Đại Đường Song Long Truyện

Chương 324

Hai người bị một thân công phu sở trường kinh thiên động địa của Vân Soái chấn nhiếp, mà hoàn toàn không biết rằng đã không còn ai điều khiển ở đằng sau con thuyền nữa. Đến khi thuyền đâm vào vách, tức thì mới biết, người và cột buồm đều ngn ngược, theo đó rơi xuống vùng nước sâu không tới đáy, cảm giác như đang rơi xuống nơi địa phủ âm tào.

Việc xẩy ra quá đột ngột, mặc dù bọn họ vốn có khả năng, nhưng trong lúc nghiêng ngả cũng khó lấy lại thăng bằng để lộn người nhìn lên, chỉ còn cách bám chắc vào dây. Tai vừa nghe thấy tiếng gió hạ xuống, người bỗng như lăng không, hai chân chìm vào mặt nước sông hung dữ, nước ướt đến nửa thân người, rồi vừa hạ xuống lại đã như đằng vân giá vụ giật bay lên cao hơn mười trượng, có thể thấy hai bên thuyền đang bị cọ quệt lắc lư như thế nào.

Trừ âm thanh thân thuyền va cọ ầm ầm vào loạn thạch và tiếng phản chấn vọng lại từ bốn phía, không hề nghe thấy âm thanh giao đấu của bọn Vân Soái và Bạch Thanh Nhi, bốn phía mờ tối chỉ trông rõ được 5 đầu ngón tay.

“Ùm” tiếng nước nổi lên, cột buồm cuối cùng cũng gãy rời khỏi thân thuyền, hai người theo đó cũng đồng thời rơi tòm xuống nước.

Hai người đều không quan tâm đến thắng bại của bọn người Vân Soái, vận lực bơi đến bờ bên kia, bò lên trên một đống loạn thạch, rồi quay lại nhìn về thuyền ảnh bị tàn phá tại loạn thạch bờ đằng kia mà cười khổ.

Khấu Trọng lắc đầu:

- Hôm nay đúng là xuất sư bất lợi, tưởng được đáp thuyền tiện nghi, nào ngờ lại lên một cái thuyền đắm, tưởng lấy được hoả khí kị thuỷ nào đó, nào ngờ chìm rồi thì sử dụng sao được nữa.

Từ Tử Lăng nói:

- Chính vì là hoả khí kị nước, nên mới phải dùng gỗ đào bịt kín, để phòng nước lọt vào. Chỉ là Bạch Thanh Nhi đã bị mất con tin, nên quyết không chịu mất thêm chỗ hoả khí này. Cố mà lấy được cũng chẳng yên đâu, nên ta nghĩ ngươi bỏ cái ý định đấy đi.

Khấu Trọng nhún vai đáp:

- Ngươi nói thế thì cứ thế đi, oài, giả sử bọn ta có thể luyện đ công phu khinh công của Vân Soái nhỉ! Nếu thế thì việc vào Quan Trung vô cùng có lợi, ngươi xem có cách nào để luyện không?

Từ Tử Lăng nhìn chăm chú vào đám mây đen chỗ thuyền đắm đằng xa, nhíu đôi mi mày dài thanh tú một lúc rồi nói:

- Việc này nói là khó nhưng thực ra cũng không khó. Vấn đề là từ sau hồi bọn ta li khai học nghệ, chưa bao giờ chuyên tâm nghiên cứu cải thiện thuật khinh công bao giờ. Trong bụng ngươi đang có chủ ý gì vậy.

Khấu Trọng đưa tay gạt nước vẫn đang bám vào mí mắt đi rồi đáp:

- Vừa rồi Bạch yêu nữ đánh về phía Vân Soái, Vân Soái trông như là lăng không đến nghênh chiến, ai ngờ có thể bẻ ngang bay quặt thoát ra như một con dơi, nhưng vẫn tạo cho người ta cảm giác thấy mọi việc hoàn toàn thuận theo tự nhiên. Sự thật như ngươi ném đá hay bắn tên thì tự nhiên phải hướng tới mục tiêu mà ném vậy. Không hiểu có vật nào, do hình dạng của bản thân cùng với thủ pháp phát lực quyết định, nếu dụng lực phi thẳng tới tất nhiên là dễ đề phòng, nhưng có cách nào mà phi tới theo đường vòng thì thật sự là rất khó phòng bị đấy.

