Thiên Thọ năm thứ 3, tháng 12.
Đoàn sứ giả Đại Niết Quốc rốt cuộc tới Quân Tử Thành. Hoàng đế Đại Á cử Trác Hải Đường ra khỏi thành nghênh đón họ, làm các quốc gia cho rằng Đại Á sẽ cho Đại Niết Quốc một lần ra oai phủ đầu quốc gia đều cảm thấy bất ngờ.
Các sứ giả từng gặp Trác Hải Đường ở cuộc đàm phán đều biết hoàng đế Đại Á tín nhiệm người này. Phái hắn ra nghênh đón, có vẻ hoàng đế Đại Á thiệt tình muốn thành lập quan hệ ngoại giao tốt với Đại Niết.
Khi họ đều cho rằng như vậy, Đại Á lại tung hỏa mù, làm họ lại hồ đồ.
Đối tượng hòa thân của Ổ Ngọc Sương lần này được xác định rất nhanh. Thành viên hoàng thất, tuy rằng họ Phó, nhưng thiếu chút nữa bị xoá tên, bởi vì trước kia đã từng phạm vào lỗi rất nghiêm trọn cho nên bị đuổi khỏi Quân Tử Thành, tương đương với lưu đày. Hiện tại cuộc sống của hắn tương đối thanh bần, không khác gì thường dân.
Gả cho nam nhân như vậy, Ổ Ngọc Sương đã quen sinh hoạt xa xỉ trong hoàng cung khẳng định khó có thể thích ứng, trừ phi nàng có thể quen được sinh hoạt bình đạm vô vị, nếu không cuộc sống sau khi thành thân của nàng tuyệt đối sẽ không tốt.
Ổ Ngọc Sương có thể chịu được hay không thì không biết, mọi người chỉ biết, lại một tân niên sắp đến.
Đây là tân niên vui vẻ nhất từ khi Thiên Thọ Đế đăng cơ đến nay, thậm chí là tân niên vui sướng nhất từ khi Sùng Minh Đế đăng cơ.
Mọi người vui sướng đón tân niên. Không có áp lực đến từ hoàng đế vô năng, không có bóng ma chiến tranh, chỉ có ánh Mặt Trời sáng lạn tượng trưng cho ngày mai tốt đẹp, tân niên như vậy tuyệt đối đáng chúc mừng. Đại Á của họ sắp nghênh đón lịch sử mới huy hoàng.
Từ tháng 11 đã có bá tánh bắt đầu giăng đèn kết hoa chuẩn bị đón tân niên. Đèn lồng xinh đẹp đỏ tươi treo khắp phố, đến buổi tối sẽ tỏa sáng cả một khu, nhìn từ xa giống những ngôi sao lập lòe trên bầu trời.
Tân niên đến, khắp thành đều là hoan thanh tiếu ngữ.
Hoàng thất tổ chức quốc yến long trọng nhất từ trước tới nay, không chỉ mời văn võ bá quan, gia quyến của họ cũng có thể tham gia. Tin tức vừa truyền ra, cơ hồ tất cả quý nữ ở Quân Tử Thành đều kích động, mỗi người trang điểm hoa hòe lộng lẫy, hận không thể lóa mắt nhất quốc yến.
Từ khi chiến tranh bùng nổ, hoàng thất đã không tổ chức quốc yến đúng nghĩa. Năm trước có tổ chức, nhưng bất luận quy mô hay người tham dự đều không thể so với năm nay. Hơn nữa, lúc ấy đại đa số người đều đặt lực chú ý lên chiến tranh, căn bản không có mấy ai có tâm tình tham gia yến hội. Quốc yến năm nay có ý nghĩa không giống nhau.
Thiên Thọ Đế đăng cơ bốn năm, từ năm trước đã bắt đầu bồi dưỡng một đám quan viên trẻ trở thành trợ thủ đắc lực, tiêu biểu nhất là Trác Hải Đường hay Nghê Khiêm.
Người có mắt đều thấy được, những người này nếu có thể bảo vệ bản tâm, tương lai khẳng định có thể bình bộ thanh vân như diều gặp gió, đặc biệt là Trác Hải Đường, chỉ nói quan hệ của hắn và Phó Vương phủ, tiền đồ muốn không quang minh cũng khó.
