Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 290

"Vị hôn thê của Tiêu mỗ tính tình nội liễm, không biết nói chuyện, sợ sẽ đắc tội ngài." Tiêu Tụng cười nhẹ, nhưng không có ý tứ muốn tránh ra.


Chỉ cần người còn chưa nâng vào cửa, thì liền có khả năng sinh ra biến số, trước đó tuy rằng Tiêu Tụng không dấu diếm chuyện mình đã có vị hôn thê, nhưng cũng sẽ không đem nàng đặt trước mặt mọi người, để cho họ bình luận. Huống chi hắn trước giờ là người lắm thị phi.


"Ồ?" người nọ cười khẽ, âm cuối giương cao.


Nhiễm Nhan nghe thấy tiếng 'bạch bạch' không nặng không nhẹ, như cán quạt vỗ vào lòng bàn tay.


Rồi một trận tiếng chân vang lên.


Nhiễm Nhan thò nửa cái đầu ra, có thể thấy một thân nam trang khoan bào tay rộng đó, được một đám người vây vào giữa, dáng người thon dài, hông mang đai ngọc, cổ và vai được bao phủ bởi lông chồn trắng thật dày. Tóc đen nửa rũ qua lớp lông trắng, dưới ánh đèn sáng ngời, phảng phất như có lưu quang uyển chuyển, chỉ một bên mặt trái đã rung động lòng người như vậy.


Nàng ta đi được nửa đường, bỗng dừng lại, 'xoẹt' một tiếng mở quạt ra, che hờ lên mặt.


Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan đều cho rằng nàng ta sẽ đi thẳng xuống lầu, không nghĩ nàng ta lại quay đầu, đuôi mắt hơi xếch mang theo ý cười, lóe lên, rồi hất mái tóc đen, sung sướng đi xuống lầu.


Nàng ta làm vậy, cũng không biết là đối với Tiêu Tụng, hay là đối với Nhiễm Nhan.


Vào trong phòng, Tiêu Tụng mới nói: "Vị kia chính là Ba Lăng công chúa."


Nhiễm Nhan cũng đoán ra thân phận công chúa của nàng ta, lại không nghĩ đó chính là Ba Lăng công chúa chỉ nghe kỳ danh chưa thấy mặt, "Nhìn có vẻ là một diệu nhân."


Tiêu Tụng hơi nhướng mày, lại không nói tiếp.


Vì Tiêu Tụng đã dặn dò, đồ ăn rất nhanh đã được mang lên, tuy không nhiều lắm, nhưng đều thập phần tinh xảo, Nhiễm Nhan cả cơm trưa lẫn cơm chiều cũng chưa đụng tới, lúc này nhìn đồ ăn mới thấy đói.


Tiêu Tụng sau khi dùng gia yến với Tiêu thái phu nhân mới chạy qua, đương nhiên là không đói bụng, chỉ bồi Nhiễm Nhan vài đũa.


Ăn cơm xong, ngồi thêm chốc lát, hai người mới ra ngoài đi dạo.


Chợ đông đèn đuốc huy hoàng, rộn ràng nhốn nháo, người qua lại như mắc cửi, náo nhiệt đến cực điểm.


Nơi này treo hoa đăng so với hai bên đường khi nãy còn dày đặc hơn, đèn lấp lánh đủ loại kiểu dáng thú vị, mấy món đồ nhỏ mang ngụ ý cát tường được bày bán đầy đường. Nhiễm Nhan lần đầu ăn năm mới ở cổ đại, cảm thấy rất mới mẻ, nên hoạt bát hơn so với ngày thường rất nhiều, lại thêm hôm nay một thân trang điểm kiều tiếu, thu hút không ít ánh mắt của người đi đường, thậm chí có vài lang quân trẻ tuổi còn đi theo sau rất lâu, nếu không có Tiêu Tụng toàn thân mang sát khí che chắn gắt gao như gà mẹ, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức tiếp cận.


