Đại Đường Song Long Truyện

Chương 663

Khấu Trọng dẫn đầu thủ hạ anh dũng khổ chiến, tiến về phía Tây từng tấc từng tấc một. Các tướng sĩ tùy tùng của gã không ngừng ngã xuống, bốn bên đều là địch nhân bao vây tầng tầng lớp lớp, giết mãi không hết.

Đơn Hùng Tín ở phía bên trái gã đột nhiên thét lên kinh hãi, cả người lẫn chiến mã ngã lăn ra đất. Thì ra con ngựa đã bị thương mấy chỗ, mất máu quá nhiều, rốt cuộc không chịu nổi.

Khấu Trọng trong lòng kêu thầm hỏng bét, song lại không thể nào phân thân được. Mười mấy tên địch lập tức kéo đến vây lấy Đơn Hùng Tín. Đao, kiếm, mâu, phủ cùng lúc chém xuống. Đơn Hùng Tín coi như đã xong.

Khấu Trọng trợn trừng tưởng chứng rách cả mí mắt, trong lòng nổi giận đùng đùng, Tỉnh Trung Nguyệt như điện chém ra, kỵ binh địch liên tiếp ngã xuống. Gã tựa như mất hết lý trí chỉ xông tới phía trước mà chém giết, không kể gì đến thân mình, chỉ cầu giết địch, mở một con đường máu trong vòng vây của địch nhân.

“Keng!”

Tỉnh Trung Nguyệt bị đối phương chấn dội trở lại, đồng thời sau lưng truyền tới một cơn đau đến thấu tim gan. Cơ thể gã tự nhiên sinh ra kháng lực, lại do chân khí xung kích và thân thể chuyển động, vì vậy thanh trường kích vốn đâm trúng chỗ yếu hại ở tim bị chệch sang một bên, trên bờ vai rộng của gã xuất hiện thêm một vết thương sâu đến tận xương.

Khấu Trọng chợt tỉnh trở lại.

Tựa như vừa thoát ra từ một cơn ác mộng, lại phát hiện ra mình đang rơi vào một cơn ác mộng khác.

Bốn bên đều là địch nhân mặt mày hung ác đáng sợ. Dưới ánh đuốc sáng rực, gã bị địch nhân bao vây trùng trùng, bên cạnh không còn thủ hạ nào theo cùng; đao, kiếm, mâu, kích từ bốn phương tám hướng không ngừng đâm đến, còn gã thì đã sắp đến thời khắc dầu khô đèn tắt rồi.

Khu rừng phía Đông Lạc Thủy chỉ còn cách khoảng ngoài một trăm bộ, song trong khoảng cách đó có không biết bao nhiêu là địch nhân, gã có thể tiến được đến đâu chứ?

Có kẻ ở phía trước hét lớn:

- Khấu Trọng! Giờ chết của ngươi đến rồi! Để lão tử chặt cái đầu thối của ngươi đi lãnh công.

Tỉnh Trung Nguyệt quét một vòng đánh văng bốn năm thứ binh khí đang đâm tới. Gã định thần nhìn lại, thì ra là viên tướng tâm phúc Vũ Văn Bảo của Lý Nguyên Cát, chẳng trách có thể đỡ được đao của gã. Trường thương của đối phương bám theo gã, đâm thẳng vào mặt gã.

Trong lòng Khấu Trọng nổi lên một ý niệm, đó chính là lúc này tuyệt không thể chết! Đang muốn đưa đao lên đỡ đột nhiên phát giác cánh tay phải đau đớn vô lực. Thì ra vừa nãy lại bị địch nhân đâm trúng một nhát kiếm ở vai, chỉ vì thân thể bị thương quá nhiều, không còn cảm giác đau đớn nên tưởng như bình thường, chỉ thuần bằng chân khí hộ thể không để kiếm địch đâm sâu vào gân cốt.

Lúc gã đang kêu thầm trong lòng mạng ta hết rồi thì trường thương của đối phương lại đâm hụt, lướt qua đầu gã chỉ sai một ly. Thì ra lúc này gã đang bị rơi xuống, ái mã Thiên Lý Mộng ngã sang bên trái. Địch nhân từ bốn phương xông đến, các loại binh khí vốn đâm lên chuyển thành chĩa xuống, hướng gã mà công đến, muốn biến gã thành tương thịt.

