Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ ( Dịch Full )

Chương 100 - Chương 2110: Sống Lại - Chương 2119: Kết Thúc Là Bắt Đầu ( Hoàn )

Chương 2110: Sống lại 

Tiêu Trần nâng thanh đao gãy trong tay lên.

Chủ dị vực cũng nâng thanh đao trên tay lên.

Cuối cùng, Tiêu Trần va chạm với chủ dị vực.

Điểm kỳ lạ đó lại xuất hiện khi cả hai va chạm.

Một lần nữa, hai người lại bước vào thế giới rộng lớn.

Lần này thế giới rộng lớn này lớn hơn và mạnh mẽ hơn.

Chiến trường cách chỗ hai người họ biến mất không xa.

Hàng rào nơi đại chiến diễn ra cũng đã đến thời khắc gay cấn nhất.

Mọi người ra chiến trường đối kháng trực diện.

Dị vực và tinh không giống nhau, đều là chiếm tổ mà ra.

Lưu Tô Minh Nguyệt dẫn đầu vô số sơn qủy và xông vào đại quân.

Cửu Vĩ Hồ nhỏ bé đang nằm trên vai cô, nhe răng trợn mắt phun ra những hồ hỏa yếu ớt.

Lưu Tô Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt, tự nhủ Đại Đế ca ca nhất định sẽ thắng.

"Đại Đế ca ca sẽ trở lại cưới em, đúng không!"

...

Mã Bạch Tàng biết mình sắp chết, nhưng đối với anh ta mà nói, cuộc đời này không có gì phải hối tiếc.

Một chiến trường như vậy, một trận chiến như vậy, là món quà chia tay tốt nhất cho bản thân.

Điều hối tiếc duy nhất của Mã Bạch Tàng là anh đã không nhìn thấy Trần ca ôm đầu địch nhân về khoe khoang trước mặt mình.

Mã Bạch Tàng không bao giờ tin rằng Tiêu Trần sẽ thua, vì hắn chính là Trần ca!

...

"Thất xà, thăm dò."

Bạch Mã tướng quân dẫn đầu đội quân địa ngục, phi nước đại rong ruổi trong quân địch.

Bạch mã bên dưới bốc khói lửa, bất khả chiến bại.

Trong tay anh đang ôm lấy Lãnh Tiểu Lộ.

Làm sao một đứa trẻ như Lãnh Tiểu Lộ có thể ra chiến trường?

Hắn giống như bông sen tuyết đầu tiên trên Thánh Sơn, miễn cưỡng dính một chút bụi trần, chứ đừng nói đến là vết máu bẩn thỉu này.

Bảo vệ Lãnh Tiểu Lộ, tướng quân ra vào bảy lần và rời đi bảy lần.

Lãnh Tiểu Lộ ngẩng đầu nhìn nơi mà Tiêu Trần đã biến mất.

Cô tin chắc rằng Tiêu Trần ca ca sẽ trở lại và chiến thắng, bởi vì anh ấy luôn bảo vệ mình, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

...

Cẩu Đản cũng lãnh đạo quỷ tộc, cường hành đến chiến trường trực diện.

Không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ để nhìn lại bóng lưng của ba ba.

Từ khi sinh ra đến nay, trong thế giới của Cẩu Đản, tất cả đều là bóng dáng của Tiêu Trần.

Giờ đây, Cẩu Đản không còn ăn bừa bãi nữa; sẽ không thức dậy vào nửa đêm xông vào vòng tay của Tiêu Trần; cũng không đi chân trần, khóc lóc van xin bố đừng bỏ đi.

Bởi vì Cẩu Đản đã trở thành một người như Tiêu Trần, một người yêu tất cả mọi thứ.

Đối với tình yêu này, Cẩu Đản, giống như Tiêu Trần, có thể chết mà không do dự.

...

Thanh Y đã lâu không khóc, thậm chí còn không nhớ mình đã khóc lần trước là khi nào.

Thanh Y đã không uống rượu trong một thời gian dài, thậm chí còn không nhớ lần cuối mình uống là khi nào.

Nhưng cách đây không lâu, anh đã thống khoái khóc một lần và uống một trận.

Say rượu và khóc lóc đủ rồi, Thanh Y cầm đao xông ra chiến trường.

Đêm theo những thù và hận mà đến.

Người đi cưỡi ngựa chẳng trách quá khứ, kẻ đi cưỡi ngựa là người có chí rộng, Thanh Y ở đây là để giết, vì bạn bè, và vì những người đã chết.

Để bọn họ nợ máu phải trả bằng máu.

...

Độc Cô Tuyết và Hắc Phong cũng đến, bởi vì những gì họ bỏ ra đủ nhiều rồi.

Dù họ không đến cũng không ai trách họ.

Nhưng họ vẫn đến.

Nếu Trần ca chết, thì họ cũng chết với Trần ca.

Nếu Trần ca thắng, thì bọn họ nhất định sẽ không chết, bởi vì Trần ca nhất định sẽ giữ lại bọn họ.

Họ tin vào Tiêu Trần, giống như họ tin vào chính mình.

...

Cô gái đánh trống, khóc.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy một chiến trường tàn khốc, nhiều xác chết như vậy.

Những cái xác chồng chất lên nhau, to hơn cả những vì sao, hết lớp này đến lớp khác, không biết là phương nào!

Dòng sông máu ngày càng lớn mạnh trên chiến trường này.

Mặc dù cô gái đánh trống đã khóc, nhưng tay cô gái đánh trống càng tàn nhẫn hơn.

Bởi vì cô ấy hiểu rằng một chiến binh không thể chết một cách vô ích, và máu cũng không thể chảy một cách vô ích.

Ngày càng ít người còn sống trên chiến trường, và ngày càng nhiều người chết.

Trận chiến cuối cùng này kéo dài cả tháng.

...

Ngọc Sơn Thần của Lưu Tô Minh Nguyệt đã vỡ, tiểu hồ ly nằm trong vòng tay cô, hấp hối.

Vô số xác chết sơn quỷ chất thành hàng rào xác chết bên cạnh Lưu Tô Minh Nguyệt, để cho Lưu Tô Minh Nguyệt sống sót sau cuộc chiến tàn khốc này.

Mã Bạch Tàng chết, cùng với đại quân kiêu hãnh của mình, toàn bộ đại quân đã bị tiêu diệt.

Khi Mã Bạch Tàng chết vẫn đứng ngẩng đầu lên, nhưng khi nhắm mắt lại, rốt cuộc anh đã không nhìn thấy bóng dáng thiếu đánh của Trần ca đâu cả.

Thanh kiếm của Thanh Y bị gãy, anh cũng chết trong trận chiến.

Ngồi giữa những xác chết, Thanh Y vẫn cầm bầu rượu mà Từ Kiến Quân đã đưa cho anh.

Lãnh Tiểu Lộ, Hắc Phong và Độc Cô Tuyết leo ra từ dưới xác của Bạch Mã tướng quân.

Ngọn giáo của tướng quân vẫn cắm ở một bên, đứng vững vàng.

Trung thành với quân vương và bảo vệ chủ tử, hắn đã diễn giải bốn chữ này đến tột cùng.

Chương 2111: Sống lại (2) 

Cẩu Đản vẫn còn sống sót, cô ấy đáng lẽ đã chết, nhưng may mắn đã cho phép cô ấy sống sót.

Cũng giống như lúc ban đầu, cô tình cờ lớn lên trên mộ của Tiêu Trần, gặp được Tiêu Trần có tâm trạng tốt nên đã điểm hóa cô.

Cô luôn là người được số phận ưu ái.

Cô gái đánh trống còn sống, nhưng da cô ấy đã không thấy rất nhiều.

Tấm da được dùng để hàn gắn chiếc trống, cô gái quyết định sống như thế này để làm bằng chứng chứng kiến ​​cuộc chiến.

Vẫn còn một vài người sống rải rác.

Họ tìm kiếm người thân và bạn bè của mình trong biển xác và máu, và tìm kiếm trong trạng thái xuất thần.

Họ đang sống, nhưng dường như họ đã chết.

Dị vực cũng có một số người sống sốt.

Tam Độc lão nhân chết nơi chiến trường, cũng như nguyện ý của hắn, vì chủ của dị vực cúc cung tận tụy.

Bách Lý Huyền và Mã Bạch Tàng cùng chết nơi này, hai vị tướng lĩnh đỉnh cấp nhất, đây có thể là nơi tốt nhất để trở về.

Những người còn sống, không còn tấn công, họ đang tìm kiếm xác của những người thân quen, khóc lóc trong đau buồn và suy sụp.

Người chiến thắng?

Không có người chiến thắng trong cuộc chiến này.

Trong chiến tranh, tất cả mọi người đều là nạn nhân.

...

"Ầm!"

Hư không chấn động.

