Tiêu Trần có chút ngoài ý muốn nhìn nhìn cô gái, mặc dù chỉ là chuyện trong nháy mắt nhưng Tiêu Trần vẫn cảm thấy được trên người cô gái này tản ra lệ khí và huyết tinh.
Lệ khí và huyết tinh kinh người như vậy nếu không từng trải qua một lượng lớn máu lửa là không thể sinh ra được.
Nơi sâu cùng trong đáy mắt Tiêu Trần dấy lên một ngọn lửa màu lam, khí cơ trên người cô gái hoàn toàn bị Tiêu Trần thu vào trong mắt.
Cỗ khí trên người cô gái đã hoàn toàn liên kết thành một dòng suối nhỏ, khí cơ tự động lưu chuyển trong cơ thể, sinh sôi nảy nở.
Khí tức như vậy, so với con rùa già họ Tần gặp hôm qua còn mạnh hơn một bậc.
Hôm qua Tiêu Trần cũng có được không ít thông tin từ ông già họ Tần kia, dựa vào sự phân chia cảnh giới trên trái đất thì cô gái này hẳn là đang ở tiên thiên đỉnh phong, chỉ thiếu một chút nữa là có thể bước vào Kim cương cảnh.
Tiêu Trần dùng xương bắp chân đẩy đẩy đầu của cô gái ra bên ngoài nói: “Không có việc gì đừng tự tìm phiền phức.”
Khóe miệng cô gái hơi nhếch lên, mang theo giọng điệu cao ngạo, “Ồ, thế sao?”
Nói xong cô gái đột nhiên chộp thẳng về phía cổ họng Tiêu Trần.
Tiêu Trần căn bản là không nghĩ tới tránh, thậm chí còn chủ động vươn yết hầu ra.
Cô gái chỉ cảm thấy toàn bộ ngón tay bị một trận đau đớn, tựa như toàn bộ ngón tay vừa mới đâm vào tấm thép vậy.
Tiêu Trần rụt rụt cổ theo phản xạ thần kinh, cái tay cầm xương bắp đùi đột nhiên đập vào sau ót của cô gái.
Cô gái kinh sợ phát hiện bất luận là bản thân có làm thế nào cũng đều không thể nhúc nhích được, cảm giác vô lực sâu sắc trong nháy mắt đã chiếm lấy toàn thân.
“Phành.”
Một tiếng trầm đục vang lên, cô gái trợn tròn mắt lên rồi ngất xỉu.
Trước khi ngất đi cô gái nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, bản thân được coi là một thiên tài trăm năm khó gặp, mười lăm tuổi đã tiến vào tiên thiên, hai mươi tuổi là tiên thiên đỉnh phong, không hề kém cạnh chút nào so với đám thiên chi kiêu tử của các đại gia tộc siêu cấp đó, làm sao mà lại bị một tên nhìn như vô hại không cảm nhận được một chút sức lực nào cầm một cái xương bắp chân áp chế như vậy?
Tiêu Trần đỡ lấy cô gái đang ngã đổ về phía mình, hôn hôn cái xương bắp đùi trên tay, cảm khái nói: “Đồ tốt, có thể vừa công vừa thủ.”
Tiêu Trần vác cô gái đang hôn mê vào nhà vệ sinh nữ, một tay ném cô gái vào một phòng vệ sinh, động tác thô lỗ không hề có chút giác ngộ thương hoa tiếc ngọc nào.
Mũi của cô gái đập vào cái bồn cầu bên cạnh, máu mũi không ngừng chảy ra.
Tiêu Trần nhếch nhếch khóe miệng: “Đồ vỏ dưa, làm phiền bản đế xem kịch, không giết chết cô coi như cô gặp may mắn lắm rồi.”
Tiêu Trần đóng cửa phòng vệ sinh lại, xách cái xương bắp đùi chuẩn bị dời đi.
Lúc này phòng vệ sinh bên cạnh đột nhiên mở cửa ra, một đôi chân dài thẳng tắp đập vào mắt Tiêu Trần.
Bốn mắt nhìn nhau, một tiếng thét chói Tai vang lên: “Bắt lưu manh!”
Tiêu Trần trừng mắt, vung tay lên một cái hắc khí nhàn nhạt liền bao phủ toàn bộ nhà vệ sinh.
“Kêu nữa đi, kêu tới rách cổ họng cũng không ai nghe thấy đâu.”
Cô chân dài kinh hãi lùi về sau hai bước, ôm ngực khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhìn nhìn cái tên đang cầm khúc xương người kia.
“Cậu, cậu sao lại ở đây?”
Tiêu Trần lúc này cũng đã nhận ra chủ nhân của cặp chân dài, chính là Tiếu Tiểu Tuyết có duyên gặp mặt một lần lúc tối hôm qua ở biệt thự Lạc gia.
Tiêu Trần iền vui vẻ: “y da, chuyện tự tìm cái chết các cô đúng thật là rất tích cực.”
Tiếu Tiểu Tuyết thấy là người quen, quả tim sắp nhảy tới cổ họng cũng được hạ xuống.
“Cậu sao lại ở nhà vệ sinh nữ?” Tiếu Tiểu Tuyết có chút hồ nghi hỏi.
Tiêu Trần múa khúc xương một đường rồi nói: “Đến tham quan một chút.”
“Tham quan nhà vệ sinh nữ? Tên này không phải là biến thái đấy chứ?” Tiếu Tiểu Tuyết không nhịn được lẩm bẩm.
“Cô tới bệnh viện làm gì? Khám phụ khoa à?”
Tiếu Tiểu Tuyết trừng mắt: “Hôm nay ông nội tôi tới đây thị sát, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên theo tới gớp vui.”
“Tới góp vui? Cô là đang tự tìm đường chết thì có.” Tiêu Trần bĩu môi.
“Cậu ở bệnh viện làm gì thế?” Tiếu Tiểu Tuyết hiếu kỳ hỏi.
“Cắt bao quy đầu.” Tiêu Trần phất phất tay giải trừ cấm chế, đi ra phía cửa nhà vệ sinh.
“Cắt bao quy đầu.” Tiếu Tiểu Tuyết xấu hổ đỏ mặt, tên này đúng thật là.
Thấy Tiêu Trần sắp đi, Tiếu Tiểu Tuyết vội vàng đi theo.
“Đi theo tôi làm gì, muốn xem tôi cắt bao quy đầu à?” Tiêu Trần nhìn thấy cái đuôi bám theo sau liền hỏi.
Tiếu Tiểu Tuyết lại đỏ mặt, có chút lắp bắp nói: “Tôi hơi sợ.”
“Cũng không phải là cô cắt bao quy đầu, cô sợ cái gì.”
Nghe Tiêu Trần nói vậy, Tiếu tiểu Tuyết xém chút thì phun ra một ngụm máu.
Chương 46: Biến thái (2)“Rút cuộc thì não tên này chứa cái gì vậy, bản thân một cô gái xinh đẹp như mình nói sợ, mặt hàng này lại có thể thờ ơ, đã thế lại còn mở miệng nạt lại mình, phong độ quý ngài ở đâu vậy?”
Lời này của Tiếu Tiểu Tuyết cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, dù sao thì tối hôm qua cô cũng được tận mắt chứng kiến tên này đánh phụ nữa nhưng cũng chẳng có chút nương tay nào.
Tiếu Tiểu Tuyết nhìn y tá, bác sĩ và có cả người bệnh nữa đi đi lại lại, có chút run run kéo kéo áo Tiêu Trần: “Cậu có cảm thấy, cái bệnh viện này có chút là lạ không?”
Tiêu Trần nhìn Tiếu Tiểu Tuyết một cái, “Linh cảm của cô gái này cũng thật mạnh, không trải qua bất cứ tu hành nào mà lại có thể cảm nhận được sự dị thường ở đây.”
“Là lạ? Chẳng lẽ là chân dài thêm ra à? Thần kinh.” Tiêu Trần trêu ghẹo.
Tiếu Tiểu Tuyết buồn nôn, “Tên này cũng đúng thật là lời gì cũng có thể nói ra được.”
Thần sắc Tiếu Tiểu Tuyết nghiêm túc nói: “Tôi nói thật, từ lúc tôi đi vào bệnh viện này liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, hơn nữa cậu nhìn những người này mà xem, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.”
Tiêu Trần có chút bất ngờ, cô gái này thế mà lại có thể cảm nhận được đến mức này, nếu như mà ở Hạo Nhiên Đại Thế Giới kia thì nói không chừng cũng là thiên chi kiêu tử một phương.
Tiêu Trần không trả lời, Tiếu Tiểu Tuyết tiếp tục nói: “Cậu nhìn những người này mà xem.”
Tiếu Tiểu Tuyết lén lút chỉ vào mấy người đi qua.
“Cậu xem vẻ mặt của bọn họ, động tác của họ có một cảm giác không thể nào diễn tả được, cảm giác rất rất đặc biệt.”
Tiếu Tiểu Tuyết không biết phải hình dung cảm giác đó như thế nào, khắp bệnh viện đều mang đến cho cô một cảm giác kỳ lạ rất khó diễn tả, loại cảm giác này khiến trong lòng cô cảm thấy không thoải mái tới cực độ.
“Giả.” Tiêu Trần nói ra một từ.
Tiếu Tiểu Tuyết lập tức bừng tỉnh, “Đúng, đúng, chính là cảm giác này, nụ cười của những y tá kia, những tiếng rên rỉ đau khổ bệnh hoạn kia, tất cả đều cảm thấy rất là giả, giống như kiểu cố ý diễn xuất như vậy ý.”
Tiêu Trần nhìn nhìn khúc xương bắp chân cầm trên tay, rồi vươn ra đưa cho Tiếu Tiểu Tuyết nói: “Này, cầm cái này cho chắc, tiện thể đi tìm Lạc Tư Nhu rồi dẫn theo cô ấy bên cạnh, nếu có thứ gì kỳ quái, dùng khúc xương nhổ răng nó ra là được.”
Tiêu Trần vừa nói như vậy, lại càng khiến trong lòng Tiếu Tiểu Tuyết sợ hãi hơn: “Thứ gì kỳ quái?”
Tiêu Trần trừng mắt: “Cô cảm thấy cái gì kỳ quái là được, có cầm không?”
Tiêu Trần không kiên nhẫn khua khua khúc xương trên tay.
Tiếu Tiểu Tuyết có chút do dự, có điều nghĩ tới thái độ của ông nội với tên Tiêu Trần này tối qua nên đè nén sợ hãi trong lòng mà đón lấy khúc xương đó.
Ngoài dự liệu của Tiếu Tiểu Tuyết chính là, khúc xương vừa truyền đến tay liền có một cảm giác mát mẻ bắt đầu từ tay truyền tới khắp cơ thể, cảm giác thấp thỏm lo lắng khi nãy lập tức bị đè nén xuống.
Hơn nữa khúc xương bắp chân này không giống với xương của người chết thông thường, khúc xương này trắng nõn như ngọc, thậm chí còn tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tiếu Tiểu Tuyết có ngốc hơn đi chăng nữa thì cũng biết khúc xương này khẳng định không phải là thứ bình thường, nói không chừng còn là xương của một vị cao tăng đắc đạo nào đó.
“Cậu nói chị Tư Nhu cũng ở bệnh viện này sao?”
Khi Tiếu Tiểu Tuyết rời mắt khỏi khúc xương, Tiêu Trần trước mặt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Tiếu Tiểu Tuyết giậm giậm chân, “Chạy nhanh như thế, chẳng có tí phong độ nào.”
Lúc này, bóng dáng một người mặc cảnh phục mở cửa một phòng khám đi ra, chính là Lạc Tư Nhu.
Lạc Tư Nhu thở ra một hơi thật dài, đặt mông ngồi xuống ghế ở hành lang.
“Chị Tư Nhu.”
Ánh mắt Tiếu Tiểu Tuyết sáng lên, bình bịch chạy tới.
“Tiểu Tuyết.”
Lạc Tư Nhu có chút bất ngờ nhìn Tiếu Tiểu Tuyết.
“Chị Tư Nhu, khí sắc của chị sao lại kém như thế, chẳng lẽ tối qua lại thức đêm à?” Tiếu Tiểu Tuyết nhìn thấy thần sắc tiều tụy, vẻ mặt mỏi mệt của Lạc Tư Nhu liền nhịn không được mà hỏi.
Lạc Tư Nhu nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua bất giác toàn thân phát lạnh.
“Không sao, hôm trước lúc truy bắt phạm nhân xảy ra chút chuyện nhỏ.” Lạc Tư Nhu lấy lại tinh thần nói.
Lúc này một người y tá đi qua bên cạnh hai người, người y tá mang theo một nụ cười nhàn nhạt, lúc đi qua hai người lại đột nhiên quay đầu lại nhìn một cái.
Người y tá mang theo nụ cười đột nhiên há to miệng, cái miệng rộng không thể tưởng tượng được vỡ ra giống như một cái động đen ngòm sâu không thấy đáy.
Tiếu Tiểu Tuyết run bắn người, dụi dụi mắt, lúc nhìn lại người y tá lần nữa thì tất cả lại khôi phục lại như bình thường.
Tiếu Tiểu Tuyết kéo tay Lạc Tư Nhu nói: “Chị Tư Nhu, chúng ta mau đi thôi, cái bệnh viện này thật sự quá không bình thường rồi.”
Chương 47: Dị biếnLạc Tư Nhu bị kéo đi thất tha thất thểu, “Tiểu Tuyết, em làm gì vậy, chị còn đang chấp hành nhiệm vụ mà.”
Không đợi Tiếu Tiểu Tuyết đáp lời, lúc này dị thường đã nổi lên.
Toàn bộ bệnh viện kịch liệt rung lên, giống như một người ăn phải quả mận chua rồi đột nhiên liền rùng mình một cái vậy.
“Động đất.”
Lạc Tư Nhu trong lòng căng thẳng, chân không đứng vững, kéo theo Tiếu Tiểu Tuyết đang chạy ngã nằm ra đất.
Trận rung lắc kịch liệt này tới nhanh mà đi cũng nhanh, đợi đến khi Lạc Tư Nhu và Tiếu Tiểu Tuyết bò được dậy từ mặt đất thì trận rung lắc này đã dừng lại rồi.
Nhưng mà xung quanh đã dần dần thay đổi.
Ánh sáng bắt đầu dần dần tối đi, mãi cho tới khi có chút mơ hồ giống như lúc chạng vạng tối vậy mới dừng lại.
Các bức tường xung quanh và sàn nhà lúc này cũng xảy ra biến hóa không thể tin được.
Trên bức tường vôi trắng, vôi vữa bắt đầu từ từ rơi xuống, lộ ra bức tường xanh loang lổ.
Một số mảng vôi trắng bắt đầu phình ra thành một cái túi lớn màu trắng, rêu đen mọc ra ở các vết nứt giống như nó đã bị ngâm trong nước một thời gian dài rồi vậy.
Gạch lát nền trên mắt đất bắt đầu không ngừng vỡ ra, phát ra âm thanh răng rắc.
Vô số tro bụi từ trên đỉnh đầu không ngừng rơi xuống, những con nhện nát bét tìm thấy ở khắp mọi ngóc ngách trên hành lang.
“Kẹt, kẹt.”
Một cánh cửa tự động đung đưa mà không cần gió, phát ra âm thanh kèn kẹt khiến người ta ghê răng, giống như một cỗ máy cũ đã nhiều năm rồi không được tu sửa vậy.
Mà những y tá, bác sĩ và cả những bệnh nhân đi qua đi lại kia đều đột nhiên dừng lại mọi động tác.
Giống như là một khúc gỗ vậy, vô hồn đứng ở mọi nơi, dường như là đang đợi gọi thức tỉnh trở lại vậy.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho hai người kinh ngạc tới há mồm trợn mắt, một cái bệnh viện đang yên đang lành lại ở ngay trước mắt bọn họ lại biến thành một tòa nhà vô hồn bỏ hoang nhiều năm không được sửa chữa
“Phành phành phành.”
Bóng điện trên đầu không ngừng nổ vỡ ra, toàn bộ hành lang rơi vào một mảng tối mù mịt.
Cảm giác king sợ lập tức chiếm lấy trái tim hai cô gái, tất cả cảnh tượng trước mắt dường như đều vượt quá lẽ bình thường.
Tiếu Tiểu Tuyết nắm chặt tay của Lạc Tư Nhu, “Chị Tư Nhu, chúng, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lạc Tư Nhu dù sao cũng là cảnh sát, tố chất tâm lý phải mạnh hơn Tiếu Tiểu Tuyết rất nhiều.
Vượt qua sợ hãi lúc ban đầu, Lạc Tư Nhu đã bình tĩnh lại, móc điện thoại ra, lạc Tư Nhu nhìn nhìn điện thoại, không có một chút tín hiệu nào, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không gửi đi được.
Tất cả mọi chuyện ở đây đã vượt quá phạm vi kiến thức của cô, nhưng cô biết bây giờ bản thân mình không được rối loạn, mình mà rối loạn lúc này thì có thể bản thân và cả Tiếu Tiểu Tuyết sẽ đều phải nằm lại nơi này.
Mở đèn pin lên, Lạc Tư Nhu nắm lấy tay Tiếu Tiểu Tuyết, dựa theo trí nhớ mò mẫm đi về hướng cổng bệnh viên.
Ở một tòa nhà cao tầng cách bệnh viện Hoài Nghĩa không xa, một người trẻ tuổi toàn thân mặc đồ đen đứng trên đỉnh tòa nhà.
Người trẻ tuổi chỉ khoảng trên dưới hai ba mươi tuổi, trông rất khôi ngô tuấn tú, chỉ là sắc mặt người trẻ tuổi trắng bệch quá mức, thậm chí nhìn giống như là bị bệnh vậy.
Người trẻ tuổi xa xăm nhìn về phía bệnh viện Hoài Nghĩa, trên mặt mang theo một tia u tối.
“Dạ Nha cậu để Tiểu Hoa một mình đi bệnh viện không có vấn đề gì chứ?” Một người trung niên khuôn mặt chữ quốc đứng sau người trẻ tuổi hỏi.
Người trẻ tuổi nhướng nhướng mí mắt nói: “Nha đầu điên đó mặc dù không thể giải quyết triệt để chuyện này, nhưng cũng không tới nỗi xảy ra chuyện gì.”
Lúc này trời đất liền xuất hiện dị biến, những đám mây giông lớn bắt đầu hội tụ trên bầu trời phía trên bệnh viện Hoài Nghĩa.
Con lôi xà màu lam không ngừng quay cuồng gào rít trong mây đen, trời đất dường như đều đang run rẩy.
