Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 464

Nếu như Tuyết Cơ thật sự học được Thừa Thiên kiếm pháp, vậy nàng rốt cuộc đã dùng bao nhiêu thời gian?

Đây là một vấn đề đáng để suy nghĩ sâu sắc cùng cẩn thận tính toán, bởi vì đây tất nhiên sẽ trở thành ghi chép trong trong lịch sử của Thanh Sơn.

Tỉnh Cửu để Đồng Nhan đi dạy Tuyết Cơ làm sao giao lưu với nhân loại bình thường, sau đó tới tuyết hồ bày trận chuẩn bị mài kiếm, Đồng Nhan đồng thời lấy ra thanh đồng khí, từ bên trong lấy ra vài cuốn sách, tổng cộng nhiều nhất cũng chính là hơn mười tức thời gian.

Không, thời gian còn phải ít hơn.

Tỉnh Cửu đưa tay tiếp nhận bản sách mỏng bay đến trước mặt mình, sử dụng kiếm hỏa đốt thành khói xanh.

Nhìn những làn khói xanh kia, hắn ở trong lòng yên lặng suy nghĩ, trước khi Đồng Nhan đi vào thiện thất, Tuyết Cơ cũng đã xem xong.

Vẻ mặt của hắn không có gì thay đổi, nhưng tâm tình không phải như vậy.

Hắn quanh năm bế quan ở Thượng Đức Phong cùng Thần Mạt Phong, rất ít khi nhập thế, nhưng dù sao sống cũng đủ lâu, đàm luận kiến thức rộng rãi, đặc biệt là sau khi xem qua bút ký mà sư huynh lưu lại.

Hắn từ trước tới nay chưa từng gặp phải, thậm chí chưa từng tưởng tượng tới, lại có nhân vật như Tuyết Cơ.

Thừa Thiên kiếm pháp là Thiên Quang Phong chủ kiếm, là tuyệt học mà Thanh Sơn chưởng môn bắt buộc phải học, lấy kiếm làm trận, trình độ phiền phức chỉ dưới Thanh Dung Phong Vô Đoan kiếm pháp, mà về mặt huyền ảo lại còn ở trên, chính là muốn muốn nhập môn đều cực kỳ khó khăn.

Cố Thanh lúc trước học bộ kiếm pháp kia dùng mấy năm? Liễu Thập Tuế dùng mấy năm? Trác Như Tuế thì sao?

Liễu Từ lại dùng mấy năm? Sư huynh dùng mấy năm? Chính mình thì sao?

Thanh Sơn mấy trăm năm, vô số kiếm đạo thiên tài đều không bằng nàng.

Kém xa nàng.

Tỉnh Cửu không đến nỗi nản lòng thoái chí, chỉ là có chút cảm khái chênh lệch tầng cấp sinh mệnh thì ra lớn đến như vậy.

Tựa như trước một khắc, Đồng Nhan ở trong thiện thất nghĩ đến mặt của hắn.

Thật sự rất vô vị.

"Đồng Nhan muốn dạy ngươi những thứ đó xác thực vô vị, ngươi không muốn học thì không học."

Tỉnh Cửu nhìn Tuyết Cơ nói.

Hắn đã quyết định không thể sẽ dạy nàng bất cứ chuyện gì.

Dựa theo tốc độ như thế này, nàng có thể chỉ cần mấy ngày thời gian, sẽ có thể nắm giữ hết thảy công pháp tu hành trong lịch sử Nhân tộc.

Quan trọng nhất chính là, nếu như nàng thông qua những thư tịch kia học được sự dối trá, âm mưu cùng với một số thời điểm lạm sát vô cớ của nhân loại, đó mới thật sự xảy ra chuyện lớn.

"Có điều...... Ngươi muốn học đánh cờ vây không? Trong đó có một phương quân cờ rất đẹp như con mắt của ngươi."

Tỉnh Cửu đột nhiên hỏi.

Thanh Nhi xác nhận người đánh cờ thật sự mặt dày, không nhịn được dùng đôi cánh trong suốt che mặt, nhưng không giấu được biểu hiện xấu hổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tuyết Cơ lẳng lặng nhìn Tỉnh Cửu.

