Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 142

Ở tu đạo giới, người tu hành thường thường phải tới rất trễ mới có thể thu đồ đệ.

Đạo lý này cùng Hoàng Đế không muốn sanh con giống nhau, trong đó tự có thâm ý.

Người trẻ tuổi như Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt đã bắt đầu thu đồ đệ thật là cực ít.

"Tiểu sư cô!"

"Tiểu sư thúc."

"Yêu Tùng Sam bái kiến hai vị sư thúc."

...

...

Lúc nói chuyện, Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt vẫn đi trên sơn đạo.

Hướng nơi xa nhìn lại đều là sương khói, Thanh Sơn Tông đệ tử phảng phất bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh con đường, bởi vì nơi này là một ngọn núi.

Dãy núi nằm ở phía tây Triều Ca thành, xây dựng rất nhiều đình viện nhã trí, là chỗ ở triều đình chuyên môn dùng cho người tu đạo, tên là Tây Sơn Cư.

Thanh Sơn đệ tử vội vã hành lễ, ánh mắt nhìn Tỉnh Cửu có chút phức tạp.

Bọn họ đều biết tin tức Thần Hoàng sẽ tới xem cuộc chiến, có chút khẩn trương.

Bọn họ lo lắng Tỉnh Cửu sẽ khẩn trương.

Tỉnh Cửu nhân duyên rất bình thường, năm đó ở bên khe suối tẩy kiếm cùng Cố Hàn phát sinh xung đột, quan hệ giữa hắn cùng với Lưỡng Vong phong trở nên rất kém, mà Lưỡng Vong phong lại là địa phương các đệ tử trẻ tuổi hướng tới nhất.

Khi hắn ở trên thử kiếm đại hội trọng thương Cố Hàn, chặt đứt kiếm của Quá Nam Sơn, rất kém tự nhiên thành càng thêm tồi tệ.

Thanh Sơn các đệ tử lo lắng cho hắn, nguyên nhân không phải là tôn kính sư trưởng, chẳng qua là phản ứng tự nhiên khi đối mặt ngoại địch mà thôi.

Huống chi người lần này Tỉnh Cửu muốn khiêu chiến là Đồng Nhan.

Làm hai ngọn núi cao nhất trong tông phái tu hành chánh đạo, Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái bất kỳ một lần nào tranh đấu, cũng không cần đối với đệ tử tiến hành động viên.

Các đệ tử Thanh Sơn cũng hi vọng Tỉnh Cửu có thể đi xa hơn chút ít, ít nhất phải gặp được Đồng Nhan, nếu không tông môn thật rất mất thể diện.

Theo con đường đá xanh xây thành đi tới chỗ sâu nhất trạch viện, đi vào phòng, Thanh Dung phong thiếu nữ dẫn đường lặng yên không một tiếng động lui ra, lúc đóng cửa vẫn không nhịn được nhìn Tỉnh Cửu thêm một cái.

Mấy đạo khói nhẹ từ lư hương sinh ra, mùi thơm có chút đặc biệt, cùng định thần hương người tu đạo thường dùng cũng không giống nhau, mang theo hương hoa quả nhàn nhạt, hướng chỗ sâu phẩm vừa tựa hồ mang theo vị mặn của gió biển.

Tỉnh Cửu biết đây là cao địa hương trân quý nhất của Nam Man bộ lạc, năm đó nàng hướng trên Thần Mạt phong đưa tới rất nhiều.

Những lời này nhắc tới nàng, cũng chính là nàng ngay vào lúc này trước mắt hắn, Thanh Dung phong chủ Nam Vong.

Trong phòng rất an tĩnh, không có ai nói chuyện.

Nam Vong nhìn Tỉnh Cửu thời gian rất lâu, tựa hồ muốn từ trên khuôn mặt đó nhìn ra gì đó.

Tỉnh Cửu bình tĩnh cùng nàng nhìn nhau, không có bối rối cũng không có tránh lui.

