Đại Đường Song Long Truyện

Chương 120

Phùng Ca dẫn theo hơn hai mươi kỵ sĩ, phóng như bay trên phố lớn, tiến thẳng về Độc Bá Sơn Trang ở giữa thành.

Trên phố khung cảnh tiêu điều, các cửa tiệm đều đã ngưng kinh doanh, thi thoảng lắm mới thấy có người đi lại, nhưng ai nấy đều vội vội vàng vàng, hoảng hoảng hốt hốt như thành sắp bị phá tới nơi vậy.

Khấu Trọng thúc ngựa lên phía trước, chạy song song với Phùng Ca, miệng tán thưởng: "Phùng lão quả là gừng càng già càng cay, có thể quyết đoán tại chỗ, bằng không mọi người đã không tránh khỏi một trường tàn sát lẫn nhau rồi!"

Phùng Ca mặt vẫn lạnh như đá, thần sắc ngưng trọng đáp: "Từ ngày đầu tiên lão nhìn thấy Loan Loan phu nhân đã cảm tháy nàng ta là một mối hoạ tiềm ẩn rồi. Thử hỏi làm gì có thứ thủ pháp điểm huyệt nào có thể khiến nội tức của con người hoàn toàn đình trệ, ngủ mãi mà không tỉnh chứ. Lần này đột nhiên lại được Phương trang chủ dẫn về như người vô sự, lại còn vu hãm cho Khấu gia và Từ gia có ý đồ bất chính với nàng ta, sự tình lại càng khả nghi hơn. Chỉ hận là trung ngôn nghịch nhĩ, không người nào chịu nghe lão phu nói cả."

Khấu Trọng gật đầu nói: "Cái này gọi là chúng nhân đều say, chỉ mình Phùng lão tỉnh. Ta còn một chuyện muốn thỉnh giáo, không biết tình trạng của bốn người cùng đi với chúng ta thế nào rồi?"

Phùng Ca mỉm cười đáp: "Nghe nói sau khi trang chủ nghe lời vu khống của yêu nữ thì bừng bừng tức giận, lập tức vạch rõ giới tuyến với bốn vị huynh đệ của Khấu gia, đuổi họ ra đi, về sau thì không còn nghe tin tức gì của họ nữa."

Khấu Trọng nói một tiếng "Đa tạ!" rồi lui lại phía sau đôi chút, nói lại sự tình cho Từ Tử Lăng nghe.

Thương Tú Tuần cưỡi ngựa bên cạnh chợt lên tiếng hỏi: "Các ngươi định đối phó yêu nũ thế nào? Nếu ả ta nhất mực không thừa nhận thì chúng ta phải làm gì?"

Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Văn không được thì dùng võ, lẽ nào ả chịu đứng yên cho chúng ta giết chứ?"

Thương Tú Tuần vui vẻ nói: "Những chuyện mà Âm Quý Phái đã làm khiến người người đều căm phẫn, lần này nếu có thể giết chết được con yêu nữ này, đối với thiên hạ chỉ có lợi mà vô hại, vì vậy lúc hạ thủ các ngươi tuyệt đối không nên dung tình."

Bọn Lương Trị đều gật đầu đồng ý, lúc này Phùng Ca đã xông qua đại môn, đám thủ hạ canh cửa nhận ra lão, không dám cản trở, để cả bọn Khấu Trọng chạy vào theo. Liên quân giữa tướng lĩnh thủ thành Cảnh Lăng, tinh nhuệ của Phi Mã Mục Trường và hai gã Khấu, Từ phi thẳng tới trước bậc cấp lên chủ phủ thì mới dừng lại tung mình nhảy xuống ngựa, tràn lên thạch cấp xông thẳng vào cửa phủ.

Hơn mười tên vệ sĩ từ bên trong ào ra, đứng trên đầu bậc thang, viên tùy tướng dẫn đầu quát lớn: "Chưa được lệnh của trang chủ, kẻ nào dám vượt qua cửa phủ đều phải chết, các ngươi còn không mau lùi xuống!

Phùng Ca cũng lên tiếng quát lại: "Thương trường chủ của Phi Mã Mục Trương vượt qua bao nhiêu khó khăn dẫn thủ hạ tới tiếp viện, về tình về lý trang chủ đều nên lập tức tự mình ra đón tiếp để cùn bàn đại sự. Nhưng hiện giờ chẳng những nhiều lần thúc giục cũng không ra mà còn đóng cửa đuổi khách, đây là chủ ý của trang chủ hay là Mã Quần ngươi tự tung tự tác vậy?"

Mã Quần đại nộ gầm lên: "Phùng Ca ngươi đừng cậy già mà nói bừa, trang chủ đã giao trọng trách bảo vệ sơn trang cho Mã Quần ta, ta tự nhiên phải chấp hành nghiêm lệnh của người. Nếu các ngươi muốn cầu kiến trang chủ thì hãy ngoan ngoãn đợi ở đây, để ta vào báo cáo với trang chủ xem ngài quyết định thế nào, bằng không thì đừng trách ta không niệm tình đồng liêu mà hạ thủ vô tình đó!"

Khấu Trọng đứng sau lưng Phùng Ca không nén nổi tò mò, quay sang hỏi một tướng lĩnh Cảnh Lăng đứng bên cạnh: "Tên tiểu tử này là ai vậy?"

Người kia liền tỏ vẻ khinh thường đáp: "Hắn là cái thá gì đâu, nếu không phải là Loan Loan phu nhân coi trọng hắn, thì đâu tới lượt hắn ngồi lên vị trí đó chứ!"

Hai người đang nói chuyện thì Thương Tú Tuần đã bước lên trước mấy bước, quát lên lanh lảnh: "Dù trang chủ của các ngươi gặp Thương Tú Tuần ta cũng phải cung kính nhún nhường một bậc, đâu tới lượt tên cẩu nô tài ngươi nói năng ngông cuồng ở đây, cút đi cho ta!"

Mã Quần thấy sau lưng mình lại có thêm mười tên thủ hạ nữa chạy ra, dũng khí cũng tăng lên mấy phần. Nhưng đám binh sĩ đứng canh ngoài cổng thì vẫn đứng yên tại chỗ, thúc thủ bàng quan. Có thể thấy chuyện Phương Trạch Thao mê đắm Loan Loan sớm đã làm không ít người nảy sinh phản cảm, huống hồ ở trong thành Cảnh Lăng này ai ai mà không biết quan hệ của bọn họ với Phi Mã Mục Trường, bởi vậy nên khi thấy thần thái kiêu ngạo mục hạ vô nhân của Mã Quần, trong lòng họ không có ác cảm mới là chuyện lạ.

