Đại Đường Song Long Truyện

Chương 493

Sau năm ngày đường, ba người đã truy đuổi cướp lại được hơn bốn chục thớt chiến mã vào loại lương câu từ bọn mã tặc Khiết Đan, sau đó rời đại thảo nguyên đi vào vùng núi nơi cảnh sắc đa dạng hơn.

Đường đi xuyên qua cánh rừng nguyên thủy rậm rạp, được bao phủ bởi những dãy núi cao thấp nhấp nhô, dưới bóng mát nơi sâu thẳm của rừng già có tiếng nước chảy róc rách, hãn hữu lắm mới gặp chỗ cỏ dại bằng phẳng, gió xuân thổi xào xạc trên những tán lá cây. Khung cảnh thật khiến lòng người thư thái.

Khấu Trọng cười nói:

- Giờ đây, ta đã hiểu vì sao các dân tộc sống tại đại thảo nguyên có thiên hướng xâm lược như vậy.

Bạt Phong Hàn nhíu mày đáp:

- Đừng có thấy một cái sào lại tưởng người lái thuyền. Đại thảo nguyên còn có những dân tộc yêu chuộng hòa bình, không tranh đoạt với nhân thế.

Khấu Trọng nghiêm mặt nói:

- Đây hoàn toàn không phải là lời phê phán ác ý, xin lão ca hãy chỉ giáo cho ta biết có phải những dân tộc không tranh giành với ai, chỉ biết bình yên chăn thả gia súc, là những dân tộc nhược tiểu trên thảo nguyên?

Bạt Phong Hàn không biết phải đáp lại thế nào, đành cười khổ:

- Đại khái là như vậy.

Từ Tử Lăng nói:

- Rốt cuộc là Thiếu Soái ngươi minh bạch được chuyện gì rồi?

Khấu Trọng nói:

- Khi mới bắt đầu tiến nhập thảo nguyên, ai ai cũng bị phong cảnh thảo nguyên tráng lệ làm rung động, nhưng quen rồi lại thấy đơn điệu nhàm chán, muốn ruổi ngựa chạy điên cuồng, nhằm hướng tận cùng của trời đất mà chạy, để xem xem có còn cảm giác biến hóa nào khác không. Như hiện tại chúng ta đến vùng núi phía Đông Bắc, cảm giác trước hết là rất mới mẻ, lâu dần nảy sinh lòng ham muốn truy cầu cái tiếp theo. Điều ta gọi là thiên hướng xâm lược có xuất phát điểm chính là từ khuynh hướng này phát triển lên đó. Đặc biệt như Hiệt Lợi, trong tay có hơn mười vạn tinh binh, tự nhiên sẽ muốn được thấy đại quân như thể nước triều của mình hoành tảo thiên hạ, để mà cảm thụ sự thống khoái. Vì vậy, từ xưa đến nay, các bá chủ thảo nguyên đều muốn mở rộng lãnh địa ra ngoài, nam thì là Trung Thổ bọn ta, phía tây là các nước Ba Tư, Thổ Hỏa La, Đại Thực. Người Thiên Trúc vì có núi cao ngăn trở, nhân mã không thể vượt qua, nên mới được bình an, còn phía bắc là vùng đất khô cằn băng phủ quanh năm, không hợp dụng binh.

Bạt Phong Hàn nói:

- Sự phân tích của ngươi khá là thấu triệt. Ta chỉ bổ sung phần nhỏ, dân du mục từ xưa đã nuôi dưỡng đặc tính di cư theo sự tồn tại của cỏ và nước, cả đời tìm kiếm những vùng đất phì nhiêu và khiến con người có thể sống no ấm hơn. Cũng có thể là vì đặc điểm đó mà bọn họ trở nên không thể không xâm phạm lãnh địa của dân tộc khác. Ta giỏi công, người giỏi thủ, Vạn Lý Trường Thành được xây là vì lý do này.

