Hạ nhân trong Phó Vương phủ rất kinh ngạc khi hai vị chủ tử tiến cung rồi mang về một vị hoàng tử, nhưng họ từng nghe nói Lục hoàng tử cùng các chủ tử có lui tới nên không biểu hiện ra quá kinh ngạc.
Phó Nguyên Phàm đến Phó Vương phủ không nhiều lần nhưng tỏ ra quen thuộc như thể Phó Vương phủ là phủ đệ của hắn.
Trịnh Quân Kỳ nghe nói có một vị khách thân phận tôn quý, đây là lần đầu tiên nàng gặp hoàng tử của Sùng Minh Đế, vừa đối mặt đã bị hắn nhiệt tình quá mức làm hoảng sợ.
“Thẩm thẩm, con là Phó Nguyên Phàm, có thể trực tiếp gọi Nguyên Phàm, về sau con sẽ thường tới, thỉnh nhiều chỉ giáo.” Phó Nguyên Phàm tươi cười sáng lạn, bộ dáng ngu đần hoàn toàn đạp hư bề ngoài của hắn.
Trịnh Quân Kỳ chớp chớp mắt. Có vẻ quen thuộc quá mức…
Nàng đã nghe nói về Phó Nguyên Phàm, hình như là năm trước, khi An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đi Xương Châu, nhờ hắn hỗ trợ trông coi sòng bạc.
“Di? Đây là đệ đệ của đường phu sao? Thật đáng yêu!”
Giờ cơm chiều, Phó Nguyên Phàm đi theo An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đúng giờ xuất hiện ở nhà ăn, lập tức bị tiểu bao tử đoan đoan chính chính ngồi cạnh lão Vương gia hấp dẫn lực chú ý, hắn biết đường phu có một đệ đệ đáng yêu hai ba tuổi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Phó Nguyên Phàm lập tức chạy tới, nhìn chằm chằm gương mặt thịt thịt của tiểu bao tử, nói: “Con có thể bóp sao?”
Lão Vương gia lập tức nghiêm túc trừng hắn một cái. Phó Nguyên Phàm sờ sờ mũi, nói thầm ‘Hoàng gia gia thật nhỏ mọn’ mới không tình nguyện trở lại vị trí.
Tiểu bao tử không sợ người lạ, hiếu kì mở to đôi mắt to đen láy nhìn hắn. Phó Nguyên Phàm lập tức nhếch miệng cười. Tiểu bao tử lại thu hồi ánh mắt.
Thấy vậy, An Tử Nhiên nhịn không được lắc lắc đầu, mệt hắn lúc trước còn tưởng Phó Nguyên Phàm là nho sĩ phong nhã. Người yêu thích thi họa lại tẩm dâm nhiều năm đa số đều có loại khí chất tiên phong đạo cốt, nhưng hắn không chỉ có không có, ngược lại hiểu biết người này thì càng cảm thấy hắn ngu đần.
Bữa cơm của Phó Vương phủ chỉ phong phú hơn nhà có tiền một chút, cũng chỉ nhiều hơn mấy món ăn.
Phó Nguyên Phàm đã ăn ngán sơn trân hải vị, lại rất thích đồ ăn bình dân. Hắn nhìn một vòng, phát hiện Phó thúc gắp đồ cho thẩm thẩm, đường ca giúp đường phu lột vỏ tôm, đường phu thì uy đệ đệ, lại nhìn chén của mình, có một con tôm chưa bóc vỏ.
Người khác có đôi có cặp, hắn lại cô đơn, đến bây giờ một phi tử cũng không có, nói không chừng hắn chạy tới tự ngược. Có lẽ là vẻ mặt ai oán của hắn quá mức rõ ràng, mọi người muốn bỏ qua cũng không được.
Đúng lúc này, lão Vương gia đột nhiên nói: “Nguyên Phàm, cần Hoàng gia gia lột tôm cho con sao?”
“Khụ khụ……” Phó Nguyên Phàm bị sặc, vội vàng lắc đầu, “Sao có thể, con lột tôm cho ngài mới phải đạo.”
Lão Vương gia liền đẩy đĩa tôm đến trước mặt hắn, “Vậy lột đi.”
