Lão Vương gật gật đầu, nói: “Được rồi, xem xong nhớ trả.”
Lão Vương đọc nhiều sách vở, kiến thức rộng rãi, Lý Mộ nhớ tới chuyện của Vãn Vãn, hỏi: “Đúng rồi lão Vương, người thường có thể nhìn thấy oán linh không?”
“Không thể.”
Lão Vương lắc lắc đầu, nói: “Trừ phi oán linh tự mình hiện hình, hoặc là có người tu hành mở Thiên Nhãn cho bọn họ.”
Lý Mộ bổ sung nói: “Oán linh đó chưa hiện hình, cũng không có người tu hành mở Thiên Nhãn cho nàng.”
Lão Vương nhìn hắn, nói: “Vậy chỉ có một khả năng.”
Lý Mộ hỏi: “Cái gì?”
Lão Vương đạo: “Người này trời sinh linh đồng*.”
(*: đồng 瞳 ở đây mang nghĩa con mắt, con ngươi)
Lý Mộ ngẩn ra một chút: “Cái gì là trời sinh linh đồng?”
“Ngươi có thể lý giải là thiên phú nào đó.” Lão Vương giải thích: “Chẳng qua loại thiên phú này, ở trên thân Yêu tộc càng thường thấy hơn, lấy ví dụ, yêu tinh dơi trời sinh biết công kích sóng âm, mà những độc trùng kia hóa thành yêu vật, cực giỏi dùng độc, long tộc sinh ra, đã có thực lực trung tam cảnh, những thứ này đều có thể quy kết là thiên phú, nhân loại ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện loại tình huống này, trời sinh linh đồng, tương đương lúc nào cũng mở ra Thiên Nhãn, có thể nhìn thấy thứ người thường không nhìn thấy, cũng rất bình thường.”
Lý Mộ không hỏi tiếp, tự hỏi khả năng Vãn Vãn trời sinh linh đồng.
Lấy lá gan nàng, nhìn thấy một nữ quỷ cũng sẽ bị dọa khóc, nếu trời sinh linh đồng, mình sao chưa phát hiện?
Lý Mộ lại nghĩ chút, lại cảm thấy loại chuyện này xảy ra ở trên người Vãn Vãn rất bình thường.
Thế giới này mặc dù có yêu có quỷ, nhưng ở dưới triều đình che chở, yêu quỷ cùng Nhân tộc, phần lớn nước giếng không phạm nước sông, người thường cho dù là cả đời, cũng không tiếp xúc đến mấy thứ này.
Mà dưới tình huống bình thường, âm linh cùng oán linh, cũng đều là bộ dáng người thường, quỷ là con người biến thành, cũng có tôn nghiêm cùng thẩm mỹ, không phải tình huống đặc thù, ai muốn mang mình biến thành dữ tợn đáng sợ...
Lấy loại tính cách mơ màng đó của Vãn Vãn, cho dù là thực thấy quỷ, chỉ sợ cũng không nhận ra.
Cái này không khỏi khiến Lý Mộ nhớ tới lúc hắn mới gặp Trương Vương thị, cũng chỉ coi nàng là người phụ nữ bình thường.
Trong lúc Lý Mộ suy tư, lão Vương đã từ trong góc giá sách tìm được một quyển sách, thổi thổi một tầng bụi thật dày bên trên, ném cho Lý Mộ, nói: “Trên đây có ghi chép liên quan linh đồng, tự ngươi cầm xem đi.”
Lão Vương nơi này thật đúng là sách nào cũng có, Lý Mộ đặt quyển sách đó với mấy quyển khác cùng một chỗ, rời nha môn, lại ở trên đường mua một ít lá bùa cùng chu sa.
Sau khi phách thứ hai ngưng tụ, bùa hắn có thể viết lại nhiều thêm mấy tấm, hơn nữa là trừ tà tru quỷ vân vân loại tương đối thực dụng kia. Những lá bùa này đợi tới lúc dùng lại vẽ, hiển nhiên không kịp, cần chuẩn bị trước, thường xuyên mang ở trên người.
Sau khi về nhà, Lý Mộ liên tiếp vẽ mười mấy tấm, thẳng đến khi pháp lực tiếp cận khô kiệt mới dừng lại.
Ăn cơm xong, hắn đưa hai tấm Trừ Tà Phù cho Liễu Hàm Yên, nói: “Hai lá bùa này có tác dụng trừ tà, ngươi cùng Vãn Vãn mang theo bên người, quỷ vật bình thường, về sau khó tiếp cận các ngươi nữa. Những quyển sách kia trong thư phòng ta, ngươi lát nữa cầm về đọc, trên đó đều là chuyện có liên quan tu hành, ngươi có thể tìm hiểu một chút.”
Quyển sách về linh đồng kia, Lý Mộ chưa cho nàng, hắn tính chờ mình nghiên cứu rõ ràng trước rồi nói sau.
Liễu Hàm Yên nhận lấy lá bùa, Lý Mộ lại hỏi: “Một tia pháp lực kia ta đưa vào trong cơ thể ngươi còn không?”
