Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 138

Lộc Quốc Công lại nói chút ít chuyện liên quan tới Đồng Nhan.

Quan hệ của Trung Châu Phái cùng hoàng tộc từ trước đến giờ thân cận, hắn trông coi Thái Thường tự, tự nhiên biết rất nhiều bí mật người bình thường không biết được.

Tỉnh Cửu lẳng lặng mà nghe, biết đại khái vì sao tiểu hài tử này luôn giữ dáng vẻ cao ngạo, mắt cao hơn đầu.

Hắn tự tay cầm lấy chén trà nhấp một hớp, ho hai tiếng.

"Ngài rốt cuộc làm sao vậy?"

Thần sắc lo lắng trên mặt Lộc Quốc Công càng đậm.

Người tu đạo sẽ không bị nhiễm lạnh, cho dù trà lạnh hơn nữa, cũng không cách nào bị kích thích mà ho khan.

Cả Triều Ca thành đều đã biết chuyện đã xảy ra bên ngoài Mai Viên cũ.

Hắn biết lúc ấy Tỉnh Cửu cũng có mặt nơi đây, lại thấy Tỉnh Cửu muốn biết chuyện về Đồng Nhan, không khỏi có chút suy đoán, có phải Tỉnh Cửu chịu thiệt thòi gì hay không.

Tỉnh Cửu nói: "Ta ở Mai Viên cũ gặp mặt Thiên Cận Nhân."

Lộc Quốc Công cũng biết chuyện này, có chút nghi ngờ, nghĩ thầm chẳng lẽ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?

"Hắn muốn giết ta."

Tỉnh Cửu cũng không nói Thiên Cận Nhân đã làm cụ thể những gì.

Đoạn thần thức này lẻn vào trong thân thể của hắn, rất có thể chỉ là muốn rình coi.

Nhưng loại thủ đoạn này đã uy hiếp tới sự hiện hữu của hắn, nếu như sau khi thành công, sống chết của hắn sẽ gặp bị Thiên Cận Nhân nắm giữ.

Như vậy theo hắn, Thiên Cận Nhân muốn giết mình.

Lộc Quốc Công vẻ mặt đại biến, nếp nhăn trên mặt khai mở một đóa thật lớn, tự nhiên không phải vì vui vẻ, mà là nghiêm túc.

Hắn rất khiếp sợ, càng không giải thích được, vì sao mà vị đại sư Thiên Cận Nhân này lại làm chuyện như vậy đối với Tỉnh Cửu.

"Nếu như tối nay hắn không rời khỏi Mai Viên, vậy hắn giết ta, chính là chuyện nội bộ của Thanh Sơn."

Nghe được câu này, Lộc Quốc Công hiểu được chính mình cần phải lập tức phái người đi quan sát Mai Viên cũ.

Loại chuyện này không cần Tỉnh Cửu đưa ra mệnh lệnh thêm nữa.

Lộc Quốc Công có chút bận tâm nói: "Chuyện nội bộ Thanh Sơn, về phía ta có thể không dễ dàng tra xét."

Tỉnh Cửu nói: "Không cần tra xét nữa, là Phương Cảnh Thiên."

Lộc Quốc Công khiếp sợ lần nữa, tâm tình có chút trầm trọng.

Phương Cảnh Thiên là Thanh Sơn Tông Tích Lai phong chủ, Phá Hải thượng cảnh đại nhân vật.

Tỉnh Cửu trực tiếp đem cái tên này nói cho hắn biết, điều này đại biểu tuyệt đối tín nhiệm.

Loại tín nhiệm này đồng thời cũng đại biểu tự tin.

Hắn tin chắc Lộc gia sẽ không phản bội chính mình.

Hoặc là không dám?

Nhưng tại sao lại thế?

Rất nhiều năm trước, Lộc Quốc Công từ trong tay phụ thân thừa kế bí mật này, cũng đã bắt đầu suy tư vấn đề này.