Từ Tử Lăng giật mình nói:

- Mấy lời ngươi vừa nói làm ta nhớ tới lúc Vân Soái phi tới xuất thủ, ngoại y trương phồng hẳn lên. Giả sử như ngươi cầm một mảnh đá phẳng thuận theo hình dạng của nó ném ra, tự nhiên là nó sẽ bay theo đường hình dáng đó.

Khấu Trọng nhìn nhìn vào bộ quần áo ướt nước dính sát vào người Từ Tử Lăng, rồi lại nhìn vào của mình, cười khổ đáp:

- Lời người đoán chắc phải được 8, 9 phần nhưng chưa chắc đủ được 10 phần đâu. Bực cái là lúc này bọn ta không cách nào làm thử. Nhưng chỉ cần nắm được một điểm yếu khuyết này, phối hợp với bản lĩnh lăng không hoán khí đổi hướng của bọn ta, không khó để thắng thuật phi hành của Vân Soái. Nhưng còn khả năng quay ngoặt sang bên, vẫn rất khó để có thể so sánh với hắn.

Từ Tử Lăng

- Đó là bởi vì chúng chưa thật sự có ý truy cầu thôi! Bằng vào nội khí của bọn ta, nếu có thể vừa phát lực vừa đề khí khinh công, chắc chắn sẽ có đột phá. Ngươi có cảm thấy Vân Soái tuy bị người từ 4 phía lao tới chém giết, nhưng vẫn toát ra cảm giác khí định thần nhàn, như ta thấy đó là vì hắn ta có một phương thức hô hấp rất kì dị, có thể cực nhanh, nhảy lên cao, với bọn ta thì lại rất tương phản. Ngươi cũng biết bọn ta mà đánh nhau với người ta, cước bộ cứ dần dần phải chậm dần.

Khấu Trọng động dung nói:

- Tiểu tử khá lắm, quả thật lực quan sát hơn người. Vì vậy có thế nói bọn ta trước đây chưa phát huy hết được nội khí bảo bối trong nội thể chúng ta. Giả sử qua được cửa này, võ công bọn ta sẽ toàn diện tăng cao. Vì bọn ta được Hoà Thị Bích cải tạo lại kinh mạch, kình khí mãnh liệt hơn rất nhiều người. Vấn đề là làm sao thi triển hay lợi dụng được nó đây?

Từ Tử Lăng im lặng nghĩ một hồi, bỗng nhiên hạ giọng nói khẽ:

- Còn nhớ điểu độ thuật của Vân Ngọc Chân không? Yếu quyết của nó chính thị là phản lực, nhưng phản lực của nàng đó là ám chỉ đến ngoại lực, rõ để cưỡi lên. Bọn ta lại là chân khí của đạo gia tức là hô hấp bên trong, có thể chuyển thể thành phản lực trong nội thể. Thân pháp đó có thể thắng được bọn ta, đạo lý chính là ở đó đó.

Khấu Trọng đứng dậy, phấn khởi hỏi:

- So với cước lực thì sao?

Từ Tử Lăng theo hắn đứng dậy, song mục thần quang phát xạ đáp:

- Bọn ta hôm nay lĩnh ngộ không hề nhỏ, chẳng những có thể so bì cước lực, mà còn có thể so bì công phu. Kình khí trong hạ thể ngươi đang ở tình trạng thế nào?

Khấu Trọng vỗ vỗ vào bụng trả lời:

- Nội khí vận hành chính tại đan điền, cảm giác như có một cỗ động lực điều động thân thể, có thể tấn công định nhân hoặc đề khí nhẩy lên, trước kia cứ nghĩ là hai vấn đề khác nhau, nguyên lai lại là một việc rất trọng yếu.”

Từ Tử Lăng nói:

- Như vậy phải nói tinh thần là tối quan trọng. Cái vẫn nói tinh khí thần hợp nhất, chính là cảnh giới này. Bọn ta hít hơi vừa hết, chân khí nội thể trong người cũng không nối tiếp theo. Nhưng nếu bọn ta có thể thi triển thân pháp lợi dụng phản khí bên trong cơ thể để hỗ trợ, sẽ có ý tưởng hiệu quả không ngờ. Cũng giống ngươi hiện tại có thể tập trung khống chế chân khí thành một khối, nhưng so với trước cũng không khác biệt bao nhiêu.

