Đại Đường Song Long Truyện

Chương 554

Đúng vào lúc tưởng chừng thảm kịch sẽ xẩy ra, bỗng nhiên từ mái ngói một toà dinh thự phía sau Khấu Trọng có người thét lớn:

- Chậm đã!

Tiếng thét bao hàm nội lực vô cùng sung mãn, âm thanh chấn động uy hiếp toàn trường, làm mấy ngàn người có mặt tại đó không thể không ngoái cổ lại nhìn.

Đại cao thủ người Đột Quyết tề danh với Bạt Phong Hàn là Khả Đạt Chí thần thái tự tin ngồi trên mái ngói, hai chân thả xuống tự nhiên, hổ mục lấp loáng thần quang như điện thu hút toàn bộ ánh mắt những người tại trường. Khả Đạt Chí ha ha cười rộ nói:

- Bái Tử Đình thật là người có dũng khí! Ta có một đề nghị đơn giản khẳng định có thể nhất cử giải quyết triệt để các vấn đề của lão ca ngươi.

Khấu Trọng thừa cơ hùa theo:

- Khả huynh có đề nghị gì tốt?

Bái Tử Đình hừ lạnh một tiếng rồi hỏi:

- Ngoại trừ dùng vũ lực để giải quyết, ngươi còn có thể đưa ra đề nghị gì hay?

Khả Đạt Chí lạnh lùng đáp:

- Đương nhiên vẫn là một cách liên quan đến sử dụng vũ lực. Đại hãn có lệnh, chỉ cần ngươi thắng được Cuồng Sa Đao trong tay tiểu Khả ta, Đột Quyết lập tức thu quân, cho ngươi thời gian một năm để ngươi lo liệu. Giờ chỉ chờ xem liệu nhà ngươi có dũng khí hay không!

Bái Tử Đình khẽ rùng mình, hai mắt phóng ra thần sắc lăng lệ.

Khả Đạt Chí nói tiếp:

- Chớ nên bỏ lỡ cơ hội tốt này. Nếu không phải vì Thiếu Soái một lòng muốn hoá giải đại hoạ đồ thành diệt tộc, ta và Khả hãn Đột Lợi lại hao phí bao nhiêu tinh thần để thuyết phục, Đại hãn Hiệt Lợi tuyệt sẽ không cho ngươi được tiện nghi như thế đâu. Nếu như ngươi thua trận mà chiến tử, việc Bột Hải lập quốc đương nhiên không thành. Chỉ cần Long Tuyền phá bỏ tường thành, bọn ta tuyệt sẽ không làm thương tổn một lá cây ngọn cỏ ở đây. An bài như thế, Đại vương có tiếp nhận hay không, chỉ một lời có thể quyết định.

Khách Tố Biệt thừa cơ nói lớn:

- Xin Đại vương trước tiên ra lệnh hạ hết cung tên xuống!

Hai mắt Bái Tử Đình trừng trừng nhìn Khả Đạt Chí không chớp. Một lát sau hắn giơ tay ra hiệu triệt hạ cung tên.

Hai bên đang ở trong trạng thái căng thẳng đều ngấm ngầm thở phào, tên vào bao, cung buông xuống.

Khả Đạt Chí ngửa mặt nhìn trời cười dài, gật đầu nói:

- Được! Long Vương quả nhiên vẫn là Long Vương, để ta xem Long Kiếm của ngươi có lợi hại như lời đồn không, hay Cuồng Sa Đao của ta lợi hại hơn.

Nói đoạn phóng vọt người ra, trong khi thân hình lơ lửng trong không trung hắn liên tục lộn ba vòng rồi hạ chân xuống đất.

Những binh sỹ bao vây phía sau Khấu Trọng đều tự động nhường đường.

Bái Tử Đình đột nhiên thét lớn:

- Chậm đã!

Bọn Khấu Trọng vô cùng kinh hãi, nghĩ hắn giữa đường cải biến chủ ý.

Bạt Phong Hàn hướng sang Từ Tử Lăng và Tống Sư Đạo đứng bên cạnh nói nhỏ:

- Nếu hắn thay đổi chủ ý, bọn ta lập tức động thủ.

Hai người gật đầu đồng ý.

