Đại Đường Song Long Truyện

Chương 534

Khả Đạt Chí chợt “Ý!” lên một tiếng, vội tiến lên phía trước, cúi người nhặt từ dưới đất lên một miếng sắt màu bạc giống như vảy trên thân của một loài động vật nào đó.

Miếng sắt bạc đó có một bên nhọn, một bên dẹt.

Khấu Trọng bước lại gần hỏi:

- Đó là cái gì?

Khả Đạt Chí đưa miếng giáp sắt có một mặt sáng lấp lánh do phản chiếu từ ánh trăng trên trời đến trước mắt gã, vui vẻ nói:

- Đây là món đồ chơi mà ta đã đưa cho tên quái nhân Âm Hiển Hạc đó, để hắn dùng khi ra đến thành ngoại. Đặt vật này trên thảo nguyên, chỉ cần đứng ở trên cao, cách hai ba dặm vẫn nhìn thấy được do ánh sáng phản chiếu. Mũi nhọn này dùng để chỉ phương hướng, như vậy xem ra Âm Hiển Hạc không hề bị hại. Nhưng sao hắn không đặt miếng đầu tiên ở gần tường thành mà lại ném ở một nơi cách thành gần năm dặm thế này? Thật khiến người ta khó mà lý giải!

Khấu Trọng cẩn thận nhìn quanh thảo nguyên, phía trước chính là một khu rừng, nghe có tiếng nước chảy vọng ra. Gã thần sắc ngưng trọng nói:

- Hy vọng không phải là do kẻ địch tìm được vật này từ trong người y, rồi quăng một cái ở đây để dẫn dụ chúng ta là được rồi!

Song mục Khả Đạt Chí ánh lên một tia sát cơ:

- Cũng có thể Âm tiểu tử phát giác có địch nhân truy đuổi sau lưng. Hắn chạy đến đây mới thành công bỏ rơi địch nhân, chỉ đành để lại một miếng báo hiệu.

Khấu Trọng hít một hơi khí lạnh:

- Ta lại không lạc quan như vậy. Một khả năng khác là lão Âm đang bị bọn người Thâm Mạt Hoàn, Hàn Triều An, Hô Diên Kim đuổi theo đến nỗi thở không kịp. Hắn không còn biện pháp nào khác đành phải bỏ lại miếng giáp này, mong chúng ta lần theo mà ứng cứu.

Khả Đạt Chí tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, hiển nhiên là nhận thấy lời Khấu Trọng nói không phải không có lý. Âm Hiển Hạc chính là loại quái nhân, không phải đến lúc tối hậu quan đầu nhất định sẽ không chịu cầu người khác.

Khả Đạt Chí đột nhiên dùng lực đạo của hai chân tung mình nhảy thẳng lên không, đạt đến độ cao bảy, tám trượng khiến người thấy phải kinh hãi, sau đó xoay mình một cái rồi nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Khấu Trọng, hưng phấn chỉ về phía Tây Bắc nói:

- Ta đã tìm được miếng thứ hai rồi. Quả nhiên là lão Âm theo ước định mỗi dặm đặt một miếng, đầu nhọn chỉ phương hướng. Như vậy miếng đầu tiên trên tay ta là do y đích thân đặt xuống đó.

Khấu Trọng nói:

- Vậy sao còn nói lắm lời thừa làm gì, đi thôi!

Đoạn gã chạy thẳng theo hướng miếng giáp thứ hai, Khả Đạt Chí huýt lên một tiếng quái dị rồi cũng đuổi theo gã.

Bọn họ không cần thiết phải ẩn dấu hành tung nữa. Chuyện cấp bách trước mắt là lần theo miếng giáp mà truy đuổi địch nhân, từ phía sau đánh đến khiến chúng trở tay không kịp, thua đến mức tơi bời hoa lá.

---oOo---

Từ Tử Lăng lần này có thể nói là đang đánh một canh bạc, tiền đặt cược chính là tính mạng của mình, đánh cá Liệt Hà khi không nắm chắc được mười phần tuyệt không dám xuất thủ giết gã. Chỗ dựa vào chính là đạo “Phạm Ngã như nhất” vừa lĩnh ngộ được từ Phục Nan Đà.

