Không chỉ có bản thân Lý Mộ chăm chỉ hẳn lên, hắn còn kéo nữ hoàng cùng nhau tu hành.
Luyện thể một canh giờ, rèn luyện pháp lực một canh giờ, luyện tập họa đạo một canh giờ, lại thêm vẽ bùa, xử lý chính sự, hắn mỗi ngày có sáu canh giờ ở cùng nữ hoàng cùng một chỗ.
Sáu canh giờ còn lại, trừ ngủ, chính là làm bạn với người nhà, cùng với theo Xưng Tâm học tập long ngữ.
Nghiêm khắc mà nói, ngủ cũng thuộc loại tu hành, tốc độ song tu, nhất là tốc độ Lý Mộ song tu cùng Liễu Hàm Yên, vượt rất xa dẫn đường luyện khí.
Chỉ tiếc, tu vi Lý Mộ tựa như gặp một bình cảnh, vô luận hắn cố gắng như thế nào, cũng không nhìn thấy một chút hy vọng đột phá.
Từ Tạo Hóa đến Động Huyền, là lạch trời thứ nhất trên đường tu hành, trừ cố gắng tu hành, trên trình độ nhất định, cũng phải xem cơ duyên, cơ duyên đến, một buổi phá cảnh, cơ duyên không đến, có thể sẽ kẹt cả đời.
Mà trừ phá cảnh, giờ phút này bày ở trước mặt Lý Mộ, còn có một nan đề.
Ở ngoài Thần Đô, một phường thị tu hành lớn nhất Tổ Châu đang nhanh chóng xây thành, đến lúc đó, sẽ có mấy ngàn tu hành giả đến từ các nơi của Tổ Châu đến nhận lá bùa, lúc phường thị xây thành, cũng không thiếu khách nhân.
Thiếu là thương gia.
Phường thị to lớn có thể chứa mấy trăm cửa hàng, chung quy không thể chỉ có một cái Phù Lục các, triều đình cần mời chào thương gia có trọng lượng vào đó, như Đan Đỉnh phái, Linh Trận phái, Nam Tông, Bắc Tông vân vân.
Nếu có thể đạt được bốn tông này ủng hộ, liền không cần lo lắng vấn đề nguồn khách của phường thị ngày sau.
Vấn đề ở chỗ, triều đình Đại Chu làm như vậy, rõ ràng là đang đối địch với Huyền Tông, Phù Lục phái cùng Huyền Tông xé rách da mặt, mấy tông còn lại vẫn chưa làm thế, nói đến cùng đạo môn mới là một nhà, bọn họ là không có khả năng vì một chút ích lợi, giúp người ngoài đối phó người trong nhà, cho dù triều đình so với Huyền Tông rút của bọn họ ít hơn hai phần tiền lời.
Nếu không thể thuyết phục bốn tông này, như vậy phường thị sắp xây thành ở Thần Đô chính là một câu chuyện cười.
Lý Mộ cũng không có quan hệ bốn tông này, cũng không có mặt mũi lớn như vậy, chỉ có thể gửi hy vọng vào Huyền Cơ Tử, vì thế, Lý Mộ tự mình về tới Bạch Vân sơn, bàn bạc với y việc này.
Ngọc Chân Tử nghe xong Lý Mộ nói, lắc đầu nói: “Cái này rất khó, bốn tông còn lại không thù không oán với Huyền Tông, Đại Chu và Huyền Tông đối chọi gay gắt, bọn họ sẽ không giúp người ngoài đắc tội đồng môn, trừ cùng Đan Đỉnh phái quan hệ thân mật một chút, chúng ta cùng mấy tông còn lại cũng không có giao tình quá sâu, ngược lại là Huyền Tông và bọn họ có rất nhiều liên lạc.”
Lý Mộ trước khi đến đã dự liệu được loại tình huống này, chỉ có thể nói: “Trước tiên thuyết phục cái nào tính cái đó đi.”
Phù Lục phái và Đan Đỉnh phái quan hệ quả thực thân mật một chút, lúc trước ở Huyền Tông, Lý Mộ và Ngọc Dương Tử sư tỷ của Đan Đỉnh phái trò chuyện với nhau vui vẻ, Phù Lục phái còn từng vẽ cho Đan Đỉnh phái một tấm Thiên Cơ Phù, thậm chí thiên thư của Đan Đỉnh phái Lý Mộ cũng từng cảm ngộ.
Huyền Cơ Tử nghĩ nghĩ, nói: “Vậy sư đệ ngươi đi liên hệ Vô Trần sư tỷ đi.”
Ngọc Chân Tử dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn một cái, lại cũng không nói gì thêm, rời khỏi đạo cung nơi này. Lý Mộ biết sáu phái có một loại pháp khí đặc thù, có thể truyền tống hình chiếu khoảng cách xa, sáu phái thường xuyên dùng phương thức này tiến hành hội nghị quan trọng.
