Những bộ y phục bằng tơ lụa sang quý của Thiều Vương lần lượt được lấy ra khỏi rương, từng cái một cho vào chậu nước có chứa bạc để kiểm nghiệm.
Lúc đầu gần như không thấy biến hóa gì rõ rệt, nhưng khi cùng một chậu nước được dùng để ngâm liên tục ba bốn bộ y phục, mặt nước liền xuất hiện ranh giới rõ ràng: lớp bạc trong nước ngả tối, trên bề mặt nổi lên ánh xám mờ nhạt.
Độc tố là loại cực nhỏ, chỉ đủ để gi.ết ch.ết chim sẻ, nhưng đối với một thanh niên khỏe mạnh từng rong ruổi trên mã trường như Thiều Vương, thì phải tích lũy theo thời gian, từng chút một qua tiếp xúc da thịt mới sinh hiệu lực.
Mọi người hồi tưởng lúc Thiều Vương phát bệnh: ban đầu chỉ là mệt mỏi và đau đầu nhẹ, sau đó theo thời gian chất độc tích tụ, bệnh tình càng lúc càng nặng, ăn không ngon, đêm không ngủ, khổ sở đủ đường, cho tới khi thân thể suy kiệt nguy kịch.
Khi tận mắt chứng kiến sự biến hóa trong chậu bạc, ai nấy đều giận đến sắc mặt tái xanh. Nhưng vì liên quan đến người trong Tây viện, không ai dám mở miệng trước, đều lặng lẽ chờ chủ thượng lên tiếng.
Ngay lúc đó, phó thủ Viên Thiếu Bá là Tống Ánh Huy đang tự thân đóng quân giám sát việc khai quật thấm giếng ở Tây viện, còn chưa kịp đưa về chứng cứ cụ thể thì đã có tin truyền đến: nhũ mẫu của Vương phi Từ thị đã uống thuốc độc tự sát nhưng chưa chết.
Sau khi được cưỡng ép cứu sống, Từ thị quỳ sát đất nhận tội, thừa nhận bản thân đã âm thầm hạ độc Thiều Vương, khai là hành động cá nhân, không liên quan đến bất kỳ ai khác. Mọi chi tiết chân tướng đều đã rõ ràng.
Dưới cơn hoảng loạn, Lệ phu nhân lập tức sai người đem toàn bộ chăn gối màn mùng mà Thiều Vương từng tiếp xúc thay mới, tạm thời đổi sang đồ dùng của chính bà.
Lý Nguyên Anh sau khi được lau rửa toàn thân, chỉ khoác một tấm chăn gấm, ngồi im trên giường, nét mặt trống rỗng, lặng lẽ chờ tình thế tiếp theo diễn biến.
Hoắc Thất Lang đứng hầu một bên, trong lòng âm thầm may mắn vì trực giác của mình không sai. Nếu không, trước mặt bao người mà vô lễ với chủ thượng, e cũng khó tránh phải ăn ít nhất hai mươi roi. Nàng chưa từng tu luyện gì giống như Bàn Nhược Sám, bị đánh thì vẫn rất đau.
Lý Nguyên Anh hồi tưởng lại tình cảnh lúng túng vừa rồi, không khỏi cau mày, lạnh nhạt nói:
“Ngươi khi đó chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ tự mình cởi y phục.”
Hoắc Thất Lang bồi cười, nói:
“Người luyện võ, thân thể phản ứng luôn nhanh hơn đầu óc. Khi ấy chỉ cảm thấy đại vương lâm vào hiểm cảnh, liền ra tay theo bản năng.”
Hai người lặng lẽ một lúc lâu không nói gì, mỗi người đều âm thầm suy tính trong lòng. Hóa ra nguyên nhân thật sự khiến độc không bộc phát chí mạng, chỉ là vì đêm hôm ấy, sau khi h**n **, Lý Nguyên Anh bỏ áo không mặc lại, còn Hoắc Thất Lang thì lười giúp hắn mặc vào, cứ thế ôm nhau ngủ thẳng đến sáng.
Vì thế trong mười hai canh giờ một ngày, ít nhất sáu canh giờ hắn không tiếp xúc với y phục nhiễm độc, độc tố vì thế bị trì hoãn tích tụ, bệnh tình mới dần thuyên giảm.
Nếu không có đêm ấy, nếu không có hành động vô tâm ấy thì hôm nay đã là sinh ly tử biệt.