Một điểm kỳ dị đột ngột được tạo ra.

Sau đó, một bóng người rơi ra khỏi vị trí đó.

"Đại Đế ca ca..."

"Ba ba..."

"Trần ca..."

Nhìn vào điểm đó, mọi người xúm lại vây quanh hắn.

Người rơi ra ngoài điểm kỳ dị là Tiêu Trần.

Chỉ là bộ dáng của Tiêu Trần quá thảm, trên người không có một bộ phận hoàn chỉnh.

Không thể tưởng tượng được, trải qua trận chiến tàn khốc như thế nào mới có thể biến thành cái dạng này.

Lưu Tô Minh Nguyệt đau đến mức suýt ngất xỉu, điều trị cho Tiêu Trần mặc kệ thương tích của bản thân.

Nhưng loại thương tích này hoàn toàn không thể chữa lành, bởi vì chính chủ dị vực đã gây ra vết thương này.

Đúng lúc này, chủ dị vực bước ra khỏi điểm kỳ dị.

Khi họ nhìn thấy chủ dị vực, thiếu niên giống hệt Tiêu Trần, tất cả mọi người đều bị nỗi thất vọng vô cùng vô tận bao trùm.

Bởi vì chủ dị vực không hề bị tổn thương, nếu phải nói là có tổn hại gì, có lẽ chính là một ít tóc tai bù xù, quần áo rách nát!

"Tôi đã sớm nhắc nhở hắn rằng con đường tiến hóa này không thể giết chết tôi."

Giọng chủ dị vực dửng dưng một cách đáng sợ.

"Cậu yêu tất cả mọi thứ, những gì cậu yêu thích đều yêu cậu. Thật nực cười khi cậu không sử dụng loại sức mạnh này mà lại sử dụng hận ý."

"Ầm!"

Chủ dị vực vẫy tay, hất tất cả mọi người xung quanh Tiêu Trần ra xa.

Tiêu Trần bị chủ dị vực túm lấy cổ, cầm trên không trung.

"Nếu thay đổi hướng tiến hóa, cậu thực sự có thể giết chết tôi. Thật đáng tiếc, hỗn loạn và mất trật tự có sức mạnh, nhưng chúng không phải là tối thượng, kém một chút vẫn là kém một chút."

Mọi người như phát điên, lao tới bất chấp tính mạng.

"Ầm!"

Tiêu Trần vào lúc này đột nhiên mở mắt, sử dụng sức lực cuối cùng của mình để đánh bật tất cả mọi người ra.

Hỗn loạn và mất trật tự bị đánh vỡ, Tiêu Trần đã lấy lại được sự tỉnh táo, nhưng dường như điều đó vô ích.

“Phế vật."

Chủ dị vực đè Tiêu Trần dưới thân, cuồng loạn gầm lên.

"Đó là những gì cậu đã chọn. Kỳ tích đâu, nói cho tôi biết, cái gọi là kỳ tích thì sao?"

Vào lúc này, một cuốn sách rơi ra khỏi lồng ngực của Tiêu Trần.

Tên sách có chút thô bỉ, nó có tên là "Vô ưu giới triệu hoán đại toàn ".

Điều kỳ lạ là cuốn sách này không bị phá hủy trong chiến tranh, cũng không biết chất liệu gì đã được sử dụng để làm ra nó.

Cuốn sách đã lật đến trang cuối cùng một cách khó hiểu.

Chỉ thấy trên đó có một cái tên triệu hoán thô bỉ, "Chung cực triệu hoán."

Thô bỉ nhất là dưới cái tên “Chung cực triệu hoán” còn có một bức tranh vẽ kém chất lượng.

Tranh tuy kém nhưng vẫn có thể nhìn ra được.

Nằm trên một đống xác chết, bên trên có một trái tim.

Tiêu Trần đột nhiên cười lạnh chế nhạo.

Chủ dị vực nhìn bức tranh, sững sờ một lúc rồi bật cười.

Khoảnh khắc tiếp theo, "Vô ưu giới triệu hoán đại toàn" đã biến thành bột.

Bột bay ra hòa vào biển máu trên núi xác chết.

Tất cả các xác chết đều di chuyển vào lúc này.

Các xác chết bắt đầu chất thành đống, từ dưới lên trên, theo hình kim tự tháp.

Sau đó, biển máu khuấy lên, toàn bộ được đổ lên kim tự tháp, nơi các xác chết được xếp chồng lên nhau.

Cảnh tượng này vô cùng kỳ quái, vừa tà vừa ác.

"Ầm!"

Một chút ánh sáng vàng xuyên qua một điểm kỳ dị và xuất hiện trong khoảng không.

Đó là một trái tim, một trái tim vàng.

Nó lao ra khỏi thế giới rộng lớn và rơi xuống đỉnh "kim tự tháp".

Tiếng hô vào lúc này hùng hồn vang lên trong khoảng không.

Tiếng tụng xa gần, trùng trùng điệp điệp, như thể oan hồn vô tận đang rên rỉ.

Thanh âm tụng này cực kỳ áp chế, giống như nhìn thấy bóng đêm vô tận sắp bao phủ, thật kinh hãi.

Chương 2112: Chuỗi thức ăn 

Các vòng tròn gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường gợn sóng ra từ "kim tự tháp", và vô số phù văn lạ lẫm trải ra trong các gợn sóng.

Chủ dị vực mỉm cười: "Tôi đang suy nghĩ xem cậu sẽ quay lại thế giới này theo con đường nào. Tôi đã tính toán hết thảy, nhưng lại không tính đến điểm này, cao, thực sự là cao,"

Lúc này đã quá muộn để Tiêu Trần bi thương, vì một điều gì đó lớn hơn sắp đến.

Người đó, qua biển xác chết và máu vô tận này, sẽ trở lại thế giới.

"Tất cả đều do hắn tính toán?"

"Cuộc chiến này?"

"Những người chết vô số này?"

"Tất cả đều nằm trong tính toán của hắn ta? Tại sao hắn ta lại tách ra? Và tại sao hắn ta sống lại?"

"Hắn yêu thích vạn vật trên đời, tại sao lại tạo ra giết chóc đến mức như vậy?"

"Hắn ta đang định làm gì? Hắn ta rốt cuộc đang muốn làm gì?"

Trái tim của Tiêu Trần rất hỗn loạn, vào lúc này Tiêu Trần đã nảy sinh nghi ngờ về hắn ta, thậm chí bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa của sự tồn tại của chính mình.

Trong tiếng tụng tà ác này, trái tim vàng đã được bao bọc trong sự hỗn loạn.

Sau đó, một thiếu niên bước ra từ hỗn loạn.

Thiếu niên mặc thanh y, nhẹ nhàng tao nhã, ánh mắt đầy thương cảm, khiến người ta nhìn vào không bao giờ muốn nhìn cái gì khác.

Sống lại từ trong núi thây biển máu, tỉnh lại từ nơi không sạch sẽ nhất, thiếu niên áo xanh lại vẫn thánh khiết như lúc ban đầu.

Thánh khiết không ăn mỹ vị nhân gian.

Đây là cảnh mâu thuẫn cỡ nào chứ, trong biển máu giàn giụa, trên núi thây vô tận, lại có một người thuần trắng nhất, không nhiễm một hạt bụi đứng đấy.

Trên người thiếu niên áo xanh không có một chút cảm giác áp bách nào, thế nhưng rất kỳ lạ, tất cả mọi người nảy sinh một ý tưởng kỳ quái.

Thiếu niên mặc áo xanh này, không phải bọn họ có thể đối kháng được, người có cảm giác ấy thậm chí còn có chủ dị vực.

Thiếu niên áo xanh nhìn đống xác chết chồng chất như ngôi sao lớn dưới người, mắt đầy tự trách và thống khổ.

Ngẩng đầu nhìn tinh không vô tận, thiếu niên áo xanh tự lẩm bẩm: “Đáng giá không?”

Thiếu niên áo xanh nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở ra.

Trong này, tất cả những người còn sống đều không có bất kỳ động tác nào, chỉ là ngơ ngác nhìn thiếu niên đứng trên núi thây.

Thiếu niên áo xanh mở mắt, sự thống khổ và thương hại trong mắt còn ở, chỉ là có thêm một phần kiên định.

Thiếu niên áo xanh nhìn người còn sống ở dưới núi thây rồi bước ra một bước, trong nháy mắt đã tới bên cạnh chủ dị vực.

Chủ dị vực nhìn người trước mắt, thân thể vậy mà không nhịn được run rẩy.

Không phải run vì sợ, mà là run vì kích động.

Chủ dị vực nhwos tới ngày mưa ấy, hình ảnh hắn mang theo mình trở lại quá khứ.

“Đã... đã lâu không gặp!” Chủ dị vực nói, mỉm cười: “Tôi có chút một số lời muốn nói với cậu.”

