Trịnh mẫu không phải người sấm rền gió cuốn, vì hạnh phúc của nữ nhi, bà sẽ không qua loa nửa điểm. Tuy rằng nữ nhi trước kia nói đời này sẽ không gả chồng, nhưng người mẹ nào cũng hy vọng thấy con cái có một gia đình hạnh phúc.
Bà mối Trương nhận được tin thì thật cao hứng. Trịnh mẫu nói muốn suy xét, nhưng mấy ngày cũng không trả lời, bà còn tưởng việc này thất bại. Nếu không phải Chúc gia ra tay hào phóng, nàng cũng sẽ không tiếp.
Bà mối Trương chưa từng nhận làm mối cho Trịnh Quân Kỳ, bởi vì tuổi nàng thật sự quá lớn, hai mươi bảy tuổi tuyệt đối là gái lỡ thì, hơn nữa nghe nói nàng cũng không đẹp lắm. Gái lỡ thì lại diện mạo bình phàm, trừ phi là nam nhân tang ngẫu hoặc ba bốn mươi tuổi cũng chưa thành thân mới muốn.
Bà mối Trương không muốn thanh danh hỏng nên vẫn luôn không tiếp, thẳng đến Chúc gia ra mặt.
Chúc gia Đại công tử năm nay cũng 34, tuổi không lớn lắm, mặc dù có một thê tử cưới hỏi đàng hoàng nhưng nàng hồng nhan bạc mệnh, 5 năm trước sinh hạ cho Chúc gia một nữ nhi rồi qua đời. Hiện tại, Chúc công tử chỉ có một nữ nhi vừa tròn 5 tuổi. Trịnh Quân Kỳ gả vào đó, nếu có thể sinh hạ nhi tử thì địa vị tuyệt đối sẽ rất cao.
Bà mối Trương bàn tính thực tinh. Nàng cảm thấy Chúc gia cùng Trịnh gia cũng coi như môn đăng hộ đối. Môn đăng hộ đối ở đây ngoài chỉ địa vị của hai nhà, còn chỉ hoàn cảnh của hai người đều không bình thường.
Một nam nhân từng thành thân cùng một nữ nhân hai mươi bảy tuổi cũng chưa gả được, nếu nàng có thể thấu hai người thành một đôi, thanh danh truyền ra, về sau người tới tìm nàng mai mối khẳng định sẽ rất nhiều, thấy thế nào cũng có lợi mà vô hại. Bà mối Trương cân nhắc rồi đồng ý, hiện tại xem ra, quyết định này không sai.
“Trịnh phu nhân, nếu Trịnh tiểu thư đáp ứng rồi, ngày mai ta sẽ thông tri Chúc gia.”
“Vậy làm phiền bà mối Trương.”
Ngày thứ hai, bà mối Trương quả nhiên mang đến tin tốt, Chúc gia cũng đồng ý để hai người gặp mặt trước. Nếu không có vấn đề thì bàn đến việc hôn nhân cũng không muộn. Dù sao tuổi hai người cũng không nhỏ, đã đợi nhiều năm như vậy, cũng không vội chút thời gian.
Nghe thấy tin này, Trịnh mẫu cũng thật cao hứng, nhưng nàng cũng biết Chúc gia vì sao sẽ đồng ý. Nữ nhi của nàng không giống các cô nương khác. Trước kia, khi Trịnh phụ còn trên đời, nữ nhi cũng giống các tiểu thư khuê nữ khác rất ít khi ra ngoài, ngẫu nhiên mới nghe Trịnh phụ kể chuyện làm ăn. Nhưng từ khi Trịnh phụ qua đời, nàng liền giống nam nhân thường xuyên xuất đầu lộ diện.
Tuy là vì Trịnh gia, nhưng Chúc gia có lẽ là lo nữ nhi nhiễm phải thói xấu. Huống chi Chúc gia Đại công tử còn có một nữ nhi năm tuổi. Vợ kế khi dễ con cái của thê tử trước nay không hiếm thấy.
Tuy rằng không vui khi nữ nhi bị người ta hoài nghi, nhưng Trịnh mẫu cũng cảm thấy chuyện này đủ chứng minh Chúc gia là gia tộc đàng hoàng, không phải nhìn trúng Trịnh gia mới muốn cưới nữ nhi của bà.
Khi biết chuyện, Trịnh Quân Kỳ không tỏ ra cao hứng, nàng nhìn nương đầy mặt vui mừng, trong lòng ngược lại có chút bất đắc dĩ, “Nương đừng chỉ lo cao hứng, bà mối còn nói gì nữa?”
Trịnh mẫu bình tĩnh lại, thật vất vả có người coi trọng nữ nhi, đối phương còn không phải dưa vẹo táo nứt, nàng đương nhiên cao hứng, “Bà mối nói, Chúc Đại công tử chuẩn bị đặt ghế lô ở một tửu lầu, đặt được rồi thì sẽ thông tri cho chúng ta. Đến lúc đó sẽ mời con.”