Cho tới bây giờ hắn cũng không còn suy nghĩ cẩn thận, bất quá hắn nói với tự mình —— như vậy cũng rất tốt, tránh cho chính mình đi nghĩ quá nhiều vấn đềkhác.

"Thiên Cận Nhân bên kia không dễ xử lý."

Lộc Quốc Công không giấu diếm sự khó xử của mình.

Nhân tộc hoàng triều tổng cộng có hai mươi bảy vị Quốc Công, vai trò của hắn thấp nhất nhưng rất có thực lực, vấn đề là dù là hắn cũng không có cách nào xử lý Thiên Cận Nhân.

Đối phương là đại sư tướng số, được vạn dân kính ngưỡng, Bạch Lộc Thư Viện càng thanh danh lan xa, hơn nữa hắn còn là chí hữu bán sư của Tây Hải Kiếm Thần.

Chớ đừng nói chi, đối phương đến Triều Ca thành, vốn là Thần Hoàng Bệ Hạ tự mình mời tới.

Nghe điều này, Tỉnh Cửu có chút bất ngờ, hỏi: "Vì sao?"

Lộc Quốc Công không trực tiếp trả lời vấn đề này, nói: "Cùng lời mời với Thiền Tử là trước sau phát ra."

Tỉnh Cửu hiểu được, nói: "Hoàng Đế muốn tính cái gì?"

Lộc Quốc Công có chút do dự, thấp giọng nói: "Không dám phỏng đoán."

Tỉnh Cửu hỏi: "Thủy Nguyệt Am có ai tới?"

Đại lục tu đạo tông phái đông đảo, rất nhiều tiền bối cao nhân đều am hiểu thôi diễn tính toán, nhưng nổi danh nhất vẫn là Thủy Nguyệt Am cùng Quả Thành Tự.

Trước khi Thiên Cận Nhân xuất hiện, tất cả người tu đạo đều muốn lấy được ký ngữ hoặc là cầm giám của hai nhà này.

"Am Chủ đang bế quan, cho nên không tới."

Lộc Quốc Công nói: "Người tới rất thần bí, đến bây giờ ta còn không biết là ai."

Tỉnh Cửu trầm mặc đôi chút, nói: "Muốn xác định xem mình rốt cuộc còn có thể sống bao nhiêu năm hay sao?"

Lộc Quốc Công không dám nói tiếp.

Hoàng Đế tự mình mời Quả Thành Tự Thiền Tử cùng Thiên Cận Nhân, còn muốn mời Thủy Nguyệt Am Am Chủ, coi trọng như thế rốt cuộc là muốn tính toán điều gì?

Cho dù là người có quyền thế nhất trên đại lục, cảnh giới cũng sâu không lường được, chỉ cần không cách nào phi thăng, như vậy ở giai đoạn cuối của sinh mệnh cuối cùng vẫn gặp phải những vấn đề này.

Thời điểm tử vong sắp xảy ra, có Hoàng Đế sẽ không ngừng luyện đan uống thuốc mong cầu trường sinh, có Hoàng Đế dứt khoát vò mẻ lại sứt, tạo ra một cuộc cuồng hoan thật lớn.

Đương kim Thần Hoàng chính là quân vương vô cùng anh minh, hắn muốn biết thọ nguyên của mình, tự nhiên là muốn an bài hậu sự thật tốt, cho chính mình cùng với cả Nhân Tộc.

Tỉnh Cửu bỗng nhiên nói: "Ta muốn vào cung."

Đây tự nhiên là ý tứ muốn Lộc Quốc Công an bài.

Lộc Quốc Công rất giật mình, nhưng không nói gì, hỏi: "Khi nào?"

Tỉnh Cửu đứng dậy nói: "Hiện tại."

...

...

Bóng đêm càng sâu, đột nhiên sinh ý định muốn vào hoàng cung, đổi lại những người khác khẳng định không thể nào làm được, cho dù là đại nhân vật đang nổi nhất trong triều đình cũng không thể được.