Khấu Trọng giật mình đáp:

- Ta đã hiểu rồi! Hiện giờ thì ta thấy thế này, chân khí đã chia ra làm hai, một hướng toàn bộ sang phải, một hướng bên trái lại hơi chuyển động, chính là cái phản khí mà ngươi vừa nói đấy!

Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng nhẽ lại dễ dàng đến thế?

Khấu Trọng cũng hơi ngạc nhiên nói:

- Cái khí này có thể giúp tuỳ ý chuyển, không tin ngươi tự làm mà xem.

Từ Tử Lăng im lặng một lúc, ám vận thần công, bỗng nhiên người giống như chiếc lá bị một luồng gió mạnh quét tới, phấp phới trôi ra ngoài, cười dài nói:

- Tiểu tử giỏi thật! Lên đây nào!

Khấu Trọng đạp đá xông lên, xuất Tỉnh Trung Nguyệt sau lưng, cười nói:

- Phải dùng thiên cước để đuổi theo ngươi cũng phải đuổi.

Từ Tử Lăng một chạm vào đất để cải biến phương hướng, không muốn rẽ vào trong rừng.

Khấu Trọng như điện lao sát tới bên cạnh, rồi ngã quỵ xuống đất, hổn hển bảo:

- Hụt hơi gần chết, nhưng quả là thống khoái phi thường, trước kia chưa bao giờ thống khoái như thếả.

Gã cắm đao cắm xuống đất để giữ thân người lại.

Từ Tử Lăng đi đến gần hắn, ngồi phệt xuống đất, cúi đầu nhòm qua vách đá, chỉ thấy dưới ánh hoàng hôn chiếu đến chỗ thác đá vẫn còn con thuyền bị mắc ở đó, nhưng không bóng dáng người nào, bực tức nói:

- Tiểu tử ngươi với món hoả khí rốt cuộc vẫn không chịu từ bỏ dã tâm, chạy vòng một vòng rồi lại quay trở lại chỗ đó. Dọn sạch mọi thứ quả là nhanh! Sợ người ta quay lại thấy bọn ta lửa cháy hôi của thì không gặp điều gì tốt cả.

Khấu Trọng nở một nụ cười khổ:

- Chính hợp ý ta.

*

Hai người chạy hết một ngày, một đêm thì đến địa phận Cửu giang

phía tây Trường giang thì gặp một toà đại thành. Từ đó ngồi thuyền đi lên phương bắc. Một ngày sau đã đến Cảnh lăng, thành này ngày xưa bị mất vào tay của quân Giang hoài cho đến tận bấy giờ.

Vào thành xong, bọn họ tìm đến ngay nhà trọ, nghỉ ngơi xong xuôi, bèn đến quán ăn cạnh cách sạn ăn cơm. Ăn uống no say xong, Khấu Trọng trầm ngâm nói:

- Bọn ta vẫn chưa biết Vân Soái có cứu được Liên Nhu không nhỉ?

Từ Tử Lăng đáp:

- Đương nhiên là đã thành công cứu thoát Liên Nhu, không thì Vân Soái sao dám đại khai sát giới. Bọn họ tính toán thật kỹ, nhờ người chặn sông lại hỏi để thu hút sự chú ý của bọn Bạch yêu nữ, bản thân mình thì dựa vào công phu hơn người, tiềm nhập vào trong thuyền, thần bất tri quỷ bất giác giải thoát cứu nữ nhân ra ngoài.

Khấu Trọng hạ giọng nói:

- Nhóm người này có thể tính được địch nhân sẽ chuyển con tin đi theo đường bộ, từ đó lợi dụng lúc người ta đang bực tức để tấn công. Hôm nay Âm Quý phái quả đã bị thua thiệt rồi. Không lạ khi Tây Đột quyết lại có thể ngang bằng với Đông Đột quyết, vì họ có người tài giỏi như vậy tương trợ.

Từ Tử Lăng cười:

- Bất quá thì chân chính chiếm tiện nghi lại là bọn ta, nếu không có Vân Soái chỉ lối, bọn ta lại có thể có đột phá về thân pháp như vậy sao?