Thế núi biến đổi, sau khi xuyên qua khe núi tối tăm kẹp giữa hai dãy núi sừng sững, tầm mắt mở rộng hẳn ra. Rặng núi dài nghiêng xuống thảo nguyên bao la, rừng xanh bát ngát, thấp thoáng sau những làn sóng cỏ là lều trại, thổ ốc. Lại thấy những cánh đồng trồng các giống lúa mì Thanh Khoa, lúa mì vụ xuân, vừng, lanh, rồi những đàn trâu lớn được chăn thả, thể hiện cảnh sinh hoạt nửa nông nghiệp nửa du mục trên thảo nguyên. Thổ ốc là những căn lều xây nên từ đất.

Bọn họ trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp như vừa được trở về với nhân gian.

Từ Tử Lăng hân hoan hỏi:

- Hoa Lâm ở hướng nào vậy?

Bạt Phong Hàn ghìm cương ngựa, vươn cao người nhìn ra xa, chỉ hướng bắc nơi có một hồ nước lớn nằm thản nhiên giữa núi rừng, nói:

- Đó là hồ Tùng Hoa, đi qua hồ khoảng mười dặm là tới sông Tùng Hoa, người ta nói rằng nước từ trên núi Trường Bạch chảy tới nơi này, rồi hợp lưu với sông Nộn Giang hình thành nên sông Tùng Hoa.

Hai người vận dụng nhãn lực nhìn ra xa, hồ Tùng Hoa nương mình theo thế núi, uốn lượn quanh co, những con chim ưng bận rộn lượn bay tìm bắt cá trên mặt hồ, sóng nước trong xanh, phản xạ ánh sáng lên hơn chục chiếc trướng bồng ở ven hồ, phong cảnh mỹ lệ, khiến lòng người như được trải rộng ra.

Dù cho trời đã cuối xuân, nhưng thời tiết vẫn còn buốt giá. Ở khu vực này, các loài cây rất phong phú, chương tử tùng, hồng tùng, lạc diệp tùng và những cây du cổ thụ tranh nhau vươn lên trời cao, màu sắc hòa quyện vào nhau, tươi sáng rực rỡ, tưởng chừng như nhân gian tiên cảnh.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn cảnh khen ngợi không ngớt.

Bạt Phong Hàn nói tiếp:

- Đi theo ven sông Tùng Hoa bốn năm dặm, là đến Hoa Lâm. Mỗi một khu vực giao thông thuận tiện và đặc biệt trù phú đều có một trung tâm để tập trung và phân phối các loại hàng hóa phổ biến như vậy, mọi việc đều chiếu theo quy củ của đại thảo nguyên mà hành xử.

Khấu Trọng hỏi:

- Quy củ của đại thảo nguyên là gì?

Bạt Phong Hàn cười ha hả:

- Đại thảo nguyên thì nhiều luật nhiều lệ lắm. Bất luận là tuần lộc, mãnh hổ, trâu rừng, sói dữ, tất cả đều có phương pháp sinh tồn riêng của chúng. Nhưng cái nguyên tắc cơ bản nhất là kẻ mạnh làm vua, nếu không phải là đối thủ của kẻ kia thì phải học được cách chạy thật nhanh, hoặc là kết thành bầy đàn như loài sói, chống lại kẻ địch đáng sợ, Thiếu Soái đã minh bạch chưa?

Khấu Trọng cười lớn đáp lại:

- Hoàn toàn minh bạch.

Bạt Phong Hàn phi ngựa xuống sườn núi, đi trước dẫn đường.

Hoa Lâm tập tọa lạc bên bờ nam sông Tùng Hoa, mặt sông rộng lớn phẳng lặng, xung quanh đồi núi trập trùng, những căn thổ ốc phân bố rộng khắp trong vài chục con phố theo kiểu ở Thống Vạn thành, có thể thấy rõ lều bạt ở khắp nơi, thổ ốc đượm màu vàng của đất, gần bờ sông là nơi mật độ tụ họp dày nhất, tạo thành con đường lớn duy nhất của Hoa Lâm tập.

Mặt sông có khoảng hơn chục chiếc bè gỗ, trên đó ngư dân đang quăng lưới bắt cá.

Khi đám người ngựa từ trên núi xuống, sự huyên náo ở nơi này không hề thua kém Yến Nguyên tập. Ba người tiến vào phạm vi thị tập, vì họ dẫn theo hơn bốn chục chiến mã có cả yên, nên khiến cho các tộc nhân để ý đàm luận, hơn nữa, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lại mặc loại y phục của người Hán ít thấy ở đây.