Nhiều thanh niên tài tuấn có tiền đồ như vậy, trong triều không biết có bao nhiêu đại thần ước gì có thể lập tức gả nữ nhi đi. Có vài tiểu cô nương mới bảy, tám tuổi, cha của họ cũng không cam lòng đánh lên tiểu tâm tư.
Thật vất vả chờ tới quốc yến, gia quyến còn có thể, quý nữ ở Quân Tử Thành sao sẽ buông tha cơ hội này. Đây chính là cơ hội duy nhất có thể trực tiếp tiếp xúc với các quan viên trẻ, họ tốn tâm tư trang điểm, không cầu nghiêng nước nghiêng thành, ít nhất có thể làm đối phương nhìn lâu một chút.
Điểm Trang Các cũng bởi vậy mà lợi nhuận bội thu, doanh thu tháng 12 cao gấp đôi tháng trước. Trịnh Quân Kỳ nhìn cuốn sổ ghi chép, xấu hổ nói nàng không ngại Hoàng Thượng mỗi năm tổ chức thêm vài lần yến hội.
Phó Nguyên Phàm đương nhiên không ngại, nhưng trong khoảng thời gian ngắn là không thể thực hiện. Mấy năm đánh giặc cơ hồ đào rỗng quốc khố, tiền bồi thường của Tử Vi Quốc lại đã phát đến những gia đình có thân nhân hy sinh nơi sa trường, cho nên còn cần chờ thêm mấy năm. Đại Á ổn định rồi, quốc khố tràn đầy rồi, hết thảy điều kiện cho phép thì có thể suy xét……
Cát Khiêm An, Việt Thất, Quản Túc cũng tham gia. Là võ tướng lập công lớn, họ cũng rất được chú ý.
Một đám thủ hạ của Phó Vô Thiên đều là nhân tài, ở trong chiến tranh đều biểu hiện xuất sắc, bởi vậy cũng là mục tiêu nhắm tới của các quý nữ. Chiến tranh kết thúc, nữ giới nhìn họ chằm chằm chỉ nhiều hơn chứ không giảm.
Quốc yến vừa bắt đầu, họ đã cảm nhận được từng ánh mắt lia tới, trần trụi đánh giá làm họ sợ tới mức sôi nổi tìm cớ rời đi sớm, nhưng đảo mắt lại tề tụ tại Phó Vương phủ. Nơi này cũng đang tổ chức một yến hội nhỏ chỉ thuộc về họ.
……
Cung Vân không phải người muộn nhất về Quân Tử Thành, nhưng đi theo hắn là một khối đất sét ném cũng không bay. Khối đất sét mang tên Hình Hà.
Nghe nói hắn muốn đi Phó Vương phủ tham gia một yến hội nhỏ, Hình Hà định đi theo nhưng Cung Vân không chịu. Vương gia nói không thể mang theo bất cứ kẻ nào, trừ phi là người một nhà có thể tín nhiệm, cho nên Cung Vân thực dứt khoát cự tuyệt.
Hình Hà buồn bực. Cung Vân khinh thường nói dối, cho nên nói thẳng nguyên nhân cho hắn.
Hình Hà bất đắc dĩ chính là ở điểm này. Hoá ra Cung Vân đến bây giờ vẫn chưa coi hắn là người một nhà. Hôn cũng hôn rồi, cũng thổ lộ luôn rồi, cái đầu gỗ này đến bây giờ còn chưa thông suốt?
Nếu Cung Vân giả bộ, hắn chỉ cần đâm thủng tầng giấy là có thể ôm người lên giường tương thân tương ái, cố tình đối phương lại thật sự trì độn trong chuyện tình cảm.
Hình Hà nhìn ánh trăng sáng ngời lại không thể nói hộ tâm tình của hắn lúc này*, than nhẹ một tiếng, kéo cổ áo giúp Cung Vân, thỏa hiệp: “Vậy được rồi, nhưng một canh giờ sau ta sẽ đến đón ngươi.”
*Himeko: tui liên tưởng đến bài ‘Ánh trăng nói hộ lòng tôi’.Cung Vân nghe ra ngữ khí không cho nói thêm, không cấm nhướn mày, chạm vào ánh mắt đối phương lại sửng sốt một chút. Cặp mắt xanh xám kia vào ban đêm như nạm một tầng màu lam mộng ảo, bên trong tràn đầy thân ảnh hắn. Hắn không hiểu lắm chuyện tình cảm, nhưng hắn biết Hình Hà thiệt tình.