Người trẻ tuổi được gọi là Dạ Nha vẻ mặt ngưng trọng nhìn đám mây giông đó.
Lúc này toàn bộ bề ngoài của bệnh viện Hoài Nghĩa bắt đầu xảy ra biến dị kịch liệt, vẻ ngoài xa hoa của bệnh viện bắt đầu dần dần biến thành màu xanh đen, một cỗ chất lỏng màu đen theo vách tường không ngừng chảy ra.
Trong bệnh viện, hoa cỏ trong hoa viên bắt đầu không ngừng điên cuồng mà sinh trưởng.
Những hoa cỏ này leo lên theo vách tường, chỉ trong chớp mắt bệnh viện đã bị bao bọc kín.
Chỉ trong thời gian vài nhịp thở, toàn bộ bệnh viện đã như biến thành một ngôi nhà ma, gió lạnh bốn phía nổi lên, quỷ hú sói tru.
Trên bầu trời, trong mây giông lúc này cũng xảy ra biến hóa kinh sợ khủng khiếp.
Mây giông đen ngòm không biết từ lúc nào đã biến thành màu đỏ, giống như là được nhuộm trong máu tươi.
Một bàn tay lớn đỏ như máu bắt đầu thò ra từ trong mây giông, chậm rãi đưa về phía bệnh viện.
Chương 48: Huyết Vân Đại TrậnDạ Nha nhìn thấy bàn tay lớn màu đỏ này sắc mặt đột nhiên thay đổi kịch liệt, vẻ mặt trắng bệch đột nhiên nổi lên một tia đỏ ửng bất thường.
“Tình báo sai rồi, đây căn bản không phải là Tuyệt m Pháp Trận.”
Người đàn ông khuôn mặt chữ quốc mặt trắng bệch nhìn bàn tay đang chầm chậm hạ xuống kia, có chút lắp bắp hỏi: “Chẳng lẽ đây chính là cái trong truyền thuyết kia.”
Dạ Nha gật gật đầu: “Không sai, đích thực là Huyết Vân Đại Trận.”
Người đàn ông trung niên vừa nghe thấy mấy từ “Huyết Vân Đại Trận” da đầu liền tê đi.
“Huyết Vân Đại Trận” này chính là trận pháp cao cấp nhất của Huyết Sát Minh, điều kiện để phát động “Huyết Vân Đại Trận” quá mức tàn nhẫn, phải dùng tới máu tươi của trên trăm người có bát tự cực âm làm điều kiện.
Cho dù là trong nội bộ Huyết Sát Minh cũng đều cấm chỉ sử dụng đại trận này.
“Cái đám súc sinh này, thực sự không sợ trời giáng hay sao?” người đàn ông trung niên phẫn nộ mắng một câu.
“Vì Tu La Nhãn, bọn chúng có chuyện gì mà không dám làm ra chứ.” Diệp Nha lạnh lùng nói.
“Bây giờ phải làm sao, Huyết Vân Đại Trận sẽ không ngừng thôn phệ huyết khí của sinh mệnh xung quanh, nếu cứ như vậy mấy kilomet vuông xung quanh e là đều sẽ biến thành tử địa?” người đàn ông trung niên lo lắng nói.
Dạ Nha nhìn chằm chằm vào bàn tay tớn trên bầu trời kia, cuối cùng có chút bất đắc dĩ thở dài, “Là kế điệu hổ ly sơn sao?”
“Đại Sơn, ông lập tức quay về mang theo toàn bộ mọi người bảo vệ Lạc Huyền Tư, tuyệt đối không được để con bé rơi vào tay Huyết Sát Minh.
Nếu như chuyện đi tới bước nguy cấp nhất, có thể trực tiếp giết chết ký chủ của Tu La Nhãn.”
Thần sắc người đàn ông trung niên nghiêm túc gật gật đầu, có chút lo lắng hỏi: “Đây là Huyết Vân Đại Trận đấy?”
“Yên tâm tôi tự có đối sách, ngược lại là ông, thế lực mong muốn có được Tu La Nhãn quá nhiều, phải thật cẩn thận ứng phó.”
“Đi đây.”
Dạ Nha nói xong liền trực tiếp nhảy từ trên đỉnh tòa nhà xuống.
Lúc này ở cổng bệnh viện Hoài Nghĩa.
Một người rất quái dị đột nhiên xuất hiện ở cổng bệnh viện Hoài Nghĩa, người này vóc dáng rất cao, đoán sơ qua chắc cũng phải khoảng hai mét.
Toàn thân quái nhân quấn đầy băng vải màu trắng, xác thịt được vải băng quấn quanh lại giống như cây gai dầu khiến trông hắn càng giống một xác ướp hơn.
Băng vải quấn quanh thân, chỉ để lộ ra đôi mắt đục ngầu giăng đầy tơ máu.
Quái nhân ngước đầu nhìn về phía đỉnh một tòa nhà cao tầng, âm thanh tiếng cười như tiếng cú đêm kêu phát ra dưới lớp băng vải.
“Dạ Nha, mày chọn Tu La Nhãn hay là chọn những người bình thường trong phạm vi mấy kilomet vuông quanh đây?”
Khi quái nhân nhìn thấy một bóng người từ tòa nhà cao tầng nhảy xuống, tiếng cười xuyên thấu lại vang lên lần nữa.
“Dạ Nha, trái tim của mày vẫn là chưa đủ nhẫn tâm rồi.”
Nói xong quái nhân liền sải bước đi vào trong bệnh viện.
Trong bệnh viện, Tiêu Trần nhàn nhã tản bộ, đối với những biến hóa quanh mình dường như là không có chút phản ứng nào.
Tiêu Trần đi đến trước mặt một người y tá đang đứng bất động, dáng người y tá thướt tha, bộ dạng cũng không tệ.
Tiêu Trần thò tay ra chọc chọc vào gò má thâm tím của y tá, trêu chọc nói: “Ài, ài, ngủ phát tê liệt đây mà.”
Tay của Tiêu Trần vừa chạm vào gò má của y tá, y tá đang đứng thẳng bất động liền đột nhiên mở to hai mắt, trong hai mắt là một màu sắc như tro tàn, con ngươi màu đen vậy mà lại đã không thấy đâu nữa rồi.
Tiếp theo miệng của người y tá vỡ ra một cách không thể tin được, mãi cho tới khi đem toàn bộ hàm dưới kéo căng ra mới không chịu đựng nổi mà dừng lại, vô số những cái răng nanh nhỏ mà dày đặc được hình thành trong cái miệng rộng, khiến người khác không lạnh mà run.
Tiêu Trần liền cho một cái bạt tai lên mặt người y tá, “Con mẹ nó, quá chướng mắt.”
Người y tá bị ăn một cái bạt tai của Tiêu Trần liền lập tức bay ra ngoài.
“Phành.” Người y tá nặng nề đập vào bức tường.
Một cái bạt tai này đã làm gẫy toàn bộ cái cổ của người y tá, nhưng người y tá dường như không hề bị ảnh hưởng một chút nào, chống người đứng lên với tốc độ cực kỳ nhanh.
Nhưng mà cái cổ bị đập gãy vẹo sang một bên, điều này khiến nhìn cô ta có chút buồn cười.
“Rắc rắc rắc.”
Một tràng âm thanh ê răng vang lên từ trên người y tá, tứ chi của y tá không thể tưởng tượng được bắt đầu vặn vẹo.
“Răng rắc, răng rắc.”
Tứ chi của y tá phát ra tiếng xương gãy răng rắc, con hàng này thế mà lại có thể đột ngột cưỡng ép tứ chi vặn về một hướng.
Vốn dĩ tay chân y tá hướng xuống phía dưới bụng, ngoại trừ cái cổ bị nghẹo sang một bên trông có chút buồn cười ra thì tư thế này cũng coi như là bình thường.
Chỉ là cô ta vặn như thế lại biến thành cái bụng hướng lên trên, cái cổ bị bẻ gãy lại hồi phục về tư thế bình thường.
Chương 49: Huyết Vân Đại Trận (2)Tiêu Trần vui vẻ giơ ngón tay cái ra, “Tư thế này thật lợi hại.”
Y tá mang theo cơ thể vặn vẹo quỷ dị, bò về phía Tiêu Trần với tốc độ cực nhanh, mà chân của Tiêu Trần so với cô lại càng nhanh hơn.
“Rầm”, Y tá tới nhanh mà đi lại càng nhanh hơn.
Cả cơ thể của y tá lại đập vào tường lần nữa, một khoảng lớn lan tràn trên tường giống như mạng nhện.
Y tá lại giãy dụa vặn vẹo bò lên lần nữa.
Lần này cũng không biết là bị Tiêu Trần đá gãy chỗ nào, cả người y tá trông giống như con cua vậy, đụng trái đụng phải lung tung y như một con ruồi mất đầu.
Lần này y tá vừa đụng một cái liền đụng ra vấn đề, xung quanh chỗ nào cũng có người đứng, bị y tá đụng như vậy khiến tất cả đều tỉnh lại, tất cả đều há miệng rộng nhào về phía Tiêu Trần.
Tiêu Trần cũng lười đi giải quyết mấy cái thứ này, chỉ là duy trì tốc độ của mình nhanh hơn chúng nó một chút, Tiêu Trần cứ như đang câu cả đám đi vậy.
Từ tầng trên xuống tầng dưới rồi lại từ tầng dưới lên tầng trên, Tiêu Trần chạy đi chạy lại một lần.
Lúc này phía sau mông Tiêu Trần có thể nói là vô cùng hùng hậu, không dưới trăm con quái vật đang đuổi theo sau đít Tiêu Trần, ồn ào nhao nhao giống như ngoài chợ bán rau.
Tiêu Trần đi cũng không phải là nhanh, thậm chí có thể nói là rất chậm, nhưng những quái vật động tác linh hoạt phía sau vẫn không đuổi kịp.
Một đoàn quái vật lớn vặn vẹo đủ các kiểu dáng nhe nanh há miệng truy đuổi, mà Tiêu Trần ở phía trước lại bước đi nhàn nhã, cảnh tượng này vừa thấy ngạc nhiên lại vừa buồn cười.
Động tác của những con quái vật kia tuyệt đối không chậm, thậm chí có thể nói là vô cùng nhanh.
Hơn nữa những thứ này không chỉ động tác cực nhanh, mà độ nhạy bén của cơ thể cũng vô cùng đáng sợ.
Có mấy con quái vật thậm chí còn dán tứ chi vào trần nhà, treo ngược người đuổi theo Tiêu Trần.
Còn Tiêu Trần thì sao, ở phía trước bước đi chậm rãi tiêu sái, nhưng chính là bộ dáng lười nhác nhàn nhã như vậy mà những con quái vật ở sau lưng có cố gắng hết sức mà vẫn không đuổi kịp được.
Tiêu Trần dẫn đầu một đoàn quái vật hoành tráng hùng hậu từng bước từng bước đi về phía sân thượng.
Trên sân thượng, Tiêu Trần ngồi trên lan can nhìn bàn tay to lớn màu đỏ máu trên bầu trời, vui vẻ cười cười.
Lúc này những con quái vật đuổi theo sau đít Tiêu Trần cũng đã tới sân thượng.
Nhìn thấy Tiêu Trần nhàn nhã ngồi ở trên Lan can, những con quái vật này giống như uống phải xuân dược vậy điên cuồng lao về phía Tiêu Trần.
Mắt nhìn thấy cái miệng rộng của một con quái vật sắp cắn vào đầu Tiêu Trần, đột nhiên cả cơ thể Tiêu Trần liền nghiêng đi một chút.
“Rầm”
Dưới lầu truyền tới một âm thanh cực lớn, con quái vật đó bị đập thành một cũng thịt nát.
Sau đó một đường phong cảnh xuất hiện trên sân thượng.
Tiêu Trần ngồi trên lan can, nhàn nhã ngắm nhìn nơi xa, sau lưng những con quái vật kia không ngừng lao về phía Tiêu Trần, Tiêu Trần liền cứ nghiêng bên trái, xoay bên phải, đám quái vật liền giống như bánh bao mà rơi xuống tầng dưới.
Trong bệnh viện.
Lạc Tư Nhu nắm tay Tiếu Tiểu Tuyết mò mẫm đi xuống tầng dưới.
“Chị Tư Nhu, ông nội em vẫn còn trong bệnh viện.” Tiếu Tiểu Tuyết khóc nức nở nói.
“Tiểu Tuyết trước hết lo thân mình trước đã, thân thủ của ông tốt như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Cẩn thận.”
Tiếu Tiểu Tuyết hét lên, thì ra theo ánh sáng từ điện thoại của Lạc Tư Nhu cô nhìn thấy một người đứng ở phía trước.
Nhưng mà Lạc Tư Nhu dường như không chú ý đến, bởi vì khoảng cách quá gần, tiếng hét này cũng không ngăn được Lạc Tư Nhu đụng phải người kia.
Lạc Tư Nhu vừa chạm phải người đứng thẳng bất động kia, liền xảy ra một chuyện quỷ dị.
Người kia toàn thân run lên một cái, sau đó đôi mắt không có con ngươi đột nhiên mở ra, miệng há rộng tới mức king khủng khiếp, vô số răng nanh nhọn hoắt nhanh chóng hình thành.
“Ối mẹ ơi.” Tiếu Tiểu Tuyết theo ánh sáng của điện thoại nhìn thấy hình ảnh đáng sợ này, xém chút thì bị dọa ngất ngay tại chỗ.
Lạc Tư Nhu có lớn gan hơn nữa thì cũng là một cô gái, mà con gái thì trời sinh đã tồn tại sự sợ hãi vô cùng với mấy thứ này.
Lạc Tư Nhu sợ thì sợ nhưng cô cũng không mất bình tĩnh.
Kéo tay Tiếu Tiểu Tuyết, xoay người liền chạy.
Quái vật bị thức tỉnh giống như gà chọi vậy, chỉ sau vài bước lớn đã đuổi đến phía sau lưng Tiếu Tiểu Tuyết.
Một cái miệng rộng cắn về phía đầu Tiếu Tiểu Tuyết, cảm giác được phía sau lưng truyền tới một luồng gió, Tiếu Tiểu Tuyết quay đầu lại nhìn.
Sợ tới mức oa oa khóc lớn, tinh thần bị kích động lại không chú ý tới phía dưới chân.
“Thịch.”
Tiếu Tiểu Tuyết ngã nhào trên mặt đất, Lạc Tư Nhu nắm tay Tiếu Tiểu Tuyết cũng bị kéo ngã xuống theo.
Lạc Tư Nhu dùng điện thoại rọi vào quái vật đang nhào tới, răng nhanh nhọn hoắt dày đặc trong cái miệng rộng dường như đã tấu vang bài ca của tử thần.
Chương 50: Sư phụ giết đồ đệĐộng tác của con quái vật này thực sự quá nhanh, Lạc Tư Nhu căn bản là không kịp có hành động nào khác thì cái miệng rộng của quái vật đã tới trên đầu của Tiếu Tiểu Tuyết.
Bản năng cầu sinh khiến Tiếu Tiểu Tuyết điên cuồng khua khua thứ ở trong tay, kết quả là một cảnh không thể tưởng tượng được xuất hiện.
Trong tay Tiếu Tiểu Tuyết cầm khúc xương bắp chân của Tiêu Trần, trong lúc khua điên cuồng, khúc xương liền đập trúng huyệt thái dương của con quái vật.
Ngay sau đó con quái vật giống như là bị xe tải đâm trúng vậy, bay ra ngoài giống như một viên đạn pháo.
“Phành.”
Quái vật nặng nề đập vào tường, trên tường xuất hiện vết rách giống như màng nhện.
Đầu óc Lạc Tư Nhu sau một thoáng ngừng trệ ngắn ngủi đã hồi phục lại.
Lạc Tư Nhu kéo Tiếu Tiểu Tuyết lên điên cuồng chạy về phía trước.
Chạy được một hồi, xác định quái vật phía sau không có đuổi theo, Lạc Tư Nhu cuối cùng cũng dừng chân.
“Tiểu Tuyết, trong tay em cầm cái gì thế? Làm sao mà một nhát đã gõ bay con quái vật kia đi.”
Tiếu Tiểu Tuyết ước chừng khúc xương trong tay một chút, nhớ lại lời Tiêu Trần nói lúc nãy.
Tiếu Tiểu Tuyết kể lại nguyên văn một lượt chuyện lúc nãy gặp Tiêu Trần.
Tiếu Tiểu Tuyết có lẽ không biết chỗ quỷ dị của Tiêu Trần, nhưng Lạc Tư Nhu đã được tận mắt chứng kiến qua, hơn nữa Lạc Tư Nhu có thể khẳng định trên người “Tang Ca” xuất hiện những chuyện khiến người ta buồn nôn kia cũng là kiệt tác của Tiêu Trần.
“Tiểu Tuyết, nhất định phải cất kỹ khúc xương này, có thể sống tiếp được hay không có thể đều là dựa vào khúc xương này đó.”
Tiếu Tiểu Tuyết vừa được khúc xương cứu một mạng, đương nhiên là cũng hiểu đạo lý này.
“Chị Tư Nhu, tiếp theo chúng ta phải làm gì, động tác của những con quái vật này nhanh như vậy, em sợ ông nội…” Tiếu Tiểu Tuyết không dám nói tiếp.
“Trước hết đi tìm ông nội em, sau đó đi tìm Tiêu Trần.” Lạc Tư Nhu không hổ là làm cảnh sát, hiện tại ở trong tình huống này mà đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Trong nhà xác.
Đạo sĩ mặc hoàng bào mở to mắt, bộ dáng chết không nhắm mắt ngã nằm trên đất.
Ngực của ông ta có một cái lỗ bằng nắm tay, trái tim đã không thấy.
Trên đất còn có ba chữ được viết bằng máu tươi.
“Hỉ tang quỷ.”
“Kẹt.”
Cánh cửa của nhà xác nhẹ nhàng được đẩy ra, một tên nhóc đeo mắt kính đi vào, chính là Việt mà lúc trước người mặc hoàng bào bảo đứng canh giữ ngoài cửa.
Việt đẩy đẩy gọng kính vàng, đá đá vào thi thể đạo sĩ mặc hoàng bào.
“Lão già chết tiệt cũng thực có kiến thức, thế mà lại còn biết cả hỉ tang quỷ.”
“Tôn trọng một người vì người khác mà chết, đối với ngươi cũng không có chỗ nào xấu.”
Lúc này một tiếng quát khiến người ta phải đau tai vang lên trước cửa nhà xác.