Từ vương công quý tộc, cho tới người buôn bán nhỏ, đều ra ngoài ngắm đèn, xe cộ lũ lượt, người qua lại tấp nập, chen chúc không chịu nổi, nhưng Nhiễm Nhan được Tiêu Tụng bảo hộ, lại vô cùng nhẹ nhàng, chỉ không bao lâu trung y sau lưng Tiêu Tụng đã mướt mồ hôi.


Đủ loại đồ chơi kiểu dáng mới mẻ chưa từng gặp qua làm Nhiễm Nhan hoa cả mắt, cho dù ngày thường không có hứng thú mua sắm gì, nhưng một lúc sau cũng vơ vét không ít thứ. Tiêu Tụng và gã sai vặt của hắn xách bao lớn bao nhỏ, còn Nhiễm Nhan và Vãn Lục thì cầm đồ ăn vặt ngộ nghĩnh, vui vẻ vô cùng.


"A Nhan, chợ đông tuy cũng đẹp, nhưng không thú vị bằng đường Chu Tước, chúng ta qua bên đó nhìn một cái đi?" Tiêu Tụng kiến nghị.


Đường Chu Tước là con đường rộng ngay trước cửa hoàng cung, nghe nói có thể chứa được cả vạn người, hơn nữa ngày hội lớn như vậy, toàn bộ nhạc kỹ trong giáo phường sẽ ra hiến nghệ, đàn sáo ca vũ, hơn mười dặm cũng có thể nghe.


"Được!" Nhiễm Nhan đang cao hứng, đây được xem như lúc nàng hưng phấn nhất từ khi đến Đại Đường.


Chợ đông to như vậy, dạo cả đêm cũng không hết, nhưng đường Chu Tước sau nửa đêm sẽ không có màn gì xuất sắc nữa. Lúc sắp đến giờ Tý, nhiều người sẽ lựa chọn về nhà đón giao thừa, bởi vậy lúc náo nhiệt nhất vẫn là trước nửa đêm, giờ này đi đến đó là vừa. Tuy ngày mai cũng không cấm đi lại ban đêm, nhưng Tiêu Tụng phải tham gia gia yến trong tộc, xác định là thoát thân không được.


Từ chợ đông đến đường Chu Tước rất gần, bọn họ nắm tay tản bộ qua. Vì có thể đi thoải mái hơn một chút, Tiêu Tụng dẫn Nhiễm Nhan đi bằng đường nhỏ. Trong đường nhỏ tĩnh lặng, hai bên đường cũng có treo đèn lồng, nhưng không nhiều.


Lúc yên tĩnh, Nhiễm Nhan lúc này mới nhìn Tiêu Tụng, dưới ánh sáng trăng và đèn dầu, trên dung nhan tuấn lãng của Tiêu Tụng lấp lánh ánh sáng, có lẽ là do mới vừa rồi vẫn luôn dùng sức, hiện giờ cơ bắp cả người vẫn còn căng cứng, khiến cho đường cong nơi cổ, ngực, cánh tay nhìn vô cùng mạnh mẽ.


Nhiễm Nhan ngừng bước, từ trong tay áo móc khăn ra, duỗi tay lau giúp hắn.


Tiêu Tụng mới đầu nao nao, chợt cười, thập phần hưởng thụ để cho nàng lau mặt, lau cổ cho hắn.


Vãn Lục ở sau nhìn, trong lòng rất cao hứng, lưỡng tình tương duyệt, phu thê ân ái, cử án tề mi...nàng ở trong lòng yên lặng chúc phúc, hy vọng sau này vẫn luôn như thế, cho đến bạch đầu giai lão.


Lau mồ hôi xong, hai người cũng không nói nhiều, chỉ nắm tay lẳng lặng bước đi, đêm tuy lạnh, nhưng ôn nhu vẫn quấn quít bên người.


