Chu quản sự thoáng ngửi thấy trên người nàng phảng phất một mùi mồ hôi gắt gao nồng đậm, đành bất đắc dĩ dẫn nàng đến kho vải trong phủ. Hắn mở mấy chiếc rương đựng y phục, từ đó lựa ra hai bộ áo khoác màu đen của thị vệ.
Hoắc Thất Lang thấy trong kho vương phủ tích chứa đủ đầy, vật tư dư dả, nếu có cơ hội không lấy chút chỗ tốt thì thật uổng công vào đây, bèn tươi cười làm lành:
“Làm phiền quản sự, xin cho thêm một hai bộ áo lót để thay đổi, ơn này không dám quên.”
Chu quản sự đáp:
“Áo trong đều là người nhà may riêng, vốn dĩ không có lệ phát cho người ngoài. Trước kia còn ở Trường An, trong phủ có bọn thị nữ khéo tay phụ giúp may vá. Lúc ấy, mỗi ngày đại vương mặc gì đều có Thượng phục cục và Dệt nhuộm ty trong cung cung ứng. Giờ đến chốn sơn cùng thủy tận thế này, vương phi mang theo vài thị nữ, đêm đêm ngày ngày tự tay khâu vá mới đủ cung y phục cho một mình đại vương, lấy đâu ra dư sức mà may thêm cho người khác?”
Hoắc Thất Lang chỉ vào một chiếc rương đã mở sẵn, cười cười:
“Tại hạ thấy trong đó hình như có áo lót đấy.”
Khi nãy vì tìm y phục thích hợp, Chu quản sự đã mở không ít rương. Một chiếc trong đó đựng đầy xiêm y lụa mới tinh, thoạt trông như áo của nữ nhân, nhưng xem kỹ lại toàn là áo lót nam tử. Những tấm vải sặc sỡ, chất lụa óng mượt, đều là loại vải quý hiếm, nhuộm màu rực rỡ, vượt xa loại vải gốc thường thấy. Thường dân áo lót chỉ dùng vải thô xơ xác, có tiền hơn một chút cũng chỉ dám dùng vải đẹp cho áo khoác bên ngoài, đâu ngờ vương phủ giàu có đến mức, đến áo trong cũng dùng toàn hàng thượng hạng, phung phí như thế.
Chu quản sự sa sầm nét mặt, nghiêm nghị nói:
“Đó là áo đại vương từng mặc, vốn định đưa đi đốt cả rồi. Gần đây bận bịu chuẩn bị tang sự nên mới còn sót lại. Làm sao có thể phát cho ngươi?”
Hoắc Thất Lang lộ vẻ tiếc nuối:
“Nhìn toàn là xiêm y mới tinh, sạch sẽ đẹp đẽ thế kia, sao nỡ mang đi thiêu?”
Chu quản sự thở dài:
“Ngươi không rõ đâu. Hoàng thất vốn không mặc đồ giặt lại, dù là lăng la hay tơ lụa thượng hạng, cũng chỉ mặc một lần rồi thôi. Lại nói, vải màu rực vốn khó giữ sắc khi gặp nước, nếu ai dám đem y phục từng giặt để mặc lại, sử quan cũng phải ghi chép vào sử sách một nét. Nay chúng ta bị giáng đến tận biên cương, phải sống tiết kiệm đã đành, còn phải giữ gìn thể diện, càng phải hết sức giữ lễ, kẻo người ngoài soi mói.”
Từ Trường An đến U Châu, trên khắp cõi thiên hạ, vải vóc và tiền đồng đều được xem là vật phẩm tiêu chuẩn, có thể nộp thuế hoặc dùng mua bán trực tiếp. Riêng vàng bạc hay kim loại quý thì lại không tiện trao đổi, phải mang đến quầy phường để đổi lấy tiền lưu hành. Mà đốt một bộ y phục mới tinh, chẳng khác nào đem cả xấp tiền ném vào lửa.
Hoắc Thất Lang nghe vậy, lưỡi cứng cả lại, thầm nghĩ trong bụng: “Xa hoa đến mức ấy, mà lại còn gọi là để ‘giữ khiêm nhường’ thì thật không biết xấu hổ là gì nữa!”