Phó Nguyên Phàm: “……”
Trịnh Quân Kỳ xem đến buồn cười, Lục hoàng tử này còn rất ngốc. An Tử Nhiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp tục uy tiểu bao tử. Tiểu bao tử vui vẻ nhất, đại khái là vẻ mặt Phó Nguyên Phàm khổ bức lột tôm có tính giải trí cao, bé khanh khách cười không ngừng.
Thật vất vả kết thúc bữa ăn, Phó Nguyên Phàm lập tức đi theo An Tử Nhiên, “Đường phu, đêm nay có thể hay không…”
“Không thể.”
“Ta còn chưa nói hết, có cần cự tuyệt nhanh vậy không, ít nhất chờ ta nói xong có được không.” Phó Nguyên Phàm vội vàng đuổi tới trước mặt họ.
Phó Vô Thiên xách hắn như xách gà đặt sang một bên, “Phó Vương phủ không có phòng.”
“Gạt người!” Phó Nguyên Phàm không chút nghĩ ngợi liền phản bác, coi hắn là trẻ lên ba sao? Phó Vương phủ to như vậy sao có thể không có phòng!
Phó Vô Thiên bá đạo trả lời: “Bổn vương nói không có là không có.”
Phó Nguyên Phàm rất muốn đá bay vẻ mặt kia.
An Tử Nhiên bất đắc dĩ nói: “Ngươi nếu không quay về, mẫu phi sẽ lo lắng. Hơn nữa, ban ngày ngươi không phải đáp ứng sẽ trở về sớm sao?”
Phó Nguyên Phàm biến sắc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, ủ rũ cụp đuôi gật gật đầu: “Ta đi đây, tái kiến, đường ca đường phu, tái kiến, bánh bao.”
Tiểu bao tử chớp chớp mắt.
Phó Nguyên Phàm đi rồi, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên cùng đưa tiểu bao tử về phòng. Đi ra sân, An Tử Nhiên chắp tay sau lưng nhìn bầu trời đêm điểm xuyết ngôi sao, kỳ thật hắn rất thích cuộc sống bình tĩnh, chỉ là Phó Vương phủ hiện tại gặp phải thế cục không phải muốn là có thể thoát thân.
“Vương gia/ Vương phi……”
Hai người đồng thời mở miệng, cùng dừng lại.
“Vương gia/ Vương phi nói trước.”
Lại một câu đồng bộ, An Tử Nhiên lập tức đoạt trước, nói: “Vương gia nói trước đi.”
Phó Vô Thiên đi đến phía sau hắn, bàn tay mang theo chút khiêu khích đặt lên eo, hơi thở nóng rực phả bên tai, “Sắp tới có thể sẽ ngày càng không yên ổn.”
An Tử Nhiên ngửa đầu nhìn hắn, “Vương gia quyết định?”
Tâm tư của Phó Nguyên Phàm chưa bao giờ giấu được hai người họ. Hắn muốn nhờ Phó Vương phủ khống chế Phó Nguyên Thành, nhưng điều này chỉ có thể là giải quyết nhất thời, Phó Nguyên Thành nếu đăng cơ xưng đế, hắn chỉ sợ sẽ bị giam lỏng cả đời trong cung, khi đó hắn phỏng chừng sẽ u buồn mà chết.
“Vì Phó Vương phủ, cũng vì Vương phi cùng tâm huyết của Vương phi, bổn vương cần thiết làm như vậy.”
“Nhưng Vương gia hiện tại giống như không có thực quyền.”
An Tử Nhiên không muốn đả kích hắn. Chiến sự biên quan bởi vì Địch Giải Dương vô duyên vô cớ bị triệu hồi đã trở nên bình tĩnh hơn, dù quân đội hai nước vẫn thường thường bùng nổ mấy trận đánh nhỏ, nhưng lại có một nan đề quan trọng hơn.
Thái tướng quân liên tục thua Địch Giải Dương, cuối cùng chọc giận Sùng Minh Đế, vì thế hiện tại Úc Bá Phi đảm đương chức Thống soái. Binh quyền nắm trong tay Úc Bá Phi, ngay cả Phó Nguyên Thành đều phiền não làm sao giải quyết Úc Bá Phi.
Phó Vô Thiên cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn, “Vương phi có vẻ không quá tin tưởng bổn vương.”
“Không phải không tin.” Hắn chỉ cảm thấy trên đời không có gì là tuyệt đối mà thôi, tín nhiệm thì tín nhiệm, nhưng vẫn sẽ lo lắng, khi người nào đó chiếm cứ một vị trí quan trọng trong lòng, cảm giác này không thể không có.
