Đại Địa Chủ

Chương 250

Phó Nguyên Phàm không phái người đưa tin đến Tĩnh Sơn Châu, mà dùng bồ câu.

Bồ câu ở Phó Vương phủ đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, nhanh hơn bồ câu thường. Bồ câu thường cần bay hai ngày mới đến nơi nhưng bồ câu ở Phó Vương phủ chỉ cần nửa ngày, còn tương đối linh hoạt, thợ săn chuyên nghiệp hoặc xạ thủ chưa chắc có thể bắn hạ nó.

Phó Nguyên Phàm đi đến Phó Vương phủ vài lần mới phát hiện hậu viện của Vương phủ dưỡng một đàn bồ câu, da mặt dày đi xin mấy chục con, sau khi dùng thì càng thêm thích. Độ an toàn của bồ câu tương đối cao, tin tức quan trọng thì có thể thả nhiều bồ câu để đánh lạc hướng những người muốn chặn đường.

Phó Nguyên Phàm còn phái Đại Hắc đi Phó Vương phủ học kinh nghiệm nuôi bồ câu, rồi tự mình lăn lộn với một đám bồ câu. Không biết trân quý bồ câu đến mức nào, lâu lâu còn sẽ tự mình đi xem, thậm chí dùng một tòa đại điện để dưỡng bồ câu.

Dần dà, triều đình từ trên xuống dưới đều biết chuyện này. Hậu cung không thể hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Thượng bằng bồ câu, thật không biết nên buồn hay nên sầu.

Thái Hậu vì thế còn nói Phó Nguyên Phàm, nhưng bị hắn dùng một câu ‘bồ câu có quan hệ với quốc gia đại sự, có thể giảm bớt không ít nhân lực cùng vật lực’ để phản bác.

Tĩnh Sơn Châu

Phó Vô Thiên sớm thu được tin tức từ Phó Nguyên Phàm, nhìn lướt rồi trực tiếp đưa cho Vương phi.

An Tử Nhiên thấy viết rất nhiều, đầy cả một mặt, đọc mới biết bên trong vô nghĩa quá nhiều, 90% là oán giận, 10% còn lại tổng kết thành một câu là ‘trẫm toàn lực ủng hộ quyết định của đường ca’. Dở khóc dở cười gấp lại, An Tử Nhiên cảm thấy không thể trông cậy vào một người đã tự do mười mấy năm đột nhiên chỉ ngắn ngủn mấy tháng biến thành thành thục ổn trọng.

Năm ngày sau, Dương Bảo đứng ngồi không yên lần thứ hai tìm tới. Ngoài hai ngày vào núi thì mấy ngày sau họ cũng không ra ngoài, cũng không tìm chuyên gia địa chất xem giúp, càng không đi quan phủ. Dương Bảo không rõ họ rốt cuộc suy nghĩ cái gì, liền quyết định tự mình tới hỏi thăm.

Vận khí của hắn thật không tốt, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên lại ra ngoài. Họ còn có rất nhiều việc, quặng sắt chỉ là một trong số đó, lại còn không phải quan trọng nhất. Chẳng qua vì tránh cạnh tranh cho nên họ quyết định xử lý vấn đề quặng sắt trước.

Mục tiêu của An Tử Nhiên kỳ thật là Vong Thạch trấn bên cạnh Sơn Trấn. Vong Thạch trấn là nơi chủ yếu sản xuất Kali nitrat, sản lượng mỗi năm rất nhiều.

Đối với cổ nhân, tác dụng lớn nhất của quặng Kali nitrat là chữa bệnh. Đau đầu, đau vai, mắt sưng… đều có thể dùng Kali nitrat. Ngoài ra còn có một tác dụng khác, đó chính là chế băng.

Ở Bắc Đại Á, ngày hè rất nóng bức. Phú thương có tiền hoặc quan lại gia tộc sẽ dùng Kali nitrat chế thành băng trữ trong hầm băng vào mùa đông, tới mùa hè có thể lấy ra dùng.

Đây không phải độc quyền của những người này. Sản lượng Kali nitrat ở Đại Á không thấp cho nên giá cả cũng không cao, khá phổ biến. Ngay từ đầu bá tánh chỉ dùng để chữa bệnh cùng chế băng, sau thì đa dạng hơn, trên thị trường xuất hiện đủ loại đồ uống lạnh, món ăn lạnh.

