Đại Đường Du Hiệp Ký

Chương 25

Hoàng Phủ Tung ngẩng đầu nhìn, chi thấy phía đông nam có một làn khói đen bay lên, chính là tín hiệu báo động của đồng bọn của y, nguyên lần này y tới đây gặp Triển Đại nương, tuy dự định không ở lại bao lâu, nhưng cũng sợ trong thời gian ấy có người tìm tới sào huyệt, nên lúc ra đi đã hẹn với đồng bọn, nếu đột nhiên có biến cố thì lập tức thổi Sáo Hồ và đốt lửa lên. Đồng bọn của y cũng là một cao thủ trong tà phái, lần này Hoàng Phủ Tung tập hợp người đi bắt cóc mẹ con Hạ Lăng Sương, y và Tinh Tinh Nhi cũng là trợ thủ của Hoàng Phủ Tung. Sau đó Tinh Tinh Nhi trở về Phạm Dương, Hoàng Phủ Tung sợ cường địch tấn công, nên giữ cao thủ tà phái ấy lại làm bạn với mình.

Thiết Ma Lặc nhân lúc y hoảng sợ, đã sớm vọt ra, chạy vào vườn sau. Triển Đại nương giật ra khỏi tay con trai, lúc ấy cũng đã vọt ra.

Hoàng Phủ Tung kêu lên :

- Không xong, quả thật là có địch nhân tới.

Triển Đại nương lạnh lùng nói :

- Ngươi sợ cái gì, còn có ta đây, thằng tiểu tử kia đâu?.

Hoàng Phủ Tung định thần, nói Y vừa chạy ra. Triển Đại nương cau mày, nghĩ thầm :

- Y làm sao mà cả một thằng tiểu tử cũng không quản được!. Nhưng lúc ấy bà ta đã không còn rảnh rỗi để trách móc Hoàng Phủ Tung, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân của Thiết Ma Lặc, lập tức cười nhạt nói :

- May là thằng tiểu tử ấy chạy vào tuyệt lộ trong nhà ta, ta cứ giết y trước rối sẽ giúp ngươi đối phó với địch nhân.

Thiết Ma Lặc chạy tới vườn sau, người :

- lái đò. hôm trước đua y qua sông Hoàng Hà đang tưới hoa trong vườn, té ra y vốn là lão bộc trong Triển gia. Thiết Ma Lặc vội kêu lên :

- Ngựa của ta đâu?.

Người lão bộc đã được Triển Nguyên Tu dặn trả lại con ngựa cho chủ nhân, nhưng lúc ấy thấy Thiết Ma Lặc thở hồng hộc, không khỏi ngờ vực, cũng đúng lúc ấy Triển Đại nương đã đuổi tới.

Người lão bộc vội chỉ vào phòng một cái, Thiết Ma lặc lập tức hiểu ý, bưng tảng đá lớn lên, ầm một tiếng vang rền ném vỡ cánh cửa, chỉ nghe một tiếng hí vang, con ngựa hoàng phiêu đã vọt ra.

Triển Đại nương tức giận quát :

- Tiểu tử. giỏi, còn định chạy à?.

Nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, Thiết Ma Lặc đã bưng tảng đá lớn lên ném thẳng vào Triển Đại nương, Thiết Ma Lặc khí lực trầm hùng, tảng đá lớn ném ra rít giỗ ào ào, Triển Đại nương cũng không dám khinh địch, chỉ đành tránh qua một bên.

Trong chớp mất ấy, con ngựa hoàng phiêu đã chạy tới cạnh chủ nhân, Thiết Ma Lặc cả mừng, vội phi thân lên ngựa, kêu lên :

- Ngựa con, chạy mau!.

Triển Đại nương thân hình vọt lên, mau như tên rời khỏi dây cung bắn tới con ngựa hoàng phiêu, cửa vườn đóng kín, con ngựa tìm không ra đường, nhìn thấy Triển Đại nương vọt tới, vội vàng cất bốn vó, đột nhiên nhảy vọt lên, Thiết Ma Lặc cưỡi trên lưng ngựa cảm thấy như đằng vân giá vụ, con ngựa đã vọt qua tường.

Triển Đại nương và Hoàng Phủ Tung cũng nhảy qua tường, vẫn đuổi riết không tha, nhưng khinh công của họ tuy cao cường vẫn không sao đuổi kịp con tuấn mã ngày đi ngàn dặm này, Thiết Ma Lặc thúc ngựa phóng mau, chỉ trong khoảnh khắc đã bỏ họ rớt lại phía sau, cả bóng cũng không thấy đâu nữa.