Cũng giống như đồng nghiệp trước kia của hắn, hai người đều là cao thủ số một số hai, nhưng khi một người nhận nhiệm vụ rất nguy hiểm, người còn lại dù tin tưởng người kia có năng lực giải quyết, lại vẫn sẽ nhịn không được lo lắng.
Trước kia hắn không rõ, hiện tại hắn đã hiểu. Bởi vì tim đã bị một người chiếm cứ, cho nên không thể tùy tâm sở dục, không sợ trời không sợ đất như trước, bởi vì có thêm một sợi dây liên hệ, cho nên nhiều một phần trách nhiệm.
“Vương phi giống như nghĩ thông suốt cái gì.” Phó Vô Thiên nhìn chằm chằm khóe miệng hắn hơi cong lên thành nụ cười nhạt, chỉ cảm thấy Vương phi của hắn ngày càng đẹp.
An Tử Nhiên ôm cổ Phó Vô Thiên, ánh mắt sáng quắc nhìn lên, nói: “Nghĩ thông suốt chuyện trước kia vẫn luôn không nghĩ ra. Nhưng những chuyện đó đều là quá khứ, hiện tại là cuộc sống hoàn toàn mới của ta cùng Vương gia, cho nên ta hy vọng tương lai có thể cùng Vương gia cùng nhau viết hồi ức.”
(Himeko: ngọt muốn rụng răng.)Đôi mắt Phó Vô Thiên ngày càng sáng, bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt hắn, “Vương phi, đây là lời âu yếm lừa tình dễ nghe nhất bổn vương từng nghe.”
An Tử Nhiên vốn định tránh cái tay kia, nghĩ nghĩ vẫn không tránh, hắn hạ giọng ở bên tai Phó Vô Thiên, nói: “Vương gia, đêm nay ta cho phép ngài được một tấc lại muốn tiến một thước.”
“……”
Hạ nhân trong phủ nhớ lại, Vương gia đêm đó ôm Vương phi trở về phòng với tốc độ tựa như một trận gió, họ còn chưa kịp phản ứng, Vương gia đã chỉ để lại một cái bóng. Họ trước nay chưa thấy Vương gia vội vàng như vậy, ngày hôm sau Vương phi không ăn sáng, họ liền biết vì cái gì.
Sùng Minh năm thứ 29, giữa tháng 7, tháng này đã xảy ra một chuyện lớn. Đại quân Dung Quốc tấn công biên quan Đại Á đột nhiên rút lui, không ai biết Dung Quốc đã xảy ra chuyện gì, Địch Giải Dương bị triệu hồi, đại quân Dung Quốc trong vòng 3 ngày rút lui.
Tuy rằng không biết là nguyên nhân gì, nhưng không cần đánh giặc là chuyện đáng ăn mừng. Bá tánh thậm chí cảm thấy đây là công lao của tướng lãnh cùng binh lính, họ đánh bại đại quân Dung Quốc khiến địch phải rút lui, cho nên vài ngày sau, các đại tửu lâu trở nên đông vui nhộn nhịp, người kể chuyện sinh động như thật, người không biết còn tưởng họ thật sự tham gia.
Nhưng quân đội Đại Á không lập tức khải hoàn hồi triều, Úc Bá Phi lo lắng đây là quỷ kế của Dung Quốc, quyết định thủ tiếp một thời gian.
Có người lại không thấy vậy, hắn cho rằng Dung Quốc nhất định đã xảy ra nội chiến, cho nên đại quân mới rút lui, muốn Úc Bá Phi tức khắc khải hoàn hồi triều.
Úc Bá Phi đương nhiên không chịu. Sau khi trở về thì phải giao lại binh quyền, hắn nào có ngốc. Bệnh tình của Sùng Minh Đế không lạc quan, triều đình hiện tại đều nằm trong tay Phó Nguyên Thành, hắn mà trở về, Phó Nguyên Thành khẳng định sẽ ra tay đối phó với Úc gia cùng Tam hoàng tử.
Vì thế hai bên cứ như vậy giằng co, Phó Nguyên Thành bận đến sứt đầu mẻ trán, không có dư thừa thời gian đi chú ý Phó Vương phủ cùng Phó Nguyên Phàm.