Ngoài ra, không ai biết Kali nitrat còn có một tác dụng quan trọng khác. Bá tính ở Vong Thạch trấn biết Kali nitrat nếu dùng sức ma xát sẽ sinh ra hỏa hoa, thậm chí rất có thể nổ bay, nhưng không biết ứng dụng.

Rất nhiều địa phương đều sản xuất Kali nitrat, không chỉ Tĩnh Sơn Châu, cho nên giá cả không thể tăng cao, bởi vậy quan phủ chủ yếu cho thuê xưởng hoặc bán cho thương nhân, giá cả sẽ có chênh lệch, chỉ cần có người quen trong quan phủ là có thể mua với giá thấp.

Người dẫn đường cho họ là nhi tử của lão nhân lần trước, tên là Trương Sinh. Trương Sinh hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt vàng như nến, hàng năm phơi nắng nên rất đen. Từ nhỏ đến lớn đều ở Tĩnh Sơn Châu nên hắn phi thường quen thuộc nơi này. Nhưng bởi vì quan lại cấu kết với nhau, dù hắn làm quần quật không quản ngày đêm, nuôi sống một nhà năm miệng ăn vẫn thực miễn cưỡng.

Mấy ngày hôm trước cha hắn kể lại chuyện kia, hắn biết An Tử Nhiên khác những thương nhân kia. Nhưng không chờ hắn đi tìm, họ đã tìm tới cửa. Nghe xong, Trương Sinh không nói hai lời liền đáp ứng, chỉ dẫn đường thôi, sẽ không có vấn đề gì.

“Hai vị công tử mới đến, phải chú ý một vấn đề.” Trương Sinh vừa đi vừa nói, “Cạnh tranh ở trấn Vong Thạch không khác gì Sơn Trấn, nhưng thương nhân bản địa ở Vong Thạch trấn đều khá dày mặt, nếu biểu hiện đặc biệt để ý ngọn núi nào đó, họ sẽ cố ý tranh với các ngươi, có vài thương nhân có qua lại với quan phủ, rất nhiều người đều đã ăn mệt.”

Nói ngắn lại, Tĩnh Sơn Châu chính là nơi quan lại cấu kết với nhau, hơn nữa trắng trợn táo bạo làm người nghiến răng nghiến lợi, lại vì kiếm tiền mà không thể không nhẫn nhịn.

An Tử Nhiên không nói gì, Sơn Trấn đã như vậy rồi thì Vong Thạch trấn thế nào không cần đoán cũng biết.

Trương Sinh là công nhân khuân vác, vì quặng Kali nitrat có nguy hiểm, lúc trước có người đã chết bởi khuân vác quặng Kali nitrat cho nên rất nhiều người đều không muốn làm.

Các thương nhân về sau không thể không tăng tiền công để hấp dẫn công nhân. Trương Sinh nhìn trúng điểm này mới tới làm khuân vác. Hắn tiếp xúc với không ít thương nhân nên biết rất rõ tình huống nơi này, ngọn núi nào có chủ hay vô chủ đều biết.

Vong Thạch trấn rất lớn cho nên vẫn còn rất nhiều nơi chưa bị khai phá. Trương Sinh trực tiếp dẫn họ đi đến mấy nơi đó, còn giới thiệu những nơi sản xuất nhiều quặng Kali nitrat. Đi suốt một buổi sáng, Trương Sinh mới dẫn họ đi ăn trưa.

Nơi này tuy rằng lạc hậu nhưng đồ ăn ngon lại không ít. Trương Sinh đã ăn một lần rồi không dám ăn thêm, không phải bởi vì khó ăn, chính là bởi vì ngon, hắn sợ sẽ nghiện nên không dám đến. Một chén sủi cảo đối với công nhân như họ,  năm sáu ngày ăn một lần thì được, mỗi ngày ăn lại không thể.

Họ tới tương đối trễ, quán sủi cảo đã dần vắng khách, có ba bốn cái bàn trống nhưng vẫn bày mấy cái bát to chưa kịp dọn.

Trương Sinh vội gọi bà chủ quán tới dọn bàn. Bà chủ quán sủi cảo là nữ nhân còn tính xinh đẹp, ba mươi tuổi, đã thành thân, nhưng phu quân của nàng qua đời ba năm trước, không con không cái, chỉ để lại quán sủi cảo cho nàng. Nếu không được nam nhân truyền lại tay nghề làm vằn thắn, cái tiệm này đã sớm đóng.

Bà chủ quán không chút để ý nhìn lướt qua hai vị khách Trương Sinh đưa đến, đột nhiên sáng mắt, xoắn mông đi tới.

“Hai vị công tử có vẻ lạ mặt, hẳn là lần đầu tiên tới đây. Hai vị tới đúng nơi rồi, sủi cảo của ta ngon nhất trấn Vong Thạch, đảm bảo ăn xong còn muốn ăn tiếp.” Đôi mắt bà chủ quán cơ hồ dính lên người Phó Vô Thiên. An Tử Nhiên cũng thực xuất sắc, nhưng có vẻ gầy yếu. Phó Vô Thiên cao lớn uy mãnh mới hợp với tâm ý nàng.

An Tử Nhiên nhíu mi. Trương Sinh vội vàng nói: “Phiền bà chủ lau cái bàn, và cho chúng ta ba chén sủi cảo lớn.”

Bà chủ quán cười ha hả rời đi, khi quay lại cầm một cái khăn sạch sẽ. An Tử Nhiên cho rằng nàng sẽ dựa gần vào Phó Vô Thiên, nàng lại đi đến đối diện Phó Vô Thiên, cũng chính là chỗ duy nhất không có người ngồi, cúi người nhanh nhẹn lau.

An Tử Nhiên lập tức hiểu ý đồ của bà chủ quán phong tao này. Từ vị trí của Phó Vô Thiên, không cần ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy bộ ngực của bà chủ quán, khe rãnh rất sâu, hai cục thịt trắng bóng lộ ra hơn nửa. Từ vị trí của An Tử Nhiên cũng có thể thấy chứ đừng nói đến Phó Vô Thiên ngồi chính diện.

Trương Sinh đỏ mặt.

Bà chủ quán ra sức lau một hồi, rốt cuộc phát hiện không đúng, ngẩng đầu thì thấy đối tượng muốn câu dẫn có vẻ chưa từng chú ý tới sắc đẹp trước mặt hắn, lại nhỏ giọng nói chuyện với nam tử ngồi bên phải hắn, tức khắc cảm thấy mất mặt.

Ở Vong Thạch trấn, không nam nhân nào không thích nàng, loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên, lại còn mất mặt trước nhiều người như vậy. Nhưng nàng không nổi bão, nàng vẫn có điểm ánh mắt, quần áo và khí chất của hai người đều không tầm thường, không phải nhà giàu thì chính là con nhà quan, nàng không thể đắc tội, chỉ có thể hậm hực chạy lấy người.

Trương Sinh thở ra một hơi, xấu hổ giải thích: “Bà chủ quán là một quả phụ, nghe nói thích câu dẫn nam nhân, đã thông đồng làm bậy cùng không ít người, không ngờ là thật. Ta trước kia đã tới một lần, khi đó phu quân của nàng còn sống.”

An Tử Nhiên liếc Phó Vô Thiên một cái, quả phụ cũng có thể hấp dẫn. Phó Vô Thiên đáp lại bằng vẻ mặt vô tội.

Bà chủ quán tựa hồ chưa từ bỏ ý định, tự mình bưng sủi cảo tới, lần này muốn dựa gần vào Phó Vô Thiên

Một cây đũa đột nhiên không hề dự liệu chọc vào yết hầu, làm nàng sợ tới mức kinh hô ra tiếng, hấp dẫn lực chú ý của những người khác trong quán.

Himeko: Thông tin về KNO3 và quặng sắt hoàn toàn do tác giả viết ra, tui chỉ dịch, edit, không chịu trách nhiệm về tính đúng sai. Tui tra Wikipedia thì thấy có chỗ sai, nhưng tôn trọng nguyên tác, tui sẽ không sửa.
Bình Luận (0)
Comment