Nghe thấy âm thanh này, vẻ mặt của Việt đột nhiên trở nên cung kính hẳn lên.
“Sư phụ nói phải.”
Một người đàn ông cao gầy toàn thân quấn băng vải xuất hiện trước cửa nhà xác.
Người đàn ông quấn băng vải liếc mắt nói với Việt: “Chuyện này con làm rất tốt, sau khi trở về ta sẽ bẩm báo lại với Minh chủ.”
Sắc mặt của Việt liền vui vẻ, “Đa tạ sư phụ.”
Giây tiếp theo sắc mặt của Việt đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt, nhìn nhìn cánh tay đâm xuyên qua ngực mình, Việt có chút không dám tin vào mắt mình.
Việt khó nhọc xoay đầu lại, nhìn người mà mình đã gọi là sư phụ bao năm qua.
“Vì sao?” Máu tươi chảy xuống theo khóe miệng, sự sống dần dần phai nhạt.
“Vì sao?”
Đôi mắt đục ngầu của người quấn băng vải xẹt qua một đạo ánh sáng.
“Ta bảo ngươi đến khắc trận, ngươi lại biến người của cả bệnh viện thành xác sống, ngươi nói xem là vì sao?”
“Chúng ta không phải được gọi là Huyết Sát Minh sao? Giết vài người có là gì, dù sao chúng ta cũng đều là không chuyện ác gì không làm” Trên mặt Việt vụt qua một vệt màu đỏ, tinh thần đột nhiên tốt hẳn lên, vẻ mặt mang theo một tia điên cuồng và khó hiểu.
“Hồi quang phản chiếu.”
Người đàn ông quấn băng vải ha ha cười một tiếng: “Hình như ngươi có hiểu nhầm gì về Huyết Sát Minh chúng ta, trong Huyết Sát Minh chúng ta, chỉ có người bị đám người gọi là nhân sĩ chính đạo kia truy sát không có chỗ dung thân, chứ không có kẻ lạm sát.”
“Kẻ địch của chúng ta là những nhân sĩ chính phái kia, chứ không phải là những người dân thường.”
“Không có kẻ lạm sát?” Trên mặt Việt hiện lên một tia trào phúng.
“Sư phụ, lúc ông nói những lời này không nhìn lên Huyết Vân Đại Trận trên trời sao? Đó chẳng phải là kiệt tác do một tay ông tạo ra à!”
“Vậy ngươi có biết ta vì “Huyết Vân Đại Trận này mà chuẩn bị tới ba năm, đi khắp mọi ngóc ngách của toàn bộ Hoa Hạ để tìm cho đủ bốn trăm người có bát tự cực âm.”
Người đàn ông quấn băng vải nói.
Nghe nói như vậy, Văn Việt có chút không dám tin vào tai mình.
Người có bát tự cực âm vốn dĩ đã cực kỳ hiếm có chứ đừng nói là bốn trăm người, cho dù là một trăm người cũng đã rất khó để tìm được rồi.
Chương 51: Sư phụ giết đồ đệ (2)“Chẳng lẽ ông…”
“Đúng vậy, hình thành Huyết Vân Đại Trận này, từ đầu chí cuối ta không hề giết bất cứ một ai, chỉ là trên cơ thể mỗi một người ta rút đi một chút máu mà thôi.”
Văn Việt nghe những lời này, hồng quang trên mặt dần dần nhạt đi, ánh mắt trong nháy mắt lại lại bộc phát ra một trận ánh sáng chói rọi.
“Sư phụ, bất kể người đối với con như thế nào, người cũng đều là người mà con tôn kính nhất, người mà con yêu quý nhất, chỉ là hỉ tang quỷ đã chạy thoát ra khỏi Huyết Vân Đại Trận, lại phải làm phiền người rồi.”
Nói xong Văn Việt liền nhắm mắt lại vĩnh viễn không mở mắt ra được nữa.
Người đàn ông quấn băng vải đau khổ nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt đục ngầu chảy dài trên khuôn mặt.
“Sư phụ có lỗi với con, không dạy dỗ con được hẳn hoi tử tế, nếu như thực sự có kiếp sau, ta sẽ dạy con làm người đường đường chính chính, làm chuyện quang minh lỗi lạc.”
Lúc này một bóng người màu đen xuất hiện trước cửa nhà xác.
“Người cũng đã giết rồi hà tất phải làm bộ làm tịch nữa.”
Người đàn ông quấn băng vải mở mắt ra, nhìn người đứng ở cửa, trong ánh mắt mang theo cảm xúc phức tạp.
“Dạ Nha, mày vẫn không đủ nhẫn tâm như trước.” Người đàn ông quấn băng vải đột nhiên bật ra câu này.
“Trước đây? Ý mày là trước đây bao lâu.” Dạ Nha chậm rãi rút đoản đao từ thắt lưng ra.
Thân đao có màu đen cổ kính, không có bất kỳ hoa văn họa tiết nào.
Nhìn nhìn thanh đao này, trong ánh mắt người đàn ông quấn băng vải có chút hồi tưởng.
“Trảm Hoàng, trước đây mày thường theo tao đòi lấy thanh đao này chơi.”
Khi nghe thấy câu này sắc mặt tái nhợt của Dạ Hoa đột nhiên đỏ lên, lồng ngực Dạ Nha bắt đầu kịch liệt phập phồng.
“Mày là ai, tại sao mày lại biết tên thanh đao này.”
Người đàn ông quấn băng vải không tiếp tời, chỉ là tự nói với chính mình: “Năm đó tao hai mươi tuổi, gặp được người con gái mà mình yêu thương nhất, cô ấy nói sẽ cùng tao trải qua cả đời này, thế nhưng cuối cùng cô ấy lại phản bội lại tao, cô ta thế mà lại lao vào vòng tay của em trai tao.”
“Tao thật sự quá yêu cô ấy, tao thậm chí còn có thể moi tim mình cho cô ấy, nhưng mà cô ấy vẫn như cũ không chịu hồi tâm chuyển ý, sự phẫn nộ đã khiến đầu óc ta u mê, tao đã đánh em trai tao bị thương.”
“Em trai tao là con cưng trong nhà, bất cứ là ở phương diện nào nó cũng đều hơn tao rất nhiều, gia tộc hẳn là sẽ giao trong tay nó.”
“Cha tao phạt tao đứng úp mặt vào tường suy nghĩ, cô ấy tới thăm tao, mang theo một bình rượu, tao biết trong bình rượu đó có độc, nhưng mà tao vẫn tự nguyện uống, bởi vì đó là do tự tay cô ấy rót.”
“Tao chết rồi, nhưng lại sống lại, cô ấy hạ độc cho tao chết, cũng cứu tao sống, cô ấy nói với tao tất cả những điều này đều là do em trai tao sắp xếp, nhưng mà cô ấy lại thực sự yêu tao.”
“Tao rất vui mừng, thậm chí còn cảm ơn em trai tao, tao muốn đưa cô ấy đi, nhưng em trai tao lại không đồng ý, em trai tao đã giết cô ấy.”
“Tao rất may mắn vì vẫn còn sống tiếp, tao muốn báo thù, tao hận em trai tao.”
“Đủ rồi.” Dạ Nha nghe tới đây cũng không nhịn được nữa, toàn thân run lên ngăn người đàn ông quấn băng vải nói tiếp.
“Mày rốt cuộc là ai, tại sao lại ở đây mà giả thần giả quỷ?”
Tiếng cười khàn khàn của người đàn ông quấn băng vải vang lên, giơ tay phải lên, móng tay đen thui rạch một đường vào lớp bang vải quấn trên mặt mình.
Nhìn thấy khuôn mặt đó, Dạ Nha ngẩn người ra thật lâu, đột nhiên nước mắt rơi đầy mặt.
Trên khuôn mặt gầy gò mặc dù chỉ có một lớp da bao bọc lấy xương cốt, nhưng mà Dạ Nha vĩnh viễn cũng không thể quên được gương mặt này.
“Em trai, dạo này có ổn không?” Người đàn ông quấn băng vải mỉm cười hỏi.
Dạ nha căng thẳng cầm chặt thanh đoản đao trong tay đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch ra.
“Anh vẫn còn sống, Anh vẫn còn sống, nếu vẫn còn sống rồi vì sao phải quay lại, Anh quay lại làm gì?”
Người đàn ông quấn băng vải cười nói: “Đương nhiên là quay lại để báo thù, vì vợ của tao.”
“Cô ta lừa anh, từ đầu chí cuối cô ta không nói cấu nào là thật cả, tất cả mọi chuyện đều là do em sắp xếp, bây giờ cô ta đang ở nước ngoài sống rất tốt.”
“Những cái này tao đều biết.” Cảm xúc của người đàn ông quấn baưng vải không có chút biến hóa nào.
Dạ Nha ngẩn ra một lúc, sau đó giắt lại đao vào thắt lưng: “Theo em về nhà đi, cha khẳng định sẽ rất vui mừng.”
Người đàn ông quấn băng vải khẽ cười chỉ lên trên bầu trời: “Không về được nữa rồi.”
Dạ Nha đương nhiên biết ý của người đàn ông quấn băng vải, Huyết Vân Đại Trận bên trên đang không ngừng điên cuồng phát động, nếu như không tìm thấy mắt trận thì mấy kilomet vuông quanh đây e là đều sẽ biến thành tử địa.
Chương 52: Sư phụ giết đồ đệ (3)“Giao mắt trận ra, dừng Huyết Vân Đại Trận lại.” Dạ Nha nghiêm mặt nói, lúc này Dạ Nha là “Bạch Diện Diêm La” mà người gặp người sợ.
“Đánh thắng tao, tao sẽ nói với mày.” Người đàn ông quấn băng vải mang theo một tia châm trọc nói.
Dạ Nha cúi đầu, cũng không rút đao.
“Mày vẫn mềm lòng như thế, ban đầu nếu như mày nhẫn tâm một chút trực tiếp giết chết tao đi thì làm sao lại có thể xảy ra chuyện ngày hôm nay được.”
Ánh đao lóe lên, một đạo thất luyện màu đen mang theo khí thế không gì so sánh được trực tiếp bổ thẳng tới ngực người đàn ông quấn băng vải.
“Đã là Kim cương cảnh rồi sao, mày đúng là vẫn ưu tú như thế!”
Người đàn ông quấn băng vải căn bản là không có ý né tránh, chỉ mang theo một nụ cười nhàn nhạt nhìn em trai của mình.
Dạ Nha đã không kịp thu tay lại nữa, chỉ điên cuồng hét lên: “Tránh ra, mau tránh ra đi!”
Đao khí cuồng bạo màu đen bổ thẳng tắp vào ngực người đàn ông quấn băng vải, xuyên qua cơ thể.
Mạng sống của người đàn ông quấn băng vải phút chốc đã bị đoạn tuyệt.
Dạ Nha ngây ngốc nhìn anh trai mình, trong miệng lẩm bẩm nói: “Sao anh lại không đánh trả, sao anh lại không đánh trả.”
“Rầm”
Thân hình cao gầy của người đàn ông quấn băng vải đổ rầm xuống đất.
“Anh cho rằng anh hận em, nhưng mà khi anh nhìn thấy em thì anh biết anh sai rồi, cái anh nên hận là chính mình, hận mình vô năng và yếu đuối.”
Trên mặt người đàn ông quấn băng vải đỏ bừng lên, Dạ Nha biết trạn thái này gọi là “Hồi quang phản chiếu.”
“Từ nhỏ em đã hay mềm lòng, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ hại em.”
Dạ Nha nói không ra lời, chỉ ngây người nhìn người đang nằm trên đất.
“Mệt quá, cứ sống kiểu người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy rất mệt, cảm ơn.”
Nói rồi vẻ mặt của người đàn ông quấn băng vải dần dần biến thành màu tro tàn.
“Huyết Vân Đại Trận em không cần lo lắng, anh khắc còn chưa hoàn chỉnh, nó sẽ tự động tiêu tán, còn một chuyện nữa, có một con hỉ tang quỷ đã thành tinh đã thoát ra ngoài rồi, lại phải làm phiền em rồi, anh thực sự vô dụng.”
Nói rồi người đàn ông quấn băng vải cố gắng di chuyển cơ thể về phía Văn Việt, cuối cùng người đàn ông quấn băng vải yên lặng nằm bên cạnh người Văn Việt.
“Nếu thực sự có kiếp sau, ta hi vọng con vẫn sẽ là đồ đệ của ta, ta sẽ dạy con thật tốt.”
Nói xong người đàn ông quấn băng vải khoan thai nhắm mắt.
Dạ Nha lẳng lặng ngồi xếp bằng trước thi thể người đàn ông quấn băng vải, nói rất nhiều chuyện, nói chuyện từ lúc nhỏ cho tới hiện tại.
“Mềm lòng là di truyền của Hoàng gia chúng ta mà!”
Một con bọ màu đen to bằng cỡ ngón tay cái ở đằng xa chứng kiến tất cả, con bọ màu đen dần dần biến thành một màn sương đen tiêu tán trong nhà xác.
Trên sân thượng, Tiêu Trần chống cằm, vẻ mặt nhàm chán.
Toàn bộ di thi ở phía sau đều đã không còn nữa mà ở tầng dưới chất một đống thi thể nát bét.
“Bầu không khí quỷ giới thật loạn.”
Tiêu Trần chính là lão rùa đen sống vạn năm, có chuyện chó má xúi quẩy gì chưa từng thấy đâu. Chuyện anh em tương tàn trong nhà xác kia còn chẳng xem như món khai vị.
Lúc này, chỗ cầu thang vang lên tiếng chân chạy, sau đó là giọng nữ thanh thoát cất lên.
"Chị Tư Nhu, sao đoạn đường này không thấy đám quái vật kia nhỉ? Chúng đâu cả rồi?"
"Sao chị biết được. Không tìm được cửa bệnh viện, chúng ta lên sân thượng trước đi."
"Ông nội, ông không sao chứ."
Tiếng nói ngày càng gần, ba bóng người dần xuất hiện tại sân thượng.
Lạc Tư Nhu đi lên đầu tiên, cảm nhận được bầu trời âm u, cô ta vô thức ngẩng đầu lên, bàn tay đỏ như máu kia chiếm hết toàn bộ tầm mắt.
Bàn tay màu đỏ máu cứ như vừa được vớt khỏi ao máu vậy, mùi máu tanh ngất trời.
Chất lỏng đỏ tươi không ngừng trượt từ kẽ ngón tay xuống, bầu trời tựa như đổ mưa máu.
Thấy hình ảnh tựa như tận thế trước mặt, hai chân Lạc Tư Nhu mềm nhũn, suýt thì tê liệt ngã xuống đất.
May là Tiếu Tiểu Tuyết theo sau lưng Lạc Tư Nhu thấy vậy vội vàng đỡ cô ta một phen.
Lúc này Tiếu đại sư cũng đã lên tới sân thượng, vừa thấy huyết thủ trên bầu trời cũng không nhịn được run rẩy.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ thật sự có Ma thần giáng xuống?"
Tiếu Tiểu Tuyết không chống đỡ được, bị dọa trực tiếp bủn rủn ngồi bệt xuống đất.
Áp lực vô biên tràn từ Huyết Thủ ra ngoài, tựa hồ muốn áp sập cả bệnh viện vậy.
"Mau, lui về bệnh viện."
Lạc Tư Nhu đã khôi phục tinh thần khỏi sự sợ hãi, kéo Tiếu Tiểu Tuyết muốn lui về phía bệnh viện.
Lạc Tư Nhu kéo mấy cái, lại phát hiện Tiếu Tiểu Tuyết không có phản ứng.
Lạc Tư Nhu nhìn Tiếu Tiểu Tuyết, thấy ánh mắt cô ta sáng quắc nhìn chằm chằm bên cạnh thì vội theo ánh mắt nhìn sang.
Một bóng người ngồi trên lan can ban công, bóng lưng thoạt trông hơi gầy còm. Bầu trời âm u rất thấp, khiến bóng hình gầy yếu kia lay động như thuyền nhỏ giữa dòng lũ.
Chương 53: Sát thủ bầu không khíGió lớn nổi lên càng khiến người kia tiêu điều và cô độc vô cùng, cả đất trời rơi vào yên tĩnh quái dị.
Lạc Tư Nhu nhìn đến ngây dại. Đúng lúc này, một giọng nói không quá hài lòng phá vỡ yên tĩnh.
"Tiêu đại sư."
Tiếu đại sư vừa thấy bóng người này thì kích động kêu lên.
Tiêu Trần hơi nghiêng đầu, nở nụ cười bình thản. Nhìn ý cười nhàn nhã của anh, tâm tình đè nén sợ hãi của Lạc Tư Nhu cũng chợt an tĩnh lại.
Tiếu Tiểu Tuyết nhìn Tiêu Trần, trái tim bắt đầu nảy lên thình thịch. Khoảnh khắc hoảng hốt bất lực nhất lại thấy được nụ cười như vậy khiến lòng cô gái không an bình chút nào.
"Ai da, mấy vị mạng lớn thật đấy. Chưa chết cơ à?"
Tiếu Tiểu Tuyết và Lạc Tư Nhu suýt phun ra một búng máu. Hàng này khẳng định chính là sát thủ bầu không khí.
Tiếu đại sư bước vài bước tới bên người Tiêu Trần, hơi hốt hoảng hỏi: "Tiêu đại sư, thứ trên trời là gì vậy?"
Tiêu Trần lắc đầu: "Sao tôi biết được."
Lần này Tiêu Trần cũng không nói đùa, anh thật sự không biết thứ trên bầu trời là đồ chơi gì.
Đương nhiên, bằng ánh mắt của Tiêu Trần, lại kết hợp với đồ hình trận pháp phát hiện ra trên cột sảnh tiếp khách của bệnh viện là có thể suy đoán ra một chút.
Tiêu Trần ngẫm nghĩ: "Nói thế nào đây, đại khái là một dạng trận pháp triệu hoán, nhưng trận pháp không hoàn chỉnh, chỉ có thể gọi tới một bàn tay thôi."
Tiếu đại sư vỗ ngực: "May là không hoàn chỉnh, một cái tay cũng đã kinh khủng như vậy rồi, gọi ra hoàn chỉnh thì cả Minh Hải cũng gặp họa mất."
Tiêu Trần nhún vai: "Ta thấy trận pháp không hoàn chỉnh nên thuận tay bổ sung cho kẻ ngu kia rồi."
"Khụ khụ, khụ khụ." Tiếu đại sư nghe vậy suýt bị sắc nước bọt từ trần.