Khấu Trọng than:

- Đúng là một địa phương có cảnh trí đặc biệt, cần phải kiếm mấy món cá ngon ngon mà thưởng thức chứ nhỉ?

Bạt Phong Hàn vui vẻ nói:

- Cá mè, cá diếc, cá chép, cá vây xanh đều là thứ được chọn để cống vua, ta đã từng ăn cá vây xanh rồi, chất thịt ngon đến vô cùng, nhất định phải thưởng thức lại.

Từ Tử Lăng vốn tùy tiện đối với chuyện ăn uống, gã chỉ quan tâm đến những việc khác, cất tiếng:

- Chúng ta đem theo nhiều ngựa như vậy, hành động bất tiện, hay là bán luôn đi?

Phía trước là một đàn trâu dê lớn, do khoảng mười người chăn dắt, choán hết cả đường, làm bọn họ chỉ có thể lẽo đẽo đi sau.

Bạt Phong Hàn cười khổ:

- Nói thật chứ, tiểu đệ chưa từng làm việc này, chỉ nghĩ rằng nếu đến đây bán ra với giá rẻ thì đương nhiên là có thể dễ dàng đẩy đi.

Khấu Trọng hứng lên hăng hái nói:

- - Chúng ta giờ buôn bán kiểu này mới thực sự là phô trương, dứt khoát chỉ bán đúng một thớt ngựa kiếm lấy chút bạc thôi, bảo đảm lập tức làm chấn động cả Hoa Lâm tập.

Gã hỏi tiếp:

- Muốn may quần áo thì phải đi đâu?

Bạt Phong Hàn đáp:

- Sau khi đến đường lớn, ngươi muốn có lò rèn có lò rèn, muốn hiệu quần áo có hiệu quần áo, chỉ không có quán trọ mà thôi, tất cả mọi người đến đây đều ở trong lều do họ tự dựng lên.

Rồi vỗ đầu ngựa một cái, đi vòng qua đàn trâu để đi vào đường lớn.

Hai bên đường có các cửa hàng với những biển hiệu khác nhau, quả nhiên đây là nơi cung ứng các vật dụng cho mọi người, náo nhiệt phi thường, tựa như chỉ cần mở cửa là sinh ý tự nhiên tiến vào.

Con đường lớn trải rộng ra trước mắt, mặt cỏ xanh bị vó ngựa xe đi nhiều thành đường mòn trơ đất vàng, móng ngựa vung làm bụi bay mù mịt, cả con đường phủ màu vàng mờ mờ như mây như khói.

Chỗ này có thể cho ba chục con ngựa đi cùng hàng, cũng coi là đường lớn được rồi. Hai bên đường là những hàng cây du san sát, tán cây rộng che bớt ánh mặt trời, phía ngoài là những mái hiên dựng bằng gỗ, bên trong có bàn ghế, để người có thể ngồi nghỉ mệt, ngựa có thể được buộc ở lan can gỗ bên ngoài.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đang để tâm cảm thụ những điều mới mẻ, ngắm nhìn không chớp mắt, đột nhiên mười đại hán vũ trang người Thất Vi tóc dài tới vai xông ra từ lều bên cạnh chặn đường bọn họ, sắc mặt không chút thiện ý.

Ba người thoáng hơi ngạc nhiên, không lẽ địch nhân tin tức linh thông đến vậy, còn biết đến tận đây nghênh tiếp bọn họ.

Một đại hán chỉ tay hét lớn bằng tiếng Đột Quyết:

- Hai tên các ngươi là mã tặc ở đâu đến đây?

Hơn chục người đồng loạt rút mã đao, động tác thuần thục chỉnh tề, tuyệt không phải là đám ô hợp.

Người đi đường với việc tranh đấu kiểu này vốn gặp như cơm bữa, chỉ tránh ra một chút, tụ lại từ xa chỉ chỉ trỏ trỏ mà xem náo nhiệt.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn vẻ mặt đại hán Thất Vi này vô cùng quen thuộc, nhất thời không thể nhớ ra đã gặp hắn ở đâu, lờ mờ nhận ra việc cản đường này là có một nguyên nhân khác.

