Đại Chu Tiên Lại (Dịch Full)

Chương 929 - Chương 929. Song Tu Đại Điển (1)

901-945 - Chương 929. Song tu đại điển (1)
Chương 929. Song tu đại điển (1)

Trước mắt, Cung Phụng ti cao nhất có thể giúp tu hành giả Thần Thông cảnh đột phá Tạo Hóa, đương nhiên, giá tu hành giả cấp cao đột phá cũng là một con số thiên văn, tán tu bình thường, thế gia nhỏ môn phái nhỏ là gánh vác không nổi.

Nghiệp vụ này, chuyên môn chuẩn bị cho quốc gia nhỏ phía nam giàu có và đông đúc, cùng với trung đẳng thế gia cùng môn phái nội tình hùng hậu.

Ở dưới sự trợ giúp của triều đình ra sức ủng hộ, Phù Lục phái, Linh Trận phái, Đan Đỉnh phái, cùng với Đại Chu và hoàng thất mấy quốc gia nhỏ phía nam, phường thị tất cả đều tiến vào quỹ đạo, ba ngày trước khi khai trương, lượng tiêu thụ liên tục phá kỷ lục.

Đêm khuya, Lý Mộ một mình nằm ở trên giường, cô đơn khó ngủ.

Kế hoạch nhằm vào Huyền Tông đang dựa theo tốc độ hắn dự đoán đẩy mạnh, hôm nay hắn đã tấn thăng Động Huyền, cho dù là chính diện chống lại Đạo Thành Tử, cũng có thể chống lại lão một đoạn thời gian, cường giả cảnh giới thứ bảy có thể điều động cũng vượt xa Huyền Tông.

Trở ngại duy nhất, ở vị trưởng lão cảnh giới thứ tám kia của Huyền Tông.

Tu hành càng lên cao, vượt qua cảnh giới đối địch liền càng thêm không có khả năng, ở trước khi Lý Mộ có mười phần nắm chắc, sẽ không chính diện xung đột với Huyền Tông.

Kẹt...

Cửa sổ bị người ta từ bên ngoài đẩy ra, một bóng người chuồn vào, cởi giày cùng quần áo, thuần thục tiến vào ổ chăn, cuộn mình vào trong lòng Lý Mộ.

Thân thể Lý Mộ cứng đờ, sau đó nhỏ giọng nói: “Tiểu Bạch, nghe lời, ngươi hôm nay về phòng mình ngủ...”

Hắn vẫn chưa thoát khỏi bản tính long tộc ảnh hưởng đối với thân thể, một tiểu hồ ly tinh như vậy trong lòng, hắn cả đêm đều niệm Thanh Tâm Quyết, căn bản không cần ngủ.

Thân thể Tiểu Bạch run lên, yên lặng từ trong lòng Lý Mộ rời khỏi, nhỏ giọng nói: “Có phải Huyễn Cơ tỷ tỷ không thích bên cạnh ân công có tiểu hồ ly tinh khác hay không, ta về sau sẽ nghe lời, ân công đừng đuổi ta đi, không có ân công, ta cái gì cũng không còn...”

Lý Mộ một lần nữa mang nàng ôm vào trong lòng, nói: “Ai nói, ngươi phải nhớ kỹ, là ngươi đến trước, ngươi vĩnh viễn là tiểu hồ ly tinh của ân công.”

Tiểu Bạch ủy khuất nói: “Nhưng ân công trước kia đều không đuổi ta đi...”

Lý Mộ bất đắc dĩ giải thích: “Ta không phải đuổi ngươi đi, chỉ là, chỉ là Tiểu Bạch ngươi đã trưởng thành, ta sợ ta có một ngày nhịn không được sẽ...”

Tiểu Bạch rúc đầu ở ngực Lý Mộ, nói: “Tiểu Bạch đã trưởng thành, ân công, ân công có thể không cần nhịn, ta sớm hay muộn cũng là người của ân công...”

Lý Mộ luôn cho rằng Tiểu Bạch là một hồ tộc ngốc nghếch trắng trẻo ngọt ngào, nhưng thật ra nàng cái gì cũng biết.

Chẳng qua nàng chưa bao giờ tranh, cũng chưa bao giờ cướp, khi Lý Mộ cần nàng, nàng luôn bầu bạn ở bên cạnh hắn, khi Lý Mộ không cần nàng, nàng sẽ yên lặng rời đi. Lý Mộ cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra trong lòng của nàng là không có cảm giác an toàn như vậy.

Chỉ là vì bên người Lý Mộ có một hồ ly khác, nàng liền lo lắng mình có một ngày sẽ bị đuổi đi.

Từ Bắc quận đến Thần Đô, Lý Mộ và Liễu Hàm Yên Lý Thanh thường xuyên chia lìa, vẫn luôn bầu bạn ở bên hắn, hắn đi đến nơi nào, nàng theo tới nơi đó, chỉ có Tiểu Bạch.

