Lý Mộ trực tiếp hỏi: “Ngươi là ma đạo Ngũ Tổ?”
Nữ tử áo trắng trầm mặc một lát, vẻ mặt có chút tiếc nuối, lại tựa như là đang nhớ lại, nói: “Xem ra Huyết Hà thật là chết ở trong tay của ngươi.”
Lý Mộ nói: “Hắn giết hại vô số sinh linh, chỉ vì bản thân tu hành, đáng chết.”
Nữ tử vươn tay, móng tay mười ngón tay điên cuồng sinh trưởng, tản mát ra ánh sáng lạnh lẽo âm u, như mười thanh kiếm sắc bén. La Sát Vương thấy vậy, sắc mặt biến đổi hẳn, điên cuồng nhắc nhở: “Cẩn thận, móng tay của ả có thể trực tiếp thương tổn đến chúng ta, tuyệt đối đừng bị ả đụng tới!”
La Sát Vương vừa dứt lời, Xạ Nhật cung đã xuất hiện ở trong tay Lý Mộ, hắn mang toàn bộ pháp lực của mình rót vào thân cung, tập trung nữ tử áo trắng, bắn ra một mũi tên màu vàng.
Những lão quái vật vạn năm này, thực lực không thể dùng lẽ thường đo đếm. Huyết Hà chỉ là tu vi cảnh giới thứ sáu, Lý Mộ đối phó đã cực kỳ cố hết sức, nữ tử áo trắng này tu vi hiển nhiên đã là cảnh giới thứ bảy, Lý Mộ không có bất cứ sự do dự nào, ra tay là một đòn mạnh nhất.
Tên ra không tiếng động, nhưng nơi mũi tên qua, không gian lại xuất hiện một dấu vết màu đen, đây là biểu hiện không gian tan vỡ.
Trong nháy mắt này, bốn vị Quỷ Vương đều biến sắc, mặc dù là cách nhau rất xa, bọn họ cũng cảm nhận được uy lực một mũi tên này.
Mũi tên này rơi ở trên người bọn họ, tất nhiên là kết cục hồn phi phách tán.
Xạ Nhật cung xuất hiện, khiến trên mặt nữ tử áo trắng kia cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Tốc độ mũi tên nhanh đến cực điểm, hầu như là ở nháy mắt Lý Mộ bắn ra, đã xuất hiện ở trước ngực của nàng, khiến nàng né cũng không được, tránh cũng không xong.
Nhưng nữ tử áo trắng cũng vẫn chưa tránh né, ở một cái chớp mắt đó mũi tên sắp bắn thủng ngực nàng, cánh tay trái của nàng ở bên người vẽ ra một tàn ảnh, chuẩn xác không sai sót bắt được mũi tên màu vàng đó.
Ầm!
Mũi tên nổ tung, ở tại chỗ hình thành một cái hố đen. Nữ tử áo trắng tay trái tính cả cánh tay, đều ở nháy mắt biến mất ở trong hố đen, nhưng thân thể của nàng lại thuấn di đến một chỗ khác.
Biểu cảm trên mặt Lý Mộ cũng không có bao nhiêu bất ngờ, Xạ Nhật cung tuy lợi hại, nhưng cũng không phải mọi việc đều thuận lợi, lúc trước hắn một mũi tên thậm chí chưa giải quyết được Huyết Hà, càng đừng nói nữ tử áo trắng so với Huyết Hà thực lực càng mạnh hơn.
Nữ tử áo trắng không chút để ý mất đi cánh tay trái, nhìn Lý Mộ, thản nhiên nói: “Tuy không biết Xạ Nhật cung vì sao sẽ ở trong tay ngươi, nhưng lấy tu vi của ngươi, còn chưa phát huy được toàn bộ uy lực của nó. Hơn nữa, ngươi đã không bắn nổi mũi tên thứ hai.”
Nàng nói không sai, Lý Mộ tụ tập toàn thân pháp lực, mới bắn ra một mũi tên này, giờ phút này trong cơ thể hắn chỉ có một tia pháp lực chống đỡ, cho dù có chân ngôn thần thông có thể nhanh chóng hồi phục pháp lực, nhưng trong thời gian ngắn cũng không khôi phục được đỉnh phong.
Nhưng mục đích của hắn đã đạt tới, Lý Mộ mỉm cười với nữ tử áo trắng, tâm niệm khẽ động, chuông đạo nháy mắt hình thành một bộ áo giáp bao trùm toàn thân, theo hắn lao vào trong cơn bão không gian.