Đó chính là cảnh giới người và đại tự nhiên hợp nhất hay “Thiên Nhân hợp nhất”, cũng là mục tiêu mà người tọa thiền tu phật truy cầu. Cảnh giới đó có thể có nhiều tên, chẳng hạn như “Phạm Ngã bất nhị”, “Kiếm Tâm Thông Minh”, “Tỉnh Trung Nguyệt”, điểm chung là tất cả cùng chỉ một sự kiện, tùy theo kinh nghiệm, trí tuệ và tu vi của từng cá nhân mà có nhiều điểm khác nhau.

Sách lược của Đại Minh tôn giáo đối với hai gã biểu hiện bên ngoài thì thân thiện nhưng bên trong thì thâm độc. Nguyên nhân là do không muốn bị người ta khám phá ra bọn chúng âm mưu câu kết với Bái Tử Đình. Lỡ như bị lộ mà Bái Tử Đình lại thất bại, Đại Minh tôn giáo nhất định sẽ bị người Đột Quyết báo thù, lúc đó thảo nguyên tuy lớn nhưng bọn chúng không còn chỗ dung thân nữa.

Do vậy, nếu có thể giết chết Từ Tử Lăng thì bọn chúng không phải lo gì nữa. Song lỡ như để Từ Tử Lăng chạy thoát thì Liệt Hà và Đại Minh tôn giáo sẽ không trốn khỏi trách nhiệm này. Đột Lợi làm sao có thể bỏ qua cho cừu nhân giết huynh đệ của mình, lúc đó thật không phải chuyện đùa.

Từ Tử Lăng chính là nhìn ra tâm lý này của Liệt Hà, lại biết rõ cơ hội tránh được cái mũi của hắn thật không nhiều, đành phải mạo hiểm một phen.

Hai chân Từ Tử Lăng vừa chạm đất, Liệt Hà từ trong rừng phóng ra, hạ xuống cách gã khoảng hai trượng, song mục xạ xuất tà quang lấp loáng đánh giá Từ Tử Lăng.

Từ Tử Lăng một tay chắp sau lưng, một tay tạo thế "Nhất chỉ đầu thiện", ung dung cười nói:

- Liệt huynh rốt cuộc nhịn không được đã để lòi đuôi hồ ly ra rồi. Muốn đến lấy mạng của tiểu đệ ư, lời thừa không cần nói. Để ta xem xem ngươi có bản lĩnh đó không?

Thân hình Liệt Hà khẽ run lên, song mục ngưng trọng, tập trung đánh giá tình hình thực sự của Từ Tử Lăng, lắc đầu nói:

- Tử Lăng huynh hiểu lầm rồi. Kẻ ngu muội này chỉ muốn đuổi theo xem có thể giúp gì hay không chứ tuyệt không có ý hãm hại?

Tâm thần Từ Tử Lăng tiến nhập cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt, cảm thấy bản thân như cùng hợp nhất với thiên địa. Gã không còn cảm giác được bản thân mình tồn tại nữa, không sợ hãi, không lo lắng, đối với động tĩnh của Liệt Hà lại càng rõ như lòng bàn tay. Từ Tử Lăng biết rằng trong tình huống này đối phương hoàn toàn không nắm được hư thật của gã, không biết được rằng thực sự gã hiện không chịu nổi một đòn.

Đột nhiên Từ Tử Lăng cảm thấy chân khí trong người tự nhiên ngưng tụ, trạng thái thân thể được cải thiện, ôn hòa hồn hậu. Vết thương trên người tuy còn đau đớn nhưng dường như không quan hệ trực tiếp đến tinh thần ý thức đã vượt lên một tầng cấp khác của gã.

Gã nhạt giọng nói:

- Nếu là như vậy xin Liệt Hà huynh hãy lập tức trở về đi. Ta hiện tại không cần ai theo bên cạnh đâu.

Liệt Hà bước lên hai bước, giả vờ nhìn quanh quất hỏi:

- Sao không thấy Thiếu Soái đi cùng Tử Lăng huynh?

Hai bước này của hắn vô cùng cao minh. Nên biết Từ Tử Lăng đang thủ thế chờ đợi, đối với việc hắn bước lên nhất định sẽ có phản ứng. Hắn có thể dựa vào sự cảm ứng với trường chân khí của Từ Tử Lăng mạnh yếu thế nào mà suy ra năng lực tác chiến của gã, từ đó quyết định nên đánh hay không.

Hai tay Liệt Hà dù đang buông thõng, tỏ vẻ không ác ý, nhưng ai cũng biết nhân vật văn nhã phong lưu, xuất quần bạt tụy của Đại Minh tôn giáo này bất cứ lúc nào cũng có thể phát động thế công kích như lôi đình vạn quân.

Từ Tử Lăng vẫn đứng vững như núi, song mục tinh mang lấp lánh, ngữ khí vô cùng bình tĩnh nói:

- Từ Tử Lăng ta tuy không phải loại thích đánh nhau nhưng thật không còn hứng thú nghe ngươi hồ ngôn loạn ngữ nữa. Động thủ đi!

Liệt Hà vội nói:

- Ai! Tử Lăng huynh thật là đã hiểu lầm rồi, ta tuyệt không có ý động thủ đâu. Không cản trở Tử Lăng huynh nữa!

Nói xong phi thân về phía sau, trong chớp mắt đã biến thành một chấm đen dưới ánh trăng trên đại thảo nguyên, rồi biến mất trong một khu rừng phía bên phải

Từ Tử Lăng trong lòng biết rõ hắn vẫn từ xa theo dõi mình, vì trong tình huống bình thường bất cứ người nào đề khí thủ thế như vậy đều phải tổn hao chân nguyên. Người bị nội thương nhất định chịu không nổi.

Nào hay “Phạm Ngã như nhất” của Từ Tử Lăng chỉ là một cảnh giới tinh thần, không cần nội lực chi viện mà còn có lợi rất lớn cho thương thế.

Giả như Liệt Hà dùng khí kình đối địch với Từ Tử Lăng thì lại là chuyện khác, gã muốn không lòi đuôi cũng không được.

Cũng may tên tiểu tử Đại Minh tôn giáo này không nhìn được thương thế Từ Tử Lăng nặng nhẹ thế nào, không dám khinh cử vọng động.

Từ Tử Lăng lợi dụng chân khí vừa kết tụ được, nhanh như chớp phóng người vào rừng sau đó lảo đảo ngã xuống đất. Trước mặt gã là một con sông nhỏ chảy xuyên qua khu rừng.

Chỉ với thân pháp phóng mình hơn tám trượng này, có thể dọa cho Liệt Hà không dám tìm đến nữa.

Trả một giá nhỏ mà mua lại được tính mạng, còn không đáng giá sao!

---oOo---

Khấu Trọng chạy hết tốc lực đuổi theo sau lưng Khả Đạt Chí. Điều kỳ lạ là nội thương không hề do gã đề khí vận kình mà trầm trọng hơn, ngược lại càng chạy càng thấy đỡ hơn, khí huyết càng lúc càng lưu thông dễ dàng không bị cản trở. Giống như khi gã bắt đầu luyện Trường Sinh khí, cũng là vừa đi vừa luyện.

Ngay khi bắt đầu chạy, Khấu Trọng vì một lòng cùng với Khả Đạt Chí đi chi viện cho Âm Hiển Hạc nên đã bỏ mặc mọi chuyện khác, tiến nhập cảnh giới vô nhân vô ngã. Giả như gã đi một mình hay cùng với Từ Tử Lăng thì sẽ vì phải động não suy nghĩ mà tâm thần phân tán chứ không được như hiện giờ tâm ý ngưng tụ. Điểm tốt nhất là trách nhiệm truy tung đều do Khả Đạt Chí đảm nhận, gã chỉ cần chạy theo là được.

Khả Đạt Chí mấy lần quay đầu nhìn lại, sợ Khấu Trọng không thể chi trì được. Nào ngờ vẫn thấy gã vẫn bám sát theo sau lưng không rời, Khả Đạt Chí không nhịn được lộ ra thần sắc kỳ quái, không biết vì sao Khấu Trọng lại như khỏe mạnh bình thường.

Khấu Trọng thì không rảnh mà để ý đến hắn, lại càng hiểu rõ Tiên thiên chân khí của bản thân do Trường Sinh Quyết, Hòa Thị Bích, Tà Đế Xá Lợi hợp lại mà thành đã có thêm một bước đột phá.

Dưới sự uy hiếp sinh tử của Phục Nan Đà, vì tính mạng của Từ Tử Lăng gã đã thành công sử ra chiêu Phương Viên, chiêu cuối cùng trong “Tĩnh Trung Bát Pháp”, điều đó khiến Khấu Trọng gã hiểu rõ thêm một mức về năng lực của bản thân mình.

Lúc đánh ra chiêu Phương Viên, trong lòng gã không hề có ý niệm về sinh tử thắng bại hoặc bất kỳ một tạp niệm nào khác, nhân, đao và vũ trụ hợp thành một chỉnh thể không thể tách rời. Thiên địa chân khí khi gã xuất đao như từ đỉnh đầu đổ xuống, biến một việc từ không thể thành có thể.

