Warning: Chương này có đoạn miêu tả hai loại khổ hình tàn khốc (chắc là) của nhà Thanh, chế nào trí tưởng bở bay xa lại yếu tim (như tui) thì CLICK BACK, tối gặp ác mộng thì đừng trách tui nhá!Văn Thanh Vũ tử hình đã là chắc chắn. Nếu không có dã tâm quá lớn, hắn xác thật là một nhân tài có thể bồi dưỡng. Tự phụ cũng không có gì, người trẻ tuổi đều có ngạo khí, rèn luyện thêm là có thể mài mòn góc cạnh.
Chỉ tiếc trên đời không có thuốc hối hận, cũng không phải mỗi người đều xứng có được cơ hội. Sai một ly, đi một dặm a.
Hai chữ tử hình luôn mang đến tuyệt vọng. Văn Thanh Vũ thất hồn lạc phách bị đưa đi.
An Vu Chi thấy An Tử Nhiên có quyền định đoạt tính mạng kẻ khác, toàn thân đều ngây dại. Nàng hoàn hồn, hận không thể móc tim ra cho hắn xem mình thật sự biết sai rồi. Một ngục tốt dùng một mảnh vải nhét vào miệng nàng, ồn ào đến họ không chịu nổi nữa.
An Tử Nhiên đặt ánh mắt lên Độc Hạt Tử. Nữ nhân này vẫn luôn biểu hiện thật sự bình tĩnh, cũng chịu được khổ hình, rất giống cung nữ hợp mưu với giả hoàng đế lúc trước.
An Tử Nhiên không thích Tử Vi Quốc, nhưng không thể không thừa nhận, ở phương diện huấn luyện thủ hạ và tử sĩ, Tử Vi Quốc xác thật rất lợi hại, cũng rất có thủ đoạn, thế nhưng có thể làm hai nữ nhân thà chết cũng không chịu mở miệng.
“Nếu ngươi muốn lấy được tình báo hữu dụng từ ta, khuyên ngươi đừng uổng phí tâm tư, ta chết cũng sẽ không nói cho ngươi một chữ.” Tầm mắt hắn rất có lực xuyên thấu, Độc Hạt Tử cau mày, rốt cuộc chủ động mở miệng, chỉ là vẫn như cũ biểu hiện thật sự quật cường.
An Tử Nhiên khẽ cười một tiếng, “Muốn ngươi mở miệng có rất nhiều cách.”
Độc Hạt Tử khinh miệt cười, hiển nhiên không tin. Mấy ngày nay nàng đã lĩnh giáo hình phạt của Đại Á, chỉ thường thôi, còn kém các hình phạt trung đẳng của Tử Vi Quốc. Nàng có thể đứng ở chỗ này thẳng tắp đối mặt với hắn cũng đã cho thấy quyết tâm.
“Ngươi hiện tại nhất định đang nghĩ hình phạt của Đại Á kỳ thật không có gì ghê gớm, đúng không?” An Tử Nhiên liếc mắt một cái nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.
Độc Hạt Tử biến sắc, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm hắn, môi mím lại.
An Tử Nhiên dựa vào lưng ghế, ngữ khí sung sướng nói: “Ta vốn dĩ không muốn lấy những hình phạt đó ra dùng trên một nữ nhân, nhưng ngươi là nữ nhân đầu tiên làm ta chán ghét, cho nên ta quyết định lần đầu tiên áp dụng những hình phạt đó với ngươi.”
Nhìn hắn thanh thản thản nhiên, cảm giác bất an lạnh lẽo nháy mắt ập vào lòng. Giờ khắc này, Độc Hạt Tử đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi mà nàng rất không muốn thừa nhận.
“Biết cái gì gọi là rửa mặt chải đầu sao?” An Tử Nhiên đan hai tay đặt lên đùi, ý cười doanh doanh nhìn nàng.
Mọi người vểnh tai nghe. Ngục tốt cũng rất hiếu kì Vương phi sẽ nói ra hình phạt tàn khốc gì, nếu có thể học tập, về sau thẩm vấn phạm nhân sẽ bớt thời gian hơn.
“Cái gọi là rửa mặt chải đầu, đó là lột sạch quần áo phạm nhân, lỏa thân nằm trên giường, sau đó dùng nước sôi tưới lên. Tưới đến khi toàn thân đỏ hồng, lại dùng bàn chải đặc chế cọ rửa da thịt, cho đến khi thịt tróc lộ ra xương. Không ai có thể kiên trì đến cuối cùng, nhưng ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết.”
