“Những người này toàn bộ được thăng lên thượng phó, mỗi tháng tiền công tăng 500 văn, về sau nếu biểu hiện tốt thì vẫn có thể tăng tiếp, hy vọng chư vị không ngừng cố gắng.” Đọc xong cái tên cuối cùng, Thẩm quản gia thông báo. Cách Phó Vương phủ phân chia hạ nhân ra thượng phó hạ phó để quản lý không tồi, tuy rằng đều là hạ nhân, nhưng bọn họ nên được khích lệ, làm cho bọn họ về sau làm việc càng thêm dụng tâm.
Lời này vừa nói ra, những người được gọi tên lập tức lộ vẻ kinh hỉ. Thượng phó hay hạ phó không quan trọng, bởi vì nhà giàu ở Xương Châu tương đối ít, không như Quân Tử Thành. Bọn họ để ý 500 văn tiền kia, với mức sinh hoạt ở Xương Châu, 500 văn tiền có thể mua rất nhiều đồ, cải thiện điều kiện sinh hoạt trong nhà.
Những người khác hâm mộ không thôi. Có người bắt đầu hối hận, sớm biết sẽ được tăng nhiều như vậy thì bọn họ lúc trước nên nỗ lực làm việc, hôm nay bọn họ cũng sẽ được đứng phía trước.
Đáng tiếc không có chữ ‘nếu’. Sau này, người lười biếng không làm việc có lẽ sẽ tích cực hơn chút, hơn nữa bọn họ cũng phát hiện một sự thật đáng sợ.
Đó chính là người được gọi tên đều làm việc tương đối nghiêm túc. Hạ nhân trong An Bình sơn trang không có trăm thì cũng có sáu bảy mười người, nhiều người như vậy, lại không phải tất cả đều làm việc một nơi, nhưng Thẩm quản gia vẫn có thể chuẩn xác gọi ra, còn biết những gì họ ngày thường hay làm, sự thật này làm cho bọn họ thực khiếp sợ.
Thẩm quản gia rất có thể vẫn luôn âm thầm quan sát bọn họ. Nghĩ vậy, sắc mặt của không ít người trở nên trắng bệch, mình có nỗ lực hay không thì tự mình biết.
Có thưởng thì cũng có phạt. Thẩm quản gia lại gọi tên một số người. Những người này đều bị phê bình nghiêm khắc, bọn họ không ai không phải là lười biếng không làm việc, hoặc là ném việc cho người khác.
“Ba tháng tiếp theo, nếu ai vẫn biểu hiện không tốt, An Bình sơn trang không dưỡng phế vật, người đó tự mình thu thập đồ đạc rồi đi.”
Mấy hạ nhân bị giáo huấn xấu hổ cúi đầu.
Trong một góc, Tiểu Thanh phát hiện Thẩm quản gia không gọi nàng, nàng cũng lười biếng không làm việc, nhưng nàng không cảm thấy may mắn, lại càng kinh hoảng hơn.
Thẩm quản gia lần thứ hai mở sách, “Ba người cuối cùng bước lên phía trước.”
Mọi người đều chú ý tới hai chữ ‘cuối cùng’.
“Trương Nhị, Lưu Thúy Miêu, Tiểu Thanh.”
Lần này chỉ có ba người, vừa nghe đến ba cái tên, những người khác liền bừng tỉnh, xem ra đây mới là vở kịch lớn chân chính, bởi vì ba người này khá nổi ở An Bình sơn trang, chẳng qua là xú danh, xú nhất là Tiểu Thanh, chuyện của nàng vừa mới lan truyền ở An Bình sơn trang.
“Ba người lát nữa thu thập đồ đạc, rời An Bình sơn trang.”
Sắc mặt ba người lập tức thay đổi. Trương Nhị cùng Lưu Thúy Miêu không dám nói gì, bọn họ rõ ràng chuyện mình đã làm.
Lưu Thúy Miêu hỗ trợ ở phòng bếp, đây là phần công việc không tồi, nhưng nàng tay chân không sạch sẽ, thường xuyên lúc không có ai chú ý thì trộm đồ trong phòng bếp. An Bình sơn trang trả tiền công không thấp, nhà nàng lại chỉ có nàng cùng trượng phu, mỗi tháng tiền công tuyệt đối đủ cho hai người tiêu dùng.