Khả Đạt Chí đứng yên bất động, tay đặt lên cán Cuồng Sa Đao, cười lạnh:

- Còn có chuyện gì nữa đây? Tốt nhất đừng để ta coi thường ngươi!

Hai mắt Bái Tử Đình bừng lên sát cơ, sau đó nhanh chóng thu liễm, lộ xuất thần sắc phức tạp khó đoán, vừa mang vẻ thê lương của anh hùng mạt lộ, vừa có nét cương quyết không thay đổi, quay sang nhìn Khấu Trọng trầm giọng:

- Trước tiên ta cần nói vài câu riêng tư với Thiếu Soái.

Mọi người hiểu rõ chuyện này có liên quan tới nhi tử Đại Tộ Vinh của hắn. Không còn nghi ngờ gì nữa, việc công khai đàm phán việc này trước trận quyết chiến với Khả Đạt Chí cho thấy hắn ở thế yếu rõ rệt.

Khấu Trọng rời khỏi trận thế, tiến về phía bên trái không có người mà Bái Tử Đình vừa đi tới. Hai người gặp nhau, trở thành mục tiêu chú ý của mọi người toàn trường. Bái Tử Đình hướng tới Khấu Trọng vừa đến sát bên mình thấp giọng hỏi:

- Thiếu Soái thấy ta có bao nhiêu thành có thể giành chiến thắng trong cuộc chiến với Khả Đạt Chí?

Khấu Trọng không ngờ hắn lại hỏi vấn đề này, khẽ than:

- Đại vương tất bại không sai. Không những Cuồng Sa Đao pháp của Khả Đạt Chí lợi hại khó chống lại được, mà đấu chí của hắn lại đang lên cao như mặt trời. Đại vương vì lang quân đã áp tới biên cương, nhi tử nằm trong tay người khác, lại thêm bạn bè xa lánh, cõi lòng đã rối loạn. Cuộc chiến này kết quả thế nào, Đại vương chính là người có thể hiểu rõ nhất.

Bái Tử Đình hoang mang hỏi:

- Ta thật sự không có một chút cơ hội nào sao?

Khấu Trọng cười khổ lắc đầu, cảm thụ sâu sắc tên kiêu hùng mạt lộ này đã mất hết tín tâm thường thấy. Nếu không sao lại đi hỏi địch nhân như thế?

Bái Tử Đình lộ ra một nét cười đau đớn, nét mặt hồi phục sự bình tĩnh. Dường như hắn đã ra được quyết định, vì thế tinh thần không còn bị mây mờ che phủ nữa, gật đầu nói:

- Ta và Thiếu Soái đúng là những người hiểu nhau nhất!

Khấu Trọng chỉ có thể gượng cười đáp:

- Đúng là như vậy! Đại vương có tâm sự gì xin cứ nói hết ra. Ta sẽ thu xếp ổn thoả cho ngươi.

Bái Tử Đình không phải là thuận miệng nói bừa. Cả hai đều là những người có dã tâm xưng bá làm vua, lúc này đối mặt với quân địch mạnh hơn bên mình nhiều lần, tự nhiên có cảm giác đồng bệnh tương liên.

Bái Tử Đình nói khẽ:

- Sau khi ta chết, ngươi hãy mang thi thể ta giao cho Hiệt Lợi. Chỉ mong cầu Thiếu Soái vì ta bảo toàn một điểm huyết mạch là Đại Tộ Vinh đó.

Nói xong cười thảm một tiếng, như thể hắn đột nhiên già đi nhiều tuổi.

Khấu Trọng đã sớm đoán Bái Tử Đình sẽ có quyết định này. Đó chính là quyết định sáng suốt nhất, phương pháp anh hùng nhất. So với việc trước sự chứng kiến của bao người bị Khả Đạt Chí đánh bại rồi giết chết, chi bằng tự kết liễu tính mệnh, lưu lại một chút khí phách cho người ta tưởng nhớ đến hắn, nhờ đó đổi lại được sự bình an của quân dân Long Tuyền.

Khấu Trọng thấp giọng đáp:

- Đại vương cứ yên tâm mà đi. Ta sẽ không phụ sự uỷ thác của ngài!