An Tử Nhiên nhẹ nhàng chậm chạp phun ra một đám chữ quen thuộc, tổ hợp lên lại là hình phạt cực kỳ tàn nhẫn. Thanh âm của hắn vốn dễ nghe, thanh nhuận sảng khoái, nhưng hiện tại, mọi người chỉ cảm thấy phòng thẩm vấn nho nhỏ đặc biệt âm trầm quỷ dị. Rõ ràng là tháng 8 nóng nực, dưới quần áo lại toát ra từng mảnh da gà.
Mọi người trừng lớn đôi mắt, khó có thể tưởng tượng thế nhưng còn có loại hình phạt này. Độc Hạt Tử sắc mặt rốt cuộc trắng một ít. Hình phạt nghe thôi cũng đã thập phần khủng bố, nàng cho rằng An Tử Nhiên chỉ đe dọa, không ngờ là thật.
“Này đã không chịu nổi? Vẫn còn một loại hình phạt khác. Có nghe nói đến lột da sao, ngươi đại khái đã từng, nhưng loại này có thể khác với loại mà ngươi biết. Hình phạt sẽ chôn người xuống hố chỉ để lộ đầu đã cạo hết tóc, sau đó dùng dao khắc lên chữ thập. Kéo da đầu ra sau, lại tưới lên thủy ngân tinh luyện từ chu sa. Thủy ngân khá nặng, dùng sức kéo là có thể bong cả cơ bắp và da, cuối cùng chỉ còn lại có một tấm da chôn dưới đất. Thế nào, đã nghe nói chưa?”
(Himeko: tui ko tìm hiểu nên ko rõ tính chân thật đâu, có gì vô lý thì thông cảm nhá!)An Tử Nhiên cười nhạt nhìn Độc Hạt Tử ngã ngồi trên mặt đất.
Lột da xác thật là loại hình phạt tương đối thường thấy, nhưng chưa bao giờ nghe có cách lột da này, chỉ nghe thôi cũng đã cảm thấy thập phần sợ hãi, không thể kém rửa mặt chải đầu.
“Nếu ngươi cảm thấy còn chưa đủ, ta còn có hình phạt khác.”
“Đủ rồi.” Độc Hạt Tử rũ đầu gầm nhẹ.
“Đủ rồi.” Độc Hạt Tử rũ đầu gầm nhẹ.
An Tử Nhiên lạnh nhạt nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu. Thấy ngón tay Độc Hạt Tử hơi động, hắn đột nhiên nói: “Ta khuyên ngươi đừng nên có ý tưởng khác, tốc độ của ngươi nhanh mấy cũng không địch được ám vệ của Phó Vương phủ.”
Độc Hạt Tử thân thể cứng đờ, đột nhiên cảm thấy có tầm mắt mịt mờ mang theo sát khí tỏa định nàng, như chỉ cần có bất luận hành động gì liền sẽ động thủ, hẳn chính là ám vệ.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
An Tử Nhiên bắt chéo chân, có vẻ ưu nhã rất không hợp với phòng thẩm vấn này, “Ta muốn thế nào ngươi chẳng lẽ không rõ sao?”
Độc Hạt Tử trầm mặc một hồi, đột nhiên hạ quyết tâm: “Ta sẽ không nói.”
An Tử Nhiên cũng không bất ngờ, “Vậy trước thử một lần rửa mặt chải đầu đi, bắt đầu từ đùi phải của ngươi.”
Độc Hạt Tử đột nhiên nắm chặt nắm tay, gân xanh đều tuôn ra.
An Tử Nhiên không để ý tới nàng, tầm mắt một lần nữa chuyển qua An Vu Chi. Nàng đã sớm có dấu hiệu suy sụp, nếu không có ngục tốt bắt lấy cánh tay thì đã sớm xụi lơ trên mặt đất lạnh lẽo.
Tựa như nhận thấy tầm mắt của hắn, An Vu Chi đột nhiên lại dùng sức giãy giụa, phát ra tiếng ô ô. An Tử Nhiêh bảo người lấy vải ra.