Mã Quần hoành đao đỉnh lập, miệng quát lớn: "Mã Quần ta phụng lệnh trang chủ canh giữ ở đây, kẻ nào dám đuổi ta đi!"

Thương Tú Tuần chắp tay sau lưng ung dung nói: "Người đâu! Bắt tên này lại giải tới trước mặt Phương trang chủ rồi xử lý sau."

Mã Quần còn chưa kịp nói gì, hai nguyên lão cao thủ của Phi Mã Mục Trường là Thương Bằng, Thương Hạc đã lướt tới như điện, hai đôi tay khô gầy háo thành muôn ngàn chưởng ảnh thiên biến vạn hóa, bao trùm lấy Mã Quần vào trong. Cuồng phong nổi lên, nhưng Mã Quần lại giống như đứng trong tâm bão, không hề cảm thấy một chút uy lực nào của bạo phong, còn đám thủ hạ của y thì đều bị chưởng lực kinh người của hai lão nhân quét cho nghiêng ngã, lảo đảo ngã nhào ra sau.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng phải tròn mắt kinh hãi, còn những người khác chưa biết hư thực về hai lão thì càng không cần phải nói rồi. Ai có thể ngờ hai lão già nhìn nghiêng nhìn thẳng đều giống hai lão hồ đồ mà công lực lại lợi hại nhường này. Còn hai lão thì hiển nhiên là tinh thông một bộ võ công liên thủ cực kỳ tinh diệu, làm cho khi hợp lại thì uy lực tăng lên gấp bội. Kỳ thực thì chỉ cần dựa vào võ công đặc biệt mà hai lão tu luyện cũng đã có thể so bì được với đám cao thủ nhất đẳng như Lý Tử Thông hay Vũ Văn Trí Cập được rồi.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, thầm kêu may mắn, nếu hôm đó hai gã trở mặt với Thương Tú Tuần thì cho dù có thể thoát thân nhưng e rằng cũng phải trả một cái giá rất đắt. Hiện giờ tự nhiên là cả hai đều đang phấn chấn tinh thần, bởi giờ đây khả năng thu thập được Loan Loan của hai gã đã tăng lên mấy phần hi vọng.

"Bình bình!"

Khi Mã Quần vung đao chém bừa hai đao mà chính y cũng không biết chém vào đâu thì đã trúng phải hai chưởng của Thương Bằng, ngã ngửa người xuống đất. Bọn Phùng Ca đều cảm thấy khó chịu và xấu hổ vì Mã Quần đã làm tướng lĩnh Cảnh Lăng mất hết mặt mũi.

Lúc này hai lão không thèm lý tới Mã Quần nữa mà bổ vào giữa đám binh sĩ như hổ đói nhảy vào giữa bầy dê, chỉ thấy đám binh sĩ liên tục ngã xuống, binh khí thoát thủ bay lên không. Thương Tú Tuần hiên ngang chắp tay nhàn nhã tiến thẳng vào cửa lớn, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đi sát hai bên hộ vệ.

Cả căn đại sảnh rộng lớn không có một bóng người.,

Phùng Ca hô lớn: "Đi theo lão phu!" Nói đoạn dẫn đầu đi qua cửa sau, tiến vào một đoạn hành lang nối tới hậu viên.

Hai ả tỳ nữ thấy khí thế hung hăng của họ, sợ hãi tới độ chân run lẩy bẩy, hoa dung thất sắc, nép người sang một bên, Phùng Ca chỉ tay vào một ả hỏi: "Trang chủ ở đâu?"

Ả tỳ nữ sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn khụy xuống, run run giọng nói: "Ở... ở trong... Di Tinh Viên!"

Một viên tướng lĩnh khác quát hỏi: "Còn Loan Loan phu nhân?"

Tỳ nữ sợ hãi đáp: "Cũng... cũng ở đó ạ!"

Chúng nhân phấn chấn tinh thần, lập tức nhằm hướng Di Tinh Viên thẳng tiến. Sau khi đi qua mấy dãy nhà, đánh ngã hơn chục tên hộ viện, bọn họ tới được một hoa viên lớn cảnh sắc thập phần u mỹ.

Tiếng đàn ẩn ước truyền lại sau một tàn rừng trúc, trong tiếng trầm bổng réo rắt lại có một nỗi đau triền miên, khiến người ta phải hồn tiêu phách tán, sát khí của chúng nhân cũng không khỏi giảm đi mấy phần.

Khấu Trọng ghé miệng sát tai Thương Tú Tuần nói: "Đợi lát nữa trường chủ hãy cầm chân Phương Trạch Thao, ta và tiểu Lăng sẽ đối phó yêu nữ, những người khác thì đứng xung quanh phòng ngừa ả chạy trốn."

Thương Tú Tuần nhướng mày trầm giọng nói: "Làm gì có chuyện sắp xếp như vậy, đợi lát nữa tùy cơ hành sự đi!"

Trong lúc nói chuyện, chúng nhân đã đi hết con đường nhỏ xuyên qua rừng trúc, phía trước khung cảnh đột nhiên mở rộng, thì ra lại là một hoa viên rộng lớn khác.

Trong đây không thấy bóng dáng tỳ nữ hay hộ vệ nào, chỉ có một nam một nữ đang ngồi trong tiểu đình ở giữa hoa viên mà thôi. Nam nhân đương nhiên chính là Phương Trạch Thao, chỉ thấy y đang nhắm nghiền hai mắt, hoàn toàn trầm mêm trong tiếng đàn, đối với những chuyện khác đều không nghe không thấy.

Nữ nhân kia ngồi quay lưng lại với bọn Khấu Trọng, song thủ không ngừng lướt trên dây đàn, nhưng chỉ nội bờ lưng uyển chuyển tuyệt đẹp vô ngần ấy đã đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải động lòng rồi. Dù cho nàng ta hóa thành tro bụi, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng nhận ra đó chính là Loan Loan.

Tiếng đàn của nàng so với tiếng tiêu của Thạch Thanh Tuyền lại có một vẻ rất riêng biệt. Tiếng tiêu của Thạch Trung Tuyền như gần mà lại như xa, mang cho người ta cảm giác lánh đời ẩn thế, thánh khiết đến lạ thường. Còn tiếng đàn của Loan Loan thì lại mang đến cho người nghe sự thương cảm kéo dài không dứt, càng nghe lại càng không nỡ cắt đứt, trong lòng như có tảng đá ngàn cân đang đè nặng, khiến cho người ta phải ngửa mặt thở dài hay hét vang một tiếng mới có thể phát tiết được hết tâm sự trong lòng.

"Cheng!"

Khấu Trọng rút Tỉnh Trung Nguyệt cầm tay.