Thiết Ma Lặc thoát hiểm, lại không chạy xuống núi, mà lại chạy về phía luồng khói đen bốc lên trên núi, thúc ngựa phi mau, nên biết Thiết Ma Lặc tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã là bậc hành gia đi lại giang hồ, y nghe tiếng Sáo Hồ, nhìn thấy khói lửa, nhớ lại dáng vẻ hoảng sợ của Hoàng Phủ Tung, đương nhiên đoán được địch nhân của Hoàng Phủ Tung đã tìm tới.

May mà y cưỡi con tuấn mã vượt hiểm trên núi như trên đất bằng, không bao lâu đã tới lèn Đoạn Hồn dưới ngọn Liên Hoa, chỉ nghe tiếng ầm ầm, tựa hồ có người dùng vật nặng phá cửa, Thiết Ma Lặc từ xa nhìn tới, chỉ thấy bóng bốn năm người thấp thoáng, trong đó một người đã chạy về phía y cất tiếng kêu lớn :

- Ồ, là Thiết Ma Lặc phải không?. Người ấy chính là Đoàn Khuê Chương.

Thiết Ma Lặc vô cùng mừng rỡ, vội vàng xuống ngựa bước tới, chỉ thấy ngoài vợ chồng Đoàn Khuê Chương còn có sư huynh Nam Tễ Vân và Hạ Lăng Sương, ngoài ra còn có Phong cái Vệ Việt.

Họ nhìn thấy Thiết Ma Lặc, cũng đều vừa sợ vừa mừng, Nam Tễ Vân hỏi :

- Thiết sư đệ, ở đây có chuyện gì? Ngươi không đi Trường An mà tới đây làm gì?. Thiết Ma Lặc thở phào một hơi, cười nói :

- Đệ suýt nữa đã không giữ được tính mạng để gặp sư huynh rồi. Chuyện nói ra dài lắm, đệ hỏi huynh trước, các huynh tới bắt lão tặc Hoàng Phủ Tung phải không?.

Nam Tễ Vần nói :

- Đúng thế, bọn ta tới tìm lão tặc, nhưng chưa phá được cửa.

Thiết Ma Lặc lập tức nhìn theo hướng y chỉ, chỉ thấy cánh cửa đá đã bị vỡ mấy chỗ, đó là Đoàn Khuê Chương dùng kiếm chém vỡ ra.

Thiết Ma Lặc nói :

- Hoàng Phủ Tung không ở đây, Hạ bá mẫu quả thật bị nhốt bên trong. Hạ Lăng Sương vội hỏi :

- Sao ngươi biết được?. Thiết Ma Lặc nói :

- Đệ vừa giao thủ với lão tặc xong.

Mọi người đều giật nảy mình, Đoàn Khuê Chương nói :

- Ngươi to gan thật, lại dám một mình tới đây điều tra à?. Thiết Ma Lặc nói:

- Không phải đệ tới tìm y mà đệ lầm rơi vào cạm bẫy của họ. Dượng, dượng có biết nữ ma đầu Triển Đại nương không?. Vệ Việt nhảy dựng lên nói :

- Cái gì? Triển Đại nương à? Là mụ vợ của ma đầu Triển.

Long phi phải không? Ngươi gặp mụ ta à?.

Đoàn Khuê Chương nói :

- Hai mươi năm trước, nhân vật các chính phái vây đánh vợ chồng họ, ta còn nhỏ tuổi, không có tham gia. Vệ lão tiễn bối và sư phụ ngươi chính là nhân vật chủ yếu tham gia trận đánh ấy.

Vệ Việt nói :

- Ngươi nói mau đi, ngươi gặp phải chuyện gì?. Thiết Ma Lặc kể lại vắn tắt những chuyện mình đã gặp nhưng bỏ đi chuyện Vương Yến Vũ quyến luyến mình. Vệ Việt ngạc nhiên nói :

- Mụ ma đầu này rất kiêu ngạo, tại sao lại dùng mưu kế để bắt một đứa vãn bối? Ồ, phải rồi, chắc mụ ta đã biết ngươi là đệ tử của Ma kính lão nhân.

Vệ Việt tự mình xóa bỏ mối ngờ vực cho mình, nhưng một mối ngờ vực khác lại dâng lên trong lòng, y trầm ngâm hồi lâu nói :

- Nói như thế thì Tây Nhạc thần long Hoàng Phủ Tung quả thật là kẻ đầu sỏ tội ác rồi, quả là ta không ngờ những chuyện xấu xa này đều do y làm!.

Đoàn Khuê Chương kinh ngạc nói :

- Vệ lão tiền bối, đến bây giờ ngươi vẫn không tin Hoàng Phủ Tung là người xấu sao?. Vệ Việt lấy ra một mẩu gỗ nhỏ, nói :

- Ta còn có chút nghi ngờ, có điều Thiết Ma Lặc đã chính mắt nhìn thấy, lại chính tai nghe y nói chuyện với mụ nữ ma đầu kia, thừa nhận Lãnh nữ hiệp bị y giam ở đây, thì không thể không tin được rồi.