Đổi lại những người khác, dù cho là người da mặt dầy như Trác Như Tuế, bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm đều sẽ cảm thấy có chút lúng túng, nhưng Tỉnh Cửu lại không, bình tĩnh nói: "Ta nói rồi không được, chỗ đó chính ta tạm thời cũng đi không được, càng không có biện pháp mang ngươi tới, trừ phi ngươi có thể trợ giúp ta mau chóng đạt đến cảnh giới đó."

Thanh Nhi biết hắn nói chỗ đó ở chỗ nào, không nhịn được liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm đây là ý tứ muốn nàng giúp cho ngươi phi thăng hay sao?

Yêu cầu vô liêm sỉ như vậy, lại có thể nói ra bình tĩnh đến thế, đương nhiên như vậy, thực sự là...... Được rồi!

Tỉnh Cửu đương nhiên sẽ không hy vọng xa vời Tuyết Cơ sẽ đáp ứng thỉnh cầu của chính mình, chỉ là sớm làm cái phục bút, ai biết mấy trăm năm sau sẽ có ích lợi gì.

Kiếm trận bị phá, tự nhiên không có cách nào để mài kiếm, hắn ôm Thanh Thiên Giám rời khỏi tuyết hồ.

Tuyết Cơ đẩy chăn đi theo, nhìn như là nữ quỷ đang lơ lửng bay theo.

......

......

Lý công tử mơ màng tỉnh lại, nghĩ lúc trước vị tiên sư bỗng nhiên xuất hiện trước người, còn có đạo tuyết sương khủng bố kia, dùng thời gian rất lâu mới phục hồi tinh thần.

Hắn ôm đàn cổ chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua cầu đá, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Tuyết Cơ đi theo Tỉnh Cửu.

Tỉnh Cửu đứng ở trước người nàng, như trưởng bối vuốt ve đầu nàng, không biết nói chuyện gì đó.

Lý công tử cảm thấy có chút kỳ quái, tầm mắt lại bị Tuyết Cơ thu hút.

Đó hẳn là tiểu cô nương đêm hôm trước mình nhìn thấy bị đặt ở dưới núi chăn bông sao?

Lý công tử nghĩ thầm bệnh của nàng lại thật sự chữa được rồi, hơi giật mình sau đó rất hài lòng, lại nghĩ lúc đó chính mình quá mức sốt ruột, tự giễu mà cười.

Chính mình chỉ là một phàm nhân, lại mưu toan đi cứu một vị tiên nhân.

Tựa như năm đó, biết vị cô nương kia bị bệnh chính mình lại còn nghĩ việc cầu đan dược cho nàng.

Thực sự là buồn cườ.

Lý công tử ôm đàn cổ xoay người đi ra ngoài am, bóng lưng có chút cô đơn.

......

......

Tiên phàm khác đường.

Đồng Nhan nhìn bóng người dần dần đi xa kia, lặng lẽ nghĩ tới bốn chữ này.

Hắn biết người này đánh đàn cũng không phải để cho mấy người mình nghe, mà là đánh cho vị tiền bối ở Thủy Nguyệt Am kia, nhưng bất luận là si tình hay là trường tình, hay hoặc là chỉ là một loại mong ngóng nào đó, trước sau đều là phí công.

Bước lên con đường tu hành, đầu tiên cần phải hiểu rõ đạo lý này, tuổi tác dài ngắn không giống, cấp độ thế giới không giống, thân bằng trước đây, đều sẽ càng đi càng xa, cuối cùng sẽ cách phần mộ mà nhìn nhau.

Đạo lý này lúc hắn năm tuổi đã hiểu được, lẽ ra sẽ không sinh ra bất kỳ cảm khái nào khác, nhưng có thể là hoàn cảnh tương tự làm cho hắn đối với người này sinh ra một chút thương tiếc.

Hắn trở về thiện thất, chuẩn bị đem những vật kia thu hồi, ngày mai đi Đại Nguyên thành đưa cho Lý công tử, nếu Tuyết Cơ không muốn học những thứ này, có đem những thứ này giữ ở bên người cũng vô dụng.

Vừa lúc đó, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, đi tới bên cửa sổ vừa nhìn, phát hiện mặt hồ dâng lên cuộn sóng, Vũ Trụ Phong đứng ở phía trên.

