"Mặt trời nung thịt, thịt lừa tự chín, mùi thơm thật khiến người ta kinh ngạc.”
Đám lính canh vui vẻ kéo ra một chiếc chậu gốm to, xắt thịt tươi từng khối lớn bằng nắm tay, thả vào nồi nước sôi sùng sục. Không mấy chốc, miếng thịt đỏ au xoay tròn trong làn nước, đổi màu dần, dậy lên mùi thơm béo ngậy.
Ngoài ngục, mệnh lệnh vang lên dồn dập. Kẻ đi qua ngửi thấy mùi thịt chín, không ai nén được buồn nôn.
Bị trói lôi đi, Bảo Châu âm thầm nới tay, thả rơi trâm ngọc xuống đất. Búi tóc tinh tế bung ra, mái tóc dài rối tung, nàng ngồi tựa lưng vào vách đá lạnh lẽo ẩm ướt, đôi mắt trống rỗng dõi theo cảnh nhóm lính nhóm lửa, đun nước, nấu thịt. Khi thịt vừa chín, họ vội múc ra, xé từng khúc đưa vào miệng.
“Mùi thịt lừa Quan Trung, dĩ nhiên không sánh được với lừa béo ở Hà Bắc,” một gã lính mặt có vết bớt vừa nhai vừa l**m môi, liếc mắt về phía Bảo Châu, cười giễu: “Nữ tử Quan Trung, cũng chỉ có bộ dáng tròn trịa, chứ chẳng hơn gì.”
“Mai phải đem hai người đó giao cho phủ, là ý của đại nhân, các ngươi đừng nghĩ nhiều,” một tên lính già lầm lì tiếp lời, “Giờ có thịt ăn là phúc lớn, lo gì chuyện khác.”
Bảo Châu và Vi Huấn bị bắt áp giải tới ngục Phong Long, nằm dưới chân núi, vốn là một hang đá cổ của chùa cũ. Nơi này được sửa lại, dựa lưng vào núi, phòng giam nằm sâu trong hốc đá, vách còn khắc hình tượng Phật đã mờ màu sơn son từ trăm năm trước. Trên mái, lớp ngói đã bong tróc, để lộ một lỗ tròn lớn bằng chậu rửa, ánh trăng lạnh xuyên qua, rọi xuống gian giam âm u ẩm mốc.
Phong Long chùa, chính là tên cũ của nơi này.
“Mấy người kia là đám Thanh Y sao?” Một gã mặt rỗ nghi ngại hỏi.
“Không chắc. Tên kia không giống người thường, bị nỏ cắm xuyên người vẫn chưa chết. Tra khảo gãy tay gãy chân, chẳng kêu một tiếng, còn cười nói như có ma theo, đúng là quỷ dị.”
“Nghe nói hắn trong một trận đánh hạ tám tay thủy chiến, giết hơn ba mươi lính, nếu không vì muốn bắt sống con tin, e chẳng ai cản nổi.” Gã mặt rỗ rùng mình rồi hỏi tiếp: “Đại nhân muốn tìm thứ gì trong tay hắn?”
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?” – một tên khác lắc đầu – “Lục soát khắp người hắn, ngoài vài món đồ cổ như con dao thì chẳng thấy gì lạ. Khai cũng chỉ nói là ‘trộm châu’. Hành lý mang theo có giống gì quý giá đâu?”
Mọi người đều lắc đầu.
Tin từ mật báo Lạc Dương nói rằng vật kia có thể là thứ “điên đảo Đại Đường, họa loạn thiên hạ”, giờ đã truyền khắp giang hồ. Thành Đức tiết độ sứ ngầm sai người truy tìm, sẵn sàng sát hại cả quan lại triều đình, chỉ để đoạt lấy. Dã tâm rõ như ban ngày. Chỉ tiếc, không ai biết rốt cuộc là vật gì.
Điều khiến bọn lính nghi ngờ là chiếc hộp ngọc khảm lưu ly khắc dòng chữ “Thần Thôi Khắc, kính cẩn gìn giữ.” “Thôi Khắc” vốn là biểu trưng quyền lực của các lãnh chúa, vật quý dùng để dâng lễ. Nhưng khi mở ra, hộp rỗng không, chỉ có mấy đóa hoa khô cũ kỹ.
Ngoài hộp và con dao, còn tìm được một xấp giấy loang máu, không đồng cỡ, cất giữ rất kỹ. Trên cùng có dòng chữ “Tiễn không lệch đích, thù không qua đêm.” Còn lại đều là những câu thơ truyền tụng đã lâu, chẳng giống gì dấu vết của báu vật.
Điều lạ hơn nữa, trên người họ tìm thấy hai mảnh Ngư Phù. Nhưng trời cao cách trở, hoàng đế ở xa, dù có chứng cớ trong tay, cũng khó lay động đám phiên thần cát cứ.
Gã mặt rỗ liếc nhìn sang phòng giam bên, ánh mắt dừng lại trên một cô gái đang bị giam: Kỵ Lư Nương Tử thiếu nữ tài bắn cung nổi danh giang hồ, một mình chống lại mười người. Nếu không nhờ do thám điều tra từ sớm, biết rõ hai người kia thân thủ cao cường, rồi điều cả một doanh quân mặc giáp phục kích, e rằng nàng ra tay sẽ không kém gì Thanh Sam Khách.
Có kẻ trong đám lính mừng rỡ, thì thầm: “Hay là… ta tra hỏi cô gái ấy xem sao?”
Gã lính già lắc đầu ngay: “Tên áo xanh kia sống chẳng được bao lâu. Nhỡ động tay động chân để cô này chết, đứt luôn đầu mối tìm báu vật, chẳng khác gì tự chôn mình. Ngày mai đổi người cho phủ, để họ xử lý.”
Đám lính đều biết lão này từng trải, không ai dám dại dột gây chuyện, lại tụm lại quanh nồi thịt, ăn uống vui vẻ.
Bảo Châu ngồi ngây ra trong xó tối, lặng lẽ nghe bọn họ bàn bạc ngoài ngục, tâm trí như trôi lạc.
Trăng lên giữa trời, đám lính tra khảo mệt mỏi, tưởng đã buông tay, vậy mà vẫn kéo Vi Huấn về phòng giam trong tình trạng máu me bê bết.
Cửa ngục vừa hé, Bảo Châu kéo xiềng chân, nhào tới ôm lấy hắn.
Bọn lính sợ hãi cực độ kẻ ấy tuy bị thương, vẫn là cao thủ. Chúng đã cẩn thận đánh gãy tay chân, chặt đứt gân cốt, đập vỡ cả bắp thịt, mới dám nhốt hắn lại.
Giờ đây, “MÈO sa lưới” kia không còn móng vuốt. Dù là chiêu thức nhanh như chớp hay bước chân lắt léo cũng chẳng thể thi triển. Hắn nằm gục trong lòng nàng, hơi thở yếu ớt như chỉ còn chút hơi sương, không còn nghe rõ.
Nước mắt Bảo Châu rơi như mưa, từng giọt hòa cùng máu loãng thấm đẫm gương mặt Vi Huấn.
Hắn khẽ hé mắt, ánh nhìn mờ đục như sương chiều phủ lên dung nhan nàng. Hắn cố gắng nhoẻn môi cười, khẽ thốt:
“Trời… đang rơi lệ…”
“Đau lắm phải không?” – nàng khẽ hỏi, giọng run rẩy. Nàng biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn cố gắng tìm chút lời để nói cùng hắn.
“Không đau… chỉ là khát thôi…” – hắn đáp, giọng mỏng như tơ, đôi môi nhợt nhạt, khô nứt như đất nẻ mùa đông. Sắc mặt hắn trắng bệch, hơi thở mong manh. Máu không ngừng trào ra từ vết thương sâu hoắm bên bụng, áo xanh sẫm lại như nhuộm bùn non.
Bảo Châu đặt hắn nằm yên, nhẹ buông hơi th* d*c, rồi đứng lên bước về phía cửa ngục. Giọng nàng vang dội:
“Cho ta xin một bát nước.”