Tiếng đao rời vỏ làm Phương Trạch Thao giật mình quay lại. Khi y mở bừng mắt ra, ngoại trừ sáu người bọn Thương Tú Tuần, Phùng Ca, Thương Bằng, Thương Hạc, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, những người khác đều đã tản ra vây chặt lấy tiểu đình vào giữa.

"Đinh! Đinh! Đinh!"

Cây cổ cầm phát ra ba tiếng tràn đầy mùi vị sát phạt rồi đột nhiên im bặt. Phương Trạch Thao đứng vụt người dậy, đảo mắt nhìn quanh một vòng, bừng bừng tức giận.

Thương Tú Tuần cười lạnh nói: "Tướng sĩ ở bên ngoài liều mạng cự địch, đổ máu rơi đầu, còn trang chủ thì ở đây hưởng thụ ôn nhu, ngài không cảm thấy hổ thẹn sao?"

Trong mắt chúg nhân đều ít nhiều lộ ra vẻ khinh thường.

Phương Trạch Thao đỏ mặt, tỏ vẻ không vui nói: "Chuyện của Cảnh Lăng ta tự có chủ trương, không cần trường chủ tới giáo huấn."

Loan Loan vẫn ngồi yên trong đình, cơ hồ như không hề để chúng nhân vào mắt, khiến người ta không thể đoán biết nàng đang nghĩ gì.

Khấu Trọng cười lên ha hả nói: "Không ngờ Phương trang chủ vẫn còn mặt mũi gặp chúng ta nữa cơ đấy. Thử nghĩ xem... ngài chỉ nghe lời phiến diện của yêu nữ Âm Quý Phái này đã đoạt tuyệt tình nghĩa với huynh đệ chúng ta, rồi lại mặc kệ tình hình bên ngoài đang nguy khốn chỉ rúc vào đây cùng yêu nữ hưởng lạc, học đòi theo tên hôn quân Dương Quảng khi xưa... như vậy mà còn dám nói không cần người khác giáo huấn hay sao?"

Phương Trạch Thao gầm lên tức giận: "Loan Loan tính tình hiền lành, lại không biết võ công, làm sao có thể là yêu nữ Âm Quý Phái được? Hai tên các ngươi đã làm chuyện xấu lại còn muốn ngậm máu phun người nữa hay sao?"

Phùng Ca trầm giọng nói: "Nếu Loan Loan phu nhân là một nữ tử bình thường, làm sao có thể trần định như không hề có chuyện gì xảy ra trong tình hình kiếm bạt cung giương thế này? Trang chủ một đời tinh minh, tại sao lại hồ đồ tới vậy chứ?"

Song mục Phương Trạch Thao thoáng hiện sát cơ, tay đặt lên đốc kiếm, mặt đanh lại quát; "Phùng Ca ngươi muốn tạo phản sao?"

Một tướng lĩnh khác lên tiếng; "Chúng tôi chỉ không muốn cùng làm quỷ hồ đồ với ngài mà thôi!"

Thương Tú Tuần quát lên lanh lảnh: "Phương Trạch Thao ngươi nếu còn trầm mêm bất ngộ thì đừng trách Thương Tú Tuần ta kiếm hạ vô tình!"

Từ Tử Lăng điềm tĩnh nói: "Sao Phương trang chủ không hỏi tôn phu nhân một tiếng xem nàng ta trả lời thế nào?"

Phương Trạch Thao thoáng ngẩn người ra, đưa mắt nhìn Loan Loan, nhãn thần lập tức trở nên ôn nhu vô hạn, nhẹ giọng nói: "Bọn chúng đổ oan cho nàng, đúng không?"

Chúng nhân thấy vậy đều thầm thở dài ngao ngán.

Loan Loan khẽ lắc đầu, mềm mỏng nói: "Không! Bọn họ không hề nói sai, trang chủ đích thực là một con quỷ hồ đồ!"

"Đinh!"

Một sợi dây đàn đột nhiên đứt tung, sau đó bắn lên như độc xà thổ tín, trong chớp mắt xuyên qua ngực Phương Thạch Thao. Phương Thạch Thao gầm lên một tiếng kinh thiên động địa nhảy giật về phía sau.

"Rầm!"

Cả tấm lưng đồ sộ của y đã đập trúng lan can, ngã nhào xuống bãi cỏ bên ngoài tiểu đình, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, máu tươi nhểu ra từng giọt trên thành lan can và bãi cỏ, trông đáng sợ vô cùng.

Chúng nhân thấy vậy đều lạnh toát cả người, đây mới là lần đầu tiên họ được thấy ma công lợi hại như vậy, nhất thời không ai dám bổ tới động thủ với Loan Loan.

Trong số những người có mặt tại trường thì tự nhiên là võ công của sáu người bọn Thương Tú Tuần, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Thương Bằng, Thương Hạc, Lương Trị là cao minh nhất, nhưng bọn họ cũng tự biết bản thân khó mà vận công chấn đứt dây đàn, sau đó tùy tâm điều khiển nó giết người dễ dàng như vậy.

Phương Trạch Thao một tay ôm ngực, một tay chỉ vào Loan Loan kinh hãi thốt: "Ngươi... ngươi... giỏi lắm!"

Loan Loan nhẹ nhàng nói: "Ta chưa từng ép ngươi phải yêu thích ta, lại càng không bức ngươi phải đi giết bất cứ ai, tất cả đều do ngươi cam tâm tình nguyện, chuyện này có thể trách được ai đây?"

Phương Trạch Thao tức giận phun ra một búng máu tươi, trong mắt tràn đầy vẻ hối hận, người mới nhổm lên được một chút đã gục xuống, lập tức táng mạng đương trường.

Loan Loan chầm chậm đứng dậy, tả thủ đưa lên vuốt mái tóc dài đen mượt như mây, hữu thủ không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc lược, nhẹ nhàng chải dọc theo mái tóc, mỗi một động tác đều toát lên vẻ ôn nhu vô hạn, khiến người ta khó kìm nổi lòng mà không sinh cảm giác tiếc ngọc thương hương.

Chúng nhân toàn thần giới bị, nín thở chờ đợi.

Khấu Trọng bước lên trước một bước, Tỉnh Trung Nguyệt chỉ thẳng vào Loan Loan, một cỗ kình khí xoáy ốc lập tức cuồn cuộn đẩy về phía ma nữ thiên kiều bách mị này.

Loan Loan khẽ quay người một cách hết sức tự nhiên, đối diện với đám người Thương Tú Tuần, đồng thời cũng sinh ra một luồng khí xoáy kỳ dị đến mức không thể hình dung, hút sạch chân khí của Khấu Trọng vào trong.

