Đại Đường Song Long Truyện

Chương 704

Âm Hiển Hạc và Từ Tử Lăng hội họp trong thính đường tối đen không thắp đèn. Bên ngoài viện gió tuyết đã giảm bớt, chuyển thành những bông tuyết nhỏ li ti rơi rả rích.

Âm Hiển Hạc lắc đầu:

- Không có người! Giải thích duy nhất là Kỷ Thiến đã đem hết nô bộc trong nhà đi xa, thế nhưng trong tủ trống trơn, cho dù đi xa cũng không cần phải thế.

Từ Tử Lăng nói:

- Ta nghĩ Kỷ Thiến đã dời nhà đi chỗ khác, những tranh họa treo trên tường đều không còn, nhưng đồ đạc trong nhà lại còn nguyên.

Âm Hiển Hạc ngồi xuống một bên, cười khổ:

- Sao lại trùng hợp thế, hay là ta quay về Thượng Lâm Uyển hỏi cho rõ ràng.

Từ Tử Lăng ngồi xuống cạnh y, lắc đầu nói:

- Như vậy chỉ khiến người ta nghi ngờ mà thôi, dù có bỏ tiền ra cũng vô dụng. Người của Thượng Lâm Uyển chắc không dám tiết lộ chỗ ở mới của Kỷ Thiến đâu. Để ta nghĩ biện pháp.

Trong đầu gã hiện lên vài người, đầu tiên là Lý Tịnh, có lẽ y không để ý hành tung của Kỷ Thiến, nhưng chỉ cần y cho người điều tra, nhất định sẽ có kết quả. Thế nhưng tình huống hiện tại rất vi diệu, gã muốn thông qua Lý Tịnh để gặp Lý Thế Dân là vì không còn tuyển chọn nào khác. Thế nhưng những chuyện khác thì không nên để liên quan đến Lý Tịnh, vì tư thông với địch là đại tội phản quốc.

Gã lại nghĩ đến Trần Phủ trong tiệm cầm đồ Vinh Đạt, nhưng do hắn cho người đi tìm thì cũng không thỏa đáng.

Cuối cùng một ý niệm lóe lên:

- Ta có biện pháp rồi!

oOo

Khấu Trọng nhìn mà không hiểu, từ lúc động thủ tới giờ, Ninh Đạo Kì luôn có tư thái nhàn nhã tự nhiên, đột nhiên phong thái thay đổi, hai tay giang ra, bàn tay như mỏ chim. Tư thế này dù rất đẹp mắt nhưng rốt cuộc lại tỏ ra phải dùng sức, không hợp với phong cách Lão Trang thanh tịnh vô vi của ông. Hơn nữa ông ta lại chủ động mời Tống Khuyết xuất chiêu, càng không hợp tác phong của ông ta.

Đột nhiên Tống Khuyết không những không tiếp tục tấn công khống chế toàn cục mà lại thu đao đang chỉ vào Ninh Đạo Kì, hoành đao đứng ngạo nghễ.

Khóe miệng Tống Khuyết lộ ra một nét cười đầy tự tin:

- Đạo huynh không cần khách khí!

Ninh Đạo Kỳ cười ha hả:

- Hay cho Tống Khuyết!

Đột nhiên ông ta phẩy tay áo, hai tay tựa như hóa thành hai chú chim nhỏ đang nô giỡn, cả hai cùng đuổi nhau đá nhau, con mổ con đá, đấu đến mức vui vẻ nhiệt náo, cùng bức về phía Tống Khuyết.

Tống Khuyết song mục kỳ quang đại thịnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào Thiên Đao trước ngực, tựa như một lão tăng đang nhập định, không hề nhìn thấy hay nghe thấy thủ pháp và lối tiến công kỳ dị nằm ngoài dự liệu của Ninh Đạo Kỳ.

Khấu Trọng thì phải hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng nghĩ nếu đổi lại là gã, lúc này chắc chắn đã bó tay hết cách.

Ngày đó lúc Khấu Trọng gặp Ninh Đạo Kỳ, ông ta đang giả câu cá, mọi thứ đều giả đến mức giống như thật, khiến Khấu Trọng nhìn thật như giả, chí khí bị đoạt, rơi vào thế hạ phong. Lúc này mới biết loại thủ pháp hư thật tương sinh này thì ra là một trong bát phác (1).

