Ngày 11 tháng 10, nội loạn ở Đại Á kết thúc.
Mười vạn hắc giáp quân nhanh chóng rút khỏi Quân Tử Thành, trở lại biên quan. Máu me trước đại môn hoàng cung đã sớm bị rửa sạch, chỉ là ngày đó máu chảy thành sông, máu tươi chảy vào các khe kẽ trên mặt đất, sau khi khô lại thì rất khó rửa, đến bây giờ vẫn còn có thể nhìn thấy dấu vết đỏ thẫm.
Về sau, bá tánh càng thêm không dám tới gần hoàng cung nửa bước, sợ sẽ bị đen đủi lây, có tin đồn, nơi có nhiều người chết oán khí rất nặng. Dù là thật hay giả, thà rằng tin là có chứ không thể tin là không.
Phó Vô Thiên tạm thời ở lại hoàng cung xử lý đủ loại vấn đề, hai người thừa kế đồng thời bị kéo khỏi ‘thần đàn’, vấn đề phát sinh khá là phiền toái, nếu không nhanh chóng tìm ra người thừa kế, thời gian tiếp theo hắn có khả năng phải ở trong cung.
An Tử Nhiên cùng lão Vương gia hồi Vương phủ, ở cửa Vương phủ gặp được vợ chồng Phó Dịch, trước kia cũng từng có, nhưng lúc này lại có cảm giác hơi khác.
Ánh mắt An Tử Nhiên dừng ở cánh tay Phó Dịch đỡ Trịnh Quân Kỳ.
“Đi vào rồi nói.” Phó Dịch mở miệng trước, khuôn mặt anh tuấn hình như có chút mất tự nhiên, Trịnh Quân Kỳ đứng cạnh nhấp môi, gương mặt hình như có chút thẹn thùng?
Bốn người đi vào đại đường, Phó Dịch thật cẩn thận đỡ Trịnh Quân Kỳ ngồi xuống như sợ nàng sẽ không cẩn thận va chạm, ngày thường Trịnh Quân Kỳ tùy tiện cũng không thấy hắn khẩn trương như vậy.
Đôi mắt Lão Vương gia vẫn luôn sắc bén đảo qua đảo lại giữa hai người, không biết nghĩ đến cái gì, bàn tay đặt trên tay vịn ghế hơi siết lại.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Phó Dịch ho nhẹ một tiếng, “Quân Kỳ, nàng…mang thai.”
Sáng nay hai người cùng nhau ra ngoài, chính ngọ thì đến An gia tửu lầu dùng cơm, kết quả Trịnh Quân Kỳ vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ đã nôn khan, hơn nữa nôn rất mạnh, làm hắn hoảng sợ, sau mới biết Quân Kỳ mang thai, nôn nghén là hiện tượng bình thường.
“Thật sự?” Lão Vương gia đứng lên.
Phó Dịch gật gật đầu. Lão Vương gia kích động đến hô to ba tiếng ‘tốt lắm’, ông mong được bế cháu đã nhiều năm, cuối cùng cũng có. Tuy rằng đã có một đứa, nhưng đứa cháu sắp ra đời này sẽ sinh cho ông mấy đứa chắt, tuy ông cảm thấy mình có thể không sống được đến lúc ấy.
Sau khi trải qua những chuyện lộn xộn trong hoàng cung, cuối cùng có một chuyện đáng để cao hứng.
Trịnh Quân Kỳ mang thai, người vui mừng nhất không ai ngoài lão Vương gia. Không cần Phó Dịch mở miệng, ông đã phân phó, đầu tiên là thỉnh đại phu tới, rồi bảo đầu bếp làm đồ bổ cho Trịnh Quân Kỳ, tích cực thu xếp, Phó Dịch mới làm cha lại chẳng phải làm gì.
An Tử Nhiên cũng buông được tảng đá to trong lòng.
Buổi chiều, Phó Vương phủ có hai vị khách không mời mà đến.
An Tử Nhiên vừa đi ra, đối phương đã xông tới, thiếu chút nữa chồm lên người hắn, nhưng hắn né tránh, không mặn không nhạt nói: “Ngồi yên rồi nói chuyện, không thì đi ra ngoài.”
Phó Nguyên Phàm lập tức an tĩnh lại. Đại Hắc tận trách đứng ngoài đại đường không vào.
“Lần này đường phu nhất định phải giúp ta.” Phó Nguyên Phàm vội vàng mở miệng, hắn không còn cách nào mới phải đến tìm đường phu, bởi vì hắn biết đường ca tương đối nghe đường phu.