Nói xong gã đi về phía Khả Đạt Chí.

Trong khi Bái Tử Đình triệu hồi Tông Tương Hoa và Khách Tố Biệt đến nói chuyện, Khấu Trọng đến bên Khả Đạt Chí than:

- Có phải tất cả đều là hồ ngôn loạn ngữ không?

Khả Đạt Chí mỉm cười:

- Ngoài cách này ngươi còn có chủ ý gì tốt hơn? Những lời dối trá đó vĩnh viễn sẽ không bị vạch trần vì người chết khẳng định không phải ta. Hắn phải chăng nhờ ngươi bảo đảm an toàn cho Đại Tộ Vinh? Hy vọng ngươi không đáp ứng vì chắc chắn Đại hãn sẽ không tha cho nhi tử của Bái Tử Đình. Ài! Đại hãn không thể bỏ qua cho quân dân Long Tuyền. Dù phá bỏ tường thành cũng không thể thay đổi được việc này.

Khấu Trọng quả quyết nói:

- Ta có thể làm Đại hãn cải biến chủ ý. Ngươi cần giúp ta đạt được tâm nguyện đó.

Khả Đạt Chí song mục lấp loáng thần quang, sắc mặt lạnh lẽo tợ băng sương hỏi:

- Tại sao ta lại phải giúp ngươi mạo phạm Đại hãn chứ?

Khấu Trọng cười:

- Ngươi không cần phải làm bộ làm tịch như thế! Đừng quên ở đây bọn ta là chiến hữu, hơn nữa ngươi cũng biết đó là tâm nguyện của Tú Phương tiểu thư. Nếu như ngươi không giúp đỡ, ta sẽ cáo tố ngươi với nàng đó. Hà hà!

Gã vì tâm tình bị ảnh hưởng bởi việc Bái Tử Đình quyết ý tự vẫn nên tiếng cười rất gượng gạo.

Khả Đạt Chí điềm nhiên nói:

- Nói gì cũng không lừa được ngươi! Ài! việc này tựa hồ không phù hợp với tác phong bấy lâu của tiểu đệ.

Tiếng Bái Tử Đình vang lên:

- Toàn thể các chiến binh dũng cảm của Túc Mạt tộc nghe đây. Từ giờ phút này trở đi, mọi việc trong tộc chúng ta sẽ do Hữu Thừa tướng Khách Tố Biệt và Thị vệ trưởng Tông Tương Hoa toàn quyền xử lý. Họ ra lệnh cũng giống như ta ra lệnh, chống lệnh phải xử trảm.

Nước mắt Tông Tương Hoa chảy đầy mặt, bi thảm hô lớn:

- Đại Vương!

Mấy ngàn chiến sỹ ngây ngốc như gà gỗ. Chỉ cần nhìn thần sắc của Tông Tương Hoa cũng có thể hiểu việc gì đã phát sinh.

Bái Tử Đình quay sang Khả Đạt Chí ung dung nói:

- Phiền Khả tướng quân báo với Đại hãn, Bái Tử Đình này nhận thua!

Tiếp đó ngửa mặt cười rộ, ngang nhiên đi về phía chủ điện.

Tiếng khóc vang lừng chấn động cả đất trời.

o0o

Tiếng đàn của Thượng Tú Phương như có như không từ Đông uyển vắng lặng truyền ra, phảng phất thể hiện tâm tư tình cảm mãnh liệt của người đánh đàn, lại như dùng thái độ lãnh đạm thông qua âm nhạc để lột tả sự bi hoan ly hợp cũng như hưng thịnh và suy tàn của thế gian.

Khấu Trọng không rõ có phải vì mấy ngày nay những sự việc phát sinh làm thay đổi cả thịnh suy của Long Tuyền, hay gã chịu ảnh hưởng bởi một Thượng Tú Phương đầy ắp tâm sự trách trời thương dân, mà gã tự thấy càng ngày càng hiểu rõ hơn hàm ý trong tiếng đàn của nàng.

Một mình Thượng Tú Phương ngồi giữa thính đường rộng lớn, mê mải gẩy đàn.