Nhưng Lộc Quốc Công có thể, bởi vì sự vụ của Thái Thường tự cần cùng trong cung thường xuyên giao thiệp, càng trọng yếu hơn, từ Tiên Hoàng bắt đầu, Lộc Quốc Công thâm thụ hai đời Thần Hoàng tín nhiệm.

Mặc hắn khiêm tốn như thế nào, những năm qua vô số mưa gió ập tới, vô luận là trong triều đình hay là trong cung, cũng đã sớm hiểu ra vấn để.

Hoàng cung cửa nách lặng yên không một tiếng động mở ra, Lộc Quốc Công mang theo một vị thanh niên đội nón lá đi vào.

Hình ảnh này tự nhiên rơi vào trong mắt rất nhiều người, nhưng bất kể là thị vệ hay là thái giám vừa lúc đi ngang qua cũng rất ăn ý xoay người sang chỗ khác, làm bộ không nhìn thấy.

Mọi người sống trong hoàng cung, không muốn nhất chính là bị coi như hữu tâm nhân, càng không muốn sau này bị nói thành muốn theo dõi thánh ý.

...

...

Có mây từ phía nam, che kín tinh quang, trong hoàng cung một mảnh hắc ám, ánh đèn trong đại điện phá lệ ấm áp.

Lộc Quốc Công đứng trên thềm đá trước điện, hai mắt híp lại, như chim ưng quan sát động tĩnh bốn phía, tầm mắt cuối cùng lại bị chính mình bóng dáng hấp dẫn.

Hắn không ngờ Bệ Hạ lại thật sự đồng ý gặp Tỉnh Cửu, hơn nữa còn ở trong đại điện.

Phải biết rằng Tỉnh Cửu mặt ngoài thân phận chỉ là một tên Thanh Sơn Tông đệ tử bình thường, như vậy là vì sao?

Hắn nhìn bóng dáng của mình, lặng yên suy nghĩ, khóe môi dần dần lộ ra vẻ mỉm cười.

Rất nhiều năm trước, hắn đối với lời mà phụ thân từng nói——chuyện mà Quốc Công phủ mấy trăm năm lo lắng, cũng là phiếm bóng đen ám ảnh này —— bây giờ nhìn lại là mình suy nghĩ nhiều.

Phụ thân nói đúng.

Ý chí của Thần Hoàng Bệ Hạ cùng ý chí của người cầm mộc bài quả nhiên thống nhất.

Đại điện rất an tĩnh, không có tiếng nói chuyện truyền ra.

Thỉnh thoảng sẽ có tiếng ho vang lên, hẳn là Tỉnh Cửu.

Thỉnh thoảng có tiếng cười sảng lãng vang lên, hẳn là Bệ Hạ.

Không bao lâu, cửa điện mở ra, Tỉnh Cửu đi ra.

Lộc Quốc Công không biết hắn cùng với Bệ Hạ nói những thứ gì, cũng không có hỏi, mang theo hắn hướng ngoài hoàng cung đi tới.

...

...

Trở lại trong phủ, nhìn sách dạy đánh cờ chất như ngọn núi, Tỉnh Cửu cười cười.

Hắn tùy ý lấy một quyển xem một chút, liền biết sách trình độ này tuyệt đối không phải là "Huynh trưởng" ở tiền viện có thể tìm đến, hẳn là Lộc Quốc Công đã ra tay.

Hắn ngâm trà xanh, lấy ra ghế tre, thoải mái nằm xuống, bắt đầu đọc sách.

Mưa nhẹ vừa tới, nhẹ gõ cửa sổ, cộng thêm sách đánh cờ rất khô khan, thật là dễ ngủ.

Hắn không ngủ, cho đến khi trời sáng phủ xuống, rốt cục xem xong toàn bộ sách, đồng thời chờ được tin tức kia.
Bình Luận (0)
Comment