Mẩu gỗ nhỏ ấy chính là năm xưa Đoàn Khuê Chương giao thủ với Hoàng Phủ Tung ở núi Ngọc Thụ chém đứt trên quải trượng của Hoàng Phủ Tung, lúc ấy vì Đoàn Khuê Chương muốn mời các bậc tiền bối võ lâm trả thù cho Tửu cái Xa Trì, y sợ mọi người không tin Hoàng Phủ Tung làm chuyện xấu xa ấy bèn giữ mẩu gỗ lại để làm chứng cứ. Lúc gặp Vệ Việt y đưa lại cho Vệ Việt mẩu gỗ ấy, y còn nhớ lúc Vệ Việt cầm lấy, trên mặt cũng từng tỏ vẻ khó hiểu. Lúc ấy Vệ Việt lại lấy mẩu gỗ ấy ra nhìn kỹ, trên mặt lại hiện ra vẻ ngơ ngác như thế, Đoàn Khuê Chương trong lòng rúng động, không kìm được hỏi :

- Vệ lão tiền bối, mẩu gỗ này là chính tay tại hạ chém được trên quải trượng của lão tặc chẳng lẽ còn có chỗ nào không đúng?.

Vệ Việt trầm ngâm một lúc rồi nói :

- Rất khó nói, bây giờ ta đã trở nên lẩn thẩn rồi. May mà Hoàng Phủ Tung đã ở đây rốt lại mọi chuyện cũng sẽ rõ ràng thôi.

Còn chưa dứt lời, chợt nghe một tiếng hú âm trầm rùng rợn vang lên, Triển Đại nương và Hoàng Phủ Tung đã như gió lướt tới, Triển Đại nương cao giọng mắng :

- Người nào dám tới Hoa Sơn ta phá phách?.

Vệ Việt mở tròn mắt, vừa khéo đối diện với Hoàng Phủ Tung, lập tức đùng đùng nổi giận, quát lớn :

- Hoàng Phủ Tung, ngươi còn mặt mũi tới gặp ta à, hôm nay ta không giết ngươi là thật có lỗi với Xa lão nhị!.

Vệ Việt thân hình cực mau lẹ, trong tiếng chửi lớn đã tung người vọt lên, giống như chim ưng bắt thỏ, một chưởng đập xuống thiên linh cái của Hoàng Phủ Tung.

Hoàng Phủ Tung biến hẳn sắ mặt, nhưng không nói một câu, vung quái trượng lên ra chiêu Tiềm long phi thiên đánh vào cỏ tay Vệ Việt.

Vệ Việt chụp vào đầu trượng, quả nhiên phát giác đầu trượng bị mẻ một miếng, Vệ Việt dùng sức đẩy một cái, Hoàng Phủ Tung đứng không vững, loạng choạng lùi lại liên tiếp bảy tám bước, giống như ngọn đèn trước gió, chập chờn muốn tắt. Nếu Vệ Việt đứng vững dưới đất, một chưởng đánh ra thì Hoàng Phủ Tung cho dù không chết cũng bị trọng thương, nhưng chính trong chớp măt ây, Vệ Việt đột nhiên ngẩn ra!

Nguyên là Vệ Việt giao thủ với đối phương chiêu ấy, lập tức phát giác ra chỗ khả nghi. Thứ nhất, y và Hoàng Phủ Tung, Xa Trì cùng nổi tiếng là Giang hồ tam dị cái, bản lĩnh của ba người chênh lệch nhau không bao nhiêu, Vệ Việt vừa rồi xuất thủ là Ngũ cầm chưởng cực kỳ lợi hại, chính vì biết Hoàng Phủ Tung cao cường nên phái tiên phát chế nhân. Dụng ý của Vệ Việt chẳng qua là muốn đoạt tiên cơ, chiếm một chút thượng phong, nhưng không ngờ Hoàng Phủ Tung vừa đỡ một chiêu đã hiện rõ vẻ thua kém! Tuy một chưởng vẫn chưa hất y ngã được, nhưng công lực của Hoàng Phủ Tung lẽ ra không phải chỉ như thế.

Chỗ khả nghi thứ hai là quải trượng của Hoàng Phủ Tung vốn làm bằng gỗ tử đàn ở Nam Hải, có một mùi thơm rất đặc biệt, mà mẩu gỗ Đoàn Khuê Chương chặt được tuy cũng là gỗ tử đàn hương song hoàn toàn không phải gỗ loại tử đàn hương ở Nam Hải, vì mùi hương có chỗ khác biệt. Vệ Việt vì thấy mùi hương khác biệt nên nảy ý nghi ngờ, ngờ là năm xưa Đoàn Khuê Chương ở núi Ngọc Thụ đã nhìn lầm người.

