Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 339

Trên bầu trời thành Triều Ca bỗng xảy ra một chuyện khiến tất cả mọi người đều không ngờ tới.

Bố Thu Tiêu nhìn về phía đám mây nơi chưởng môn Trung Châu đang ngồi, bình tĩnh nói:

- Xin lỗi, chân nhân.

Nói xong câu đó, một chiếc nghiên mực bay ra khỏi ống tay áo của hắn, đón ánh nắng phóng đại vô số lần, khiến đồng bằng ngoài thành Triều Ca trở nên tối hơn rất nhiều.

Chiếc nghiên mực kia có hình dáng rất bình thường, màu sắc u tối, bốn vách nghiên có hình rồng mờ nhạt, xõa ra một cái đuôi rồng rất lớn.

Chính là nghiên Long Vĩ, một trong tứ bảo trấn phái của Nhất Mao trai.

Thấy cảnh tượng này, Liễu Từ có hơi bất ngờ, Nhất Mao trai xưa nay quan hệ tốt với phái Trung Châu lại đứng ra đầu tiên, hơn nữa lại muốn trực tiếp ra tay với Thương Long.

Thần Hoàng lại cảm thấy bình thường. Xưa nay Nhất Mao trai chỉ bàn chuyện chứ không bàn người, bất cứ chuyện gì chỉ cần uy hiếp tới an nguy của muôn dân trong thiên hạ thì nhất định sẽ ra tay can ngăn.

Hơn nữa đây vốn là một trong những hiệp nghị đạt thành ở Mai Hội năm đó.

Phái Trung Châu cung cấp Trấn Ma Ngục, triều đình phụ trách quản lý, quyền xử trí thì nằm trong tay Nhất Mao trai. Nghiên Long Vĩ chính là pháp bảo mà Nhất Mao trai chuyên dùng để chế ước Thương Long, nếu không thì năm đó triều đình làm sao dám đồng ý Thương Long hóa thân thành Trấn Ma Ngục, giấu dưới lòng đất thành Triều Ca nhiều năm như vậy.

Thấy Bố Thu Tiêu cầm nghiên Long Vĩ ra, trong không trung truyền tới tiếng hừ lạnh của Bạch chân nhân, lại không có hành động khác.

Nghiên Long Vĩ phá không bay lên, mang theo hào quang vạn trượng, đánh trúng phần đuôi của Thương Long.

Lúc này nghiên Long Vĩ đã trở nên cực kỳ khổng lồ, nhưng vẫn quá nhỏ bé khi so với thân thể khổng lồ đáng sợ của Thương Long.

Phần đuôi của Thương Long như bị người dán một lá bùa nhẹ bẫng phát sáng lên vậy.

Nhưng không hiểu sao, sau khi bị nghiên Long Vĩ đụng vào thì thân thể Thương Long bỗng cứng đờ trong không trung.

Thương Long vẫn đần độn bị đánh thức, theo bản năng bắt đầu giãy dụa, gợi ra vô số gió mạnh, lại phá hủy vô số kiến trúc, nhưng không thể nhúc nhích được chút nào.

Dường như có một ngọn núi khổng lồ vô hình xuất hiện trong thành Triều Ca, đè đuôi của Thương Long ở dưới chân núi.

Một lát sau, Thương Long biết mình không thể thoát khỏi pháp bảo này, không giãy dụa nữa, treo trên bầu trời thành Triều Ca, lại trở về làm một đám mây đen vắt ngang qua nam bức.

Trong đôi mắt nó để lộ vẻ đau đớn và mê mang, dường như không biết đang xảy ra chuyện gì. Cuối cùng những cảm xúc kia đều quay trở về bình tĩnh, chỉ để lại một chút tàn bạo. Nó hơi thở dốc, hương vị tanh hôi khó ngửi tràn ra theo gió bão, khiến những con chim bị giật mình bay ra khỏi Mai Viên mới đụng vào đều rơi xuống.