Hoắc Thất Lang lại nghĩ: may mà Bảo Châu thuê được Khỉ La Lang Quân truyền tin gấp, còn nàng thì mê sắc vội vàng muốn chiếm hữu, vừa mới quen biết đã cưỡng ép l*t s*ch quần áo hắn. Bằng không, dù Tàn Dương Viện tam đại cao thủ: Thanh Sam Khách, Động Chân Tử, Bà Âm Ma có cùng liên thủ, cũng chưa chắc giữ nổi tính mạng của Thiều Vương.
Hoặc giả như nàng nhẫn nại mà từ từ quyến dụ, chờ đến khi hắn động tâm, e là khi ấy đã phải thay cho hắn bộ áo liệm.
Trời xui đất khiến, chó ngáp phải ruồi. Khi đã hiểu ra căn nguyên, chỉ cảm thấy tình thế ấy buồn cười xen lẫn hoang đường, đến độ khiến người ta không nói nên lời.
Lý Nguyên Anh nhất thời im lặng, ánh mắt rơi vào bức họa thanh sơn trên bình phong phía trước, thất thần hồi lâu, cuối cùng thấp giọng nhắc nhở:
“Ngươi còn không mau cởi ra?”
Hoắc Thất Lang sững người, ló đầu ra nhìn bên ngoài, thấy đám tâm phúc của hắn đang tụm lại cách chừng mười trượng, nhỏ giọng bàn luận. Nàng có chút không dám tin, đè thấp giọng hỏi:
“Làm việc ngay bây giờ? Trước mặt bọn họ? Thật ra cũng không phải không được, khá là… kí.ch thích…”
Lý Nguyên Anh lập tức trừng mắt, sắc mặt giận dữ:
“Ngươi trong đầu rốt cuộc chứa những thứ gì vậy hả? Ta là bảo ngươi cởi cái áo trong của ta ra thay đi!”
Hoắc Thất Lang rốt cuộc hiểu ra, trên mặt hiện rõ vẻ xấu hổ:
“Đại vương sớm đã phát hiện rồi sao?”
Lý Nguyên Anh giận dữ đáp:
“Chẳng lẽ ta là kẻ mù, mới không thấy được? Chỉ là không muốn mở miệng mà thôi.”
Hoắc Thất Lang thầm nghĩ, thì ra hắn đã sớm nhìn ra, chẳng qua thấy nàng ăn mặc đơn bạc, e là cũng ngại khó mở lời, mới giả vờ không biết. Trộm áo trong của người ta mặc, thật chẳng phải chuyện gì vẻ vang.
Một lúc sau, nàng thành thật nói:
“Cái áo đó tại hạ đã giặt mười mấy lần rồi, dù có độc thì cũng sớm bị nước tẩy sạch cả. Mặc lên người chưa từng cảm thấy gì khác lạ. Cách ra tay lần này rõ ràng chỉ nhằm vào đại vương, trong cả vương phủ, chỉ có y phục của đại vương là chưa từng giặt qua, mỗi lần đều là đồ mới nguyên mà độc y cũng là đồ mới.”
Ý nghĩ đơn giản như vậy, ngay cả Hoắc Thất Lang kẻ vốn không có tâm cơ còn có thể đoán ra, thì Lý Nguyên Anh há lại không hiểu? Chỉ là vừa nghĩ đến thân phận và mức độ độc ác của kẻ chủ mưu, quả thật khiến người khó lòng tin nổi.
Thiều Vương mỗi lần thay y phục đều là do quần áo đắt giá bị loại bỏ, e hại bị kẻ dưới trộm đi nên trước nay luôn sai người chuyên trách thiêu hủy hoặc chôn lấp. Hung thủ không chỉ có thủ đoạn hạ độc vô cùng kín đáo, còn có thể lợi dụng quy trình tưởng chừng hợp lý ấy để khiến người xử lý quần áo hoàn toàn không hay biết rằng mình đang tiêu hủy vật chứng. Tâm tư quả thực sâu kín đến cực điểm.
Đám thị vệ ầm ầm quật giếng tra xét, bằng chứng đã bị tìm ra, người trong phủ đều đã nghe phong thanh, Từ thị vội vàng tự sát, rõ ràng là để bảo vệ kẻ đứng sau. Việc này chung quy vẫn phải trực diện đối đầu.
Lý Nguyên Anh ra lệnh:
“Ngươi đi tìm cho ta một bộ y phục an toàn, tạm khoác lên. Ta không thể cứ bọc chăn mà thẩm án được.”
