Đại Địa Chủ

Chương 229

Thiệu Phi trở về thật sự mau, cùng hắn còn có Chung Nguyệt. Quản Túc cùng Cát Khiêm An lại không thấy bóng dáng, cả Việt Thất, Phó Vô Thiên trực tiếp an bài nhiệm vụ cho họ cho nên không cùng nhau trở về.

Chung Nguyệt sau khi trở về liền cả ngày bận rộn đi theo Phó Vô Thiên. Thiệu Phi đi theo An Tử Nhiên. Ở thời kỳ này, Phó Vô Thiên không yên tâm hắn một mình một người ra ngoài, ngay cả Trịnh Quân Kỳ gần đây cũng thường theo Phó Dịch ra vào có đôi.

Đường phố Quân Tử Thành tùy ý có thể thấy được màu giáp đỏ cấm vệ, còn nghiêm hơn mấy ngày tang Sùng Minh Đế, không khí cũng trở nên nghiêm túc. Người đi lại trên đường phố ngày càng ít, có người nghe đồn khả năng sẽ đánh lên, tin Tam hoàng tử rời Quân Tử Thành không biết bị ai truyền ra, nhốn nháo làm nhân tâm hoảng sợ, đường cái cũng không dám đi, trữ củi gạo mắm muối tránh ở trong nhà.

Sòng bạc của An Tử Nhiên nhiều ít bị ảnh hưởng, nhưng không có cách, chờ thêm một thời gian sẽ tốt lên, nhưng tiền đề là mọi chuyện diễn ra theo phương hướng họ dự đoán.

Hôm nay, Tô Tử cùng Lý Chấn bất ngờ tới Phó Vương phủ. Thấy đối phương, hai người cũng thực bất ngờ.

Khi An Tử Nhiên tới, hai người đang giao lưu. Nhìn thấy hắn, hai người vội vàng đứng lên.

“Vương phi.”

“Đại thiếu gia.”

An Tử Nhiên cho họ ngồi, sau đó mới hỏi nói: “Các ngươi đồng thời lại đây là vì chuyện gì?”

Hai người đã thương lượng qua, Tô Tử lập tức trả lời: “Hồi Đại thiếu gia, xưởng chạm trổ hôm qua nhận được một đơn hàng lớn. Bởi vì số lượng quá nhiều, vượt qua năng lực trước mắt của chúng ta. Xưởng của Lý lão bản cũng vậy, cho nên chúng ta muốn hỏi ngài xem có tiếp hai đơn đặt hàng này không.”

An Tử Nhiên trầm ngâm nói: “Số lượng bao nhiêu?”

“Hai vạn bộ bài giấy, năm ngàn bộ bài mạt chược.”

Nghe vậy, An Tử Nhiên nhướng mày, hai vạn bộ bài giấy không tính đặc biệt nhiều, xưởng khắc giấy hiện tại sản xuất trong một tháng liền là xong. Nhưng số lượng này xác thật không ít, xưởng bài phát triển đến bây giờ còn chưa từng tiếp nhận đơn đặt hàng lớn như vậy.

Bài mạt chược tuy là vật giải trí nhưng khác xa bài giấy. Chế tác một bộ mạt chược yêu cầu thời gian cùng tinh lực. Một bộ mạt chược có 136 tấm bài, năm ngàn bộ chính là 68 vạn tấm, hai tháng cũng không nhất định có thể hoàn thành.

Xưởng chạm trổ quy mô càng lúc càng lớn, công nhân từ mấy chục người đã lên đến gần bốn trăm, mỗi tháng đại khái có thể sản xuất ba ngàn bộ mạt chược bài. Nếu toàn bộ bán cho người đặt hàng kia thì có thể trong hai tháng hoàn thành, nhưng xưởng chạm trổ đã tiếp rất nhiều đơn đặt hàng, không thể thất tín.

Tuy rằng những đơn đặt hàng khác số lượng đều không nhiều lắm, nhưng tổng lại cũng là một số tiến lớn. Những nơi tiêu thụ bài mạt chược chủ yếu đều có trình độ sinh hoạt cùng kinh tế tương đối phồn vinh, ví dụ như Hồng Châu, đơn đặt hàng lớn nhất cũng không quá một ngàn, huống chi không có thực lực là không ăn được nhiều như vậy.