Cái đó đại khái chính là “Phạm Ngã bất nhị” mà Phục Nan Đà đã nói!

Khi gã chạy trên thảo nguyên, song cước hấp thu địa khí ôn hòa hồn hậu, Tiên thiên tinh khí thì chầm chậm từ trên đỉnh đầu đổ xuống.

Cái mà cổ nhân gọi là “Đoạt tinh hoa thiên địa” chính là như vậy.

Dường như chỉ cần có thêm một chút chân khí, gã có thể vĩnh viễn chạy trên thảo nguyên như thế này cho đến tận cùng của vũ trụ.

Tâm linh Khấu Trọng như thể đề thăng đến một nơi hư không cao vô hạn, cùng với trăng sao múa hát ca vũ. Gã cảm thấy một sự đầy đủ tự tại không thể diễn tả được.

Các kinh mạch bế tắc được đả thông, các vết thương trên người nhanh chóng khép miệng lành lại như một kỳ tích khó mà tin được.

Khả Đạt Chí bỗng nhiên dừng lại.

Khấu Trọng như từ trong một giấc mơ đẹp tỉnh lại, quay về thế giới hiện thực trước mắt.

Khả Đạt Chí giật mình nói:

- Hỏng! Bọn ta trúng kế rồi!

Khấu Trọng định thần nhìn kỹ. Hai người đang ở tại đỉnh một ngọn đồi, phía trước chỉ thấy đồi núi nhấp nhô chắn ngang trước mắt, lại bị rừng rậm bao phủ. Tiếng vó ngựa vang lên, khoảng vài trăm kỵ mã từ trong rừng phóng ra, hướng về phía bọn họ truy sát.

Trên thảo nguyên bằng phẳng không ai có thể chạy đường dài nhanh bằng ngựa được. Lần này Khấu, Khả muốn chạy cũng không chạy thoát, muốn tránh cũng không tránh khỏi

Đối phương chỉ cần có cao thủ như Thâm Mạt Hoàn, Mộc Linh trợ trận thì bọn họ chết là cái chắc.

"Keng!“

Khả Đạt Chí bạt xuất Cuồng Sa đao, song mục xạ xuất thần sắc kiên định, ngữ khí bình tĩnh gần như lãnh khốc nói:

- Ta chết cũng phải bắt Thâm Mạt Hoàn bồi táng!

Địch kỵ không ngừng tiếp cận, khoảng cách chỉ còn khoảng chưa tới nửa dặm, uy thế bài sơn đảo hải khiến người khiếp sợ.

Khấu Trọng quay đầu nhìn một lượt, thấy phía sau ở khoảng đất bằng bên trái có một khu rừng lớn, bèn vỗ vai Khả Đạt Chí nói:

- Theo ta! Dù sao cũng phải liều một phen.

---oOo---

Từ Tử Lăng nằm dài trên bãi cỏ ẩm ướt cạnh bờ sông, toàn lực hành khí điều tức.

Đột nhiên tiếng xé gió nổi lên, từ xa tiến lại gần, không cần nói cũng biết Liệt Hà đã thay đổi chủ ý, không chịu bỏ qua cơ hội tốt để giết gã mà thần bất tri, quỷ bất giác.

Lần này vô luận dùng cách nào cũng không thể dọa được hắn nữa.

Từ Tử Lăng thở dài một hơi, cố gượng dậy bước xuống dòng sông nước lạnh thấu xương, tiếp đó chìm người xuống khoảng tám, chín xích, thuận theo dòng nước để người trôi xuống hạ du.

Từ Tử Lăng phong bế hô hấp mũi miệng, chuyển sang nội hô hấp. Gã cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng hẳn đi, tạm thời quên mất Liệt Hà, cứ để mình trôi theo dòng nước như vậy.

---oOo---

Địch kỵ nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, chỉ còn một chút sẽ đạt đến cự ly phóng tiễn. Khấu, Khả hai người vẫn vong mạng đào tẩu.

Mục tiêu rừng cây chỉ còn cách khoảng ngoài hai dặm, song đây có thể là khoảng cách mà bọn họ vĩnh viễn không vượt qua được.

Chỉ cần rơi vào tầm tên của địch nhân, hai người ngoài việc quay đầu nghênh chiến, tuyệt không còn biện pháp nào khác.

Một thanh âm bằng tiếng Đột Quyết chứa đầy phẫn hận từ phía sau vang lên:

- Hai con quỷ nhát chết các ngươi cũng có ngày này sao, có gan thì đứng lại đi.

Khấu Trọng đề khí gia tốc, hướng đến Khả Đạt Chí, thở gấp nói:

- Tên tiểu tử vừa lên tiếng đó khẳng định là đầu óc ấu trĩ như đứa con nít. Câu vừa rồi lúc ta còn ở Dương Châu thường nghe nhất.

Khả Đạt Chí quay đầu nhìn một cái rồi cười nói:

- Tiểu tử đó là Thâm Mạt Hoàn, người còn chịu nổi không?

"Vút! Vút!”

Tiếng dây cung bật lên, hai mũi kình tiễn xé gió phóng ra, rơi xuống cách hai người khoảng năm trượng.

Bọn Khấu Trọng hai người đồng thời nghĩ đến một chuyện, giật mình thất sắc.

Với xạ trình dài hơn gấp mấy lần cung thường, Phi Vân cung phải chăng đang biến bọn họ thành hai tấm bia sống?

---oOo---

Từ Tử Lăng chầm chậm bơi ngầm theo dòng nước, không dám để bất cứ thanh âm khoát nước nào vang lên.

Gã bằng linh giác siêu việt của mình biết được địch nhân đang đuổi theo dọc theo bờ sông. Với loại cao thủ cỡ như Liệt Hà, tuy nói là ở trong rừng rậm, nhưng chỉ cần có một tia sáng thì chắc chắn sẽ phát hiện được Từ Tử Lăng đang bơi trong lòng sông.

Gã đang thầm kêu khổ, đột nhiên phát giác dưới đáy sông có một khối đá lớn, dưới khối đá có một khoảng trống, liền vội bơi đến đó.

Quả nhiên trời không tuyệt đường sống của Từ Tử Lăng gã, khoảng trống dưới phiến đá vừa đủ cho một người ẩn náu.

Gã vừa nấp xong thì tiếng gió vọng tới, kẻ truy đuổi đột nhiên dừng lại.

Từ Tử Lăng thầm kêu bất diệu, không lẽ Liệt Hà lợi hại đến vậy, biết được gã đang núp dưới phiến đá sao?

Tiếng gió lại vang lên, tiếp đó có tiếng người đáp xuống bãi cỏ ven bờ sông.

Thanh âm của Liệt Hà vang lên:

- Có phát hiện gì không?

Một giọng nói nữ nhân rất dễ nghe, trong như tiếng chuông vang lên đầy khổ não:

- Hoàn toàn không có mùi vị hay dấu vết gì cả. Chẳng trách tên tiểu tử đó mỗi lần bị người truy bắt đều có thể thoát thân.

Hán ngữ của thị phát âm rõ ràng, chính xác, mang âm hưởng của người phương Bắc. Dù Từ Tử Lăng mới nghe giọng này lần đầu tiên song gã dám khẳng định thị là người Hán.

Nếu thị là người Hồi Hột thì Liệt Hà đã dùng tiếng mẹ đẻ mà nói chuyện rồi.

Thị là ai đây?

Từ Tử Lăng chợt tỉnh ngộ, Liệt Hà đi rồi quay lại là vì đã có được trợ thủ này. Cho dù gã không bị thương cũng chạy không thoát độc thủ của hai người. Từ đó cho thấy nữ nhân này võ công nhất định ngang bằng hoặc thậm chí cao hơn Liệt Hà.

Chẳng lẽ là người mà Chúc Ngọc Nghiên đã từng nói tới, Tân Na Á - kẻ có võ công cao nhất trong Ngũ Ma đây sao?

Liệt Hà nói:

- Ta vốn nghĩ rằng gã nhảy xuống nước trốn đi, thế nhưng truy đến đây vẫn không thấy bóng dáng. Xem ra thương thế của gã cũng không phải nghiêm trọng lắm. Gã rốt cuộc muốn đi đâu, thằng cha Khấu Trọng đó sao lại không cùng đi cùng nhỉ?

Từ Tử Lăng nghĩ chắc Liệt Hà không biết Phục Nan Đà từng giao thủ với hai gã, nếu không hắn sẽ biết gã và Khấu Trọng thương thế đã nặng thêm.

Giọng nữ nói:

- Để bọn chúng sống thêm một ngày nữa vậy. Có Đại Tôn và Thiện Mẫu đích thân chủ trì đại cục, há để cho chúng hoành hành vô kỷ! Chúng ta đi thôi!