Dù dáng người mảnh mai yếu đuối, mắt còn vương nước, giọng nói nàng vẫn đầy khí khái, như mang theo uy quyền trời sinh khiến người khác không dám trái lời. Tên mặt rỗ bỗng chốc như bị sai khiến, vội vàng đứng dậy định đi lấy nước.
Một kẻ khác chặn lại, gằn giọng:
“Trong ngục muốn ăn uống đều phải trả giá, cô định dùng gì để đổi lấy nước đây?”
Bảo Châu bình thản nói:
“Hành lý các ngươi lục được đấy, cứ lấy mà đổi.”
Tên kia phá lên cười, giọng the thé như lưỡi dao cứa vào tai:
“Đó là của chúng ta, đã l*t s*ch, cô lấy gì mà đòi mua bán?”
Ánh mắt hắn đảo quanh, dừng lại trên mái tóc đen dài, óng ả như suối của nàng, nói với vẻ thèm thuồng:
“Tóc ngươi đẹp đấy. Cắt đi, có thể bán lấy ít tiền. Lấy tóc đổi nước, thế là công bằng.”
Đám lính gật gù tán thưởng, cho rằng hắn giỏi xoay xở, biết tận dụng đến chút giá trị cuối cùng trên thân phạm nhân. Dù vậy, vẫn chưa đến mức ép chết ngay tại chỗ.
Bảo Châu không ngần ngại:
“Cho ta con dao, ta tự cắt.”
“Ngươi tưởng ta ngu chắc? Đưa vũ khí cho tù nhân à? Không muốn sống nữa sao?” – hắn khinh khỉnh đáp – “Muốn cắt thì để ta làm.”
Hắn đứng sát cửa ngục, rút ra con dao sắt, nắm lấy tóc nàng, ép sát vào cổ, rồi thô bạo cạo sạch mái tóc đen dài gần bốn thước, từng lọn từng lọn rơi xuống, rối tung như cỏ khô bay trong gió.
“Đưa cho nó nước uống.” – tên ngục tốt ra lệnh, mặt hớn hở – “Lát đem tóc đi bán, chia nhau.”
Tên mặt rỗ xách một vò nước lên. Đêm đã khuya, gió lạnh buốt, mặt nước phủ lớp băng mỏng. Hắn múc nửa bát, đưa qua khe cửa.
Bảo Châu nhíu mày:
“Nước lạnh à?”
Tên mặt rỗ cằn nhằn:
“Cả bọn ta cũng uống thứ đó. Cô tưởng ngục giam có canh nóng chắc?”
Không đôi co, nàng nhận lấy, trở lại ôm Vi Huấn vào lòng, đưa nước chạm môi khô khốc của hắn. Nhưng đúng lúc đó, nàng chợt nhận ra ánh mắt hắn thoáng ánh lên vẻ vui mừng kỳ lạ.
Nàng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn mấy tên ngục canh ngoài song sắt. Bọn chúng đứng chờ, nét mặt hả hê như mong được xem kịch hay.
“Các ngươi bỏ độc vào nước phải không?!”
Lão ngục tốt chậm rãi lắc đầu, giọng đều đều:
“Không cần đến thế. Đó là nước luộc như thường ngày thôi. Nhưng mà…”
Hắn khịt mũi, nói tiếp:
“Người mất máu nhiều, nếu uống nước lạnh sẽ khiến máu loãng ra, càng trào mạnh hơn. Không khác gì uống thuốc độc, chết nhanh hơn mà thôi.”
Đám lính cười vang, ánh mắt đầy khoái trá như đang nhìn một món đồ sắp vỡ vụn.
Bảo Châu cầm chén, bình tĩnh hỏi lại:
“Vậy kẻ bị thương thì làm sao giải khát?”
Một kẻ đáp:
“Uống nước muối hoặc canh thịt. Canh mặn giữ máu, đậm đà hơn. Nhưng dù sao cũng chỉ là chết chậm hay chết nhanh thôi. Với thương tích kia, hắn sống không qua nổi đêm nay đâu.”