“Ngươi còn nhớ diện mạo người đặt hàng sao?” An Tử Nhiên hỏi.

Lý Chấn lập tức đoán được hắn muốn hỏi gì, “Chúng ta đã xác định không phải cùng một người. Người đặt hàng ở xưởng bài giấy là một nữ nhân trẻ, mắt đào hoa, có vẻ yêu khí. Nhưng người đến xưởng chạm lại là một nam nhân, diện mạo bình phàm, nhưng thoạt nhìn thực khôn khéo.”

“Nhưng chúng ta cảm thấy họ có thể là một đám, người ở nơi nào thì nhìn không ra.” Tô Tử nói tiếp.

An Tử Nhiên gật gật đầu, “Ta đã biết, các ngươi tạm thời đừng trả lời họ, chờ tin của ta.”

“Rõ.”

Hai người rời đi, An Tử Nhiên mang theo Thiệu Phi đến sòng bạc. Dạ Vũ đã đi Hồng Châu, sòng bạc có Trương Thiên Trung trông coi. Vị trí của Trác Hải Đường trước kia cũng do một họa sư khác đảm nhiệm, tuổi khá lớn.

An Tử Nhiên trực tiếp gọi hai người lên. Lão họa sư lần đầu gặp chủ tử của sòng bạc, có chút khẩn trương, khi phát hiện chủ tử là một tiểu tử mười tám tuổi, cả người đều ngu si, bị Trương Thiên Trung đẩy một chút mới hoàn hồn.

“An thiếu gia, hôm nay như thế nào có rảnh lại đây?” Trương Thiên Trung gặp An Tử Nhiên không nhiều lắm, hiện tại hắn đã biết An Tử Nhiên là ai, nhưng đều gọi hắn An thiếu gia. Biết thân phận của hắn, Trương Thiên Trung càng thêm cung kính.

Lão họa sư không biết cho nên biểu hiện nơm nớp lo sợ. Ông rất vừa lòng với công việc ở sòng bạc, không chỉ có tiền công cao, còn có thể làm chuyện mình thích. Quan trọng nhất là sòng bạc Thiên Long không giống các sòng bạc khác, nơi này thực sạch sẽ, quản lý gọn gàng ngăn nắp, không giống các sòng bạc khác chướng khí mù mịt.

An Tử Nhiên nhìn lão họa sư. Lão họa sư bị xem đến có chút khẩn trương.

“Khổng sư phó, một tháng gần đây, sòng bạc có bao nhiêu người làm thẻ vàng? Còn nhớ sao?” An Tử Nhiên nhẹ giọng hỏi.

Lão họa sư vội vàng trả lời: “Hồi An thiếu gia, tháng này không có nhiều người làm thẻ vàng, trước mắt chỉ có năm người.” Chế độ hội viên đã có sắp hai năm, cho nên không còn giống ban đầu mỗi tháng đều có hai ba mươi người làm thẻ vàng.

“Vậy làm phiền sư phó mang bức họa của năm người tới.”

Lão họa sư phát hiện An Tử Nhiên tựa hồ khá dễ nói chuyện người, thanh âm cũng không nghiêm túc giống một chủ tử, tức khắc thả lỏng không ít, vội vàng đi ra ngoài lấy bức họa.

Trương Thiên Trung đang muốn nói chuyện, An Tử Nhiên mở miệng trước, “Trương lão bản, có chuyện này muốn hỏi ngươi, gần đây sòng bạc có người khách nào tương đối kỳ quái, tỷ như chỉ xem không chơi, hoặc là mỗi loại trò chơi đều chơi một lần?”

Trương Thiên Trung lập tức hồi tưởng, loại người này tương đối nổi bật, mỗi loại đều chơi thông thường chỉ có hai nguyên nhân, một là chuẩn bị mở sòng bạc, hai là trước nay chưa từng chơi, nhưng ngoài dự đoán, người như vậy thật đúng là không có.

An Tử Nhiên ngoài ý muốn nhướn mi, “Xác định?”