Khi gã bước vào thính đường thì tiếng đàn đột ngột biến đổi, diễn đạt tình cảnh thê thảm mạng người như cỏ rác khi thiên hạ đại loạn. Tiết tấu và cung bậc rất tinh diệu hoà nhập với thời gian, tiếng đàn biến hoá vô cùng phong phú, lúc như vạn mã phi nhanh thiên quân đối trận, lúc như thành phá nhân vong, phồn hoa biến thành đổ nát hoang lương. Mọi tình cảm đều được thể hiện sinh động thông qua những nốt nhạc trầm bổng.

Kỹ thuật siêu phàm của nàng đã khuấy động tâm tưởng trong lòng Khấu Trọng, chiến tranh tựa như là định mệnh trói chặt gã.

Tiếng đàn ngừng lại.

Khấu Trọng đứng ngẩn ra bên cạnh cửa.

Thượng Tú Phương thần sắc bình thản nhìn gã, hoàn toàn không kinh ngạc đối với sự xuất hiện đột ngột này, nhẹ nhàng hỏi:

- Tại sao tối rồi mà Thiếu Soái vẫn không nghỉ?

Khấu Trọng hít sâu một hơi, đến ngồi bên cạnh nàng, ngưng thần nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt thế của nàng, than khẽ:

- Đó là điều ta định hỏi Tú Phương, không ngờ nàng đã hỏi trước mất rồi.

Thượng Tú Phương nhìn xuống hai bàn tay ngọc của mình vẫn đang để trên phím đàn, bình tĩnh hỏi:

- Tối nay ai có thể ngủ yên? Những sự việc vừa xảy ra, Tương Hoa đã phái người thông báo cho ta biết rồi. Thiếu Soái từ nay định thế nào?

Khấu Trọng cười khổ:

- Có thể định thế nào đây? Nếu Hiệt Lợi và Đột Lợi không tiếp nhận yêu cầu của ta, tiểu đệ chỉ còn cách tử thủ Long Tuyền, nếu không suốt đời ta sẽ ôm hận.

Thượng Tú Phương lắc đầu nói:

- Thiếu Soái tuyệt không cần tuẫn thành, vì Hiệt Lợi và Đột Lợi thực sự rất khó qua được cửa ải là ngươi. Vả lại Hiệt Lợi sẽ tuyệt không vì một Túc Mạt tộc nhỏ bé không còn sức phản kháng mà mạo hiểm đối đầu với Thiếu Soái. Tú Phương chỉ muốn hỏi Thiếu Soái ngươi sau khi sự việc Long Tuyền kết thúc có tính toán thế nào?

Khấu Trọng thầm kêu cha gọi mẹ, khí huyết trào dâng, miễn cưỡng hỏi ngược lại:

- Tú Phương có dự định gì?

Khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Tú Phương ngưng thần nhìn gã một lúc. Đột nhiên nàng thò tay ngọc thon dài nhẹ nhàng vuốt ve má gã, khẽ cười nói:

- Tú Phương sắp tới sẽ chu du đây đó trên đại thảo nguyên một khoảng thời gian, cảm thụ một chút vẻ phong tình xúc động lòng người của miền Tái Ngoại.

Khấu Trọng kêu lên thất thanh:

- Gì cơ?

Thượng Tú Phương rút bàn tay ngọc làm gã ý loạn tình mê lại, u oán nói:

- Có gì mà phải kinh ngạc thế? Thiếu Soái khẳng định sẽ không bồi tiếp người ta, vậy chẳng nhẽ ngươi muốn Tú Phương này ngày ngày chờ tin Thiếu Soái giết người hoặc bị người giết, sống cuộc sống bị giày vò khổ sở sao?

Khấu Trọng chấn động nói:

- Ta…

Thượng Tú Phương lại giơ ngón tay ra dí vào trán gã, “phì” một tiếng rồi lắc đầu:

- Không cần ngươi phải dối lòng để lừa người ta. Tú Phương là tri kỷ của ngươi, đương nhiên hiểu rõ tâm sự của ngươi. Thiếu Soái cũng không cần nói cái gì mà đi lại ở Tái Ngoại rất nguy hiểm cho lữ khách hay những điều tương tự như vậy. Tú Phương từ nhỏ đã biết cách tự bảo vệ mình rồi. Chàng cứ yên tâm mà đi! Tú Phương muốn ngồi một mình để suy nghĩ. Thiếu Soái không phải còn nhiều việc phải làm sao?

Khấu Trọng dù có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng nửa câu cũng không nói nên lời.

o0o

Khấu Trọng đứng trên mặt tường thành phía Nam. Bên cạnh gã có Khả Đạt Chí, Từ Tử Lăng, Tống Sư Đạo và Tông Tương Hoa.

Bình nguyên bằng phẳng bên ngoài thành dầy đặc ánh lửa kéo dài tới tận chân trời, hoả quang sáng rực làm lu mờ cả ánh trăng sao.

Tông Tương Hoa chỉ khu vực doanh trại phía Tây nói:

- Đó là quân Hồi Hột của Bồ Tát, nhân số khoảng năm ngàn. Phía chính Nam là doanh trại của quân Đột Quyết, binh lực không ngừng tăng thêm. A Bảo Giáp của Khiết Đan đóng binh ở khu doanh trại phía Đông thành. Chỉ có con đường đi tới Ngoạ Long biệt viện và tiểu Long Tuyền ở phía Bắc là không bị phong toả.

Khả Đạt Chí nói:

- Việc này thể hiện sự tôn trọng của bọn ta đối với Thiếu Soái. Hiện được điều tới đây mới chỉ là quân tiên phong thôi. Đại hãn và Khả hãn Đột Lợi sáng sớm mai mới tới.

Từ Tử Lăng nói:

- Bình Diêu thương và Thuật Văn cùng các huynh đệ được thủ hạ của Khả Đạt Chí hộ tống đã đến tiểu Long Tuyền để hội hợp với huynh đệ Cổ Nạp Thai và báo cáo tình hình mới nhất cho bọn họ. Ngoài ra, Bạt Phong Hàn thân chinh đến doanh trại của Bồ Tát, nếu như Hàn Triều An và Cái Tô Văn y ước giao Đại Tộ Vinh cho Bồ Tát thì hắn có thể tiếp nhận nó về.

Khấu Trọng tâm tình vẫn nặng nề vì chuyện của Thượng Tú Phương, trong lòng nguội lạnh ngán ngẩm hỏi:

- Bọn ta ngoài việc chờ đợi, còn có thể làm gì đây?

Khả Đạt Chí gợi ý:

- Uống vài chén rượu thì sao?

Khấu Trọng nhíu mày:

- Tìm thấy Mỹ Diễm chưa?

Từ Tử Lăng cười khổ:

- Bọn ta đến đúng nơi Hàn Triều An tiết lộ, nhưng nàng ta đã đi rồi. Trong nhà không còn người nào, chỉ lưu lại vài lời rằng sẽ không quên đại ân đại đức của chúng ta.

Tống Sư Đạo vỗ mạnh vai Khấu Trọng nói:

- Hay là về ngủ một giấc cho đã?

o0o

Thành Long Tuyền nghiêm chỉnh chấp hành lệnh cấm. Đi lại bên ngoài trừ binh lính đi tuần thì không có một bóng người.

Từ Tử Lăng đưa Thiên Lý Mộng từ khu rừng bên ngoài thành vào Long Tuyền cho nó gặp chủ nhân Khấu Trọng. Cũng như trên thảo nguyên, bọn gã để đám ngựa tự do trên Chu Tước đại nhai, thế nhưng chúng cũng không đi đâu xa, chỉ luẩn quẩn bên ngoài quán rượu mà họ đang ngồi nói chuyện.

Khấu Trọng đương nhiên biết Khả Đạt Chí có chuyện cần nói. Quả nhiên sau khi tống hai ngụm rượu vào bụng xong, Khả Đạt Chí liếc mắt qua Tống Sư Đạo đang ngồi đả toạ liệu thương ở một góc, thấp giọng cười khổ:

- Thật không dám giấu. Hôm đó ta thông qua Liệt Hà tiếp cận các ngươi chính là phụng mật lệnh của Đại hãn, đại loại là để giúp Thiếu Soái bình an về nước. Nguyên nhân vì sao thì không cần ta nói ra các vị cũng biết là việc gì rồi.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn nhau, lát sau Khấu Trọng nhướng mày hỏi:

- Phải chăng vì Lý Thế Dân đại thắng liên quân của các ngươi và Tống Kim Cương nên mới muốn ta về nước giúp Vương Thế Sung thủ Lạc Dương? Sao ngươi không nói thẳng ra?

Khả Đạt Chí than:

- Vì ta cuối cùng giả mà trở thành thật, đã coi các ngươi là chiến hữu. Nói trắng ra, các ngươi trong việc Bái Tử Đình đã giúp ta giải quyết một nỗi lo lớn. Vì vậy, dù thế nào ta cũng phải giúp các ngươi bảo tồn Long Tuyền.

Khấu Trọng nói:

- Đó gọi là âm dương sai trật. Ài! Bỏ đi! Việc trước kia không cần tính toán. Ngươi hiểu tâm ý Hiệt Lợi hơn bọn ta nhiều, có ý kiến gì không?

Khả Đạt Chí nghiêm mặt đáp:

- Ý kiến chỉ có một, chính là ngươi cần tỏ rõ thiện chí với Đại hãn của bọn ta. Khi đó thì vạn sự đều có thể thương lượng. So với việc Lý Thế Dân, Long Tuyền chỉ là chuyện nhỏ không đáng nói tới.

Khấu Trọng trầm ngâm một lát, nhìn Từ Tử Lăng hỏi:

- Lăng thiếu gia thấy thế nào?

Từ Tử Lăng nhún vai đáp:

- Để bày tỏ thiện chí đối với hắn cũng không phải là cần ngươi phải bán mình. Nếu có thể giúp Túc Mạt tộc tránh được đại hoạ thì đúng là công đức vô lượng. Ngươi không phải đã từng nói chính trị không tính đến chủ ý của mình thế nào, chỉ luận hậu quả thôi sao?

Khả Đạt Chí vui vẻ nói:

- Hai vị hiểu thấu đại nghĩa, thế thì rất tốt. Có một vấn đề là Đại Tộ Vinh. Đại hãn theo đúng quy củ phải bắt nó làm con tin. Các ngươi nên chuẩn bị về tâm lý.

Khấu Trọng ngẩn người hỏi:

- Như thế sao được? Ta làm sao mà ăn nói với Tông Tương Hoa và các tướng lĩnh khác chứ?

Khả Đạt Chí đau đầu nhận định:

- Theo ta thấy, việc này Đại hãn sẽ không nhượng bộ đâu.

Khấu Trọng nhíu mày nói:

- Ta cần suy nghĩ kỹ càng việc này!

Thuận miệng gã liền đem việc Thượng Tú Phương sẽ đi chu du các nước miền Tái Ngoại nói cho hắn biết.

Khả Đạt Chí nghe xong biến sắc hỏi:

- Không phải là cùng đi với tên khốn Liệt Hà đấy chứ?

Khấu Trọng chưa từng nghĩ qua vấn đề này, liền trả lời hàm hồ:

- Chắc là không đâu!

Khả Đạt Chí đứng bật dậy nói:

- Ta sẽ tự đi hỏi nàng.

Nói xong vội vàng bỏ đi.

Khấu Trọng ủ rũ rót rượu cho Từ Tử Lăng nói:

- Ngươi chắc chưa biết Vương Thế Sung xuất thân từ Đại Minh tôn giáo, giữ vị trí cao nhất, chính là Nguyên Tử.

Từ Tử Lăng động dung hỏi:

- Ngươi từ chỗ nào mà biết được việc này?

Khấu Trọng đáp:

- Là do tiểu tử Hàn Triều An nói với ta. Hắn nghe được chuyện này từ Phục Nan Đà. Khi đó hắn muốn giữ mạng, ngay cả cha mẹ cũng bán đứng, nên sẽ không dám dối gạt ta. Thử phân tích một chút sẽ biết đó là sự thật. Vinh Phụng Tường sai Khả Phong đạo nhân hại Vương Thế Sung, lão đã không hề truy cứu họ Vinh, hơn nữa lại càng hợp tác chặt chẽ hơn. Vì thế có thể thấy hai người này quan hệ rất đặc biệt.