Bạt Phong Hàn lại tưởng đối phương vì người Khiết Đan mà xuất đầu lộ diện, trong lòng kỳ quái, cười nhạt nói:

- Đây là bầy ngựa ta lấy của Hô Diên Kim, người Thất Vi các ngươi từ lúc nào muốn ra tay thay hắn vậy, nếu còn không mau biến đi, đừng trách Bạt Phong Hàn ta kiếm hạ vô tình.

Khấu Trọng đột nhiên nhớ ra đại hán Thất Vi vừa nói chính là kẻ chém gã một đao trước khi cả bọn chạm trán với Hiệt Lợi, lúc ấy hai bên ngôn ngữ bất đồng, đến giờ cũng vẫn chưa hiểu chuyện đó là như thế nào. Vì không để tâm, nên gã cũng suýt quên đi mất.

Một giọng cười yêu kiều phát ra từ trong lều bên trái, tiếp đó một giọng nói cất lên bằng tiếng Đột Quyết:

- Thì ra là Bạt Phong Hàn danh chấn thảo nguyên, sao lại đi cùng hai tên Hán cẩu này, không sợ mang tiếng xấu sao?

Ba người ngạc nhiên nhìn sang, thấy sâu trong lều có năm nam một nữ đang ngồi quanh một cái bàn, tất cả đều là người Thất Vi. Tiếp đó toàn bộ đều đứng dậy, đi đến chỗ bọn họ.

Mỹ nữ này khoảng mười bảy mười tám tuổi, tóc xõa ngang vai, kình trang mầu xanh da trời bó sát tôn lên thân hình yêu kiều của nàng, đôi tay để trần đến tận vai, hông đeo mã đao, cặp chân dài nảy nở đầy đặn trong chiếc quần da dài và đôi giày ống. Phong thái của nàng rất tự nhiên hoạt bát, toát lên vẻ khỏe mạnh mà vẫn thướt tha, tựa như mềm mại không xương làm lay động lòng người, lại tựa như đám mây lơ lửng bay trên trời cao. Tay trái nàng đeo mười chiếc vòng kim loại nhiều màu sắc, hai vành tai có đôi khuyên tai dài lúc lắc, chiếc cổ thanh tú mang một chiếc vòng kết thành từ những hạt ngọc trai, rủ xuống bộ ngực đầy đặn.

Khuôn mặt thon thon như trái trứng, mái tóc đen tuyền làm nổi bật hơn vẻ băng cơ ngọc cốt, trong sáng hoạt bát. Ánh mắt trong veo như nước suối nguồn lấp lánh, như đang trông chờ nam nhân xứng đôi với nàng, lúc này lại đang ẩn tàng sát khí, nụ cười lạnh như băng.

Ba người không ngờ tộc Thất Vi lại có thể có mỹ nữ da dẻ trắng trẻo, dung mạo xuất chúng như vậy, nhất thời chỉ biết ngây người ra nhìn.

Năm nam nhân đi theo mỹ nữ kia hiển nhiên là loại chỉ đâu đánh đấy, theo sau hai bên nàng cùng bước ra ngoài đường.

Bạt Phong Hàn phục hồi lại tinh thần, ngạc nhiên hỏi:

- Cô nương nói vậy là có ý tứ gì?

Mỹ nhân Thất Vi không thèm nhìn Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lấy một lần, trừng mắt nhìn Bạt Phong Hàn nói:

- Còn ý tứ gì nữa? Hai tên Hán cẩu này trộm ngựa của ta, ta gọi chúng là mã tặc, Bạt Phong Hàn ngươi còn muốn che chở cho chúng sao?

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe vậy tròn mắt ngạc nhiên, cùng quay sang nhìn nhau.

Bạt Phong Hàn nhảy xuống ngựa, đám người Thất Vi lập tức tỏ ra giới bị, không dám xem thường.