Khấu Trọng phát mạnh vào vai hắn, gật đầu đáp:

- Bọn ta quả thực chính là người họ Doanh, đúng là chẳng sai. Ngồi thuyền tiện nghi như vậy quá là tự khai. Hiện tại bọn ta lại còn sợ thiên hạ không biết đến nên sẽ dùng chân diện mục để ngang nhiên nhập thành. Đương nhiên sau này hậu hoạn sẽ vô cùng rồi, nói không chừng tối nay lại bị Tứ đại ngốc đầu của Sư tiên tử vây đánh, ngươi nói xem bước tiếp theo bọn ta nên như thế nào.

Từ Tử Lăng nhíu mày đáp:

- Gọi họ là Tứ đại ngốc đầu không êm tai cho lắm! Ngươi không có sự tôn trọng nào với các vị cao tăng đắc đạo hay sao?

Khấu Trọng vui vẻ nghe theo mỉm cười đáp:

- Ta quên mất ngươi với họ có uyên nguyên, xin được bỏ qua cho. Ồ, ta gần như quên mất không nói với ngươi, Lạc Nhạn tỉ tỉ của ngươi đã đến quan trung rồi.

Từ Tử Lăng động dung hỏi:

- Lý Mật thật sự đã đầu hàng Lý Thế Dân rồi sao?

Khấu Trọng gật đầu, giải thích thêm:

- Chuyện này dưỡng phụ nói với ta, bất quá Lý Mật há phải là người chịu ở dưới kẻ khác, vô luận Lý gia đối đãi như thế nào, cũng chỉ nhọc công mà thôi. Bất quá công phu Lý Mật cũng không phải là kém. Lão vốn hận bọn ta tới tận xương, vì vậy với lão bọn ta không thể không đề phòng. Ngày xưa thắng lão đều nhờ may mắn cả, chứ thực tài trí của bọn ta chưa chắc đã thắng lão hoặc Trầm Lạc Nhạn.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi hiếm khi tỏ ra nhún nhường thế này. là bởi vì ngươi với việc vào Quan Trung không hề giống như vẻ tự tin tỏ ra bề ngoài.

Khấu Trọng cười khổ đáp:

- Bất kể ta cuồng vọng ra sao, cũng thừa biết thế lực cực lớn của kẻ địch vẫn chưa xuất. Bọn ta khẳng định phải làm loạn Trường An. Nhưng tồi tệ nhất là hiện tại ta vẫn không nghĩ ra được cách nào để tiềm nhập Trường An vẹn toàn cả, chỉ biết hiện giờ cứ phải bước từng bước một, vì vậy cảm thấy rất khó chịu.

Từ Tử Lăng đồng ý:

- Tập quán của ta là nghĩ không thông thì không nghĩ nhiều nữa. Vấn đề bi quan nhất ngươi nêu ra bây giờ chính là làm sao vào được bên trong thành, sau đó đã có bọn Cao Lương tiếp ứng. Tiếp đó bọn ta sẽ tra xét thật kỹ, chẳng kể có lấy được bảo khố hay không, cứ đặt cược vào vận số lão ca ngươi đây đã, xem xem ngươi có thể giữ lời hứa của mình tìm và lấy được bảo khố hay không.

Cao Lương, Ngưu Phụng Nghĩa cùng Hạnh Kiệt là người trong Song Long bang, nhiều năm trước đã y theo kế của Khấu Trọng đến Trường An chuẩn bị công phu, để sau này đào được bảo tàng sẽ cất giấu rồi vận chuyển khỏi Trường An.

Khấu Trọng cười khổ:

- Tử Lăng cứ phóng tâm. Ta có thể thất tín với cả thiên hạ, nhưng sao có thể thất tín với ngươi. Còn về bọn Cao Lương, trừ phi tìm được Dương Công bảo khố thật, nếu không ta sẽ không liên lạc với bọn họ đâu.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:

- Sao ngươi lại có quyết định này?