Nhưng hiện tại y đã chính mắt nhìn thấy Hoàng Phủ Tung, vả lại còn mặt đối mặt giao thủ một chiêu, người động thủ với y quả thật là Hoàng Phủ Tung, cây quải trượng quả thật cũng bị mẻ một miếng, điều đó chứng minh Đoàn Khuê Chương không hề nói sai, hung thủ giết chết Tửu cái Xa Trì năm xưa trên núi Ngọc Thụ mà y gặp quả thật chính là Hoàng Phủ Tung hôm nay. Nhưng cây quải trượng Hoàng Phủ Tung dùng hôm nay đúng là có mùi hương hoàn toàn giống với mẩu gỗ mà Đoàn Khuê Chương chém mẻ, chứ không phải là cây quải trượng bằng gỗ tử dàn hương Nam Hải mà Hoàng Phủ Tung bình thời vẫn dùng.

Vệ Việt phát giác ra hai điểm đáng ngờ ấy, lập tức ngẩn ra, ý nghĩ trong đầu thoáng qua như chớp:

hay là Hoàng Phủ Tung đổi dùng binh khí khác? Hoặc người này có thể là Hoàng Phủ Tung giả?

Nhưng cao thủ võ lâm quyết không thể tùy tiện thay đổi binh khí quen dùng, huống hồ cây quải trượng của Hoàng Phủ Tung là vật vô cùng quý báu? Nhưng nếu nói y là Hoàng Phủ Tung giả, thì trong thiên hạ lại có người tướng mạo giống hệt nhau như thế sao?

Vệ Việt không sao hiểu được, sau khi ngẩn ra, đang định sấn tới nhìn kỹ tướng mạo của người kia, Triển Đại nương đã buông ra một trận cười kỳ quái, lướt tới cạnh y, âm trầm nói :

- Lão ăn mày, té ra ngươi chưa chết, còn nhận ra ta không?. Vệ Việt nói :

- Chuyện hôm nay không liên quan gì tới ngươi, ngươi đã giữ được tính mạng, ta khuyên ngươi không nên gượng gạo ra mặt!. Triển Đại nương cười nhạt nói :

- Năm xưa ta cũng từng khuyên ngươi không nên gượng gạo ra mặt, ngươi lại nhất định cậy đông hành hung hại chết chồng ta, hôm nay đừng trách ta!. Câu nói chưa dứt, song chưởng đã đẩy ra, đánh vào giữa mặt Vệ Việt.

Vệ Việt và bà ta song chưởng chạm nhau, bất giác giật nảy mình, nguyên là một chưởng của bà ta lạnh như băng, chưởng kia lại nóng như lò lửa, Vệ Việt tuy đã sớm biết bà ta lợi hại, nhưng không ngờ bà ta đã luyện được công phu cổ quái như thế!

Triển Đại nương hô hô cười rộ, đột nhiên quát :

- Lão ăn mày, ngươi còn định chạy à?. Song chưởng như vạch ra một vòng tròn chụp lên Vệ Việt. Vệ Việt tức giận nói :

- Mụ yêu tinh nhà ngươi tưởng ta sợ chắc?., ngón giữa tay trái bật ra, kế đó chưởng phải đánh lại một đòn, y đồng thời sử dụng hai tuyệt học võ lâm là công phu Nhất chỉ thiền và Kim cương chưởng, cương nhu tịnh tế, công lực hùng hậu. Triển Đại nương cũng bất giác trong lòng hoảng sợ :

- Công phu của lão ăn mày này quả thật hơn hẳn ngày trước. Lúc ấy đôi bên đều không dám khinh địch, đều giở hết bản lĩnh giữ nhà ra ác đấu.

Hoàng Phủ Tung bị Vệ Việt hất lùi mấy bước, vừa đứng vững chân, Hạ Lăng Sương đã vung kiếm chém tới, Hoàng Phủ Tung biến hẳn sắc mặt, lại chạy tới mấy bước, Nam Tễ Vân sợ vợ có sơ suất cũng sấn vào, Hoàng Phủ Tung vung trượng móc ra, hất mũi đao của Nam Tễ Vân qua một bên, rồi tiếp tục xông ra.