Nét mặt Ninh Đạo Kỳ hiện ra thần sắc như một đứa trẻ ngây thơ đang chơi chim, nhìn trái ngó phải, ngắm hai tay đang mô phỏng hai chú chim nhỏ đang bay lên bay xuống, đuổi nhau trong không trung để nô đùa. Tình huống vô cùng kỳ dị. Khấu Trọng dường như thấy được một cái cây vô hình, trên cây hai chú chim đang nô giỡn vô cùng hoạt bát sinh động. Mọi động tác đều như được tiến hành một cách vô ý, nhưng không hề qua loa, khiến gã không thể phân biệt được đâu là chân? Đâu là giả? Đâu là hư? Đâu là thật?

Cự ly hai trượng trong chớp mắt đã biến mất.

Đột nhiên giữa hai chú chim xuất hiện thêm một người bạn nô đùa, đó chính là Thiên Đao vô song của Tống Khuyết.

Cho đến lúc hai chú chim sắp chạm vào người, Tống Khuyết di chuyển ngang qua, đao quét xéo đến. Hai chú chim tựa như biết có địch nhân tấn công, liền mổ mạnh vào thân đao, mở màn cho một trận quyết chiến.

Hai bóng người truy đuổi nhau một cách vô định dưới sự quan sát của năm trăm la hán trên quảng trường đá trắng. Họ di chuyển nhanh nhẹn với tốc độ kinh người, thế nhưng tư thái của hai người vẫn ung dung độ lượng, thật không hợp với tình huống quyết chiến chút nào.

Mỗi bộ phận trên Thiên Đao của Tống Khuyết đều biến thành công cụ chế địch khắc địch. Ông dùng chuôi đao, thân đao bằng những phương thức người ta nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, ứng phó với sự công kích của hai chú chim mà Ninh Đạo Kỳ mô phỏng. Hai chú chim nhỏ linh hoạt như chim thật có thể mổ vào bất cứ chỗ hở nào, tấn công Tống Khuyết tới tấp như mưa, như thủy ngân đổ xuống đất, không chỗ nào là không vào.

Hai bên đều xuất kỳ chiêu, lấy nhanh chống nhanh, giữa hai chiêu không hề có chút trì trệ, song hai bên công thủ đều tự nhiên theo ý mình, ngươi tấn công thì ta phòng thủ, vừa chặt chẽ vừa nghiêm mật lại ẩn chứa hàm ý tiêu dao phiêu dật, tinh diệu tới mức không bút mực nào có thể tả được.

Với nhãn lực của Khấu Trọng cũng nhìn đến nỗi mắt hoa cả lên, cảm thấy mình khó khăn lắm mới theo dõi kịp.

“Keng! Keng!”

Sau hai tiếng vang, hai người hồi phục tư thế đối đầu, tựa như chưa từng động thủ qua.

Hai tay Ninh Đạo Kỳ chắp sau lưng, hai chú chim nhỏ tựa như đã vỗ cánh bay đi, ông mỉm cười:

- Đạo Kỳ muốn không bội phục Tống huynh cũng không được. Tống huynh có thể dùng ý của một đao mà đỡ được hơn cả ngàn cú mổ của ta, khiến ta muốn mặt dày tiếp hơn chín đao của huynh cũng không được.

Tống Khuyết cười ha hả:

- Là Tống Khuyết được mở rộng tầm mắt mới đúng. Từ vô vi biến thành hữu vi; từ đó lại quay về vô vi, tiến đến trong có chứa không, trong không chứa có; pháp chỉ của Lão Trang đến tay của Đạo huynh đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực. Đạo huynh lưu ý, đao thứ năm của Tống Khuyết đến đây!

Khấu Trọng cho đến lúc này mới thở chậm lại được, gã nhịn không nổi phải hô thầm trong lòng thật là may mắn. Hai vị cao thủ hàng đầu ai cũng thi triển đến tận cùng bản lĩnh của mình, cơ hội tốt như vậy thật là ngàn năm có một, khiến hắn có thể đồng thời học lén cả hai bên, lợi ích trong đó gã nằm mơ cũng không ngờ được.