“Nói trọng điểm.”
Phó Nguyên Phàm nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt đưa đám nói: “Phó Nguyên Thành bị bắt vào địa lao, Phó Nguyên Dương bị phán chém đầu, Phó Nguyên Kiến lại bởi vì là đồng lõa nên bị cấm túc trong Vương phủ, hiện tại nhi tử của phụ hoàng chỉ còn lại mình ta. Đường ca gọi ta qua, nói muốn ta về sau tiếp xúc dần với chính vụ, đi theo vài vị đại thần học tập, ý của đường ca là muốn ta làm hoàng đế có đúng không?”
“Không tốt sao?” An Tử Nhiên hỏi ngược lại. Kết quả này hắn cũng không bất ngờ, chính như Phó Nguyên Phàm đã nói, nhi tử của Sùng Minh Đế hiện tại chỉ còn mình hắn có khả năng, hắn không làm thì ai làm?
“Nhưng mà…” Phó Nguyên Phàm do do dự dự nói, “Làm hoàng đế thì sẽ chết sớm a.”
An Tử Nhiên đột nhiên ‘xuy’ một tiếng.
“Đường phu cười gì chứ?” Phó Nguyên Phàm u oán.
An Tử Nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Chỉ có lý do này?”
Phó Nguyên Phàm trừng lớn đôi mắt, “Lý do này chẳng lẽ còn chưa đủ sao, ta đã nghiên cứu qua, các hoàng đế trong lịch sử Đại Á không ai trường thọ cả, người cao tuổi nhất cũng mới 60, mục tiêu của ta là sống đến 80 kia. Hơn nữa, làm hoàng đế thì mỗi ngày phải xử lý chính vụ, chỗ này không được đi, chỗ đó cũng không cho đi, sau mông lúc nào cũng có một đám người, một mình Đại Hắc đã đủ làm ta phiền.”
Đại Hắc đứng ngoài cảm thấy hắn nằm cũng trúng đạn.
“Nếu ngươi làm hoàng đế, muốn đi nơi nào người khác quản được sao? Sống đến 80 tuổi thì càng thêm không thành vấn đề, thuốc bổ cường thân kiện thể trong quốc khố nhiều không kể xiết, cách một đoạn thời gian lại bổ sung một lần, sống đến 90 tuổi cũng không sao. Còn chính sự, quan lại đại thần trong triều cũng không phải ăn không ngồi rồi, chuyện quan trọng thì ngươi tự mình quyết định, không trọng yếu thì giao cho đại thần không phải là được rồi sao?” An Tử Nhiên ôm hai tay không nhanh không chậm giải thích cho hắn nghe.
Phó Nguyên Phàm chớp chớp mắt, đường phu nói hình như rất có lý.
“Chuyện này kỳ thật không có gì mà phải rối rắm, bây giờ chỉ còn mình ngươi, ngươi không lo cũng không sao, sao không nghĩ cách làm mình sống thoải mái chút. Đương nhiên, nếu ngươi muốn học theo Tiên Hoàng làm chưởng quầy phủi tay…” An Tử Nhiên đột nhiên tiến sát lên, nhẹ giọng nói: “Ngươi sẽ trở thành hoàng đế đoản mệnh nhất Đại Á.”
Phó Nguyên Phàm lập tức nổi lên một thân da gà, đệ đệ tri tâm lắc mình biến thân thành quỷ súc, dọa hắn sốc nặng.
(Himeko: so tuổi thì An Tử Nhiên nhỏ hơn Phó Nguyên Phàm.)“Ta, ta đã biết……” Phó Nguyên Phàm mang theo Đại Hắc chạy trối chết, lần đầu tiên phát hiện đường phu là người khủng bố như vậy, cùng với đường ca quả nhiên là trời sinh một đôi.
Phó Dịch chỉ kịp thấy bóng hai người khẩn trương chạy ra khỏi Vương phủ, trở lại đại đường thì thấy An Tử Nhiên đang nhàn nhã uống trà, thuận miệng hỏi, “Hai người đó làm sao vậy?”
An Tử Nhiên nhún vai, “Ai mà biết.”
Phó Dịch không truy vấn, lại tới phòng bếp, giờ hắn đã là trượng phu nhị thập tứ hiếu.
