Đại Địa Chủ

Chương 47

Quán trà phi thường đơn sơ, mái lợp cỏ, phía trước đặt vài bộ bàn ghế, mọi người khi đi qua nếu thấy khát hoặc đói bụng đều có thể dừng lại nghỉ ngơi, vì vậy khách nhân cũng tương đố nhiều.

Khi đã thỏa mãn lòng hiếu kì, những ánh mắt đặt trên người An Tử Nhiên liền thu hồi, âm thanh bàn tán tiếp tục vang lên, thỉnh thoảng giọng nói của tiểu nhị vang lên xen lẫn những tiếng đàm luận, trà và điểm tâm rất nhanh được dọn lên, tiểu nhị lần này cũng không dám nhìn loạn nữa.

Mặt trời giữa trưa mùa xuân cũng thực gay gắt.

Một vài nông dân ăn mặc mộc mạc dắt theo hài tử đột nhiên xuất hiện trong quán trà.

Đại nhân mang theo bao lớn bao nhỏ, sắc mặt không tốt lắm, dắt tiểu hài nhi đi vào quán trà, có người đến, tất cả theo bản năng liếc nhìn họ một cái.

Cuộc đối thoại của hai nam tử ngồi cạnh khiến An Tử Nhiên chú ý.

“Khắp nơi đều là tai họa, đầu năm nay đùng là không dễ sống.” Một nam tử xuyên áo tang thô ráp vẻ mặt đỏ rực đem cái chén trên tay đặt mạnh xuống bàn, âm thanh phát ra không nhỏ.

Người ngồi cùng bàn lập tức nói:”Ngươi vì cớ gì biết những người kia là đang đi tị nạn?”

Nam tử nói:”Ngươi ba năm không trở về đương nhiên là không biết, nơi này là Xương Châu, muốn tới Phong thành nhất định phải đi qua đây, mà Xương Châu là địa phương nào? Là nơi thường xuyên phát sinh thiên tai, cứ cách một đoạn thời gian là sẽ xảy ra một hai lần, không phải lũ lụt thì là hạn hán, năm trước xảy ra lũ lớn, rất nhiều đất vườn cùng thôn trang bị nhấn chìm, lũ lụt cũng cuốn trôi nhiều người, họ không thể không di chuyển đến nơi khác.”

Người kia gật gật đầu, hắn cũng đã nhớ tới. Lại nói:”Phong thành là địa phương gần Xương Châu nhất, muốn rời khỏi nhất định phải đi qua Phong thành, bất quá năm nay vẫn chưa thấy nghe nói gì về việc Xương Châu xảy ra thiên tai, còn những dân chúng kia làm sao lại xuất hiện ở đây?”

“Ta cũng không rõ lắm.” Nam tử vuốt cằm:”Đại khái lo lắng ngày sau sẽ bùng nổ thiên tai, cho nên di chuyển đi trước, chuyện này năm ngoái cũng xảy ra.”

“Rời đi sớm một chút âu cũng tốt.”

“Đúng vậy, dân chúng Xương Châu rất nhanh đều sống không nổi nữa, Hoàng thất cũng không biết…”

Người kia nhanh chóng ‘hư’ một tiếng, thấp giọng nói:”Dân chúng không được phép nghị luận về Hoàng thất, ngươi muốn chết à.” Nói xong còn cố ý nhìn mấy người An Tử Nhiên, nói không chừng là người từ Quân Tử thành tới.

Nam tử biết điều ngậm miệng.

Một nông dân kêu tiểu nhị lấy một bình trà, khi nước trà vừa mang lên, lập tức lấy ra lương khô mang trên người, lương khô tự làm, để được tương đối lâu, chỉ là có chút khô cứng, hắn phân biệt đưa cho thê tử cùng nhi tử mỗi người một khối, sau đó uống nước trà mà nuốt xuống, lương khô không dễ ăn, hai cái đại nhân thỉnh thoảng còn nhăn mi, tiểu hài tử thì hoàn toàn ăn không vô, người phụ nữ thấy vậy liền hỏi tiểu nhị một cái bát, sau nghiền nát lương khô trộn với nước, đợi khi mềm mới tiếp tục cho hài tử ăn.

Tiểu hài tử không ăn vô thứ này, ánh mắt nhìn chằm chằm vài cái bánh bao nóng hầm hập trên bàn Tô quản gia.

Tô quản gia xót xa nhìn tiểu hài tử đói bụng xanh xao vàng vọt, nhận thấy tầm mắt hắn, tâm nhất thời mềm nhũn, liền đem ba cái bánh bao dư trên bàn cho hắn.

Tiểu hài tử lúc đầu còn do dự, nhưng cuối cùng vẫn bị bánh bao hấp dẫn, dưới sự kinh ngạc của cha nương lập tức chạy tới, cầm bánh bao nóng hầm hập chạy về, vô cùng hiếu thuận mà mang bánh bao cho cha nương hắn.

Hai phu thê ánh mắt đều lên men.

Một gia đình khác hâm mộ nhìn qua, họ là người cùng thôn, tay cũng cầm lương khô, tiền trên người không nhiều lắm, vì để tiết kiệm chút tiền, nhanh chóng tới Phong thành, dọc đường đi họ đều ăn lương khô tự làm.

Tâm đồng tình của Tô quản gia bùng phát, lập tức hỏi ý kiến nhìn về phía An Tử Nhiên.

An Tử Nhiên cũng không do dự, gọi tiểu nhị lại ghé vào tai hắn nói mấy câu, Tô quản gia hiểu ý, nhờ tiểu nhị lấy chút bánh bao, sau đó tự mình đưa cho nhóm nông dân.

“Phu… Tử Nhiên, ngươi đối Xương Châu cảm thấy hứng thú.”

Phó Vô Thiên phi thường tự giác nuốt nột từ ‘nhân’ chưa kịp nói ra vào cổ họng, thay xưng hô mới, cũng đúng lúc nghe được Vương phi nhà y để Tô quản gia đi hỏi thăm sự tình Xương Châu, y khá ngạc nhiên.

An Tử Nhiên nói:”Không có gì, chỉ là hỏi thăm chút thôi.”

Thấy hắn không nói, Phó Vô Thiên cũng không hỏi nữa.

Một lát sau, Tô quản gia trở lại, ông đem mười mấy cái bánh bao cấp cho hai gia đình nông dân, được sự cảm kích của họ, sau đó chỉ cần ông hỏi, họ đều trả lời.

Một khắc sau, đoàn xe tiếp tục lên đường. (1 khắc =15 phút)
Bình Luận (0)
Comment