Đại Địa Chủ

Chương 423

Mồng 3 tháng 4, mùa xuân, ngày trong xanh.

Tử Vi Quốc nằm ở phía Bắc, so với Đại Á ở phía Nam một năm bốn mùa đều tương đối ấm áp, phương Bắc mùa xuân vẫn rét lạnh tựa như mùa đông.

Binh lính mặc áo bông dày xuyên qua núi rừng. Không trung bị tàng cây rậm rạp che khuất, ánh mặt trời không thể lọt qua, nhiệt độ không khí càng giảm xuống không ít, nếu trước đây không có áo bông, binh lính không kịp thích ứng khẳng định sẽ bị lạnh đến tay chân phát cóng.

Những tiếng sột soạt vang lên trong rừng cây rậm rạp, không nhìn kỹ là sẽ tưởng đó là động vật chạy qua. Nơi này vốn không thiếu dã thú hung mãnh lui tới, sói khẳng định là có, chính vì nguy hiểm này nên quan phủ và bá tánh đều rất ít sẽ đi sâu vào bên trong.

Mà lúc này, tại cái nơi nguy hiểm này, một trận chiến khi quân đội Tử Vi Quốc tiến quân đã khai hỏa. Vô số người hành quân tiến sâu vào núi rừng, họ đều là binh lính sẵn sang giao ra tính mạng.

Khi Mặt trời lên cao, có tiếng nổ mạnh vang giống như tín hiệu nào đó vang lên từ một góc núi rừng, làm chim chóc chịu kinh hách bay đi, thanh thế to lớn, cơ hồ tất cả binh lính ẩn núp đều nghe được.

Chiến tranh rốt cuộc khai hỏa.

Hoắc Cảnh Phi tựa hồ có ý tưởng giống Đại Á, nhưng lại không phái quá nhiều binh lính vào núi, dựa vào lợi thế chia đại quân thành mấy chục tiểu đội và một đại đội, phân chia đi khắp các lộ tuyến ẩn núp tìm kiếm.

Tiếng nổ vang kia xuất hiện khi đại đội của Tử Vi Quốc chạm trán đội quân của Đại Á, là tín hiệu do Việt Thất thả ra. Tuy sợ gây cháy rừng, nhưng tới lúc đánh giặc rồi có ai còn nhớ tới cái này

Hai quân giao chiến, lập tức có thêm những sinh mệnh mất đi. Máu tươi thấm đầy mặt đất, lá cây xanh biếc bị nhuộm màu máu, mùi máu tươi nồng đậm chậm rãi khuếch tán, hơi thở bùn đất hỗn tạp một chút cũng không dễ ngửi.

sKhông bao lâu, một võ tướng từ tiền tuyến chạy về.

“Sao rồi?” Một võ tướng trung niên râu quai nón rậm rạp, mặc khôi giáp, phát ra giọng nói trầm ổn lại thô ráp.

Võ tướng kia lập tức trả lời: “Bẩm phó soái, chiến thần Đại Á quả nhiên không ở trong đó, xem ra họ đã vào núi trước một bước, hiện tại hẳn đang nấp nơi nào đó, chúng ta cần phái người đi chi viện sao?”

Võ tướng trung niên phất tay nói: “Không cần, Hoắc tướng quân sớm đã dự đoán được hết thảy, chúng ta hiện tại chỉ chờ lấy thắng lợi là được. Truyền lệnh xuống, toàn lực ứng phó, giết cho họ phiến giáp không lưu, báo thù cho tất cả huynh đệ đã chết.”

“Rõ!”

……

Một mảnh cây cối rậm rạp lấp ló từng đôi mắt tỏa sáng, một người nằm sấp trên mặt đất, một lát sau mới đứng lên.

“Sao rồi?” An Tử Nhiên hạ giọng hỏi.

Phó Vô Thiên không phủi đất trên người, vẻ mặt nghiêm túc, “Có một đội ngũ đang đi từ phía Đông Bắc, là tiểu đội của Tử Vi Quốc, với tốc độ của họ thì chừng ba mươi phút nữa sẽ tới nơi này.”

Phía Bắc và Đông Bắc có hai con đường lên núi, có binh lính Tử Vi Quốc trông coi, mà đã đi từ hai hướng này thì chỉ có thể là tiểu đội của Tử Vi Quốc. Vị trí của họ hiện tại rất dễ bị phát hiện, cho nên chỉ có thể ám sát, nếu không sẽ khiến cho các tiểu đội khác chú ý, bị bọc đánh không chỉ phiền toái, còn rất nguy hiểm.

Nằm trên mặt đất nghe ngóng một lát lại có thể thu được nhiều tin tức như vậy, có thể thấy được Phó Vô Thiên trước kia không thiếu lăn lộn trong rừng già.

An Tử Nhiên không cảm thấy bất ngờ, bởi vì hắn cũng biết. Hắn đời trước không chỉ có nhiệm vụ ở thành phố lớn, phần nhiều là tới những nơi hẻo lánh, có núi sâu rừng già, trèo đèo lội suối không ít, chẳng qua không rậm rạp như nơi này mà thôi.

Nếu tiểu đội Tử Vi Quốc chủ động tới, họ liền không cần thiết di chuyển.

Họ nấp được một lát, tiếng bước chân ngày càng gần, không bao lâu, một tiểu đội mấy chục người xuất hiện. Có tầm năm mươi người, đây là cách chia đội của Hoắc Cảnh Phi vì phòng ngừa bị đánh lén, nhân số quá ít sẽ bị tiêu diệt dễ dàng, nhân số quá nhiều lại sẽ dễ bị bại lộ.

Chỉ là Hoắc Cảnh Phi không ngờ, Phó Vô Thiên tuy rằng chỉ có hai mươi người, nhưng mỗi người đều là tinh anh, ẩn vào núi sâu chính là vì để tiêu diệt các tiểu đội đó.

Khi hai binh lính đi đầu một chân dẫm vào bẫy rập, hai người thậm chí chưa kịp kêu thảm đã ngã xuống, bị cọc chông xuyên qua cơ thể.

Đây là một tín hiệu!

Các binh lính khác đại kinh thất sắc. Không đợi họ phản ứng, mấy người trong đó đã trúng đạn ngã xuống, có người bị trúng tên. Cơ hồ chỉ vài giây đã có hơn mười binh lính bị cướp đi tánh mạng.

Họ phát hiện ra vị trí của địch nhân thì đã muộn. Một viên đạn từ bụi cỏ vụt ra bắn trúng đội trưởng. Các binh lính còn lại tức khắc hoảng loạn. Có người muốn chạy trốn, nhưng họ đã bị bao vây. Không bao lâu, tiểu đội năm mươi người đã bị tiêu diệt toàn bộ, thi thể nằm la liệt dưới đất, mùi máu nồng đậm quanh quẩn trong không khí không thể tiêu tán.

Mọi người nhanh chóng rút lui, mùi máu nơi này rất nhanh sẽ dẫn tới dã thú đánh hơi được.

Nhẹ nhàng tiêu diệt một tiểu đội của Tử Vi Quốc, các binh lính không dám tin tưởng. Đừng nói tử vong, họ thậm chí còn chẳng bị thương. Cảm thấy rất tự tin, mọi người lập tức kiềm chế sự kích động theo sát Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên, trong mắt toàn là sùng bái.

Vương gia vốn lợi hại, nhưng không ngờ Vương phi cũng lợi hại đến không giống người. Súng etpigôn trong tay hắn cơ hồ trăm phát trăm trúng, hơn nữa tốc độ đổi thuốc súng và đạn cũng nhanh đến làm họ hoa mắt. Tốc độ của họ cũng đã gia tăng theo quá trình huấn luyện, nhưng muốn làm được giống Vương phi thì còn lâu mới đủ.