“Keng!”

Tống Khuyết bất ngờ đút đao vào bao, mặt cúi xuống, tự nhiên sinh ra một khí thế vô cùng to lớn, chụp lên đối thủ. Cho dù không phải là người trong cuộc cũng biết khi Thiên Đao của Tống Khuyết ra khỏi vỏ lần nữa thì sẽ tấn công cường liệt chấn động đất trời, không gì không hủy khiến người kinh hãi.

Ninh Đạo Kỳ vẫn giữ hai tay sau lưng, song mục ánh lên dị mang, sự lăng lệ trong đó từ lúc động thủ tới giờ mới thấy. Tống Khuyết không hề nói ngoa, ông quả là có bản lĩnh khiến cho Ninh Đạo Kỳ không dám dùng lại chiêu cũ. Bởi vì cho đến lúc này, ông ta mỗi chiêu chỉ dùng đúng một lần.

Sơn vũ dục lai phong mãn lâu (2).

oOo

Từ Tử Lăng đứng chờ tại một chỗ khuất bên ngoài Phong Nhã Các. Âm Hiển Hạc từ bên trong chạy ra, đến bên cạnh Từ Tử Lăng, y gật đầu:

- Được rồi! Ta nói là có tin của hai vị bằng hữu ở quận Tân An thì Thanh Thanh phu nhân lập tức tiếp ta. Nàng bảo chúng ta đi vào từ cửa sau.

Trong lòng Từ Tử Lăng cảm thấy an ủi. Quận Tân An chính là nơi gã và Khấu Trọng gặp Thanh Thanh và Hỉ Nhi. Thật không ngờ cô gái thanh lâu ngày xưa lấy ân báo oán giờ đây lại biến thành có nghĩa khí giang hồ như vậy. Bất quá nếu như còn cách nào khác gã tuyệt đối không làm phiền nàng.

Thanh Thanh đích thân đón bọn họ vào nội đường, đôi mắt đẹp sáng lên:

- Tử Lăng lớn lên thật tuấn tú quá, gặp được đệ thật tốt, không biết tỷ tỷ đã lo lắng cho hai người đến thế nào. Có lúc thì người ta đồn rằng Tiểu Trọng đã chiến tử ở Từ Giản, có lúc lại nói hắn tử thủ Lạc Dương, đối kháng Tần Vương. Đến hai hôm trước mới biết Tống Khuyết đã xuất binh cứu hắn. Chuyện này chấn động cả Trường An khiến cho người người đều phập phồng lo sợ, rốt cuộc tình huống thế nào vậy?

Từ Tử Lăng bị nàng khen đến mức cảm thấy xấu hổ, chỉ đành cho rằng đây là cách tiếp khách của những cô gái bán tiếng cười, không nên lấy làm lạ. Gã liền thuật lại một lượt chuyện của Khấu Trọng.

Thanh Thanh lo lắng nói:

- Ôi! Lại sắp đánh nhau rồi! Ta và Hỉ Nhi một lòng đến Trường An để tránh chiến tranh, nào hay Quan Trung không còn là nơi an toàn nữa. Các người sẽ bảo hộ bọn ta chứ?

Từ Tử Lăng gật đầu:

- Cái đó tất nhiên, nhưng hôm nay bọn đệ tới đây là có việc muốn nhờ tỷ.

Thanh Thanh vui vẻ nói:

- Các người có chuyện liền nghĩ đến tìm nô gia, chứng tỏ trong lòng các người có vị tỷ tỷ này. Mau nói ra đi, tỷ tỷ nhất định tận lực mà làm.

Từ Tử Lăng nhìn về phía Âm Hiển Hạc:

- Chi bằng để Âm huynh tự mình nói ra.

Âm Hiển Hạc hơi ngạc nhiên, biết là Từ Tử Lăng muốn mượn cơ hội này bức y nói chuyện với người khác nhiều một chút. Y không còn cách nào đành nói ra nguyên nhân muốn tìm Kỉ Thiến.