Hoắc Thất Lang bèn quay về rương hành lý của mình, lục ra bộ quần áo trước khi nhập phủ từng mặc áo trong vải thô và áo ngắn cùng quần màu đen kiểu kính trang. Xét về vóc người, y phục của nàng là vừa vặn với hắn nhất.
Lý Nguyên Anh nhìn lớp vải thô ráp ấy, trên mặt thoáng chút do dự. Hoắc Thất Lang thẳng thắn nói:
“Nếu đại vương không muốn mặc, vậy ta chỉ có thể đi mượn đỡ quần áo của Hoàng Hiếu Ninh hay Vũ Văn Nhượng. Chỉ là, mấy người đó giặt đồ không được sạch sẽ như ta, nước giặt thì đục, đồ thì chỉ xả qua loa, mặc vào là còn nguyên mùi gốc đấy.”
Nghe nàng nói vậy, Lý Nguyên Anh lập tức rợn tóc gáy. Vừa thoáng liên tưởng đã cảm thấy như có độc trùng bò khắp thân thể, vội vàng giằng lấy bộ y phục từ tay Hoắc Thất Lang, giũ ra rồi nhanh chóng khoác lên mình.
Hoắc Thất Lang cười khẽ, bước tới giúp hắn cột đai lưng, chỉnh trang gọn gàng. Nhìn từ trên xuống dưới, thấy có phần mới mẻ lạ thường—một vẻ đẹp khó nói nên lời, bởi mỹ nhân khoác gì cũng tự mang phong vị riêng. Khi nhận lời truyền tin, ai mà nghĩ được sẽ gặp kỳ ngộ như thế này—có thể cùng hoàng tử hoán đổi y phục, kề cận thân mật đến vậy.
Y phục vừa khoác xong, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng phó tướng Tống Ánh Huy khẩn cấp bẩm báo:
“Vương phi tới thăm!”
Cả phòng lập tức thần sắc nghiêm nghị. Tuy ai nấy đều đoán được người hạ độc là ai, nhưng hiện tại Thôi Lệnh Dung vẫn là chính thất nguyên phối của Thiều Vương, là chủ mẫu của cả phủ. Trước khi chủ thượng hạ lệnh, không ai được phép động đến nàng.
Lý Nguyên Anh từ sau bình phong bước ra, đi đến chủ vị ngồi xuống, lạnh nhạt lên tiếng:
“Vừa khéo, không mời mà đến. Mời vương phi vào.”
Thôi thị liền từ cửa lớn ung dung bước vào, dáng vẻ vẫn giữ lễ độ đoan trang, hoàn toàn không thấy nét hoảng loạn nào. Phía sau là một tỳ nữ mặt mày tái mét, đang nâng chiếc dù giấy dầu lớn.
Lý Nguyên Anh liếc mắt nhìn chiếc dù ấy, nhẹ giọng nói:
“Quạ đen đã sớm biết, thế mà ta lại mù mịt chẳng hay, thật đúng là mắt sáng như mù.”
Thôi Lệnh Dung ngẩng đầu, trông thấy hắn thân mặc thường phục, bên cạnh đất là một đống quần áo lụa rối loạn. Trong lòng đã rõ, kết cục đã định đường lùi không còn.
“Thiếp Lệnh Dung bái kiến đại vương, mong đại vương thân thể gần đây cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp.” Nàng nhẹ nhàng cất lời, giọng điệu bình đạm như thể chỉ là một lời chúc phúc hằng ngày.
Lý Nguyên Anh nét mặt không chút biểu cảm, chậm rãi đáp:
“Đa tạ vương phi phù hộ. Xem như may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết. Vương phi ngày đêm cần mẫn khâu vá y phục cho ta, công lao thật không nhỏ.”
Thôi Lệnh Dung liếc qua Hoắc Thất Lang đang đứng bên hắn, ánh mắt lạnh như băng:
“Nếu không phải người này ranh ma phá kế, thiếp lúc này đã có thể an ổn chuẩn bị đồ tang cho mình rồi.”
Trong tĩnh thất, chỉ còn lại tiếng hô hấp khẽ khàng, không khí như đọng lại, nặng nề đến mức khiến người nghẹt thở. Lời vừa thốt ra, tỳ nữ phía sau nàng người cầm chiếc dù lớn không chịu nổi nỗi sợ, “Rầm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy.
