Hắn nhìn Liễu Hàm Yên, hỏi: “Có cảm nhận được một dòng nước ấm hay không?”
Liễu Hàm Yên gật gật đầu, kinh ngạc nói: “Tựa như có cái gì tiến vào cơ thể của ta...”
Lý Mộ vừa khống chế pháp lực di chuyển ở trong cơ thể nàng, vừa nói: “Tập trung chú ý, thủ kỹ tâm thần, nhớ kỹ tuyến đường một tia pháp lực này tuần hoàn ở trong cơ thể ngươi, thử dùng ý niệm đi dẫn đường...”
Vì giúp nàng nhớ kỹ tuyến đường pháp lực vận chuyển, Lý Mộ ước chừng để một tia pháp lực này ở trong cơ thể nàng tuần hoàn nửa khắc đồng hồ, mới chậm rãi thu hồi ngón tay điểm ở mi tâm Liễu Hàm Yên, sắc mặt tái nhợt nói: “Ta để lại một tia pháp lực ở trong thân thể của ngươi, ngươi chỉ cần ở lúc dẫn đường, mang nó dựa theo tuyến đường vừa rồi vận chuyển là được, đợi ngươi tu hành ra pháp lực của mình, ta sẽ dạy ngươi luyện phách như thế nào...”
Một tia pháp lực này sẽ không tồn tại quá lâu ở trong cơ thể Liễu Hàm Yên, nếu nàng thiên phú bình thường, hoặc là lười biếng buông lỏng, đợi tới lúc một tia pháp lực này tan đi, vẫn chưa tu hành ra pháp lực của mình, sau vài lần, vẫn như thế, liền nói lên nàng vô duyên với tu hành, Lý Mộ cũng không giúp được nàng cái gì.
Liễu Hàm Yên lấy ra khăn tay, lau mồ hôi ở trán Lý Mộ, cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi.”
“Không có gì.” Lý Mộ phất phất tay, nói: “Ta nghỉ ngơi trước một lát, lại đi giúp Vãn Vãn.”
Sau khi dạy Liễu Hàm Yên dẫn đường, Lý Mộ tới bên ngoài, nhìn Vãn Vãn ngồi dưới tàng cây đong đưa xích đu, nhớ tới việc tối hôm qua, nghi hoặc hỏi: “Vãn Vãn, đêm qua con nữ quỷ đó, ngươi là làm sao thấy được?”
Đêm qua con oán linh đó cũng chưa chủ động hiện hình, nếu không phải Lý Mộ khai nhãn cho Liễu Hàm Yên, nàng căn bản không nhìn thấy, nhưng Lý Mộ đối với Vãn Vãn chưa làm gì cả, nàng là làm sao thấy được?
Nói về con nữ quỷ kia đêm qua, khuôn mặt nhỏ của Vãn Vãn liền nhịn không được tái nhợt, từ trên xích đu nhảy xuống, túm tay áo Lý Mộ, lắc đầu nói: “Ta, ta cũng không biết...”
Lý Mộ nhất thời không nghĩ ra, tính lúc về nha môn hỏi lão Vương một phen.
Hắn tạm thời không nghĩ chuyện này nữa, nói: “Theo ta vào phòng đi, ta dạy cho ngươi tu hành, chờ ngươi tu hành có thành tựu, về sau liền có thể tự mình bắt quỷ...”
Nghe Lý Mộ muốn dạy nàng tu hành, Vãn Vãn lon ton theo hắn đi vào phòng, Lý Mộ đi đến trước giường, nói: “Cởi giày ra, lên giường.”
Vãn Vãn không nhăn nhó như Liễu Hàm Yên, rất nhanh đã tháo giày tất, leo đến trên giường.
Lý Mộ đứng ở trước giường, nói: “Ngươi gác chân trái đến gốc đùi phải, sau đó gác chân phải đến gốc chân trái.”
Vãn Vãn ôm lấy bàn chân mập mạp, sau khi cố gắng một lát, buồn rầu nói: “Không bẻ được...”
Động tác ngũ tâm hướng thiên, đối với tính mềm dẻo của thân thể có yêu cầu nhất định, người bình thường cũng không dễ dàng làm ra. Vãn Vãn chân ngắn, không thon dài như hai chân của Liễu Hàm Yên, cố gắng thật lâu, cũng chưa làm ra động tác ngồi xếp bằng.
Nàng phía dưới váy chính là chân, Lý Mộ không tiện giúp nàng, chỉ có thể xoay người, nói: “Ngươi thử dùng sức, đây là tư thế cố định của tu hành, phải làm như vậy...”
Vãn Vãn ôm bàn chân, dùng sức bẻ bẻ, khóc nói: “Đau...”
Lý Mộ an ủi: “Kiên nhẫn một chút, lập tức không đau nữa.”
Một lát sau, trong thanh âm tiểu nha hoàn mặt mang theo nức nở: “Vẫn đau...”
Trong chốc lát ngắn ngủn này, Liễu Hàm Yên ở ngoài cửa thò đầu ba lần, Lý Mộ thật sự chịu không nổi, đi đến ngoài cửa, nói: “Ngươi tới giúp nàng...”