Tuy bản tính nàng không giống Vi đại hay mượn gió bẻ măng, nhưng nghe bảo sắp sửa đem đi đốt, trong lòng vẫn thấy tiếc rẻ. Nàng vốn khéo quan sắc mặt người khác mà tùy thời ứng biến, bèn tiếp tục nài nỉ Chu quản sự tìm giúp vài chiếc khăn vấn đầu, thắt lưng và vài món lặt vặt khác. Trong lúc hắn quay lưng tìm đồ, nàng nhân cơ hội lén tay lấy một chiếc áo lót màu nguyệt bạch trong rương, giấu vào trong áo khoác. Màu áo ấy gần như tiệp với áo ngoài, mặc vào trong cùng màu, hẳn cũng không ai dễ bề phát hiện.
Được lĩnh tiền thưởng, lại thêm vào mấy bộ xiêm y đẹp đẽ, Hoắc Thất Lang dĩ nhiên trong lòng vui mừng khôn xiết. Nàng hé cửa sổ hẹp, đưa mắt nhìn sang căn nhà sát vách, chỉ thấy bên trong bày đặt cung tên, báng súng, đao ngang cùng binh khí các loại, đoán chắc là kho giáp trượng.
Còn chưa kịp mở lời, Chu quản sự đã đoán được ý, cướp lời trước:
“Nhà bên đó ta không có chìa khóa, ngươi cũng đã có sẵn binh khí, chẳng thể phát thêm cho ngươi được nữa. Hiện giờ tiết độ sứ trên châu nhìn vào phủ không rời, chỉ mong có cớ trách tội. Trong vương phủ chúng ta, đến một con dao băm chặt xương cũng phải khai báo đủ tên đủ số. Nếu để ngươi nhập vào hàng ngũ thị vệ, cũng phải đem tên báo lên tiết soái bên kia.”
Hắn nghĩ ngợi giây lát, rồi cười nói:
“Chi bằng cứ ghi tên ngươi vào sổ thị nữ, như vậy mới tránh khỏi phải dây dưa với quan quân bên ngoài. Chỉ cần bẩm một tiếng với quản sự bên Lệ phu nhân là xong. Mà ngươi yên tâm, Gia Lệnh sẽ không bạc đãi người có công đâu.”
Hoắc Thất Lang cười sảng khoái:
“Cách nào tiện thì làm cách đó, ta chỉ cần nhận đủ bổng lộc, những thứ khác không câu nệ.”
Chu quản sự thầm nghĩ, người này tuy mặt có vết đao trông dữ tợn, nhưng nói năng lại rất thẳng thắn dễ nghe. Hắn khóa kỹ nhà kho, trả chìa khóa lại, rồi sắp đặt cho nàng ở phòng trực cạnh cổng, cùng đám gác cửa dùng cơm tại nhà bếp nhỏ bên cạnh.
Quân lính thường ngày ăn uống đạm bạc, chẳng qua là bánh bột hấp cùng ít lòng heo, thịt vụn qua loa. Song thân vệ hậu viện Thiều Vương thì đãi ngộ lại cao hơn nhiều. Lúc bấy giờ, nhà bếp sau phủ bưng lên một khay đồng lớn, bên trong bày đầy một nửa chân dê to như cánh tay người, thêm cả lòng, gan, dạ dày, ruột non đủ loại ngon lành.
Hoắc Thất Lang dùng dao nhỏ cắt thịt ra thành từng lát, đặt lên bánh nướng còn nóng, phết thêm tương kho cùng nước tỏi, cuốn thành một cuộn to bản, há miệng cắn xé. Chẳng mấy chốc, bánh cùng thịt bị nàng ăn sạch như gió cuốn mây tan.
Ăn uống no nê, nàng lại sang nhà bên tắm rửa một trận thống khoái, đem hết bụi bặm tích tụ suốt hai mươi ngày đường gió sương kỳ cọ sạch sẽ. Mặc vào bộ xiêm y mới, cả người thư sướng, nhẹ nhõm như trút gánh nặng.
Bộ áo trong lụa mỏng sắc nguyệt bạch ấy, vai rộng eo thon, độ dài vừa vặn, khoác lên người không hề lộ vẻ kệch cỡm, ngược lại như thể đo ni đóng giày, thêu thùa riêng cho nàng vậy. Quả là vừa người, thật khéo kỳ lạ.
Giặt sạch đám quần áo cũ bằng nước giếng, Hoắc Thất Lang vấn tóc còn ướt, khoác đại một chiếc áo mỏng, kẹp chậu tắm dưới nách đi ra ngoài. Nàng định hắt nước bẩn vào bồn hoa ngoài sân thì bị Chu quản sự trông thấy, lập tức trợn mắt kêu to:
“Khoan khoan khoan! Đình viện đấy! Nước bẩn sao có thể đổ bậy? Trong sân đều là danh hoa quý thảo, một khi hỏng gốc thì không bồi lại được!”
Hắn chỉ về phía giếng sát góc tường:
“Đổ vào chỗ giếng kia! Nước bẩn ngấm xuống, sạch sẽ, lại chẳng bốc mùi!”
Hoắc Thất Lang theo lời bước qua, đem nước dơ đổ vào giếng thấm. Nàng thấy giếng này khác hẳn giếng dùng lấy nước ăn, phía trên lót một phiến đá lớn được khoét thành nhiều lỗ nhỏ, trên mặt còn rơi rớt chút xương gà xương vịt, vỏ rau, lá cải. Hai con sẻ đậu trên phiến đá mổ nhặt đồ ăn vụn, thấy có người tới liền vụt cánh bay đi.
Ở các đô thành như Trường An, Lạc Dương, dân gian thường dùng hệ thống rãnh thoát nước công cộng để dẫn ô vật, mùa hè mùi xú uế bốc lên ngập trời, ruồi nhặng từng đàn. Bởi vậy, những nhà quyền quý thường tự làm trong viện một giếng thấm thế này, chuyên dùng xử lý nước bẩn sinh hoạt.
Giếng ấy không sâu, trong lòng từng tầng từng lớp được trải đá cuội, cát sỏi để lọc nước. Nước dơ đổ vào liền từ từ thấm xuống đất, dần tan biến không dấu vết. Những loại rác lớn như vỏ rau, xương vụn bị giữ lại trên phiến đá, hằng ngày có gia nhân quét dọn đúng giờ.
Hoắc Thất Lang thầm nghĩ: cách ăn ở, sinh hoạt của phủ vương hầu quả thực khác xa dân thường. Mình e rằng phải mất một thời gian mới thích nghi được, trong lòng bèn âm thầm ghi nhớ hết mọi việc lớn nhỏ.
Chu quản sự miệng thì càm ràm dặn dò, song trong lòng lại không khỏi kinh ngạc. Hắn nhìn thấy nàng khiêng cả thau nước đầy nặng trĩu mà vẫn nhẹ nhàng kẹp dưới nách như không. Cái thau ấy lúc nãy ba gã nam tử tráng kiện hợp sức cũng nâng không nổi, phải dùng gáo múc từng thùng đổ ra, vậy mà nàng một người vác cả chậu đi ra dễ như trở bàn tay. Sức lực này, quả là hiếm có!
Hắn không nhịn được cảm thán:
“Ngươi đúng là một thân sức trâu bò, hiếm thấy thật. Có phải đã luyện qua môn công phu cao thâm nào không?”
Hoắc Thất Lang bật cười đáp:
“Tại hạ trời sinh như vậy, chứ thật ra chưa từng cố ý rèn luyện sức lực.”
Khi nàng mười sáu tuổi bái nhập Tàn Dương Viện, Trần Sư Cổ đã đích thân khảo xét căn cơ, chẳng rõ nên truyền cho nàng công phu nào mới hợp. Rốt cuộc là thiên tư nhẹ nhàng phù hợp với Huyền Khí Bẩm Sinh Công, hay tạng phủ cường tráng thích hợp với Bàn Nhược Sám vốn cần khổ luyện cực độ? Trần Sư Cổ vì chuyện này do dự mãi.
Cuối cùng, bởi thấy ba vị sư huynh sư tỷ nhập môn trước đều chọn Huyền Khí Bẩm Sinh Công, nàng cũng thuận theo chọn luôn môn ấy.
Khổ luyện tám chín năm trời, thành tựu vẫn chỉ đội sổ trong Tàn Dương Thất Tuyệt. Thỉnh thoảng nàng cũng thoáng nghĩ: phải chăng năm xưa chọn sai đường rồi? Nhưng tính nàng vốn tiêu dao, thuận theo hoàn cảnh, ý niệm ấy chỉ thoáng lướt qua trong lòng, chưa từng vì thế mà u sầu, càng không hối hận.
Chu quản sự bấy giờ nói:
“Ta đã thưa với bên nội trạch, an bài cho ngươi ở tạm Đông viện. Mau đi rửa mặt chải tóc, ăn mặc tề chỉnh một chút, ta còn đưa ngươi đến bái kiến các vị nương tử quản sự trong nội viện.”
Hoắc Thất Lang thuận miệng hỏi dò:
“Vị ma ma trong phòng Thiều Vương kia là ai vậy? Trông cũng là người nắm quyền định đoạt.”