Rất nhiều năm đã trôi qua, thiếu nữ từng ngây thơ dã man đã biến thành đại nhân vật khí độ thong dong.

Như vậy cảm khái tựa như có lẽ đã từng xuất hiện?

Hắn nghĩ tới như vậy.

Nam Vong nói chuyện.

"Ngươi phải thắng."

Ngữ khí của nàng rất nhạt song, nhưng phân lượng rất nặng.

Bởi vì ba chữ kia không phải khích lệ cũng không phải động viên, là mong muốn.

Nam Vong đứng dậy, đi tới phía trước cửa sổ, không biết nhìn nơi nào, cười lạnh một tiếng nói: "Có người muốn tranh giành với chúng ta, ngươi sẽ phải giết chết bọn họ, có thể làm được chứ?"

Triệu Tịch Nguyệt nhìn Tỉnh Cửu một cái.

Thái độ của Nam Vong rất cứng rắn, nàng không biết Tỉnh Cửu sẽ phản ứng làm sao.

Tỉnh Cửu phản ứng rất bình tĩnh: "Tốt."

Hắn biết tất nhiên chuyện gì xảy ra.

Thanh Sơn Tông nội tình bực nào, năng lực bực nào, không đến nổi cũng bởi vì Hoàng Đế muốn tới nhìn đối với Mai Hội kỳ chiến bỗng nhiên coi trọng.

...

...

Mỗi lần Mai Hội cũng sẽ có một đề tài thảo luận, đó chính là hạn ngạch phân phối tư nguyên các tu hành tông phái mấy năm sau này.

Vốn loại chuyện này trước hội cũng đã bàn xong, nhưng không biết tại sao Tây Hải kiếm phái bỗng nhiên đưa ra ý kiến không đồng ý.

Đây chính là đại sự tu hành giới, vô cùng phức tạp, có thể nói rút giây động rừng.

Tây Hải kiếm phái đối với một hạng tài nguyên đưa ra ý kiến không đồng ý, cuối cùng đưa đến kết quả lại là... Thanh Sơn kiếm tông cùng Trung Châu Phái ở phương diện phân phối tinh thạch sinh ra một điểm nhỏ khác nhau.

Khác nhau quả thật rất nhỏ, về số lượng tinh thạch này đối với hai tông phái lãnh tụ tu hành giới mà nói căn bản không coi là cái gì.

Nhưng đây là vấn đề thể diện hoặc là nói khí thế, không tông phái nào sẽ dễ dàng thối lui, huống chi là hai nhà này.

Như thế nào giải quyết loại khác nhau này? Dĩ vãng đã thành thông lệ, lấy Mai Hội hạng mục cuối cùng là đạo chiến thắng bại để phán định.

Năm nay... lại đổi thành lấy kỳ chiến mà định ra.

Trung Châu Phái tự nhiên không có lý nào không chấp nhận.

Thanh Sơn kiếm tông theo đạo lý căn bản sẽ không tiếp nhận.

Nhưng năm nay Thần Hoàng Bệ Hạ nói sẽ tới hiện trường kỳ chiến, mấy vị Quốc Công dựa thế thôi ba trợ lan, lại đem chuyện này định đoạt.

Không cần đi nghĩ, những Quốc Công đó dĩ nhiên đã kết giao cùng Trung Châu Phái thật nhiều năm.

...

...

Hai người rời Tây Sơn Cư, theo sơn đạo hướng trong sương mù tiền phương đi tới.

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Vì sao thế?"

Lời này nói chính là thái độ bình tĩnh tiếp nhận của hắn.

Tỉnh Cửu nói: "Dùng lời nói của Thiền tông mà nói là bởi vì quả, dùng lời của chúng ta mà nói chính là đạo tâm quy ninh."

Đạo tâm làm sao có thể chân chính yên lặng?

Phất tư.

Như thế nào là phất tư?

Vô khuyết.

Bộ dạng Nam Vong đứng ở bên cửa sổ, khẽ run ống tay áo, hắn cũng rất quen thuộc.

