Đại Địa Chủ

Chương 347

Lãnh cung hẻo lánh cách Ngự Thư Phòng rất xa. Gió lạnh sương tuyết đã bọc lên lãnh cung một tầng tân trang, đáng tiếc sẽ không ai thưởng thức, cái góc hẻo lánh này luôn hiếm khi có người đi qua.

Phó Nguyên Phàm đứng trước lãnh cung hơn nửa canh giờ, Đại Hắc nhắc nhở mới hạ bước chân cứng đờ.

Nhiều ngày qua, lãnh cung đã hiếm khi có tiếng Thái Hậu la to. Không ai tới thăm nàng, vất xả mới có một người lại cho nàng một lần đả kích, Phó Nguyên Phàm dù không keo kiệt cơm nước, nàng cũng đổ bệnh nằm trên giường.

Tiếng mở cửa thật đột ngột, người bên trong tựa hồ tưởng là cung nữ hầu hạ nàng, suy yếu lên tiếng.

“Người tới, rót nước cho ai gia.”

Cung nữ nơm nớp lo sợ đứng sau Phó Nguyên Phàm. Bị điều tới đây hầu hạ Thái Hậu thất thế lại bị biếm lãnh cung, nàng trong lòng kỳ thật có câu oán hận. Nhưng Hoàng Thượng dù sao cũng là thân sinh nhi tử của Thái Hậu, nàng sợ hầu hạ không tốt sẽ bị trách phạt, cho nên không dám ngược đãi Thái Hậu, nhưng cũng sẽ không đặc biệt cung kính.

Phó Nguyên Phàm ra hiệu cho Đại Hắc đi đổ nước.

Đại Hắc đi vào, cầm lấy ấm nước, phát hiện nước vẫn ấm, không cấm có chút bất ngờ, hắn còn tưởng rằng Thái Hậu sẽ sống không tốt. Lại không biết, cung nữ thường xuyên giữ nước ấm cũng để mình uống chén nước ấm người, lãnh cung thật sự lạnh.

Trong phòng đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân, Thái Hậu bệnh không nặng lắm, nhanh chóng phát hiện. Xoay người nhìn thấy nhi tử mong ngóng đã lâu, long bào đen viền vàng tôn quý, dáng người đĩnh bạt, thần thái tự tin, mặt mày kiên định, trong mắt không cấm hiện lên một tia vui mừng, nhưng tựa như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt lại lạnh xuống.

Đại Hắc dâng nước cho Thái Hậu. Thái Hậu liếc nhìn ly nước, lộ ra một mạt cười châm biếm, nâng tay. ‘Choang’ một tiếng, ly nước rơi xuống đất vỡ nát. Nước bắn tung tóe, hơi nước nhanh chóng bị hàn khí hút đi.

“Hoàng Thượng tới lãnh cung làm gì, xem lão thái bà này đã chết chưa sao?”

Lời nói thốt ra chứa đầy oán hận không thể bỏ qua, làm người cảm thấy không thể hiểu được, Thái Hậu dựa vào cái gì oán hận Hoàng Thượng?

Phó Nguyên Phàm nhìn cái ly đã vỡ, nói: “Nếu mẫu hậu không muốn uống nước, Đại Hắc, ngươi trước lui xuống.”

“Phó Nguyên Phàm, ngươi rốt cuộc có còn coi ai gia là mẫu hậu?!” Thái Hậu thấy hắn vẫn vân đạm phong khinh, tức giận đến môi đều run lên.

Phó Nguyên Phàm không trả lời, nói với người phía sau: “Đại Hắc ở lại, những người khác đều ra ngoài.”

Cung nữ thái giám lập tức lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn ba người họ.

Phó Nguyên Phàm lúc này mới nhìn về phía Thái Hậu sắc mặt tức giận đến xanh mét, khuôn mặt ôn hòa tuấn lãng nhàn nhạt mỉm cười, không ngoài ý muốn lại chọc tức Thái Hậu.

“Mẫu hậu tức trẫm không tới thăm phải không? Hay là tức trẫm giam mẫu hậu ở lãnh cung? Mẫu hậu rất thất vọng buồn lòng phải không?”