Các binh lính nhận ra bản lĩnh của Vương phi, đều tự nhủ không trách Vương gia vẫn đưa cả Vương phi tới đây.

Trên thực tế, suy nghĩ của Phó Vô Thiên chỉ là muốn đặt Vương phi ở dưới mí mắt mà thôi. An Tử Nhiên từng đề nghị mỗi người dẫn một tiểu đội, nhưng hắn có dự cảm Lôi Lân khả năng cũng ở chỗ này. Hắn có thể cảm giác ra sự chấp nhất của Lôi Lân đối với Vương phi của hắn, sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để có được Vương phi của hắn, cho nên hắn không hy vọng lại xảy ra chuyện giống lần trước.

Cùng lúc đó, những nơi khác cũng xảy ra tình huống tương tự.

Tử Vi Quốc tuy thông qua Bạch Hoành cũng đã có được kỹ thuật chế tạo súng etpigôn, nhưng vì thời gian không nhiều, chẳng sợ họ có năng lực chế tạo ra nhiều súng etpigôn thì vẫn có một nhược điểm cực lớn, đó chính là tỉ lệ bắn trúng đích.

Súng etpigôn không mấy ổn định, nếu không thường xuyên luyện tập thì căn bản không thể thích ứng trong khoảng thời gian ngắn, An Tử Nhiên đã quen dùng súng cũng phải luyện tập một thời gian mới nắm giữ được súng etpigôn.

Đây là nguyên nhân lớn nhất vì sao tiểu đội Tử Vi Quốc bị tiêu diệt nhanh như vậy. Tên lính bị An Tử Nhiên bắn chết chính là đội trưởng, trong tay hắn là cây súng etpigôn. Hắn chỉ dùng một lần, hơn nữa cũng không bắn trúng mục tiêu, đội trường còn như vậy, những người khác có thể nghĩ.

Hai canh giờ tiếp theo, họ dùng biện pháp tương tự tiêu diệt các tiểu đội. Các tiểu đội có nhân số từ năm mươi đến một trăm người. Dần dần, khó khăn gia tăng, đại khái là đối phương phát hiện địch nhân quá mức khó chơi, cho nên tăng cường binh lực.

Ở nơi nào đó ngược hướng với Phó Vô Thiên, Cát Khiêm An suất lĩnh tiểu đội năm mươi người gặp phải một đại đội tầm một trăm năm mươi người. Nơi bên hơn kém về nhân số, luận chiến lực thì lại là ngang hàng vì Cát Khiêm An mai phục nên chiếm trước tiên cơ.

“Vì sao?” Một binh lính Tử Vi Quốc lau vết máu trên mặt. Hắn không rõ vì sao Đại Á lại biết họ sẽ đi qua nơi này, không rõ vì sao súng etpigôn của họ lại lợi hại như vậy, không rõ vì sao mũi tên của họ lại có thể bắn xuyên giáp. Mỗi một vấn đề đều làm hắn sinh ra cảm giác sợ hãi, giống như đối phương nắm được nhất cử nhất động của họ trong lòng bàn tay.

Binh lính lui về phía sau một bước, nhưng hắn không có cơ hội đào tẩu, một viên đạn tiễn hắn xuống địa phủ gặp Diêm La Vương.

Mặt Trời bò xuống phía Tây sườn núi, tầm nhìn ngày càng thấp, mọi người không chỉ không cảm thấy mỏi mệt, sự cảnh giác và lực chú ý lại càng gia tăng. Dã thú trong núi phần lớn vào ban đêm mới hoạt động, không cẩn thận sẽ có khả năng gặp phải.

Cứ việc nguy hiểm, hai bên lại đều không tính toán thu tay lại. Một khi Đại Á đột phá vùng núi này liền có thể trực tiếp tấn công thành trấn.
Bình Luận (0)
Comment