Thiếu niên áo xanh chỉ gật đầu, không có trả lời, mà là quay đầu nhìn về phía Tiêu Trần bị thương khắp người.

Tiêu Trần chật vật bò lên, môi khô nứt hơi hé ra.

Vốn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng bây giờ lại không biết nên mở miệng thế nào.

Thiếu niên áo xanh tiến lên muốn nâng Tiêu Trần dậy, thế nhưng bàn tay đưa ra lại bị Tiêu Trần hung hăng hất văng.

Tiêu Trần nhìn đống núi thây chồng chất lên nhau, trong đó có bằng hữu, huynh đệ, đồng bào của mình.

Thiếu niên áo xanh cúi đầu, chậm rãi nói: “Tất cả mọi chuyện, tôi đều sẽ cho cậu một công đạo.”

“Công đạo?” Lúc này Tiêu Trần cũng không khống chế tâm tình của mình được nữa, chỉ vào núi thây chồng chất rống lên, “Anh đi mà nói với họ kìa.”

Tiêu Trần nói, yết hầu khản đặc, mặt mày dữ tợn.

Hắn chỉ vào chủ dị vực: “Tại sao anh phải chia hắn ta ra?”

“Tại sao chia chúng tôi ra? Cho tới bây giờ sao anh lại muốn mượn huyết nhục vô tận ấy để vào lại nhân thế, vì sao? Anh làm mọi chuyện này rốt cuộc là vì cái gì? Không phải anh yêu tất cả sự sống sao, vì sao lại muốn cho bọn họ chết ở chỗ này chứ?”

Thiếu niên áo xanh không trả lời, chờ Tiêu Trần nói hết lời thì mới chậm rãi đưa tay ra.

Thiếu niên áo xanh dắt tay Tiêu Trần, cảm nhận đồ ấm truyền tới từ cánh tay ấy.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Trần cảm nhận được nhiệt độ từ trên người hắn.

Tiêu Trần muốn đấu tranh, nhưng cuối cùng như một đứa trẻ không ai giúp cúi thấp đầu xuống.

Thiếu niên áo xanh quay đầu, nhìn về phía chủ dị vực: “Đợi ở chỗ này, tôi sẽ nói cho cậu biết tiếp theo phải làm gì!”

Đối với giọng điệu gần như ra lệnh của thiếu niên áo xanh, chủ dị vực không hề phản bác, cũng không tức giận.

Thậm chí, chủ dị vực còn có chút hưng phấn. Bởi vì hắn ta biết, nhất định sẽ có chuyện mới mẻ phát sinh.

Đối với chủ dị vực đã đi tới đỉnh phong của sức mạnh mà nói, một người vô dục vô cầu như hắn ta chỉ có niềm chờ mong duy nhất vào sự vật mới mẻ.

Thiếu niên áo xanh dắt Tiêu Trần, phất tay, cảnh sắc trước mắt Tiêu Trần trong nháy mắt biến hóa.

Chương 2113: Chuỗi thức ăn (2) 

Dưới chân là một con đường nhỏ, vừa vặn đủ cho hai người đi song song.

Hai bên trái phải của con đường nhỏ là bãi cỏ không thấy điểm cuối và dòng nước chảy xuống từ trên núi.

Thiếu niên áo xanh nhìn Tiêu Trần, trong mắt đầy hổ thẹn: “Cậu hỏi đi, tất cả mọi chuyện, tôi đều sẽ cho cậu một lời giải thích.”

“Toàn bộ, tôi muốn biết toàn bộ!” Lúc này Tiêu Trần đã bình tĩnh hơn không ít, giọng điệu cũng không hằn học như trước.

Thiếu niên áo xanh gật đầu: “Vậy tôi nói từ đầu đi!”

Hai người song song đi, bước chậm rãi trên con đường nhỏ.

Thiếu niên áo xanh vừa đi vừa nhìn Tiêu Trần, đưa tay giúp Tiêu Trần sửa sang đầu tóc rối bời, lại giúp hắn lau sạch máu tươi trên mặt.

Hắn vẫn ôn hòa như vậy, chỉ là Tiêu Trần lại không dám dễ dàng tin tưởng thiếu niên ôn hòa trước mắt nữa.

Cảm nhận được cảm xúc của Tiêu Trần nhưng thiếu niên áo xanh không giải thích.

Thiếu niên áo xanh suy nghĩ một chút, hình như đang thử xem nên bắt đầu nói từ đâu.

Rất nhanh thiếu niên áo xanh đã có chủ ý, mở miệng nói: “Đầu tiên cậu phải hiểu rõ là chúng ta nằm ở tầng nào của chuỗi thức ăn!”

Tiêu Trần nhíu mày: “Chuỗi thức ăn?”

Thiếu niên áo xanh gật đầu: “Không sai, chuỗi thức ăn. Các vũ trụ, các đại giới, ngoại vực, dân du cư, còn có người kia... tạm thời gọi là duy nhất đi.”

Không đợi Tiêu Trần hỏi, thiếu niên áo xanh đã giải thích cho hắn.

“Đầu tiên, vũ trụ rất dễ lý giải, đó chính là nhà của chúng.”

Tiêu Trần gật đầu, vấn đề đơn giản như vậy cũng dễ hiểu.

“Kế tiếp chính là các đại giới.” Thiếu niên nói, nhẹ nhàng vung tay lên phía trước.

Một bức tranh lập thể xuất hiện trước mắt hắn.

Một hình tứ phương rất đơn giản.

“Vị trí của chúng ta nằm ở đây.” Thiếu niên áo xanh chỉ vào không gian bên trong hình tứ phương.

“Vũ trụ tập trung ở địa phương này, bao gồm tinh không của chúng ta.”

“Vậy những mặt này thì sao?” Tiêu Trần chỉ vào một mặt trong hình tứ phương hỏi.

“Đây là Vô Ưu giới.” Thiếu niên áo xanh chỉ vào một mặt nằm bên trên cùng.

Sau đó hắn lại chỉ xuống dưới cùng: “Đây là Tử giới, ma tính đi chỗ này.”

Tiêu Trần nghe nói, trong lòng trấn an không ít: “Ý của cậu là, đại ma đầu không có chết mất.”

Thiếu niên áo xanh gật đầu: “Từ lúc ban đầu tôi đã sắp xếp cho hắn tiến vào Tử giới, lĩnh vực của ma tính là tôi chuyên môn vì hắn thiết kế xong, một cây cầu để kết nối với Tử giới.”

“Vô Ưu giới tôi biết, phía dưới là Tử giới, những mặt còn lại thì sao?” Tiêu Trần hỏi.

“Bên trái là Tu La giới, cũng có thể gọi là Huyết Chiến Tu La.” Thiếu niên áo xanh nói, nhìn Tiêu Trần với ánh mắt hơi kỳ quái.

Tiêu Trần nhíu mày: “Vì sao lại nhìn tôi với ánh mắt ấy?”

Thiếu niên áo xanh giải thích: “Tu La Nhãn của bạn gái nhỏ của cậu là được tôi lấy từ Tu La giới, vốn dĩ cô ấy hẳn là một đôi với cậu rồi.”

“Lạc Huyền Tư.” Tiêu Trần cười khổ một tiếng, lâu lắm rồi không gặp cô nương số khổ ấy.

Thiếu niên áo xanh cũng không nói thêm nữa, giải thích tiếp: “Bên phải là Thần Lâm Thiên Quốc, nơi cuối cùng thần tính muốn đi.”

“Trong sáu mặt chỉ còn lại hai mặt cuối cùng là vùng đất bất tường, không có sự sống tồn tại, không cần quá để ý.”

“Sáu mặt này vây quanh tất cả vũ trụ, chức trách của tứ đại giới thì là bảo vệ cho vũ trụ khắp nơi an toàn tiến hóa.”

Tiêu Trần nhớ tới dây câu rũ xuống từ phía trên đỉnh, cười lạnh nói: “Cũng không giống như bảo vệ cho lắm ha.”

Thiếu niên áo xanh gật đầu: “Không sai, trải qua vô số năm tháng, bọn họ đã hoàn toàn quên mất chức trách của mình.”

“Hiện tại tất cả vũ trụ đã thành ao cá của bọn họ, bọn họ thả câu vào trong đó, vồ lấy các loại đạo tiến hóa, làm lớn mạnh bản thân, ngồi mát ăn bát vàng.”

Thiếu niên áo xanh nói xong, lại phất tay lần nữa, một tầng sương màu xám bao quanh lấy hình tứ phương.

Thiếu niên áo xanh chỉ vào khu vực màu xám tro nói: “Ở đây là ngoại vực, tồn tại các loại sinh linh không thể tưởng tượng được. Bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm vũ trụ của chúng ta, giờ nào khắc nào cũng nghĩ tới chuyện xâm nhập vào đây, vồ lấy một thứ nào đó.”

