“Ngươi cứ nhíu mày như thế, ta thật chẳng có cách nào dán hoa điền lên trán đâu.”
Mễ Ma Diên nhón lấy một cánh vân mẫu phiến, nét mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Bảo Châu lúc này thì sắc mặt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bật dậy túm lấy kẻ nào đó mà cắn cho một trận.
“Ngươi nói gì cơ? Chẳng những bắt ta múa, còn bắt ta… bưng mâm dâng rượu?!”
Nếu như đây là phòng chung hai người đối diện nhau ngồi hóa trang, Bảo Châu nghĩ rằng sau bốn năm khổ luyện điệu nhật trà chi vũ, rốt cuộc cũng tới ngày được lên sân khấu, may ra có thể thoáng thấy gương mặt thật của cái kẻ chủ nhân thần bí kia. Nào ngờ hôm nay bị sai đi, lại chỉ để bưng trà rót nước giữa yến tiệc, làm hầu gái cho khách khứa.
Mễ Ma Diên đành lắc đầu thở dài:
“Chúng ta là ‘gái trong viện’, khác gì đồ dùng trong nhà. Gia chủ muốn đặt ở đâu, đem cho ai dùng, đều là chuyện đương nhiên. Nếu không thì làm sao có cơ hội được khoác lụa là gấm vóc? Những thứ đó là phần đệm lưng trên ghế, không phải cho ai cũng có phần.”
《Đường luật sơ nghị》 có ghi chép rõ ràng: Nô tỳ tiện nhân, được xét như sản vật trong chuồng trại.
Toàn bộ vũ cơ trong viện Nghê Thường đều thuộc diện “tiện tịch”, cuộc sống phải dựa dẫm vào chủ nhân. Dù có trốn thoát ra ngoài cũng chẳng thể cưới hỏi đường hoàng, có được thân phận chính thất. Huống hồ trong viện lại còn có quy định cùng chịu tội cực kỳ hà khắc, một người đào thoát, nhiều người bị phạt theo. Bạn cùng phòng thường ngày dựa dẫm nhau sống tạm, chẳng ai nỡ liên lụy người kia vào đường chết.
Bảo Châu từng có ý định liên kết với các vũ cơ khác cùng nhau trốn khỏi chốn giam cầm, nhưng khi thật sự bắt tay vào mới nhận ra: ý tưởng ấy chẳng khác nào lâu đài trên mây, hão huyền và trống rỗng. Ngay đến bạn cùng phòng của mình nàng còn chẳng thể thuyết phục nổi, huống hồ là Mễ Ma Diên người từng vì nàng mà bị liên lụy, phải hứng chịu một trận đòn.
Lại một lần nữa suy ngẫm về tình cảnh của bản thân, Bảo Châu hít sâu một hơi, âm thầm lấy điển tích Câu Tiễn nằm gai nếm mật, Hàn Tín chịu nhục chui háng để an ủi chính mình. Ngay cả Võ hậu một đời nữ đế không ai bì kịp khi vừa hoàn tục trở về cung, cũng phải khom lưng cúi đầu, nói lời nhún nhường để được Hoàng hậu thu nhận.
Việc nhỏ mà không nhẫn được, ắt hỏng việc lớn. Dù là để chờ cơ hội trốn đi, hay kéo dài thời gian chờ Vi Huấn tới cứu viện, nàng đều cần phải biết nhẫn nhịn, tùy thời co duỗi. Cùng lắm thì khi bưng mâm, nàng lén phun một ngụm vào đồ ăn để trả thù cũng được.
Vì thế, nàng cố gắng giãn đôi mày, để Mễ Ma Diên dán hoa điền lên trán cho mình, còn bản thân thì giúp đối phương kẻ mắt, tô son.
Sau khi trang điểm xong, hai người thay đồng phục nô tỳ, nhập hàng với các vũ cơ, đi xuyên qua dãy hành lang râm mát, tiến về phía nhà bếp. Trong phòng nấu ăn chuẩn bị tiệc rượu cho chủ nhân, có đến hơn trăm người đang bận rộn đi qua đi lại, hối hả chẳng khác nào đang đánh trận.
Thức ăn và rượu được bày sẵn trên một chiếc bàn dài, từng vũ cơ lần lượt tiến lên, bê mâm ra ngoài.
Bảo Châu bê một đĩa nại lê tươi và một tô lớn đựng đá, đang xoay người rời khỏi thì bỗng bị một bà bếp lớn tiếng quát lại:
“Nha đầu lười biếng giở trò phải không? Sao chỉ bưng có hai món?”