Khấu Trọng thở dài:

- Ta đối với việc tìm Dương Công bảo khố, nửa phân nắm chắc cũng không có. Không biết sao ta lại nghĩ, hà cớ gì chẳng để bọn họ ở lại Trường An sống vui vẻ, an nhàn qua ngày. Giờ tự nhiên bị liên luỵ bởi bọn ta cử đến mà ngậm hờn ở Trường AnTừ Tử Lăng hân hoan đáp:

- Trọng gia tuyệt không phải là người tự tư tự lợi, nếu không sẽ không bao giờ nghĩ cho người khác như vậy cả.

Khấu Trọng hốt nhiên mắt chớp loé sáng nhìn Từ Tử Lăng, cười khổ hỏi:

- Sự thật thì Lăng thiếu gia tích cực giúp ta Bắc thượng tìm kho báu, chỉ hy vọng ta tìm không ra, rồi bỏ cái lòng tranh thiên hạ đi, phải không?

Từ Tử Lăng gật đầu đáp:

- Điều đó chính là việc ta rất băn khoăn với ngươi. Đứng về phía huynh đệ mà nói, ta tự nhiên hy vọng ngươi có thể hoàn thành giấc mộng hồng hoàng đế đại nghiệp. Nhưng đứng từ phía bách tính mà nói, ta chỉ hy vọng có người nào đó có thể nhanh chóng thống nhất thiên hạ, mang hoà bình hạnh phúc tới cho bọn ta. Hy vọng ngươi có thể hiểu ta.

Khấu Trọng cười cười đáp:

- Ngươi hiển nhiên thừa nhận Lý tiểu tử kia so với ta thích hợp làm hoàng đế hơn chứ gì?!

Từ Tử Lăng lắc đầu đáp:

- Điều đó ai có thể khẳng định được? Kể cả là Sư Phi Huyên, nếu không đã không phải đứng ra tuyển chọn. Điều tối ảnh hưởng đến quyết định của Sư Phi Huyên, chính là chiến tích của Lý Thế Dân. Chiến tích hoà cùng với thanh thế, hắn nay không những chỉ có lòng hoài bão phụ cậy của Sư Phi Huyên, mà trong quần hùng là người có khả năng bình định thiên hạ. Ngươi bắt đầu quá muộn, vì vậy bị bỏ quá xa. Sư Phi Huyên không phải không coi trọng ngươi, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc chọn lựa ngươi. Đạo lý đó hiển nhiên rất rõ ràng.

Song mục Khấu Trọng thần quang vọt ra, nhưng ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:

- Ta cẩn thận tự xem lại mình, chọn lựa của nàng ta rõ là sai. Cái việc tranh thiên hạ này là một trò du hí. Ta biết ngươi vốn không thích cái trò này. Nhưng đối với ta, sinh mệnh bản thân cũng có khác gì một cuộc du hí đâu, chẳng tồn tại vấn đề tôn trọng hay phủ đị nào. Cứ coi đó là một trò du hí, ta mới có thể chơi cho thống khoái.

Từ Tử Lăng nhún vai nói:

- Chuyện đó thì ta cũng đã minh bạch rồi. Nói tóm lại là nếu như ngươi tìm không thấy bảo tàng thì chúng ta nên mau mau giải tán Thiếu soái quân, ngươi thì một là đi Lĩnh Nam cưới Ngọc Trí về, hai nữa là theo ta đến vực ngoại tìm lão Bạt để tửu ca.

Khấu Trọng cười khổ nói:

- Đáng sợ nhất là ngươi cố ý không để cho ta kiếm được bảo tàng.

Từ Tử Lăng bật cười:

- Ta là loại người như thế sao? Ta càng không muốn để cho người phải oán ta suốt đời. Ha ha! Tốt nhất là đừng xa lánh nhau, chúng ta tìm địa phương nào để uống rượu đi.

Khấu Trọng lấy làm lạ hỏi:

- Tiểu Lăng từ trước đến chưa từng chủ động đề xuất đi uống rượu sao bây giờ lại nảy ra ý đó?

Từ Tử Lăng nhún vai nói:

- Chỉ sợ sau khi thất tình thì bạ ai cũng thương được!

Khấu Trọng ôm bụng cười sặc sụa khiến cho ánh mắt của mọi người trong quán ăn đổ về phía họ, bất quá khi nhìn thấy thân hình hai người bọn họ cao lớn hiên ngang, thêm vào Tĩnh Trung Nguyệt chuôi đao thò ra sau lưng Khấu Trọng, khách nhân chẳng ai là dám lên tiếng.