“Ngoại vực?” Tiêu Trần không hiểu về ngoại vực nhiều cho lắm.

“n.” Thiếu niên áo xanh gật đầu: “Tôi đã từng đi qua ngoại vực và mang Ngục Long về.”

Tiêu Trần chấn động trong lòng, dù thế nào cũng không nghĩ tới Ngục Long vậy mà lại đến từ ngoại vực, trách không được trong trí nhớ của mình vẫn luôn không hiểu rõ về lai lịch của Ngục Long.

Vừa nghĩ tới Ngục Long đã biến mất, trái tim Tiêu Trần rỉ máu.

Thiếu niên áo xanh an ủi: “Ngục Long là đao linh, sẽ không thật sự chết đi. Hắc đao còn chưa bị phá hủy triệt để, Ngục Long còn có cơ hội xuất hiện lần nữa.”

Tiêu Trần gật đầu, nhưng trong lòng thì bi thương lan tràn.

Đợi được đến lúc Ngục Long xuất hiện lần nữa, thì cần phải mất bao lâu chứ?

Một vạn năm, mười vạn năm, hay là một triệu năm?

Chương 2114: Cây táo 

Tiêu Trần sợ mình không sống được tới ngày đó, bởi vì bây giờ hắn chỉ là một người bình thường mà thôi.

Biết đụng phải nỗi đau trong lòng Tiêu Trần, thiếu niên áo xanh không nhắc nhiều tới chuyện Ngục Long nữa.

“Ngoại vực rất lớn, dù dùng cả một đời chỉ sợ cũng không có năng lực đi ra ngoài. Ngoại vực rất nguy hiểm, có rất nhiều sự tồn tại không thể diễn tả, những tồn tại này đều có một mục đích, chính là phá tan tứ đại giới, đi tới trong vũ trụ.”

Thiếu niên áo xanh lại phất tay, lúc này lượng lớn hắc khí bao phủ xuống, bao phủ vòng tròn màu xám đại biểu cho ngoại vực và hình bốn phương.

“Ra ngoại vực, chính là vô hạn.” Thiếu niên áo xanh chỉ vào sương mù màu đen nói.

Tiêu Trần có hơi ngỡ ngàng, thứ mình tiếp xúc hiện tại đã vượt ra khỏi nhận thức của mình.

“Trong vô hạn có nhân vật nguy hiểm nhất, dân du cư.” Thiếu niên áo xanh nói, mắt đầy ưu sầu.

Tiêu Trần lắc đầu, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Thiếu niên áo xanh tiếp tục nói: “Dân du cư là sự tồn tại như thế nào, tôi cũng nói không rõ được, nhưng có thể khẳng định rằng bọn họ cực kỳ nguy hiểm.”

“Nguy hiểm? Dân du cư cũng muốn xâm nhập vũ trụ?” Tiêu Trần hỏi.

Thiếu niên áo xanh lắc đầu: “Mục đích của bọn họ chính là… duy nhất kia, bọn họ ở trong vô hạn tìm kiếm duy nhất.”

Đầu óc Tiêu Trần có chút loạn: “Duy nhất mà cậu nói, rốt cuộc là cái gì?”

Thiếu niên áo xanh do dự một chút, cuối cùng vẫn là thở dài: “Vốn bây giờ cậu không nên tiếp xúc những thứ này, nhưng tôi sợ nút thắt trong lòng cậu không thể cởi bỏ được.”

“Nói rõ ràng, nhất định phải nói rõ hết thảy chân tướng, nếu không ngày nào đó tôi mà chết mất thì cũng sẽ không nhắm mắt.” Tiêu Trần hung tợn nói.

Thiếu niên áo xanh cười khổ, giúp Tiêu Trần sửa sang góc áo bị cuốn lên.

“Duy nhất kia là người sáng tạo tất cả, tất cả mọi vật.”

Thiếu niên áo xanh nhấn mấy chữ cuối cùng rất mạnh.

“Sở hữu?” Tiêu Trần mí mắt kịch liệt nhảy lên.

Thiếu niên áo xanh gật đầu: “Tất cả, thiên địa sơn hà, vũ trụ hồng hoang, ngoại vực vô hạn, đều là kiệt tác của ‘nàng’ hết.”

Tiêu Trần ôm đầu, có chút không chấp nhận được, tất cả mọi vật thế mà đều là được sáng tạo ra.

Một cái vũ trụ mình cũng không đi tới cuối được, chớ nói chi là còn có tứ đại giới, ngoại vực, vô hạn không biết rộng lớn bao nhiêu.

Sáng tạo tất cả mọi vật, căn bản là không có cách tưởng tượng được đó rốt cuộc là nhân vật như thế nào.

Thiếu niên áo xanh ôn hòa vỗ lưng của Tiêu Trần, giúp hắn thư giãn tâm tình.

Qua thật lâu, Tiêu Trần mới chậm rãi thích ứng.

Tiêu Trần vốn cũng không phải là người xoắn xuýt, hắn đặt chuyện ban nãy sang một bên.

Tiêu Trần nhìn thiếu niên áo xanh: “Cậu nói quá to rồi, tôi không có hứng thú gì. Cậu hãy giải thích rõ ràng, tinh không rốt cuộc là chuyện như thế nào đi!”

Thiếu niên áo xanh gật đầu: “Yên tâm, mọi thứ đều sẽ nói rõ với cậu thôi.”

Tiêu Trần thở phào nhẹ nhõm, chỉ hi vọng lần này thiếu niên nói lời giữ lời, đừng làm cho mọi chuyện đều khó hiểu.

Thiếu niên áo xanh phất tay, tranh vẽ trước mặt biến mất: “Sắp xếp của chuỗi thức ăn từ thấp đến cao hẳn là, các đại vũ trụ, tiếp theo là tứ đại giới, sau đó là ngoại vực, cuối cùng là dân du cư, duy nhất kia không ở trong chuỗi thức ăn.”

“Chúng ta ở tầng dưới chót nhất của chuỗi thức ăn, ai cũng có thể cắn chúng ta một miếng, nếm thử vị thế nào, cảm thấy ăn không ngon thì trực tiếp ném xuống.”

Mí mắt Tiêu Trần giựt giựt, mấy câu đó nói quá thích hợp, chuẩn xác đến mức khiến hắn phẫn nộ theo.

“Mọi chuyện tôi làm chính là kéo tinh không của chúng ta ra khỏi chuỗi thức ăn, che dấu nó.” Thiếu niên áo xanh cuối cùng cũng nói ra mục đích mình sắp xếp hết thảy.

“Đầu tiên, tôi chia ra dị vực cũng chính là tên xấu xa kia, khiến ác niệm của hắn sinh ra chủ dị vực, mục đích đúng là để sáng tạo ra một nhân vật có thực lực siêu việt tất cả.”

Tiêu Trần gật đầu, chủ dị vực đích xác quá mạnh, mạnh đến mức đã không thể chinh phục được.

“Sau đó chia ra ba người các cậu, mục đích rất đơn giản, tiến nhập tứ đại giới, khiến tứ đại giới đi vào quỹ đạo, lần nữa nhặt lên trách nhiệm của mình, bảo vệ các vũ trụ an toàn tiến hóa.”

Tiêu Trần không giải thích được: “Có an bài như vậy, cậu cũng không cần phải khơi mào chiến tranh, trận chiến tranh này đã chết phần lớn người tu hành rồi.”

“Trận chiến tranh này nhất định phải đánh, hơn nữa người tu hành chết đi càng nhiều càng tốt, nếu cần thiết, tôi có thể dọn dẹp sạch tất cả người tu hành, dọn dẹp sạch tất cả điều kiện có thể tu hành.”

Thiếu niên áo xanh nói đến đây, sự ôn hòa trong mắt biến thành quyết tuyệt, chân thật đáng tin vô cùng cường thế.

“Tại sao?” Tiêu Trần không hiểu ý nghĩa khi làm như vậy.

“Duy nhất sắp tỉnh rồi.” Thiếu niên áo xanh ngẩng đầu nhìn vòm trời, thần sắc bất đắc dĩ.

Chương 2115: Cây táo (2) 

Thấy Tiêu Trần có gương mặt mờ mịt, thiếu niên áo xanh chỉ nơi cách đó không xa ở phía trước.

Đằng trước lại có thể xuất hiện một cây táo, trên cây kết đầy quả táo đỏ rực.

“Giúp tôi hái quả táo đi!” Thiếu niên áo xanh ôn hòa nhìn Tiêu Trần.

Tiêu Trần giật giật mí mắt, lúc này rồi mà cậu muốn ăn quả táo?

Bất đắc dĩ, Tiêu Trần vẫn bước tới dưới cây táo.