Đoàn Khê Chương hú dài một tiếng, cả người lẫn kiếm biến thành một cái cầu vồng bạc, chặn đường Hoàng Phủ Tung nói :

- Nam hiền đệ, đệ và Hạ cô nương tìm cách xông vào động cứu người, để lão tặc này cho ta?. Hoàng Phủ Tung một trượng đánh ra, Đoàn Khuê Chương vung kiếm đón đỡ, quát :

- Hoàng Phủ Tung, hôm nay ngươi còn nói gì không?. Hoàng Phủ Tung không nói câu nào, quải trượng vung lên, mau lẹ ra chiêu Thần giao xuất động, điểm mau vào huyệt Du khí trước bụng Đoàn Khuê Chương.

Đoàn Khuê Chương đời nào để y điểm trúng, vung kiếm phong tỏa, soạt một tiếng lại chém đứt một mảnh gỗ trên cây quải trượng, nhưng hai người chạm nhau, Hoàng Phủ Tung công lực hơi thắng một chút, Đoàn Khuê Chương cũng bất giác lùi ra một bước.

Đậu Tuyến Nương giương cung lên, ba viên đạn sắt liên tiếp bắn mau ra, Hoàng Phủ Tung tránh được hai viên, viên thứ ba đã như sao băng bắn vào giữa mặt y.

Hoàng Phủ Tung lật tay ra chiêu, chỉ nghe keng một tiếng, viên đạn hoàn tựa hồ chạm vào vật gì rất cứng rắn, vang lên tiếng như chạm vào sắt đá, bị hất tung trở lại. Đoàn Khuê Chương trong lòng rúng động, lúc ấy mới để ý thấy ngón vô danh tay trái của Hoàng Phủ Tung có đeo một chiếc nhẫn sắt, cũng đúng một kiểu một dạng với chiếc nhẫn sắt mà Hoàng Phủ Tung đã tặng cho y.

Năm xưa Đoàn Khuê Chương để cứu Sử Dật Như từng một mình xông vào biệt phủ của An Lộc Sơn ở Trường An, bị đánh trọng thương, may được Nam Tễ Vân cứu ra, nhưng võ sĩ của An phủ vẫn đuổi riết không tha, về sau chạy tới một ngôi miếu hoang, vừa khéo gặp Hoàng Phủ Tung, Hoàng Phủ Tung đánh lui truy binh giúp họ, lại dùng linh dược cứu mạng Đoàn Khuê Chương, y để lại một chiếc nhẫn sắt cho Đoàn Khuê Chương lại nhắn một câu :

- Ngày sau nếu gặp người nào đeo cái nhẫn giống hệt thế này, thì xin Đoàn Khuê Chương hãy nương tay. Lúc ấy Đoàn Khuê Chương vẫn chưa tỉnh, câu ấy là Nam Tễ Vân chuyển lời lại cho y. Bây giờ Đoàn Khuê Chương nhìn thấy chiếc nhẫn ấy, trong lòng rúng động, đột nhiên hiểu ra, quát :

- Lão tặc có tật giật mình giỏi lắm, té ra năm xưa ngươi cứu mạng cho ta, tặng ta chiếc nhẫn này là đã sớm tính tới ngày hôm nay, muốn ta tha mạng phải không?.

Đoàn Khuê Chương là người ân oán phân minh, Hoàng Phủ Tung có ơn cứu mạng với y, nhưng hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng:

y chính là hung thủ sát hại Hạ Thanh Đào và Xa Trì, vả lại Lãnh Tuyết Mai vợ Hạ Thanh Đào, mẹ Hạ Lăng Sương hiện đang bị y nhốt trong động, Đoàn Khuê Chương há có thể tha mạng cho y.

Đoàn Khuê Chương đánh hờ một chiêu rồi lui mau một bước, kế cao giọng gọi :

- Hoàng Phủ Tung, nghĩ tới ngươi là bậc tiền bối võ lâm, lại từng có ơn cứu ta, ngươi, ngươi tự sát đi! Nếu ngươi có chuyện gì chưa làm, ta có thể thu xếp thay ngươi!.

Hoàng Phủ Tung đột nhiên cả giận, trầm giọng quát :

- Nói thối lắm!. Quải trượng vung lên, như mưa sa gió táp tấn công Đoàn Khuê Chương ráo riết, Đoàn Khuê Chương quát :

- Hoàng Phủ Tung, ngươi cũng không phải là kẻ vô danh, chuyện tới nước này mà ngươi còn tham sống sợ chết à, ta để ngươi tự tử chính là bảo toàn thể diện cho ngươi đấy. Hoàng Phủ Tung luôn miệng chửi mắng, càng đánh càng hung dữ, Đoàn Khuê Chương để trả ơn ngày trước, nhường y ba chiêu, suýt nứa bị trúng đòn, Đậu Tuyến Nương tức giận nói :

- Lão tặc này đã hoàn toàn không còn biết xấu hổ, huynh còn khách khí với y làm gì?.