“Ta đã biết, ngươi trở về đi, trên đường cẩn thận.”
Nói xong hắn liền xoay người đi vào Phó Vương phủ, để lại Hình Hà sửng sốt trong nháy mắt lại ngây ngô cười. Biết rõ ở Quân Tử Thành căn bản không ai có thể làm gì hắn, Cung Vân nói vậy khẳng định là mang theo quan tâm. Hắn lập tức cao hứng muốn nhảy lên.
Hai hộ vệ có chút không nỡ nhìn thẳng. Nam nhân đang yêu quả nhiên đều ngốc thấu, dù người này đã từng lợi hại cỡ nào lợi hại cũng không ngoại lệ.
Cung Vân tới muộn hơn mọi người, nhưng không tính đến trễ, bởi vì thân là tướng lãnh, mọi người đã sớm quen đến sớm.
Yến hội cử hành ở tiểu viện phía Đông của Vương phủ. Bởi vì người tham gia chỉ có họ, cho nên không có vẻ chen chúc. Khi Cung Vân được Chu quản gia dẫn tới, những người khác đều đã đứng đầy trong sân, tiếng cười thỉnh thoảng vang lên, đều là người quen.
“Cung Vân, đang chờ ngươi.” Thiệu Phi giơ vò rượu trong tay lắc lắc, bởi vì uống rượu cho nên sắc mặt hơi say, lớn tiếng gọi, thanh âm lớn đến lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn.
Liễu Hữu Vi vội vàng đi tới đón Cung Vân. Hắn và Cung Vân đã sớm biết nhau, khi hắn trở về lại nghe nói Cung Vân đang ở Hồng Châu Kiến Phủ, cho nên họ đã rất lâu không gặp mặt.
Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên nói chuyện xong xuôi với lão Vương gia rồi mới tới. Không khi yến hội đã bị Việt Thất khuấy động, mấy nam nhân đang vén tay áo thi đấu.
Cho đến khi Chu quản gia đột nhiên mang theo một người tới, đại gia lập tức an tĩnh lại.
Người tới khoác áo choàng đen, từ đầu đến chân kín không kẽ hở. Hắn đi vào từ cửa sau cho nên không nhiều người biết đến sự xuất hiện của hắn. Chu quản gia cũng không biết hắn trông như thế nào, là thân phận gì.
Đưa người tới, Chu quản gia cùng mấy hạ nhân cáo lui, trong viện rốt cuộc chỉ còn lại họ cùng người áo choàng đen thần bí.
Người áo choàng đi lên phía trước, đột nhiên xốc áo choàng, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú hình dáng ngũ quan thâm thúy rõ ràng, hưng phấn tươi cười, thanh âm to lớn vang dội nói: “Các huynh đệ, ta đã trở về!”
Trừ Thiệu Phi, những người khác đều cười.
Quản Túc dùng sức dập vai hắn, cười nói: “Hảo gia hỏa, hiện tại thân phận của ngươi đặc thù, ở Đại Niết Quốc quá vui sướng, rốt cuộc chịu trở lại phải không?”
“Ta nếu luyến tiếc trở về còn sẽ xuất hiện ở chỗ này sao? Đừng đứng nói chuyện không eo đau a Quản Túc, ngươi thấy vui sướng thì đổi cho ngươi đấy, lão tử tùy thời tùy chỗ đều sẵn lòng.” Người tới nhe răng nhếch miệng, nghiễm nhiên một bộ chịu không nổi.
Quản Túc nói câu xin thứ cho kẻ bất tài. Loại việc này đích xác không phải người làm, hắn tin tưởng nếu không phải vì kế hoạch, Chu Tường khẳng định sẽ không bao giờ ngồi lên vị trí kia.
Lúc này, Thiệu Phi chạy tới, chỉ vào hắn run run không ngừng. Quản Túc nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn vài câu, Thiệu Phi tức khắc há hốc, hiển nhiên lượng tin tức quá nhiều, làm hắn không thể bình tĩnh.