Sau khi tìm kiếm một phen, rốt cuộc tìm được quả táo trông đẹp mắt nhất.

“Này...” Tiêu Trần đưa quả táo cho thiếu niên áo xanh.

Trong mắt thiếu niên áo xanh toàn là vui vẻ, nhẹ nhàng một giọng nói cảm ơn rồi nhận lấy quả táo.

Trong lòng Tiêu Trần đột nhiên chợt hẫng, đã hiểu ra được điều gì đó.

Thiếu niên áo xanh bất đắc dĩ cười cười: “Cậu chính là thông minh như vậy.”

Thiếu niên áo xanh chỉ vào cây táo kia: “Nếu như xem tất cả thành cây ăn quả, như vậy duy nhất chính là người trồng nên cái cây táo đó.”

“Bây giờ duy nhất đang ngủ say, đợi nàng tỉnh lại rồi, nàng nhất định sẽ đến xem cây ăn quả mình trút xuống tất cả tâm huyết, thấy trái cây chín muồi, nàng sẽ hái xuống.”

“Khác nhau chính là, nhà vườn tháo quả táo xuống là vì ăn hoặc là buôn bán, mà duy hái quả táo xuống, là vì làm giống.”

“Tất cả sự tồn tại muốn xâm nhập vũ trụ, cũng là vì cái hạt giống này, bởi vì cái hạt giống này có thể trồng ra cây táo mới.”

Tiêu Trần nhìn quả táo trong tay thiếu niên áo xanh: “Vũ trụ của chúng ta, chính là quả táo chín ấy!”

Thiếu niên áo xanh gật đầu.

“Vũ trụ của chúng ta tiến hóa quá là nhanh, quá hoàn mỹ, nếu như duy nhất tỉnh dậy, vũ trụ của chúng ta nhất định sẽ bị hái mắt, với tư cách hạt giống.”

Thiếu niên áo xanh nói, trong mắt toàn là ưu sầu.

Tiêu Trần dường như đã hiểu được vì sao thiếu niên áo xanh lại làm như vậy, tại sao phải dùng một trận chiến tranh xưa nay chưa từng có để thanh tẩy sạch đa số người tu hành rồi.

Thiếu niên áo xanh nhìn Tiêu Trần, khóe miệng tràn đầy cay đắng: “Tôi chỉ có thể sử dụng phương thức này để dọn dẹp sạch đa số người tu hành, khiến vũ trụ của chúng ta trông không chói mắt như vậy.”

Tiêu Trần dừng bước lại, ngồi xổm trên mặt đất.

Nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng Tiêu Trần tràn đầy mâu thuẫn.

Nhin từ toàn cục, Tiêu Trần tán thành mọi hành vi của thiếu niên áo xanh.

Thế nhưng từ tình cảm cá nhân mà nói, trận chiến tranh này đã khiến cho mình mất đi rất nhiều, đặc biệt là Ngục Long, chuyện này đã trở thành tâm ma mà Tiêu Trần không bỏ qua được.

Thiếu niên áo xanh trầm mặc, không thèm nhắc lại.

Một lúc lâu, Tiêu Trần rốt cuộc ngẩng đầu lên, chung quy là trách không được người khác.

Mất đi quá nhiều, chỉ có thể tự trách bản thân mình không đủ mạnh mẽ, nếu như mình đủ mạnh thì tất cả bi kịch sẽ không phát sinh ở trên người mình.

Tiêu Trần vẫn quy việc mất đi tất cả là do bản thân mình.

“Sau đó thì sao?” Tiêu Trần đứng dậy, nhìn mặt trời trên vòm trời.

Ánh nắng kéo dài cái bóng của Tiêu Trần, khiến hắn trông cô độc dị thường.

“Tôi phải đi.” Thiếu niên áo xanh đưa tay ra, để ánh mặt trời chiếu lên lòng bàn tay của mình.

“Đi đâu?” Tiêu Trần có chút bất ngờ, bởi vì vấn đề đã được giải quyết, vì sao hắn còn phải rời đi?

Lần này thiếu niên áo xanh không hề có ý giấu giếm, nói thẳng ra mục đích của mình: “Đi vùng đất vô hạn.”

“Vượt qua tứ đại giới, xuyên qua ngoại vực, đi tới vô hạn.”

“Đi làm gì?” Tiêu Trần hỏi, chẳng biết tại sao trong lòng có chút bi thương.

“Bảo vệ duy nhất.” Thiếu niên áo xanh trả lời, khiến Tiêu Trần rất giật mình.

Tiêu Trần nghi hoặc hỏi: “Bảo vệ duy nhất? Không phải nàng muốn hái vũ trụ của chúng ta sao? Tại sao phải đi bảo vệ nàng?”

Thiếu niên áo xanh lắc đầu: “Nàng là mẹ của tất cả, là người sáng tạo nên tất cả, hơn nữa nàng hái vũ trụ không phải là vì lớn mạnh bản thân mình, mà là vì làm giống.”

“Chúng ta không thể bởi vì nàng muốn hái vũ trụ, mà cho rằng nàng là một người tội ác tày trời, nàng chỉ là muốn quản lý mọi thứ mình sáng tạo tốt hơn thôi.”

“Nếu như nàng bị dân du cư tìm thấy, bị dân du cư nuốt chửng, như vậy mọi thứ nàng sáng tạo đều phải biến mất, tôi phải đi bảo vệ nàng.”

“Vì cậu, vì tôi, vì mọi người, tôi phải đi.”

Giọng điệu của thiếu niên áo xanh tuy ôn hòa, nhưng lại tràn đầy sự quyết tuyệt không thể kháng cự.

Thiếu niên áo xanh lại cầm tay Tiêu Trần, lần này Tiêu Trần không có cự tuyệt.

“Tôi sẽ chết.” Thiếu niên áo xanh mỉm cười: “Tôi đã nhìn thấy cái chết của mình, thế nhưng tôi vẫn phải đi.”

Tiêu Trần trầm mặc, không biết phải đáp lại thế nào.

“Dân du cư rất lợi hại à?” Tiêu Trần hỏi.

Thiếu niên áo xanh gật đầu: “Thật ra có một số người như chúng ta, thấy rõ tất cả tồn tại, bọn họ đều nghĩa vô phản cố đi đến vùng đất vô hạn, đi bảo vệ nàng.”

“Cậu cũng phải đi.” Thiếu niên áo xanh nhìn Tiêu Trần, nhẹ nhàng gật đầu: “Nhưng không phải hiện tại.”

Chương 2116: Sắp xếp của Tiêu Trần hoàn chỉnh 

“Cậu phải đi Vô Ưu giới tu hành trước, phương pháp tu hành của bọn họ rất mạnh mẽ. Hơn nữa cậu còn phải bình định, khiến Vô Ưu giới cùng với đại giới khác, trở về trách nhiệm của mình.”

Tiêu Trần trầm mặc, bây giờ mình chỉ là người thường, làm sao đi làm mọi chuyện hắn nói được.

Bắt đầu tu hành lại từ đầu, chờ đợi một vạn năm, mười vạn năm, hay là vô số năm.

Mắt thiếu niên áo xanh đầy sự ôn hòa: “Đương nhiên tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cậu, tôi sẽ không tiếp tục an bài xong mọi chuyện cho cậu. Nếu như cậu không muốn đi, tôi sẽ không miễn cưỡng.”

“Tôi đi.” Giọng của Tiêu Trần rất quả quyết.

Tiêu Trần cũng không muốn nhìn thấy chuyện bởi vì mình không đủ mạnh mẽ, mà dẫn đến bi kịch xảy ra nữa.

Thiếu niên áo xanh gật đầu: “Bây giờ cậu là người thường, là thời cơ tốt nhất để đi Vô Ưu giới, cậu muốn về nhà một chuyến không?”

Tiêu Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắn đầu.

Cứ im lặng tiêu sái mà đi đi thôi, nếu như trở về, Tiêu Trần sợ mình không hạ được quyết tâm này.

Nhìn dáng dấp do dự của Tiêu Trần, lòng thiếu niên áo xanh tràn đầy hổ thẹn: “Xin lỗi, đưa cho cậu quá ít, lại làm cho cậu gánh quá nhiều, tôi thua thiệt cậu nhiều quá.”

Tiêu Trần lắc đầu, không nói thêm lời nào.

Thiếu niên áo xanh đưa quả táo trong tay cho Tiêu Trần, hắn nhận lấy quả táo, há miệng to gặm nó.

Nước trái cây ngọt ngào, nhưng không che được nổi khổ chát chát trong lòng.

Thiếu niên áo xanh xoay người phất tay, chủ dị vực bỗng nhiên xuất hiện trong thế giới này.

Chủ dị vực nhìn Tiêu Trần, bất đắc dĩ lắc đầu với thiếu niên áo xanh.