Khấu Trọng lần đầu tiên gặp phải loại võ công quái dị như vậy, khó chịu tới độ suýt chút nữa thì thổ huyết, đặc biệt là cảm giác chân khí bị hút đi, càng khiến nhuệ khí của gã hoàn toàn tiêu tán, kinh hãi lùi lại một bước.

Những người có mặt tại trường không ai là không biến sắc.

Ánh mắt Loan Loan dừng lại trên mặt Thương Tú Tuần, nhãn thần lập tức sáng rực lên, Từ Tử Lăng biết Khấu Trọng đã phải chịu thiệt thòi với Loan Loan, liền nhún mình nhảy vút lên, đánh ra một quyền cách không. Không khí lập tức trở nên nóng bỏng, sát khí tràn khắp không gian.

Loan Loan buông lơi mái tóc, khẽ lắc đầu một cái, mái tóc lập tức bay lên.

Những người đứng xung quanh đều như muốn ngã sấp ra phía trước, có cảm giác như là chỗ nàng đứng giờ đã biến thành một hang động sâu không đáy, nếu như mạo hiểm tiến vào, e rằng khó giữ được mạng mà bò ra. Ma công lợi hại nhường này, chúng nhân có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới.

Người trong cuộc là Từ Tử Lăng chỉ thấy kình khí của mình như đá ném xuống biển, một đi không về, lại không thể ảnh hưởng gì tới đối phương, trong lúc kinh hãi liền học theo Khấu Trọng nhảy lùi về một bước.

Loan Loan ngạc nhiên nhìn Từ Tử Lăng, chau mày nói: "Thật không ngờ hai ngươi nhân họa đắc phúc, công lực đại tiến, bằng không thì một chiêu vừa rồi đã đủ khiến ngươi bị nội thương rồi!"

Khi tới đây, tất cả vốn đã hạ quyết tâm nhìn thấy Loan Loan là lập tức hạ sát thủ, thế mà hiện giờ Loan Loan đã đứng trước mặt, nhưng ngay cả Thương Tú Tuần trước nay vốn tâm cao khí ngạo cũng không dám khinh cử vọng động.

Khấu Trọng hít sâu một hơi thanh khí, mỉm cười nói: "Yêu nữ ngươi đã không thể làm chúng ta thọ thương, như vậy có phải biểu thị ngươi đa ác quán mãn doanh, số mệnh đã tận rồi hay không?"

Loan Loan nhoẻn miệng nở một nụ cười đẹp tới độ khiến bất cứ ai cũng phải nín thở, nhưng sau đó thần tình thương cảm lại lập tức thay thế, khe khẽ thở dài nói: "Hai người các ngươi có thể thoát khỏi đại nạn, cách làm thông minh nhất chính là tìm một nơi kín đáo trốn đi, vĩnh viễn đừng để ta tìm thấy, nhưng các ngươi lại quá ngu ngốc, hiện giờ lại tự chui đầu vào chỗ chết rồi. Ôi! Ta cũng từng có ý luyến tài, chỉ có điều đã từng hứa với người, chỉ đành tâm lấy mạng các ngươi vậy!"

Thương Tú Tuần lúc này đâu thể kiềm chế được nữa, quát lên lanh lảnh: "Động thủ!"

Trường kiếm trong tay lập tức hóa thành trăm điểm hàn quang, mang theo kiếm khí ngút trời cuồn cuộn lao về phía Loan Loan. Những người khác cũng cùng lúc phát động, nhất thời đao quang kiếm ảnh sáng ngời bao bọc lấy Loan Loan ở giữa.

Cặp mắt đẹp mê hồn của Loan Loan thoáng lộ sắc bâng khuâng, cơ hồ như không hề cảm giác mình đang đứng giữa hiểm cảnh, còn chúng nhân thì chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, sau đó thì Loan Loan đã đứng giữa hai viên tướng lĩnh của Cảnh Lăng, binh kí của bọn họ dường như không hề có tác dụng gì với nàng vậy.

Cao thủ như Thương Tú Tuần, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều nhận ra nàng đã sử dụng một thứ thân pháp tuyệt thế phiêu hốt như quỷ my, lướt giữa màn đao kiếm dày đặc, trong lòng đều thầm khen tuyệt.

"Á!"

Hai viên tướn bay ngược người ra sau, trên ấn đường mỗi người có một nửa chiếc lược gãy. Ngay cả nàng dùng thủ pháp gì để giết người chúng nhân cũng không hay biết.

Từ Tử Lăng lửa giận bốc cao, nhún chân cao vút lên trên đầu Loan Loan, song chưởng ép xuống như Thái Sơn áp đỉnh. Đao của Ngô Ngôn, kiếm của Lương Trị, và trường mâu của một chiến sĩ Phi Mã Mục Trường cùng lúc đâm tới sau lưng, trước ngực và eo hông nàng.

Mắt thấy tưởng nàng khó thoát đại nan, thì nàng lại quay người nhanh một vòng như tiên nữ nhảy múa, y phục bay phất phới, cùng lúc đó ngọc chỉ điểm nhẹ lên phía trên.

Đao, kiếm, mâu lập tức bị man công kỳ dị của nàng làm trượt sang một bên, đâm vảo khoảng không.

Từ Tử Lăng hóa chưởng thành chỉ, tiếp lấy chỉ công của Loan Loan. Một luồng chân khí nóng bỏng như hỏa diệm sơn lập tức chảy xuống theo đường xoáy ốc.

Thân hình yểu điệu của Loan Loan khẽ rung lên, ngửa mặt nhìn thẳng vào Từ Tử Lăng, thần sắc u oán lạ thường, đoạn chum miệng thổi ra một cỗ kình khí. Luồng chân khí xoáy ốc uy lực kinh người của Từ Tử Lăng đi vào tới huyệt Kiên Tỉnh của nàng thì liền hoá thành hư ảo, không còn gây được tổn thương gì cho kinh mạch nàng nữa.

Trí mạng nhất là hai đạo chân khí quái dị huyền ảo lúc có lúc không xạ ra từ ngọc chỉ của đối phương đã xâm nhập vào kinh mạch của gã, quái kình đi tới đâu, kinh mạch như muốn vỡ ra tới đó, khó chịu tới mức cả cánh tay lập tức cứng đơ như gỗ, đừng nói tới phản kích, ngay cả hóa giải thế nào nhất thời gã cũng chưa nghĩ ra.

Tình thế còn chưa dừng lại ở đó, đạo khí kình mà Loan Loan thổi ra khi tới trước mặt gã chừng một xích thì liền chia làm hai đường tả hữu đâm thẳng vào song mục, nếu để kích trúng, Từ Tử Lăng không thành kẻ mù mới là chuyện lạ.

