Lý Mộ thi triển thuật mị hoặc đối với chính mình, hóa thân Lương Sơn Bá, che miệng ho khan vài tiếng, bi thương nói: “Thiên địa vô tình, nhân gian vô lễ, thôi thôi, kiệu hoa nâng nàng đi Mã gia, gió thu đưa ta tới suối vàng...”
Liễu Hàm Yên sững sờ nhìn Lý Mộ, trong lúc nhất thời không biết nên tiếp từ như thế nào.
Thật ra không phải nàng tới lúc thì quên từ, mà là một đêm thời gian, kỹ năng diễn xuất của Lý Mộ bỗng nhiên xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, lúc trước hắn đài từ còn có chút đông cứng, biểu diễn tỏ ra hơi khoa trương, nhưng giờ phút này, hắn đài từ trôi chảy, động tác thuần thục, so với các lão sư phụ mấy chục năm kia chỉ có hơn chớ không kém, suýt nữa khiến Liễu Hàm Yên cho rằng hắn chính là Lương Sơn Bá.
Lý Mộ thật không dễ dàng tiến vào trạng thái, bị Liễu Hàm Yên tạm dừng đánh gãy, hắn từ trong trạng thái mị hoặc đi ra, nhìn nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Liễu Hàm Yên ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Mới qua một đêm, ngươi tiến bộ sao lại lớn như vậy?”
Lý Mộ nói: “Có thể là đêm qua, ta ngộ được bản chất của diễn kịch.”
Liễu Hàm Yên nghi hoặc nói: “Là cái gì?”
“Chân thật.” Lý Mộ giải thích: “Khi ta không phải đang biểu diễn Lương Sơn Bá, mà là mang Lương Sơn Bá chân thật hiện ra ở trước mắt mọi người, không có bất cứ bóng dáng nào của diễn kịch, tự nhiên cũng sẽ không làm người ta cảm thấy đông cứng.”
“Đạo lý này ai cũng biết, nhưng làm lại không dễ dàng như vậy.” Liễu Hàm Yên dùng một loại ánh mắt không tên nhìn hắn, nói: “Lý Mộ, ngươi thật sự là thiên tài, không đi diễn kịch đáng tiếc...”
Giấc mộng của Lý Mộ là trở thành nam nhân đích thực, không phải là làm một con hát, lắc đầu nói: “Không nói những thứ này nữa, chúng ta tiếp tục...”
...
Dân chúng huyện Dương Khâu, ngày thường cũng không có bao nhiêu hạng mục giải trí.
Những người từng đọc sách, biết được mấy chữ, lúc nhàm chán, còn có thể thông qua các loại thoại bản tiểu thuyết, để an ủi phiền muộn trong lòng, tuyệt đại đa số mọi người, chỉ có thể uống trà, nghe một chút chuyện xưa hoặc là khúc, sống xa xỉ một chút, mới nguyện ý dùng thêm mấy đồng, đi hí lâu nghe kịch một chút.
Ngoài hí lâu Vân Yên các, một đám khách nhân kết bạn đi vào.
Hí lâu hôm nay đẩy ra một vở diễn mới, tên là 《 Hóa Điệp 》, bởi vì chuyện xưa《 Hóa Điệp 》trước đó đã ở trà lâu thịnh hành một thời gian, về sau tiệm sách lại ra sách, đại bộ phận dân chúng huyện Dương Khâu, cho dù là chưa từng xem, cũng từ trong miệng người khác nghe được.
Lần này hí lâu trước khi đẩy ra hí kịch《 Hóa Điệp 》, đã sớm mấy ngày làm tuyên truyền, rất nhiều người từng nghe chuyện xưa《 Hóa Điệp 》, sớm mấy ngày đã mua vé sẵn, chờ xem lần đầu tiên diễn xuất của vở diễn mới.
“Hai người đáng thương, sao lại không có kết quả tốt?”
“Mã gia kia thực không ra làm sao, toàn làm những chuyện phá đôi uyên ương!”
“Lương Chúc Hóa Điệp, ta đọc mà trong lòng khó chịu...”
...
Mặc dù là đã sớm biết được nội dung chuyện xưa, nhưng nghe thấy cùng nhìn thấy sinh ra cảm xúc lại hoàn toàn khác nhau, các diễn viên bao hàm cảm tình suy diễn, mang chuyện xưa tình yêu đẹp này suy diễn sống động như thật, vô cùng nhuần nhuyễn...
Khi nhìn thấy Sơn Bá bệnh chết, Anh Đài ở trên đường xuất giá nhảy vào phần mộ, hai người biến thành con bướm bay đi, trong lòng mọi người càng tràn ngập ra bi ai nồng đậm, một ít quần chúng cảm tính, thậm chí đã rơi nước mắt.
Tấm màn lớn chậm rãi kéo xuống, 《 Hóa Điệp 》 lần đầu biểu diễn, đến đây chấm dứt.