Trịnh Quân Kỳ gật gật đầu.
……
Trịnh Quân Kỳ không muốn nói chuyện này cho những người khác, bao gồm công nhân cùng chưởng quầy ở tiệm vải. Nàng biểu hiện không khác gì ngày thường, Phó Dịch cũng không cảm thấy có gì không đúng. Nhưng từ sau ngày đó, thời gian họ gặp nhau dần ít đi, Trịnh Quân Kỳ luôn rất bận rộn, ngẫu nhiên cách một hai ngày mới đến tiệm vải một chuyến.
Bà mối làm việc rất mau, hôm nay vừa mới nói, ngày hôm sau đã mang tin tức tới. Chúc gia Đại công tử đã đặt được ghế lô, thời gian là buổi trưa ngày kia.
Trịnh mẫu còn tưởng sẽ là buổi tối, nữ tử đi lại bên ngoài buổi tối sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, không ngờ Chúc gia Đại công tử còn chú ý tới điểm này. Còn chưa gặp mặt, Trịnh mẫu đã có chút vừa lòng, tiễn bà mối, khi Trịnh Quân Kỳ trở về, Trịnh mẫu liền nói lại cho nàng.
“An gia tửu lầu?” Trịnh Quân Kỳ không cấm lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Trịnh mẫu không thấy phản ứng của có gì không đúng, ngược lại thực vui sướng nói: “Đúng vậy, chính là tửu lầu ở Đông tập khu. Nghe nói ghế lô của An gia tửu lầu rất khó đặt, khó trách Chúc gia lại kéo dài thêm vài ngày, không ngờ hắn lại cố tình đặt chỗ ở An gia tửu lầu. Xem ra hắn rất coi trọng ngày xem mắt…”
Trịnh mẫu vẫn lẩm nhẩm lầm nhầm nói chuyện, Trịnh Quân Kỳ lại có chút hoảng hốt. Trước kia, nàng cảm thấy đồ ăn ở An gia tửu lầu rất đắt, ngẫu nhiên đi qua cũng chưa bao giờ nghĩ tới đi vào ăn một thử. Hiện tại trong khoảng thời gian ngắn mà đi ăn những ba lần, hai lần đầu còn có chút vui sướng, nhưng lúc này lại không có cảm giác gì.
“Ai…”
“Quân Kỳ, làm sao vậy?” Trịnh mẫu đang nói lại nghe thấy nữ nhi thở dài, còn tưởng nàng có chuyện gì khó xử.
“Con không sao, có chút cảm khái mà thôi, ghế lô ở An gia tửu lầu xác thật rất khó đặt.” Trịnh Quân Kỳ cầm tay Trịnh mẫu.
Trịnh mẫu thàng công bị dời đi lực chú ý.
……
Tiệm vải Dệt Tâm khai trương sắp được nửa tháng. Những bố thương quan sát mấy ngày, phát hiện xác thật đúng như Trác Cao Diễn nói, tiệm vải Dệt Tâm cùng hai tiệm vải khác mỗi ngày bán vải bông số lượng đích xác không nhiều. Tuy rằng mỗi ngày đều có rất nhiều người đến tranh mua, nhưng cũng có nhiều người không mua được. Hơn nữa, bởi vì giá cả có chút cao nên rất nhiều người cuối cùng vẫn chọn vải bố.
Bố thương hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng họ không dám lơi lỏng, nhân lúc ‘bão vải bông’ còn chưa đổ bộ, một đám đều đang tìm đường ra, chuẩn bị thanh lý vải bố chất đống trong nhà.
An Tử Nhiên kỳ thật không tính làm quyết liệt, rốt cuộc trước khi vải bông xuất hiện, vải bố mới là lựa chọn hàng đầu của bá tánh. Bố thương ở Đại Á nhiều như lông trâu, nếu vải bố không thể bán được, không chỉ rất nhiều bố thương sẽ phá sản, công nhân của họ cũng sẽ thất nghiệp. Đến lúc đó kinh tế Đại Á khẳng định sẽ rung chuyển ở mức độ nhất định. An Tử Nhiên hắn muốn kiếm tiền chứ không phải muốn bức tử ai.
Buổi sáng bán hết vải bông rồi, tiểu nhị chuẩn bị bày tơ lụa lên kệ để. Tơ lụa không bán nhanh như vải bông, nhưng nhờ có vải bông, tiệm vải Trịnh gia cũng có chút thanh danh. Những người gia cảnh giàu có khi tới mua vải bông, ngẫu nhiên nhìn thấy tơ lụa hợp mắt liền sẽ mua một chút, cho nên tình huống cũng không tệ lắm.
Thoáng thấy có khách nhân đi vào, tiểu nhị xoay người thì thấy là Phó Dịch, không cần hỏi cũng biết hắn tới tìm Đại tiểu thư của họ, “Phó tiên sinh, Đại tiểu thư hôm nay không tới.”
Phó Dịch hơi sửng sốt, nhưng hắn không rời đi luôn, ngược lại hỏi: “Trịnh tiểu thư gần đây rất ít qua bên này, có phải có chuyện gì không?”