Thiếu niên áo xanh trợn trắng mắt nhìn chủ dị vực: “Cậu đừng quá tự tin, nếu như Tiểu Tiểu Trần tiến hóa đúng phương hướng, bây giờ cậu đã hôi phi yên diệt rồi.”

Tiêu Trần nghe được cách gọi Tiểu Tiểu Trần kia, sửng sốt một chút, sau đó lại gặm quả táo.

“Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như.” Chủ dị vực giang tay.

“Ngồi xuống, nhắm cái miệng thúi của cậu lại.” Thiếu niên áo xanh hiếm thấy có giọng điệu nghiêm khắc.

Chủ dị vực sửng sốt một chút, lập tức ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh đường nhỏ.

Từ lúc sinh ra đến nay, hắn chưa từng nghe lời như lúc này.

Đối mặt với thiếu niên áo xanh như là cha minh, chủ dị vực không sinh nổi chút lòng phản kháng nào.

“Cậu có hai nhiệm vụ.” Thiếu niên áo xanh hoàn toàn không dài dòng, nói thẳng vào vấn đề.

Trong mắt chủ dị vực xuất hiện sự hưng phấn không rõ, gật đầu thật mạnh, “Ngài nói đi.”

Thiếu niên áo xanh gật đầu, giọng điệu ôn hòa hơn không ít: “Tản đi bản thân, dung nhập vào trong hai vũ trụ, trở thành đại đạo của hai cái vũ trụ.”

Chủ dị vực sửng sốt một chút, có chút bất mãn: “Dựa vào cái gì mà tôi phải rời đi nơi này, tôi phải có thiên địa rộng lớn hơn.”

“Được thôi!” Thiếu niên áo xanh không trực tiếp cự tuyệt chủ dị vực.

Chỉ là phất tay lần nữa, một sương mù xám xịt tản ra trước mắt chủ dị vực.

Một vài bức hoạ cuộn tròn mỹ lệ cực kỳ trải rộng ở trước mắt hắn ta.

Thiếu niên áo xanh mang theo vài phần trêu chọc nói: “Cậu đi đối kháng bọn họ, tôi tới thế thân vị trí thiên đạo.”

Sắc mặt của chủ dị vực từ từ trở nên rất khó coi, thậm chí cuối cùng còn có một chút tuyệt vọng.

“Đây là sự tồn tại gì vậy? Nhân vật như vậy có thật không thế?”

Chủ dị vực tự mình lẩm bẩm, chút tuyệt vọng ấy cũng tại tiêu tán, thay vào đó là hiếu chiến và hưng phấn khắp người.

Nếu như bị hù đến, thì hắn ta đã không phải là chủ dị vực rồi.

Thiếu niên áo xanh tức giận gõ một cái lên đầu chủ dị vực: “Nhiệm vụ thứ hai, nếu như có một ngày chúng ta triệt để thất bại thật, cậu phải kéo toàn bộ vũ trụ đi phiêu lưu, đi trốn đi, ở lại gieo giống.”

“Cậu muốn tôi làm rùa đen rút đầu á?” Chủ dị vực bất mãn lầm bầm.

“Cậu là sự đảm bảo cuối cùng, đừng bàn điều kiện với tôi” Giọng thiếu niên áo xanh chân thật đáng tin.

“Dựa vào cái gì chứ, tôi không phải ruột thịt của cậu à?” Chủ dị vực kêu la.

Thiếu niên áo xanh giật giật mí mắt, suy nghĩ một chút: “Tôi lùi một bước, nếu như cậu có thể tìm được đại đạo thay thế cho cậu, như vậy cậu có thể tới tìm tôi.”

“Vậy còn tạm được.” Chủ dị vực thoả mãn gật đầu.

“Đúng rồi, cậu không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?” Thiếu niên áo xanh nhìn chủ dị vực hỏi.

Chủ dị vực lắc đầu: “Không hỏi, hầu như đều đã biết cả rồi.”

Thiếu niên áo xanh gật đầu, lại lần nữa phất tay.

Sau đó Tiêu Trần thần tính có vẻ mặt mờ mịt xuất hiện trong thế giới này.

Trong lòng ôm trường đao màu vàng óng chẳng bao giờ đi ra khỏi vỏ, Tiêu Trần thần tính yếu ớt nhìn chủ dị vực và thiếu niên áo xanh.

Tất cả mọi người đều có tướng mạo giống như, thực sự khiến đầu Tiêu Trần thần tính có chút chưa thích ứng kịp.

“Lão lưu manh.” Thấy Tiêu Trần ngồi xổm trên mặt đất gặm quả táo, Tiêu Trần thần tính tìm được rồi người tâm phúc, vui vẻ nhảy tới.

Chương 2117: Thần Lâm Thiên Quốc 

Nhìn Tiêu Trần thần tính đáng yêu, khói mù trong lòng Tiêu Trần nhân tính bị đuổi đi không ít.

Đưa quả táo gặm được một nửa cho Tiêu Trần thần tính.

Vẻ mặt Tiêu Trần thần tính ghét bỏ, nhưng tay lại nhận quả táo vui vẻ gặm.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của Tiêu Trần thần tính, chủ dị vực suýt chút nữa thì rơi vào bình dấm chua.

Khi Tiêu Trần thần tính đi cùng với hắn ta, nàng chưa bao giờ cười như vậy cả.

Tiêu Trần nhân tính giúp Tiêu Trần thần tính sửa váy, cưỡng chế nhếch lên một nụ cười.

“Hì hì...” Tiêu Trần thần tính cũng cười ngu đần theo.

“Tiểu gia hỏa, qua đây.” Thiếu niên áo xanh vẫy tay với Tiêu Trần thần tính.

Tiêu Trần thần tính nhìn thiếu niên áo xanh với vẻ mặt cảnh giác, tuy rằng khí tức trên thân thiếu niên áo xanh làm cho nàng không nhịn được muốn đi thân cận, thế nhưng Tiêu Trần thần tính vẫn nhịn được.

“Đi đi!” Tiêu Trần nhân tính cười, xoa đầu của thần tính.

“À! Ừm!” Tiêu Trần thần tính gật đầu, tiến đến bên cạnh thiếu niên áo xanh.

Thiếu niên áo xanh cẩn thận nhìn tiểu gia hỏa được tất cả sự sủng ái của mình trước mắt.

Từ lúc sinh ra đến bây giờ, Tiêu Trần thần tính là người sống được tốt nhất.

“Cô đi Thiên Quốc không?” Thiếu niên áo xanh ôn hòa hỏi, giọng điệu mang theo sự thương lượng.

“Lão lưu manh đi không?” Tiêu Trần thần tính quay đầu lại nhìn Tiêu Trần nhân tính, chăm chú hỏi.

Thiếu niên áo xanh lắc đầu: “Tiểu Tiểu Trần phải đi một chỗ khác.”

“Vậy tôi không đi, tôi muốn cùng lão lưu manh cơ.” Tiêu Trần thần tính lắc đầu, giọng điệu kiên quyết.

Chủ dị vực nghe mà ghen ghét dữ dội, vừa định há mồm nói gì thì lại bị thiếu niên áo xanh liếc mắt trừng trở về.

Chủ dị vực tỏ vẻ tức giận ngồi xuống lại, tức giận hừ hừ!

“Cô không thể đi cùng một nơi với Tiểu Tiểu Trần được.” Thiếu niên áo xanh lắc đầu.

Tiêu Trần thần tính phồng má bọn: “Vì sao chứ?”

Thiếu niên áo xanh suy nghĩ một chút, chuyến đi lần này của Tiêu Trần hung hiểm dị thường, hắn là đi làm kẻ địch với toàn bộ Vô Ưu giới, một bước đạp sai, chính là vạn kiếp bất phục, mang theo Tiêu Trần thần tính chắc chắn là không được.

Thiếu niên áo xanh không biết rõ phải giải thích thế nào, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Tiêu Trần nhân tính.

Tiêu Trần cũng biết, lần này mình đi là mang theo sứ mệnh, tất nhiên sẽ là một đường sát phạt.

Tiêu Trần thần tính vốn là đóa hoa không nhiễm một hạt bụi trên thế gian này, sao có thể làm cho nàng dính vào máu tanh đen hôi ấy được.

“Không được theo tôi.” Tiêu Trần đen mặt lại.

“Hu hu ~” Tiêu Trần thần tính méo miệng, bắt đầu khóc lên: “Có... có... có phải cậu không cần tôi nữa không, hu hu ~ cậu đừng như vậy, tôi sẽ nghe lời mà, sẽ không chọc cậu tức giận nữa đâu.”

Chủ dị vực nhìn mà đau lòng, thật muốn nhảy dựng lên quất chết Tiêu Trần.