Khán giả ngồi ở dưới đài, bị ai tình đẹp thê lương cảm nhiễm, đau lòng rơi lệ.
Lý Mộ đứng ở trên đài, hấp thu ai tình cuồn cuộn không ngừng, cười không khép được miệng.
Ý tưởng của hắn quả nhiên là đúng, đơn thuần mang Lương Chúc coi là chuyện xưa để kể, không hấp thu được ai tình của người khác.
Nhưng nếu là chính hắn hóa thân Lương Sơn Bá, dùng kỹ năng diễn xuất cao thâm, để người xem thay vào trong tình cảnh, cho rằng hắn chính là bản thân Lương Sơn Bá, tự nhiên có thể hấp thu cảm xúc của người khác.
Thích hợp dẫn đường cảm xúc của người khác là tu hành, quá độ đoạt lấy đó là thải bổ, trải qua vô số lần thí nghiệm, Lý Mộ đã tìm được một điểm cân bằng, ở dưới tình huống cam đoan nhu cầu của mình, không tạo thành bất cứ tổn hại nào đối với thân thể những người đó.
Cứ như vậy, theo khách nhân tăng nhiều, nhiều nhất chỉ cần mười ngày, hắn liền có thể tích lũy được đủ ai tình, một hơi ngưng tụ Tước Âm.
《 Hóa Điệp 》 ở huyện Dương Khâu, vốn là chuyện xưa ai cũng khoái, ở sau khi Vân Yên các đưa nó đến sân khấu kịch, khách nhân chen chúc tới, mặc dù là Vân Yên các mỗi ngày an bài hai buổi, cũng không cách nào thỏa mãn nhu cầu của toàn bộ khách nhân.
Thẳng đến mười ngày sau, đại bộ phận mọi người đều xem một lần thậm chí hai lần hí kịch《 Hóa Điệp 》, lưu lượng khách hí lâu mới dần dần thưa thớt.
...
Sáng sớm.
Lý Mộ từ trên giường bật dậy, theo bản năng đưa tay hướng trong chăn thò đi.
Giờ khắc này, hắn có một loại xúc động muốn khóc.
Trong mười ngày qua, hắn hướng Lý Thanh xin nghỉ, cùng Liễu Hàm Yên mỗi ngày biểu diễn hai buổi, hấp thụ cảm xúc mấy trăm hơn một ngàn người, dùng suốt mười ngày, mới thu thập được đủ ai tình, ở đêm qua, thành công ngưng tụ ra phách thứ ba.
Phách thứ ba Lý Mộ tâm tâm niệm niệm đã lâu.
Buổi sáng hôm nay, hắn lại tìm về tôn nghiêm nam nhân.
Hai tháng qua, tích tụ trong lòng quét sạch, Lý Mộ mở cửa sân, cảm giác thế giới cũng đẹp hơn rất nhiều.
Kẹt...
Cửa sân bên cạnh mở ra, Liễu Hàm Yên bưng một chậu nước đi ra, khi nhìn thấy Lý Mộ, rõ ràng ngẩn ra một phen, sau đó liền kinh ngạc nói: “Hôm nay sao dậy sớm như vậy?”
Lý Mộ thở ra một hơi, nói: “Về sau buổi sáng đều có thể dậy rồi*...”
(*: khởi vừa mang ý nghĩa dậy, vừa mang ý nghĩa dựng…)
“Không phải là dậy sớm một ngày sao, đắc ý như vậy làm cái gì?”
Liễu Hàm Yên liếc liếc hắn, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, một phách kia từ trong ai tình sinh ra hình như tên Tước Âm, nghe qua rất kỳ quái, một phách này là làm cái gì?”
Lý Mộ khua tay, nói: “Cô nương, hỏi nhiều như vậy làm gì...”
Không đến ba tháng thời gian, Lý Mộ đã ngưng tụ ra ba phách.
Bảy phách có bốn, trong vòng nửa năm, liền sẽ không bởi vì thân thể suy bại mà chết, hôm nay Lý Mộ chỉ thiếu một phách, có thể hoàn toàn thoát khỏi lời tiên đoán nửa năm của lão đạo kia.
Ba phách trước đã ngưng, bốn phách sau, có liên quan vợi “Cụ (sợ)” “Ái (yêu)” “Ác (ghét)” “Dục”, Lý Mộ cẩn thận nghĩ nghĩ, đầu tiên bài trừ “Yêu” cùng “Dục” .
Ngưng phách cần cảm xúc phi thường khổng lồ, ít nhất cần hấp thụ mấy trăm thậm chí hơn một ngàn người, Lý Mộ cho dù đối với mặt của hắn tự tin nữa, cũng không có khả năng làm được để nhiều nữ tử như vậy đồng thời yêu hắn.
Hết chương 97.