Đặt thân trong tình hình ác liệt nguy cấp như vậy, nhưng Từ Tử Lăng vẫn bình tĩnh hết sức, lòng tịnh như trăng trong đáy nước, khoé miệng nở một nụ cười tiêu sái bất quần lại cô ngạo tuyệt luân, Dũng Tuyền huyệt nơi lòng bàn chân phải sinh ra một cỗ nhiệt khí, trong nháy mắt đã đi khắp thân thể, sinh ra lực mới, không những hoá giải được hết sự tê rần và đau đớn trên cánh tay, còn tung mình bay lên cao nửa trượng, tránh khỏi hoạ mù mắt mà chỉ thổ ra nửa búng máu nhỏ.

Loan Loan tuy chiếm thượng phong, nhưng sự kinh hãi trong lòng của nàng tuyệt đối không ít hơn Từ Tử Lăng là bao nhiêu.

Thiên Ma Công của nàng đã đạt tới cảnh giới thu phát tùy tâm, cương nhu tuỳ ý, thiên biến vạn hóa, ngoại trừ ân sư Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên ra, cổ vãng kiêm lai Âm Quý Phái tuy đời nào cũng có nhân tài xuất chúng, nhưng chưa từng có người nào tham tu tới cảnh giới này ở tuổi của nàng cả. Thêm vào đó, lần trước khi tiếp xúc, nàng đại thể đã nắm được chân khí kỳ dị đến từ Trường Sinh Quyết của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, chẳng những làm công lực của nàng tăng tiến thêm mộc bậc, còn khiến nàng càng thêm chắc chắn có thể hạ sát hai gã trong một chiêu duy nhất. Chẳng ngờ Thiên Ma Chân Khí vào trong nội thể của Từ Tử Lăng lại bị Loa Hoàn Kình của gã áp chế đẩy lùi, không qua nổi Kiên Tỉnh huyệt, khiến đại kế công phá tâm mạch của nàng tan thành bọt nước, làm cho nàng phải không tiếc tổn hao chân nguyên, thổ khí tấn công song mục đối phương, ngờ đâu Từ Tử Lăng vẫn có thể kịp thời lăng không tránh khỏi, bảo sao nàng không kinh hãi cho được?

Lúc này ba người bọn Lương Trị đã nhảy lui về sau, Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng mang theo ánh vàng rực rỡ và khí kình cuồn cuộn bổ thẳng xuống đầu Loan Loan, làm y phục nàng bay lên phần phật.

Với công lực của Loan Loan, tuy tự vấn có thể đỡ được một đao toàn lực công ra này của Khấu Trọng, song cũng không dám chắc có thể cùng lúc ứng phó với thế công tiếp sau đó của bốn người bọn Thương Tú Tuần, Thương Bằng, Thương Hạc, và Lương Trị. Lúc này trong đầu nàng lại hiện ra nụ cười lạnh lùng cô ngạo của Từ Tử Lăng khi nãy vội lắc mạnh đầu để tụ Thiên Ma Công, nhảy lui về phía Ngô Ngôn.

Hai ống tay áo cùng phát ra một lượt.

Khấu Trọng hai mắt sáng rực tinh quang, một đao bổ trúng hai ống tay áo giao nhau của Loan Loan, chỉ tháy hai ống tay như thực lại như hư, khiến gã chẳng những vô phương thúc đẩy kình khí ra, đồng thời còn cảm nhận được có một cổ chân khí quái dị khi đẩy khi kéo, giữ chặt lấy Tỉnh Trung Nguyệt, làm gã cảm thấy nếu tiếp tục miễn cưỡng tấn công, sẽ rơi vào hiểm cảnh trùng trùng, không thể đoán biết hậu quả. Tuy Khấu Trọng đảm lượng hơn người, nhưng cũng không dám mạo hiểm tiến công, vội vàng thu đao nhảy lui lại, dáng vẻ bối rối vô cùng.

Lúc này bốn người bọn Thương Tú Tuần đã từ bốn phương tám hướng công tới. Hai nguyên lão đại cao thủ Thương Bằng, Thương Hạc liên thủ công vào bên hữu của Loan Loan, giống như một người có bốn cánh tay đang cùng lúc vẫy vùng hóa thành muôn vạn bóng chưởng cuồn cuộn đẩy tới.

Thương Tú Tuần thì xông lên từ phía Khấu Trọng vừa nhảy lùi về, bảo kiếm dệt thành một tấm lưới sáng chói, chụp thẳng vào diện môn của Loan Loan, kiếm khí ngút trời, không hề thua kém so với một đao vừa rồi của Khấu Trọng.

Kiếm của Lương Trị lại công vào chân Loan Loan, tưởng vụng về mà thực ra tinh xảo vô cùng, trong chiêu thức trầm hùng lại thấy sự khinh linh, phong bế mọi đường thoái lui của nàng.

Tấm lưng kiều diễm của Loan Loan lúc này chỉ còn cách Ngô Ngô chừng nửa trượng, đột nhiên nàng đạp mạnh chân, gia tăng tốc độ.

Ngô Ngôn còn tưởng rằng mình có cơ hội chế địch, không thoái mà tiến, toàn lực chém xả một đao vào hậu não Loan Loan, mắt thấy sắp trúng mục tiêu thì Loan Loan đã khẽ lắc mình một cái, đại đao lập tức bổ xuống bờ vai thanh mảnh.

Ngô Ngôn đang cả mừng trong dạ thì chợt phát hiện lưỡi đao như chém vào khoảng không, rồi trượt theo cánh tay của đối phương, hồn phi phách tán chưa kịp phản ứng thì một mùi hương thoang thoảng đã xộc vào mũi, cả tấm thân mềm mại yêu kiều của ma nữ tuyệt sắc ấy đã lao thẳng vào lòng y.

Khi bọn Thương Tú Tuần kêu lớn: "Cẩn thận!" thì tiếng xương cốt gãy đoạn đã vang lên không ngớt, thất khiếu Ngô Ngôn đều ứa máu, lập tức hồn du địa phủ.

Loan Loan xoay người một cái ra phía sau thi thể của Ngô Ngôn, lưng vãn đỡ lấy lưng y không để ngã xuống, vừa tránh khỏi thế công từ ba phía, hai ống tay áo đã cùng lúc phất ra. Một chiến sĩ của mục trường và một tướng lĩnh Cảnh Lăng cùng lúc ngã nhào, binh khí bay lên cao, máu tươi phun ra như suối, lập tức táng mạng đương trường.

Loan Loan lại mang theo cả thi thể Ngô Ngôn nhảy lùi về sau, khi đến khoảng giữa bọn Thương Tú Tuần bốn người thì liền vận kình đẩy thi thể bay về phía Thương Tú Tuần, cùng lúc đảo người phất ống tay áo ra hai bên.