Mỹ nữ Thất Vi rõ ràng cũng bị trấn nhiếp bởi phong thái của Bạt Phong Hàn, hai mắt tỏ vẻ tán thưởng. Nhưng chợt sát khí lại mạnh lên, nàng chỉ tay vào hai con ngựa Thiên Lý Mộng và Vạn Lý Ban của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nói:

- Hai con ngựa này đều là ngựa của chúng ta, các ngươi còn muốn giảo biện à?

Ba người càng ngạc nhiên hơn.

Bạt Phong Hàn nhíu mày nói:

- Hai con ngựa này đã theo hai vị huynh đệ người Hán của ta từ Sơn Hải Quan đến đây, cô nương liệu có nhìn nhầm không?

Mỹ nữ Thất Vi sẵng giọng nói lớn:

- Thi Lệ ta không bao giờ nói bừa, không tin có thể xem ấn ký của bộ tộc Đại Thất Vi ta dưới chân chúng, cái đó không thể xóa đi được.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trong lòng thầm kêu không ổn rồi, cùng nhảy xuống ngựa kiểm tra chân ngựa.

Từ Tử Lăng thấy ở chân phải phía sau con Vạn Lý Ban quả nhiên có ấn ký, trong lòng kêu khổ, Khấu Trọng vươn đầu tới nói:

- Bây giờ thực sự phiền phức đây, hóa ra đại tiểu thư mua nhầm ngựa ăn trộm rồi.

Từ Tử Lăng than dài một tiếng, mình hổ đứng thẳng dậy, bất lực nhún vai hướng về phía Bạt Phong Hàn gật đầu, cười khổ nói:

- Ngựa của chúng ta chẳng ngờ đúng là đồ ăn cắp.

Bạt Phong Hàn cảm thấy rất đau đầu, vội ho khan một tiếng, nói với Thi Lệ:

- Hắc, thế này đích thực là hiểu lầm, hai vị huynh đệ của ta đều không phải là mã tặc, chỉ mua nhầm đồ của mã tặc thôi. Cô nương có thể nể mặt Bạt Phong Hàn ta, chuyển nhượng cho họ những con ngựa đó, mời cô nương ra giá.

Thi Lệ hiển nhiên có thành kiến cực kỳ sâu sắc với người Hán, lộ ra một nụ cười biểu thị có quỷ mới tin các ngươi, mắt vẫn không thèm nhìn bọn Khấu Từ hai người, hừ lạnh nói:

- Ngựa của người Đại Thất Vi không phải để bán cho lũ Hán cẩu! Nể mặt Bạt Phong Hàn ngươi, mau bảo chúng ngay lập tức trả ngựa lại cho ta, ta cam đoan sẽ không truy cứu nữa, nếu không tất cả hậu quả chúng tự chịu.

Trên đường, mọi người đồng loạt nhao nhao lên, thậm chí có kẻ còn vỗ tay cổ vũ, thể hiện rõ sự bất mãn và cừu hận sâu sắc với người Hán.

Câu này thực sự là chém đinh chặt sắt, không chừa cho họ cách nào để có thể lựa chọn.

Khấu Trọng thấy nàng ta trước một câu Hán cẩu, sau một câu Hán cẩu, trong lòng nổi giận, trầm giọng nói:

- Cô nương có thể khiến cho tại hạ có hậu quả gì nào? Xin mời hãy đưa ra đi.

Hắn dùng thứ tiếng vốn thông dụng ở đại thảo nguyên là tiếng Đột Quyết để nói, hầu hết mọi người đều nghe hiểu được, người không hiểu thì hỏi người hiểu là xong. Đám đông đang ồn ào trên đường rất mau chóng yên tĩnh lại, tất cả đều muốn xem xem liệu Đại Thất Vi mỹ nữ Thi Lệ làm thế nào để đối phó hai tên người Hán. Mọi người tuy không biết Khấu Trọng và Từ Tử Lăng là thần thánh phương nào, nhưng bọn họ có tư cách làm bằng hữu của Bạt Phong Hàn, thân mình vũ dũng hiên ngang, có phong phạm cao thủ, đương nhiên không phải kẻ tầm thường rồi.

Từ Tử Lăng kéo tay áo Khấu Trọng, nhẹ giọng trách:

- Mặc dù chúng ta không sai, nhưng tóm lại là chúng ta đuối lý rồi.