Đám mây trên bầu trời phía tây bay tới thành Triều Ca, tia sáng màu trắng trong đám mây hơi thu lại. Chưởng môn chân nhân của phái Trung Châu bước ra từ trong đó.

Danh tiếng của Đàm chân nhân trong giới tu hành lớn đến mức không thể lớn hơn được nữa. Nhưng lại không có mấy người từng nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn.

Dung mạo của hắn rất tầm thường, điểm đặc dị duy nhất chính là vầng trán cực kỳ rộng lớn, tự nhiên cho người ta cảm giác chất phác, lại cảm thấy như rộng cùng thiên địa.

Đàm chân nhân thấy bộ dáng thê thảm của Thương Long, một tia giận dữ chợt lóe trong đôi mắt, quát lên:

- Minh Hoàng, đi ra nhận lấy cái chết đi!

Thương Long từ từ chớp mắt, một vết máu chợt xuất hiện giữa hai mắt, một bóng đen nhẹ nhàng bước ra từ đó.

Người này chính là Minh Hoàng, chắp tay sau lưng, con ngươi u tối, không có lông mày, khuôn mặt tái nhợt trong suốt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

- Ta rất nghe lời đúng không?

Minh Hoàng mỉm cười nhìn Đàm chân nhân:

- Giống như năm đó vậy, các ngươi muốn ta đi lên bàn chuyện, ta thật sự đi lên luôn.

Trong khoảnh khắc Minh Hoàng rời khỏi thân thể Thương Long, có ít nhất bốn đạo khí tức cường đại lập tức dừng trên người hắn, trực tiếp trói chặt lấy hắn.

Một đạo khí tức trong số đó đương nhiên là Đàm chân nhân. Còn ba đạo khí tức khác cũng không thua kém hắn.

Thành Triều Ca hôm nay thật sự đã gom đủ những người mạnh nhất Nhân tộc.

So với hôm nay thì trận thế lúc đài mây bị hủy diệt nhỏ hơn rất nhiều.

Lần trước cũng xảy ra cảnh tượng giống hôm nay là lúc Cảnh Dương chân nhân phi thăng.

Bốn đạo khí tức vô cùng cường đại đồng thời tập trung vào Minh Hoàng, chỉ cần một kích lôi đình thì Minh Hoàng nhất định phải chết.

Nhưng bất luận là vợ chồng chưởng môn phái Trung Châu hay là Liễu Từ và Thần Hoàng đều không ra tay. Bởi vì họ thấy được rằng thần hồn của Thương Long bị Minh Hoàng trói chặt trong thân thể, hoặc có thể nói đây vốn là thần hồn của Thương Long ngưng tụ thành thực thể, chẳng qua lúc này đã bị Minh Hoàng chiếm lấy.

Nếu lúc này bọn họ ra tay trấn sát thì Minh Hoàng nhất định phải chết, nhưng Thương Long cũng không thoát được.

Bầu trởi trên thành Triều Ca nổi lên một cơn gió mát, thổi tan hơi thở ác tức do Thương Long phun ra.

Một đạo kiếm khí thuần khiết đến cực hạn xuất hiện, theo đó Liễu Từ đi đến trước mặt Thương Long.

Kiếm tụ lướt nhẹ theo gió, hắn nhẹ giọng nói:

- Chẳng lẽ bệ hạ không muốn tuân thủ hiệp nghị năm đó hay sao?

Phái Trung Châu và Thanh Sơn tông chính là hai đại lãnh tụ của giới tu đạo không cần bàn cãi.

Hai vị chưởng môn chân nhân đương nhiên là người lợi hại nhất Triều Thiên đại lục.

Đối mặt với hai vị chân nhân này chất vất cùng một lúc, đa số mọi người hẳn là đứng cũng không đứng vững, nói cũng không nói rõ ràng được.

Vẻ mặt Minh Hoàng lại không có một chút sợ hãi nào cả, lạnh nhạt nói:

- Con rồng tham lam này muốn ăn ta, chẳng lẽ ta phải cho nó ăn luôn hay sao?