Rồi rút đao ra, lập tức xông vào cùng chồng giáp công.

Hoàng Phủ Tung cười gằn nói :

- Các ngươi ngay cả con trai cũng không giữ được, còn mặt mũi nào mà khoe tài., y vung trượng gạt bảo kiếm của Đoàn Khuê Chương ra, đuôi trượng dựng lên, đột nhiên chỉ một cái, ra chiêu Độc xà tầm huyệt phóng vào huyệt Huyết hải trên bụng Đậu Tuyến Nương, một chiêu hai thức này vừa mạnh vừa độc, quả thật là độc chiêu liều mạng ác đấu.

Đậu Tuyến Nương bị y khơi lại chuyện cũ, nên vô cùng căm giận, vung thanh đao lên, chỉ nghe keng một tiếng, cây quải trượng của Hoàng Phủ Tung quét ngang chân nàng, nhưng bị mũi đao của nàng đè xuống một cái, đã mượn lực vọt lên không trung. Đậu Tuyến Nương rất giỏi, người đang trên không đao quang chớp lên chém xuống, một đao này vừa khéo phối hợp với kiếm chiêu của chồng nàng tới mức tuyệt diệu. Hoàng Phủ Tung đã sợ sệt Đoàn Khuê Chương, lại không ngờ công lực của Đậu Tuyến Nương tuy hơi kém chồng nhưng ra chiêu còn lợi hại hơn, cho dù Hoàng Phủ Tung bản lĩnh phi phàm, nhưng lưỡi đao quét tới chợt cảm thấy da đầu mát rượi, đã bị hớt đi một mảng tóc.

Hoàng Phủ Tung cả giận, quải trượng vung ra, lập tức bốn phương tám hướng đều là bóng trượng, quét ngang bổ dọc, vả lại trong trượng pháp còn hàm chứa cả thủ pháp điểm huyệt, trượng vốn là loại binh khí dài nặng, y còn dùng mũi nhọn ở đầu trượng làm phán quan bút, có thể vận dụng như ý, dưới sự giáp công của vợ chồng Đoàn Khuê Chương cũng vẫn có thủ có công.

Đoàn Khuê Chương nghĩ thầm :

- Hoàng Phủ Tung có ngoại hiệu là Tây Nhạc thần long, quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng lại không tới mức như lời đồn đại., đồng thời lại cảm thấy hơi kỳ quái, mới rồi y muốn Hoàng Phủ Tung tự sát, Hoàng Phủ Tung mười phần phẫn nộ, không ngừng lớn tiếng chửi mắng vợ chồng y, nhưng không có câu nào chữ nào nói tới ơn cứu mạng năm xưa, lẽ ra Hoàng Phủ Tung phải chửi y :

- Vong ân phụ nghĩa. thì lý ngay khí mạnh nhất, nhưng lại bỏ đi không chửi, bất giác Đoàn Khuê Chương cảm thấy chuyện này khác với lẽ thường.

Nhưng lúc ấy đã đến lúc đôi bên liều mạng ác đấu, Đoàn Khuê Chương tuy cảm thấy nghi ngờ, nhưng kiếm chiêu cũng không hề lơi lỏng. Vợ chồng y sau lần đầu tiên đánh nhau với Không Không Nhi đã khổ tâm luyện tập, đã tinh lại càng tinh hơn, luyện thành một bộ đao kiếm hợp bích, lần thứ hai đánh nhau với Không Không Nhi đã gần ngang tay, bây giờ lại qua mấy năm, phối hợp lại càng thuần thục, một khi sử dụng, ánh đao bóng kiếm như từng lớp từng lớp thiên la địa võng, cho dù Hoàng Phủ Tung bóng trượng chập chùng như núi cũng bị chụp xuống, mà y lại không có bản lĩnh khinh công trác tuyệt như Không Không Nhi, vì thế ngay cả việc phá vây cũng không làm được, trước mắt tuy cũng có thể cố gắng chi trì, nhưng rõ ràng vợ chồng Đoàn Khuê Chương đã chiếm được thượng phong, chuyện thắng bại không cần phải đoán nữa.

Bên kia Phong cái Vệ Việt ác chiến với Triển Đại nương, tình hình càng kịch liệt, nhưng Vệ Việt hơi bị bất lợi, Triển Đại nương luyện được âm dương song độc chưởng, chưởng trái như hàn băng, chưởng phải như liệt hỏa, giao chưởng với bà ta, không những da thịt chịu không nổi mà còn rất hao tổn nguyên khí. May là Vệ Việt cũng đã luyện thành khí công nội gia thuần hậu, chân khí đã có thể vận chuyển như ý, bất cứ bộ vị nào trên người.trúng chưởng của bà ta, lập tức cũng có thể vận khí phòng ngự, không để hàn độc và nhiệt độc công tâm.