Ngọc Chân Tử rời khỏi không lâu, lại đi trở về, nói với Huyền Cơ Tử: “Vô Trần sư tỷ nói, muốn bàn bạc chuyện này, bảo ngươi tự mình đi Đan Đỉnh phái.”
Huyền Cơ Tử quả quyết nói: “Càn quấy, nếu chưởng giáo một phái có thể tùy ý rời khỏi tông môn, lần trước ta đã cùng các ngươi đi Huyền Tông, ngươi thay ta đi Đan Đỉnh phái đi “
Ngọc Chân Tử lắc lắc đầu, nói: “Sư tỷ nói rất rõ ràng, ngươi không tự mình đi Đan Đỉnh phái, việc này không có khả năng bàn bạc.”
Lý Mộ theo bản năng cảm thấy trong đó có ẩn tình gì, Huyền Cơ Tử tựa như rất kháng cự đi Đan Đỉnh phái. Hắn còn chưa hỏi, Thiên Dương Tử thái thượng trưởng lão đã từ bên ngoài đi vào, nói với Huyền Cơ Tử: “Ngươi đi đi, trước kia là hai lão già chúng ta không có mặt, bây giờ hai lão già chúng ta đã trở lại, cho dù ngươi rời khỏi tông môn một năm hay năm rưỡi cũng không có chuyện gì.”
Huyền Cơ Tử còn muốn nói cái gì, thái thượng trưởng lão tiếp tục nói: “Phù Lục phái ta cùng Huyền Tông đã đi tới hôm nay một bước này, ngươi thân là chưởng giáo, cũng nên nghĩ thêm cho môn phái.”
Huyền Cơ Tử trầm mặc một lát, thở dài một tiếng, nói: “Đệ tử biết rồi.”
Lý Mộ chưa bao giờ thấy Huyền Cơ Tử như vậy, nhìn hắn tâm sự nặng nề rời đi, Lý Mộ sinh nghi, hỏi Ngọc Chân Tử: “Sư huynh hắn làm sao vậy?”
Ngọc Chân Tử lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Bởi vì Ngọc Dương Tử sư tỷ của Đan Đỉnh phái thích sư huynh, mà sư huynh một lòng muốn chấn hưng bổn môn, không muốn bị tư tình nhi nữ vây khốn. Ngọc Dương Tử sư tỷ thiên phú trác tuyệt, lại bởi vì tâm sự này, mãi không thể Siêu Thoát.”
Lý Mộ lúc này mới biết, vì sao khi hắn cùng Huyền Tông bùng nổ xung đột, Huyền Cơ Tử là từ chỗ Ngọc Dương Tử đạt được tin tức.
Nhưng việc nào ra việc đó, tư tình nhi nữ quả thực sẽ ảnh hưởng tu hành, ảnh hưởng môn phái chấn hưng, nếu mỗi ngày chỉ biết yêu đương, lấy đâu ra thời gian tu hành, thời gian nào quy hoạch tiền đồ tông môn, không có ai so với Lý Mộ càng rõ ràng hơn chuyện này.
Cả ngày đắm chìm ở trong ôn nhu hương, sẽ nảy sinh tính trơ bản thân thật lớn.
Đan Đỉnh phái có lẽ là muốn thúc đẩy hai người trở thành đạo lữ song tu, Lý Mộ không biết Huyền Cơ Tử rốt cuộc là không thích Ngọc Dương Tử, hay là không yên lòng môn phái, nếu là thứ trước, như vậy Lý Mộ cũng không muốn hắn hy sinh vì tông môn.
Cảm tình không thể miễn cưỡng, Huyền Cơ Tử dù sao không phải háo sắc như Lý Mộ, bức bách hắn cùng nữ tử không thích bên nhau cả đời, không khỏi quá tàn nhẫn.
Lý Mộ ra khỏi đạo cung, nhìn thấy Huyền Cơ Tử đứng một mình ở bên vách núi nơi xa, gió núi thổi đạo bào hắn vang lên, khiến bóng lưng này tỏ ra đặc biệt cô tịch.
Lý Mộ đi đến bên vách núi, nói: “Về Ngọc Dương Tử sư tỷ, trong lòng sư huynh là nghĩ như thế nào?”
Huyền Cơ Tử thâm trầm nói: “Sư phụ trước khi hết tuổi thọ, mang Phù Lục phái giao cho ta, ta gánh vác trên người, không phải tư tình nhi nữ, mà là môn phái hưng suy, thân là chưởng giáo, bổn tọa phải không có lỗi với trách nhiệm trên vai, không có lỗi với sư phụ nhắc nhở trước khi mất, không có lỗi với các thế hệ tiền bối Phù Lục phái, chấn hưng tông môn.”
Hết chương 913.