Chu quản sự nghiêm mặt đáp:
“Đó là nhũ mẫu của Vương gia Lệ thị. Ngươi ngàn vạn lần chớ xem bà ấy như kẻ hầu kẻ hạ tầm thường. Bà xuất thân từ danh gia đất Phạm Dương, từng là phu nhân Quận thủ cửa Phong Nhạn, mang phẩm cấp tam phẩm ngoại mệnh phụ đàng hoàng đấy.”
Hoắc Thất Lang thầm nghĩ trong lòng: muốn vào được nơi Thiều Vương cư ngụ, phải qua phòng tuyến túc vệ, mà người có thể quyết định ra vào, tất chính là vị nhũ mẫu kia. Quả nhiên là nhân vật nắm thực quyền trong phủ. Nàng lại dò hỏi:
“Vậy, trong phủ rốt cuộc ai mới là chính chủ mẫu?”
“Chuyện này…” Chu quản sự bị hỏi trúng tâm tư, sắc mặt lộ vẻ khó xử, hồi lâu không biết phải đáp làm sao.
Luận thân phận, đương nhiên là Thôi thị nguyên phối của Thiều Vương, xuất thân từ danh tộc Thanh Hà, mang danh vương phi, lẽ ra phải là chủ mẫu cao nhất trong phủ. Nhưng Thiều Vương cùng vương phi từ lâu bất hòa, hai người không cùng ở một viện. Mọi việc trong phủ, từ ẩm thực đến thuốc thang, đều do Lệ phu nhân người ở Đông viện đảm nhiệm. Bà không chỉ có uy vọng, lại thêm tư lịch dày dạn, đến nỗi nhiều khi vương phi nơi Tây viện trái lại trở nên có phần lạc lõng.
Huống hồ, hoàng thất từ trước đến nay luôn kính trọng nhũ mẫu. Nếu luận theo chữ “hiếu”, thì Lệ phu nhân cũng xem như trưởng bối.
Hai vị chủ mẫu bề ngoài nhìn thì hòa thuận, nhưng trong âm thầm lại giằng co lặng lẽ, những chuyện như vậy, đến cả đám gia sinh và nô tỳ trong phủ cũng lấy làm khó xử. Một người quản sự nhỏ như hắn, đâu dám nói rõ thiên vị ai, vì thế chỉ đành vội thúc giục:
“Ngươi quản lớn nhỏ làm chi? Dù là vị nào, gặp chủ nhân thì cứ cúi đầu thi lễ là được rồi. Mau mặc cho chỉnh tề, xách hành lý theo ta vào nội trạch.”
Hoắc Thất Lang gật đầu lĩnh ý, mang theo thùng trống trở về phòng. Nàng búi tóc cao l*n đ*nh đầu thành một búi đơn giản, khoác vào thân áo thị vệ màu đen tuyền, ngang lưng quấn sợi tơ hồng có dệt hoa văn cuốn thảo, toàn thân thu xếp gọn gàng đâu ra đó.
Nàng phủi sạch lớp bụi bám trên vỏ đao, để lộ ra lớp da cá mập sáng bóng lấp lánh, rồi dắt thanh đao nơi hông, dáng vẻ oai hùng mà sảng khoái.
Nàng thu hết đồ đạc cùng vật dụng vào chiếc rương gỗ mới vừa lãnh, kẹp dưới nách, sải bước ra khỏi phòng, trên môi còn vương một nét cười, cất tiếng hỏi:
“Quản sự, đã định cho ta ở nơi nào?”
Chu quản sự nghe xong thì sững cả người.
Từ sau khi gột rửa lớp bụi đường, thay vào xiêm y chỉnh tề, nữ tử từng mang dáng dấp hiệp khách giang hồ nay lại toát ra một vẻ phong lưu khác biệt. Đừng nói chi là chốn biên viễn U Châu, dù ở đất kinh kỳ Trường An, dung mạo và phong thần ấy cũng chẳng hề kém cạnh với bất kỳ công tử danh môn, thiếu niên ngũ lăng nào.
Trong lòng quản sự dâng lên một tia thấp thỏm: lẽ nào phải xếp một người như vậy vào hàng ngũ nô tỳ nữ quyến? Không rõ vì sao, nhưng nghĩ tới thôi đã thấy không khỏi có chút… mùi tục khí!
Đừng nói nội trạch chẳng thể dung nạp, chính hắn nếu tùy tiện đưa người này vào đó, chỉ e bên kia lập tức nổi giận mắng một trận tơi bời. Nhưng nếu bỏ mặc giới tính, căn cứ vào chức vị mà xếp vào chỗ đám thị vệ trọ ngủ, thì lại hóa ra là đem người ta vứt vào giữa đám thô lỗ, thực chẳng khác gì khinh người quá thể.