Công lực của Vệ Việt suýt soát với Triển Đại nương nhưng vì hao tổn chân khí để đối phó với Âm dương song độ chưởng nên cũng không khỏi hơi thua kém, nhưng hai người gần như đều đã luyện thành hộ thể thần công Kim cương bất hoại, Triển Đại nương tuy hơi chiếm thượng phong, nhưng muốn thủ thắng cũng không phải dễ.

Nam Tễ Vân bên cạnh nhìn một lúc, thấy vợ chồng Đoàn Khuê Chương đã nắm chắc phần thắng, nhưng Vệ Việt và Triển Đại nương thì tựa hồ như đánh ngang tay, hai bên đều không cần mình giúp đỡ, y muốn vào động nhưng còn có đồng đảng của Hoàng Phủ Tung, chỉ sợ tên đồng đảng ấy biết được tình hình bất lợi bên ngoài lại dùng mẹ Lăng Sương làm vật uy hiếp, lại làm hại bà ta. Vì thế chuyện gấp gáp nhất chính là mau lẹ phá cửa động để cứu người.

Nhưng hai tảng đá lớn trước cửa mới rồi bị sức của mấy người bọn họ phá mà vẫn không vỡ, bây giờ chỉ có vợ chồng Nam Tễ Vân và Thiết Ma Lặc ba người, lại không có bảo đao bảo kiếm, lại càng vô kế khả thi. May mà Thiết Ma Lặc là con nhà thế gia lục lâm, bọn đại đạo lục lâm phần lớn sống trong sơn động, đối với cấu trúc sơn động thì y rất thông thạo, vả lại tâm tư linh mẫn, ngẫm nghĩ một lúc bèn nói với Nam Tễ Vân :

- Sơn động này ắt có đường khác để ra, nếu không bị lấp kín bên trong, há không phải trở thành ba ba trong rọ sao? Vả lại tên đồng đảng của lão tặc mới rồi đốt lửa để làm tín hiệu báo động, lại càng có thể đoán y ra theo đường khác, mà con đường ấy ắt phải là phía trên sơn động.

Nam Tễ Vân nói :

- Thiết sư đệ nói rất có lý, Lăng Sương, chúng ta lên trên đó tìm kiếm đường thoát xem. Thiết sư đệ, ngươi cẩn thận canh giữ ngoài động, đề phòng địch nhân trong động xông ra.

Nam Hạ hai người lập tức thi triển khinh công chạy lên đỉnh núi, trên đường cẩn thận quan sát, không hề lớn tiếng, chỉ thấy khắp nơi đá núi chập chùng, hoàn toàn không có cửa động, đang lúc sốt ruột chợt nghe có giọng nói trong động truyền ra, chính là giọng của mẹ Hạ Lăng Sương, bà đang kêu lên :

- Sương nhi, Sương nhi, ngươi tới rồi à, ác tặc, ngươi mà bước thêm một bước ta sẽ liều mạng với ngươi. Rõ ràng bà đã nghe thấy tiếng Hạ Lăng Sương kêu gọi, tên đồng đảng của Hoàng Phủ Tung trong động đang hăm dọa không cho bà lên tiếng. Hạ Lăng Sương vô cùng mừng rỡ, kêu lên :

- Mẹ, con tới đây!., theo thanh âm tìm tới chỗ phát ra giọng nói, phát hiện một tảng đá lớn lẻ loi, chung quanh không có cỏ mọc. Hạ Lăng Sương nói :

- Nhất định là chỗ này rồi!., rồi dùng sức xô một cái, tảng đá lớn kia quả nhiên nhúc nhích, rõ ràng không phải dính liền với đá phía dưới.

Nam Tễ Vân cởi áo ngoài ra, bước tới giúp Hạ Lăng Sương, quát lớn một tiếng :

- Lên!., tảng đá lớn kia lắc lư mấy cái, lăn qua một bên, quả nhiên lộ ra một miệng động, bên dưới tối om không biết sâu cạn thế nào.

Hạ Lăng Sương đang định nhảy xuống, Nam Tễ Vân vội kéo nàng lại, Hạ Lăng Sương ngạc nhiên nói :

- Tại sao còn chưa nhảy xuống?.

Nam Tễ Vân nói :

- Cẩn thận đề phòng ám khí. Y vung chiếc áo trường sam lên, bảo Hạ Lăng Sương đi sau, rồi mới nhảy xuống.