Những câu hỏi liên tiếp, Thái Hậu lại không nhận thấy được ý tứ. Nàng xác thật rất thất vọng buồn lòng, hoàng nhi từ khi nào biến thành dáng vẻ này, hắn trước kia rõ ràng rất ngoan, chuyện gì cũng đều nghe lời mẫu hậu, dù không tình nguyện cũng rất ít khi ngỗ nghịch nàng, hiện tại là làm sao vậy?

Phó Vô Thiên có thể khiến hắn vứt bỏ mẫu hậu? Tình mẫu tử hơn hai mươi năm cư nhiên kém đường ca!

Nàng không lập tức trả lời, Phó Nguyên Phàm cũng không ngoài ý muốn, nói tiếp: “Trẫm hiểu tâm tình của mẫu hậu, nhưng thỉnh mẫu hậu đặt mình vào hoàn cảnh của trẫm. Khi mẫu hậu tiếp tay cho ngoại địch tiến vào Đại Á, cấu kết với người ngoài phản bội trẫm, cầm tù trẫm, có từng suy xét cảm thụ của trẫm?”

Hận ý trên mặt Thái Hận tức khắc biến thành chinh lăng.

“Không có, mẫu hậu chỉ áp đặt của mình lên trẫm mà thôi, cho rằng tất cả quyết định của mình trẫm đều sẽ vâng theo, hoặc là nói, mẫu hậu cho rằng, dù chuyện mình làm sai lầm lớn đến đâu, trẫm đều sẽ tha thứ, bởi vì mẫu hậu là Thái Hậu, là thân sinh mẫu hậu của trẫm, trẫm nói đúng sao?”

“Ngươi……” Thái Hậu thấy mình bị chỉ trích, tức giận đến run tay, nhưng một chữ cũng khômg thể phản bác, bởi vì đều đúng.

Hoàng đế là thân sinh nhi tử nên nàng mới dám làm như vậy. Nàng ảo tưởng đến lúc mình thành công, trong tiềm thức không phải không nghĩ tới khả năng thất bại, nhưng không muốn nghĩ nhiều, nhất ý cô hành cho rằng nhi tử nhất định sẽ tha thứ, bởi vì nàng là mẫu hậu của hắn, thân sinh mẫu hậu. Hai mẹ con nâng đỡ nhau hai mươi năm trong hậu cung, tình cảm cực kỳ thâm hậu.

Phó Nguyên Phàm nhìn vẻ mặt mẫu hậu liền biết mình đoán đúng rồi, một tia hy vọng cứ như vậy bị dập tắt. Hắn chỉ muốn mẫu hậu có thể đứng ở lập trường của hắn suy nghĩ mà thôi, mẫu hậu lại nhiều lần bắt hắn nhìn vào sự ích kỷ của nàng, tâm lại bị hung hăng chọc một chút.

Có lẽ vẻ thất vọng trên mặt hắn quá rõ ràng, Thái Hậu đồng tử co rụt, rốt cuộc phát hiện mình hiện tại không nên chọc giận nhi tử, lúc này mới bắt đầu bổ cứu.

“Nguyên Phàm, mẫu hậu biết lần này con thật sự thương tâm, nhưng mẫu hậu cũng là bất đắc dĩ. Vạn Thanh là cố hương của mẫu hậu, họ đột nhiên tìm tới dùng hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc mẫu hậu, mẫu hậu nhất thời bị mê hoặc tâm trí mới làm ra loại chuyện này, con tha thứ mẫu hậu đi, mẫu hậu thật sự biết sai rồi.”

Thái Hậu muốn xuống giường, nhưng bởi vì sinh bệnh, thân thể có chút vô lực, chỉ có thể chống người lên, chờ mong nhìn Phó Nguyên Phàm.

“Hoa ngôn xảo ngữ?” Phó Nguyên Phàm lẩm bẩm nói: “Mẫu hậu đã là Thái Hậu tôn quý nhất Đại Á, còn cái gì không hài lòng, Vạn Thanh Quốc lấy đâu ra bản lĩnh có thể nói thuyết phục mẫu hậu?”

Thái Hậu á khẩu. Lý do có thể đả động nàng cũng chỉ có một, đó chính là Phó Vô Thiên. Có thể chính nàng cũng không nhận ra hận ý với Phó Vô Thiên vẫn luôn từ từ gia tăng, hơn nữa ngày càng rõ ràng.