"Tiêu đại sư, vậy giờ nên làm sao đây?" Tiếu đại sư che gương mặt đỏ bừng của mình, lại không dám chỉ trích Tiêu Trần, chỉ có thể nghẹn ra một câu như vậy.
Tiêu Trần không để ý ông cụ hoảng hốt, tà tứ lườm ông cụ một cái, không nhịn được thốt lên: "Liên quan rắm gì đến nhà ông."
"Khụ khụ."
Lúc này, trên bầu trời lại bất ngờ phát sinh tình huống, mây sấm đỏ tươi chợt nở rộng, tốc độ bành trướng nhanh khủng khiếp.
Chỉ chớp mắt vài cái, mây sấm đã to gấp đôi.
Mà đám mây đỏ này còn không có dấu hiệu dừng lại, cấp tốc khuếch tán bốn phía.
Bàn tay máu lộ ra hoàn toàn, sau đó một cánh tay cũng thuận mây đỏ ngoi ra.
Vô số hoa văn quỷ dị phiền phức xuất hiện trên cánh tay kia.
Lúc này, người dân toàn Thành phố Minh Hải cũng đã thấy cảnh tượng tựa tận thế này.
Phố lớn hẻm nhỏ chạy tới chạy lui, vô cùng náo nhiệt.
Có người đã bắt đầu chạy hướng ngoại thành, có người gan lớn còn bắt đầu tụ tập về phía lôi vân.
Lúc này, gần núi Phượng Hoàng, một ông lão ngẩng đầu nhìn dị tượng trên bầu trời, ánh mắt hơi nheo lại.
"Huyết Sát Minh, lần này các người gây chuyện lớn rồi." Ông cụ trầm mặt, điểm mũi chân lao về phía lôi vân.
Sân thượng building Đế Vương Thành phố Minh Hải, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài đỏ lăng lăng nhìn Huyết Vân đỏ tươi trên bầu trời xuất thần.
"Chẳng lẽ đây chính là Huyết Tu La, hình thái cuối cùng của Huyết Vân đại trận mà sư phụ nhắc tới."
"Nhưng sư phụ cũng nói hình thái cuối của Huyết Vân đại trận đã thất lạc thật lâu trước kia rồi."
Cô gái xinh đẹp lắc đầu, xóa bỏ ý tưởng của mình. Nhìn Huyết Vân đang không ngừng mở rộng, cô lập tức nhảy khỏi đỉnh cao ốc.
Giờ khắc này, lại có mấy bóng người lao nhanh về phía Huyết Vân bên này.
Tại một phòng chứa hàng Thành phố Minh Hải.
Một người đàn ông cả người phủ sương bất chợt xuất hiện bên người Tần Chí Đan.
Tần Chí Đan đang suy nghĩ làm cách nào giết chết Tiêu Trần thì bị dọa hết hồn.
Chờ thấy rõ người tới, Tần Chí Đan cung kính khom người với đối phương: "Chú Sương, sao chú tới đây?"
Người đàn ông được gọi là chú Sương hoàn toàn không đếm xỉa gì tới động tác cung kính của Tần Chí Đan, chỉ lạnh lùng nói: "Phụng lệnh cậu Cả tới mang cậu Hai về nhà."
Tần Chí Đan nghe vậy thì sững sờ, thoạt trông không tình nguyện trở về chút nào.
"Không phải từ đầu anh đã cho phép cháu học cho xong lớp mười một ở đây rồi à?"
Chú Sương bắt tay Tần Chí Đan lại, không nói không rằng lôi thẳng ra ngoài cửa: "Tu La Nhãn thức tỉnh trước thời hạn, Thành phố Minh Hải đã thành trung tâm vòng xoáy, người nhà họ Tần không thể lưu lại đây nữa, bằng không sẽ khiến người cố ý hiểu lầm."
Tần Chí Đan gắng sức cựa khỏi bàn tay đang khống chế mình, nhưng bàn tay đối phương chắc như còng tay vậy, mặc cho anh ta giãy giụa thế nào cũng không nhúc nhích mảy may.
"Phương Linh ở đây, cháu không về đâu." Tần Chí Đan như một đứa trẻ con ngỗ nghịch.
"Cậu Cả đã tận sức giao thiệp với gia tộc Hoàng Phủ, sẽ có người đón Hoàng Phủ Phương Linh trở về."
Nghe lời này, rốt cuộc Tần Chí Đan không giãy dụa nữa, đàng hoàng theo sau lưng ông ta.
Chương 54: Huyết Tu LaHoàng Phủ Phương Linh đang dùng cơm thì thấy một bà lão bước tới bên cạnh.
Vẻ mặt bà cụ hiền hòa, cưng chiều nhìn Hoàng Phủ Phương Linh ăn cơm, thoáng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Bà Hai, sao bà tới đây?" Hoàng Phủ Phương Linh vừa kinh ngạc lại vui mừng thốt lên.
Bà lão trìu mến sờ đầu cô: "Gia chủ để bà tới đón cháu. Thành phố Minh Hải sắp loạn rồi, cháu ở lại đây sẽ khiến vài người không thoải mái."
Hoàng Phủ Phương Linh nhìn thức ăn trên bàn, trầm mặc thật lâu mới hỏi: "Bà Hai, bà nói vận mệnh có thể thay đổi không?"
Bà lão biết Hoàng Phủ Phương Linh muốn nói cái gì, chẳng qua là việc liên hôn giữa nhà Hoàng Phủ và nhà họ Tần liên quan đến tương lai gia tộc, không ai dám quấy rối chuyện này.
Bà cụ thở dài: "Thân bất do kỷ."
Tiêu Trần nhìn không trung, lúc này sinh vật hình người trên bầu trời dường như đã lộ ra toàn cảnh.
Sao lại gọi là sinh vật hình người mà không phải người? Bởi mặc dù vật này có tay có chân, thoạt nhìn bề ngoài không có gì khác biệt với con người.
Nhưng trên đầu nó mọc ra hai chiếc sừng dài màu đỏ, trong miệng dài bốn chiếc răng nanh chia trên dưới, nhìn mà ghê người.
Tiêu Trần nhìn cảnh trên trời, mí mắt giật giật.
Tiêu Trần còn thật sự nhận ra thứ đồ chơi này. Nhớ lúc ở Hạo Nhiên đại thế giới, Tu La Nhãn giết hại thiên hạ, gặp phải đông đảo cường giả tiễu trừ.
Có lần Tiêu Trần rảnh rỗi không có việc gì làm đi ngang qua nơi đó, vừa vặn gặp ký chủ của Tu La Nhãn hé mở một chút cửa Tu La đại thế giới, từ bên trong đi ra rất nhiều sinh vật thế này.
Mặc dù sức chiến đấu của đồ chơi này không mạnh, nhưng thắng ở vóc dáng lớn, sức khôi phục mạnh, dùng để làm lá chắn thịt là lựa chọn tốt nhất.
"Sinh vật này hình như gọi là Huyết Tu La nhỉ." Tiêu Trần lẩm bẩm.
Nhưng đáy lòng Tiêu Trần vẫn có chút nghi hoặc. Muốn kêu gọi sinh vật của Tu La đại thế giới cần dùng vô số máu tươi của sinh linh làm chất dẫn. Anh cũng chỉ bổ sung hoàn thiện trận pháp mà thôi, sao có thể triệu ra Huyết Tu La chứ.
Tiêu Trần lại nghĩ tới cô nhóc Lạc Huyền Tư kia: "Chẳng lẽ bởi vì Tu La Nhãn thức tỉnh nên điều kiện kêu gọi cũng bị hạ thấp sao? Nếu là vậy thật, dù mình có không hoàn thiện trận pháp chăng nữa, chỉ cần Tu La Nhãn tồn tại, Huyết Tu La chắc chắn cũng bị gọi ra tới."
"Chắc là vậy rồi." Tiêu Trần nghĩ nát óc cũng chỉ có thể cho ra đáp án này.
Tiêu Trần nhìn lên Huyết Tu La trên bầu trời, đột nhiên cảm thấy đau ‘trứng’. Tuy bản thân chỉ là một cái giá xương khô, không có trứng kia, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bởi vì Tiêu Trần phát hiện chút thực lực của mình bây giờ mà muốn giải quyết Huyết Tu La này thì hơi khó nhằn.
Tiêu Trần nhảy khỏi lan can, sải chân chạy xuống tầng dưới.
Vừa tới cửa đã bị Lạc Tư Nhu cản lại.
Lạc Tư Nhu nghe rất rõ đối thoại của Tiếu lão và Tiêu Trần. Thứ trên trời kia là do Tiêu Trần đùa bỡn mà ra.
Lạc Tư Nhu nhìn cảnh tượng khủng bố trên bầu trời, cắn môi nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần biết ý của Lạc Tư Nhu chính là: ‘Anh gây họa còn muốn phủi mông chạy lấy người à? ’
"Tiêu Trần, tôi biết anh không phải người bình thường, nhưng anh cứ vậy phủi mông bỏ đi thì Thành phố Minh Hải phải làm sao đây? Bao nhiêu sinh mệnh như vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ anh không có chút tinh thần trách nhiệm nào à?" Lạc Tư Nhu bất mãn ra mặt với hành động của Tiêu Trần, giọng nói cũng khàn khàn.
Tiêu Trần rướn môi: "Tinh thần trách nhiệm là cái gì, ăn được không?"
"Anh!" Lạc Tư Nhu tức đến mức nói không nên lời, chưa từng gặp người nào vô sỉ như vậy.
Tiêu Trần nhìn Lạc Tư Nhu thở hồng hộc, nghĩ thầm: "Cũng không phải do tôi gọi tới nha. Chuyện này phải tìm cô em Lạc Huyền Tư của cô mà hỏi. Hơn nữa, người thành phố này chết sạch với tôi chỉ có chỗ tốt, sao tôi phải ngăn cản chứ. Sao tôi phải làm chuyện hại người không lợi mình thế chứ? Cô cho tôi là đồ ngu à?"
Tiêu Trần gạt Lạc Tư Nhu đang ngăn ở cửa ra. Có lẽ là do dùng sức hơi mạnh, Lạc Tư Nhu lảo đảo đập đầu vào lan can xi măng bên cạnh.
Máu tươi từ đầu Lạc Tư Nhu tuôn ra không ngừng, khiến cô ta trông vô cùng chật vật.
Tiêu Trần ngoáy mũi, không chút thương hương tiếc ngọc.
"Con nhóc hôi sữa còn đòi ở đây giảng đạo, có thời gian rảnh thì mau chóng chạy thoát thân đi."
"Chuồn đây, chuồn đây."
Dứt lời, Tiêu Trần chạy bình bịch xuống dưới tầng.
Lạc Tư Nhu tuyệt vọng nhìn bóng lưng Tiêu Trần rời đi. Nơi này là nơi sinh cô ta dưỡng cô ta, mọi thứ của Lạc Tư Nhu đều ở nơi này. Sao cô ta có thể rời đi một mình được?
"Tiểu Nhu, chúng ta rời đi trước đã, ra ngoài lại nghĩ cách." Tiếu đại sư đỡ Lạc Tư Nhu dậy, đi xuống dưới tầng.
"Chúng ta không ra khỏi tòa nhà này được, vừa rồi đã thử rồi." Lạc Tư Nhu tuyệt vọng nói.
Chương 55: Huyết Tu La (2)Tiếu Tiểu Tuyết nhìn xương cẳng chân trong tay, nghĩ tới lời Tiêu Trần đã nói.
"Vừa rồi Tiêu Trần nói để chúng ta chạy thoát thân. Em cảm thấy anh ấy đang ám chỉ chúng ta cái gì đó."
"Hoặc là nói anh ấy đã tìm được đường rời khỏi tòa nhà này giúp chúng ta."
Tiếu Tiểu Tuyết phân tích đến đây cũng cảm thấy rất có khả năng. Dù sao hành vi cử chỉ của Tiêu Trần lúc nào cũng như người bị thần kinh, không nói chắc câu nào là thật ấy chứ.
Tiếu đại sư gật đầu phụ họa: "Không còn cách nào, ngựa chết chữa thành ngựa sống đi."
Tiêu Trần chạy đến cửa bệnh viện như một làn khói, lại phát hiện cửa bị hạ phong cấm.
Đồ chơi này không lực sát thương gì, chỉ là phòng ngừa người ở bên trong đi ra ngoài, người bên ngoài đi vào mà thôi.
Cái chân đầy tử khí của Tiêu Trần đạp một nhát nát bấy phong cấm.
Tiêu Trần ngựa không ngừng vó chạy ra ngoài bệnh viện, đâm thẳng vào một người phụ nữ mặc váy dài đỏ.
Người phụ nữ này trên dưới ba mươi tuổi, dáng dấp xinh đẹp cực kỳ, đôi mắt đào hoa long lanh như có thể nhỏ ra nước, toàn thân tản ra hương vị thành thục, đặc biệt là đôi hung khí phập phồng đằng đằng bức người phía trước.
Tiêu Trần lướt qua bên người chị ta như một cơn gió, đối phương hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Trần chạy xa, khẽ cau mày.
"Dị vật ư? Sao không có chút dấu hiệu sự sống nào?"
Cô gái này còn đang suy nghĩ vì sao trên người Tiêu Trần không có dấu hiệu sinh mệnh chập chờn, kết quả thấy người vừa lướt qua như gió kia lao ngược trở lại.
Toàn thân chị ta căng chặt, điều động toàn bộ khí trên người.
Tốc độ Tiêu Trần quay ngược lại không chậm hơn tốc độ vừa rồi chút nào, nháy mắt đã tới trước mặt đối phương.
Tiêu Trần nhìn chằm chằm cảnh đẹp nguy nga tráng lệ trước ngực người phụ nữ này, lau nước miếng.
"Người đẹp, chị cầm tinh con bò à?"
Chị ta thoáng buông lỏng cảnh giác, bởi vì trên người Tiêu Trần cũng không tản ra chút sát khí nào.
Chẳng qua nghe lời này của Tiêu Trần làm chị ta nghi hoặc: "Cậu nói gì?"
Tiêu Trần thô bỉ giơ hai tay lên, vẽ bậy trên không trung: "Thật lớn, chị chắc chắn cầm tinh con bò sữa rồi."
Đối phương lập tức hiểu ý tứ của Tiêu Trần, mày liễu nhướn lên, hai tay chống nạnh bày ra bộ dáng đanh đá chợ búa: "Ranh con mất nết, chưa mọc đủ lông đã học người đùa bỡn lưu manh, có tin bà đây ngộp chết ranh con nhà cậu không hả?"
Tiêu Trần chậc lưỡi, lại chạy đi như một làn khói.
"Người đẹp, đi đường phải để ý, cẩn thận người ta kiện chị mang bóng đâm người nhá!" Giọng Tiêu Trần từ xa truyền tới.
Miệng cô gái co giật. Đường đường Nhị đương gia của Huyết Sát Minh, giang hồ xưng ‘Huyết Nương Tử’, cao thủ Kim Cương cảnh mà hôm nay lại bị một nhãi ranh chưa mọc đủ lông đùa giỡn.
"Nhóc con thú vị." Chị ta cười một tiếng.
Tiêu Trần cứ như chạy thẳng về nhà nhanh như điện chớp, dọc đường đi dẫn tới xôn xao không nhỏ. Dù sao trần đời khó thấy có người chạy còn nhanh hơn cả ô tô như vậy.
Tại cổng một nhà trẻ Thành phố Minh Hải.
Một thiếu phụ dắt một đứa bé xinh xắn như búp bê đi về phía xe của mình.
Thiếu phụ nhìn Huyết Vân không ngừng lan tràn trên bầu trời, vẻ mặt nôn nóng.
Bên cạnh thiếu phụ là một người trẻ tuổi mập mạp, vẻ mặt béo ngấy, dáng dấp thô bỉ.
"Tiêu Tiêu, đến nhà tôi đi, Thành phố Minh Hải loạn rồi, cô đi một mình tôi không yên tâm."
"Tiêu Tiêu, cô biết nhà tôi làm gì rồi đấy. Mặc kệ Thành phố Minh Hải loạn thành thế nào tôi cũng có thể bảo đảm mẹ con cô bình an."
Mập mạp không ngừng vây quanh thiếu phụ nói chuyện.
Thiếu phụ cười gượng: "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng ba của bé đang chờ chúng tôi ở nhà."
Thiếu phụ nói xong cầm chìa khóa xe ra muốn mở cửa.
‘Chát! ’
Người trẻ tuổi đánh bay chìa khóa trong tay thiếu phụ, vẻ mặt âm trầm nói: "Mặc Tiêu Tiêu, hôm nay cô đi thì đi, không đi cũng phải đi."
Thiếu phụ không dám tin tưởng ánh mắt của mình. Người bình thường vẫn luôn lễ độ, ôn hòa lại tao nhã sao lúc này như thay đổi một người vậy.
"Lưu Bồng, anh làm gì vậy?" Mặc Tiêu Tiêu hỏi, bởi tính cách quá mức hiền lành nên lúc này cô cũng không thể hiện ra tức giận cỡ nào.
"Làm gì à? Ha ha, cô nói xem tôi muốn ‘làm’ gì?" Lưu Bồng cắn nặng từ ‘làm’.
"Ông đây đã sớm điều tra rõ mày là mặt hàng gì rồi. Còn định lừa ông à? Chồng đang đợi? Ha ha, mày đùa với ai chứ. Có khi chính mày cũng chẳng biết ba thằng ranh này là ai đi. Nếu không phải thấy mày có vài phần sắc đẹp, ông đây còn lâu mới thèm thứ giày rách nhà mày."
"Anh… anh!" Mặc Tiêu Tiêu tức giận đỏ cả mắt, nước mắt ở đảo vòng trong hốc mắt không ngừng.
Lớn như vậy rồi, Mặc Tiêu Tiêu chưa từng gặp chuyện như vậy.
Xung quanh thỉnh thoảng có người nhìn về bên này, nhưng chỉ là ngẩng đầu nhìn thoáng qua mà thôi. Lúc này toàn Thành phố Minh Hải đã loạn, nào có ai rảnh quản chuyện của người khác nữa.
Chương 56: Biết tao là ai khôngLưu Bồng kéo cổ tay Mặc Tiêu Tiêu, cưỡng ép kéo cô về phía xe của mình.
Mặc Tiêu Tiêu gắng sức giằng ra, nhưng sức lực của phụ nữ vào những lúc thế này thật là nhỏ nhặt không đáng kể.
"Lưu Bồng, anh làm gì vây? Anh làm đau tôi! Mau buông ra!" Mặc Tiêu Tiêu bị lôi đi.
"Đau? Ha ha, chờ lát nữa mới càng đau." Lưu Bồng cười dâm đãng mở cửa xe.