Bảo Châu lấy làm lạ, bèn nói:
“Ta chỉ có hai tay, chẳng lẽ còn bắt ta đội thêm một mâm lên đầu hay sao?”
Mễ Ma Diên vội chen lời:
“Mâm thứ ba thì dùng hai cổ tay mà đỡ.” Nói rồi làm mẫu một lượt.
Bảo Châu nghĩ bụng: Hắn khéo léo như vậy, bản thân có thúc ngựa cũng khó mà đuổi kịp. Liền dứt khoát úp luôn đĩa nại lê lên trên khối băng, chừa ra một tay khác để cầm thêm một đĩa lộc bô.
Ai ngờ hành động này lại chọc giận nữ đầu bếp kia. Mặt bà ta sầm xuống, miệng mắng chửi om sòm không ngớt. Mễ Ma Diên vội vàng bước lên đứng chắn trước người Bảo Châu, cúi đầu xin lỗi:
“Nàng mới đến, chưa hiểu quy củ, đĩa nại lê đó để ta đem đi rửa lại.”
Hắn nhỏ nhẹ khuyên can mãi, đầu bếp nữ kia mới hậm hực nén giận, quay người đi làm việc khác.
Bảo Châu trong lòng đầy thắc mắc, chẳng hiểu vì cớ gì mà một hành động nhỏ lại khiến đối phương nổi trận lôi đình đến thế.
“Sao vậy? Trong viện này chẳng lẽ không ai ăn hoa quả ướp lạnh à?”
Mễ Ma Diên đặt đĩa xuống, nhặt từng miếng nại lê trên khối băng bỏ trở lại mâm, thở dài nói:
“Ngươi có biết những tảng băng này từ đâu mà ra không?”
Bảo Châu nghĩ thầm: Bách tính thường dân không rõ cũng là chuyện bình tình, ta đây từ nhỏ lớn lên giữa gấm vóc xa hoa, mỗi năm vào hè dùng băng chẳng biết bao nhiêu mà kể, lẽ nào lại không rõ nguồn gốc của nó? Nghĩ vậy, nàng liền tự tin đáp:
“Dĩ nhiên là từ mùa đông cắt băng tích trữ, chôn sâu dưới hầm lạnh, để dành giải nhiệt ngày hè.”
“Thế thì cái thứ băng bỏ vào hầm hồi mùa đông, rốt cuộc là lấy từ đâu ra?”
Một câu này khiến Bảo Châu nghẹn lời, không đáp được.
Mễ Ma Diên vừa rửa trái cây vừa nói:
“Băng dùng ở Lạc Dương phần lớn đều là mùa đông đi đục ở Ngưng Bích Trì, Cửu Châu Trì hay mặt sông Lạc Hà lúc nước đông cứng mà lấy về. Đó đều là băng thiên nhiên, nhìn thì trong veo lóng lánh, kỳ thực thứ nước ấy dơ bẩn vô cùng người đi người lại tiểu tiện đại tiện, rác rưởi rong rêu, xác cá trùng nước gì cũng có. Bởi vậy rượu thì phải đặt cách ra, cách một lớp mới làm mát, còn trái cây thì càng không thể để trực tiếp lên mặt băng.”
Bảo Châu nghe đến đó sững người. Khi còn ở trong cung, mọi sự đều có người thay nàng lo liệu chu toàn, thành thói quen chẳng mấy khi để tâm đến chuyện vụn vặt. Giờ nghĩ lại, đúng là thức ăn trong cung từ trước tới nay chưa từng để trực tiếp lên đá lạnh.
Nàng tức tối nói:
“Ta không biết, thì cứ nói một câu là được, cần chi phải mắng mỏ thô t.ục như vậy.”
Mễ Ma Diên cười khổ:
“Nàng không ra tay đánh người đã xem như còn nhịn nhục. Khách mà ăn phải trái cây để trên đá đó, mười người thì tám chín sẽ bị đau bụng tiêu chảy, vật vã mấy ngày chưa khỏi. Nếu chẳng may là chủ nhân hay phu nhân ăn trúng, đang khỏe mạnh mà mắc dịch tả hay bệnh đường ruột, thì ngươi biết ta với đầu bếp nữ kia sẽ ra sao không?”