Trương Nhị người này tay chân cũng không sạch sẽ. Hắn phụ trách quét dọn hoa viên, hoa viên có không ít hoa cỏ, tuy không phải đặc biệt trân quý nhưng đều không tồi, nếu bán đi thì một chậu hoa ít nhất có giá ba đến bốn trăm văn, đẹp một chút thì giá còn cao nữa. Trương Nhị ở sơn trang làm ba tháng, tổng cộng trộm ba bồn hoa, người khác có lẽ không phát hiện nhưng lại không thể gạt được Thẩm quản gia.
Chuyện hai người làm rất ít người biết, Thẩm quản gia không nói, chỉ đuổi họ đi. Hai người càng không thể nói ra trừ phi ngày sau không muốn sống ở Xương Châu nữa. Nhưng hiện giờ, An Bình sơn trang ở Xương Châu có danh khí không nhỏ, bọn họ bị sơn trang đuổi đi không thể không ai biết, về sau đi tìm việc khẳng định sẽ bị hỏi đến.
Nhất không phục chính là Tiểu Thanh, vừa nghe đến sơn trang muốn đuổi nàng đi, lập tức đứng ra, vẻ mặt vặn vẹo quát: “Ta không phục!” Tiểu Thanh gắt gao nhìn chằm chằm An Tử Nhiên đứng ở bậc thang.
Thẩm quản gia nhìn về phía An Tử Nhiên, chờ đợi hắn lên tiếng.
“Nói xem, ngươi nơi nào không phục?” An Tử Nhiên bình tĩnh hỏi.
Tiểu Thanh ngửa đầu, quật cường nhìn chằm chằm hắn nói: “Ta đã làm sai chuyện gì, vì sao ta lại bị đuổi đi.”
“Thẩm quản gia, ngươi nói cho nàng biết.”
Thẩm quản gia gật gật đầu, mới nói: “Lười biếng không làm việc, câu dẫn hạ nhân, phẩm hạnh bất chính, nửa đêm đến phòng của nam nhân, không tự ái, nói xấu sau lưng người khác, lắm mồm, xúi giục người khác gây sự, sơn trang không cần loại người này.”
“Ta không có!” Tiểu Thanh cảm nhận được ánh mắt trào phúng đến từ bốn phương tám hướng, rống to.
“Đó đều là bọn họ tự nguyện, dựa vào cái gì ta phải chịu trách nhiệm, chính bọn họ không kiềm chế được, chỉ có thể trách bọn họ, không liên quan đến ta. Các ngươi nói ta nửa đêm đến phòng của nam nhân, thuần túy là giả dối. Thân là nha hoàn, ta mang nước cho Quản công tử chẳng lẽ không đúng? Đến nỗi lắm mồm, ta thừa nhận ngẫu nhiên sẽ cùng những người khác bàn tán, nhưng xúi giục người khác thì tuyệt đối không có.” Tiểu Thanh vội vã thanh minh, nói ra mà chưa kịp suy nghĩ, kết quả những hạ nhân từng bị nàng mê hoặc sôi nổi phẫn nộ.
Bọn họ chịu không nổi sắc đẹp dụ hoặc, nhưng nếu không phải Tiểu Thanh chủ động câu dẫn, bọn họ cũng không có can đảm âu yếm, ban đầu còn có chút hạ nhân muốn cầu tình cho nàng, hiện tại biến thành chán ghét.
Không thể không nói, Tiểu Thanh khá thông minh, biết biện giải cho chính mình. Nhưng nàng không những phủi sạch lỗi của mình, còn kéo theo những người khác xuống nước, hành vi này thực dễ đắc tội người.
Những nha hoàn đã từng tán gẫu với nàng nghe nói như thế cũng càng thêm chán ghét, nữ nhân này căn bản không đáng đồng tình.
An Tử Nhiên nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi cảm thấy mình không làm sai, vậy dùng phương pháp khác để quyết định.”
“Phương pháp gì?” Tiểu Thanh hỏi, trực giác nói cho nàng không phải là chuyện gì tốt.
“Rất đơn giản, để mọi người biểu quyết, ai đồng ý để Tiểu Thanh tiếp tục lưu lại An Bình sơn trang thì giơ tay, nếu có hơn một nửa số người đồng ý, ta sẽ không đuổi ngươi đi.”