Mà đầu Tiêu Trần ong ong, ai không biết sợ rằng còn cho mình là một tra nam bội tình bạc nghĩa mất.

“Tôi sẽ tới tìm cô, ngoan, nghe lời.” Tiêu Trần cũng không biết khuyên cô nhóc này như thế nào, chỉ có thể qua loa cho xong.

Tiêu Trần thần tính ngồi xổm trên mặt đất, vừa khóc vừa len lén dùng khóe mắt liếc nhìn phản ứng của Tiêu Trần.

Bị Tiêu Trần phát hiện, thần tính toét miệng nhỏ khóc càng hăng say.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của Tiêu Trần thần tính, Tiêu Trần bất đắc dĩ cười cười, nhắm mắt lại, dáng vẻ đã quyết định rồi.

“Hay là để nàng theo tôi đi!” Chủ dị vực thận trọng nhìn thiếu niên áo xanh.

Không đợi thiếu niên áo xanh đáp lại, Tiêu Trần thần tính đã đáp, “Không được.”

Thiếu niên áo xanh cười gật đầu: “Vậy cô đi Thiên Quốc, cô sẽ trở thành Vương tôn quý nhất.”

Tiêu Trần thần tính đâu có muốn thành Vương chó má gì đâu, nàng chỉ muốn cùng Tiêu Trần nhân tính thôi.

Lúc vui vẻ chọc hắn tức giận, lúc không vui cũng chọc giận hắn tức giận nốt.

Chỉ có điều xem bộ dạng của Tiêu Trần, là không định để cho mình đi theo.

“Lão lưu manh, cậu sẽ tới tìm tôi, đúng không?” Tiêu Trần thần tính vểnh miệng nhỏ, khóc chít chít hỏi.

Tiêu Trần mở mắt, khẳng định gật đầu.

“Được rồi, tôi đi cái gì... cái gì mà Thiên Quốc kia.” Tiêu Trần thần tính nói, vẻ mặt “hung ác độc địa” trừng chủ dị vực.

Chủ dị vực giật miệng, mình có đáng ghét vậy à?

Thấy Tiêu Trần thần tính đáp ứng, thiếu niên áo xanh thở phào nhẹ nhõm, nếu như Tiêu Trần thần tính không đáp ứng, hắn đúng là không miễn cưỡng được.

Thiếu niên áo xanh lại giơ tay, một thành lớn hùng vĩ xuất hiện trong thế giới này.

Lại là Vận Mệnh Thiên Quốc mà sư phụ Võ đạo của Tiêu Trần đã từng ở.

Cánh cửa thần thánh của Vận Mệnh Thiên Quốc từ từ mở ra, thánh quang nhức mắt chiếu rọi xuống.

“Vận Mệnh Thiên Quốc là nơi để đi tới Thần Lâm Thiên Quốc.” Thiếu niên áo xanh giải thích.

Tiêu Trần nhìn thiếu niên áo xanh, mí mắt nhịn không được giật giật.

Chỉ sợ sắp xếp về Vận Mệnh Thiên Quốc cũng nằm trong bố trí của hắn, người này thực sự đã tính toán kỹ tất cả mọi chuyện rồi.

Lúc này, trong cánh cửa vận mệnh mở toang có hai cô gái đi ra.

Chương 2118: Thần Lâm Thiên Quốc (2) 

Đây là hai cô gái rất nhu mỹ, toàn thân bao phủ ánh sáng thánh khiết, phía sau là mười sáu chiếc cánh trắng, làm cho các cô trông thần thánh đến mức không thể xâm phạm.

Mà phía sau hai người họ là càng nhiều cô gái xinh đẹp sắp hàng chỉnh tề, dường như đang chờ đợi để nghênh đón ai.

Kỳ quái là, trong các cô vậy mà không hề có một phái nam nào.

Thiếu niên áo xanh dắt tay Tiêu Trần thần tính đi lên trước, bái một cái thật sâu với hai cô gái.

“Y theo ước định, tôi đã mang Vương mới đến cho các cô, giúp các cô đối kháng với hắc ám. Hi vọng các cô cũng tuân thủ ước định, lần nữa nhặt về sứ mạng của mình.”

Hai cô gái mười sáu cánh gật đầu, sau đó quỳ xuống một gối với Tiêu Trần thần tính.

Tiếng ngâm xướng tại lúc này vang lên, ánh sáng thần thánh bao phủ lấy Tiêu Trần thần tính.

Quần áo trên người Tiêu Trần thần tính chuyển thành váy dài trắng tinh, giầy cũng tán đi, lộ ra đôi bàn chân nhỏ.

Ở phía sau của Tiêu Trần thần tính mọc ra cánh chim trắng tinh, chậm rãi bay hướng cửa Thiên Quốc.

Tiêu Trần thần tính đột nhiên giãy dụa, thoát khỏi phạm vi thánh quang bảo phủ, đi chân trần bước tới trước mặt Tiêu Trần.

“Chụt...”

Tiêu Trần thần tính hôn lên môi Tiêu Trần nhân tính.

“Nhớ phải tới tìm tôi đó.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trần thần tính đỏ lên, bỏ trường đao màu vàng óng trong lòng vào tay Tiêu Trần, lại bước trở về trong thánh quang.

Toàn bộ các cô gái trong Vận Mệnh Thiên Quốc đều trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Trần thần tính.

Vương thần thánh, thánh khiết, chí cao vô thượng, sao có thể hôn môi một người đàn ông được.

Thiếu niên áo xanh bất đắc dĩ cười cười: “Nàng có chút nghịch ngợm, tùy hứng, còn có chút lười biếng, hi vọng các vị lượng thứ nhiều hơn.”

“Tới phiên cậu.” Đợi đến lúc cánh cửa của Vận Mệnh Thiên Quốc triệt để đóng lại, thiếu niên áo xanh quay đầu nhìn chủ dị vực.

Chủ dị vực gật đầu: “Chờ tôi, tôi sẽ tới tìm cậu.”

Thiếu niên áo xanh mỉm cười phất tay, thế giới này chậm rãi tán đi, mấy người trở về trong hư không.

“Cuối cùng cũng có chút chuyện để mong đợi.” Chủ dị vực cười, bước ra một bước.

Thân thể hắn ta tùy theo thời gian dần dần hóa thành mảnh nhỏ.

Những mảnh vỡ này dung nhập vào trong hư không, tại thời khắc này, một sự chấn động cực lớn đồng thời nhộn nhạo trong dị vực và tinh không.

Linh khí của tinh không và dị vực, còn có tất cả sự vật liên quan tới linh khí, vào lúc này đều mất đi sức mạnh trước ấy.

Thời đại mới và thời đại cũ, tại thời khắc này bắt đầu luân chuyển.

Hệ thống sức mạnh mới sẽ thay thế được hệ thống tu hành lấy linh khí làm trụ cột, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Đây chỉ sợ là một lần biến đổi hòa bình nhất từ xưa đến nay, không có kỳ máu tanh quá độ, đi thẳng đến một cái thời đại mới.

Về phần sức mạnh mới sinh ra là cái gì, sợ rằng phải chờ người đầu sau thời gian dần đi thăm dò mới biết được.

Thiếu niên áo xanh xoay người lại, tặng cho Tiêu Trần một cái ôm.

“Đi Vô Ưu giới, hết thảy đều phải dựa vào bản thân cậu.” Trong giọng điệu của thiếu niên áo xanh đầy lo lắng.

Tiêu Trần gật đầu: “Tôi sẽ sống sót.”

Thiếu niên áo xanh buông Tiêu Trần ra, nhận lấy hắc đao đã gãy lìa trong tay Tiêu Trần.

“Để Ngục Long ở lại thế giới này đi, tôi sẽ nghĩ cách khiến cô ấy lưu lại.”

Bàn tay nắm hắc đao của Tiêu Trần nắm thật chặt, cuối cùng vẫn dần dần buông lỏng ra.

“Hi vọng rằng chúng ta còn có ngày gặp lại!” Tiêu Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thiếu niên áo xanh trân trọng ôm hắc đao vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn hư không đen ngòm vô tận: “Bởi vì tiểu hỗn đản ấy quá mạnh mẽ nên một khi toàn bộ đại đạo hình thành phong bế xong, tứ đại giới cũng sẽ không duỗi tay vào đây được nữa, thừa dịp khoảng không này tôi sẽ đưa cậu đi Vô Ưu giới.”

Tiêu Trần gật đầu, nhìn về phía thành lũy.

Tiêu Trần cũng không thấy được bóng dáng của mấy người Lưu Tô Minh Nguyệt, Độc Cô Tuyết, Hắc Phong và Lãnh Tiểu Lộ.

“Tôi đã đưa bọn họ về nhà, đại đạo mới sẽ nuốt mất thế giới linh khí vốn có, bọn họ sẽ phải tu hành lại từ đầu.”