Trương Thiên Trung khẳng định lắc đầu, “Xác thật không có, nhưng có một chuyện tương đối kỳ quái, không biết có phải người An thiếu gia muốn tìm.”

“Nga?”

“Mấy ngày hôm trước có một nam một nữ tới sòng bạc, nữ xinh đẹp yêu diễm, bởi vì sòng bạc trước nay chưa từng xuất hiện nữ nhân xinh đẹp như vậy, cho nên đặc biệt được chú ý. Lúc ấy ta cũng chú ý vài lần, phát hiện họ vẫn luôn chơi bài giấy, hơn nữa chơi chơi rồi đổi sang trò khác. Mọi người nói chuyện phiếm về họ thì phát hiện hai người chơi đều không cược nhiều, hình như là có ước trước.”

Nghe hắn hình dung, An Tử Nhiên liền đoán người này và nữ nhân Lý Chấn nói tới là cùng một người.

Vừa mới dứt lời, lão họa sư đã trở lại. Sòng bạc sẽ sao chép và lưu trữ tấm họa mỗi hội viên vàng, để ngày sau xem xét.

Năm bức họa đều là nam nhân, không có nữ nhân yêu diễm kia. Nhưng đối chiếu với tướng mạo nam nhân Tô Tử đã tả lại, An Tử Nhiên lập tức tỏa định một bức họa trong đó, bất quá thông tin cá nhân của đối phương đều là giả, cho nên chỉ có thể biết diện mạo mà thôi.

Lão họa sư cùng Trương Thiên Trung đi rồi, Thiệu Phi phun ra một ngụm khí, “Vương phi cảm thấy họ sẽ là ai? Năm ngàn bộ bài mạt chược không hề rẻ, lập tức mua nhiều như vậy, đối phương khẳng định có tài lực hùng hậu.” Giá bài mạt chược vẫn khá cao, một bộ ít nhất cũng mười lăm lượng bạc, năm ngàn bộ là bảy vạn năm ngàn lượng bạc, đại gia tộc như Trác gia cũng không nhất định có thể lập tức lấy ra được.

An Tử Nhiên thong dong nói: “Mặc kệ họ là ai, năm ngàn bộ bài mạt chược bài khẳng định không có, hai vạn bộ bài giấy lại có thể.”

Thiệu Phi vẻ mặt tò mò, “Vì cái gì?”

An Tử Nhiên cười mà không nói. Thiệu Phi không hiểu, Tô Tử lại biết Đại thiếu gia tính toán. Cho tới bây giờ, cách chế bài mạt chược vẫn là bí mật, cho nên nơi chế tác ra cũng chỉ có mấy nhà xưởng của An Tử Nhiên. Những người đó mua nhiều như vậy cũng vì nguyên nhân này.

Họ biết mình không thể chế ra bài mạt chược cho nên dứt khoát mua thật nhiều. Bài giấy lại rất dễ dàng, dù An Tử Nhiên không bán, họ tự mình nghiên cứu một thời gian cũng có thể làm ra.

Bởi vì chi phí sản xuất bài đã giảm, hiện tại một bộ chỉ bán một trăm văn tiền, giảm những năm mươi văn. Nếu những người đó đã cắn răng tiêu tiền uổng phí, An Tử Nhiên cảm thấy nếu không nắm chắc cơ hội này thì nhất định sẽ hối hận, vì thế bảo Lý Chấn bán hai vạn bộ bài, mỗi bộ định giá một trăm năm mươi văn, cái giá này kỳ thật đã tính hợp lý, mục tiêu chân chính của hắn kỳ thật là mạt chược.

“Tô Tử, quá hai ngày nếu người kia lại tìm tới, ngươi nói rằng xưởng chỉ có thể bán một ngàn bộ mạt chược. Nếu đáp ứng thì một bộ định giá hai mươi lượng.”

Tô Tử cứng họng, giá bán cao hơn những năm lượng, một ngàn bộ chính là hai vạn hai, chỉ sợ không bao nhiêu người có thể gánh được. Nhưng lời Đại thiếu gia chính là thánh chỉ, hắn chỉ cần chấp hành theo.
Bình Luận (0)
Comment