Càng đi về phía trước, tiếng ồn ào náo động càng lớn, cuối cùng ngoặc một cái, một không khí hỗn loạn ập vào mặt.


Hoàng gia cung đình ngư long vũ đang được trình diễn, mỗi khi đến chỗ xuất sắc, tiếng vỗ tay rào rào tiếng trầm trồ khen ngợi không dứt bên tai. Bởi vì không gian lớn, có nhiều đất để biểu diễn, lại có tiết mục hoàng gia mà bá tánh ngày thường khó gặp, đường Chu Tước so với chợ đông còn náo nhiệt gấp mấy lần.


Nhiễm Nhan cũng lập tức bị loại không khí nồng nhiệt này ảnh hưởng, Tiêu Tụng lệnh hộ vệ mở đường, mang Nhiễm Nhan chen vào khe hở mà bọn họ dùng hết toàn lực đẩy ra.


Khắp nơi đều có thể nhìn thấy người Hồ mặc hồ bào, mắt sâu mũi cao, cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc tràn ngập phong tình dị vực, còn có thương nhân người Hồ dùng giọng sức sẹo thương nghị giá cả với khách.


Vãn Lục thích nhất là xem người Hồ, dù đẹp hay kỳ quái, vẫn cứ nhìn người ta chằm chằm không bỏ.


"A Nhan." Thật vất vả mới chen được đến một chỗ hơi trống, Tiêu Tụng lập tức kéo Nhiễm Nhan lại, nói bên tai nàng: "Nhìn về bầu trời kìa."


Đầu óc Nhiễm Nhan đang choáng váng, nghe giọng nói mê hoặc trời sinh của hắn, liền ngẩng đầu lên.


Trong không khí ồn ào náo động, ẩn ẩn có thể nghe thấy một tiếng "viiiiu", hướng đông bắc có một tia sáng như sao băng xẹt lên, "Phanh" một cái nở rộ ra thành một đóa hoa lóa mắt giữa không trung. Ngay sau đó, bốn phía đều có thanh âm vang lên, trăm ngàn tia sáng như đom đóm lại như sao băng tỏa ra khắp nơi, nơi chân trời tràn ra từng đóa hoa sáng lạng, rồi lại rơi xuống từ không trung, như mưa sao băng.


Đám người bị cảnh tượng sáng lạng lộng lẫy chấn trụ, cả con đường Chu Tước to như vậy mà tích tắc rơi vào an tĩnh.


Nhiễm Nhan bỗng nhiên nhớ ra, Đường triều hình như là chưa có pháo hoa, nàng không khỏi nhìn qua Tiêu Tụng, "Là ngươi làm?"


"Ừm, Lưu Thanh Tùng nghĩ ra công thức, hắn nói là ngươi sẽ thích, ta liền nhân dịp hai ngày nay không có việc gì, mới chế tạo thử xem, nhưng không nghĩ là thật sự thành công." Tiêu Tụng cười nói.


Nhiễm Nhan nhìn hắn không chớp mắt.


Tiêu Tụng trong lòng có chút mất mát, cả con đường Chu Tước mọi người đều chấn kinh rồi, nhìn chằm chằm pháo hoa không thể dời mắt được, Nhiễm Nhan lại có vẻ không có cảm giác gì lớn, nhưng hắn vẫn cười hỏi: "Ta đẹp hơn so với pháo hoa à?"


Ngay sau đó, Nhiễm Nhan đột nhiên quay người lại, nhón chân hôn lên môi hắn.


Nhiễm Nhan không phải là một người dễ bị cảm động bởi những màn như vậy, nếu ở đời sau, có người tiêu tiền cho cả nước phóng pháo hoa cùng lúc, nàng có lẽ vẫn sẽ không có cảm giác gì nhiều, nhưng ở đây là hắn tự tay chế tạo, chỉ vì nghe một câu "Nàng sẽ thích", liền vùi đầu vào phòng mà nghiên cứu cho ra.


Có được phu quân như thế, còn cầu gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment