Huyền Tông cao cao tại thượng, cửa hàng bọn họ mở ở đây, bán ra mỗi một món thương phẩm, phải mang bốn phần thu nhập nộp lên cho Huyền Tông, so sánh với Huyền Tông, Phù Lục phái đối với bọn họ đặc biệt ưu đãi, không hổ danh lãnh tụ đạo môn.
Một lần nữa tiễn hai người rời khỏi, Lý Mộ rốt cuộc biết, Huyền Tông sơn môn tráng lệ, cùng với quảng trường linh ngọc bên ngoài là xây lên như thế nào.
Bao gồm năm tông còn lại của đạo môn ở bên trong, Tổ Châu môn phái lớn nhỏ, thế gia tu hành, vô số tán tu, đều đang góp một viên gạch cho xây dựng Huyền Tông.
Ở lúc đại bộ phận quốc gia Tổ Châu còn ở xã hội phong kiến, Huyền Tông đã trước một bước rảo bước tiến lên tư bản chủ nghĩa.
Lãng phí nước bọt là hắn, vất vả vẽ bùa là hắn, kết quả thế mà lại là đang làm công cho Huyền Tông, trong lòng Lý Mộ dâng lên một ngọn lửa vô danh, nén giận hỏi: “Phù Lục phái chúng ta là bản thân không có sơn môn sao, vì sao phải tới chỗ người khác làm ăn?”
Thanh Tịnh Tử nói: “Đây đều là ý tứ chưởng môn, hắn nói Bạch Vân sơn là thánh địa đạo môn, không nên đi làm những việc thương nhân quái dị kia...”
Lý Mộ phất ống tay áo, tức giận nói: “Đừng nhắc tới hắn với ta, Huyền Cơ Tử tên bại gia này, mấy năm nay kiếm cho người khác bao nhiêu linh ngọc, nhà mình lại ngay cả tài liệu Thiên Cơ Phù cũng không gom được, hắn còn có mặt mũi làm chưởng giáo...”
Thanh Tịnh Tử yên lặng cúi đầu, sư thúc mắng đau chưởng môn, hắn không thể xen mồm, cũng không dám xen mồm.
Lý Mộ mắng Huyền Cơ Tử hai câu, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Huyền Tông cung cấp bình đài, từ trong giao dịch rút phần trăm, cũng không phải không thể lý giải, nhưng lòng bọn hắn không khỏi quá đen rồi, năm vạn linh ngọc cứ như vậy không minh bạch biến mất, trái tim Lý Mộ cũng đang nhỏ máu, vừa tức vừa đau lòng.
Khi hắn đi đến lầu một, nhìn thấy tình hình trong lầu, trong lòng càng thêm tức.
Khách nhân xếp hàng ngoài cửa tuy nhiều, nhưng đệ tử Phù Lục phái bên trong phụ trách chiêu đãi lại không có mấy ai, nhân thủ trong cửa hàng vốn đã không đủ, vài tên đệ tử lâm thời đảm đương nhân viên cửa hàng, còn tụ tập một chỗ nói giỡn, không quan tâm đối với khách nhân.
Có vài vị khách tiến vào dạo qua một vòng, phát hiện không ai chiêu đãi, liền xoay người đi cửa hàng khác.
Trừ Phù Lục phái, các môn các phái, cùng với một ít gia tộc tu hành bậc trung, cũng có kẻ giỏi về phù lục, bọn họ sản xuất phù lục cấp trung cấp thấp, phẩm chất cũng được, kẻ mua phù lục, chưa chắc chỉ có một lựa chọn là Phù Lục phái.
Những đệ tử này, ngày thường đều là ở tông môn tu hành, nào hiểu được đường lối buôn bán phục vụ, không biết bao nhiêu khách nhân bởi vì thái độ ngạo mạn vô lễ của bọn họ quay sang đi nhà khác.
Ánh mắt Lý Mộ lơ đãng liếc, ở lầu một cửa hàng phát hiện một bóng người quen thuộc.
Vị chủ sạp kia Lý Mộ từ trong tay gã mua lượng lớn quần áo vật phẩm trang sức, đang ở trong cửa hàng mặc cả với một đệ tử.
Hắn nhìn một lá bùa, quấn quít lấy đệ tử đó nói: “Rẻ chút đi, một ngàn linh ngọc thật sự quá đắt, nếu không ta mua hai kiện, ngươi giảm hai phần cho ta?”
Tên đệ tử Phù Lục phái kia không chút dao động, thản nhiên nói: “Giá của bùa là các trưởng lão đặt ra, không cho phép trả giá, muốn mua thì mua, không mua đi nơi khác mua, phố này là có chỗ bán bùa...”
Thanh niên đó nhìn lá bùa lơ lửng ở trong quầy, do dự thật lâu, vẫn là quyết định từ bỏ, đang muốn ra khỏi cửa hàng, phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.
“Đợi một chút.”
Thanh niên quay đầu, nhìn thấy người trẻ tuổi kia một hơi ném ra hai vạn linh ngọc đứng ở phía sau hắn, sau khi ngẩn ra một phen, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nói: “Ngài hẳn sẽ không là đổi ý chứ, thương phẩm bổn tiệm một khi bán ra, không phải vấn đề chất lượng, không thể trả hàng...”
Lý Mộ khoát tay, nói: “Yên tâm, ta không phải tới tìm ngươi trả hàng, đi theo ta.”
Nói xong, hắn liền xoay người lên lầu hai, thanh niên do dự một chớp mắt, cũng chỉ có thể đi lên theo.
Đi đến lầu hai, Lý Mộ tự ngồi xuống, sau đó nói với thanh niên kia: “Ngồi.”
Thanh niên lập tức lắc lắc đầu, nói: “Tiền bối có chuyện gì, vãn bối đứng nghe là được.”
Lý Mộ nhìn hắn, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Thanh niên thành thật trả lời: “Tiểu nhân Mã Phong, mã của tuấn mã, phong của nổi gió.”
Người này tuy tu vi không cao, nhưng rất có đầu óc làm ăn, nhất là một cái mồm, quả thực là lưỡi nở hoa sen, mấy tên đệ tử này của Phù Lục các nếu có một nửa bản lãnh của hắn, bùa trong tiệm sợ sợ sớm đã bán hết.
Lý Mộ rót cho bản thân chén trà, thản nhiên nói: “Mã Phong, tên không tệ, ngươi sư thừa người nào, ra từ môn phái nào?”
Mã Phong đến bây giờ còn chưa biết vị cao nhân Phù Lục phái này tìm hắn có việc gì, không dám giấu diếm, tiếp tục nói: “Bẩm tiền bối, ta không có sư phụ, cũng không có môn phái, sở dĩ đi lên con đường tu hành, là ta lúc còn nhỏ ở sạp sách cũ đào được một quyển sách luyện khí dẫn đường nhập môn, tự mình mò mẫm lung tung, trong lúc vô ý đi lên con đường này...”
Lý Mộ nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Ngươi có nguyện ý bái vào Phù Lục phái ta hay không?”
Mã Phong ngẩn ra một phen, làm một tán tu, không có tông môn, không có bối cảnh, tu hành không có người chỉ dẫn, giấc mộng lớn nhất của hắn chính là bái vào tông môn, nhưng hắn tư chất không tốt, cho dù là môn phái nhỏ cũng không muốn thu hắn.
Bái vào đạo môn lục tông, là chuyện hắn ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn lập tức hai đầu gối quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Đệ tử nguyện ý!”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Tốt lắm, từ giờ trở đi, ngươi chính là đệ tử thế hệ thứ tư của Phù Lục phái.”
Mã Phong lập tức mang một bọc đồ đeo trên lưng cởi xuống, đặt ở trước mặt Lý Mộ, nói: “Đây là linh ngọc sư thúc tổ mua tiên y trang sức, đệ tử hoàn trả đủ số...”
Y vừa mới nhìn thấy chuyện đã xảy ra trên chợ, cũng đoán được thân phận Lý Mộ, lập tức liền thay đổi xưng hô đối với hắn.
Lý Mộ phất phất tay, nói: “Đây là thứ thuộc về ngươi, ngươi tự giữ đi.”
Mã Phong một lần nữa đeo hành lý lên, cung kính nói: “Tạ sư thúc tổ.”
Lý Mộ nói: “Đứng lên nói, ta có một số việc muốn hỏi ngươi.”
Mã Phong từ trên mặt đất đứng lên, nói: “Sư thúc tổ mời nói, đệ tử nhất định không biết thì thôi, biết sẽ nói hết.”
Lý Mộ nói: “Nếu cho ngươi đến quản lý Phù Lục các, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Mã Phong ngây ra lần nữa: “Để ta quản lý Phù Lục các?”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Ngươi có thể lớn mật nói ra suy nghĩ của ngươi.”
Hết chương 893.