Tiếng người đi xa dần.

Từ Tử Lăng từ dưới tảng đá trồi lên, đến mặt nước thì chuyển người nằm ngửa, hít thở không khí trong lành của rừng cây. Gã để mặc cho dòng nước đẩy thân mình xuống hạ du, tâm thần như cùng với vạn vật hòa hợp, nhân dịp này chuyên tâm liệu thương, tranh thủ hồi phục một cách nhanh nhất.

---oOo---

"Vèo!“

Tiếng tên bay xé gió lướt tới.

Khấu Trọng miễn cưỡng nhảy sang một bên, tránh mũi tên đoạt mệnh đầu tiên do Phi Vân cung bắn ra.

Thân pháp gã chậm đi một chút, lập tức rớt lại sau Khả Đạt Chí gần nửa trượng.

Lúc này hai người cách mục tiêu rừng cây không quá một dặm, thế nhưng lại là khoảng cách không thể nào vượt qua được. Chỉ cần khoảng mười tiễn thủ đuổi kịp uy hiếp bọn họ, lại thêm Phi Vân cung trong tay Thâm Mạt Hoàn thì hai người dù muốn quay lại nghênh địch, chỉ e cũng không tránh được số kiếp vạn tiễn xuyên thân.

Khấu Trọng chưa kịp hồi khí. Bỗng “Vèo!” một tiếng, lại một Phi Vân tiễn như điện phóng tới.

Khấu Trọng nghĩ trong lòng "ta cũng có ngày này sao". Lúc trước dùng Diệt Nhật cung bắn địch không biết thống khoái đến dường nào. Hiện tại Thâm Mạt Hoàn ăn miếng trả miếng, gã lại không có cách gì phản kích.

Khả Đạt Chí chợt lui lại sau Khấu Trọng, Cuồng Sa đao chém mạnh về phía sau.

„Keng!“

Đao phong chém trúng mũi tên khiến mũi kình tiễn này bay dạt ra ngoài.

Khả Đạt Chí vỗ một chưởng sau lưng Khấu Trọng, giúp gã tăng tốc, bản thân hắn như mũi tên đuổi theo Khấu Trọng, khiến cho khoảng cách với địch nhân tăng thêm một chút.

Khấu Trọng không thể vừa chạy vừa vận khí liệu thương được nữa, quả thật đã hết sức, bèn hạ quyết tâm nói:

- Khả huynh hãy báo thù cho ta.

Khấu Trọng đang định quay đầu nghênh địch thì Khả Đạt Chí đã nắm tay gã, đỡ gã cùng nhảy về phía trước vượt qua một đoạn khoảng bảy trượng. Giọng hắn vang lên giận dữ:

- Hiện tại đâu phải là lúc nổi máu anh hùng, muốn chết thì chết chung.

Khấu Trọng cảm động trong lòng, không ngờ Khả Đạt Chí biểu hiện bên ngoài vô cùng lãnh khốc, xử sự bất chấp thủ đoạn lại có tình có nghĩa như vậy.

Rừng cây trước mặt chỉ cách có nửa dặm nhưng hai người phí lực tháo chạy điên cuồng, lại phải phí lực né tránh Phi Vân tiễn, sớm đã rơi vào thế cung cứng giương hết đà.

Địch kỵ đuổi đến mỗi lúc một gần, chỉ nghe một giọng nữ lảnh lót vang lên, nói tiếng Thất Vi. Tuy không biết thị đang nói gì nhưng Khấu, Khả cũng đoán được là thị đang hối thúc thủ hạ truy đuổi hai người.

Khả Đạt Chí hú lên một tiếng, kéo mạnh tay Khấu Trọng, gia tăng cước lực vọt đi.

Khấu Trọng thầm kêu khổ, biết Khả Đạt Chí dù tổn hao chân nguyên cũng phải chạy vào trong rừng. Song nếu cứ như vậy, dù bọn họ vào được trong rừng, chỉ e đứng cho vững cũng là vấn đề, nói gì đến việc bảo mệnh đào sinh.

Rừng cây chỉ còn cách khoảng hơn bốn mươi trượng.

Đột nhiên trong rừng vang lên tiếng reo hò, một đoàn chiến sĩ đếm không xuể lao về phía hai người.

Khấu, Khả thầm kêu mạng ta hết rồi. Ai mà ngờ được địch nhân cao minh đến vậy, lại bố trí phục binh ở phía trước.

(
Bình Luận (0)
Comment