Gã mặt rỗ chen lời, giọng đầy giễu cợt:
“Mà chậu canh thịt thơm nức kia vẫn còn nóng. Chỉ tiếc ngươi chẳng còn gì để đổi. Muốn cứu hắn? Vậy nói thật đi, bảo vật kia đang ở đâu? Cho hắn được uống chút nước nóng trước khi chết, rồi theo quỷ mà đi cho nhẹ xác.”
Bảo Châu trong lòng hiểu rõ. Cạm bẫy dàn dựng kỹ lưỡng, từ việc dùng Lư Sơn công làm mồi dụ, cho đến đưa Vi Huấn vào trong tình trạng thương tích tơi tả, tất cả chỉ để bẻ gãy ý chí nàng. Chúng tin rằng nhìn thấy người mình thương đau đớn, quằn quại, bất lực… sẽ khiến nàng sụp đổ.
Bảo vật là gì?
Là lòng trung kiên chưa từng đổi dạ.
Là Lư Sơn công ngoan cường kháng cự.
Là chiếc hộp hoa khô, là lời thơ chưa dứt, là ánh mắt không rơi lệ.
Là một tín vật vô hình, khiến bao kẻ lầm tưởng có thể nắm giữ, mà mãi mãi không hiểu được.
“Thế thì khỏi cần,” nàng đáp, giọng lạnh như sương sớm, không vương chút hơi người. Nàng ngửa cổ, uống cạn chén nước lạnh, mảnh sành rạn nứt kêu khẽ giữa đêm sâu.
Bọn ngục tốt ngẩn người, không ngờ nàng dám lấy mái tóc quý giá đổi một chén nước, lại còn uống một cách thản nhiên, dửng dưng như thể chẳng hề tiếc nuối. Không moi được gì thêm, đoán ra cũng chẳng thể bẻ gãy được nàng, bọn họ chán nản quay về bên nồi thịt, tiếp tục trò chuyện, cười đùa như chưa từng có gì xảy ra.
Bảo Châu xoay người về phía trong ngục, ôm chặt lấy người sắp lìa đời. Nàng cúi đầu, để hơi ấm thân mình như một vòng tay, chắn che hết mọi hiểm họa ngoài kia. Nước mắt rơi xuống, mặn đắng. Rơi trên môi hắn, trên máu hắn, từng giọt thấm sâu vào da thịt lạnh dần.
“Uống đi… Ta tìm được nước ấm rồi.” – giọng nàng nhẹ như hơi thở.
Bức tường đá nơi hang Phật rêu phong lở loét, từng mảng vôi bong tróc như gợi nhớ người lữ khách đã đi qua bao thăng trầm, ngồi lặng nhìn nhân gian đổi thay. Trăm năm trước, khi thiên hạ còn gọi là Thịnh Đường, từng có một nữ nhân xưng là Phật Di Lặc giáng thế, lập đàn tế ở chùa tre. Người đời sùng kính, triều đình sắc phong, dựng hình nàng trên vách đá, long đầu phượng đuôi, quý hiếm vô cùng.
Giờ đây, Vi Huấn nằm bên ranh giới sinh tử. Hắn vốn mang bệnh từ nhỏ, nửa đời phiêu dạt, tay không ngớt vấy máu người. Hắn từng nghĩ cái chết là điều gì ghê gớm, là đau đớn, là cô độc. Nhưng giờ đây, nằm trong vòng tay của nàng, hắn lại thấy bình yên hơn bao giờ hết. Cái chết chẳng khác nào một giấc ngủ dịu dàng, như một cái ôm run rẩy, như nước mắt Quan Âm lặng lẽ nhỏ xuống trần gian.
Người ta nói, lúc sắp lìa đời thường trông thấy những khuôn mặt xưa cũ trong đời. Hắn cũng vậy. Trong đầu bỗng hiện ra bóng hình một người phụ nữ lạ, nơi gò hoang ngày nào.Bà ôm đứa bé tật nguyền đã chết, khóc lặng lẽ không thành tiếng.