Khấu Trọng chợt hiểu do gã luôn dùng thuật Nhân Mã như nhất duy trì sinh mạng của ái mã, thế nên tuy Thiên Lý Mộng bị thương nhiều chỗ nhưng vẫn trụ được đến lúc này. Vừa nãy chân khí của gã không tiếp tục được nên không cách gì dùng chân khí chiếu cố Thiên Lý Mộng, ái mã chịu không nổi nữa, chết ngay tại trận.

Gã nhớ đến cảnh tượng thảm tử đáng sợ của Đơn Hùng Tín lúc trước. Tiếng hý trước khi chết của Thiên Lý Mộng tựa như vang lên từ một thế giới khác, trong lòng Khấu Trọng nổi lên một ngọn lửa thù hận, chưởng trái ấn xuống đất, “Vù!” một tiếng thân hình gã bay lên tránh khỏi bảy, tám loại binh khí, lao mình vọt đến bụng ngựa của Vũ Văn Bảo.

Vũ Văn Bảo giật mình kinh hãi. Khấu Trọng tuy toàn thân nhuộm máu, thương tích đầy mình, song con rết trăm chân, chết vẫn còn nhúc nhích, huống hồ là Thiếu Soái Khấu Trọng danh chấn thiên hạ? Nếu gan hắn lớn một chút, liều mình không sợ chết đâm ra một thương, bảo đảm có thể lãnh được công đầu giết chết Khấu Trọng với Lý Thế Dân và Lý Nguyên Cát! Thế nhưng trong tình huống đã chiếm hết thượng phong thế này, hắn làm sao dám mạo hiểm, vội rời ngựa nhảy lên.

Khấu Trọng kêu thầm trời giúp ta rồi, liền huy động hết dư lực dùng sống lưng bật lên rồi cứ thế dùng hai chân một tay bám vào bụng ngựa, lại dùng Tỉnh Trung Nguyệt đâm vào đùi ngựa. Chiến mã bị đau hý dài tung vó, Khấu Trọng từ bụng ngựa ngầm dùng thuật nhân mã như nhất, chiến mã của Vũ Văn Bảo lập tức bay tới phía trước.

o0o

Không khí bốn bên bỗng nhiên như biến thành cô đặc lại, nặng như đá lớn đè xuống. Đừng nói huơ kiếm phản kích, ngay cả các loại động tác lắc đầu chớp mắt cũng khó mà làm được. Cả người Bạt Phong Hàn dường như bị hóa đá dưới bàn tay đen đáng sợ của Dương Hư Ngạn đang thi triển võ công trong Ngự Tẫn Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh.

Bạt Phong Hàn đang giật mình kinh hãi thì chân ngôn của Từ Tử Lăng vang lên. Dương Hư Ngạn nghe thấy liền chấn động, còn Bạt Phong Hàn thì tựa như được giải thoát khỏi ma thủ của hắn. Từ chỗ bóng hắc thủ đầy trời che phủ, nay chỉ còn có một bàn tay đen từ từ phất tới.

“Keng!”

Từ Tử Lăng phi thân lên không, trường mâu xoắn lại kích vào Liệt Mã Thương đang lăng không đâm tới của Lý Nguyên Cát.

Thâu Thiên Kiếm của Bạt Phong Hàn đâm ra, mắt thấy đã đâm trúng chưởng tâm của Dương Hư Ngạn!

Dương Hư Ngạn cười lên ha hả, thủ chưởng hồi phục nguyên sắc, thu lại phía sau, tay phải huơ Ảnh Tử kiếm đỡ lấy Thâu Thiên Kiếm, phát ra một âm thanh tiếp ngay sau tiếng lưỡng thương giao kích của Lý Nguyên Cát và Từ Tử Lăng, chấn động toàn trường.

Bạt Phong Hàn thiếu chút nữa bị Dương Hư Ngạn đánh cho cả người lẫn kiếm bay khỏi lưng ngựa, trong lòng thầm kêu hỏng bét, y biết rằng bản thân đã rơi vào tình huống mệt mỏi rã rời, khẳng định không qua khỏi cửa ải của Dương Hư Ngạn vốn dĩ dật đãi lao này.

Vạn Lý Ban hý lên bi thảm, địch nhân vì muốn giết người phải giết ngựa trước nên ái mã đã thảm tử thân vong.

Từ Tử Lăng ở trên không nhìn thấy ái mã chết đi mà trong lòng nhỏ máu, song thời gian không cho phép gã suy nghĩ nhiều, liền hét lớn một tiếng! Loa Hoàn Kình phát ra, lại công đến Lý Nguyên Cát một mâu.

Sự thật là Lý Nguyên Cát ở trên không một khẩu chân khí đã tận, phải hạ mình xuống đất mới có thể hoán khí, nên không thể tránh được mâu này của Từ Tử Lăng, chỉ đành miễn cưỡng huy thương chống đỡ. Đồng thời mượn thế dùng Thiên cân trụy hạ xuống đất, đợi ổn định trận cước mới tấn công tiếp.

Nào ngờ thương này của Từ Tử Lăng dụng kình xảo diệu, Lý Nguyên Cát bị gã đánh cho cả thương lẫn người văng ra ngoài xa. Từ Tử Lăng mượn lực lướt ngang rơi xuống phía sau Bạt Phong Hàn, trường mâu rời tay bắn thẳng vào mặt của Dương Hư Ngạn, miệng hô lớn:

- Phong Hàn!

Bạt Phong Hàn hợp tác với gã đã lâu, đương nhiên hiểu được ý gã. Thời khắc này chính là cơ hội duy nhất để đào tẩu, nếu để bọn cao thủ của Lý Nguyên Cát trùng trùng vây khốn một lần nữa thì bọn gã chết chắc, không nghi ngờ gì. Y liền hít một hơi chân khí, tung mình khỏi lưng ngựa.

Tháp Khắc Lạp Mã Can liền ngã xuống đất. Nó toàn nhờ vào chân khí của Bạt Phong Hàn miễn cưỡng duy trì đến lúc này, mất đi sự chi viện của chủ nhân, sinh mạng tàn dư của nó lập tức kết thúc.

Từ Tử Lăng nắm lấy Bạt Phong Hàn ôm hắn lăng không bay ngang qua trên đầu địch nhân đến bảy tám trượng, hướng về phía khu rừng rậm.

Ảnh tử kiếm của Dương Hư Ngạn thuận tay gạt trường mâu mà Từ Tử Lăng phóng tới, tiếp đó với tốc độ kinh người, hắn tựa như một làn khói nhẹ, xuất phát sau mà tới trước, đuổi kịp Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn lúc này chỉ còn cách khu rừng khoảng hai trượng. Dương Hư Ngạn ra chưởng đánh vào sau lưng Từ Tử Lăng.

Bàn tay của hắn lại một lần nữa trở nên đen kịch vô cùng đáng sợ.

Từ Tử Lăng không phải lần đầu gặp phải loại ma công quỷ dị thế này. Lần trước ở U Lâm tiểu cốc, Hứa Khai Sơn cách làn nước suối tấn công gã, cũng từng làm cho nước suối biến thành nặng tựa như đá, thế nhưng ma công của Dương Hư Ngạn rõ ràng còn cao hơn Hứa Khai Sơn một bậc.

Cho dù là trong trạng thái tốt nhất, gã muốn đỡ một chưởng này của Dương Hư Ngạn cũng đã không dễ dàng, huống hồ lúc này gã đã đến mức gần như dầu khô đèn tắt.

Từ Tử Lăng trở tay nghênh tiếp một chưởng.

“Bình!”

Dương Hư Ngạn tiếp một chưởng của Từ Tử Lăng, khiến hắn phải lộn một vòng trên không rồi đáp xuống đất. Còn Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn như diều đứt dây bay thẳng vào trong rừng.

Khi hai chưởng chính diện giao phong, trong sát na bàn tay trắng bóng như ngọc của Từ Tử Lăng và bàn tay đen đủi tà ác của Dương Hư Ngạn chạm nhau, ngoại trừ hai đương sự chỉ có mình Bạt Phong Hàn hiểu rõ tình huống bên trong.

Từ Tử Lăng toàn thân kịch chấn, chân khí tà ác âm hàn của địch nhân như ngàn vạn sợi tơ chằng chịt không chỗ nào là không vào, xâm nhập vào kinh mạch của gã. Từ Tử Lăng vốn đã kiệt lực, căn bản không cách nào đỡ được một chưởng dung hợp ma công của Thạch Chi Hiên và Ngự Tẫn Vạn Pháp Căn Nguyên Trí kinh - hai đại bí pháp của Trung thổ và Tái Ngoại. Điều càng khiến Bạt Phong Hàn vừa cảm kích vừa bi phẫn là Từ Tử Lăng trong lúc phản kích đã ôm lòng hy sinh bản thân thành toàn cho hắn, vận hết toàn bộ chân khí còn lại trong cơ thể rồi dùng phương thức của Bảo Bình khí để xuất chưởng, hình thành lực phản chấn vô cùng lớn. Chưởng đó không những đánh lui được Dương Hư Ngạn, còn làm tăng thêm tốc độ bay vào rừng của hai người.

Từ Tử Lăng mắt, mũi, miệng đồng thời rỉ máu ngất đi. Bạt Phong Hàn chỉ có thể xoay tay nắm chặt lấy gã, miễn cưỡng bảo hộ tâm mạch cho Từ Tử Lăng, trong lòng nghĩ đến chỉ là chạy được bao xa thì chạy, tìm một chỗ không có địch nhân, toàn lực trị thương cho Từ Tử Lăng.

Song địch nhân chịu buông tha cho hai gã sao?

Với trạng thái hiện tại của Bạt Phong Hàn, một thân một mình cũng không thể nào thoát khỏi một Dương Hư Ngạn biết Huyễn Ma Thân Pháp, huống hồ còn muốn mang theo một Từ Tử Lăng đang hấp hối.

Hai chân hắn đạp lên một cành cây, mượn lực bay lên không.

Phía sau vang lên tiếng xé gió, Dương Hư Ngạn đang lăng không đuổi đến.

Bạt Phong Hàn nổi lên ý chí mạnh mẽ, mang hết sức lực còn lại vong mạng chạy về hướng Lạc Thủy.

o0o

Chiến mã hý thảm.

Khấu Trọng từ trạng thái bán hôn mê tỉnh lại, phát giác ra mình đang lăn xuống một dốc núi. Chưa kịp nhận rõ đang xảy ra chuyện gì thì thân thể đột nhiên rơi vào khoảng không, nhanh chóng rơi xuống. Thì ra phía dưới con dốc lại là một vách núi thẳng đứng hiểm trở vô cùng, với trạng thái hư nhược mất máu của gã như hiện tại, chỉ cần độ cao mười mấy trượng đã đủ làm gã tan xương nát thịt.

Gã đang thầm kêu ta chết oan uổng quá thì “Bùm!” một tiếng, nước bắn lên tung tóe, gã đã rơi vào một đầm nước chảy xiết không biết thuộc phương nào. Dòng nước đẩy hắn ra khỏi đầm thuận theo một dòng thác rơi xuống một dòng nước chảy xiết khác ở bên dưới.

Khấu Trọng thả lỏng cơ thể, cố gắng thu thập chân khí còn sót lại, vận khí điều tức.

“Bùm!”

Khấu Trọng lại thuận theo một dòng thác nhỏ rơi xuống đầm nước dưới cùng, thủy lưu đến đây đã trở nên chậm hơn, Khấu Trọng nheo mắt nhìn kỹ, thì ra gã vẫn còn ở trong rừng rậm.

Ở một bên đầm nước có một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy vào, vô cùng kín đáo.

Khấu Trọng thuận theo dòng nước trôi dạt mười mấy trượng. Đến khi khí lực hồi phục lại đôi chút mới bò lên bờ, tiếp theo thì không động đậy gì nổi.

Trời từ từ hửng sáng.

Một đêm dài đau thương rốt cuộc đã qua.

o0o

Bạt Phong Hàn một tay ôm ngang hông một Từ Tử Lăng đã mất hết tri giác, một tay cầm Thâu Thiên kiếm từ một cây cổ thụ phi thân xuống đất, nhân lúc trời tối sầm lại trước bình minh, chạy đến bờ Đông sông Lạc Thủy.

Truy binh phía sau càng lúc càng gần, ánh đuốc trong rừng di động nhanh chóng. Tiếng cười của Dương Hư Ngạn vang lên, chỉ thấy hắn hiện thân trên đỉnh một cây cổ thụ, lạnh lùng cười nói:

- Bạt huynh quả là bất phàm, không ngờ có thể chạy đến tận đây. Đây chính là lúc ta tiễn hai người ra đi một cách thống khoái!

Bạt Phong Hàn thầm cảm thấy tự hào. Hắn lợi dụng rừng rậm yểm hộ, nhiều phen dùng mưu mẹo đánh lừa, khiến Dương Hư Ngạn tìm nhầm đường, nếu không đã sớm bị đuổi kịp.