Liễu Hàm Yên gật gật đầu, nói: “Còn.”
Người thiên phú bình thường, thường thường cần mấy tháng dẫn đường, mới có thể ở trong cơ thể sinh ra tia pháp lực đầu tiên, nếu có người tu hành giúp đỡ, giúp bọn họ quen thuộc tuyến đường pháp lực vận chuyển, thời gian này liền có thể rút ngắn lại rất nhiều, dù vậy, những người có chút thiên phú đó, cũng cần người tu hành khác giúp mấy lần, mới có thể ngưng tụ pháp lực.
Lý Mộ là thuần dương chi thể, thiên phú cực tốt, cho nên rất dễ dàng lưu lại pháp lực Lý Thanh đưa vào trong cơ thể hắn, Lý Mộ vừa rồi tra xét thân thể Vãn Vãn, phát hiện pháp lực hắn buổi sáng đưa vào thân thể nàng đã tiêu tán.
Hắn vốn tưởng Liễu Hàm Yên cũng sẽ như thế, cần thử thêm vài lần, không ngờ pháp lực trong cơ thể nàng, đến nay còn chưa tiêu tán.
Lý Mộ nhìn nàng, kinh ngạc nói: “Đưa tay cho ta.”
Liễu Hàm Yên vươn tay, Lý Mộ nắm tay nàng, sắc mặt Liễu Hàm Yên hơi đỏ lên, lại vẫn tùy ý hắn nắm.
Lý Mộ chia ra một tia pháp lực, tiến vào trong cơ thể của nàng, sau khi tuần hoàn một vòng, kinh ngạc phát hiện, pháp lực buổi sáng hắn để lại trong cơ thể Liễu Hàm Yên, không chỉ chưa biến mất, ngược lại tăng trưởng một tia...
Tuy chỉ là tăng trưởng có thể bỏ qua, nhưng cũng nói lên thiên phú tu hành của nàng không kém gì Lý Mộ.
Liễu Hàm Yên thấy sắc mặt hắn khác thường, thấp thỏm nói: “Làm sao vậy?”
Lý Mộ như là nhớ tới cái gì, nhìn nàng hỏi: “Bát tự của ngươi là cái gì?”
Trừ nói tới hôn nhân, Liễu Hàm Yên không nghĩ ra còn có thời điểm nào cần hỏi bát tự, nghi hoặc nói: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Lý Mộ nói: “Ngươi nói trước cho ta biết, cái này rất quan trọng.”
Liễu Hàm Yên nghĩ nghĩ, nói: “Ất Sửu, Tân Tị, Đinh Mão, Quý Mão.”
Lý Mộ bấm ngón tay tính toán, nhìn về phía Liễu Hàm Yên, mặt lộ vẻ chấn động.
Lý Mộ cầm tinh rồng, bát tự là Mậu Thìn, Canh Ngọ, Bính Ngọ, Nhâm Thìn, tứ trụ vừa lúc thuần dương.
Liễu Hàm Yên cầm tinh trâu, lớn hơn hắn ba tuổi, bát tự là Ất Sửu, Tân Tị, Đinh Mão, Quý Mão, ngược với Lý Mộ, tứ trụ vừa lúc thuần âm.
Thuần dương, thuần âm, ngũ hành chi thể, hồn phách cùng thân thể, là vật đại bổ yêu quỷ cùng tà tu đều sẽ mơ ước, nhưng cũng là thể chất thượng giai thích hợp tu hành.
Lý Mộ từng cho rằng hắn là thuần dương chi thể, tu hành sẽ nhanh chóng như dùng hack, nhưng trong khoảng thời gian gần đây hắn phát hiện, tốc độ hắn dẫn đường tu hành, tuy cũng không tính là chậm, nhưng so ra kém xa trong sách đối với miêu tả thuần dương chi thể, hắn sở dĩ có thể ở trong thời gian ngắn như vậy ngưng tụ ra hai phách, là vì hắn thu thập bảy loại tình cảm rất nhanh, con đường tu hành khác với người khác.
Lý Mộ từng tự hỏi vấn đề này, hơn nữa rất nhanh đã nhận được đáp án.
Thân thể hắn, tuy còn thuộc loại thuần dương, nhưng hồn phách của hắn, lại thuộc về mình một kiếp trước, chính bởi vì như thế, tốc độ tu hành của hắn, so với người hồn phách cùng thân thể đều là thuần dương, mới sẽ chiết khấu nhiều.
Nhưng Liễu Hàm Yên khác, nàng là hoàn toàn thuần âm chi thể, luận tốc độ bình thường tu hành, ngay cả Lý Mộ cũng kém nàng.
Lý Mộ sững sờ nhìn Liễu Hàm Yên, nàng cùng Vãn Vãn, một người thuần âm chi thể, một người trời sinh linh đồng, đây rốt cuộc là chủ tớ gì vậy?
Liễu Hàm Yên thấy vẻ mặt hắn kỳ quái, trong lòng cũng có chút bất an, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Hết chương 91.