Tiểu nhị lắc đầu, “Không biết, Đại tiểu thư không nói gì.”
Phó Dịch không hỏi lại, ngồi một hồi liền rời đi.
……
Ngày Chúc gia Đại công tử cùng Trịnh Quân Kỳ xem mắt, hai người cùng xuất hiện ở An gia tửu lầu, bởi vì người ra ra vào vào rất nhiều nên họ xuất hiện không khiến nhiều người chú ý. Hai người được tiểu nhị dẫn tới ghế lô.
Ghế lô là phòng chữ Địa. Thấy thẻ bài trên cửa, Trịnh Quân Kỳ đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười, tới ba lần, cả ba loại phòng Thiên Địa Nhân đều được ngồi một lần. Nhưng phòng chữ Địa cùng phòng chữ Thiên đúng là tương đối khó đặt.
Trịnh Quân Kỳ không hề biết, ở ghế lô cách vách của họ có hai người quen.
Từ lần ăn trước ở An gia tửu lầu, Phó Vô Thiên lại muốn tới một lần. Lần này không chỉ có hai người họ, tiểu bao tử cũng đi, lão Vương gia thì không.
Đầu bếp Vương cùng Khương Ngọc phải ở lại tửu lầu. Thanh danh tửu lầu càng lúc càng lớn, rất nhiều khách nhân đều tới vì tay nghề của họ, đặc biệt là giờ cơm trưa cùng cơm chiều, lượng khách luôn là nhiều nhất. Hai người đều không rời đi, An Tử Nhiên cũng không muốn làm phiền họ đi đi lại lại, vì thế cùng tiểu bao tử và Phó Vô Thiên tự mình tới.
An Tử Nhiên trước kia không có kinh nghiệm chăm trẻ, nhưng tiểu bao tử đã có thể tự ăn nên không cần hắn nhọc lòng, lần này Thu Lan cùng Xuân Lan cũng không theo.
“Ca ca, đói đói……” Tiểu bao tử ngồi trong lòng Phó Vô Thiên, vỗ vỗ cái bụng tròn tròn nhìn An Tử Nhiên, bụng đang kêu.
(Himeko: dù biết Tử Minh là đệ đệ nhưng tui vẫn muốn nghĩ đây là một nhà ba người. Hình ảnh quá đẹp, tui không chịu được.)An Tử Nhiên cười một tiếng, “Tử Minh nhịn một chút, sắp tới rồi.”
Tiểu bao tử bĩu môi.
Phó Vô Thiên đột nhiên xoa bụng bé, trêu đùa: “Bụng tròn như vậy, không giống đói bụng a, thịt rõ ràng rất nhiều.”
Tiểu bao tử vặn vẹo thân mình, mới không phải tròn đâu, nhưng không thể thoát khỏi tay Phó Vô Thiên, bởi vì tay hắn quá lớn, vì thế đôi mắt ngập nước nhìn ca ca, “Ca ca……”
“Càng ngày càng biết làm nũng.” Phó Vô Thiên vỗ nhẹ cái mông nhỏ.
“Đừng nháo.” Mặc kệ đệ đệ có làm nũng hay không, An Tử Nhiên đều quyết bênh đệ đệ.
Cửa phòng mở ra. Trác Hải Đường bưng đồ ăn đi vào, lần này chỉ có mình hắn, bởi vì thời gian này có rất nhiều khách nhân, những người khác cũng đều vội đến xoay quanh.
Tiểu bao tử lập tức bị mùi đồ ăn hấp dẫn lực chú ý, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm món ăn trên tay Trác Hải Đường, nước miếng tràn lan, mơ hồ có thể thấy nước miếng tràn ra khóe miệng, “Thơm thơm…”
Trác Hải Đường vừa đặt đồ ăn lên bàn, hai móng vuốt thịt thịt của tiểu bao tử đã gấp không chờ nổi quơ quơ, cố duỗi cổ ra thật dài, bộ dạng Thao Thiết
(tham ăn) chọc cười Trác Hải Đường. Hắn biết Vương phi có một đệ đệ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, không thể tưởng được vẫn là đồ tham ăn.
Đi ba lượt, Trác Hải Đường mới bưng hết tất cả đồ ăn lên, lần này không được đầy đủ tất cả các món ăn chiêu bài, hai phần ba là món ăn thường. Đầu bếp Vương tự mình xuống bếp nên hương vị sẽ không kém.
Tay tiểu bao tử quá ngắn, miễn cưỡng mới có thể ló đầu lên, nơi này không phải Phó Vương phủ, không có ghế rành riêng cho bé nên chỉ có thể trông mong nhìn ca ca, chờ ca ca uy.
Thấy vậy, Trác Hải Đường không khỏi cười một tiếng.
“Vương gia, Vương phi, ta đi xuống trước.”
Được cho phép, Trác Hải Đường lập tức xoay người rời đi. Nhưng khi vừa bước một chân ra ngoài, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.