An Tử Nhiên vui sướng uống hết ly trà, xoay người đi đến thư phòng. Năm nay bông có thể thu hoạch, từng xe từng xe từ A Lí Hương tới, bông ở Xương Châu cùng Phượng Thành cũng sắp thành thục, mấy tháng kế tiếp sẽ có cuồn cuộn nguồn bông dự trữ để dùng dần.
Hoàng cung
Phó Vô Thiên còn tưởng Phó Nguyên Phàm phải dăm bữa nửa tháng mới khuất phục, kết quả còn chẳng cần đến một ngày, tâm tò mò của hắn bị khơi dậy, gặng hỏi vài câu mới biết hắn đi Phó Vương phủ, kết quả bị Vương phi dọa chạy.
“Đường ca, đường phu rất khủng bố đấy có biết không?” Phó Nguyên Phàm nhớ lại lúc đó thì cảm thấy mất mặt muốn chết, đường phu nhất định là cố ý dọa hắn, muốn hắn ngoan ngoãn làm hoàng đế.
Người tương đối hiểu hắn đều biết hắn không muốn làm hoàng đế, mấy huynh đệ thì đuổi theo ngôi vị hoàng đế như vịt, hắn lại tránh như rắn rết. Thân phận của mẫu phi là một nguyên nhân nhưng không phải quan trọng nhất, chủ yếu vẫn là tính cách, hắn cảm thấy hắn thật sự không thích hợp, cũng không có bản lĩnh làm hoàng đế.
Vốn tưởng rằng ngôi vị hoàng đế loanh quanh thế nào cũng tuyệt đối không thể đến phiên hắn, kết quả mấy huynh đệ đấu tới đấu đi đến rơi luôn cả mạng nhỏ, có thể nói là hài kịch.
Phó Vô Thiên nhàn nhạt nói: “Đường phu nói sai rồi sao?”
Phó Nguyên Phàm há miệng thở dốc, lắc lắc đầu, hắn đã quên người chân chính khủng bố đang ở trước mặt.
“Đường ca, ta đáp ứng làm hoàng đế, nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Đường ca phải giúp ta.” Phó Nguyên Phàm chờ mong nhìn đường ca. Hắn chưa từng tiếp xúc với triều chính, bảo hắn đột nhiên tiếp nhận, quen thuộc là không có khả năng, hơn nữa hắn cũng không biết đại thần nào có thể tín nhiệm hay không thể tín nhiệm, rất nhiều đại thần nhìn như đã an phận, trên thực tế tiểu tâm tư vẫn còn không ít.
Phó Vô Thiên nhẹ nhàng gõ cái bàn, nhếch chân lên, nói: “Có thể, nhưng phải cam đoan sẽ mau chóng học cách xử lý mọi chuyện, nghiêm túc làm một hoàng đế tốt, không được giống Tiên Hoàng, nếu không hái đầu ngươi xuống.”
Phó Nguyên Phàm vội vàng che lại cái cổ, quá hung tàn.
“Ta cam đoan, đúng rồi, đường ca…”
Lời nói còn chưa nói xong, thị vệ đột nhiên tiến vào nói Triệu tướng quân cầu kiến.
Triệu Cương tới vì Triệu Nghị và Phó Nguyên Kiến, hai người tuy bị cấm túc nhưng nguy cơ vẫn còn đó. Hiện giờ người có thể cứu họ chỉ có Phó Vô Thiên, chỉ cần hắn chịu cho họ một con ngựa, hai người tuyệt đối sẽ không có việc gì. Thấy Phó Nguyên Phàm, Triệu Cương vẫn chưa lộ vẻ khác thường.
“Bái kiến Quận Vương, Lục hoàng tử.”
Đây là lần đầu tiên Phó Nguyên Phàm thấy Triệu Cương cung kính với hắn, dĩ vãng, Triệu tướng quân chưa bao giờ chính thức như vậy, nhưng số lần họ gặp mặt không nhiều, có đôi khi một tháng cũng không tất sẽ đụng tới.
“Triệu tướng quân có chuyện gì?” Phó Vô Thiên hỏi.
Triệu Cương trước khi tới đã suy nghĩ, không hàm hồ, nói thẳng: “Thần tới khẩn cầu Quận Vương võng khai Triệu Nghị cùng Ngũ hoàng tử.”
Phó Vô Thiên nhìn chằm chằm, tầm mắt làm Triệu Cương có một chút áp lực, một lúc lâu mới thấy hắn mở miệng, “Triệu tướng quân có phải cầu sai người rồi không?”
Triệu Cương ngẩn ra.