Bạt Phong Hàn thi triển thuật “nội thị”, biết được trạng thái hiện tại của mình căn bản không có tư cách nhất quyết sinh tử với Dương Hư Ngạn. Huống hồ còn cả một đám truy binh đuổi tới, y lại càng không có sức chống đỡ.

Bạt Phong Hàn cười lên ha hả:

- Hy vọng thủy tính của Dương huynh cũng giỏi như võ công của ngươi vậy!

Dương Hư Ngạn đứng vững trên đỉnh cây cổ thụ, Ảnh Tử Kiếm chỉ thẳng vào Bạt Phong Hàn đang đứng bên bờ sông, bật cười:

- Tiểu đệ làm sao dám tự coi thường mình như thế, Bạt huynh xin hãy nhảy xuống nước thử đi.

Đúng vào lúc đó, có tiếng thuyền rẽ nước vang lên. Một chiếc thuyền nhỏ từ một chỗ khuất ở bờ bên kia tựa như một mũi tên lao đến.

Bạt Phong Hàn và Dương Hư Ngạn ngạc nhiên nhìn về phía đó.

Một người đang chèo thuyền lướt tới hô lớn:

- Bạt huynh lên thuyền…

Dương Hư Ngạn hét lớn một tiếng, nhân kiếm hợp nhất, từ trên ngọn cây lao xuống, tấn công xéo vào Bạt Phong Hàn đang đứng trên bờ.

Bạt Phong Hàn hét lớn:

- Hy Bạch huynh đến đúng lúc lắm!

Tay phải đút kiếm vào vỏ, tay trái ôm lấy Từ Tử Lăng, phóng người lên trước một bước, hướng về phía chiếc thuyền của Hầu Hy Bạch mà bay đến, an nhiên đáp xuống sàn thuyền.

Dương Hư Ngạn đáp xuống bên bờ sông, mắt nhìn chiếc thuyền con tấn tốc xuôi về phía Nam, hai mắt sát cơ đại thịnh, chỉ tiếc là đuổi theo không kịp.

o0o

Khấu Trọng điều tức gần nửa thời thần, chân khí trong nội thể dần dần ngưng tụ, hồi phục khoảng ba bốn thành công lực so với lúc bình thường. Mười mấy vết thương trên thân thể nhờ sự kỳ diệu của Trường Sinh Khí phần lớn đã khép miệng. Song do mất máu quá nhiều khiến gã có cảm giác hư nhược.

Bất quá đây không phải là vấn đề. Vấn đề là lòng tin và ý chí của gã đã chịu đả kích nghiêm trọng, mắt nhìn thủ hạ từng người chết thảm, bi phẫn mà không làm gì được; cùng với nỗi lo cho những huynh đệ khác chưa biết sống chết hình thành một gánh nặng khó mà giải trừ được trong tim gã.

Gã đi đến bên dòng suối, rũ rượi khuỵu xuống, vục đầu xuống dòng nước đang chảy xiết uống liền mấy ngụm mới ngẩng đầu lên, đối diện với bóng mình trong nước. Gã chợt muốn khóc lớn một trận, nhưng lại có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Ánh mặt trời từ trên cao rọi xuống xuyên qua những lá cây, chiếu trên thân thể gã vô cùng ấm áp, nhưng trái tim gã lại lạnh như băng tuyết.

Mọi thứ rốt cuộc đã bắt đầu và kết thúc như thế nào? Vì sao lại ra đến nông nổi như hôm nay?

Cuộc chiến đột vây đã thất bại hoàn toàn, Lý Thế Dân với sách lược cao minh đã phá tan đại quân của gã.

Từ khi quyết định tranh bá thiên hạ, đây là lần đầu tiên gã cảm thấy hối hận. Giả như Bạt Phong Hàn, Từ Tử Lăng và tất cả thủ hạ đều chiến tử thân vong, gã làm sao đối diện với sự thật tàn khốc đó? Còn về kỳ vọng của Tống Khuyết và Thiếu Soái quân ở Bành Lương, trong thời khắc này đã trở nên xa xăm không thực tế, gã chẳng không còn tâm tư và khí lực nghĩ đến.

Chợt có tiếng gió trên đầu.

Thần kinh tựa như đã tê liệt của Khấu Trọng lập tức sinh ra phản ứng, gã hoảng sợ nhìn lên. Vô Danh bay vèo xuống đậu trên đầu vai gã, dùng mỏ ưng cọ cọ vào đầu gã, biểu thị sự thân mật và quyến luyến.

