Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 262

Nam Tranh giật mình.

Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết.

Tựa như năm ấy, toàn tộc bị trục xuất tổ sơn, người nhà của nàng tức thì bị giết sạch, khi đó nàng cũng không muốn sống nữa.

"Nam Vong bị tên kia làm cho kiêu căng nhiều năm, làm việc càn rỡ, đời sau gia tộc của nàng ở Man bộ tự nhiên không người dám chọc vào, ngươi coi như là đáng thương."

Bạch y thiếu nữ nhìn nàng nói: "Đem đồ lấy ra đây."

Nam Tranh lần nữa ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới hiểu được ý của nàng, không dám có bất cứ chút do dự nào, cởi xuống tứ hoang bình cùng kim cương quyền sáo đưa tới, suy nghĩ một chút, lại lấy ra mấy bình đan dược mình ở Bất Lão Lâm tích góp được.

Bạch y thiếu nữ nhận lấy tứ hoang bình cùng kim cương quyền sáo, không có lấy đan dược kia, nói: "Tranh của ngươi không sai, cho ta mượn dùng mấy năm."

Nam Tranh nghĩ thầm chẳng lẽ mình còn có thể cự tuyệt ư?

Nói xong câu đó, bạch y thiếu nữ đạp không mà lên, gió phất làn váy, phiêu nhiên mà đi.

Cố Phán nhìn phương hướng nàng biến mất, vẻ mặt có chút buồn bã, đối với phương có thể thoải mái mà giết chết mình cùng tất cả thuộc hạ diệt khẩu, vì cái gì không làm như vậy?

Nam Tranh cũng có nghi ngờ đồng dạng, còn có điều khác không giải thích được.

Vị bạch y thiếu nữ này không biết lai lịch, nhưng tất nhiên là chánh đạo tu hành giới đại nhân vật.

Tối nay chánh đạo tu hành giới cùng Bất Lão Lâm đang kịch chiến, nàng không đi tham chiến, lại ở chỗ này thừa nước đục thả câu,

Đây là ý gì?

Lá bùa đom đóm tỏa ra dần dần tối đi, thế giới trong sương mù một lần nữa khôi phục hắc ám.

Nam Tranh nhìn Cố Phán một cái, sau đó biến mất ở trong bóng đêm.

...

...

Phía tây nam đại lục thật rất hoang vu, nhất là phiến dãy núi hiểm ác vây quanh Ích Châu thành lại càng ít ai lui tới. Ngay cả chùa lớn như Bảo Thông Thiện Viện hương khói cũng rất vắng lạnh, rất ít có thể thấy tín đồ tới lễ tạ thần, sau khi tiếng chuông buổi sáng vang lên, trừ thanh âm tăng nhân công khóa, chính là yên tĩnh.

Phía tây thiền viện ngoài mấy dặm có một vườn rau, chịu trách nhiệm cung ứng tăng nhân trong chùa, gần nhất nơi này trừ tăng nhân trồng rau lại thêm ba vị khách lạ trẻ tuổi.

Nhìn trong chén rau cỏ cùng đậu hủ, Hà Triêm vẻ mặt sinh ra chán ghét, nói: "Cứ tiếp tục ăn như vậy, mặt cũng sẽ thành màu xanh mất."

Tô Tử Diệp nằm ở trên giường nhìn hắn một cái.

Ở Bảo Thông Thiện Viện vườn rau, hắn không phải là Huyền Âm Tông Thiếu chủ danh tiếng thật lớn, mà chỉ là một bệnh nhân.

Hà Triêm nói: "Ta cũng không phải đang cười nhạo ngươi, ngươi trước kia mới là rau cỏ, hiện tại là quả cà tím, mặc dù màu sắc phai nhạt chút ít, nhưng vẫn là cà tím."

Đồng Nhan từ ngoài phòng đi đến, đem thuốc trong tay bỏ lên trên bàn, nhìn Tô Tử Diệp nói: "Dược hiệu không sai, qua năm ngày nữa hẳn là liền có thể đem độc trong người loại bỏ."