"Cứu mạng! Cứu với!" Mặc Tiêu Tiêu rốt cuộc buông tha dè đặt, không ngừng cầu xin kêu cứu người xung quanh.
Đáng tiếc, mọi người cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó quay mặt đi.
Có mấy thiếu niên vốn định tiến lên trượng nghĩa tương trợ, lại bị đồng bạn bên cạnh ngăn lại.
"Mày ngu à? Nhìn cái xe kia đi, một cái bánh xe của người ta cũng đủ cho mày mấy năm ăn không uống không đấy! Mày chọc được người như thế à?"
Lưu Bồng phách lối nhìn về người chung quanh, đám người đón ánh mắt Lưu Bồng đều len lén gục đầu xuống, làm bộ như không nhìn thấy.
Lưu Bồng mở cửa xe, dùng sức nhét Mặc Tiêu Tiêu vào trong.
"Chậc chậc, Mặc Tiêu Tiêu nhà cô sinh con xong vóc người còn tốt như vậy, hôm nay ông đây đúng là có phúc hưởng."
Lưu Bồng vừa nhét người vào xe vừa nói mấy câu bỉ ổi, Mặc Tiêu Tiêu không ngừng rơi nước mắt.
"Á!"
Lưu Bồng đang được nước lấn tới bỗng cảm thấy bắp đùi truyền tới một trận đau nhức, cúi đầu nhìn lại mới thấy bé loli hung hăng cắn bắp đùi mình.
"Ranh con khốn kiếp."
Lưu Bồng giận dữ giơ nắm tay lên, đập về phía bé loli.
Lần này nếu đập trúng e rằng đi luôn nửa cái mạng.
"Đừng." Mặc Tiêu Tiêu bi thương hét lên, không biết từ đâu tới sức lực tránh thoát tay Lưu Bồng, nhào lên người bé con.
Mặc Tiêu Tiêu ôm chặt con, muốn dùng cơ thể ngăn trở nắm tay của Lưu Bồng.
Không có đau đớn như trong tưởng tượng, Mặc Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, một cánh tay hơi gầy yếu nắm chặt quả đấm của Lưu Bồng.
‘Rầm’.
Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, cơ thể heo mập của Lưu Bồng nện thẳng vào thân xe.
"Anh Tiêu Trần."
Bé loli chui ra dưới cánh tay Mặc Tiêu Tiêu, vui vẻ gọi người.
"Nhóc ngốc."
"Anh Tiêu Trần, người này bắt nạt mẹ." Vương Đa Đa chỉ Lưu Bồng vừa giãy dụa đứng lên.
"Tiểu Trần." Mặc Tiêu Tiêu bật người dậy, xoa nước mắt.
"Chó chết! Mày biết tao là ai không?" Lưu Bồng lảo đảo tựa vào chiếc xe sang của mình, oán độc nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần bước thẳng tới trước, giáng cho Lưu Bồng một cái tát.
"Mày biết tao là ai không hả?"
‘Chát! ’
"Chú tao là…"
‘Chát! ’
"Đại ca! Em sai rồi, đừng đánh nữa!"
‘Chát! ’
Tiêu Trần tát một cái bên trái, lại tát một cái bên phải tát đến vui sướng.
"Thế mày biết tao là ai không?"
‘Chát! ’
"Biết tao là ai không?"
‘Chát! ’
Tiêu Trần một tát hỏi một lần, gương mặt mập như heo của Lưu Bồng bị đánh sưng phù.
"Hu hu."
Lưu Bồng vừa định nói gì đã bị bàn tay của Tiêu Trần quạt ngược lại, cứ vậy một lần lại một lần, Lưu Bồng không nói nên nổi một lời.
Tiêu Trần chán ghét lau tay trên áo của Lưu Bồng.
"Ra nhiều dầu như vậy cũng đủ để xào rau rồi."
Lúc này Lưu Bồng đã bị Tiêu Trần đánh không ra hình người, mặt thật sự phù thành đầu lợn, mắt cũng bị chen cho không thấy đâu.
Tiêu Trần kéo cổ áo Lưu Bồng, hung tợn hỏi: "Biết tao là ai không?"
"Á a… "
Miệng Lưu Bồng sưng như hai cây lạp xưởng, trên dưới khép mở vẫn không thốt ra được lời nào.
"Ông mày là ông cố Hai của nhà mày đấy." Tiêu Trần nói xong lại hung hăng quạt mấy bàn tay.
"Tiểu Trần, cảm ơn cậu."
"Anh Tiêu Trần giỏi quá."
Tiêu Trần nhìn bầu trời một chút, Huyết Vân đã ngừng bành trướng, nhưng lúc này diện tích mảnh mây máu đã rộng lớn đến đáng sợ.
"Bà lớn à, mang nhóc ngốc mau chóng rời Thành phố Minh Hải đi."
Mặc Tiêu Tiêu nghe Tiêu Trần nói vậy thì hơi uể oải gật đầu.
Tiêu Trần đang định rời đi, lại cảm thấy có cái gì không đúng.
Tiêu Trần xoa cằm nhìn Lưu Bồng đang rên rỉ đau đớn bên kia.
"Bổn đế năm nay cũng mười ngàn lẻ mấy chục tuổi, dư sức làm tổ tông cho tổ tông nhà mày. Lại còn ông cố Hai? Thế chẳng phải bổn đế chịu lỗ à."
Tiêu Trần nghĩ đến mình vô thanh vô tức chịu thiệt nhiều như vậy thì hai mắt hừng hực lửa giận, ác từ gan sinh.
Tiêu Trần giơ bàn tay về phía đầu heo không còn hình người kia là một tát.
"Mày là kẻ đầu tiên dám trắng trợn chiếm hời của bổn đế như vậy."
‘Chát! ’
"Muốn để Bổn đế làm ông cố Hai nhà mày! Gan chó to quá rồi đấy!"
‘Chát! ’
Lưu Bồng thật muốn đập đầu vào xe tự tử: "Bệnh thần kinh ở đâu chạy ra vậy? Ai muốn mày làm ông cố Hai, là chính mày muốn làm có được không?"
Lưu Bồng không chịu nổi thể xác và tinh thần song song đả kích, nhắm hai mắt dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Trần xoa xoa tay, đi về phía trước hai bước lại dừng lại.
Ngẫm nghĩ một hồi vẫn cảm thấy mình bị thua thiệt nhiều, Tiêu Trần về tới bên người Lưu Bồng, mà người kia đã hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Trần nâng chân lên, hung hăng dẫm xuống thân dưới Lưu Bồng.
‘Rắc rắc! ’
Chương 57: NhàĐám người đi ngang qua thấy cảnh này đều hít một hơi khí lạnh, con mẹ nó đây không phải đau trứng nữa, nát mẹ nó trứng rồi.
Có mấy vị đàn ông theo bản năng che đáy quần mình, bước nhanh rời đi.
Tiêu Trần hài lòng gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Vương Đa Đa lại kéo kéo áo Tiêu Trần: "Anh Tiêu Trần, chìa khóa xe của mẹ mất rồi."
Tiêu Trần nhìn Mặc Tiêu Tiêu đang nôn nóng tìm quanh bốn phía, vỗ trán: "Cả ngày toàn chuyện không đâu."
Mặc Tiêu Tiêu lo lắng tìm kiếm chìa khóa vừa rồi bị Lưu Bồng đánh rơi, chỉ là tìm khắp xung quanh đều không thấy bóng dáng chìa khóa đâu.
Mặc Tiêu Tiêu gấp đến muốn khóc, Thành phố Minh Hải loạn như vậy, nếu không có xe thì rất khó bảo đảm an toàn cho chính mình và con gái.
Ngay khi Mặc Tiêu Tiêu vội vàng, chợt cảm giác hông căng chặt, sau đó cả người bay lên trời.
Mặc Tiêu Tiêu bị Tiêu Trần vác lên vai, tiếp đến Tiêu Trần lại nhấc Vương Đa Đa lên, kẹp nhóc con dưới nách.
"Tiểu Trần, cậu làm gì vậy? Mau buông tôi xuống." Mặc Tiêu Tiêu thẹn thùng đỏ mặt.
‘Chát! ’ Mặc Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy mông đau rát.
"Đừng cựa quậy." Tiêu Trần không nhịn được nói, sau đó nhấc chân dài lướt đi như gió.
"Đờ mờ hàng này là người à, ôm hai người còn chạy nhanh như vậy?"
"Trâu bò! Con mẹ nó tốc độ này không dưới tám mươi mã ấy chứ!"
"Alo chú cảnh sát ơi. Chỗ này có người vượt tốc độ cho phép này. Anh ta không chỉ vượt quá tốc độ, còn quá tải nữa."
Người đi đường xung quanh xem muốn lòi mắt.
Mặc Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy bên tai gió thổi vù vù, gió lọt vào đau cả mắt, chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Cửa biệt thự.
Tiêu Trần thả hai mẹ con xuống cửa.
"Tốt nhất hai người rời khỏi Thành phố Minh Hải đi, càng nhanh càng tốt." Tiêu Trần nhìn Vương Đa Đa kéo vạt áo mình lưu luyến không thôi, lại quay sang nói với Mặc Tiêu Tiêu.
Mặc Tiêu Tiêu nghe vậy thoáng ảm đạm, không tự chủ cúi gục đầu.
Tiêu Trần cảm thấy Mặc Tiêu Tiêu buồn bã thì hỏi: "Làm sao?"
Mặc Tiêu Tiêu miễn cưỡng cười: "Tôi… tôi không biết đi đâu, nơi này là nhà của tôi. Trừ nơi này ra, tôi không còn chỗ nào để đi cả."
Tiêu Trần vỗ đầu, cả ngày toàn chuyện không đâu.
"Đi đâu cũng được, rời khỏi Thành phố Minh Hải là được, chờ tình hình ổn định lại về."
Mặc Tiêu Tiêu quay đầu nhìn cửa biệt thự, xoa nhẹ đầu Vương Đa Đa: "Chúng tôi chờ anh ấy nhiều năm như vậy rồi. Tôi sợ chúng tôi vừa đi, anh ấy trở lại không tìm được người thì phải làm sao?"
Tiêu Trần ngoáy mũi, vẻ mặt không nhịn được: "Liên quan mẹ gì đến tôi."
Dứt lời, xoay người đi về phía nhà mình.
Mặc Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng Tiêu Trần, thật sự nhìn không thấu đứa nhỏ này.
Tiêu Trần đi tới cửa nhà mình, nhìn vị trí cánh cửa bị mình đá bay trống rỗng, rơi vào trầm tư.
Hồi lâu Tiêu Trần vỗ ót một cái.
"Con mẹ nó còn về làm gì không biết?"
"Đầu óc mình hỏng lúc nào rồi."
Tiêu Trần đứng ở cửa, cố gắng suy nghĩ xem rốt cuộc mình về làm gì.
Nghĩ đến lúc ấy ở trên sân thượng bệnh viện, thấy Huyết Tu La bị triệu hồi tới thì trong đầu theo bản năng đưa ra mệnh lệnh về nhà.
Nhưng khi đứng ở cửa rồi, Tiêu Trần lại không rõ về làm mẹ gì?
Tiêu Trần đi vào trong phòng, căn phòng mấy ngày không có người ở bám đầy bụi bặm.
Tiêu Trần nhìn bố trí quen thuộc xung quanh, trong đầu tựa hồ nhiều ra cái gì.
Ghế sô pha bên trái là vị trí mẹ thích nhất, bởi vì nơi này cách bàn rất gần, mẹ có thể tiện tay lấy được trái cây trên bàn.
Mẹ thường vui sướng cưỡng bách mình và em gái ăn một ít đủ loại trái cây, vẫn luôn lải nhải cái này ăn ngon, cái kia ăn ngon, ít nhiều gì nếm thử một miếng đi.
Ba thích nhất ngồi chính giữa, luôn hùng hổ chiếm vị trí trung tâm, tựa hồ là tuyên bố rõ địa vị của chính mình trong nhà.
Nhưng dù ba khẳng định địa vị thế nào, chỉ cần mẹ trợn trắng mắt là ba ngoan ngoãn đi nấu cơm luôn.
Ba luôn tìm mình và em gái mượn tiền, bởi vì mẹ muốn ba cai thuốc nên luôn lục soát túi của ba, làm túi ba nhẵn thín hơn cả mặt.
Bên phải là chỗ của em gái và mình, con bé kia luôn ôm một con gấu to đùng, miễn cưỡng nằm ở nơi đó.
Một mình em gái chiếm ba phần tư ghế sô pha, Tiêu Trần chỉ có thể co rúm trong một xó.
Cô em gái hơi hướng nội ngại ngùng của anh cũng chỉ không chút e dè như vậy trước mặt người nhà mà thôi.
Tiêu Trần nhìn một vòng cung quanh, bàn là của mẹ, phòng sách của ba, túi đi học của em gái, tất cả đều ấm áp và quen thuộc như vậy.
Tiêu Trần chợt hiểu ra vì sao mình chạy về nhà theo bản năng.
Nguyên nhân đúng là quá đơn giản, bởi vì nơi này là nhà mình, nơi này có người thân, có người mình yêu thương nhất, cũng có người thương mình nhất.
Nhà… một từ xa lạ lại quen thuộc biết bao.
Ở Hạo Nhiên đại thế giới quá quá lâu rồi, suốt vạn năm, Tiêu Trần gần như đã quên ý nghĩa của chữ này.
Chương 58: Nhà (2)Tiêu Trần hung hăng gõ đầu mình một cái, tự lẩm bẩm: "Trước giờ mình luôn cảm thấy có thể sống rất tốt trong thế giới của chính mình. Thì ra không phải như vậy. Vốn trong lòng mình vẫn luôn hướng tới nhà, hướng tới người thân."
"Anh Tiêu Trần." Một giọng nói non nớt vang lên ngoài cửa.
Mặc Tiêu Tiêu dắt tay Vương Đa Đa đứng ở cửa.
Mặc Tiêu Tiêu tay trái nắm tay Vương Đa Đa, tay phải nắm một rương hành lý, sau lưng còn có một con đại kim lông trên cổ đeo túi nhỏ.
Hôm nay đại kim lông cũng không có hớn hở như ngày thường, nó rũ đầu, tựa hồ biết sắp phải rời khỏi nơi nó sinh ra lớn lên này.
Mặc Tiêu Tiêu cười với Tiêu Trần, nụ cười có vẻ chua sót.
"Tiểu Trần, tôi đưa Đa Đa ra ngoài trước, cậu bảo trọng một chút."
Tiêu Trần nhìn Mặc Tiêu Tiêu, đến lúc này rồi cô ấy vẫn thật dịu dàng, rất giống mẹ mình.
"Anh Tiêu Trần, cho anh cái này." Vương Đa Đa xách một túi nhỏ đi tới trước mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhận lấy túi liếc nhìn, bên trong là đủ loại kẹo.
"Đây là kẹo Đa Đa thích nhất. Anh Tiêu Trần, anh nhất định phải nhớ ăn nha." Nhóc con kéo vạt áo Tiêu Trần dặn dò.
Tiêu Trần xoa đầu Vương Đa Đa, treo lại túi nhỏ lên cổ cô bé: "Nhóc ngốc, sáng sớm ngày mai tới đút anh ăn."
Vương Đa Đa mờ mịt nhìn Tiêu Trần, ngậm ngón tay khó hiểu nói: "Nhưng mẹ bảo hôm nay sẽ ra ngoài chơi! Mẹ bảo muốn đưa em đi Yến Kinh ăn vịt quay, sẽ đi lâu lắm."
Tiêu Trần kéo gương mặt nhỏ mũm mĩm của Vương Đa Đa, cười vui vẻ: "Đừng đi, em chỉ biết đếm tới mười, ngốc thế mà đi ra ngoài sẽ bị người ta bán."
"Xí, anh Tiêu Trần hư lắm. Hôm qua Đa Đa đã biết đếm tới mười một rồi."
Tiêu Trần dời hai cái ghế tới trước mặt hai mẹ con Mặc Tiêu Tiêu, giọng nói hiếm khi ôn hòa: "Đừng đi nữa, nơi này là nhà, sao có thể nói đi là đi chứ?"
"Gâu gâu."
Đại kim lông đang rũ đầu sủa hai tiếng, khóe miệng vui sướng ngoác rộng, trông vô cùng ngu xuẩn.
Tiêu Trần đi từng bước tới ngoài cửa, một ngọn lửa màu đen dần hình thành trên bàn tay phải.
Ngọn lửa đen thui như mực, lóe lên tia sáng yêu dị.
Mỗi lần Tiêu Trần bước thêm một bước, ngọn lửa màu đen lại cháy vượng thêm hai phần. Lúc Tiêu Trần đi mặt cỏ bên ngoài, ngọn lửa đen đã lan tràn khắp toàn thân.
Cơ thể Tiêu Trần dần bị lửa đen đốt trọi, lộ ra bộ khung xương khô trắng hếu.
"Chuyện cũ loáng thoáng hồn tựa mộng, tháng năm theo gió thoảng trong lòng."
Trên sân thượng bệnh viện Hoài Nghĩa, ba người Lạc Tư Nhu còn chưa kịp rời đi đã thấy một cô gái mặc váy đỏ diêm dúa bất ngờ xuất hiện.
Huyết Nương Tử toàn thân màu đỏ nhìn chằm chằm Huyết Tu La đã lộ ra toàn thân trên bầu trời, lẩm bẩm tự nói:
"Huyết Vân đại trận căn bản không hoàn chỉnh, sao có thể gọi ra quái vật như vậy. Chẳng lẽ là vì Tu La Nhãn? Sư phụ từng nói, Huyết Vân đại trận có liên hệ nhất định với Tu La Nhãn."
Huyết Nương Tử nhìn Huyết Tu La trên bầu trời tựa thần khổng lồ, cười khổ nói: “Làm thế nào mới đối phó được quái vật như thế?"
Đúng lúc này, Huyết Nương Tử cau chặt mày, hừ lạnh một tiếng, hơi dịch hai bước sang bên phải.
‘Rầm! ’
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, bụi mù bay khắp bốn phía, đá vụn nổ tung.
Bụi mù tản đi, nơi Huyết Nương Tử vừa đứng xuất hiện một cái hố đường kính tới một mét, ánh sáng từ trong lỗ hổng bắn ra, rõ ràng soi tỏ cảnh tượng gian phòng dưới tầng.
Huyết Nương Tử nhìn hố lớn kia, vẻ mặt thay đổi, lạnh lùng nhìn về phía cửa sân thượng: "Triệu Nhạc Thành, ông có ý gì?"