Tuyết Cơ bọc chăn đứng ở mũi kiếm, Tỉnh Cửu đứng phía sau nàng, Thanh Thiên Giám thắt ở sau lưng, Thanh Nhi ngồi trên vai hắn.

Đó là chuẩn bị rời đi sao? Đồng Nhan nghĩ thầm vậy hàn ý của Tuyết Cơ làm sao giấu được? Lẽ nào Tỉnh Cửu có biện pháp đem đăng trận trong am mang theo bên người? Hơn nữa đồ đạc của mình còn chưa dọn dẹp.

Đang nghĩ những chuyện này, hắn chợt thấy trong mắt Thanh Nhi toát ra áy náy, tâm nhất thời trầm xuống.

"Ta hết cách rồi, Thanh Thiên Giám ở trong tay hắn." Thanh Nhi oan ức nói.

Đồng Nhan không nói gì, không chút do dự lấy ra pháp bảo, hướng về mặt hồ đánh tới.

Hiện tại là ban ngày, mặt trời trên bầu trời xanh cực kỳ rực rỡ, mọi thứ chợt trở nên ảm đạm mấy phần.

Trường sinh đăng trong am đồng thời sáng lên, lẫn nhau sinh ra bí ẩn liên hệ, tạo thành một toà trận pháp cực kỳ kiên cố.

Ầm một tiếng nổ vang.

Pháp bảo bay trở về.

Đồng Nhan thế mới biết, toà Thủy Nguyệt Am đăng trận này, ngoại trừ ngăn cách hàn ý trên người Tuyết Cơ, còn dùng để đối phó chính mình!

Vũ Trụ Phong sinh ra nhẹ nhàng ong ong, đường vân trên mặt hồ càng thêm dày đặc.

Đồng Nhan nói với Tỉnh Cửu: "Ngươi thật sự cướp ư?"

Tỉnh Cửu nói: "Ở bên trong Quả Thành Tự ta thắng cược Kỳ Lân, Thanh Thiên Giám vốn nên để ta dùng một quãng thời gian, ngươi ở đây an tâm tu hành, lúc nào muốn đi Tây Hải, tự nhiên sẽ trả cho ngươi."

Đồng Nhan cau mày, nghĩ thầm làm sao ngươi biết ta muốn đi Tây Hải? Hỏi: "Nàng sẽ bị phát hiện, đến lúc đó các ngươi làm sao bây giờ?"

Tuyết Cơ huyết mạch mạnh mẽ vô cùng, hàn ý trong thân thể có thể động thiên địa, làm sao một tấm chăn bông có thể ngăn cách nổi?

Tỉnh Cửu nói: "Phải đi."

Cũng không thấy Tuyết Cơ có động tác gì, trường sinh đăng trên cây bốn phía tuyết hồ lay động.

Mấy trăm đạo kiếm ý từ bên trong Vũ Trụ Phong lan tràn mà ra, theo ý thức của Tuyết Cơ hạ xuống, như sợi dây thừng vô hình buộc chặt trên chăn bông.

Đây là Thừa Thiên kiếm pháp.

Tuyết Cơ hàn ý bị khóa kín, không còn tiết ra ngoài.

Lúc này nàng nhìn tựa như một tiểu cô nương trong nhà quên đốt lửa, sợ lạnh, tết đến ở trên kháng chăm chú bọc kín chăn bông.

......

......

Lý công tử rời khỏi am, đi ra ngoài núi.

Đi không được bao lâu, hắn đã tới nơi hai con suối gặp gỡ.

Nơi này có một hồ nước, bên trong mọc rất nhiều hoa sen.

Hiện tại là mùa xuân, lại mới vừa trải qua một phen rét tháng ba đáng sợ, tự nhiên không có cành sen nào mới mọc, chỉ có tàn diệp năm ngoái, nhìn rất thảm đạm.

Hắn đứng bên đường, trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ gì.

Trong thiên không bỗng nhiên hạ xuống một đồ vật, ngay ở trước mắt của hắn, hắn theo bản năng đưa tay tiếp nhận, phát hiện là một cái bình nhỏ.

Hắn ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy một luồng kiếm quang hướng về chân trời bay đi.

Kiếm quang kia rất nhanh, trong vài tức đã biến mất ở phía chân trời.

Hắn lẳng lặng nhìn trời, trải qua thời gian rất lâu đều không thu tầm mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment