Lý Mộ đi đến bên người Xưng Tâm, không tin tưởng hỏi nàng: “Ngươi xác định quyển sách này giá trị năm ngàn linh ngọc, ngươi đọc hiểu không?”
Xưng Tâm nhỏ giọng nói: “Đương nhiên, đây là bí văn long tộc.”
Lý Mộ ngẩn ra một phen, sau đó hỏi: “Bên trên viết cái gì?”
Xưng Tâm chưa phiên dịch cho hắn, mà là cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi ở bên trên.
Máu tươi của nàng sau khi nhỏ ở trên trang sách, liền trực tiếp biến mất, cùng lúc này, quyển sách mỏng manh trong tay Lý Mộ bỗng nhiên tản mát ra một loại khí tức dao động kỳ dị.
Loại khí tức này, Lý Mộ đã quá quen thuộc.
Đây là ------ khí tức của thiên thư!
Hầu như là nháy mắt, hắn liền mang sách này thu vào hồ thiên không gian, nhưng khí tức đó truyền ra một cái chớp mắt, vẫn là bị không ít người chung quanh cảm nhận được.
“Đó là cái gì!”
“Khí tức đó quá huyền dị rồi...”
“Bảo vật, đó thế mà lại thật là một món bảo vật!”
...
Tu hành giả trên phường thị trong lòng chấn động vô cùng, vốn tưởng người trẻ tuổi bị Thanh Huyền Tử trêu chọc một vố, ai cũng không thể ngờ được, đó lại thật là một món bảo vật, vừa rồi khí tức kia là huyền diệu như thế, sách này nhất định là một món trọng bảo, giá trị vượt xa năm ngàn linh ngọc.
Cả người Thanh Huyền Tử cũng choáng váng rồi, hoàn toàn ngây ra ở tại chỗ.
Giờ khắc này, phẫn nộ đọng lại trong lòng gã rốt cuộc không áp chế được nữa, tất cả đều phát tiết ra. Tâm niệm gã vừa động, một thanh phi kiếm lơ lửng đỉnh đầu, phi kiếm kiếm quang đại thịnh, hướng Lý Mộ đánh tới. Thanh Huyền Tử theo sát sau đó, rống giận: “Tiểu tặc, trả ta bảo vật!”
Đối mặt phi kiếm khí thế hùng hổ của Thanh Huyền Tử, Lý Mộ chưa có bất cứ động tác gì, Xưng Tâm bên cạnh lại không đứng yên được.
Nàng bước về phía trước một bước, hư ảnh một con rồng khổng lồ lao ra ngoài cơ thể của nàng, hư ảnh đó phát ra một tiếng rồng gầm, đánh vào trên phi kiếm, phi kiếm bật ngược về, kiếm quang lập tức ảm đạm. Thanh Huyền Tử phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trợn lên, nhìn Xưng Tâm, vô cùng hoảng sợ nói: “Long tộc!”
Trên phường thị nháy mắt xôn xao.
“Long tộc!”
“Cô nương kia thế mà lại là long tộc!”
“Trời ạ, lúc còn sống, ta thế mà thấy được chân long!”
“Ta biết rồi, nàng chính là con rồng khổng lồ kia chúng ta ở trên biển nhìn thấy, con rồng đó cùng hư ảnh này giống nhau như đúc!”
“Vị công tử này kia chính là vị cường giả cưỡi rồng kia, hắn rốt cuộc có thân phận gì, tài sản lớn như thế, thế mà còn có một tọa kỵ long tộc!”
...
Ở sau khi Thanh Huyền Tử cùng Xưng Tâm không kiêng nể gì phóng ra khí tức, từ trong tiên sơn treo ngược trên bầu trời bỗng nhiên bay ra mấy bóng người, người chưa tới, tiếng tới trước.
“Người nào lớn mật như thế, thế mà ở Huyền Tông ta làm càn!”
Một lão giả từ phía trên bay xuống, trong phường thị có người bật thốt lên nói: “Là Hoa Dương Tử trưởng lão, tu vi hắn cách Động Huyền chỉ có một bước, vượt xa Thanh Huyền Tử, lần này người này có phiền toái rồi...”
Ở trong tiếng nghị luận của mọi người, lão giả nhẹ nhàng tới.
Nhưng, khi lão bay tới phường thị, nhìn thấy Lý Mộ, khuôn mặt vốn cau có lập tức biến thành cung kính hẳn lên, ôm quyền nói: “Hoa Dương Tử ra mắt Lý sư thúc.”
Nhìn Hoa Dương Tử trưởng lão của Huyền Tông cung kính hành lễ đối với người trẻ tuổi này, mọi người ngạc nhiên một trận: “Sư thúc?”
Vị cường giả thần bí có tọa kỵ chân long này, là sư thúc của Hoa Dương Tử trưởng lão, chẳng phải là cùng một bối phận với chưởng giáo Huyền Tông?
Thanh Huyền Tử càng chấn kinh thêm sợ hãi, Hoa Dương Tử là sư thúc hắn, sư thúc của Hoa Dương Tử, hắn chẳng phải cần gọi sư thúc tổ?
Trưởng lão Huyền Tông, Lý Mộ không quen biết nhiều, trừ Diệu Trần Chân Nhân, chính là năm người nọ từng đi Bạch Đế động phủ, lão giả trước mắt, chính là một trong năm người đó.
Lý Mộ một tay đặt sau lưng, ánh mắt từ trên người lão đảo qua, nhìn Thanh Huyền Tử, thản nhiên nói: “Huyền Tông các ngươi trái lại đã dạy ra một đệ tử tốt đấy...”
Hoa Dương Tử cực kỳ rõ, Lý Mộ tuy trẻ tuổi, nhưng lại là đệ tử đời thứ hai của Phù Lục phái, bối phận ở trên bọn họ, nhưng Thanh Huyền Tử cũng là đệ tử hạch tâm Huyền Tông trọng điểm bồi dưỡng. Lão do dự một lát, nói với Thanh Huyền Tử: “Thanh Huyền Tử, ngươi nếu là có chỗ nào mạo phạm Lý sư thúc tổ, còn không mau chút hướng hắn xin lỗi, tin tưởng Lý sư thúc tổ đại nhân đại lượng, sẽ không so đo với ngươi.”
Lý Mộ nhìn Thanh Huyền Tử một cái, lão nhân này xử sự trái lại mượt mà gian xảo, một câu đã mang mọi chuyện xóa đi.
Nếu là hắn giữ chặt việc này không nhả, trái lại tỏ ra hắn không có khí lượng.
Nhưng Thanh Huyền Tử hiển nhiên không nể mặt Hoa Dương Tử, cũng không thèm nhìn lão một cái, vô thanh vô tức thu hồi phi kiếm, lập tức hướng về tiên sơn bên trên bay đi.
Hoa Dương Tử sắc mặt xấu hổ, nói với Lý Mộ: “Xin lỗi Lý sư thúc, tông môn những đệ tử này trẻ tuổi cứng đầu, mạo phạm ngài, sư điệt bồi tội với ngài.”
Lý Mộ khoát tay, nói: “Việc này không quan hệ với ngươi, không cần xin lỗi.”
Nhìn từ thái độ của Thanh Huyền Tử đối với Hoa Dương Tử, Huyền Tông và Phù Lục phái không thể nghi ngờ có văn hóa tông môn hoàn toàn khác nhau.
Phù Lục phái rất trọng bối phận, cho nên cho dù Huyền Cơ Tử cùng Ngọc Chân Tử tu vi đã tới Siêu Thoát, ở lúc nhìn thấy Phù Đạo Tử, vẫn phải cung kính xưng một tiếng “sư thúc” .
Tương tự, đệ tử trẻ tuổi thế hệ thứ tư thiên phú cao tới đâu, tu vi mạnh nữa, đối mặt tiền bối môn phái tu vi không bằng bọn họ, cũng sẽ không quá càn rỡ.
Huyền Tông hiển nhiên càng coi trọng thực lực hơn. Tu vi Thanh Huyền Tử tuy không bằng Hoa Dương Tử, nhưng cũng là cảnh giới thứ năm, hơn nữa cực kỳ trẻ tuổi, tương lai có vô hạn khả năng, khi đối mặt sư môn trưởng bối, cũng có ngạo mạn lộ ra từ trong xương cốt.
Trái lại cũng không thể nói hai loại văn hóa tông môn này bên nào tốt bên nào xấu, Phù Lục phái tôn sư trọng đạo hơn, nhưng Huyền Tông thực lực vi tôn, đệ tử động lực tu hành mạnh hơn, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân Huyền Tông cường giả xuất hiện lớp lớp.
Hoa Dương Tử sau khi tạ lỗi với Lý Mộ, rất nhanh rời khỏi.
Trên phường thị, lượng lớn ánh mắt đặt ở trên người Lý Mộ, tiếng nghị luận nối liền không dứt.
“Ngay cả Hoa Dương Tử trưởng lão cũng phải xưng hô hắn là sư thúc, thân phận của hắn nhất định là đệ tử thế hệ thứ hai nào đó của năm phái.”
“Khó trách tài sản hắn nhiều như vậy, còn có một tọa kỵ long tộc...”
“Thân phận địa vị như thế, Thanh Huyền Tử thật đúng là không sanh được.”
“Ngay từ đầu ta còn tưởng Thanh Huyền Tử là đệ tử đại phái nho nhã, bây giờ xem ra, người này tính cách hẹp hòi nóng nảy, cũng chỉ có vậy mà thôi...”
“Vị tiền bối kia vừa rồi lấy được, rốt cuộc là bảo vật gì?”
...
Hết chương 889.