Ý trong lời này rất rõ ràng, nếu nói vi phạm hiệp nghị thì cũng là Thương Long vi phạm hiệp nghị trước.

- Thiện tai thiện tai.

Một tiếng phật hiệu vang lên trong không trung.

Thiền Tử đạp không đi đến, một đôi chân trần trắng nõn rõ ràng bắt mắt trong không trung, giống như hai đóa hoa sen sinh ra trong hư vô vậy.

- Nếu thật là thế thì mong bệ hạ hãy tha cho thần hồn của Thương Long. Bệ hạ thần thông kinh người, nếu muộn thêm chút nữa thì e là thần hồn của Thương Long không thể bảo tồn được nữa.

Minh Hoàng có hơi bất ngờ nói:

- Bây giờ chủ sự Quả Thành tự lại là một đứa nhóc sao? Nói chuyện cũng thật là ngây thơ đáng yêu.

Thiền Tử mỉm cười hơi ngại ngùng, nói:

- Bệ hạ yên tâm, việc này Quả Thành tự sẽ đích thân tra xét, nhất định sẽ bù đắp, tội gì phải ngọc nát đá tan?

Minh Hoàng cười to nói:

- Còn bù đắp được như thế nào? Tỏ vẻ xin lỗi sâu sắc, sau đó lại nhốt ta vào trong Trấn Ma Ngục sáu trăm năm nữa?

Thiền Tử nghiêm túc nói:

- Nếu là Thương Long đuối lý thật thì Quả Thành tự nguyện mời bệ hạ đến thanh tu ở tháp lâm, ta cam đoan sẽ không ai dám đến quấy nhiễu ngài.

Minh Hoàng im lặng chốc lát rồi nói:

- Quả Thành tự rất thanh tĩnh, ta rất thích. Năm đó ta từng nói với hắn nếu sau này có thể thái bình thì ta sẽ ở đó đọc kinh Phật…

Nghe thấy vậy, trán của Đàm chân nhân trở nên sáng sủa hơn chút, ánh mắt của Liễu Từ hơi sáng lên, đều có chút động lòng. Bố Thu Tiêu cũng cảm thấy như thế là tốt nhất.

Bọn họ đều tin vào cách nói của Minh Hoàng.

Minh Hoàng bị Bạch tổ tiên phong ấn vào trong ngục Thái Thường, hoàn toàn không thể đi ra. Im lặng sáu trăm năm chính là bằng chứng. Nếu nói là ai có thể tiến vào Trấn Ma Ngục tìm được Minh Hoàng, thả hắn ra ngoài… Thì đương nhiên chỉ có thể là Thương Long, bởi vì th chính là Trấn Ma Ngục, hơn nữa khát vọng ăn luôn Minh Hoàng.

Trong không trung lại truyền tới tiếng hừ lạnh thứ hai của Bạch chân nhân.

Nàng không tin cách nói của Minh Hoàng, cũng không đồng ý với lời đề nghị của Thiền Tử. Nhưng lúc này thế cục đã vậy, nàng cũng không muốn lại xảy ra sự cố nữa.

Chỉ có một người biết Minh Hoàng sẽ không đồng ý với lời đề nghị của Thiền Tử, đó chính là Thần Hoàng.

Bởi vì hoàng đế không phải là người tu hành.

Quả nhiên.

- Vấn đề ở chỗ, bị nhốt trong tháp lâm Quả Thành tự có khác gì với bị nhốt trong Trấn Ma Ngục? Phong cảnh chân thật? Một loại phong cảnh ngắm quá lâu thì thật giả đã không còn quan trọng nữa. Còn ta thì vẫn luôn là sợi dây xích trong tay các người để trói chặt con dân hạ giới.

Minh Hoàng cảm khái nói:

- Sống như vậy, còn không bằng chết đi.
Bình Luận (0)
Comment