“Nội trạch không được… Trường phòng cũng không ổn…” – Chu quản sự lẩm bẩm, cân nhắc mãi, bỗng linh quang loé sáng, vội nói:
“Thế này đi, để ta thu xếp cho ngươi một chỗ tại viện nội thị. Ở đó toàn là hoạn quan đã bị tước vũ khí, ngươi không phạm họ, họ cũng chẳng dám động tới ngươi.”
Hoắc Thất Lang nghe thế liền biến sắc, gương mặt tươi cười thoáng chốc sa sầm, lập tức lắc đầu cự tuyệt:
“Thôi đi! Thà ta chịu mùi chân thúi của đám đàn ông, cũng không chịu nổi cái mùi nước tiểu khai nồng của bọn hoạn quan đâu!”
Chu quản sự vội vàng ngăn lại, hạ giọng nhắc nhở:
“Suỵt, nói nhỏ một chút, bọn họ là loại người thù dai đó.”
Hai người mỗi người đứng một bên trong ngoài viện môn, còn đang tranh luận nên an trí ở đâu mới ổn, thì chợt có một thị nữ độ mười tám mười chín tuổi đi tới, cúi mình chào Chu quản sự, nói:“Suỵt, nói nhỏ một chút, bọn họ là loại người thù dai đó.”
Hai người mỗi người đứng một bên trong ngoài viện môn, còn đang tranh luận nên an trí ở đâu mới ổn, thì chợt có một thị nữ độ mười tám mười chín tuổi đi tới, cúi mình chào Chu quản sự, nói:“Suỵt, nói nhỏ một chút, bọn họ là loại người thù dai đó.”
Hai người mỗi người đứng một bên trong ngoài viện môn, còn đang tranh luận nên an trí ở đâu mới ổn, thì chợt có một thị nữ độ mười tám mười chín tuổi đi tới, cúi mình chào Chu quản sự, nói:“Suỵt, nói nhỏ một chút, bọn họ là loại người thù dai đó.”
Hai người mỗi người đứng một bên trong ngoài viện môn, còn đang tranh luận nên an trí ở đâu mới ổn, thì chợt có một thị nữ độ mười tám mười chín tuổi đi tới, cúi mình chào Chu quản sự, nói:“Suỵt, nói nhỏ một chút, bọn họ là loại người thù dai đó.”
Hai người mỗi người đứng một bên trong ngoài viện môn, còn đang tranh luận nên an trí ở đâu mới ổn, thì chợt có một thị nữ độ mười tám mười chín tuổi đi tới, cúi mình chào Chu quản sự, nói:“Lệ phu nhân căn dặn, thỉnh người mới đến trụ tại nội thất của đại vương, luân phiên trực đêm cùng với đám túc vệ.”
Hoắc Thất Lang ló đầu khỏi viện, thấy thị nữ kia mặt mày tươi tắn duyên dáng, liền cười nhẹ một tiếng, thuận miệng hỏi:
“Nàng là người trong phòng đại vương sao? Tên gọi thế nào?”
Thị nữ thoáng sửng sốt, rồi lập tức rũ mắt nhìn xuống đất, đáp khẽ:
“Không phải, ta là người bên phu nhân, gọi là Thải Phương…”
Chu quản sự nhận ra nàng là tỳ nữ thân cận bên Lệ phu nhân, ngày thường tính khí không dễ chịu gì, nay nhìn phản ứng này, trong bụng thầm nhủ: quả là không nên để Hoắc Thất vào ở cùng bọn thị nữ trong nội trạch.
Lệnh từ trên đưa xuống, đã định rõ chỗ ở, cũng coi như giúp hắn tránh khỏi thế khó xử. Chu quản sự nhẹ nhõm hẳn, quay sang Hoắc Thất Lang giải thích:
“Khi còn ở Trường An, không có lệ vệ sĩ được phép vào trong phủ qua đêm, nhưng đến biên cảnh thì khác. Tiết độ sứ sợ tướng tá dưới quyền sinh biến, nên đều nuôi dưỡng một toán thân vệ, ngay cả giường sạp nơi ở cũng cần người canh giữ cẩn mật.”
Thải Phương nói:
“Phu nhân dặn rằng, từ sau khi vị hiệp khách này đến, bệnh tình của đại vương có chút chuyển biến khá hơn. Bởi thế mới thỉnh nàng dời vào ở gần, tiện bề trông nom sát bên.”