Một giọng nói già nua từ cửa truyền tới: "Nhị đương gia, cô cảm thấy tôi có ý gì?"
Một ông cụ râu tóc bạc phơ, toàn thân chính khí, mặc áo Tôn Trung Sơn xuất hiện ở cửa tự bao giờ, cũng lạnh lùng nhìn Huyết Nương Tử.
Huyết Nương Tử cười khẽ, lại khôi phục tư thái uyển chuyển quyến rũ ban đầu.
"Ai da, Triệu đại tổ trưởng, chẳng lẽ ông cảm thấy quái vật này là do chúng ta lôi ra? Ông cũng đánh giá cao Huyết Sát Minh thật chứ!"
Huyết Nương Tử vừa nói vừa dùng tay nghịch lọn tóc của mình.
Giọng Huyết Nương Tử ngọt đến phát ngán, cử chỉ quyến rũ, một cái nhăn mày, một tiếng cười đều mang theo vị phong trần. Lại thêm vóc người đủ khiến người ta máu nóng sôi trào kia. Nếu người trẻ tuổi nhìn thấy chỉ e đã không kiềm được máu mũi rồi.
Ông cụ được gọi là Triệu Nhạc Thành cười lạnh: "Dù không phải bút tích của Huyết Sát Minh cũng tuyệt đối không thoát khỏi liên quan tới các người. Huyết Vân đại trận này là thứ chỉ có Huyết Sát Minh các người có được đúng chứ!"
Huyết Nương Tử cũng không phủ nhận, gật đầu đáp: "Đúng vậy, nhưng chuyện này thật sự không thể trách tới trên đầu Huyết Sát Minh được."
"Huyết Vân đại trận vốn là tàn khuyết, Lữ Phương Húc bày trận chính là tàn trận chưa khắc trọn vẹn. Huyết Vân đại trận sẽ tự động biến mất."
Chương 59: Chuyện thành do ngườiHuyết Nương Tử hơi ngừng một chút mới nói tiếp: "Lữ Phương Húc là người đáng thương, cũng là người tốt. Tôi nghĩ triệu tổ trưởng biết rõ chuyện anh em họ của mình hơn tôi nhiều.
Bây giờ Lữ Phương Húc chết rồi, tâm ma của Tiểu Nha nhà các ông cũng phá. Chuyện lần này rõ ràng là các ông chiếm món hời lớn có được không? Bây giờ còn đứng đây khoe mẽ, ‘Thiên Tổ’ các ông cơ hơi ức hiếp người quá đáng thì phải?"
Triệu Nhạc Thành biết Huyết Nương Tử nói sự thật, hơn nữa tổ chức Huyết Sát Minh nghe tên thì đáng sợ vậy thôi, thực tế trong tổ chức đều là những người đáng thương tụ tập.
Những người này tuy có quái dị và cố chấp, nhưng không phải ác đồ không chuyện ác nào không làm. Nếu không Hoa Hạ đã không dung được tổ chức này.
Triệu Nhạc Thành nhìn không trung, lúc này Huyết Tu La đã mở mắt, đôi mắt đỏ lạnh lùng nhìn xuống mặt đất, không mang theo chút cảm tìn nào.
Một luồng khí tức đè nén đầy mùi máu từ trên người Huyết Tu La tản ra, khiến người không thở nổi, trong lòng cũng phát lạnh.
Triệu Nhạc Thành coi như cao thủ Kim Cương cảnh đỉnh phong, vậy mà vừa cảm thụ được khí tức này cũng rợn cả người, ngay cả linh hồn đều chấn động.
Thứ này khiến ông ta cảm thấy không phải thứ mà nhân lực có thể chống lại.
"Có lẽ chỉ có hai quái vật ‘Nhân Tổ’ kia có khả năng chống trả một chút."
"Tôi tin lời của cô, nhưng vật này nói cho cùng vẫn là đi ra từ Huyết Vân đại trận, cô cũng nên có lời giải thích mới phải."
Huyết Nương Tử thở dài: "Có lẽ liên quan tới Tu La Nhãn vừa thức tỉnh, tôi từng nghe sư phụ nói Huyết Vân đại trận có dính líu với Tu La Nhãn, nhưng tình huống cụ thể không rõ ràng cho lắm."
Vẻ mặt Triệu Nhạc Thành âm trầm không rõ, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Không thể để thứ kia rơi xuống đất, nếu nó thật sự rơi xuống đất, e là cả Thành phố Minh Hải sẽ bị đánh nát."
Huyết Nương Tử nghe vậy thì bày ra vẻ mặt như gặp quỷ: "Cụ Triệu à, cụ điên đấy hả? Thứ trên đầu là thứ chúng ta cản được hay sao?"
Triệu Nhạc Thành lắc đầu: "Luôn phải có người đi làm, cô không đi tôi cũng không cưỡng ép. Dù sao không cùng chí hướng thì không chung đường."
Triệu Nhạc Thành vừa nói xong, khí thế toàn thân bắt đầu tăng vọt, quanh thân ông lão nổi lên cuồng phong, cuồng phong điên cuồng tụ tập đến bên người ông ta.
Gió càng lúc càng lớn, ba người Lạc Tư Nhu ở một bên làm quần chúng ăn dưa cũng bị thổi quét đến đứng không vững.
Triệu Nhạc Thành nhìn ba người một chút: "Mấy người rời khỏi đây mau. Có thể trở thành người sống sót trong bệnh viện này cũng xem như là người có phúc duyên. Chờ thời đại tới, nói không chừng các người cũng có thể đạt được một ít cơ duyên."
Cuồng phong xung quanh điên cuồng hội tụ tới dưới chân Triệu Nhạc Thành, một vòng lốc xoáy nho nhỏ dần thành hình.
Triệu Nhạc Thành ở trong đó, cả người bị lốc xoáy mang theo.
"Tổ trưởng, dẫn tôi theo." Một thiếu niên toàn thân đồ đen xuất hiện ở cửa, chậm rãi rút đoản đao sau eo ra.
Triệu Nhạc Thành ở trong lốc xoáy khoát tay áo: "Cậu theo ông già này đi chịu chết làm gì. Tôi đã thông báo lên trên, tin rằng hai tên Nhân Tổ kia sẽ nhanh chóng chạy tới thôi, đừng uổng mạng."
Thiếu niên chỉ chỉ ba người Lạc Huyền Tư, mặt không đổi sắc: "Chẳng lẽ tổ trưởng muốn để những người thường này chết trước mặt tôi?"
Triệu Nhạc Thành cười ra tiếng: "Nếu lần này không cho cậu đi, với tính tình của cậu e rằng sẽ chôn gốc rễ tai họa trên con đường tu luyện của mình."
Triệu Nhạc Thành vừa dứt lời thì vung tay lên, một cơn xoáy nhỏ hình thành dưới chân thiếu niên.
Huyết Nương Tử vỗ trán một cái, bất đắc dĩ nói: "Ông biết vì sao tôi ghét người của Thiên Tổ các ông thế không?"
Triệu Nhạc Thành hiếu kỳ: "Tại sao?"
Huyết Nương Tử không vui nói: "Bà đây cũng không biết."
Huyết Nương Tử nói xong, tung người nhảy vào lốc xoáy của Triệu Nhạc Thành.
Lúc này một giọng nói từ sân thượng vang lên: "Sư phụ chờ con với, chờ con với."
Một cô gái lảo đảo nghiêng ngả từ cửa chạy ra, dưới mũi còn hai vết máu khô cạn, một tay không ngừng xoa nắn gáy mình.
Triệu Nhạc Thành nhìn thấy dáng vẻ chật vật của đồ đệ thì cười phá lên: "Nhóc con, sau này đừng đâm đầu lung tung nữa nhá."
Thiếu nữ xoa gáy, tựa hồ là đụng phải chỗ đau nên nhe răng nhếch miệng, tủi thân nói: "Sư phụ, lần này không phải tự con ngã, là con bị một kẻ mặt người dạ chó cầm xương gõ."
Nghe thiếu nữ nói xong, Tiêu Tiểu Tuyết đang nắm xương cẳng chân của Tiêu Trần bên kia len lén giấu xương ra sau lưng.
‘Đùng, đùng, rầm! ’
Lúc này, từng bóng người từ dưới bệnh viện nhảy thẳng lên sân thượng, đập cho nền sân thượng nổ vang dội.
Không ngừng có người xuất hiện trên sân thượng, Triệu Nhạc Thành thấy những người này thì râu trắng dưới cằm đều rung rung.
"Ngọc Hư Tử, Trát Chỉ Khách, Xích Thạch, Thôn Thi Nhân "
"Triệu tổ trưởng, chúng ta tới giúp ông một tay." Một đạo sĩ tiên phong đạo cốt dẫn đầu chắp tay nói.
Chương 60: Tôi thích thành phố nàyTriệu Nhạc Thành nhìn qua từng người, có đạo sĩ toàn thân chính, có người thuộc tà phái toàn thân nhiễm mùi máu tanh.
"Trát Chỉ Khách?"
Đôi mắt hẹp dài của Dạ Nha nheo lại, đoản đao màu đen vung thẳng về phía trước, một đạo thất luyện đen xông thẳng tới một ông cụ lưng gù gầy đét.
Tay ông cụ kia cầm một cây gậy tang, quay đầu nhìn thoáng qua đao khí nồng đậm sát khí kia, nhếch môi cười khà khà quái dị.
Lão giả đã rụng sạch răng, vừa nhếch miệng tựa như hố sâu không đáy, làm người tê cả da đầu.
Ông ta đón đao khí kia, không buồn tránh né, nhẹ nhàng phất gậy tang trong tay lên không trung.
Không khí trước người ông ta lập tức vặn vẹo, một con người giấy nữ xuất hiện trước người ông ta.
Người giấy xanh đỏ sặc sỡ to bằng người trưởng thành, cắt xén thoạt nhìn vô cùng thô ráp, ngũ quan vặn vẹo, vẻ mặt quái dị.
Gương mặt nhợt nhạt của người giấy bị thoa thuốc màu thật dày, đỏ tươi như máu, chói mắt cực kỳ.
Người giấy thoạt nhìn cực kỳ sần sùi này tựa như do một bức vẽ xấu của trẻ con tiện tay mà ra. Nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng của nó cực kỳ có thần, tựa như vẽ rồng điểm mắt, làm cả người giấy sống lên.
Một loại cảm giác âm tà cùng cực từ cặp mắt kia truyền ra, khiến người ta không rét mà run.
"Khặc khặc khặc."
Tiếng cười khàn khàn vang lên từ miệng gò má xiêu vẹo của người giấy, tiếng cười nháy mắt đâm rách thân thể đám người, ai nấy đều cảm thấy như có một bàn tay đâm xuyên trái tim, không ngừng moi đào.
Từng luồng cảm xúc trái chiều hiện ra trên người đám người ở đây, sợ hãi, tuyệt vọng, giết chóc.
Lạc Tư Nhu nghe được tiếng cười này thì rơi vào trạng thái vô cùng quái dị, hai mắt đờ đẫn, khóe miệng lộ ra nụ cười, rất giống kẻ ngu si không có đầu óc.
Tiếu đại sư khá hơn Lạc Tư Nhu một chút, ngồi xếp bằng xuống đất, sắc mặt tái xanh.
Ngoài ý liệu là Tiếu Tiểu Tuyết ý chí kém cỏi nhất lại không hề gặp chuyện gì. Cô ta không phát hiện xương cẳng chân bị mình giấu ra sau lưng đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt bao lấy bản thân.
Tiếu Tiểu Tuyết đưa tay kéo Lạc Tư Nhu: "Chị Tư Nhu. Chị sao thế? Chị đừng dọa em."
Tiếu Tiểu Tuyết nức nở kêu kêu, mà tay cô ta vừa chạm vào Lạc Tư Nhu, ánh sáng bao phủ trên người nháy mắt lan tới bao cả Lạc Tư Nhu vào bên trong.
Lạc Tư Nhu hơi mờ mịt nhìn Tiếu Tiểu Tuyết khóc như hoa lê trong mưa, không hiểu ra sao: "Tiểu Tuyết, sao em lại khóc?"
Thấy Lạc Tư Nhu khôi phục bình thường, Tiếu Tiểu Tuyết lau nước mắt, kể lại những gì mình vừa chứng kiến.
Lạc Tư Nhu nhìn thoáng qua khúc xương bị Tiếu Tiểu Tuyết giấu sau lưng, vô cùng thông minh liên tưởng ra vì sao Tiếu Tiểu Tuyết không bị tiếng cười kia ảnh hưởng.
Theo tiếng cười của người giấy ngày càng dồn dập, đao khí màu đen cũng càng ngày càng gần.
Đao khí và người giấy rốt cuộc va phải nhau, không có sấm chớp rền vang, không có thiên lôi câu địa hỏa, thậm chí không phát ra một chút xíu thanh âm.
Trước ngực người giấy xuất hiện một vòng xoáy màu đen, mang theo đao khí đen thui không ngừng xoay tròn, không khí xung quanh lại bắt đầu vặn vẹo.
Tốc độ vòng xoáy xoay tròn càng lúc càng nhanh, đao khí đen cũng bị vòng xoáy của người giấy hấp thu trọn vẹn.
Không khí khôi phục bình tĩnh, đao khí và người giấy đều biến mất vô tung vô ảnh, tựa như trước nay chưa từng xuất hiện.
Ông lão kia oán độc nhìn Dạ Nha, ngón tay nắm gậy tang xoa xoa không ngừng, không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy một kích không có hiệu quả, đoản đao màu đen của Dạ Nha tản ra từng trận ánh sáng tối tăm, khí tức rét lạnh từ thân đao lan tràn toàn sân thượng, cả sân thượng nháy mắt bị khí lạnh này bao phủ.
"Đủ rồi." Triệu Nhạc Thành đứng giữa lốc xoáy nhìn Dạ Nha, lên tiếng ngăn cản động tác tiếp theo của đối phương.
Dạ Nha nhìn thoáng qua Triệu Nhạc Thành, yên lặng một chút, cuối cùng vẫn thu lại đoản đao.
Triệu Nhạc Thành nhìn sân thượng, tính cả ba người Lạc Tư Nhu, lúc này trên sân thượng có tới mười bốn người.
"Ngọc Hư đạo trưởng, Xích Thạch đều là người cùng bối với tôi, lòng mang chúng sinh, có thể chạy tới đây tôi cũng lý giải được. Nhưng mấy người cũng chạy tới đây làm gì thì tôi thật sự không nghĩ ra. Tự chui đầu vào lưới hay muốn thừa dịp cháy nhà hôi của đây?" Triệu Nhạc Thành nhìn chằm chằm Trát Chỉ Khách hỏi, giọng nói bất thiện.
Trát Chỉ Khách thấy Dạ Nha không định ra tay lần nữa, đáy lòng cũng bình thản hơn nhiều.
Trát Chỉ Khách nhìn Triệu Nhạc Thành: "Tôi sống ở Thành phố Minh Hải hai mươi năm, tôi thích chỗ này."
Triệu Nhạc Thành có hơi bất ngờ, Trát Chỉ Khách này chính là tội phạm truy nã hàng đầu của Thiên Tổ bọn họ, giết người như ngóe, hai tay tanh mùi máu.
Hai mươi năm trước, Trát Chỉ Khách bất chợt bặt vô âm tín, không ngờ lại định cư tại Thành phố Minh Hải này.
Chẳng qua ai có thể ngờ được nhân vật như thế lại sinh ra cảm tình với một thành phố đâu.
Chương 61: Tôi thích thành phố này (2)Trát Chỉ Khách có vẻ nhìn ra ý tưởng của Triệu Nhạc Thành, nhếch môi cười một tiếng, lần này nụ cười không hề quỷ dị chút nào, ngược lại rất chân thành.
"Tôi ở nơi này tản bộ, uống trà, buôn chuyện suốt hai mươi năm, tôi còn muốn tiếp tục."
"Vậy chờ ông còn mạng lại tiếp tục." Dạ Nha bên kia lạnh lùng nói.
Trát Chỉ Khách hờ hững phất tay với Dạ Nha: "Nhóc con ngu ngốc."
Những lời này của Trát Chỉ Khách tựa hồ có ám chỉ gì khác.
Triệu Nhạc Thành gật đầu: "Người đã già, luôn không muốn dịch ổ."
"Ông thì sao, Thực Thi Nhân?" Triệu Nhạc Thành lại quay đầu về phía một người đàn ông trung niên dáng dấp thật thà.
Thực Thi Nhân cười thành thật, sờ gáy chỉ ra một chỗ xa.
"Em gái tôi đi học ở đó. Nhóc kia rất bướng, nói thế nào cũng không đi, luôn nói ba mẹ nhất định sẽ trở về. Nếu như rời đi mà chẳng may ba mẹ về không tìm được mình thì làm sao. Nhưng tôi không dám nói với cô nhóc là ba mẹ đã chết từ lâu rồi, năm con bé mười tuổi bọn họ đã chết."
Lúc Thực Thi Nhân nhắc tới em gái của mình thì cười rất vui vẻ, tựa như một cậu nhóc to xác.
"Còn ông? Đồ Tể?" Triệu Nhạc Thành nhìn về phía một người mập mạp.
Mập mạp rất mập, mập đến mức không thấy mắt đâu. Mập mạp mặc một cái quần đùi lớn, chân đi dép xỏ ngón, nửa người trên đeo tạp dề bếp dính đầy dầu mỡ, thịt mỡ béo ngấy tràn cả ra ngoài.
Gã béo nheo mắt chỉ cách đó không xa: "Tiệm bánh bao của tôi ở bên kia, kinh doanh gần mười năm, làm ăn không tệ."
Triệu Nhạc Thành gật đầu một cái, tay phải thành kiếm chỉ hư không: "Khởi."
Từng luồng gió xoáy loại nhỏ hình thành dưới chân đám người, chậm rãi nâng bọn họ tới giữa không trung.
"Chúng ta không phải đi chịu chết, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là tạm thời ngăn trở thứ trên trời rơi xuống mặt đất. Còn chuyện chặn đánh, tôi đã thông báo Nhân Tổ rồi, tin rằng Thanh Y Hậu không lâu nữa sẽ đuổi tới."
Nghe Triệu Nhạc Thành nhắc tới Thanh Y Hậu, mọi người đều lộ ra vẻ mặt tôn kính.
"Vị kia thật sẽ đến kia sao?" Huyết Nương Tử đứng chung lốc xoáy với Triệu Nhạc Thành hỏi.
Lúc này, vẻ mặt cô ta rất ao ước, tựa như một cô thiếu nữ tư xuân vậy.