Trong bóng đen chợt thấy ánh ngân quang chớp lên, may mà Nam Tễ Vân đã sớm đề phòng, chiếc áo trường sam múa lên, giọt mưa cũng không xuyên qua được, chỉ nghe tiếng vù vù vang lên bất tuyệt, nguyên là địch nhân ở trong động phát ra một nắm Mai hoa châm.

Hạ Lăng Sương kêu thầm một tiếng :

- Nguy hiểm thật!. Nàng vừa đứng vững chân lập tức ra chiêu Dạ chiến bát phương, trong ánh kiếm quang bay lượn chỉ thấy phía trước có một bóng đen như chim lướt tới, hai bên là hai món binh khí hình tròn phát ra ánh sáng màu vàng đánh tới, Hạ Lắng Sương một kiếm đâm qua, lập tức có tiếng sắt thép chạm nhau ong ong vang rền, nguyên người kia là một đạo sĩ sử dụng hai chiếc đồng bạt (đĩa tròn bằng đồng). Song bạt của y kẹp trường kiếm của Hạ Lăng Sương, nhưng chưa kẹp được đã bị Hạ Lăng Sương một kiếm đâm thủng vạt áo song hổ khẩu của Hạ Lăng Sương cũng tê rần, đủ biết người kia công lực không kém gì nàng.

Nói thì chậm chứ lúc ấy rất mau, Nam Tễ tân gầm lớn một tiếng, ném chiến áo trường sam chụp lên đầu đối phương, mau lẹ chém ra một đao, người kia cũng rất cao cường, đột nhiên ra chiêu Phượng điểm đầu song bạt chém tới, đao bạt chạm nhau, lại phát ra một tràng tiếng loảng xoảng vang rền điếc tai.

Hạ Lăng Sương giao thủ một chiêu với người kia, biết với bản lĩnh của Nam Tễ Vân thì cho dù không thắng cũng nhất định không thể thua, nàng sốt ruột cứu mẹ, lúc ấy vội đánh lửa lên, tiến vào bên trong. Lãnh Tuyết Mai đã nghe tiếng đánh nhau ngoài động, biết là con gái tới, luôn miệng kêu lớn, Hạ Lăng Sương không hề mất chút sức lực nào đã phát hiện ra chỗ của bà.

Đó là một gian phòng phía sau động, trong phòng có một đĩa đèn, tuy không sáng lắm nhưng cũng đủ để nhìn rõ mặt mẹ nàng, chỉ thấy Lãnh Tuyết mai tinh thần mệt mỏi, mặt mũi tiều tụy, giống hệt một người bệnh.

Hạ Lăng Sương nghẹn ngào ứa nước mắt, nhảy xổ tới ôm mẹ kêu lên một tiếng :

- Mẹ?. Hai mẹ con lệ rơi như mưa, Lãnh Tuyết Mai chống tay xuống giường nhưng không ngồi lên được.

Hạ Lăng Sương từng bị trúng mê hương Thiên nhật túy của Hoàng Phủ Tung, thấy tình hình ấy, lập tức nói :

- Mẹ không cần vội, cứ nằm xuống đi để con đem thuốc giải tới cho mẹ.

Lãnh Tuyết Mai nói :

- Đây là thuốc giải của lão tặc đưa phải không?. Hạ Lăng Sương nói :

- Không phải, đây là con gái Vương Bá Thông lấy trộm cho con, chuyện này rất thú vị, để mẹ khỏe rồi con sẽ từ từ kể lại. Hạ Lăng Sương lấy làm lạ, mẹ con gặp lại nhau sau cơn kiếp nạn, có rất nhiều chuyện phải nói, nhưng mẹ nàng không hỏi chuyện khác, mà trước tiên lại hỏi tới nguồn gốc thuốc giải, vả lại còn ngờ là Hoàng Phủ Tung đưa cho. Hạ Lăng Sương nghĩ thầm :

- Hay mẹ mình bị giam cầm quá lâu, thần trí đã lẩn thẩn rồi. Lão tặc Hoàng Phủ Tung há lại đưa thuốc giải cho mình sao, cần gì phải hỏi chứ.

Thuốc giải ấy linh nghiệm như thần, Lãnh Tuyết Mai uống vào xong, khí lực dần dần khôi phục, bà ngồi lên kéo con gái lại, nói:

- Sương nhi, ngươi không bị gì, ta yên tâm rồi. Người ngoài kia là ai thế?. Hạ Lăng Sương cúi đầu, nói :

- Là con rể của mẹ. Mẹ, xin tha lỗi cho con chưa bẩm báo, con đã thành hôn với Nam Tễ Vân rồi.

Đúng là:

Gặp gỡ như qua kiếp khác,

Đáng thương mẫu nữ tương phùng.

Muốn biết chuyện sau thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải.
Bình Luận (0)
Comment