Thanh Thanh cười nói:

- Vậy các người tìm đúng chỗ rồi! Lúc này Kỉ Thiến đang ở tại Phong Nhã Các.

Hai người ngạc nhiên nhìn nhau, không biết vì sao.

Thanh Thanh nói:

- Nguyên nhân rất đơn giản. Người mà Thiến Nhi ghét nhất đã bỏ rất nhiều tiền ra mua lại Thượng Lâm Uyển, Thiến Nhi chỉ đành đến cầu ta, nhờ ta trả tiền chuộc thân cho nàng ở Thượng Lâm Uyển, đổi thành đầu quân ở Phong Nhã Các. Không phải tỷ tỷ khoa trương, trừ tỷ tỷ ra, trong thành Trường An e rằng không ai dám đứng ra bênh Thiến Nhi.

Từ Tử Lăng hiểu được nàng và Lý Nguyên Cát có quan hệ mật thiết, gã gật đầu đồng ý:

- Người đó có phải Trì Sanh Xuân không?

Thanh Thanh ngẩn người:

- Ngươi làm sao đoán được? Chuyện này rất ít người biết.

Âm Hiển Hạc nói:

- Có thể mời Kỉ cô nương ra nói vài câu không?

Thanh Thanh đáp:

- Lúc này Thiến Nhi và Hỉ Nhi đều lĩnh chỉ ngự tiền ca vũ biểu diễn, tiếp khách cho Hoàng Thượng. Ít nhất phải hai ba canh giờ họ mới về. Các người đường xa tới đây, chi bằng hãy nghỉ ngơi khoảng hai canh giờ, khi họ về tới ta sẽ kêu hai người.

Âm Hiển Hạc nhìn Từ Tử Lăng chờ ý kiến của gã.

Từ Tử Lăng nói:

- Huynh hãy nghỉ ngơi một chút, ta còn phải đi làm chút việc, một canh giờ sau sẽ quay lại.

oOo

Keng!

Thiên Đao rời vỏ.

Mọi thứ chỉ có thể hình dung bởi một chữ “nhanh”. Với tốc độ mắt thường khó nhìn thấy rõ, khi Khấu Trọng “cảm thấy” Tống Khuyết rút đao thì Thiên Đao đã sớm rời khỏi vỏ chém đến, hóa thành cầu vồng nhanh như điện chớp, vượt qua khoảng không hai trượng chém về phía Ninh Đạo Kỳ.

Khấu Trọng đứng ở hành lang xa xa cảm thấy không khí và sinh khí bốn bên dường như đã bị một đao kinh thiên động địa của Tống Khuyết hút hết. Tình cảnh tựa như đã mất hết sinh cơ, chỉ còn tử vong và sát khí khiến người kinh sợ.

Ứng phó một đao như vậy chỉ còn cách ngạnh tiếp mà thôi.

Tống Khuyết chính là muốn bức Ninh Đạo Kỳ lấy cứng chọi cứng, cho dù cao minh như Ninh Đạo Kỳ cũng không còn cách lựa chọn nào khác.

Khấu Trọng hiểu rõ đao thứ năm này nối tiếp theo bốn đao trước, tuyệt không cho Ninh Đạo Kỳ cơ hội lấy hơi, thắng bại có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào.

Điều càng khiến gã kinh hãi chính là Tống Khuyết toàn lực xuất thủ không hề bảo lưu, ý muốn đánh gục đối phương.

Ninh Đạo Kỳ đột nhiên thẳng người lên, áo trên thân không có gió mà vẫn bay phất phới, chân mày chau lại, hình thái biến thành uy mãnh vô cùng, so với Tống Khuyết hình dáng như thiên thần không hề thua kém. Ông xuất ra một quyền, liên tục biến hóa tinh kỳ đến mức người ta không thể hình dung được. Thế nhưng đó vẫn là một quyền đánh thẳng vào mũi nhọn của Thiên Đao.

“Uỳnh!”

Kình khí giàn giụa.

Hai người nhanh chóng lùi ra như điện chớp.

Tống Khuyết xoay người một cái, Thiên Đao bằng bằng chém ngang hướng về phía Ninh Đạo Kỳ đang lùi lại.