Lời của thiếu niên áo xanh khiến Tiêu Trần yên tâm lại.

“Đi thôi!” Tiêu Trần hít thở sâu một hơi, sửa sang xong tâm tình.

Thiếu niên áo xanh có chút không nỡ, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái, bởi vì hắn cũng không muốn can thiệp vào tương lai của Tiêu Trần nữa.

Thiếu niên áo xanh nhìn phía trên, trong tay nhanh chóng kết ấn, từng vòng sóng gợn mắt trần có thể thấy được nhộn nhạo lên.

Ngay sau đó một con đường nhỏ cực kỳ chật hẹp kéo dài từ dưới chân của thiếu niên áo xanh.

Con đường nhỏ bò tới, mờ ảo hư huyễn không biết thông tới đâu.

Tiêu Trần bước lên trên con đường nhỏ hư ảo nọ, quay đầu nhìn về phía quê hương mình.

Bây giờ từ biệt, không biết lúc về nhà là khi nào?

Chương 2119: Kết thúc là bắt đầu 

“Đi thôi!”

Hai chữ này Tiêu Trần nói rất lớn tiếng, rất dũng cảm, dường như muốn hòa tan một ít nỗi buồn ly biệt.

Tiêu Trần giắt trường đao màu vàng óng mà Tiêu Trần thần tính tặng cho mình ở bên hông, sải bước đi hướng cuối con đường nhỏ.

Lúc này Tiêu Trần lại cực kỳ giống một vị đao khách tiêu sái.

“Nhớ kỹ, nhất định phải tới tìm tôi, nhất định.” Thiếu niên áo xanh vẫy tay mãnh liệt với bóng lưng của Tiêu Trần.

Tiêu Trần không quay đầu lại, chỉ giơ lên tay phải của mình khẽ lắc lắc.

Một năm này, một ngày này, Tiêu Trần bước lên đoạn lữ trình cô độc nhất.

Thế nhưng cũng chỉ có người mạnh mẽ nhất, mới có tư cách hưởng thụ sự cô độc ấy.

...

“Đại Đế ca ca đi rồi.” Trong núi Bất Quy, Lưu Tô Minh Nguyệt gắng gượng mỉm cười, nhìn ánh trăng trong trẻo lạnh lùng.

Lão a công ngồi bên cạnh cô chợp mắt.

Lưu Tô Minh Nguyệt đã ngừng khóc, cô hiểu được rằng, Đại Đế ca ca nhất định là có chuyện rất quan trọng cần phải làm.

Thế nhưng dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô lại ngày càng khó chịu.

Lão a công mở con mắt đục ngầu, nhìn lên vòm trời.

“Sẽ gặp lại thôi, nhân sinh nơi nào không gặp lại.”

...

“Thời đại thay đổi rồi!”

Hắc Phong, Độc Cô Tuyết, Cẩu Đản, và Lãnh Tiểu Lộ ngồi trên đỉnh của Thánh sơn, nhìn mặt đất bị ánh trăng bao phủ.

“Tôi muốn đi tìm Trần Ca Nhi.” Độc Cô Tuyết đứng dậy.

Hắc Phong nhanh chóng nhảy dựng lên đánh Độc Cô Tuyết một cái: “Đi đâu tìm hả? Giờ hiện đang là lúc thời đại thay đổi, nơi nơi đều tràn ngập nguy cơ không xác định. Bây giờ đi ra ngoài là muốn chết đúng không?”

“Đó là một cơ hội.” Độc Cô Tuyết ôm lấy Hắc Phong: “Nếu như có thể dẫn đầu lĩnh ngộ hệ thống tu hành mới, vậy thì tôi có thể có thể đuổi theo Trần Ca Nhi rồi.”

“Sau đó sinh cho hắn đứa con trai.” Cuối cùng lại Độc Cô Tuyết bồi thêm một câu.

Hắc Phong rũ đầu heo, Độc Cô Tuyết là thật sự muốn sinh con cho Tiêu Trần mà không phải chỉ nói giỡn thôi.

“Tạm biệt, tôi muốn thừa dịp sức mạnh linh khí chưa hoàn toàn biến mất, đi tìm địa phương tu hành thích hợp nhất.” Độc Cô Tuyết ôm quyền với Cẩu Đản và Lãnh Tiểu Lộ.

Cẩu Đản đứng dậy, đáp lễ lại ra dáng ra hình: “Tôi sẽ ở lại đây, chăm sóc ông bà nội.”

Lãnh Tiểu Lộ cũng đứng dậy, đáp lễ lại theo: “Bởi vì thời đại thay đổi nên mọi thứ dưới địa phủ đều đã ngừng vận chuyển, tôi sẽ quay về địa phủ xây dựng lại tất cả.”

“Chờ đi tới đỉnh phong của thời đại này, chúng ta cùng đi tìm kiếm Trần Ca Nhi nhé.” Hắc Phong vươn móng heo, hào sảng nói.

“Nhất định.”

“Nhất định.”

“Nhất định.”

Ba bàn tay trắng nõn, còn có một cái móng heo chồng lên nhau, lập ra lời thề này.

...

Thiếu niên áo xanh hẳn nên gọi là Tiêu Trần hoàn chỉnh đi!

Tiêu Trần hoàn chỉnh hành tẩu ở trong hư không, tìm được một “mồi lửa” hỗn độn.

Đây là thứ mà lĩnh vực của Tiêu Trần thần tính đã từng để lại.

Đây là hậu chiêu mà Tiêu Trần hoàn chỉnh để lại phía sau, phòng ngừa khi chủ dị vực không muốn trở thành đại đạo.

Nếu như chủ dị vực không muốn trở thành đại đạo mới, vậy thì mồi lửa này sẽ được gieo xuống, trở thành ngọn lửa của thời đại mới.

Hiện tại chủ dị vực nghe theo sắp xếp của hắn, nên hạt giống này đã mất đi ý nghĩa tồn tại.

Giờ để mà để nó lại, nếu bị người khác phát hiện thì sẽ trở thành một tai họa ngầm rất lớn.

Tiêu Trần hoàn chỉnh nhẹ nhàng thổi một hơi, mồi lửa ất hoá thành bụi phấn tiêu tán ở trong hư không.

Tiêu Trần hoàn chỉnh xử lý sạch tai họa ngầm này, nhìn thanh đao đứt đoạn trong ngực, nên tìm nhà mới cho Ngục Long rồi.

Tiêu Trần hoàn chỉnh bước ra một bước, khi xuất hiện lần nữa thì đã đến một vùng đất Nơi Không Thể Biết cực kỳ bí ẩn.

Một trong số Thiên Tượng Tinh trước đây được Tiêu Trần thần tính bày mưu đặt kế lấy đi chiếc nhẫn đang ẩn núp ở đây.

Hắn ta chỉ có một sứ mệnh, đó là bảo vệ tốt chiếc nhẫn này.

Nhìn thấy Tiêu Trần hoàn chỉnh, Thiên Tượng Tinh sửng sốt một chút rồi lập tức bái hắn thật sâu.

Tiêu Trần hoàn chỉnh đáp lễ lại, giao hắc đao cho Thiên Tượng Tinh.

“Đặt hắc đao này vào trong chiếc nhẫn mà tên nhóc kia để lại đi. Cậu cũng không cần phải trốn ở chỗ này nữa. Tất cả đều đã rực rỡ hơn nhiều rồi, cậu phải đi ra ngoài, tìm cho chiếc nhẫn này một chủ nhân thật tốt.”

Thiên Tượng Tinh cung kính tiếp nhận hắc đao, lấy chiếc nhẫn kia ra. Hắc đao chậm rãi bị hút vào trong đó.

“Cẩn tuân ý chỉ của Đại Đế.”

Đã tìm cho Ngục Long một chỗ an thân mới, cuối cùng thì Tiêu Trần hoàn chỉnh cũng giải quyết xong nỗi lòng.

Về phần lúc nào Ngục Long xuất hiện lại, vậy thì không phải là chuyện mà hắn có thể nói chắc được.

Tiêu Trần hoàn chỉnh quay về đến Địa Cầu, đứng từ xa nhìn thoáng qua nhà mình.

Thật ra Tiêu Trần hiện tại này mới là hoàn chỉnh nhất, chân thật nhất.

Tiêu Trần hoàn chỉnh không về nhà, chỉ đứng nhìn từ xa.

Mẹ đang bận rộn, ba đang nhàn nhã ngồi ở cửa.

Hai người vẫn giống như mọi ngày trước đó, chờ con trai trở về.

“Ba, mẹ, xin lỗi.”

Tiêu Trần hoàn chỉnh hướng về phái nhà mình cúi người thật sâu, sau đó xoay người rời đi. VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ

Bình Luận (0)
Comment