Tiểu Thanh sắc mặt đột biến, nếu nàng nhân duyên tốt thì khẳng định sẽ được ở lại, nhưng vừa rồi, nàng biết mình đã đắc tội những người đồng tình với nàng, đừng nói một nửa, có lẽ một phần mười cũng không được.
An Tử Nhiên nhìn nàng, “Sao nào?”
“Ta……” Tiểu Thanh há miệng thở dốc, lại nói không ra một từ để phản bác.
“Nếu không có ý kiến thì bắt đầu đi, đồng ý Tiểu Thanh lưu lại thì giơ tay.” An Tử Nhiên vừa nói vừa nhìn mọi người.
Hắn nói xong, phía dưới lại không có một người giơ tay. Thấy vậy, Tiểu Thanh tức khắc cảm thấy thập phần nan kham, nhưng nàng không cúi đầu, ngược lại oán hận nhìn những người này, tựa như muốn ghi tạc trong lòng khuôn mặt của mỗi người.
Đúng lúc này, trong đám người có một người giơ tay. Trong không khí yên tĩnh, cánh tay này thực bắt mắt, hơn nữa người giơ tay đứng đầu nên rất nhiều người thấy được. Mọi người nhìn lại, không cấm lắc lắc đầu.
An Tử Nhiên cũng thấy Kha Vũ, đối với hành động của nàng, hắn một chút cũng không ngoài ý muốn.
“Kha Vũ, ngươi điên rồi.” Tiểu Hồng đứng bên cạnh vội vàng kéo xuống.
Kha Vũ lại cố chấp giơ lên, “Ta không điên, ta cực kỳ thanh tỉnh.”
Tiểu Hồng hận sắt không thành thép, “Ngày hôm qua Tiểu Thanh nói thế nào với ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên sao?” Mệt nàng vừa rồi còn tưởng Kha Vũ nhất không có khả năng sẽ nhấc tay.
Kha Vũ cúi đầu, “Ta biết, nhưng ta……”
“Ta không cần ngươi đồng tình!” Tiểu Thanh phẫn nộ cắt ngang, Kha Vũ đồng tình với nàng sẽ chỉ làm nàng cảm thấy sỉ nhục, nàng mới không tin tưởng Kha Vũ sẽ tốt bụng như vậy, không ai biết, người làm nàng đố kỵ nhất chính là Kha Vũ, mỗi khi thấy bộ dạng thiên chân của Kha Vũ, nàng đều có xúc động muốn huỷ hoại.
Tiểu Hồng nhìn nàng một cái, hừ lạnh nói: “Kha Vũ, ngươi xem đi, ta sớm nói Tiểu Thanh căn bản không đáng ngươi đồng tình, nàng ta sẽ không cảm kích, huống chi bằng sức của một mình ngươi căn bản không thay đổi được sự thật.”
Kha Vũ biết, nàng biết Tiểu Thanh sẽ không cao hứng, nàng chỉ làm theo lương tâm thúc giục mà thôi, nàng không muốn tương lai phải hối hận nên mặc kệ có bao nhiêu người, nàng đều sẽ giơ tay.
Thẩm quản gia được An Tử Nhiên ra dấu, đứng ra. “Nếu nhân số chưa đến một nửa, các ngươi đi thu thập đồ đạc, tiền công tháng này lĩnh ở phòng thu chi, có người sẽ kết toán cho các ngươi.”
Trương Nhị cùng Lưu Thúy Miêu vội vàng rời đi, ở chỗ này lâu thêm một giây cũng cảm thấy thực mất mặt. Tiểu Thanh oán hận nhìn mọi người, xoay người chạy đi.
Himeko: tui gặp khá nhiều truyện có nhân vật có tâm lý vặn vẹo. Khi họ gặp một tâm hồn thuần khiết, sự đối lập làm họ phải nhìn thẳng vào sự xấu xa đen tối trong tâm hồn mình. Suy nghĩ cực đoan làm họ có xúc động muốn kéo người kia vào bóng tối với mình, tìm cảm giác an ủi.Lảm nhảm chút thôi chứ không có triết lý sâu xa gì đâu. Nv Tiểu Thanh làm tui nhớ đến những nv kiểu thế này, tâm huyết dâng trào nên viết vài dòng.)