"Người khác tôi không rõ, nhưng Thanh Y Hậu đại nhân nhất định sẽ tới." Triệu Nhạc Thành kiên định nói, tựa như đây là chuyện đương nhiên.
Trong một tứ hợp viện yên tĩnh độc đáo của Yến Kinh.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ áo dài màu xanh, tóc vén lên trên đỉnh đầu, cố định lại bằng một cây trâm gỗ đơn giản đang trông về nơi xa.
Kiểu ăn mặc như vậy có thể sẽ bị tưởng thành kẻ điên trong xã hội này, hơn nữa áo dài thế kia đã không phải người của thời đại này có thể điều khiển nổi.
Cho dù khí chất hay khuôn mặt của một người tốt đến mức nào, mặc lên áo dài như vậy đều sẽ khiến người khác cảm thấy thiếu đi chút gì đó.
Nhưng người đàn ông này rất khác biệt, anh ta mặc áo dài màu xanh trên người, mang đến một cảm giác rất đặc biệt cho người khác.
Sinh ra đã hoàn hảo, dường như anh ta cần thiết phải mặc quần áo như thế, bộ quần áo này chính là được may dành riêng cho anh ta.
“Thanh Y.” Một giọng đàn ông dịu dàng vang lên trong căn phòng.
Tiếp theo đó, một thanh niên nho nhã mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, cài một cây bút máy trên túi áo trước ngực xuất hiện ở cửa.
Trong tay người thanh niên đó đang ôm một chiếc laptop, vẻ mặt hơi nặng nề.
Người nọ được xưng là Thanh Y kia quay đầu lại, thoáng nhìn thanh niên nho nhã nhưng không lên tiếng, tuy nhiên khóe miệng khẽ nở nụ cười thản nhiên, khiến người ta cảm thấy như đang tắm gió xuân.
Thanh niên nho nhã đi mấy bước tới trước mặt Thanh Y, quay mặt laptop về phía Thanh Y.
“Anh thấy thế nào?”
Trên màn hình laptop trong tay cậu ta có một tấm ảnh phóng to, chính là cảnh tượng toàn thân Huyết Tu La giáng xuống trên bầu trời thành phố Minh Hải.
Thanh Y chăm chú nhìn tấm hình rất lâu.
“Huyết Vân Đại Trận, Huyết Tu La.” Thanh Y thốt ra một câu như vậy.
“Cần đi không?”
Thanh Y gật đầu: “Chắc chắn phải đi.”
Thanh niên nho nhã suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Có mấy phần thắng?”
Thanh Y ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đưa tay phải ra làm ký hiệu ok giữa không trung.
Vẻ mặt thanh niên nho nhã mừng rỡ: “Ba chiêu là được ư?”
Thanh Y lắc đầu.
Cậu ta thấy Thanh Y lắc đầu, đột nhiên sắc mặt trở nên nặng nề: “Chẳng lẽ chỉ có ba phần thắng?”
Thanh Y lại lắc đầu, thanh niên nho nhã thở phào, trong lòng nhẹ nhõm đi không ít.
Thanh niên nho nhã nhìn động tác này của Thanh Y, có chút thắc mắc hỏi: “Không phải ba chiêu cũng không phải ba phần, vậy ý nghĩa động tác tay này của anh là gì thế?”
“Ba mươi năm.” Thanh Y thờ ơ nói.
“Anh làm như vậy là ý ba mươi năm sao?” Trong lòng thanh niên nho nhã không nhịn được phỉ nhổ.
“Cái gì ba mươi năm?” Cậu ta cảm thấy hơi khó hiểu.
“Đánh thắng Huyết Tu La, tu vi lùi ngược ba mươi năm.”
Chương 62: Bắt buộc phải chết“Gì cơ? Nghiêm trọng tới cỡ này.” Giọng nói của thanh niên nho nhã lập tức nâng cao tám độ, sắc mặt đỏ bừng.
“Không được, anh không thể đi, từ trận chiến Phong Thần Nhai, cao thủ bậc nhất của Hoa Hạ ta bị chết và bị thương gần hết, nếu bây giờ tu vi của anh lại lùi ngược ba mươi năm, e rằng đám ngưu ma xà thần đều sẽ bắt đầu hành động.”
Thanh niên nho nhã lên tiếng với vẻ mặt kích động, giọng điệu cực kỳ kiên quyết.
Thanh Y lại không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: “Hãy chuẩn bị đi, lập tức xuất phát.”
“Rốt… rốt… rốt cuộc anh có nghe tôi nói chuyện không đấy?” Thanh niên nho nhã tức giận hỏi.
Thanh Y gật đầu, tỏ ý mình đã nghe thấy lời của cậu ta.
“Dùng Lưu Vân Thoa, như thế tốc độ sẽ nhanh chút.” Thanh Y nói xong lập tức đi về phía căn phòng.
“Gì cơ, Lưu Vân Thoa? Anh điên rồi, Lưu Vân Thoa tiêu hao lớn như vậy, anh sợ bản thân mình chết không đủ nhanh sao?” Thanh niên nho nhã gào thét với bóng lưng của Thanh Y.
Thành phố Minh Hải, sân thượng bệnh viện Hoài Nghĩa.
Gió lốc bắt đầu cuồn cuộn dâng lên không trung, Trát Chỉ Khách nhìn cơn gió lốc rồi khẽ gật đầu với vẻ mặt khâm phục: “Ông Triệu, ông dùng Ngự Phong Quyết này càng lúc càng thành thạo rồi.”
Triệu Nhạc Thành cũng không tiếp lời, chỉ ngẩng đầu lên nhìn vật to lớn trên bầu trời kia.
Cùng với khoảng cách ngày càng gần, mọi người mới cảm nhận được sát khí và máu tanh ngút trời truyền đến từ trên người Huyết Tu La, thần hồn mọi người đều bị chấn động.
Còn cách xa như vậy, nhưng áp lực như sóng lớn vỗ bờ này khiến họ hít thở có chút khó khăn.
Ngọc Hư Tử cười khổ một tiếng: “Chúng ta thế này có khác gì tự tìm đường chết đâu?”
Triệu Nhạc Thành cũng bày ra vẻ mặt đau khổ, đánh giá sai lầm về thực lực của Huyết Tu La khiến ông ta biết có lẽ sự việc sẽ không phát triển như trong tưởng tượng của mình.
Triệu Nhạc Thành vốn muốn giữ chân tên đó trên bầu trời được một khoảng thời gian cũng tốt, không cần liều mạng, chỉ cần kéo dài tới khi Thanh Y Hầu tới đây, vậy coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Bây giờ xem ra, e rằng muốn hoàn thành nhiệm vụ này có hơi kẻ ngốc nói mê rồi.
Triệu Nhạc Thành nhìn thoáng qua Huyết Nương Tử ở bên cạnh, lại quay đầu nhìn đồ đệ của mình cùng Dạ Nha đang ở cách đó không xa, giơ tay lên rồi đè mạnh xuống.
Huyết Nương Tử trông thấy hành động của Triệu Nhạc Thành, cau mày lại hỏi một cách cảnh giác: “Ông già ông làm gì vậy?”
Ngay khi Triệu Nhạc Thành đè tay xuống, Huyết Nương Tử bất ngờ bị một cơn gió mạnh cuốn ra ngoài, Dạ Nha cùng thiếu nữ cách đó không xa cũng chung cảnh ngộ, bị gió mạnh cuốn vào bên trong gió lốc ném lên cao.
Ba người rơi nhanh xuống dưới, Huyết Nương Tử đang ở giữa không trung nổi trận lôi đình: “Ông già chết tiệt, ông làm gì thế hả?”
“Các người vẫn còn trẻ.” Giọng nói thản nhiên của Triệu Nhạc Thành vang lên trong không trung.
Đồ Tể mập mạp nhìn hai người đang rơi xuống, giơ dao phay trong tay lên với vẻ mặt buồn bã.
“Ông ơi, tôi cũng còn trẻ.”
Triệu Nhạc Thành lườm Đồ Tể: “Năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi?”
Đồ Tể vốn định nói ba mươi tuổi, tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt thản nhiên kia của Triệu Nhạc Thành, đột ngột thay đổi chủ ý.
Đồ Tể thở dài: “Ngày mai đón sinh nhật sáu mươi lăm tuổi.”
Triệu Nhạc Thành gật đầu: “Sáu mươi lăm tuổi rồi à, có thể chết được rồi.”
Ba người rơi xuống sân thượng, nhìn đám người Triệu Nhạc Thành cách mình càng lúc càng xa, siết chặt nắm đấm nhưng lại không thể làm gì được.
Không đạt được Du Dạ Cảnh thì không thể sử dụng khinh công, mà đạt tới Kim Cương Cảnh có thể bay được như Triệu Nhạc Thành hoàn toàn là bởi vì ông ta tu luyện công pháp ‘Ngự Phong Quyết’.
Thiếu nữ nước mắt giàn dụa nhìn lên trời.
“Sư phụ!” Cô ta hô lên một tiếng, có lẽ cũng biết rằng đây có thể là lần cuối cùng mình gặp được sư phụ.
Huyết Nương Tử nhìn bầu trời, một hồi lâu mới thở dài nặng nề: “Ai cũng không muốn chết, chỉ có điều bắt buộc phải chết mà thôi.”
Dạ Nha nắm chặt tay nắm của dao nhỏ sau eo, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trên trời, đột nhiên Huyết Tu La vẫn luôn yên lặng đứng giữa không trung mở mắt ra, trong đôi mắt đỏ tanh, từng lớp sương máu giống như thật chất toả ra, ngưng tụ không tan giữa không trung.
Huyết Tu La nhìn phía xa, những phù văn quái lạ phủ đầy trên người chợt sáng lên.
“Đây là khí tức của vương.” Niềm vui phát ra từ trên người Huyết Tu La, thân xác khổng lồ đáp xuống mặt đất.
Bóng tối trên đỉnh đầu khiến tất cả mọi người trong gió lốc đều thay đổi sắc mặt, thân xác khổng lồ như vậy đáp xuống mặt đất, không cần dùng bất cứ thủ đoạn nào, cứ đi dạo bừa bãi một vòng như thế, có lẽ tàn phá một nửa thành phố Minh Hải rồi.
Triệu Nhạc Thành nhìn bàn chân khổng lồ của Huyết Tu La, sắc mặt âm trầm không rõ, sau cùng ông ta thở dài: “Thôi, thôi, cũng ngần này tuổi rồi, có điều gì đáng lưu luyến nữa đâu.”
Chương 63: Anh Tiêu Trần, xông lênMột luồng khí thế ngút trời bùng nổ từ trong cơ thể Triệu Nhạc Thành, gió xoáy đang bao bọc mọi người bắt đầu nở phình ra với tốc độ cực nhanh.
“Chặn lại nó, không được để nó đáp xuống đất.” Triệu Nhạc Thành nói xong, khí thế quanh người lại dâng cao, từng lớp sương máu bùng nổ từ trên người Triệu Nhạc Thành, thoáng chốc nhuộm đỏ khắp người.
Đám người Ngọc Hư Tử không nỡ quay đầu lại nhìn.
Triệu Nhạc Thành điều khiển gió lốc đang không ngừng phình to, chia chúng thành hai nhóm, lần lượt tách ra đi tới hai lòng bàn chân của Huyết Tu La.
Gió xoáy không ngừng phình to giống như từng con trăn lớn lăn tròn vặn vẹo, khí thế cuồn cuộn.
Mười cơn gió lốc bắt đầu hợp lại thành hai, dưới chân trái phải của Huyết Tu La mỗi bên có một cơn gió lốc.
Triệu Nhạc Thành nhìn kiệt tác của chính mình nở nụ cười vui mừng: “Có lẽ tôi đã hơi hiểu được những tiền bối mãi mãi chôn mình ở Phong Thần Nhai đó, tại sao bọn họ có chết cũng không chịu lui rồi.”
“Giúp các ngươi thêm một phen.”
Triệu Nhạc Thành nói xong, trong miệng phun ra một mảnh sương khói màu đỏ, sương khói chảy về phía dưới như một thác nước.
Tay của Triệu Nhạc Thành múa may vài cái trong sương khói màu đỏ, sương khói bị chia thành rất nhiều phần, bắn về phía mấy cơn gió lốc kia với tốc độ cực nhanh.
Khoảnh khắc sương máu tiếp xúc với gió lốc lập tức bị nhuộm thành màu đỏ, gió lốc bị nhuộm đỏ giống như một con trăn nuốt trời, khí thế càng thêm hào hùng vô tận.
Triệu Nhạc Thành làm xong hết thảy mọi thứ, chậm rãi nhắm mắt lại, rơi xuống mặt đất.
“Mình thật lợi hại.” Đây là câu nói cuối cùng của Triệu Nhạc Thành.
Trên thế giới luôn có một số việc, bản thân bạn để ý tới nó, nhưng có lẽ trong mắt người khác, chuyện này có thể chỉ là một trò cười.
Ví dụ như tình huống bây giờ.
Hai cơn gió lốc khổng lồ trông có vẻ ngập tràn uy lực không gì ngăn nổi, nhưng tốc độ Huyết Tu La rơi xuống mặt đất lại không hề thay đổi.
Điều này cũng giống với việc trong lúc bạn đi bộ, dưới chân bỗng xuất hiện mấy con kiến, chúng liều mạng ngăn lại phía trước bước chân của bạn, muốn bạn dừng lại.
Lúc này bạn sẽ làm như thế nào? Thậm chí bạn cũng không thèm nhìn tới mấy con kiến ấy.
Tuy tình hình hiện tại không tới nỗi tuyệt vọng như vậy, nhưng chắc chắn cũng không mấy lạc quan.
Cùng lắm chính là con kiến biến thành một cành cây mục nát, cần phải dùng nhiều sức mạnh hơn mà thôi.
Gió lốc cố đỡ lòng bàn chân của Huyết Tu La, nhưng tốc độ đáp xuống của Huyết Tu La chỉ chậm hơn một ít.
“Ông đây giết heo hết cả đời, đến cuối cùng lại phải bị một đạp giẫm chết, đây là đạo lý gì chứ?” Lúc này, mắt tai miệng mũi của Đồ Tể không ngừng chảy máu tươi, khiến lão ta trông như ác quỷ.
Đồ Tể nói xong, dao phay trong tay lão ta điên cuồng vung vẩy, từng đường đao quang màu trắng bổ vào trong gió lốc, khiến khí thế của cơn gió lại tăng thêm vài phần.
Tình huống của những người còn lại cũng không tốt hơn Đồ Tể bao nhiêu, mặt mày đều đầy máu tươi.
Bọn họ sử dụng tất cả sức mạnh để duy trì gió lốc, khiến nó không đến mức bị hai bàn chân đạp vụn trong nháy mắt.
Mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng khi nhìn thấy hai bàn chân đó, phải làm thế nào mới có thể đối phó vật khổng lồ như vậy?
Trước biệt thự của nhà họ Tiêu, Tiêu Trần lộ ra chân thân là bộ xương khô, nhìn Huyết Tu La ở trên bầu trời phía xa.
Chợt chân phải của Tiêu Trần giẫm thật mạnh lên mặt đất.
‘Ầm ầm! ’
Mảnh đất bị Tiêu Trần đạp rung chuyển ‘ầm ầm’ giống như sấm sét gào thét.
Lấy chân phải Tiêu Trần làm trung tâm, mặt đất bắt đầu nứt vỡ, từng vết nứt lớn đáng sợ lan tràn khắp bốn phía.
Những vết nứt lớn đáng sợ này kéo dài đến phía trước biệt thự mới dừng lại, sắc mặt Mặc Tiêu Tiêu trắng bệch khi nhìn mấy vết nứt đó.
Nhưng có vẻ như Vương Đa Đa bên cạnh không hề sợ hãi, ngược lại khoa tay múa chân nhìn Tiêu Trần đang trong dáng vẻ một bộ xương.
“Anh Tiêu Trần, tài giỏi quá.” Vương Đa Đa ngậm ngón tay, trong mắt ngập tràn ngôi sao nhỏ.
Tiêu Trần nhìn vết nứt dưới chân, chiếc đầu lâu bóng loáng hài lòng gật đầu.
“Tụ, Tà, Thôn, Thiên.”
Tiêu Trần nói ra bốn chữ này ra cứ một chữ lại dừng một lát, đến khi thốt ra chữ Thiên cuối cùng, tử khí bao trùm trên người như thể sống lại.
Tử khí bắt đầu bong ra từng mảng trên người Tiêu Trần, sau đó rời khỏi cơ thể hắn, giống như một dòng nước suối chậm rãi chảy vào trong những vết nứt do hắn giẫm mạnh một cú lên mặt đất.
Cùng với việc tử khí trên người Tiêu Trần hoàn toàn bong ra, mấy vết nứt khổng lồ dưới đất cũng bị rót đầy toàn bộ.
Nếu bây giờ nhìn từ trên cao xuống nơi này, sẽ phát hiện nơi đây đã hình thành một trận pháp hình tròn quái dị khổng lồ lấy Tiêu Trần làm trung tâm.
Còn vết nứt lớn bị rót đầy tử khí kia, uốn lượn thoạt nhìn rất lộn xộn rối mắt, nhưng trong đó lại có một quy luật không thể diễn tả bằng lời.
Chương 64: Anh Tiêu Trần, xông lên (2)Có vẻ vết nứt màu đen như thể phù văn của trận pháp hình tròn, khiến cả trận pháp tràn đầy một cảm giác âm tà và bí hiểm.
Tiêu Trần nhìn mấy vết nứt to dưới lòng bàn chân, đột nhiên trong hốc mắt trống rỗng của đầu lâu bắn ra ngọn lửa màu xanh khiến người khác kinh ngạc.
“Lâu lắm rồi không sử dụng đao, cũng không biết có thụt lùi hay không?”
Chân trái Tiêu Trần nhẹ nhàng giẫm lên hư không, nơi đó như có bậc thang vô hình, đỡ lấy bàn chân hắn một cách vững vàng, khiến hắn không tới mức bị hụt chân.
Tiêu Trần nhấc chân phải lên, đi về phía hư không.
“Lại đây.” Tiêu Trần nhìn Huyết Tu La trên bầu trời, khẽ nói một câu.
Giọng nói của Tiêu Trần lan khắp xung quanh trống trải này, vang dội hồi lâu, không muốn tan đi.
Ngay khi Tiêu Trần vừa dứt lời, bỗng nhiên những vết nứt lớn dưới chân kia bắt đầu rung chuyển.
Từng luồng khí đen bất ngờ xông ra từ miệng vết nứt như núi lửa phun trào.
