vừa dứt lời, chung quanh liền truyền đến một trận tiếng cười vang.
“Thứ đồng nát đó cũng muốn bán một ngàn linh ngọc, thật sự là thèm linh ngọc thèm điên rồi.”
“Ta đã liên tục nhìn hắn ở nơi này bán mười năm, hai lần hội giao lưu, hắn một món đồ cũng chưa bán được, năm nay vẫn tới, thật là có nghị lực...”
“Một ngàn linh ngọc làm gì không tốt, kẻ ngốc nào sẽ tiêu một ngàn linh ngọc mua một đống đồng nát?”
Chủ sạp trung niên mắt điếc tai ngơ đối với mọi người trào phúng, vẫn cúi đầu đùa nghịch vật trong tay. Lý Mộ cầm lấy thứ hắn vừa rồi nhìn trúng, tiếp tục hỏi: “Vật ấy sử dụng như thế nào?”
Nam tử trung niên lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: “Từ phía sau bỏ vào linh ngọc, pháp lực thúc giục, phía trước có thể phát động công kích.”
Lý Mộ nhìn vật trong tay, vật ấy tuy nhỏ, nhưng cảm giác tay rất nặng, mặt sau vuông vắn, phía trước là một ống sắt rỗng ruột, Lý Mộ buông vật ấy xuống, nói: “Một ngàn linh ngọc, ta lấy.”
Động tác trên tay nam tử trung niên khựng lại, tựa như không ngờ, lại thật sự có người sẽ tiêu một ngàn linh ngọc mua đồ của hắn.
Phía sau Lý Mộ cách đó không xa, trên mặt Thanh Huyền Tử hiện ra vẻ cảnh giác, theo bản năng cho rằng người này lại là thiết kế y, muốn y tiêu phí lượng lớn linh ngọc đi mua một vật vô dụng như vậy.
Nhưng nhỡ đâu đây thật là một bảo vật, chẳng phải là hời cho người này?
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, hắn đi lên phía trước, thản nhiên nói: “Ta trả một ngàn lẻ một khối.”
Hắn chỉ hơn người này một khối, một khối linh ngọc không làm được cái gì cả, thế mà tạo thành vũ nhục lớn hơn nữa đối với người này.
Lý Mộ lần này cũng chưa nhường cho Thanh Huyền Tử, thản nhiên nói: “Hai ngàn linh ngọc.”
Thanh Huyền Tử nói: “Hai ngàn lẻ một khối.”
Lý Mộ do dự một lát, lại mở miệng: “Ba ngàn khối.”
Thanh Huyền Tử không chút do dự: “Ba ngàn lẻ một khối.”
Trên mặt Lý Mộ lộ ra nét phẫn nộ, nhìn Thanh Huyền Tử, cả giận nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!”
Lý Mộ càng thêm phẫn nộ, trong lòng Thanh Huyền Tử càng vui sướng. Y liếc Lý Mộ một cái, thản nhiên nói: “Vừa lúc ta cũng nhìn trúng vật ấy, ai trả giá cao thì được, cao hơn một khối linh ngọc cũng là cao...”
Một phế vật vô dụng, thế mà bị hai người đấu khí tăng giá đến ba ngàn linh ngọc, đám người vây xem trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ đây là thế giới của con em nhà giàu?
Trên mặt Lý Mộ lộ ra biểu cảm cực độ đau lòng, từ hàm răng bật ra mấy chữ: “Bốn ngàn linh ngọc!”
Thanh Huyền Tử lần này cũng do dự một chớp mắt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Lý Mộ, quả quyết nói: “Bốn ngàn lẻ một!”
Vẻ mặt đau khổ rối rắm trên mặt Lý Mộ, ở sau khi Thanh Huyền Tử hô lên con số này tan rã như mưa xuân. Hắn mỉm cười nhìn Thanh Huyền Tử, nói: “Chúc mừng ngươi, bảo vật thuộc về ngươi.”
Trên chợ, khi Thanh Huyền Tử lấy bốn ngàn khối linh ngọc mua món kỳ bảo kia, đám người ngẩn ra một chớp mắt, sau đó liền truyền ra không ít tiếng cười.
Đường đường đệ tử hạch tâm Huyền Tông, bị người ta trêu chọc nhiều lần như thế, cũng không phải thường xuyên có thể nhìn thấy.
Thanh Huyền Tử ngơ ngác đứng ở tại chỗ, sắc mặt từ xanh biến thành đen, hắn thế mà lại bị đùa giỡn, tên chết tiệt này, khiến hắn dùng bốn ngàn linh ngọc mua một món phế vật!
Hết chương 887.