Phải một lúc sau Khấu Trọng mới ngưng được tiếng cười, vừa thở vừa nói:

- Tiểu tử người lại chọc ta rồi, đúng như ngươi đã nói lúc trước, chuyện tình yêu của ngươi chưa có bắt đầu, sao lại có tình để mất đi được? Ha ha ha, làm cho ta cười xém chết.

Từ Tử Lăng mỉm cười nói:

- Truớc tiên ngươi hãy trả lời cho ta một vấn đề, yêu đương rút cục là niềm khoái lạc hay là nỗi thống khổ

Khấu Trọng ngạc nhiên trầm ngâm giây lát rồi mới trả lời:

- Vấn đề của ngươi rõ ràng là dễ đáp mà, thường thì có lúc khoái lạc, có lúc thống khổ, hoặc là vui khổ nửa này nửa kia lẫn lộn. Những nghĩ kỹ lại tình huống bản thân ta thì sự tình dường như không đơn giản như vậy. Đây là lần đầu tiên mà tiểu tử ngươi lại chịu nói chuyện với ta về phương diện này, có thể thấy ngươi đã động tâm vì Thạch Thanh Tuyền!

Từ Tử Lăng vẫn coi như không, tiếp tục:

- Cái cảm giác này như là dòng sông bị làn gió lớn thổi qua, mà cơn gió đó cứ thổi mãi, khiến trong lòng ta vết thương cứ rộng ra & dai dứt mãi, ngươi nói xem đó có phải là thống khổ không? Rõ ràng đau khổ thâm khắc chứ! Nhưng cũng vì đó mà sinh mệnh của ta lại thêm phong phú, khiến cho ta cảm đáo được ý nghĩa của sinh mệnh,điều này có phải thật mâu thuẫn không ?Cái cảm giác này thật kỳ dị, không giống như bất cứ cảm giác nào mà ta đã từng trải qua.

Khấu Trọng than thở:

- Ái tình chân chính nhất định là thống khổ,tỉ như ngươi thâu hết chân khí hộ thể ,hoàn toàn bỏ mọi phòng thủ ,để mặc cho trái tim mềm yếu hoặc là bị thương hại hoặc là được vỗ về an ủi, nhưng lại không phải là đao thương đâm vào. Cái cảm giác lần đầu bị trúng thật thâm khắc, mà điều kỳ diệu nhất là vô luận bị thương hại hoặc được vỗ về an ủi, cảm giác ấy đều mạnh đến đỗi không có gì ngăn cản được, đâm thẳng vào tim làm động lòng người thật không có gì so sánh kịp, khiến người ta trong thống khổ lại cảm thấy ngọt ngào. Ha ha !Phân tích như vậy có đúng không ?

Từ Tử Lăng nói:

- Coi ra cũng đúng, lúc ấy Thạch Thanh Tuyền đúng là hại ta thật thảm. Ngươi cũng biết ta từ trước tới nay ta luôn giấu tình cảm trong lòng, hiện tại lại phá lệ đem hết tâm tình nói cho người, có thể thấy ta đã bị cảm xúc tác động đến mức nào. Nghe ngươi nói vậy mới nhẹ nhàng được ít nhiều.

Khấu Trọng nói:

- Cả đời chỉ hai huynh đệ, có chuyện gì mà không nói được? Theo ta thấy, ngươi muốn chiếm trái tim của Thạch Thanh Tuyền cũng không phải là một chuyện khó, chỉ là nhà ngươi sinh tính cao ngạo, không thèm làm chuyện đó.

Từ Tử Lăng trầm ngâm:

- Chuyện đó không dính dấp gì đến sự kiêu ngạo, chỉ là ta nhìn ra khổ cầu nếu có được thì cũng không biết là mình được cái gì. Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, nếu vì điều của ta khát tưởng mà làm cho nàng mất đi cuộc sống thanh tịnh vô cầu thì ta lại càng có tội hơn nữa. Đối với ta, Thạch Thanh Tuyền đã thành quá khứ, đây là lần cuối cùng ta nghĩ đến nàng ấy.