Từ lúc khai chiến tới giờ chỉ mới vài cái nháy mắt, nhưng phía Thương Tú Tuần đã bị nàng giết chết bốn người, có thể thấy võ công của Loan Loan đã tới mức kích thế hãi tục rồi.

Thương Tú Tuần tuy hận nàng thấu xương, nhưng cũng biết thi thể Ngô Ngôn giờ đây toàn là Thiên Ma Chân Khí, lại không nhẫn tâm hạ thủ hủy đi thi thể của thủ hạ, đành thu kiếm nhảy sang một bên né tránh.

"Bình!"

Kình khí giao kích!

Lương Trị bị ống tay áo của nàng hất bay về sau, đụng trúng Phùng Ca đang lao tới. Phùng Ca hự lên một tiếng, ngã nhào xuống đất rồi không bò dậy nổi.

Một cái phất tay tưởng chừng như đơn giản của Loan Loan lại ẩn hàm Thiên Ma Chân Khí, đầu tiên hút sạch đao kình của Lương Trị, sau đó đẩy ngược về phía y kèm theo một đạo chân khí xoáy ốc, giả như vừa rồi Lương Trị không va phải Phùng Ca, đem kình khí đó đẩy vào người lão thì giờ đây ít nhất cũng đã bị nội thương không nhẹ rồi. Phùng Ca đâu ngờ một chiêu này của Loan Loan thần diệu chừng ấy, lập tức đổ gục xuống.

Hai mươi bốn người vây công Loan Loan giờ chỉ còn lại mười tám, năm chết một bị thương, nhưng vẫn chưa người nào chạm được vào một sợi tóc của nàng.

Một chiêu của Loan Loan phất về phía Thương Bằng, Thương Hạc lại càng lợi hại bội phần, khiến người ta phải thở dài thán phục. Khi ống tay áo của nàng chuẩn bị tiếp xúc với bốn bàn tay khô gầy của hai lão thì đột nhiên hóa thành trăm ngàn bóng ảnh hư ảo, thật giả khó phân.

Kình phong của hai lão như đá ném xuống biển, chỉ có thể làm dậy lên một gợn sóng lăn tăn, sau đó thì bốn cánh tay liền bị ống tay áo của nàng quấn chặt, kéo cả hai lão đập mạnh vào nhau.

Từ Tử Lăng vẫn ở trên không nên nhìn thấy rõ nhất, thoạt tiên ống tay áo Loan Loan chợt dài ra thêm nửa trượng, thì ra từ bên trong đã bay ra một dải lụa trắng, xuyên qua bóng chưởng của hai lão, sau đó quấn lấy cổ tay, làm hai lão lao thẳng vào nhau. Từ Tử Lăng biết chuyện chẳng lành, vội vận khí gia tăng tốc độ bổ xuống.

Loan Loan ngửa mặt thờ dài khe khẽ, ái oán liếc nhìn gã một cái, đoạn dịch người nhảy sang một bên, làm cho hai lão loạng choạng ngã bổ nhào về phía trước, hoàn toàn không còn chút lực phản kháng.

Thương Tú Tuần thét lên một tiếng, đề kiếm tung mình nhảy tới ứng cứu, bất chợt phát giác Loan Loan đang dùng dải lụa quãng hai lão về phía mình, vội vàng kinh hãi nhảy sang một bên né tránh.

"Bình bình!"

Lạc Phương và một chiến sĩ khác của mục trường bị nàng phất trúng, thổ huyết gục xuống không còn năng lực phản kích.

Khấu Trọng thấy tình thế nguy cấp, vội vàng lắc mình lướt tới như phi ngư quẫy nước đến sau lưng Loan Loan, hoành đao chém ngang lưng nàng.

Từng đạo từng đạo Thiên Ma Chân Khí thông qua dải lụa trắng ồ ạt đẩy về phía Thương Bằng, Thương Hạc. khiến hai lão không ngừng thổ huyết, người thì giống như con rối bị giật dây không thể tự điều khiển được bản thân, tiến lui đều do Loan Loan làm chủ, tình cảnh thảm thiết vô cùng, ai nấy thấy đều dâng lên cảm giác bất nhẫn.

"Á!"

Một chiến sĩ mục trường không kịp né tránh, bị hai lão đụng trúng, cả người lập tức bay lên không, hồn lìa khỏi xác.

Lúc này Hứa Dương đã lao tới công vào bên trái Loan Loan, tẩu thuốc miễn cưỡng đỡ được ống tay áo của nàng, nhưng bên dưới lại trúng phải một cước vào tiểu phúc, cả người lập tức bay ngược về sau. Cũng may là Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng đã bổ tới khiến Loan Loan phải lưu lại dư lực ứng phó, bằng không một cước này đã lấy mạng già của lão rồi.

Dải lụa như có linh tính cuốn ra hất bay hai lão già rồi quay ngược trở về phất vào bảo đao của Khấu Trọng.

"Bình!"

Tỉnh Trung Nguyệt bị hất văng ra ngoài.

Hai đại nguyên lão cao thủ của Phi Mã Mục Trường cũng thổ ra búng máu cuối cùng của mình, bay về hai phía, đụng trúng hai người khác đang lao tới làm cả hai ngã ngửa người xuống đát.

Dải lụa đảo một vòng trên không rồi quay lại quấn vào cổ Khấu Trọng. Từ khi xuất đạo tới nay, Khấu Trọng đã trải qua không ít trận chiến lớn nhỏ, nhưng cũng chưa từng gặp phải người nào có võ công xuất thần nhập hóa, biến ảo khôn lường như là Loan Loan vậy. Chẳng trách mà hôm ấy Lỗ Diệu Tử bảo hiện giờ nếu hai gã gặp phải Chúc Ngọc Nghiên, chẳng khác gì là tự đưa đầu vào miệng cọp.

Sự thực thì chỗ lợi hại nhất của Thiên Ma Công chính là có thể tùy tâm sở dục, trong bất cứ tình huống nào cũng có thể sát thương địch nhân, khiến đối phương không thể phòng bị. Thử hỏi nếu hoàn toàn không biết chiêu số của nàng biến hoá thế nào, làm sao có thể xác định được phương pháp tiến công phòng thủ chứ?

Thương Bằng, Thương Hạc tinh thông chiến thuật liên thủ, bản thân cũng là cao thủ hiếm thấy trong võ lâm, nhưng vì không đoán được thủ đoạn của nàng nên chỉ một chiêu đầu tiên đã bị nàng dùng thủ pháp tinh diệu tuyệt luân quấn chặt bốn cánh tay, làm cho không thể phát huy công lực, chịu đòn tới chết.