Bụng quặn từng cơn, nôn ra không dứt. Bảo Châu bỗng nhiên cả người run lên, chỉ cảm thấy trong tai ầm ầm như sóng cuộn, đầu óc choáng váng.
Ý thức nàng phút chốc bị kéo ngược về ngày trước lúc chết. Khi ấy đang giữa mùa hè, trời nắng gắt như thiêu. Sau khi nàng dùng bữa, cung nữ có dâng lên nước hoa quả thạch lựu ướp lạnh và dưa lê mát lạnh những món ấy thường ngày đều được đặt vào hộc đá để làm mát trước, chờ đến khi dùng mới bưng ra.
Thế nhưng hôm ấy, lại có chút khác thường.
Nước hoa quả có mùi mát nhẹ, nhưng vị lại nhạt hơn mọi khi, như thể đã bị pha loãng. Miếng dưa lê thì mềm nhũn ướt át, giống như vừa được vớt thẳng từ nước đá tan ra. Nàng khi ấy vừa từ chuyến săn trở về, người nóng như lửa, khát khô cổ họng, nên cũng không để tâm, ăn một mạch không chút cảnh giác.
Lời Mễ Ma Diên nói “Chúng ta chỉ là đám nô tỳ, đầu bếp nếu có sơ suất, kết cục sẽ ra sao?” như một gáo nước đá tạt thẳng vào tâm can Bảo Châu. Bởi không ai hiểu rõ hơn nàng, rằng trong phủ đệ, nếu chủ nhân bất ngờ chết yểu, thì những kẻ hầu hạ gần gũi bên người sẽ phải gánh lấy vận mệnh thê thảm ra sao.
Chẳng lẽ hôm ấy, nàng không phải bị ai cố ý hạ độc, mà là do lỡ miệng ăn phải khối băng bẩn không sạch? Dẫu trong cung có nội thị nếm trước, nhưng phần lớn chỉ là nếm qua vài miếng bên ngoài. Nếu bẩn do băng tan thấm vào, thì rất có thể sẽ qua mắt được.
Ý nghĩ ấy vụt qua đầu nàng như tia chớp, sau đó lại mơ hồ tan biến trong sương mù hỗn loạn.
Quanh hai bên đài cao, hơn mười vị khách ngồi rải rác sau từng bàn thấp buông rèm, vừa chuyện trò vừa nâng chén mua vui. So với số khách, đám hạ nhân đi lại bên dưới đông gấp mười lần, như đàn kiến chen chúc qua lại, cẩn trọng phục dịch từng ly từng tí.
Theo lẽ thường, gia chủ đáng lý nên ngồi nghiêm chỉnh tại chính phương bắc của Tường Vân Đường nơi tượng trưng cho uy quyền và địa vị tối thượng. Giữa chính phòng nhô ra một gian mái hiên ba mặt rộng mở, bên trong đặt sẵn một chiếc sập chạm trổ hoa lệ.
Thế nhưng đêm nay, chỗ ngồi trang trọng ấy lại trống không, chẳng thấy bóng dáng chủ nhân đâu cả. Nhìn dáng vẻ khách khứa vẫn cười nói ung dung, dễ thấy nơi đây không hề có mặt nhân vật nào vượt trội về thân phận khiến người người e dè. Nếu có, bọn họ ắt đã cung kính dè dặt, chứ chẳng thể vô tư đến thế.
Bảo Châu thấp giọng hỏi Mễ Ma Diên bên cạnh:
“Chủ nhân không đến à?”
Mễ Ma Diên cũng khẽ đáp:
“Ngài vẫn quen tới trễ.”
Người còn chưa đến, nhưng hai bên chiếc sập sang trọng dưới mái hiên, mỗi bên đã thắp sẵn một cây đèn lớn. Mỗi đèn gắn mười mấy ngọn nến sáp bò kéo dài, rực rỡ thiêu cháy, khiến trong hiên sáng rực như ban ngày. Một lớp màn sa mỏng buông rủ trước sập, ánh nến từ trong lọt ra, lờ mờ lay động như sóng.
Bảo Châu nhìn lướt qua, bèn dời ánh mắt, ánh lên vẻ căm phẫn, thầm trừng từng gương mặt khách khứa. Nàng hằn sâu tướng mạo từng người vào trong lòng, đợi một ngày thoát thân sẽ lần lượt báo thù.
Nàng âm thầm gằn từng lời trong tâm tưởng:
“Lũ nghịch tặc các ngươi ăn món ăn do chân mệnh thiên tử đích thân bưng tới, rồi sẽ tổn phúc giảm thọ, kẻ nào nấy đều không tránh khỏi báo ứng!”