Khấu Trọng vẫn bực tức chưa nguôi nói:

- Nhưng nàng ta cứ chửi ngang chửi dọc Hán cẩu này Hán cẩu nọ, lão tử sinh ra là để nàng ta lăng mạ sao?

Thi Lệ không hiểu Hán ngữ của bọn họ, khoanh tay trước ngực, làm cho những chiếc vòng đeo tay nhiều màu sắc sít vào nhau khiến nàng càng thêm vẻ yêu kiều, khóe môi ẩn chứa một nụ cười lạnh lẽo, nói:

- Đêm nay chồng chưa cưới của ta là Biệt Lặc Cổ Nạp Thai sẽ đến, lũ người Hán ngươi không được rời khỏi đây.

Mọi người lại ồ lên một trận, tại lưu vực sông Tùng Hoa này uy danh Biệt Lặc Cổ Nạp Thai và Bất Cổ Nạp Đài của Mông Cổ Thất Vi còn vang dội hơn cả Bạt Phong Hàn, chẳng trách Thi Lệ không để Bạt Phong Hàn trong mắt.

Thi Lệ nói xong quay người dẫn tộc nhân rời đi.

Từ Tử Lăng cất cao giọng gọi:

- Cô nương hãy dừng bước.

Thi Lệ dừng bước, nhưng không quay người lại, xẵng giọng nói:

- Có chuyện gì nói mau, bản cô nương không có nhiều thời gian để nói lời thừa với kẻ đoản mệnh.

Từ Tử Lăng không hề vì lời nhục mạ không chút nể mặt của nàng ta mà động nộ, mỉm cười nhìn tấm lưng nàng mà nói:

- Đã là ngựa là của cô nương, vậy xin được trả về nguyên chủ.

Toàn thể người trên đường rộ lên một trận cười lớn, tràn ngập lời chế nhạo và coi thường chủ ý của Từ Tử Lăng, họ ngộ nhận rằng Từ Tử Lăng nghe được tên của huynh đệ Biệt Lặc Cổ Nạp Thai mà sợ mất mật, lập tức thối lui, ngay cả tới Bạt Phong Hàn cũng bị đánh giá thấp đi rõ rệt.

Bạt Phong Hàn thần thái nhàn nhã khoanh tay đứng nhìn, không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng la hét dọc khắp con đường.

Khấu Trọng ghé tai Từ Tử Lăng khẽ nói:

- Man nữ điêu toa này khiến ta nhớ đến Đổng Thục Ni, đẹp thì đẹp chứ, nhưng không thể nói lý được, bớt lời một chút đi.

Thi Lệ không thèm quay lại, cười lạnh nói:

- Ngựa mà Hán cẩu đã ngồi lên, ta không thèm động vào, hãy giữ chúng lại bồi táng cùng các ngươi. Chúng ta đi!

- Thi Lệ công chúa gượm đã!

Thân thể mềm mại của Thi Lệ khẽ run lên, từ từ xoay người nhìn về phía tiếng nói cất lên, thực ra tất cả mọi người lúc này đều bị thanh âm đó cuốn hút. Kẻ đó đang từ từ đứng dậy bên cạnh một chiếc lều, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười cao thâm mạt trắc.

Người này chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng ánh mắt của y lại đượm vẻ tang thương vô hạn, như nhìn thấu mọi cảnh đời, mâu thuẫn này khiến cho hắn phát ra vẻ mê hoặc lạ lùng. Khuôn mặt hẹp dài, da dẻ trắng trẻo như nữ nhân. Tuy không thể nói là anh tuấn, nhưng mọi người đều có thể cảm thấy mỵ lực không tầm thường phát xuất từ con người hắn. Một nhân vật như vậy, dù bọn Bạt Phong Hàn ba người thấy nhiều biết rộng, nhưng mới là lần đầu được nhìn thấy.

Chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra võ công của hắn không hề kém bọn họ.

Thi Lệ rùng mình một cái nói:

- Lại là ngươi!

Người kia mỉm cười thi lễ nói:

- Chính là Liệt Hà ta. Chỉ có điều công chúa không nên hiểu lầm! Nàng không phải do ngẫu nhiên mà gặp ta ở đây đâu, là Liệt Hà ta theo công chúa đến nơi này.