Ngay sau đó, nữ tử áo trắng liền xuất hiện ở vị trí ban đầu của hắn, nàng vươn tay phải còn sót lại, muốn bắt được Lý Mộ, lại bắt hụt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Mộ bị cơn bão không gian cắn nuốt.
Đứng ở trước cơn bão không gian, nàng ôm cánh tay trái cụt, khóe miệng dần dần tràn ra một tia máu.
Nàng từ trong lòng lấy ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau lau khóe miệng một phen, lại cũng chưa đuổi qua theo.
Trước khi bị thương, nàng có lẽ có thể ngăn được cơn bão không gian này, nhưng dưới một mũi tên này, nàng thật ra đã bị thương không nhẹ, không còn thực lực xông vào cơn bão không gian.
Trong thời gian ngắn ngủn này, bốn vị Quỷ Vương Quỷ Vực đã không thấy bóng dáng.
Khi nhìn thấy một mũi tên đó, cùng với nữ tử áo trắng cứng rắn tiếp được một mũi tên đủ để giết bọn họ, bọn họ đã hiểu, loại chiến đấu này, không phải bọn họ có thể tham dự.
Minh Nhất chậm rãi đi tới, lòng còn sợ hãi hỏi: “Ngũ Tổ đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?”
Nữ tử áo trắng khoanh chân ngồi, thản nhiên nói: “Chờ xem, hắn chung quy sẽ đi ra...”
Lúc này, trong cơn bão không gian, toàn thân Lý Mộ đều bị áo giáp chuông đạo bao vây, ở trong không gian loạn lưu gian nan tiến lên. Chung quanh hắn tất cả đều là lực lượng không gian cuồng bạo, một khi mất đi chuông đạo, thân thể cùng nguyên thần của hắn sẽ ở nháy mắt bị mài mòn hủy diệt.
Lý Mộ cũng không lo cho bản thân, mà là đang lo cho Tô Hòa.
Không gian loạn lưu này, không có chuông đạo hắn cũng khó chống lại, huống chi là Tô Hòa chỉ có tu vi cảnh giới thứ năm. Lý Mộ không dám nghĩ nhiều nữa, tiếp tục tiến lên ở trong cơn bão không gian, nơi này bước ra mỗi một bước đều dị thường gian nan, thậm chí không bằng tốc độ người thường bước đi, Lý Mộ từng bước một gian nan hoạt động, cũng không biết qua bao lâu, hắn lại bước ra một bước, thân thể bỗng nhiên lao về phía trước.
Lý Mộ ổn định thân hình, dưới chân giẫm lên cỏ xanh mềm xốp, đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm.
So sánh với một khắc trước, cơn bão không gian đã không còn, cũng không còn lực cản tiến lên, hắn giống như ở trong nháy mắt tiến vào một thế giới khác.
Lý Mộ quay đầu, bức tường cơn bão ở ngay sau người, nhưng không lan tràn nữa, khoảng cách một bước này, vượt qua địa ngục cùng thiên đường.
Lòng hắn bỗng có cảm giác, ánh mắt nhìn phía trước.
Phía trước là một cái hồ nhỏ, một nữ tử đưa lưng về phía hắn, ngồi ở trên mặt cỏ bên hồ, khi Lý Mộ hướng nàng đi đến, nữ tử cũng chậm rãi quay đầu lại.
Mặt cỏ bên hồ, bốn mắt nhìn nhau.
Lần nữa nhìn thấy khuôn mặt hắn đã vướng bận rất lâu đó, trái tim luôn treo lên của Lý Mộ rốt cuộc thả xuống.
Tô Hòa ngẩn ra nhìn Lý Mộ, ánh mắt kinh ngạc vô cùng.
Lý Mộ nhìn Tô Hòa, môi mấp máy mấy lần, trong lòng có vô số lời muốn nói, sau khi hít thật sâu, lại chỉ còn một câu: “Đã lâu không gặp.”
Tô Hòa chậm rãi bay đến, trong ánh mắt mang theo hoài nghi, vươn tay nhéo nhéo mặt Lý Mộ, lại từ trên xuống dưới mang thân thể hắn sờ một lần, sau đó mới khó có thể tin hỏi: “Thật là ngươi?”
Lý Mộ nhún vai, nói: “Ngươi không phải đã sờ rồi sao?”
Thân thể hắn, Tô Hòa hẳn là so với hắn càng thêm hiểu biết, dù sao, nàng từng tiến vào thân thể hắn, hơn nữa không chỉ một lần.
Trong ánh mắt Tô Hòa, kinh ngạc cùng hoài nghi dần dần hóa thành vô tận vui mừng, bật thốt lên hỏi: “Ngươi sao lại tới nơi này?”
Hết chương 995.