Miệng được tự do, An Vu Chi không nổi điên, run run nửa ngày mới nhớ ra mình muốn nói gì, liến thoắng nói, “Ta nhớ ra, có một người hẳn là manh mối, là hắn dạy ta làm thế nào mê hoặc người khác. Văn Thanh Vũ đáp ứng hợp tác vì bị ta ám chỉ, ta biết làm thế nào để tìm được hắn……”
Văn Thanh Vũ là người thông minh, hơn nữa tính cách có chút cẩn thận, hợp tác với các nàng đối với hắn không có chỗ tốt, nguy hiểm khá lớn. An Tử Nhiên cũng không rõ, hiện tại rốt cuộc tìm ra chân tướng. Nhưng Văn Thanh Vũ nếu không có ý tưởng thì sẽ không dễ dàng bị ám chỉ, cũng coi như tự làm tự chịu đi.
“An Vu Chi!” Độc Hạt Tử dữ tợn rống lên. Nếu không có ngục tốt ấn lại, nàng hiện tại đã nhào lên cắn chết An Vu Chi, có vẻ rất mất bình tĩnh.
Phản ứng của nàng lập tức làm An Tử Nhiên biết người này sẽ là nhân vật mấu chốt. Không phát hiện có người khác liên hệ với các nàng, hắn còn tưởng rằng Tử Vi Quốc chuẩn bị từ bỏ để các nàng đơn độc hành động, hiện tại xem ra vẫn có chi viện, cá lớn quả nhiên vẫn câu được.
An Vu Chi rụt người lại, nhưng nàng vốn không phải người Tử Vi Quốc, không có cái gọi là trung thành với Tử Vi Quốc, chỉ cần có thể bảo mệnh, nàng có thể nói ra tất cả những gì bất lợi với Tử Vi Quốc.
Lúc trước không nói là bởi vì nàng nhất thời không nhớ ra. Độc Hạt Tử không nói cho nàng chuyện này, là nàng trong lúc vô ý nghe được, khi đó không để trong lòng, hiện tại đã bị hình phạt kích thích nên lập tức nghĩ tới.
“An Vu Chi, ngươi dám bán đứng chủ tử. Dù An Tử Nhiên không giết ngươi, chủ tử cũng sẽ dùng hết mọi cách tiêu diệt ngươi. Không ai có thể sống sót sau khi phản bội chủ tử, ngươi cũng không ngoại lệ!” Độc Hạt Tử uy hiếp nàng.
An Vu Chi hiện tại lại không dễ lừa gạt, cười lạnh nói: “Ta hiện tại không nói ra thì còn chết nhanh hơn, ta là người Đại Á, không cần bảo mật thay các ngươi.”
“Hoang đường, ngươi nếu sớm có suy nghĩ này, vì sao còn muốn phản bội Đại Á hợp tác với chúng ta. Ngươi trong lòng vẫn luôn ghen ghét An Tử Nhiên, hiện tại nói những lời này chỉ vì lấy lòng hắn, để hắn buông tha ngươi mà thôi. Ngươi cũng quá ngây thơ rồi, dù ngươi nói ra, hắn cũng sẽ không buông tha ngươi.” Độc Hạt Tử hung tợn nhìn về phía An Tử Nhiên vẻ mặt đạm nhiên.
An Vu Chi đương nhiên biết, nhưng ít nhất còn một tia hy vọng. Không nói thì chết, nói ra nàng còn có thể gửi hy vọng vào quan hệ huyết thống, “Thì thế nào, ta hiện tại đã hiểu mình phạm vào sai lầm lớn cỡ nào. Ta xác thật ghen ghét ca ca, nhưng đó là nhân chi thường tình. Mỗi người đều sẽ có lúc phạm sai lầm, ta hiện tại đã tỉnh ngộ. Dù ca ca có tin hay không, ta đều không muốn mắc lỗi thêm nữa, không cầu người khác tha thứ, chỉ cầu hiện tại không thẹn với lương tâm.”
An Vu Chi rũ mắt, thanh âm không còn kích động, bình tĩnh như đã nhận mệnh. Một giọt nước mắt ngay sau đó rơi xuống mặt đất, bả vai cũng hơi run lên.
Nữ nhân này…… Độc Hạt Tử phát hiện mình xem thường nàng. Vì mạng sống, diễn thật đúng là xuất sắc.
An Tử Nhiên phải nhìn An Vu Chi với con mắt khác. Nàng nếu sinh hoạt ở thời hiện đại, khẳng định có thể trở thành một thế hệ ảnh hậu. Nước mắt nói rơi liền rơi, thậm chí thập phần đáng thương, nếu đổi những người khác, nói không chừng sẽ sinh ra một tia thương hại.