Khấu Trọng cố ngăn dòng nước mắt đã tràn khỏi bờ mi.

Vô Danh lại bay lên không, lượn vòng vòng trên đầu gã.

Khấu Trọng chợt run rẩy, nhưng trong lòng lại lóe lên một tia hy vọng. Vô Danh rốt cuộc muốn dẫn gã đi đâu đây?

o0o

Chiếc thuyền nhỏ do Hầu Hy Bạch lái trôi băng băng về phía Nam của sông Lạc Thủy. Từ Tử Lăng nằm dài trên thuyền, Bạt Phong Hàn đang gắng gượng dùng chân khí liệu thương cho gã.

Hầu Hy Bạch nôn nóng hỏi:

- Tình huống Tử Lăng thế nào?

Bạt Phong Hàn bỏ hai bàn tay đang áp vào Từ Tử Lăng ra, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, trầm giọng nói:

- Ta không giết được Dương Hư Ngạn, thề không làm người.

Hầu Hy Bạch giật mình la lên thất thanh:

- Tử Lăng?

Bạt Phong Hàn than:

- Tử Lăng còn chưa đến nỗi mất mạng, nhưng nội thương nghiêm trọng vô cùng, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thuyên giảm hoàn toàn được. Thế nhưng còn phải trông vào tạo hóa, hy vọng y có thể dựa vào chân khí tinh thuần của mình mà sáng tạo kỳ tích.

Hầu Hy Bạch ngẩn ra:

- Nghiêm trọng đến vậy sao?

Bạt Phong Hàn đáp:

- Tà công hắc thủ của Dương Hư Ngạn vô cùng bá đạo ác độc, xâm nhập lục phủ ngũ tạng và kỳ kinh bát mạch của Tử Lăng, khiến ta không cách gì hóa giải được. Ai! Ngươi làm sao mà đúng lúc sinh tử quan đầu này lại xuất hiện cứu viện kịp thời như vậy?

Hầu Hy Bạch nói:

- Ta đến Lương Đô tìm các ngươi. Biết các người vẫn tại Lạc Dương liền lập tức đuổi theo. Trên đường gặp được Trầm Lạc Nhạn, được nàng kể lại tình huống của các người. Vừa nãy ta ở Lạc Thủy chờ cơ hội là do nàng ta an bài, chỉ vì nàng không tiện hiện thân nên ta một mình đến tiếp ứng các người.

Bạt Phong Hàn chợt hiểu ra, chẳng trách Hầu Hy Bạch lại đến kịp thời như vậy.

Hầu Hy Bạch trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Trong thiên hạ may ra có người trị được nội thương của Tử Lăng.

Bạt Phong Hàn mừng rỡ hỏi:

- Ai?

Hầu Hy Bạch đáp:

- Thì chính là Thạch Thanh Tuyền. Nàng được chân truyền về y đạo của thân mẫu, lại quen thuộc với ma công của Thạch Chi Hiên, chỉ có nàng mới có biện pháp điều trị đối với nội thương của Tử Lăng. Cũng may Tử Lăng từng nói với ta chỗ mà nàng hiện đang ẩn cư, chỉ cách đây khoảng hơn mười ngày lộ trình. Ta lập tức đưa Tử Lăng đi.

Bạt Phong Hàn vui vẻ nói:

- Để ta đi cùng với hai người.

Hầu Hy Bạch lắc đầu:

- Việc này do ta phụ trách. Bạt huynh hãy nghĩ cách tìm Khấu Trọng, sau đó mới đến với bọn ta.

Bạt Phong Hàn gật đầu nói:

- Chỉ cần Khấu Trọng chưa chết, ta nhất định tìm được hắn. Mọi việc Hy Bạch nhớ phải cẩn trọng. Với tính cách của Dương Hư Ngạn và Lý Nguyên Cát, bọn chúng nhất định không bỏ qua cho hai người đâu.

Hầu Hy Bạch cười ha hả đáp:

- Bọn chúng muốn làm hại Tử Lăng, trước tiên phải hỏi Mỹ Nhân Phiến của ta.

Bạt Phong Hàn vươn mình đứng lên, cười dài một tràng, phóng về phía bờ bên trái, trong chớp mắt biến mất trong rừng cây.

(
Bình Luận (0)
Comment