Liễu Hàm Yên các nàng trước một bước trở về Bạch Vân sơn, nàng cũng cố chấp muốn ở chỗ này chờ hắn.

Mấy ngày này hắn không có mặt, còn không biết nàng một mình nghĩ ngợi lung tung những gì. Lý Mộ đau lòng vô cùng, ôm nàng vào trong ngực, trong lòng không có bất cứ dục niệm gì, chỉ là hôn ở trên trán nàng, nói: “Yên tâm đi, ta vĩnh viễn sẽ không đuổi ngươi đi, đợi báo thù cho mỗ mỗ, ta liền khiến ngươi thật sự biến thành tiểu hồ ly của ta...”

Tiểu Bạch gắt gao ôm Lý Mộ, như là muốn dung nhập thân thể hắn.

Sáng sớm, Lý Mộ nằm ở trên giường, trong chăn vẫn là mùi thơm của Tiểu Bạch.

Đều nói trên thân hồ ly có mùi, Huyễn Cơ và Tiểu Bạch lại mỗi người thơm một kiểu, lúc ngủ cùng một chỗ với các nàng, Lý Mộ luôn lười rời giường.

Có người từ bên ngoài đi vào, ở bên giường đứng một lát, cầm khăn lông ướt đưa qua, Lý Mộ thuận tay tiếp nhận, lau mặt, mới ý thức được, hắn thế mà chưa cảm nhận được khí tức người bên cạnh.

Hắn lập tức mở mắt, nhìn một bên.

Nhìn nữ hoàng đứng ở bên giường, vẻ mặt Lý Mộ có chút xấu hổ, nói: “Bệ hạ, chào buổi sáng nha...”

Chu Vũ liếc hắn, nói: “Sáng cái gì mà sáng, là lúc nào rồi, vẫn còn ngủ, bảo trẫm chăm chỉ tu hành, chính ngươi lại lười biếng như thế...”

Lý Mộ giải thích cho bản thân: “Thần không phải vừa mới tấn thăng cảnh giới thứ sáu sao, ngẫu nhiên cũng cần thả lỏng một ngày.”

Sau đó, hắn có chút xấu hổ nói: “Bệ hạ nếu không tránh trước một chút, thần mặc quần áo trước.”

Chu Vũ bĩu môi, nói: “Có cái gì phải tránh, trẫm cái gì chưa từng thấy...”

Nàng cũng không để ý, Lý Mộ đương nhiên cũng không tránh, trước mặt của nàng mặc xong quần áo, nữ hoàng chỉ là hơi đỏ mặt, nhưng Xưng Tâm phía sau nàng lại đỏ ửng khuôn mặt nhỏ. Lý Mộ luôn cảm thấy nàng sau khi phá cảnh, có chút thay đổi hơi khác đi.

Nói chính xác, bản thân Lý Mộ cũng trở nên không quá giống, nhất là cảm giác đối với Xưng Tâm.

Trước kia hắn cũng không cảm thấy Xưng Tâm có cái gì tốt, nhưng gần đây nhìn nàng thế nào cảm thấy mi thanh mục tú thế đó, không lẽ là bởi vì trong cơ thể bọn họ chảy thứ giống nhau?

Lý Mộ nhìn nhìn, bỗng cảm thấy nhiệt độ bên người đột nhiên hạ xuống.

Trong lòng hắn hơi kinh hãi, ý thức được mình phạm vào một sai lầm rất lớn, hắn thế mà ở trước mặt nữ hoàng, nhìn con rồng cái khác, chẳng phải là nói lên sức quyến rũ của Xưng Tâm so với nàng lớn hơn nữa?

Lý Mộ lập tức dời tầm mắt, nhưng hiển nhiên đã muộn.

Chu Vũ vung tay áo lên, nói: “Về cung.”

Sau đó, nàng cùng Xưng Tâm liền biến mất ở trước mắt Lý Mộ.

Tiểu Bạch đứng ở cửa, vô tội hướng Lý Mộ chớp chớp mắt, nói: “Chu tỷ tỷ tức giận rồi.”

Lý Mộ thở dài nói: “Ta biết.”

Nữ hoàng bụng dạ hẹp hòi nhất, cũng dễ lên cơn ghen nhất, rõ ràng quan hệ hai người còn chưa ra đâu vào đâu, ghen so với Liễu Hàm Yên còn dễ hơn. Càng quá phận hơn là, mỗi khi Lý Mộ muốn tiến một bước nữa thúc đẩy quan hệ với nhau, nàng ngược lại làm rùa đen rút đầu, nhiều lần khiến Lý Mộ vô kế khả thi.

Lý Mộ quyết định tự mình nắm giữ quyền chủ đạo một lần.

Hắn nghĩ nghĩ, nói với Tiểu Bạch: “Thu thập đồ đạc, chúng ta về Bạch Vân sơn.”

Tiểu Bạch ngẩn ra một phen, hỏi: “A, ân công không đi dỗ Chu tỷ tỷ à?”

Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Đợi trở về rồi nói sau.”

Hết chương 929.

Bình Luận (0)
Comment