Đại Địa Chủ

Chương 147

Tôn lão bản là một lão trung niên bụng bia rất phúc hậu, lúc cười rộ lên có chút giống phật Di Lặc, ngũ quan còn là thiên hướng chính khí, không có loại cảm giác nịnh nọt của thương nhân, cảm giác liếc mắt làm người chán ghét, cũng chỉ có người như vậy mới sẽ cam lòng buông tha tiền đồ phát triển rất tốt của quán trà.

Quán trà nằm vị trí ngay đầu đường giao nhau, ở đây người lui tới mỗi ngày rất nhiều, nghe nói thời điểm lượng người qua lại nhiều nhất, lưu lượng khách mà quán trà có thể tiếp đãi một ngày gần nghìn người.

Cứ như vậy bán đi, người ngoài như An Tử Nhiên cũng cảm thấy đáng tiếc thay Tôn lão bản, bất quá nếu đối phương không bán cũng sẽ không tiện nghi ông.

Tôn lão bản lập tức mời hai người ngồi xuống, lại bảo chưởng quỹ châm một bình trà ngon đến.

Quán trà của ông có thể mở đến bây giờ, không phải là không có trà ngon, chỉ là giá cả trà ngon cũng rất đắt, cho nên người uống cũng không nhiều lắm, ông cũng không có khả năng không để ý đến lợi ích giảm giá trà như quán trà đối diện.

Tôn lão bản là một thương nhân tương đối an phận, của cải cũng không nhiều, không có biện pháp tiêu xài thỏa thích như bọn họ, cho nên chỉ có thể đóng cửa.

Phó Vô Thiên bưng tách trà đưa đến trước mặt An Tử Nhiên.

An Tử Nhiên tiếp nhận uống một ngụm, nhìn về phía bọn người Tôn lão bản đang đánh giá nói rằng: “Tôn lão bản, ông trực tiếp ra giá đi?”

Tôn lão bản lần đầu tiên gặp được người sảng khoái như vậy, một hồi lâu mới phản ứng lại được, quan sát quần áo của hai người, vải vóc hiển nhiên cũng không phải người bình thường có thể mặc được, lại nhìn khí chất, là nhân trung xuất sắc nhất trong tất cả người mà ông đã từng gặp, đặc biệt là nam nhân bên cạnh thiếu niên, trên người mơ hồ còn có một tia khí tức khiến ông kiêng kỵ.

Suy nghĩ một hồi, ông vẫn cho giá hơi cao một chút, quán trà là tâm huyết của ông, nếu như không phải bất đắc dĩ, ông cũng sẽ không lựa chọn bán nó.

Năm đó để mua được quán trà này, Tôn lão bản gần như táng gia bại sản, sự thật chứng minh tiền vốn của ông chiếm được hồi báo, không ai so với ông nắm rõ giá trà nhất.

“Thành giao.”

An Tử Nhiên làm sao lại không biết tâm tư của ông, giá tiền này nằm trong dự liệu của hắn, thậm chí so với dự tính của hắn còn thấp hơn một chút, Tôn lão bản này ngược lại là một người thành thật, không có ý đồ thừa dịp lừa bịp tiền của hắn, thương nhân hành sự có nguyên tắc đã không còn thấy nhiều nữa.

Tôn lão bản thấy hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, ông cũng không có buồn bực vì mới rồi không nói một giá tiền cao hơn, ông biết làm người không thể quá tham lam, cái giá tiền này so với giá tiền người kia ra đã cao hơn nhiều rồi.

Sau khi đạt thành nhất trí, Tôn lão bản để tránh đêm dài lắm mộng, lập tức quyết định hiện tại ký kết hiệp nghị chuyển nhượng quán trà.

An Tử Nhiên cũng có ý nghĩ này, thời gian trước Cát Khiêm An nói cho hắn biết đã tìm được tửu lâu thích hợp, còn nói đến một chuyện thú vị.

Quán trà đối diện thật ra lại là sản nghiệp của Trác gia.

Trác gia là thương gia giàu có nhất Quân Tử thành, sản nghiệp dưới danh nghĩa của bọn họ liên quan đến rất nhiều phạm vi, mà quán trà cũng là hai năm gần đây mới phát triển.

Vì tóm được quán trà của Tôn lão bản, biến thành quán trà của Trác gia, Trác gia liền mở quán trà ở đối diện, đồng thời ỷ vào nhiều bạc tận lực đè thấp giá trà ác ý cạnh tranh, cuối cùng thành công làm cho quán trà Tôn lão bản không thể tiếp tục mở quyết định bán đi.