Bảo Thông Thiện Viện mặc dù có chữ thiền, nhưng cũng không phải là Thiền tông nhất mạch, cùng Quả Thành Tự không hề có quan hệ gì, ngược lại nghe nói cùng Thủy Nguyệt Am có chút gần, nhưng Bảo Thông Thiện Viện cùng Quả Thành Tự giống nhau, y thuật cũng cực kỳ cao minh, hơn nữa bởi vì phía tây nam đại lục núi rừng nóng ướt, chướng khí vô cùng độc, trình độ của bọn họ ở phương diện này thậm chí còn trên Quả Thành Tự, Tô Tử Diệp trúng độc mặc dù lợi hại, được tăng nhân trong chùa trị liệu cuối cùng vẫn bảo vệ được tánh mạng.

Ban đầu, Bảo Thông Thiện Viện trụ trì biết thân phận của Tô Tử Diệp căn bản không muốn chữa trị, trải qua Đồng Nhan khẩn cầu mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng hắn cũng không thể để một cái tà phái yêu nhân ở tại thiền viện, liền đem bọn họ an bài đến vườn rau, mỗi ngày chỉ để cho Đồng Nhan lặng lẽ vào chùa lấy thuốc, cần phải bảo đảm chuyện này không thể để người khác biết, nếu không danh dự ngàn năm của cổ tháp, chỉ sợ sẽ mất hết.

Ba người ở vườn rau đã rất nhiều ngày, Hà Triêm mang theo rượu cũng sớm đã uống xong, lúc này đã cực kỳ thèm, bây giờ nghe được Đồng Nhan nói chỉ cần năm ngày, sắc mặt rốt cục trở nên dễ nhìn hơn chút ít.

Đồng Nhan đi tới phía trước cửa sổ, tiếp tục đánh nốt ván cờ còn dang dở.

Tô Tử Diệp được sự giúp đỡ của Hà Triêm uống xong thuốc, có chút khó khăn ở trên giường hướng bên cửa sổ bò qua, nhìn về bàn cờ.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rơi vào trên bàn cờ, vừa phản xạ ở trên mặt của hắn, da màu xanh biếc ở dưới ánh sáng rừng rực lộ ra vẻ phai nhạt đi chút ít, thật rất giống rau củ.

Ánh mặt trời cũng rơi vào trên mặt Đồng Nhan, da thịt non mịn trắng nõn như ngọc, hai hàng lông mày lộ ra vẻ đạm hơn, thật rất giống đứa bé.

Bởi vì Hà Triêm không muốn đánh cờ tiếp, đối thủ của Đồng Nhan là tự bản thân mình, bàn cờ này hắn đã đánh năm ngày thời gian. Tô Tử Diệp cũng nhìn thật lâu, hắn biết đánh cờ, hơn nữa tự nhận là người thông minh, nhưng thẳng cho tới hôm nay hắn vẫn nhìn không rõ ván cờ này, mới biết mình cùng Đồng Nhan chênh lệch có bao nhiêu.

Tại hắn nghĩ đến, Đồng Nhan trên kỳ đạo đã siêu việt mọi người trên thế gian này, vẫn thật tình như thế mỗi ngày đánh cờ, thời khắc không biết mỏi mệt, tự nhiên chỉ có một cái nguyên nhân.

Tô Tử Diệp hỏi: "Bại bởi Tỉnh Cửu vẫn không phục sao?"

"Làm bất cứ chuyện gì cũng cần cố gắng, không phải tất cả mọi người đều giống tên kia, chỉ bằng vận khí đã có thể làm cho mọi chuyện thuận lợi."

Đồng Nhan không ngẩng đầu, lông mi bị kéo ra bóng dáng rất dài, trong trẻo lạnh lùng tựa như thanh âm của hắn.

Tô Tử Diệp nhìn về phía Hà Triêm, tràn đầy đồng cảm nói: "Thật là nhân sinh khiến người ta ghen tỵ."

Hà Triêm là bằng hữu chung của hai người bọn họ, cũng là giao kết duy nhất.

Ở tu hành giới, Hà Triêm nổi danh nhất không phải là thiên phú, mặc dù thiên phú của hắn quả thật tốt, cũng không phải là xưng hô thiên hạ đệ nhị, ai cũng biết đó chỉ là nói giỡn.

Hắn nổi danh nhất chính là vận khí.

Một tán tu đệ tử, chưa từng học qua huyền môn đạo pháp, chưa từng học qua tà phái bí pháp, lại có thể cùng nhân vật như Tô Tử Diệp, Đồng Nhan đánh đồng.