Khấu Trọng móc tiền ra trả rồi cười dài nói:

- Đi, chúng ta đi uống một trận không say không về.

Hai người bước ra cửa tiệm, trên đường người qua lại thưa thớt, so với cảnh hưng vượng náo nhiệt của Cửu Giang thì thật là thua xa.

Khấu Trọng than:

- Dưỡng phụ là thống soái hạng nhất, nhưng lại là hoàng đế hạng bét,bách tính nghe cha đến thì ai cũng nhặt nhạnh tất cả, trốn chạy càng xa càng tốt, chẳng trách lão phụ thân lao lực nửa đời người mà chỉ đạt được tâm niệm chán chường.

Từ Tử Lăng lặng yên không nói gì。

Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao ngươi lại giống như mất hứng nói chuyện vậy?

Từ Tử Lăng ngẩng mặt nhìn trời, hít một hơi khẩu khí rồi bảo:

- Lạc Dương xong rồi!

Khấu Trọng giật mình nói:

- Tuy Vương Thế Sung chẳng ra gì nhưng cũng vừa mới thắng xong, lại được thêm nhiều đất đai, dẫu cho dưỡng phụ quy hàng Lý tiểu tử,nhưng Vương Thế Sung thế nào cũng thắng được một trận chứ !

Từ Tử Lăng lắc đầu:

- Vấn đề là ở Lý thế Dân,bằng thanh uy hiện giờ của hắn, lại có Từ Hàng Tĩnh Trai phía sau lưng, nếu muốn đánh tan lực lượng mất nhân tâm của Vương Thế Sung chỉ là việc lấy đồ trong túi. Mà Tương Dương chính là cái chìa khoá, ngươi hiểu ý của ta chứ?

Khấu Trọng cười khổ nói:

- Đương nhiên là hiểu! Tương Dương giống như Yển Sư phía đông của Lạc Dương, còn Oanh Dương thì giống như Hổ Lao, không những thế so với hai nơi kia lại kiên cố hơn gấp trăm lần, chỉ cần Tương Dương liên kết với Lạc Dương, Lý tiểu tử có muốn công đả Lạc Dương cũng phải ráng mà quên. Nhưng bây giờ dưỡng phụ đã đầu hàng Lý tiểu tử, chỉ cần tụ tập trọng binh ở Cảnh Lăng thì Tiền Độc Quan muốn động đậy cũng không được. Ái chà Ta rốt cuộc minh bạch đống hỏa khí ấy dùng để làm gì rồi, nhất định là mang đến để đối phó với Lý tiểu tử.

Từ Tử Lăng trầm giọng nói:

- Nếu Lạc Dương thất thủ, Ba Thục sẽ quy phụ Quan Trung, chỉ cần chiếm lại Tương Dương thì một nửa giang sơn đã lọt vào tay Lý gia, đến lúc ấy, bằng vào tài cán và binh lực của Lý tiểu tử, nếu không thể quét sạch bất cứ người nào bao gồm cả ngươi trong đó thì mới là chuyện lạ.

Khấu Trọng hai mắt lấp lánh

- Ta nhất định không để cho Lý tiểu tử dễ dàng đoạt lấy Lạc Dương, còn nhớ lời Hư Hành Chi đã nói không? Vì lợi ích chung thì kẻ thù giết cha cũng có thể hợp tác, từ trước đến nay tranh thiên hạ cần phải bất chấp thủ đoạn, ta so với nhiều người khác thì có nguyên tắc cũng như đạo đức hơn.

Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:

- Người lại có ý nghĩ quỷ quái chi đó?

- “Ý da ”!

Một cỗ xe ngựa dừng lại trước mắt hai người, đôi rèm mở ra lộ một khuôn mặt quen thuộc thân thiết, xinh đẹp khó bì, đôi môi đào thoảng cong lên trách móc:

- Hai gã tiểu tử này đúng là không biết chữ "tử" viết thế nào mà, còn không mau xéo lên đây!

Hai gã được thương quá hoá sợ, liếc thấy người đánh xe chính thị lão bằng hữu Lạc Phương, vui mừng chui vào trong xe.

Ngọn roi vung lên quất nhẹ vào mông ngựa, chiếc xe lẹ làng rong ruổi
Bình Luận (0)
Comment