Đao thứ sáu này không có gì bất phàm nhưng lại chậm đến mức không hợp với lẽ thường. Khấu Trọng làm người đứng ngoài quan sát, thấy rõ đao này của Tống Khuyết bí quyết là chữ chậm, đại xảo nhược chuyết (3). Tuy không thấy biến hóa nào nhưng trong đó lại hàm chứa thiên biến vạn hóa như thiên địa vô cùng, như vũ trụ bao la không có điểm cuối.

Tống Khuyết không thể áp đảo Ninh Đạo Kỳ về tốc độ và khí kình, liền đổi sang dùng đao pháp để thủ thắng, ứng biến tài tình khiến gã thán phục.

Ninh Đạo Kỳ dùng những động tác thiên biến vạn hóa, tựa như tiến lại như lùi, lúc trên lức dưới, hai tay thi triển những thủ pháp huyền ảo khôn lường nghênh tiếp một đao không hề sơ hở như thiên mã hành không của Tống Khuyết.

Khấu Trọng tạm quên đi hậu quả đáng sợ có thể phát sinh vì gã đã nhìn đến mức say mê. Chiêu số mà Ninh Đạo Kỳ sử ra chính là chiêu tấn công từ xa vô cùng thần kỳ. Chiêu này nhìn thì như không thể tạo được bất kỳ uy hiếp nào đối với Tống Khuyết, thực chất cũng không có cách gì cải biến đao thế một đi không trở lại của Tống Khuyết, nhưng mỗi thủ pháp đều là tiên thiên khí công lô hỏa thuần khiết, xuất thần nhập hóa đã trước một bước đánh trúng mũi đao, dệt ra một khí võng vô hình nhưng có thật, tựa như tằm nhả tơ. Cái kén bằng chân khí này đúng vào lúc cùng địch nhân chính diện giao phong đã tích tụ đến mức bùng nổ, chống được một đao tất sát của Tống Khuyết.

Biến hóa trận chiến vô cùng thần diệu. Hai bên đều có mưu kế riêng, thi triển hết sở trường của mình. Chỉ cần thiếu bản lĩnh một chút cũng không nhìn rõ được.

“Bình!”

Song chưởng Ninh Đạo Kỳ tựa như có kỳ tích kẹp trúng Thiên Đao của Tống Khuyết, không phải bằng hai bàn tay trần mà là bằng chiếc kén chân khí tụ hợp giữa hai tay, vừa vặn làm tiêu tan đao khí của Tống Khuyết, đạt đến chiến quả khiến người kinh hãi này.

Thời gian đột nhiên như dừng lại, hai đại cao thủ ngưng tay đứng đối diện nhau, tựa như những bức tượng la hán xung quanh, biến thành không có sinh mệnh.

Đến khi Khấu Trọng nhìn đến mức quên cả thở, không biết hai người đã ngầm dùng nội khí giao chiến bao nhiêu lần thì Tống Khuyết cười dài một trận, Thiên Đao từ giữa hai tay Ninh Đạo Kỳ dựng đứng lên, cho đến khi mũi đao chĩa thẳng lên trời. Tống Khuyết đổi thành hai tay cầm đao nhanh như chớp chém mạnh xuống.

Khấu Trọng thiếu chút nữa muốn bịt mắt lại, không nhẫn tâm nhìn thấy cảnh tượng Ninh Đạo Kỳ bị chém thành hai mảnh. Bởi vì Ninh Đạo Kỳ dù có khả năng phi thường thế nào đi nữa, trong tình huống như vậy cũng khó mà chống được đao này của Tống Khuyết.

Khi Thiên Đao chém đến cách mặt Ninh Đạo Kỳ còn chưa đầy một xích, tình huống khiến Khấu Trọng không thể tin nổi đã phát sinh mà không có điều gì báo trước. Ninh Đạo Kỳ tựa như biến thành một cọng lông chim, bị cuồng phong do Thiên Đao đem tới thổi bay về phía sau, vừa đúng tránh khỏi mũi đao trong đường tơ kẻ tóc, thật là thần kỳ khiến người ta khó mà tin được.

Ninh Đạo Kỳ trong lúc bay về phía sau vẫn ung dung cười nói:

- Nhu thắng cương, đa tạ Tống huynh đã dùng đao khí tiễn ta, còn hai đao nữa.

Tống Khuyết tuy uổng công một phen nhưng lại không hề nổi giận hay gấp gáp chút nào. Khi Thiên Đao ở vào tư thế song song với mặt đất thì đột nhiên phóng hết tốc lực tựa như tên bắn về phía Ninh Đạo Kỳ đang cách đó ba trượng. Tống Khuyết cất tiếng sang sảng:

- Đạo huynh đã đến đường cùng rồi.

Khấu Trọng nhịn không được vỗ mạnh vào lan can bằng đá trắng. Sự thật Ninh Đạo Kỳ quả là đã rơi vào thế hạ phong. Ông ta thối lui đúng là tuyệt diệu, trông lại tiêu dao tự tại tựa như cưỡi gió ngự khí mà bay lên, tuy nhiên đó lại là không thể không lùi. Ông ta không phải không bằng Tống Khuyết mà là thiếu lòng quyết tâm cùng chết với địch của Tống Khuyết. Nếu không vừa rồi trong khoảnh khắc Tống Khuyết giơ đao chém xuống, ông ta đưa song chưởng đánh tới thì Tống Khuyết tuy có thể chém ông ta làm đôi nhưng cũng không thể không chết.

Tống Khuyết chính là đem mạng mình ra đánh cược, vì ông nhìn rõ Ninh Đạo Kỳ khó mà khai sát giới.

Mũi đao phóng thẳng tới, nhanh chóng tiếp cận Ninh Đạo Kỳ, đao khí hoàn toàn bao phủ khóa chặt đối thủ. Khi Ninh Đạo Kỳ chạm đất cũng là lúc Thiên Đao đâm vào người ông ta. Tình thế này không ai có thể thay đổi được nữa, bao gồm cả Tống Khuyết và Ninh Đạo Kỳ hai đại tông sư.

Ninh Đạo Kỳ hét dài một tiếng, đột nhiên ngừng lại trong không trung, tựa như cây đinh đâm xéo xuống cắm vào mặt đất, sau lưng chính là tượng đồng Văn Thù Bồ Tát cưỡi sư tử. Trong lúc đối diện với một đao có thể khiến phong vân đổi sắc của Tống Khuyết thần thái Ninh Đạo Kỳ vẫn nhàn nhã, ông ngâm rất nhanh:

- Có người vì sợ cái bóng và ghét dấu chân của mình mà bỏ chạy, càng chạy thì dấu chân càng nhiều, bóng theo càng sát. Người đó không biết nếu ở trong mát thì không có bóng, đứng lại thì không có dấu chân, thật là quá ngu xuẩn (4).

“Bình!”

Cả người Ninh Đạo Kỳ bắn lên không trung, hai chân đạp trúng mũi đao.

Tống Khuyết lùi lại phía sau còn Ninh Đạo Kỳ lại xoay tròn như con vụ trên không rồi từ từ hạ xuống.

Hai người lại trở về vị trí lúc chưa động thủ, hồi phục thế đối lập.

Còn một đao nữa.

“Keng!”

Tống Khuyết đút đao vào bao.

Sắc mặt Ninh Đạo Kỳ chuyển sang màu trắng, trong chớp mắt lại khôi phục như thường.

Khuôn mặt anh tuấn khôi ngô của Tống Khuyết thoáng hiện hồng quang, thần thái lập tức trở lại như cũ, tựa hồ chưa từng động thủ với đối phương.

Khấu Trọng trong lòng biết rõ đao vừa rồi của Tống Khuyết đã khiến hai người cùng bị thương. Bất quá bọn họ công lực thâm hậu, đã gắng gượng áp chế thương thế.

Điều gã muốn làm nhất bây giờ chính là nhảy vào trong sân cầu xin hai người đừng động thủ nữa, thế nhưng việc đó chỉ ảnh hưởng xấu đến Tống Khuyết mà không thể ngăn được đao thứ chín như tên đã ở trên cung.