Chẳng lẽ bởi vì khí độ cùng phẩm đức sao? Dĩ nhiên không phải, mà bởi vì hắn có đầy đủ vận khí làm cho mình trở nên cường đại.

Hà Triêm đang bóc đậu tương dùng để làm trà, nghe hai người nói, phủi tay đi tới phía trước cửa sổ.

"Không cần ghen tỵ với ta, bởi vì ta cũng nghĩ không thông, hơn nữa ta càng ngày càng cảm thấy đây không phải là chuyện tốt."

Rất nhiều năm trước, ngoài một tòa thành thị có tòa ni cô am bình thường, trong am chỉ có một lão ni cô, trước am có bốn bậc thềm đá.

Một đêm nào đó, một đứa trẻ bị vứt bỏ bị người ta đặt trên bậc thềm thứ hai.

Lúc sáng sớm, lão ni cô phát hiện đứa trẻ bị vứt bỏ kia, liền đem hắn ôm vào.

Đứa trẻ bị vứt bỏ kia chính là Hà Triêm.

Vị lão ni cô kia mỗi ngày cũng sẽ niệm kinh, Hà Triêm từ nhỏ nghe đến thuộc, sau đó bắt đầu đi theo luyện, hắn mới biết được thì ra kinh văn này là tu hành pháp môn.

Cứ như vậy Hà Triêm bước lên con đường tu hành.

Lão ni cô đã đến giờ viên tịch, hai mắt nhắm lại an nghỉ, Hà Triêm rời khỏi ni cô am, bắt đầu du lịch ở thế gian.

Hắn vốn nghĩ, ni cô am bình thường như vậy, lão ni cô bình thường như vậy, tu hành pháp môn tự nhiên cũng sẽ vô cùng bình thường, cho nên làm việc cực kỳ cẩn thận, cơ bản không cùng người tu hành giao thiệp, thậm chí còn nghĩ tới việc có nên đi ghi danh tham gia Thanh Thiên ty hay không.

Một ngày nào đó, hắn ở bên khe suối nhặt được một món pháp bảo, bị một gã đệ tử trẻ tuổi của Tam Hòa Phái đụng phải, đối phương muốn đoạt bảo.

Hắn không dám tranh đoạt, chuẩn bị hai tay dâng lên, ai ngờ tên đệ tử Tam Hòa Phái còn muốn giết người diệt khẩu, hắn tuyệt vọng, vạn bất đắc dĩ xuất thủ phản kháng.

Tên đệ tử Tam Hòa Phái ở trước mắt của hắn, hóa thành một đạo khói xanh.

Khi đó hắn mới biết được, thì ra hết thảy cũng không bình thường, vô luận là ni cô am hay là lão ni cô, hoặc là môn tu hành pháp môn kia.

Sau lại vô số chuyện đã xảy ra chứng minh hắn cũng không phải là một người bình thường, ít nhất là ở phương diện vận thế.

Hắn gặp vô số kỳ ngộ, lượm được vô số pháp bảo, bất kể là xương giao long, vẫn là hòm tinh thạch.

Mỗi khi hắn cần gì sẽ gặp được cái đó.

Gặp dữ hóa lành chuyện này, đối với hắn mà nói càng giống là chuyện thường như cơm bữa.

Hắn cứ như vậy từ từ lớn lên, ở tu hành giới có chút ít danh khí, càng trở thành đệ tử rất nhiều danh môn đại phái muốn thu vào.

Tựa như Tô Tử Diệp nói như vậy, vận khí như thế có thể nào không để người ta ghen tỵ?

Tô Tử Diệp hỏi: "Vận khí tốt sao không phải chuyện tốt?"

Hà Triêm buông tay nói: "Ta cũng không muốn như vậy, phải biết trải qua khổ nạn gian nguy, mới có thể ma luyện ý chí, tẩy luyện đạo tâm, nhưng ta không có cơ hội như thế a."

Tô Tử Diệp cùng Đồng Nhan liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.

Hà Triêm phối hợp nói tiếp: "Chẳng qua nếu như muốn giống Liễu Thập Tuế như vậy, ta cũng không muốn."

Trong phòng an tĩnh một lát.

Ba một tiếng vang nhỏ.

Đồng Nhan đặt xuống một con cờ, nhẹ nói: "Nhưng chúng ta cuối cùng vẫn thành công."
Bình Luận (0)
Comment