Sắc mặt Lệ phu nhân biến đổi dữ dội, không nhịn được mắng lớn:
“Độc phụ! Tâm địa thật độc ác! Cả nhà ngươi đã thất tín bội nghĩa, lang quân vẫn còn nể tình mà đối đãi tử tế, ngươi vậy mà còn dám…”
Lý Nguyên Anh đưa tay cản lại nhũ mẫu đang nổi giận, giọng bình thản nhưng chứa đầy uy nghiêm:
“Tính từ lúc ta bắt đầu phát bệnh, chừng vào khoảng hai ba tháng sau khi đến U Châu. Bề ngoài tưởng như do khí hậu không hợp, cũng giống như di truyền đầu phong từ tổ tiên họ Lý, mọi thứ an bài quả thực khéo léo. Không biết vương phi đây, bắt đầu mưu tính từ bao giờ?”
Thôi Lệnh Dung vẫn giữ bộ dạng nhu hòa nhã nhặn, nhưng giọng nói lại băng lãnh thấu tim:
“Mấy năm trước đã bắt đầu rồi. Chỉ là lúc đó Lệ ma ma quá mức cẩn trọng, mọi thứ đưa vào miệng ngài đều được kiểm nghiệm hai ba lượt, khiến thiếp không có cách nào hạ thủ. Mãi đến khi theo ngài dời về U Châu, không còn thượng phục cục hay dệt nhuộm ty cung đình cung ứng, thiếp mới có cơ hội tự mình khâu vá y phục cạnh thân. Đại vương nên cảm tạ Lệ ma ma đã yêu quý ngài đến mức ấy, nếu không giờ này, ngài e là đã sớm theo gió mộng mị mà đi gặp muội muội triền miên trong lòng kia rồi.”
Lý Nguyên Anh sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng thốt:
“Không cần ngươi phí tâm, ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại nàng.”
Hoắc Thất Lang đứng bên, lặng lẽ quan sát đôi phu thê nói chuyện mưu hại nhau mà thần sắc vẫn bình thản, chỉ cảm thấy bọn họ điềm nhiên đến mức vượt ngoài tưởng tượng. Nếu đổi lại là người trong giang hồ, kẻ thù gặp mặt đã chẳng kiên nhẫn nói nhiều như vậy, chỉ cần vài câu đối đáp liền rút đao giao đấu.
Nàng hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Thôi vương phi, lúc ấy người kia khiến người ta phải kinh diễm, ánh mắt nóng rực đầy ẩn ý, kỳ thực chẳng phải vì ghen tuông gì với việc Thiều Vương thân mật cùng người khác, mà là oán trách đám giang hồ hảo khách chậm trễ trong việc hạ thủ, khiến mối hận thấu xương chưa được giải.
Hôm đó, khi Thôi vương phi sai Từ thị mời nàng đến Tây viện gặp mặt, chính mình vô ý để lộ vạt áo trong tay áo, Hoắc Thất Lang phản ứng quá mức, cũng chẳng phải vì thấy người khác thân mật với Thiều Vương mà nổi cơn ghen, mà là vì sợ kế hoạch mưu sát bị bại lộ mà hoảng hốt.
Hoắc Thất Lang không khỏi cảm khái: bản thân vốn rất tự tin về việc đoán biết cảm xúc và suy nghĩ của người khác, vậy mà đối với Thôi vương phi lại sai đến mười phần. Không chỉ vì nàng còn nặng lòng với chuyện cũ, mà bởi thứ tình cảm yêu hận đan xen đến cùng cực kia, quả thật quá giống với chính nàng.
Lệ phu nhân dần bình ổn lại cảm xúc kích động, cố đè nén cơn giận ngút trời, chậm rãi cất lời:
“Là lão thân quá mất cảnh giác, mới để lang quân phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Việc nữ công trong nội trạch, bất kể là dệt lụa, thêu hoa hay may vá, đều coi trọng đôi bàn tay nõn nà mịn màng. Bàn tay thô ráp sẽ khiến chỉ tơ dính rối, khó mà giữ được nét tinh xảo…”
“Ngươi đôi tay biến thành bộ dạng hiện giờ,” Lệ phu nhân lạnh giọng, “là bởi vì thường xuyên tiếp xúc độc vật, chính ngươi cũng sợ bị hại, nên phải nhiều lần rửa tay mà thành. Tây viện tiêu hao lượng lớn tắm đậu và nhũ cao, ta lẽ ra nên nhận ra điểm bất thường. Một phủ chủ mẫu, cho dù có đảm đang đến đâu, cũng không thể giặt hồ may vá đến mức vất vả như thế.”