Non nửa canh giờ sau, Lý Mộ đi đến trong sân, thở phào, dạy các nàng tu hành, so với đấu pháp cùng yêu quỷ còn mệt hơn, nhưng cuối cùng là ở trong cơ thể chủ tớ hai người các nàng đều đưa qua một tia pháp lực, kế tiếp, phải dựa vào bản thân các nàng.
Dạy Liễu Hàm Yên cùng Vãn Vãn tu hành, đối với Lý Mộ mà nói, chỉ là cái nhấc tay.
Cụ thể có thể thành công hay không, còn cần dựa vào thiên phú cùng sự cố gắng của các nàng.
Cho dù là các nàng chỉ có một chút thiên phú tu hành, như vậy tu hành một ít thời gian, cũng có thể có chút đạo hạnh nho nhỏ, thêm một ít thực lực tự bảo vệ mình, Lý Mộ không thể luôn ở bên người các nàng, hai nữ tử yếu đuối, một mình ở bên ngoài, nếu là một chút thủ đoạn cũng không có, thật sự quá nguy hiểm.
Nữ quỷ bám lấy Liễu Hàm Yên, bị Lý Mộ tạm thời nhốt ở trong túi dưỡng hồn, nó cùng người sau lưng vụ án này là liên hệ một tuyến, lúc này, đối phương căn bản không biết nữ quỷ này đã rơi vào tay Lý Mộ.
Sau khi ăn cơm trưa, vì không để người phía sau màn hoài nghi, Lý Mộ bảo Liễu Hàm Yên đi cửa hàng trước, mình sau đó mới rời nhà.
Tuy Trương huyện lệnh bảo hắn bảo hộ bên người đối với Liễu Hàm Yên, nhưng để tránh rút dây động rừng, Lý Mộ vẫn giữ khoảng cách nhất định với nàng.
Hắn đi ở trên đường, hai người Trương Sơn Lý Tứ đang ở bên đường ăn mỳ, xa xa liếc thấy Lý Mộ, Trương Sơn phất phất tay với Lý Mộ, nói: “Lý Mộ, nơi này!”
Lý Mộ đi qua, Trương Sơn hướng chủ sạp vẫy vẫy tay, nói: “Ông chủ, cho bát mỳ nữa.”
Lý Mộ khoát tay: “Không cần, ta ăn ở nhà rồi.”
Hôm nay giữa trưa là Liễu Hàm Yên xuống bếp, chỉ có đồ ăn là Lý Mộ rửa.
Trương Sơn kỳ quái nói: “Làm sao vậy, ngươi cũng đã lâu chưa cùng nhau ăn cơm với chúng ta, ngươi là trong nhà có người hay là như thế nào...”
Lý Mộ ngồi xuống cạnh gã, nói: “Bớt nói lời thừa, cơm nước xong đi theo ta, có vụ án cần các ngươi...”
Vân Yên các.
Liễu Hàm Yên trở lại cửa hàng không bao lâu, Hoàng chưởng quầy liền đi lên, nói: “Cô nương, Nhâm chưởng quầy tiệm sách Tứ Hải đến đây.”
Tiệm sách Tứ Hải là tiệm sách muốn hợp tác với Vân Yên các khắc bản Liêu Trai, về sau bị Liễu Hàm Yên từ chối, Liễu Hàm Yên đứng lên, nói: “Mời hắn vào.”
Một lát sau, một vị nam nhân trung niên đi lên, nhìn nhìn Liễu Hàm Yên, giả vờ bất ngờ nói: “Mấy ngày không gặp, Liễu chưởng quầy sao tiều tụy đi nhiều như vậy?”
Liễu Hàm Yên mỉm cười, nói: “Trong cửa hàng có rất nhiều việc cần bận, có lẽ là mấy ngày nay quá bận không nghỉ ngơi tốt.”
Nam nhân trung niên lắc lắc đầu, nói: “Không phải ta nói, Liễu chưởng quầy còn trẻ tuổi, làm ăn tất nhiên quan trọng, nhưng so ra không quan trọng bằng thân thể, làm ăn có thể làm ít đi, thân thể lại không thể suy sụp nha.”
Liễu Hàm Yên nhìn gã một cái, nói: “Nhâm chưởng quầy nói đúng lắm.”
Nam nhân trung niên lại cười, nói: “Hiệu sách Vân Yên các làm ăn nếu là nặng nề, tiệm sách Tứ Hải ta, không ngại giúp Liễu chưởng quầy chia sẻ một chút.”
Liễu Hàm Yên lắc đầu nói: “Đây là chuyện bản thân Vân Yên các ta, không nhọc Nhâm chưởng quầy phí tâm nữa.”
Nhâm chưởng quầy thở dài, nói: “Chỉ sợ Liễu chưởng quầy tiếp tục như vậy, thân thể sẽ chịu không nổi, người ta nếu quá mức mệt nhọc, buổi tối liền dễ dàng gặp ác mộng, mơ thấy ác quỷ đòi mạng các thứ.”
Hết chương 89.