Hắn đứng xa nhìn, là kẻ trộm mộ ăn cơm thừa đất cát, lại đem lòng ngưỡng mộ đứa trẻ chết ấy vì có mẹ thương.
Giờ đây, điều hắn từng khao khát, cuối cùng cũng thành. Hắn không còn là kẻ cô độc trôi dạt giữa nhân gian. Hắn được ôm trong tay ai đó, có người thương tiếc hắn, rơi lệ vì hắn. Sinh ra một mình, nhưng chết đi… thuộc về người khác.
Trên nóc động vỡ nát, ánh sáng bạc từ phương xa lọt qua, như một vì sao rơi xuống giữa đêm đen.
Vi Huấn nhắm mắt, cố gắng gom hết chút sức tàn còn lại, dặn nàng:
“Đừng trả thù… Hãy đến U Châu…”
“Đến U Châu…” – lặp đi lặp lại như một lời chúc phúc. Nơi ấy, hắn mong nàng sẽ được chở che, được sống yên lành qua bốn mùa dâu bể.
Nói xong, hắn nhắm mắt, chậm rãi, trĩu nặng như đá chìm đáy nước. Lần này, hắn không mở ra nữa.
Ánh nhìn Bảo Châu mờ dần sau màn lệ. Nước mắt vẫn chưa đủ để đong hết nỗi đau. Nàng nhớ lại lời Chu Thanh Dương từng nói: “Người cũng như trâu bò, chỉ là máu thịt mà thôi.” Nếu thế, nàng vẫn còn có thể nuôi người mình thương bằng máu chính mình.
Nàng gom rơm rạ ẩm thấp làm chỗ nằm, cẩn thận gõ vỡ miệng chén, nhặt mảnh sành nhọn như dao cạo. Đặt lên cổ tay, rạch một đường sâu, máu tươi ào ra, đỏ rực.
Nàng đặt mạch máu gần môi hắn, để dòng máu nóng tưới vào cuống họng khô cháy. Khi máu gần đông lại, nàng lại cúi đầu ngậm vết thương, m*t nhẹ, để máu chảy ra thêm lần nữa.
Đêm dài lê thê như không có điểm dừng. Nàng ôm hắn, ôm chặt mãi. Dùng cả hơi ấm thân mình, dùng máu, dùng nước mắt, dùng từng cái hôn run rẩy đặt lên môi hắn… Nhưng tất cả đều vô ích. Thân thể hắn từng chút, từng chút một trở nên lạnh lẽo, cứng đờ. Cái chết là kẻ chạy nhanh nhất, và nó đã đến trước bình minh.
Màu máu đỏ thẫm, màu áo xanh nhạt nhòa, da mặt trắng bệch. Nàng đã khóc rất lâu. Khóc đến mức mọi hình thù đều biến mất, thế gian trước mắt không còn hình dáng, chỉ còn một màu u ám tối tăm như lòng người đã hóa đá.
Cuối cùng, hơi thở trong lồng ng.ực hắn cũng tan biến. Máu và nước mắt hòa lẫn, đọng lại dưới đêm sâu.
Lúc ấy, một giọng tù nhân trong phòng kế bên cất lên nghẹn ngào, như mơ ngủ:
“Xảo quyệt thật. Nhớ khi xưa, cụ cố ta còn trẻ, bị vây trong chùa, bị cạo sạch tóc, son phấn nhòe nhoẹt… không còn ra hình người.”
Tên ngục tốt mệt mỏi nghe vậy, bật cười khẩy, giọng khinh khỉnh:
“Rồi sao nữa? Bị bán đi chắc?”
“Rồi ngươi sẽ biết.”
Bảo Châu ngẩng đầu. Cổ cứng đờ, nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng lặng lẽ, chiếu thẳng về phía tượng Phật im lìm trong bóng tối, xuyên qua lớp thời gian rêu phong trăm năm, đối diện nàng không rời.
“Rồi các ngươi… sẽ biết.”