Thôi Lệnh Dung nghe vậy, xoa nhẹ bàn tay nứt nẻ, đỏ ửng vì hóa chất ăn mòn, nở một nụ cười khổ:
“Dù kế hoạch có hoàn mỹ đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ có sơ hở và những điều ngoài ý muốn, chẳng phải sao?”
Lúc ấy, phó tướng Tống Ánh Huy lặng lẽ đi vào, trong tay nâng một hộp phấn bằng bạch ngọc, cúi đầu ghé tai thì thầm mấy câu với Viên Thiếu Bá. Viên Thiếu Bá sau đó trình chiếc hộp lên cho Thiều Vương, khẽ nói:
“Là thạch tín, tìm thấy trong hộp phấn đặt trên bàn gương của vương phi.”
Lý Nguyên Anh mở nắp hộp, thấy trong đó là lớp phấn mỏng màu hồng nhạt, ánh mắt tối sầm lại, cất tiếng hỏi:
“Là ai sai khiến ngươi? Là thúc phụ hay là huynh trưởng?”
Thôi Lệnh Dung vẫn bình thản như cũ, nhẹ nhàng đáp:
“Nam nhân của Thanh Hà Thôi thị tuy thiển cận hẹp hòi, nhưng không ai có can đảm mưu hại hoàng tử. Thiếp thân… là chủ mưu.”
Lý Nguyên Anh quay sang nhìn những tâm phúc thân cận, ánh mắt lạnh lùng trao đổi ánh nhìn, trong lòng đang cân nhắc lời nàng là thật lòng hay chỉ như Từ thị sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ hung thủ đứng sau.
Hắn lại hỏi:
“Vậy động cơ là gì? Ngươi không có con nối dõi, cho dù ta có chết đi, ngươi cũng không thể kế thừa vương phủ, chỉ có thể mang theo của hồi môn rời đi. Khi ta đề nghị hòa ly, đã nói rõ, tất cả tài vật đều thuộc về ngươi. Hay là, chuyện này… còn có người đứng phía sau?”
Thôi Lệnh Dung trong mắt đột nhiên trào dâng một tầng sương mù nước mắt, nàng ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh, cố gắng nén xuống dòng lệ đang trực trào.
Lý Nguyên Anh lập tức bắt được biến hóa vi diệu ấy, trầm giọng nói:
“Ngày thành hôn hôm đó, ngươi đã nói rõ trong lòng có người khác, ta cũng chẳng muốn tranh giành với một nam nhân xa lạ làm gì. Hoàng đế chỉ hôn, chẳng ai có thể từ chối, nhưng sau đó hòa ly cũng tốt, tình đoạn nghĩa tuyệt cũng xong, ngươi cứ việc quay về bên người trong lòng mình, ta không hề cản trở. Vậy thì giết ta… rốt cuộc có nghĩa lý gì?”
Mọi người lần đầu nghe nói đến việc này, trong lòng đều âm thầm kinh động, lúc này mới hiểu vì sao hai người phu thê vẫn luôn lãnh đạm như người dưng.
Thôi Lệnh Dung cười thảm một tiếng:
“Bởi vì thiếp… không thể quay đầu lại được.”
Thị vệ đã lôi tỳ nữ ngất xỉu ra ngoài, giam cùng đám người hầu Tây viện. Trong tĩnh thất chỉ còn lại một mình Thôi vương phi, lẻ loi đối diện với đám đông, nàng bình tĩnh mỉm cười, hướng về trượng phu của mình, chậm rãi nói:
“Người ấy… tên là Lý Từ Âm.”
Lý Nguyên Anh nhíu mày, hồ nghi hỏi:
“Ta chưa từng nghe đến cái tên này.”
Thôi Lệnh Dung điềm nhiên đáp:
“Ngươi tự nhiên không biết khuê danh của nàng. Lý thị, Thôi thị, Từ thị… Những nữ nhân nội trạch như chúng ta, cuối cùng cũng chỉ là tế phẩm trong các cuộc giao dịch của gia tộc với hoàng gia. Nhưng cái tên ‘Từ Âm’ là phong hiệu do chính phụ hoàng ngươi ban, thiên hạ đều biết. Nàng chính là người từng làm thế thân cho Vạn Thọ Công Chúa, bị các ngươi đẩy đi Thổ Phiên để hòa thân một tông thất nữ mượn danh Công chúa.”