Một gã Phá Hải cảnh cường giả, tâm tình lại ba động như thế, tự nhiên là bởi vì nàng rất tức giận.

Cùng những Quốc Công đó tranh chấp, nàng cũng không nói được đối phương, cuối cùng lại để cho đề nghị hoang đường như thế được thông qua.

Tỉnh Cửu biết đây là tại sao.

Rất nhiều năm trước, nàng nói Quan thoại không tốt, không am hiểu cùng người biện luận, sau có khá hơn chút, nhưng một khi gấp gáp sẽ có chút nói lắp, không thể làm gì khác đành dứt khoát không nói lời nào.

Không nói lời nào, tự nhiên nói không lại đối phương.

Loại quen thuộc này, chính là liên lạc giữa hắn cùng với thế giới này, tựa như Triệu Tịch Nguyệt cùng Thập Tuế, đều là nhân quả của hắn.

Sơn đạo xuyên qua sương mù, phía trước dần dần trở nên sáng ngời, theo một trận gió mát phất quá, sương mù tan biến, cảnh vật hiển thị rõ ràng.

Ngày xuân thanh lệ dưới ánh mặt trời, dãy núi xanh tươi quyến rũ chí cực, bên vách đá, trong rừng, trước thác khắp nơi đều có đình.

Trên núi rất nhiều đình, hẳn là khó có thể nhất thời tính toán rõ ràng.

Có đình trọng mái hiên nhà đại trụ, rất khí phái, có đình rất đơn sơ, chỉ dùng nhánh cây cùng cỏ tranh dựng thành.

Nhiều loại đình tán lạc trong núi xanh, giống như quân cờ tán lạc tại...

"Các ngươi đều cảm thấy rất giống bàn cờ đúng không? Ta vừa mới biết, thì ra phiến núi này gọi là Kỳ Bàn Sơn."

Một đạo thanh âm thanh linh động lòng người vang lên.

Kỳ Bàn Sơn có rất nhiều người tu đạo đã đến.

Đệ tử trẻ tuổi chuẩn bị tham gia kỳ chiến phần lớn cũng không có theo sư trưởng đồng môn cùng những đồng đạo tông phái khác nói chuyện, mà chia ra ở trên núi.

Bọn họ hoặc là nhắm mắt tĩnh tư, hoặc là học đánh cờ, để mà chuẩn bị.

Tiểu cô nương tới xem náo nhiệt lại là nhàm chán tới cực điểm, thấy bọn họ xuất hiện, vội vàng lướt đến trước người bọn họ.

Triệu Tịch Nguyệt cùng Huyền Linh Tông sư tỷ làm lễ ra mắt, nhìn về Sắt Sắt nói: "Ngươi không phải đã nói ngươi không thích đánh cờ ư?"

Sắt Sắt chỉ vào Tỉnh Cửu nói: "Ta thích xem náo nhiệt, rồi lại nói không phải là hắn muốn tham gia sao?"

Nàng không tham gia cầm chiến, hôm nay là lần đầu tiên xuất hiện ở Mai Hội.

Làm Huyền Linh Tông chủ thân sinh nữ nhi, cháu gái mà lão thái quân thương nhất, tự nhiên hấp dẫn rất nhiều tầm mắt.

Hiện tại, những tầm mắt này theo nàng phá không cực nhanh cùng với một ngón tay toàn bộ rơi vào trên người Tỉnh Cửu.

Có người ở Mai Hội cầm chiến gặp qua Tỉnh Cửu, có người ngày đó là cách xa không thể thấy rõ ràng, nhưng bất kể là ai cũng có thể nhận ra hắn, bởi vì khuôn mặt của hắn.

Sắt Sắt cảm thụ được tầm mắt chung quanh tập trung tới, có chút không được tự nhiên, nhìn Triệu Tịch Nguyệt đồng tình nói: "Ta hiểu vì sao các ngươi vẫn muốn đeo nón lá rồi.
Bình Luận (0)
Comment