Cùng lúc đó âm khí, tà khí của toàn thành phố Minh Hải bắt đầu tụ lại đổ dồn về phía nhà của Tiêu Trần.
Khí đen bỗng chốc tràn ngập cả trận đồ, bước chân Tiêu Trần không ngừng bước đi lên hư không.
Chúng đi theo chân Tiêu Trần như hình với bóng, liên tục cuộn trào.
Khí đen dâng trào, không ngừng thay đổi hình dáng, sau cùng dường như chúng đã tìm được mục tiêu.
Cuối cùng khi khí đen biến thành dáng vẻ của một con mãng xà thì ngừng lại.
Ngay khi con mãng xà đầu tiên được hình thành, chúng bắt đầu sinh trưởng thành từng vùng lớn với tốc độ chóng mặt.
Đến cuối cùng, Tiêu Trần giẫm ra một bước, khí đen dưới chân đã biến thành dáng vẻ của mãng xà. Nhìn từ xa, như thể hắn đang giẫm trên một con trăn ẩn mình khổng lồ, hắn vừa đặt chân xuống, con trăn to hiện thân khiến quỷ thần cũng phải khiếp sợ.
Mãng xà càng sinh càng nhiều, cuối cùng sau khi chúng chiếm hết tất cả đất trống xung quanh cũng ngừng hoành hành sinh sôi.
Mặc Tiêu Tiêu nhìn cơ thể khổng lồ của con trăn được tạo bởi sương đen trước mắt, sắc mặt trắng tới mức dọa người.
Phải biết rằng, nơi này là khu biệt thự nổi tiếng của thành phố Minh Hải, ngoài những căn biệt thự chính ra, diện tích xanh hoá xung quanh cùng với các thiết bị đồng bộ thật sự rộng đến đáng sợ.
Mà giờ con trăn khổng lồ màu đen do khí đen hình thành này lại chiếm hết toàn bộ chỗ trống, đưa mắt nhìn sang, tất cả đều là thân mình khiếp người của nó.
Mặc Tiêu Tiêu nắm chặt bàn tay nhỏ của Vương Đa Đa, sợ rằng thằng nhóc nghịch ngợm quậy phá này xông ra ngoài, không cẩn thận khiến nó coi thành đồ ăn mà nuốt chửng.
Vương Đa Đa lại không hề sợ hãi khi chứng kiến cảnh tượng như ngày tận thế này, bởi đây là do anh Tiêu Trần tạo ra.
Có lẽ trong lòng con nít, người mình thích chính là anh hùng, cho dù họ có trở thành dáng vẻ nào, rốt cuộc anh hùng vẫn là anh hùng.
Vương Đa Đa vung vẩy quả đấm nhỏ, lớn tiếng hét lên: “Anh Tiêu Trần, xông lên.”
Huyết Tu La không hề dừng bước chân đang rơi xuống, gần như mọi người đều đã sử dụng hết sức mạnh, sống chết chẳng qua chỉ trong nháy mắt.
“Ôi, ở chỗ ông Vương còn một ít Bích La Xuân loại tốt, đáng tiếc đến cuối cùng cùng tên khốn keo kiệt đó cũng không cho ông đây nếm thử một ngụm, khụ khụ.” Trát Chỉ Khách ho ra một ngụm máu tươi lớn, vô cùng tức giận nói.
Bây giờ, có lẽ trong tất cả mọi người Thực Thi Nhân là kẻ có tình trạng thê thảm nhất, quần áo trên người gã đã bị máu tươi thấm ướt, trên gương mặt thật thà chất phác xuất hiện từng vết rạn, giống như đồ sứ sắp vỡ vụn.
“Nhóc con, em gái cậu đã có bạn trai chưa, tôi có một đứa cháu trai rất tuấn tú, nhân phẩm tốt lại giàu có, giới thiệu cho em gái cậu làm quen một chút, cậu thấy sao hả?” Đồ Tể thở hổn hển.
“Chẳng ra sao.” Thực Thi Nhân quay đầu cãi Đồ Tể một câu.
“Xí.” Đồ Tể khó chịu phun một ngụm nước bọt: “Đừng thấy ông đây là người bán bánh bao, nhưng ông đây có tiền, chờ trăm năm sau, số tiền kia sẽ thuộc về cháu trai đó của tôi, em gái cậu gả tới đây, đó chính là có số hưởng, thời buổi bây giờ đi đâu tìm được một việc tốt như vậy chứ?”
“Ông đây cũng có tiền.” Thực Thi Nhân thờ ơ đáp lại một câu.
“Khụ khụ.” Đồ Tể phun ra một ngụm máu.
“Đó là gì vậy?” Trát Chỉ Khách hoảng hốt hét lên.
Đồ Tể đang hộc máu ngước mắt nhìn về phía đó, thịt mỡ trên mặt không ngừng run rẩy, thậm chí còn quên luôn cả việc phun máu.
Tiếng hét này của Trát Chỉ Khách thu hút sự chú ý của mấy người xung quanh.
Mọi người đưa mắt nhìn theo Trát Chỉ Khách, đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngạc nhiên đến nỗi thốt không nên lời.
“Mãng… mãng xà?” Đồ Tể lắp bắp hỏi Thực Thi Nhân.
Vết nứt trên mặt Thực Thi Nhân lại tăng thêm một ít, nghe thấy Đồ Tể nói, cũng có chút không chắc chắn nói: “Có… có lẽ là vậy.”
Chương 65: Ta có thể giết chết Tu La bằng một đaoMột con trăn màu đen khổng lồ đang ngóc đầu lên trước mặt mọi người, con ngươi dựng thẳng màu đỏ trong đôi mắt màu vàng kim không hề có cảm tình.
Bị con ngươi dựng thẳng hoàn toàn không chút tình cảm này liếc nhìn, trong lòng mọi người đều lạnh buốt, trái tim như bị treo lên.
“Hình như trên đầu con trăn có người?” Đồ Tể có chút không chắc chắn hỏi.
Trát Chỉ Khách lau máu tươi chảy ra từ trong mắt, nhìn chằm chằm về phía đó, cuối cùng cũng nhìn rõ thứ nhỏ bé màu trắng trên đầu trăn đen.
“Bộ xương… bộ xương khô.” Trát Chỉ Khách hơi lắp bắp nói.
“Đây là yêu quái sao?” Đồ Tể có chút không chắc chắn hỏi.
Đồ Tể vừa dứt lời, đã bị người ta tát một nhát thật mạnh lên mạnh.
Một cú tát này phải nói là rất dùng sức, trực tiếp tát cho cơ thể to con mập mạp của Đồ Tể hất văng ra ngoài, lần này trực tiếp bay thẳng ra khỏi gió lốc, rơi xuống mặt đất.
Mọi người nhìn thấy tên mập bị tát bay, hơn nữa hình như cũng không bị thương gì, trong lòng đều chấn động, không phải họ không muốn rời khỏi gió lốc, mà là không thể rời đi.
Vì bây giờ họ gần như đã sử dụng hết sức mạnh, ở lại trong lòng gió lốc khá an toàn, đột ngột xông ra ngoài có thể sẽ trực tiếp bị bên ngoài gió xoáy ác liệt xé vỡ vụn.
“Yêu quái à, cả nhà ngươi đều là yêu quái.” Một giọng nói vang lên.
Mọi người trông thấy bộ xương biết nói chuyện kia như nhìn thấy ma. Bộ xương trắng xoá như ngọc, tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, lại mang đôi chút mùi vị thần thánh. Điểm tỳ vết duy nhất chính là hình như xương bắp chân trái của bộ xương này bị thiếu sót, được thay bằng một luồng khí đen.
“Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy hả?” Tiêu Trần thấy mấy người họ nhìn mình chăm chú, bực bội lên tiếng.
“Đại tiên…”
Trát Chỉ Khách vẫn chưa nói xong, trên mông đã bị đá một cú, cả người bay ra khỏi gió lốc.
“Cả nhà ông mới là đại tiên, tôi nhổ vào.” Tiêu Trần nghiến răng nghiến lợi không vui nói.
Nháy mắt cơ thể Tiêu Trần đã lao tới bên cạnh Thực Thi Nhân, quan sát giây lát rồi hơi thất vọng nói: “Vừa rồi nghe tên mập kia nói mày có em gái, vốn còn muốn làm quen, nhưng nhìn dáng vẻ mày như vậy, e rằng em gái mày cũng chẳng xinh đẹp gì cho cam.”
Thực Thi Nhân hơi không vui nói: “Em gái tao là người đẹp số một.”
Tiêu Trần đạp một chân lên mông Thực Thi Nhân, đá gã bay ra ngoài: “Người đẹp thì đã sao? Một bộ xương khô như ông đây còn có thể làm chút gì đó sao?”
‘Đồ điên, mày biết bản thân mình là bộ xương khô còn hỏi thăm em gái tao. ’ Đây là suy nghĩ trong lúc Thực Thi Nhân bay ra khỏi gió xoáy.
Tiêu Trần đánh bay tất cả mọi người ở trong gió lốc ra ngoài theo cách này, còn về phần những người này có bị té chết hay không, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới.
Chờ đến khi Tiêu Trần nghĩ ra chuyện này, ông lão cuối cùng cũng đã bị hắn đá văng ra ngoài.
Tiêu Trần liếc nhìn tất cả mọi người đã biến mất không thấy bóng dáng, trong lòng chùng xuống: “Liên quan gì tới mình chứ, ha ha.”
Tiêu Trần quay lại đỉnh đầu trăn đen, tay phải vung vẩy lên xuống: “Lên, lên, lên nữa, được rồi, dừng lại.”
Cơ thể khổng lồ của trăn đen dừng lại, lúc này Tiêu Trần đứng cao hơn Huyết Tu La một ít.
Hắn cúi đầu nhìn Huyết Tu La, không nhịn được cảm thán một tiếng: “Mẹ nó đúng là cay mắt.”
Sau khi trăn đen khổng lồ xuất hiện, Huyết Tu La đã ngừng rơi xuống, gã nhìn cơ thể cồng kềnh của trăn đen kia cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc dao động nào.
Mãi tới khi Tiêu Trần đi đến phía trên của Huyết Tu La, cuối cùng gã cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Thú gác cửa của Minh phủ, Thôn Thiên Mãng?”
“Ồ, thằng nhóc cũng có chút kiến thức, thế mà lại biết thú gác cửa Minh phủ.” Tiêu Trần hơi bất ngờ, trong điển tích chưa từng xuất hiện Tu La đại thế giới. Ngay cả trong sách cổ cũng không hề ghi chép tỉ mỉ về những chuyện có liên quan tới đại thế giới này. Gần như Tu La chưa từng xuất hiện, làm sao gã biết về thú gác cửa của Minh phủ nhỉ?
“Đáng tiếc, chẳng qua chỉ được tạo ra từ âm khí, không có bất cứ lực sát thương nào đối với Tu La tộc của tao.” Huyết Tu La lắc chiếc đầu to lớn, có chút đáng tiếc nói một câu.
Tiêu Trần cảm thấy thú vị: “Đều nói Tu La tộc này ham giết chóc, chiến đấu, bây giờ xem ra quả nhiên không sai.”
Thôn Thiên Mãng là thú gác cửa của Minh phủ, thực lực tuyệt đối không thua kém ba Đại Minh Tư của Minh bộ.
Nếu Huyết Tu La đã biết đến Thôn Thiên Mãng, thế thì chắc chắn cũng hiểu rõ thực lực của nó, mà bây giờ gã lại cảm thấy thất vọng chỉ vì Thôn Thiên Mãng đang ở trước mắt này không phải là hàng thật, ý chí chiến đấu dũng mãnh chảy trong người này thật đúng danh bất hư truyền.
Tiêu Trần sờ quả đầu sáng bóng của mình: “Tên to con, mày tự mình lùi lại hay muốn tao đánh mày trở về.”
Chương 66: Ta có thể giết chết Tu La bằng một đao (2)“Ha ha ha.” Huyết Tu La nghe xong lời này của Tiêu Trần, bỗng cười lớn.
“Chỉ dựa vào mày sao? Tu La tộc bọn tao trời sinh đã miễn dịch với sự tấn công của âm khí. Ngay cả tử khí của Minh bộ, lực sát thương cũng có hạn đối với bọn tao, dựa vào cái gì một âm vật như mày dám nói lời này?” Huyết Tu La bật cười, dường như nghe thấy chuyện nực cười.
Tiêu Trần nghĩ một chút: “Xem ra Tu La tộc là khắc tinh trời sinh của mấy tên Minh bộ kia, điều này cũng có thể giải thích năm đó Hạo Nhiên đại thế giới xuất hiện Tu La, tại sao Minh bộ còn căng thẳng hơn cả những người năm đó của Hạo Nhiên đại thế giới nhỉ?”
Tiêu Trần nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười vui vẻ.
“Nói cho mày biết một bí mật, thật ra tao sử dụng đao đấy.”
“Ồ, ha ha, con sâu nhỏ, mày muốn dùng đao gãi ngứa cho tao sao?” Huyết Tu La cười nhạo nói.
‘Ầm! ’
Ngọn lửa màu xanh trong mắt Tiêu Trần bắt đầu bùng cháy mãnh liệt, ánh lửa màu xanh xông ra khỏi vành mắt.
Tay phải Tiêu Trần giơ ngang trước ngực, xương ngón tay nhẹ nhàng uốn cong như đang nắm vật gì trong tay.
Một khí thế trời sinh hoàn mỹ tỏa ra từ trên người Tiêu Trần, hắn yên lặng đứng đó như cây thông già, không vui không buồn.
“Tao có thể giết chết Tu La bằng một đao.”
"Ha ha, mày có một đao, đao của mày đâu?" Huyết Tu La cười giễu nói.
Tiêu Trần nhìn Huyết Tu La giống như nhìn một thằng đần: "Mày, cái thằng thiểu năng trời đánh này, lẽ nào mày không biết có loại cảnh giới gọi là: trong tay không đao, trong lòng có đao à? Bây giờ bổn Đại Đế đã là nhân đao hợp nhất, người ta thường gọi là đao nhân đấy."
"May mà bổn Đế không dùng kiếm." Đối với việc lúc trước quyết định dùng đao, Tiêu Trần luôn thấy may muốn chết. Dù sao xưng là ‘kiếm nhân’, thực sự có chút mất lịch sự.
Nhưng điểm mà Huyết Tu La chú ý hình như không phải là bản thân hai từ ‘đao nhân’ này:
"Thứ nhãi nhép ngông cuồng thiếu hiểu biết, mày vĩnh viễn cũng không thể hiểu rõ hai từ Đại Đế này có ý nghĩa như thế nào đâu. Mày đang sỉ nhục Đại Đế, sự ngông cuồng của mày đã chọc tao giận rồi đấy."
"Tôn thờ kẻ mạnh, trong đầu toàn bắp thịt chứ không não." Tiêu Trần nghĩ đến vài câu đánh giá ít ỏi về tộc Tu La ở trong sách.
"Uy nghi của Đại Đế sao có thể để mày mạo phạm hả, ít học thì đi chết đi."
Phù văn quanh người Huyết Tu La bắt đầu chuyển động, không ngừng tạo nên những bức tranh quỷ dị trên cơ thể gã.
Trong lòng Tiêu Trần nhiều ít gì cũng thấy có tí quái lạ, dù sao hắn cũng là một vị Đại Đế hàng thật giá thật, mà cái gã Huyết Tu La này, hình như lại là fan cuồng của Đại Đế.
Cảm nhận được sát khí và lệ khí trên người Huyết Tu La, Tiêu Trần cười nhạt, một luồng giao động kỳ dị từ trên cơ thể đột nhiên khuếch tán ra ngoài. Không khí chung quanh bắt đầu xuất hiện từ trận gợn sóng, giống như có đứa trẻ bướng bỉnh, ném một viên đá xuống mặt nước đang tĩnh lặng.
Gợn sóng này trong nháy mắt đã khuếch tán khắp toàn bộ thành phố Minh Hải.
Tiêu Trần chậm rãi giơ nắm tay phải trống không lên, miệng than nhẹ.
"Khả Nguyện Lai Phủ."
Vừa dứt lời, đỉnh núi Phượng Hoàng Sơn dâng lên một luồng sáng, dùng tốc độ cực nhanh bay tới chỗ Tiêu Trần.
...
Trên đỉnh núi Phượng Hoàng Sơn, chàng trai mặc áo xanh nhìn lên bầu trời, trong tay anh ta xách theo một thanh hiệp đao.
Hiệp đao: loại đao dài, có bản hẹp.
Hiệp đao: loại đao dài, có bản hẹp.
Hiệp đao này tên là Vô Gian.
Vô Gian là a tỳ địa ngục, cũng là tầng đau khổ nhất trong tám tầng địa ngục.
Theo truyền thuyết, âm hồn một khi bị đánh vào a tỳ địa ngục thì không cách nào thoát ra được, bởi vì không thể luân hồi, cho nên sẽ vĩnh viễn ở lại trong địa ngục, chịu đựng đau khổ.
Thanh Y nhẹ nhàng vuốt ve chuôi đao Vô Gian, ngước đầu lên nhìn hai quái vật khổng lồ trên bầu trời đỏ sậm, vẻ mặt có chút nghiêm nghị.
Thanh niên nho nhã mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng phía sau Thanh Y, nói: "Thanh Y, anh thấy thế nào?"
"Đứng đây nhìn thôi."
Thanh niên nho nhã ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn: "Ha ha, anh vẫn hài hước như vậy."
Thanh Y quan sát một lát, ngồi xếp bằng trên mặt đất, đặt Vô Gian ở ngang trên đầu gối.
Thanh niên nho nhã thấy thế, như có điều suy nghĩ gật gật đầu hỏi: "Tọa sơn quan hổ đấu à?"
"Đứng mỏi chân." Thanh Y không mặn không nhạt trả lời.
"Ể."
Thanh niên nho nhã cố nén xúc động muốn hộc máu, đi tới đi lui bên vách núi.
Đột nhiên, trong mắt cậu ta hiện lên một điểm màu trắng, thanh niên nho nhã tò mò nhìn xuống phía dưới.
Có đóa hoa nhỏ màu trắng đang nở rộ trên vách đá, trong veo mát lành, không tranh với đời.
Thanh niên nho nhã tò mò vòng xuống phía dưới, nhìn nhìn đóa hoa nhỏ đáng yêu ở trước mặt. Xung quanh Phượng Hoàng Sơn đều là vùng đất chết, sinh vật sống đã chết sạch, đóa hoa trắng nhỏ này sao còn có thể nở rộ được nhỉ.