Người xuất hiện mua một tháng trước thật ra là người của Trác gia, vì để dùng giá thấp mua được quán trà của Tôn lão bản, Trác gia thậm chí đang âm thầm làm ra chút mờ ám, khiến cho không người nào dám mua quán trà của Tôn lão bản, sau cùng chỉ có thể lựa chọn bán cho bọn họ.

Đây hết thảy, Tôn lão bản tựa hồ cũng không biết gì.

Nếu như không phải là bọn hắn đột nhiên xuất hiện, hơn phân nửa ông sẽ đem quán trà bán giá thấp cho Trác gia.

Phó Vô Thiên đem ngân phiếu tùy thân mang theo lấy ra con số nhất định giao cho Tôn lão bản, “Tôn lão bản, đếm lại xem có đúng hay không.”

Tôn lão bản lại trực tiếp thu ngân phiếu, lắc đầu bật cười nói: “Nhị vị là người sảng khoái nhất quang minh nhất mà ta từng gặp, người như vậy tuyệt sẽ không gạt ta, hơn nữa ta cũng tin tưởng, đường đường là quận vương sẽ không vô duyên vô cớ gạt tiểu thương nhân như ta.”

Hai người đồng loạt nhìn về phía ông.

“Ngươi từng gặp qua bản vương?” Phó Vô Thiên không có che giấu.

Tôn lão bản vinh hạnh nói: “Năm kia, thời điểm quận vương khải hoàn hồi triều, tiểu nhân may mắn gặp qua trong một thoáng, đến bây giờ chưa từng dám quên, về phần vị công tử này, nói vậy chính là quận vương phi.” Ông nhìn về phía An Tử Nhiên.

An Tử Nhiên hơi cảm thấy ngoài ý muốn, so với trong tưởng tượng của hắn còn thông minh hơn, nghĩ điều này, hắn đột nhiên nhìn ông nói: “Tôn lão bản thông minh như vậy, có phải là đã sớm biết quán trà đối diện là do Trác gia mở hay không, cũng biết ngươi mua kia chính là người của Trác gia?”

Tôn lão bản cũng không lại che giấu, “Tiểu nhân chỉ có thể đoán được đại khái là quán trà nhà kia giở trò quỷ, nhưng vẫn chưa dám chắc là Trác gia.”

Sản nghiệp Trác gia đều có một đồ án mang tính dấu hiệu, thế nhưng quán trà đối diện lại không có, cho nên ông không đoán ra được, chỉ biết đối phương ở Quân Tử thành địa vị không nhỏ.

“Vậy mà ngươi còn muốn đem quán trà bán cho trác gia?”

Tôn lão bản đột nhiên lộ ra một mạc bất đắc dĩ, “Không bán không được, Trác gia tài đại khí thô, há là loại thương nhân tiểu đánh tiểu nháo như ta có thể ứng phó được, mặc dù biết sẽ tiện nghi bọn họ, thế nhưng nếu như quả thật không có ai muốn mua quán trà của ta, ta cũng chỉ có thể bán cho bọn họ.”

An Tử Nhiên càng cảm thấy thương nhân này rất thông suốt, “Tôn lão bản, sau này nếu có cơ hội, hy vọng chúng ta có thể hợp tác một lần.”

Tôn lão bản nháy mắt, trên trời rớt xuống nhân bánh không cẩn thận đáp ông hôn mê, thời điểm quán trà của ông đóng cửa vậy mà có thể leo lên cây cao Phó vương phủ này? Mặc dù có chút trì trệ, nhưng là có những lời này, sau này nếu có vấn đề gì có thể tìm đến Phó vương phủ, tin tưởng bọn họ cũng sẽ không cự tuyệt.

“Nhất định! Nhất định!”

Tôn lão bản kích động đến thiếu chút nữa liền cầm tay của An Tử Nhiên, may là trong nháy mắt ông nhớ đến thiếu niên trước mắt chính là quận vương phi, quận vương lại ở bên cạnh nhìn.

Tiễn bước hai người, chưởng quỹ và tiểu nhị phát hiện tâm tình của Tôn lão bản tựa hồ rất tốt, đặc biệt thời điểm biết quán trà đã được bán cho hai người kia thì càng tò mò hơn.

Bọn họ biết Tôn lão bản kinh doanh quán trà này đã mấy chục năm, nói bán đi trong lòng nhất định sẽ không nỡ, tâm tình tự nhiên sẽ không tốt, thế nhưng kết quả cùng bọn họ tưởng tượng lại bất đồng, lẽ nào đối phương ra giá rất cao?
Bình Luận (0)
Comment