Ý niệm này vừa nảy sinh, Khấu Trọng lập tức gầm lên một tiếng, xoay người nhảy tránh dải lụa của Loan Loan, đoạn kêu lớn một tiếng: "Tiểu Lăng!" đồng thời liên tiếp chém ra ba đao.

Cả ba đao này đều chém vào khoảng không, đây thực ra là một ván bạc, gã đem tính mạng mình ra để cược Từ Tử Lăng có thể kịp thời bổ tới trong lúc mình hạn chế không gian hoạt động của Loan Loan, tung ra một kích trí mạng.

Thương Tú Tuần thấy Thương Bằng, Thương Hạc thảm tử trong lòng bi phẫn vô cùng, song nàng cũng là nhân vật bá chủ một phương, liền sau đó đã dồn nén được tinh thần đang xao động xuống, đề khí lướt tới như điện. Chính vào lúc này Khấu Trọng vừa mới chém ra ba đao tinh diệu nhất từ trước tới giờ của gã, Loan Loan từ đầu tới giờ vẫn di chuyển tự nhiên tựa lưu thủy hành vân, phiêu hốt như quỷ mị, biến ảo vô thường nhất thời cũng phải khựng người lại. Thương Tú Tuần lập tức nắm lấy thời cơ, bảo kiếm hóa xảo thành thô, vận hết công lực đâm thẳng về phía dải lụa đang cuồn cuộn như độc xà quất vào Khấu Trọng.

Từ Tử Lăng lúc này đã ở khoảng không trên đầu Loan Loan, không cần Khấu Trọng hô lớn nhắc nhở, gã cũng biết đây là cơ hội thiên tải nan phùng, song chưởng vận toàn thân công lực đẩy ra hai luồng chân khí cuồn cuộn.

Kể từ đầu cho tới trước thời khắc này, Loan Loan vẫn còn thể thao túng toàn cục, lợi dụng sự hơn kém trong võ công của mỗi người mà từ từ đánh ngã từng người một, song tới khi Khấu Trọng chém ra ba đao mà gã mới ngộ ra từ Dịch Kiếm Chi Thuật của Dịch Kiếm Đại Sư Phó Dịch Lâm thì nàng đã phát hiện ra mình không còn muốn mưa được mưa, muốn gió được gió như trước nữa rồi.

Lúc này chúng nhân đã bị thương hoặc chết gần hết, những người còn lại thì căn bản không thể tiếp cận được Loan Loan, chỉ có mình ba người Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Thương Tú Tuần võ công cao nhất vẫn còn khả năng phản kích.

Loan Loan là người giảo hoạt đa trí, bằng không sao có thể trở thành ái đồ đích truyền của Âm Hậu Chúc Ngọc Nghiên cho đươc. Trước tiên nàng cố ý dùng thủ pháp độc ác giết chết Phương Thạch Thao, tiếp đó lại sử dụng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai, nhất kích tất sát giết chết mấy người liền khiến nhuệ khí của địch nhân hoàn toàn tiêu tán, để mặc cho nàng khống chế đại cục, chẳng ngờ Khấu Trọng lại chém ra ba đao hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của nàng, khiến cho lần đầu tiên nàng cảm thấy mình thật sự bị rơi vào giữa trùng vây hiểm thế.

Đao đầu tiên của gã chém vào khoảng không sau lưng nàng, hình thành một cỗ cương kình xoáy tròn, chặn đứng đường thoái lui của nàng. Đao thứ hai và thứ ba lần lượt chém vào phía trước và bên hữu, hoàn toàn phong bế mọi đường nhảy tránh của nàng.

Nếu như là nàng đơn đả độc đấu với Khấu Trọng, lúc này chỉ cần dùng Hấp Nạp Pháp trong Thiên Ma Công là có thể hóa giải toàn bộ ba đạo chân khí này, nhân lúc Khấu Trọng thoát lực, giết gã dễ như lấy đồ trong túi. Mà nếu muốn né tránh, nàng cũng chỉ cần dịch người sang bên tả hoặc tung mình lên không là được. Nhưng hiện giờ cả hai hướng đó đã bị Thương Tú Tuần và Từ Tử Lăng chặn mất, trước mắt chỉ còn một cách duy nhất là dùng chân công phu ngạch tiếp với thế công uy mãnh của ba người mà thôi.

Từ đây có thể thấy được thủ đoạn và nhãn lực Khấu Trọng cao minh tới mức nào.

Cặp mắt long lanh của Loan Loan xạ ra hai đạo thần quang kỳ dị, từ trong ống tay áo trượt ra hai thanh đoản kiếm, hóa thành hai đạo hàn quang nghênh tiếp chiêu công của Thương Tú Tuần và Từ Tử Lăng. Cuối cùng nàng cũng phải giở ra bản lĩnh cuối cùng của mình. Đôi đoản kiếm dài chừng một xích hai này tên là Thiên Ma Song Chiết, là một trong tam bảo, chấn môn của Âm Quý Phái, chuyên phá nội gia chân khí, có thể khiến Thiên Ma Công như hổ thêm cánh, uy thế không gì cản nổi.

Lúc này đao kình của Khấu Trọng đã nhanh hơn một bước so với tưởng tượng của Loan Loan, chém xả ngang lưng nàng, ánh vàng phát ra chói lọi. Áp lực kinh người đổ dồn từ ba phía lại, nếu đổi là người khác, đảm bảo đã hồn lìa khỏi xác từ lâu. Đáng tiếc đây lại là yêu nữ tinh thông thần công vô thượng Thiên Ma Công của Âm Quý Phái, Loan Loan.

Trong nháy mắt Thiên Ma Công đã nâng lên tới cực hạn, trong khuôn viên một trượng vuông nơi Loan Loan đứng cơ hồ như đột nhiên trở thành một cái đầm sâu không đáy vậy. Biến hóa này nhìn bề ngoài thì không có gì đặc biệt, đơn thuần chỉ là một sự hình thành của khí kình mà thôi.

Khí âm hàn bao trùm lấy cả ba người.

"Đinh!

Tiếp đó là một loạt tiếng đao kiếm chạm nhau dồn dập, so với tiếng mưa rào quất vào lá chuối thì còn nhanh hơn gấp bội phần.

Thương Tú Tuần là người đầu tiên chính diện giao phong với Loan Loan. Nàng sử ra kiếm pháp độc môn lăng lệ nhất của Thương gia, mỗi một chiêu một thức đều hóa thành kiếm hoa, phiêu dật vô định công vào những chỗ chí mạng trên người đối thủ, hòng khiến Loan Loan phải không ngừng ứng phó, tạo cơ hội cho hai gã có thể giết chết yêu nữ này. Nếu như để Loan Loan còn sống rời khỏi, sau này nàng ngủ cũng không thể nào yên.