Nhìn một màn này, An Tử Nhiên cũng cười. Hắn chỉ gặp người này đúng một lần, khi đó cũng không ngờ đó là thủ hạ của Phó Vô Thiên. Giống Liễu Hữu Vi và Cung Vân, người này ẩn núp ở nơi đó đã trên mười năm, cho nên Thiệu Phi mới không quen biết hắn.
“Vương gia, quân cờ này chôn đủ sâu, lúc trước ngươi như thế nào nghĩ đến chiêu thức ấy?”
Phó Vô Thiên đang hào sảng uống một chén rượu, thấy hắn hỏi mới chép miệng: “Ổ Khải Thành từ nhỏ đã biểu hiện bình thường, huynh đệ của hắn đều cho rằng mình thông minh, kỳ thật tám lạng nửa cân. Người có năng lực cũng chỉ có Ổ Khánh Minh, được hoàng đế tín nhiệm giao cho binh quyền, người này còn có thể xem như đối thủ.”
Binh quyền đối với một tướng lãnh giống như bảo mệnh phù. Ổ Khánh Minh lại là người có dã tâm, cho nên hắn sẽ không giao ra binh quyền, bởi vậy có thể dự kiến thế cục tương lai của Vạn Thanh Quốc, mai phục quân cờ bên cạnh Ổ Khánh Minh cũng chính là mục đích này.
“Mười mấy năm trước đã nghĩ xa như vậy, nếu Vương gia ngồi lên vị trí kia, tình huống chỉ sợ đã thay đổi.” An Tử Nhiên bưng ly nhẹ nhấp một ngụm rượu.
Mười mấy năm trước Phó Vô Thiên mới mười mấy tuổi. Hắn tầm đó tuy đã bước vào xã hội nhưng vẫn chỉ là tiểu tử chưa hiểu chuyện, mà Phó Vô Thiên lúc ấy đã lên kế hoạch cho mười mấy năm sau, quả nhiên không thể so.
Phó Vô Thiên thưởng thức cái ly trong tay, mỉm cười nheo mắt, bộ dáng có vài phần sâu xa khó hiểu. Hắn nói: “Quyền thế, không phải chỉ có lên làm hoàng đế mới có thể có được, dù lại tới một lần, bổn vương vẫn sẽ làm ra lựa chọn tương tự. Hơn nữa, như vậy mới có thể gặp được Vương phi, không phải sao?”
Hoàng đế hậu cung ba ngàn giai lệ, hắn không cho rằng Vương phi sẽ thích một nam nhân có nhiều mỹ nữ vây quanh. Quan trọng nhất chính là, một người ở hoàng cung, một người ở bên ngoài, cơ suất gặp mặt cơ hồ bằng không.
An Tử Nhiên cười mà không nói.
Phó Vô Thiên thật sự rất có tướng đế vương. Nam nhân như vậy vốn nên ngồi trên long ỷ khống chế sinh tử thiên hạ, hoặc là khai cương thác thổ viết nên chiến tích huy hoàng, vậy mà người này lại khinh thường đứng ở địa vị cao, còn nói ra một phen lý luận không giống ai. An Tử Nhiên cho rằng sẽ không thể nghe được ngôn luận như vậy từ cổ nhân, xem ra, hắn cần thêm một lần đi sâu để hiểu biết một phen.
Thấy Vương phi nhìn hắn mang vài phần thăm dò, Phó Vô Thiên hào phóng để hắn xem, cầm lấy bầu rượu rót một chén, giơ chén rượu ái muội cười nói: “Cụng ly vì sự kết hợp của chúng ta?”
Nếu là ngày thường, An Tử Nhiên mới mặc kệ hắn, hiện tại…… Hắn giơ chén rượu, cụng vào chén rượu kia.
Kỳ thật hắn cũng may mắn. Có thể tương ngộ……
Hai người cùng nhau ngồi nhìn đám người loạn thành một đoàn trong sân.
Chu Tường trở về làm tất cả mọi người đều vui vẻ. Bởi vì ngắn ngủi, cho nên càng quý trọng giờ khắc này.
Ngôi sao đêm lóng lánh sáng ngời quang mang, tựa hồ đều cao hứng vì họ.
Nhân sinh ngắn ngủi, cho nên càng thêm quý trọng.
– HOÀN CHÍNH VĂN –