Tống Khuyết than:

- Tống Khuyết rốt cuộc cũng đã lĩnh giáo Bát Phác của Đạo huynh. Thật không dám giấu, sự cao minh của Đạo huynh quả là nằm ngoài ý liệu của ta. Trước khi xuất đao thứ chín Tống mỗ có điều muốn hỏi. Đạo huynh vừa rồi đọc lên một truyện ngụ ngôn của Trang Tử trong phần Ngư Phụ, vì sao lại bỏ đi ba câu “cứ nghĩ là mình chạy chậm, chạy mãi không nghỉ, kiệt sức mà chết”(5), trong đó có thâm ý gì không?

Ninh Đạo Kỳ bật cười:

- Ta cũng không giấu gì Tống huynh, nếu ta còn thêm ba câu đó vào ta e là sẽ không kịp đọc cho hết truyện, như vậy không phải biến thành trò cười sao. Ta vốn không có thâm ý gì, Tống huynh hiểu lầm rồi!

Tống Khuyết cười lớn:

- Hay lắm! Nếu không phải Đạo huynh có thể nắm được tốc độ Thiên Đao của Tống mỗ chuẩn xác như thế, tâm cảnh lại thanh tịnh đến cảnh giới tinh vi như vậy thì đã sớm tán mạng dưới đao thứ tám của ta rồi. Tống Khuyết ta mà còn mặt dày xuất đao thứ chín thì cũng như kẻ ngu xuẩn kia, tưởng là mình chậm cứ gắng sức chạy mãi cuối cùng kiệt lực mà chết. Đạo huynh sao lại không có thâm ý chứ, chỉ là quá khiêm tốn thôi!

Ninh Đạo Kỳ vái dài đến tận đất, thành tâm nói:

- Người khiêm tốn là Tống huynh chứ không phải Đạo Kỳ. Nếu Tống huynh kiệt lực mà chết thì Đạo Kỳ khẳng định cũng phải chôn chung với huynh. Đa tạ Tống huynh hạ thủ lưu tình.

Tống Khuyết hồi lễ:

- Chúng ta không cần phải nói lời khách sáo, được Đạo huynh phóng tay quyết chiến, Tống mỗ không còn ân hận gì cả. Phiền huynh chuyển cáo Thanh Huệ, mọi thứ của Tống mỗ từ nay do Khấu Trọng kế thừa, ta bây giờ sẽ trở về Lĩnh Nam, sau này không lo chuyện thiên hạ nữa.

Khấu Trọng nghe mà ngẩn người không hiểu đầu đuôi.

Với cách làm người của Tống Khuyết, sao có thể bỏ qua như vậy?

Tống Khuyết lúc này đã đến bên cạnh gã, mỉm cười nói:

- Chúng ta đi thôi!

-----

Chú thích:

(1) “Phác” nghĩa là vỗ, chụp

(2) Dịch ý: Cơn mưa sắp tới, lầu đầy gió. Trích trong bài Hàm Dương Thành Đông Lâu của Hứa Hồn, ý ở đây là tình thế nguy hiểm sắp xảy ra.

(3) Đại xảo nhược chuyết: (tạm dịch: trông vụng về nhưng vô cùng tinh xảo)

(4) Lời của Trang Tử phần Ngư Phủ

(5) Nguyên lời Trang tử như sau: “Nhân hữu úy ảnh ác tích nhi khứ chi tẩu giả, cử túc dũ sổ nhi tích dũ đa, tẩu dũ tật nhi ảnh bất ly thân. Tự dĩ vi thượng trì, tật tẩu bất hưu, tuyệt lực nhi tử. bất tri xử âm dĩ hưu ảnh, xử tĩnh dĩ tức tích, ngu diệc thậm hĩ.”

Giải nghĩa: Có một người sợ cái bóng và ghét dấu chân của mình mà bỏ chạy, càng chạy thì dấu chân càng nhiều, bóng lại càng đuổi sát hơn. Hắn ta nghĩ là mình chạy còn chậm liền cắm đầu chạy mãi cho đến khi kiệt sức mà chết. Người đó không biết rằng trong mát thì không có bóng, đứng lại thì không có dấu chân, thật là quá ngu xuẩn.

(
Bình Luận (0)
Comment