Loan Loan luôn cố gắng hết sức để không giao phong chính diện với Thương Tú Tuần, vì biết kiếm pháp của nàng lăng lệ vô song, rất khó ứng phó, có điều giờ đây đã không thể tránh né được nữa, đành phải thi triển Sưu Tâm Kiếm Pháp do Chúc Ngọc Nghiên sáng tạo, liên tiếp đâm ra mười kiếm, mỗi một kiếm đều nhằm vào giữa những đóa hoa kiếm do Thương Tú Tuần dệt nên.

Kiếm khí giao kích!

Thương Tú Tuần cảm thấy mỗi lần bị đoản kiếm của đối phương kích trúng bảo kiếm của mình, đều có một đạo chân khí âm hàn cực độc theo kiếm xâm nhập vào kinh mạch, làm nàng phải ứng phó vô cùng vất vả. Đáng sợ nhất là vô luận nàng biến hóa chiêu thức thế nào, Loan Loan cũng giống như đã đọc được trước, chặn đứng mọi thế công của nàng từ trong trứng nước.

Công tới kiếm thứ mười hai thì hộ thân chân khí của nàng đã bị Loan Loan phá vỡ.

"Đinh! Đình!"

Lúc nàng song chưởng của Từ Tử Lăng đã tới.

Song chưởng của gã xoè ra như hai đóa hoa tươi, năm ngón tay bàn tay phải múa lên những động tác kỳ ảo phi thường, hoặc búng, hoặc quét, hoặc điểm chặn đứng ngọn Thiên Ma Chiết của Loan Loan. Tả thủ gã nắm lại thành quyền, đấm thẳng vào cánh tay tả đang tấn công Thương Tú Tuần của nàng.

Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng cũng phối hợp hết sức chặt chẽ với Từ Tử Lăng, chém ngang một đường cắt ngang eo lưng mềm mại của nàng.

Giữa lúc sinh tử quan đầu này, đôi mắt câu hồn nhiếp phách của Loan Loan đột nhiên sáng bừng lên sắc lam quỷ dị, đột nhiên thu hồi thế công với Thương Tú Tuần.

Thương Tú Tuần vốn tưởng mình khó tránh khỏi trọng thương, thấy đối phương đột nhiên thu lại kình khí, vội vàng vận tập công lực bức dư kình đang nhộn nhạo trong kinh mạch ra ngoài, cùng lúc huy động bảo kiếm hóa thành một cơn lốc cuồn cuộn lao vào Loan Loan.

Tam đại cao thủ đã dốc toàn bộ lực lượng công ra một chiêu.

Cho dù là Ninh Đạo Kỳ ở trong tình huống này chỉ e muốn ứng phó cũng phải vô cùng vất vả, chỉ hơi sơ hở một chsut là lập tức lạc bại thân vong.

Chỉ với ba đao của Khấu Trọng, cả cục thế đã được xoay chuyển.

Những người khác chỉ biết trân mắt nhìn tình thế tiếp tục phát triển, không một ai đủ năng lực nhúng tay vào trận chiến của bốn người. Chính vào thời khắc ngạt thở, cả thân hình Loan Loan đột nhiên thu nhỏ lại, sau đó lại bất ngờ phình to ra.

Trước tiên nàng co rút thân hình lại thành một khối, kéo dài khoảng cách với ba địch nhân đáng sợ ra một chút, sau đó chiếc áo khoác ngoài trắng như tuyết đột nhiên nở to, đón lấy thế công lăng lệ đáng sợ của ba người, trên người nàng giờ chỉ còn lại một tấm áo ngắn, cánh tay và cặp đùi trắng như bạch ngọc hoàn toàn lộ ra dưới mắt chúng nhân, đẹp tới độ ai nấy đều phải nín thở.

"Bình! Bình! Bình!"

Bảo kiếm của Thương Tú Tuần, quyền chưởng của Từ Tử Lăng, Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng đều kích trúng tấm áo choàng phổ đầy chân khí của nàng.

"Ầm!"

Tấm áo trắng bị bốn luồng chân khí giằng xé, hóa thành muôn ngàn mảnh vải vụn. Ba người cùng bị Thiên Ma Chân Khí đẩy văng ra xa.

"Oẹ!"

Loan Loan thổ ra một búng máu tươi, sắc mặt xanh nhớt, từ từ lướt lên cao như một ánh mây, trong nháy mắt đã ra tới đầu tường bao của Độc Bá Sơn Trang.

Trăng sáng treo lơ lửng trên đầu nàng.

Thân hình hoàn mỹ của nàng như sáng bừng lên dưới ánh trăng vằng vặc, quay đầu lại mỉm cười nói: "Bảy ngày sau khi thiếp thân phục hồi nguyên khí, chính là ngày Khấu huynh và Từ huynh về chầu tổ tiên đó!" Nói đoạn thì thân ảnh đã biến mất trong màn đêm.

Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì. Một binh sĩ chạy vào hoa viên thấy tình cảnh kinh hãi, hai chân mềm nhũn quỳ gục xuống.

Phùng Ca miễn cưỡng bò dậy, khàn giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Tên binh sĩ vội dâng lên một lá thư, run giọing đáp: "Mục trường có phi cáp truyền thư báo tin tứ đại khấu lại tiếp tục tấn công, phối hợp với quân Giang Hoài công hạ Cảnh Lăng."

Mọi người hết thảy đều biến sắc, Lương Trị bước tới giật lấy bức thư, đưa cho Thương Tú Tuần.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng người nhìn ta, ta lại nhìn người, trong lòng thầm tính toán nếu đại quân của mục trường không kịp tiếp cứu, tướng lĩnh Cảnh Lăng thì người chết người bị thương, trận này còn có thể đánh nữa sao?

Thương Tú Tuần xem xong truyền thư, đưa cho Lương Trị, quyết đoán nói: "Chúng ta lập tức trở về, hai người các ngươi định thế nào?"

Câu sau của nàng đương nhiên là dành để hỏi hai gã Khấu, Từ.

Ánh mắt Khấu Trọng dừng lại trên thi thể Thương Bằng, Thương Hạc, thở dài một tiếng nói: "Ta thật không biết nữa, tiểu Lăng, ngươi định thế nào?"

Phùng Ca kêu lên thống thiết; "Hai vị tuyệt đối không thể đi, giờ đây sự tồn vong của Cảnh Lăng hoàn toàn phải dựa vào hai vị đấy!"
Bình Luận (0)
Comment