“Là đường ca đi?” Phó Nguyên Phàm cười, “Họ hẳn đã hứa hẹn sẽ diệt trừ đường ca, cho nên mẫu hậu mới giúp đúng không?”

Thái Hậu nghe hắn ngữ khí là nghi vấn nhưng vẻ mặt lại khẳng định, càng oán hận Phó Vô Thiên, ác ngôn nói:

“Đúng thì thế nào? Ai gia rõ ràng là Thái Hậu, Phó Vô Thiên lại đối đãi ai gia thế nào, làm xấu mặt ai gia trước mặt mọi người, hậu cung tuyển tú cũng không cho ai gia tham dự. Ai gia là mẫu hậu của ngươi, ai gia rõ ràng có quyền, hắn lại trước mặt nhiều tú nữ phản bác ai gia, nói xem ai gia ở hậu cung còn mặt mũi nào gặp người. Ngươi có biết hậu cung nói ai gia thế nào, nói ai gia đường đường Thái Hậu lại bị một Vương gia đè đầu cưỡi cổ cũng không dám ho he một tiếng, ngươi bảo ai gia sao có thể cam lòng??”

Phó Nguyên Phàm thất vọng lắc lắc đầu. Nếu không phải đã sớm biết nội tình, hắn có lẽ sẽ tin mẫu hậu vài phần. Hắn biết lần tuyển tú đó mẫu hậu tự mình tới, hơn nữa rõ ràng các tú nữ đó phẩm hạnh có vấn đề, lại một hai muốn thu về bên mình. Tâm tư mẫu hậu kỳ thật rõ như ban ngày.

Phó Nguyên Phàm hiện tại nghĩ lại, chỉ cảm thấy càng thêm giá lạnh. Vì quyền lực mà không màng đến cảm thụ của nhi tử, mẫu hậu không nghĩ nữ nhân như vậy nếu cho vào hậu cung thì sẽ mang cho hắn bao nhiêu phiền toái sao? Nói đến cùng chính là ích kỷ.

“Con không tin ai gia?” Thái Hậu thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm hắn mặt, biểu tình khó có thể tin.

Phó Nguyên Phàm thu hồi suy nghĩ. Lôi chuyện cũ ra cũng không có ý nghĩa, hắn tới đây chỉ để cởi bỏ gông xiềng trong lòng mà thôi. Hiện tại…… đã cởi được.

Vẻ mặt của hắn quá mức bình tĩnh, làm Thái Hậu run như cầy sấy, trong lòng luôn có dự cảm bất hảo, lại không muốn nghĩ đến. Nàng sợ sẽ là một đáp án làm nàng tuyệt vọng.

“Nguyên Phàm, Nguyên Phàm, ai gia biết con không thích người khác nói xấu đường ca của con, ai gia cam đoan về sau không bao giờ nhằm vào đường ca của con. Ai gia cũng nhất định sẽ thành thành thật thật ở trong hậu cung, con cho mẫu hậu ra ngoài, lãnh cung thật sự quá lạnh, chẳng có lấy chút nhân khí, ở trong này, ai gia sớm muộn sẽ điên.”

Phó Nguyên Phàm nhìn nàng thật sâu, như muốn khắc ghi hình ảnh mẫu hậu. Một lát sau, trong phòng vang lên thanh âm của hắn, “Trẫm sẽ phái thêm một cung nữ tới hầu hạ, mẫu hậu hảo hảo tĩnh dưỡng.”

Nói xong cũng không đợi Thái Hậu đáp lại liền đi rồi, nện bước phi thường vững vàng. Đại Hắc vội vàng đuổi kịp.

Hai người vừa ra tới cửa, thanh âm bén nhọn của Thái Hậu lại vang lên, đại ý là Phó Nguyên Phàm không thể đối đãi nàng như vậy, nàng là mẫu hậu của hắn. Mắng vài câu mà không được đáp lại, lại bắt đầu mắng, từ ngữ không phong phú, lại chọc thẳng vào tim Phó Nguyên Phàm.

Phó Nguyên Phàm ngửa đầu nhìn về phía không trung, ánh mắt kiên định không gì sánh kịp.

“Đại Hắc, chúng ta trở về đi.”
Bình Luận (0)
Comment