Thi Lệ tỏ vẻ không có cách nào để đối phó với hắn, giọng cáu giận:

- Ai bảo ngươi đến đây!

Tất cả mọi người đều không hiểu được quan hệ giữa hai người.

Liệt Hà nhún vai cười khổ, với thần thái phong lưu tiêu sái bước mấy bước tới gần bọn Bạt Phong Hàn, thi lễ nói:

- Liệt Hà ta dám lấy bất cứ thứ gì ra để đảm bảo rằng, các vị bằng hữu người Hán này tuyệt không phải là kẻ trộm ngựa. Công chúa đây tin tức không linh thông gì cả, lại không biết tới Thiếu soái Khấu Trọng và Từ Tử Lăng danh vọng ở Trung Thổ đang như mặt trời chính ngọ thân nhập thảo nguyên, còn cùng với Bạt huynh, Bồ Tát và bảy mươi tráng sĩ kiệt lực phòng thủ trước sự tấn công điên cuồng của Hiệt Lợi và Kim Lang quân tại Hách Liên Bảo phía nam Thống Vạn Thành, sau đó lại cùng với Đột Lợi đại phá Hiệt Lợi ở Bôn Lang Nguyên giáp ranh với sông Lục Liên. Nhân vật như thế, sao có thể là mã tặc được.

Đường lớn đột nhiên tĩnh lặng tới mức một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng, có thể thấy câu nói này đã gây chấn động đến mọi người như thế nào. Sự thật việc Hiệt Lợi binh bại đã truyền khắp từng ngóc ngách trên đại thảo nguyên như ôn dịch, chỉ duy có điều không ai biết được tường tận như Liệt Hà mà thôi.

Ánh mắt Thi Lệ tỏ ra vẻ khó có thể tiếp thu và tin tưởng, lần đầu dụng tâm dò xét hai người.

Bạt Phong Hàn lại cảm thấy người này nông sâu khó lường, không dò được thấy đáy.

Liệt Hà chắp tay sau lưng bước ra, khi tới đường lớn giữa nơi nhân mã hai bên đang đứng, hắn ôn nhu nói với Thi Lệ:

- Nếu không nhờ có bọn họ, không chừng chiến mã của Hiệt Lợi đã dừng chân bên bờ sông Tùng Hoa uống nước rồi.

Khấu Trọng cười khổ nói:

- Liệt huynh đừng nói quá lên vậy, bọn ta chỉ là may mắn chưa chết thôi!

Thi Lệ lại xẵng giọng:

- Ai bảo Liệt Hà ngươi nhúng tay vào chuyện của ta! Ta nhắc lại, đêm nay ta sẽ gọi người đánh gãy cái chân chó của ngươi.

Liệt Hà cười lớn nói:

- Nàng không phải đã bao lần đòi đánh gãy cái chân chó của ta sao. Đêm nay thì có khác gì đâu? A! Ta hiểu rồi! Vì đêm nay người trong mộng của nàng sẽ đến đây!

Nói như vậy, không ai không hiểu được rằng, người của Thi Lệ đã từng động thủ với Liệt Hà, chỉ là không làm gì được hắn.

Các chiến binh Thất Vi đồng thanh hét lớn, rút mã đao khỏi vỏ, nhưng không ai dám tiến lên đầu tiên, càng thêm phần khẳng định suy nghĩ của những người xung quanh

Thi Lệ tức đến nỗi tái cả mặt, dậm chân bực tức nói:

- Chúng ta đi!

Đoạn nàng ta không thèm nhìn tới bọn Bạt Phong Hàn đến nửa mắt, nộ khí trùng trùng dẫn thủ hạ đi mất.

Liệt Hà lắc đầu than khổ, sau đó lấy lại vẻ tươi cười hướng về phía ba người nói:

- Nơi này có món cá rất nổi tiếng, chi bằng để tiểu đệ làm chủ mời ba vị tẩy trần nhé?

Đáng ngạc nhiên là hắn phát âm Hán ngữ rất chuẩn.

(
Bình Luận (0)
Comment