Gã dừng một lát rồi nói tiếp:

- Hàn Triều An nói Vương Thế Sung là gian tế do Đại Minh tôn giáo phái đến thâm nhập Tuỳ triều, nhưng sau đó do có cơ hội làm Hoàng Đế nên lão không thèm nghe lệnh của giáo phái nữa. Điều đó rất giống với tình cảnh thực tế của con cáo già này. Ngoài ra còn một việc nữa, Quy Tư mỹ nhân Linh Lung Kiều rất nhiều khả năng là người của Đại Minh tôn giáo được phái vào Trung Thổ để giúp Vương Thế Sung.

Tiếng ngựa hý vang lên.

Hai gã nghe tiếng ngựa biết ngay Thiên Lý Mộng và Vạn Lý Ban thấy Tháp Khắc Lạp Mã Can của Bạt Phong Hàn đến nên có phản ứng thân thiện như thế. Cả hai vui mừng chạy ra cửa đón.

Tống Sư Đạo đang hành công đến giai đoạn khẩn yếu nên vẫn nhắm mắt ngồi yên.

Bạt Phong Hàn kẹp một người nhảy xuống ngựa. Hai gã nhìn qua, không ngờ lại là Âm Hiển Hạc mấy ngày nay không biết đi đâu. Cả hai còn nghĩ là hắn thân thụ trọng thương nên vô cùng kinh hãi.

Bạt Phong Hàn cười nói:

- Chỉ là uống rượu nhiều quá say nhũn như con giun mà thôi, không có chuyện gì đâu. Hà! Cớ sao hắn lại uống nhiều rượu đến thế nhỉ? Đúng là làm người ta không hiểu được.

Hai gã đón lấy thân hình mềm nhũn hơi rượu nồng nặc của Âm Hiển Hạc từ tay Bạt Phong Hàn, mang vào trong quán. Âm Hiển Hạc mặt mũi lấm lem, y phục tơi tả tưởng chừng biến thành người khác, chẳng còn chút dáng dấp của một kiếm khách độc hành cô ngạo nữa. Hai mắt hắn lờ đờ, không ngừng thở gấp. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ hắn có thể trở thành bộ dạng như thế này, đều biết sự việc không tầm thường.

Sau khi được đặt ngồi trên ghế, Âm Hiển Hạc gục đầu xuống, tay đập bàn lảm nhảm:

- Mang rượu đến đây. Ta muốn rượu!

Bạt Phong Hàn phẩy tay nói:

- Ta gặp hắn nằm trên đường trong bộ dạng này. Đã tiếp nhận Đại Tộ Vinh về rồi. Bồ Tát sau khi làm xong mấy việc sẽ vào thành gặp bọn ta, rồi sẽ cùng các ngươi đi gặp Hiệt Lợi và Đột Lợi.

Khấu Trọng trút bỏ được mối lo lắng về Đại Tộ Vinh, lòng thầm nghĩ Hàn Triều An quả là thức thời, trong việc này không hề lừa dối, đoạn ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi không đi cùng sao?

Bạt Phong Hàn ngồi xuống, cầm hồ rượu tu một ngụm lớn rồi đáp:

- Ta không muốn sẽ xung đột với Đột Lợi, không đi thì tốt hơn.

Hai gã không còn gì để nói vì Bạt Phong Hàn lúc này đang vô cùng tức giận Đột Lợi.

Âm Hiển Hạc lại vỗ bàn đòi rượu. Từ Tử Lăng đỡ tay vào lưng hắn, vừa truyền chân khí vào vừa nhẹ nhàng hỏi:

- Âm huynh thật ra có tâm sự gì? Sao không nói ra xem thử. Không chừng bọn ta có thể tìm ra phương pháp giải quyết giúp ngươi.

Âm Hiển Hạc ngồi thẳng người lên, thân hình gầy gò, song mục lờ đờ nhìn ra phía trước, ánh mắt trống rỗng vô thần, miệng lảm nhảm như nằm mộng:

- Không phải là tiểu muội! Nàng không phải là tiểu muội!

Tống Sư Đạo ở bên kia đã mở mắt ra. Hắn cũng giống như bọn họ, trố mắt nhìn Âm Hiển Hạc.

(
Bình Luận (0)
Comment