Mễ Ma Diên nhận ra thần sắc nàng khác lạ, khẽ ấn nhẹ sau gáy nàng, ghé sát tai thì thầm nhắc:
“Cúi đầu xuống! Không được để ánh mắt chạm vào bọn họ!”
Bảo Châu hậm hực hỏi:
“Lại là cái quy củ vớ vẩn nào của chốn này nữa à?”
Mễ Ma Diên nặng nề lắc đầu, giọng khẽ đến mức chỉ hai người nghe thấy:
“Không phải… chỉ là nếu lỡ đối mắt với họ… có thể sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.”
Đám vũ cơ lần lượt mang món ăn đến từng bàn có khách, lại châm đầy chén rượu. Bảo Châu cúi thấp đầu, dùng khóe mắt liếc trộm quan sát, thầm nghĩ mấy người kia tuy ăn mặc giản dị, nhưng thần thái cử chỉ tuyệt đối không giống dân thường; lời ăn tiếng nói cao nhã, cách chọn từ cũng khéo léo, hoàn toàn không phải kiểu thương nhân thô phác vô học.
Nàng vốn định thuận tay tiện đường chôm một món dao ăn làm ám khí, nhưng nhìn quanh khắp bàn, tuyệt không thấy bóng dáng một chiếc dao nào. Ngay cả các món nướng cần cắt gọt, cũng đều được xắt sẵn thành miếng nhỏ vừa ăn.
Sau khi rượu thịt được dâng đủ, lẽ ra các vũ cơ phải đồng loạt lui xuống, nhưng lại có hai ba người dung mạo nổi trội bị khách nhân chỉ điểm giữ lại bồi rượu.
Bảo Châu thầm thở phào vì mình chưa bị gọi tên, đang toan xoay người rời khỏi chốn dơ bẩn này, chợt nghe một tiếng quát vang lên:
“Con hồ ly kia, ở lại!”
Mễ Ma Diên thoáng khựng bước, sắc mặt cũng đổi. Hắn tuy luôn cúi đầu, ít nói, hành động cẩn trọng, nhưng vì vẻ ngoài quá bắt mắt tóc vàng óng ánh, dung mạo tuyệt mỹ nên giữa đám nô tỳ lại càng thêm nổi bật.
Từ ngày bị bắt vào nơi này, Bảo Châu vẫn được Mễ Ma Diên âm thầm giúp đỡ, ít nhiều trong lòng đã nảy sinh chút ý nương tựa. Nay nghe hắn bị điểm danh ở lại, không khỏi cảm thấy bất an, len lén đưa mắt nhìn về phía hắn đầy lo lắng.
Mễ Ma Diên thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, gượng gạo nặn ra một nụ cười, dịu giọng an ủi:
“Ngươi cứ đi trước, ta sẽ mau chóng quay về thôi. Đám người này… phần lớn đều rất nhanh.”
“Nhanh cái gì? Nhanh là sao?” — Bảo Châu mơ hồ chẳng hiểu gì, nét mặt lộ rõ bối rối. Nhưng Mễ Ma Diên đã xoay người bước nhanh, đi về phía bàn của vị khách vừa gọi tên, ngoan ngoãn quỳ xuống bên cạnh hầu hạ.
Bảo Châu bị mấy vũ cơ khác kéo đi vội, đành phải rời khỏi Tường Vân Đường, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, cứ mãi ngoái đầu nhìn lại.
Ngay lúc ấy, một trận gió nhẹ thổi qua, làm màn che trước mái hiên lay động, khẽ bay lên. Bên trong lộ ra một góc của hai cây đèn lớn đặt hai bên toà ngồi sập.
Kiểu dáng và hoạ tiết mạ vàng trên cây đèn ấy khiến Bảo Châu thấy vô cùng quen mắt.
Giữa tiết cuối thu dịu mát, tiết trời dễ chịu, tân khách vẫn mải mê thưởng rượu ướp lạnh cùng trái cây mát họng. Nhưng cơn gió nhẹ thoảng qua đêm ấy, lại khiến từng sợi lông sau gáy Bảo Châu dựng đứng.
Nàng hoài nghi không biết có phải mình hoa mắt hay không, vội vàng ngoái nhìn thêm lần nữa về phía mái hiên… Nhưng lúc này, đại môn của Tường Vân Đường đã khép chặt.