Đại Đường Tích Châu Ký - Phạn Tạp

Chương 230

Huynh trưởng nói ra chân tướng cái chết của mẫu thân từ đầu đến cuối, Bảo Châu úp mặt vào hai tay, òa khóc nức nở. Mấy năm nay, bao ký ức cũ dồn dập ùa về như thủy triều cuộn trào trong đầu: tiếng cười hiền dịu của mẫu thân, tiếng trẻ con nỉ non, cùng nỗi sợ luôn bị nàng dằn sâu nơi đáy lòng nỗi sợ về cha ruột, về quá khứ nàng từng cố tránh né. Bất kể mẫu thân mất vì nguyên do gì, nàng cũng sẽ không vì truy tìm đến tận cùng mà quấy nhiễu phần mộ hay thi thể người.

Nàng đã khóc thật lâu. Trước kia, sau khi buông trào hết nước mắt, lòng nàng thường nhẹ đi phần nào. Nhưng lần này, cảm giác ấy không đến. Như thể trong giày có hạt cát, dưới móng tay có gai nhọn, hay trong thịt có sợi chỉ vướng  nhỏ thôi, nhưng cào xước, nhức nhối không nguôi.

“Chôn xuống đi, chôn sâu tận đáy đất, đừng bao giờ đào lên nữa.” — Bảo Châu tự nhủ trong lòng.

Nhưng nàng lại cảm nhận được một nỗi hoảng loạn chưa từng có. Một thứ gì đó rất nhỏ, rất mảnh, nhưng đủ để lay chuyển lòng tin, xé toạc bức màn tin tưởng mong manh.

Dù cố gắng phớt lờ, cái gai nhỏ ấy lại mỗi lúc một lớn hơn, mỗi lúc một vặn vẹo, cắm sâu vào tâm trí, làm đứt gãy nỗi đau tưởng niệm, xé toạc tim gan bằng những nghi hoặc máu thịt. Và cái khả năng đáng sợ ấy thậm chí còn khiến nàng đau đớn hơn cả sự thật về cái chết của mẫu thân.

Không biết đã qua bao lâu, Bảo Châu không nhịn được nữa. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt chan chứa nước nhưng ánh lên phẫn nộ và ngờ vực, nhìn thẳng người huynh trưởng mà mình từng cùng nhau sống nương tựa.

“Chuyện này nghe qua đều hợp lý… nhưng lại có một chỗ sơ hở.”

Nàng đưa tay đẩy mạnh chiếc bàn vuông nhỏ giữa hai người vật ngăn cách duy nhất giữa nàng và Lý Nguyên Anh.

“Nghĩa Võ trấn cách Trường An cả vạn dặm, thư từ đi đi về về cũng phải mất hai tháng. Từ lúc trở lại Trường An, ổn định tình hình, tìm hồ sơ, phát hiện điểm nghi vấn, dò la tin tức, rồi lại mời người đến xác minh… làm sao có thể hoàn thành hết trong thời gian ngắn như vậy? Thường Lan Phương tuổi đã cao, sao huynh có thể đưa bà ấy vượt đường xa vạn dặm, lại đúng lúc kịp thời cứu ra?

Nhưng Nghĩa Võ trấn lại gần U Châu. Nếu huynh tra được tung tích Thường Lan Phương từ khi còn ở đất khách, rồi cho người đến U Châu gặp bà ấy, thì tất cả mới khớp với trình tự. Hơn nữa, trong cung gần đây không ngớt lời đồn có người triệu dân gian bà đỡ vào cung, chuyện kỳ lạ như vậy, làm sao ta không biết?”

Ánh mắt Bảo Châu lạnh tanh, từng lời buốt như dao cắt:
“Huynh đã tra ra chân tướng từ khi còn ở U Châu, chứ không phải sau khi hồi cung. Cái chết vì mưu hại khác xa cái chết vì băng huyết. Vậy mà huynh cố ý dựng lên câu chuyện oan hồn mẫu thân vất vưởng trong cung, gạt ta trở về Trường An cùng huynh báo thù. Chờ đến khi gió yên sóng lặng, ngôi báu đã vững, huynh mới chịu kể ra sự thật.”

“Hãy trả lời đi! Mau tìm lấy một lý do hợp tình hợp lý để thuyết phục muội!” — Trong lòng nàng gào thét, khẩn cầu. Nhưng người huynh trưởng cùng nàng huyết thống tương thông, đã từng cùng sống chết lại chỉ lặng lẽ nhìn nàng, không nói một lời.

Lý Nguyên Anh trầm mặc như một cái bóng âm u phủ xuống gương mặt tái nhợt. Chính sự im lặng ấy đã xác nhận mọi suy đoán trong lòng nàng.

Bảo Châu tuyệt vọng đến cùng cực, nước mắt lưng tròng, giận dữ hét lên:
“Huynh lại dám dùng cái chết của mẫu thân để dối gạt muội! Khiến muội cùng huynh giết phụ diệt huynh, chỉ để huynh ngồi lên ngai vàng!”

Lý Nguyên Anh đáp, giọng điềm tĩnh đến đáng sợ:
“Không chỉ vì ta. Cũng vì chính muội. Muội yêu thương cha, nếu không ép muội, muội sẽ không bao giờ có thể dứt bỏ, cũng sẽ không cùng ta tạo phản.”

Trời đất như đảo lộn. Bảo Châu nghĩ trong cơn đau đớn vương vị có độc . Ai càng gần trung tâm, càng dễ bị nuốt chửng bởi tham vọng, cuối cùng hóa thành quái vật. Dù là tình cảm thuần khiết nhất phụ tử, phu thê, hay huynh muội một khi cuốn vào vòng xoáy quyền lực, cũng sẽ bị nhuộm bẩn, bị bẻ cong, không còn nguyên vẹn.

Cơn giận như lửa bốc lên đầu, máu nóng rần rật như dung nham chảy trong huyết mạch. Nàng lao tới, nhào vào Lý Nguyên Anh, hai người vật lộn giữa điện Bồng Lai.

Ký ức vụt hiện: khi còn bé, hai huynh muội từng té nhào trong chính tòa điện này.

Khi ấy, cung nhân đứng quanh, cười đùa cổ vũ. Tiểu công chúa hăm hở, đem các chiêu mà giác đấu sĩ dạy đem ra dùng. Lý Nguyên Anh lớn hơn nàng bảy tuổi, rõ ràng có thể chế ngự muội muội chỉ bằng một tay, vậy mà cố tình làm ra vẻ thua kém, vờ như hai người thế lực ngang nhau. Họ ôm nhau lăn lộn trên thảm, tiếng cười giòn tan, không khí náo nhiệt mà trong sáng.

“Công chúa, mau dùng đòn chân quét ngã đi!” Có người bên cạnh reo hò.

Bảo Châu làm theo, túm lấy đai lưng huynh trưởng, gắng quật ngã chân hắn. Lý Nguyên Anh thuận thế ngã xuống, Bảo Châu liền nhào lên, quấn tay quanh cổ, khóa chặt lấy như đòn vật.

“Đầu hàng chưa?!” Nàng cao giọng hỏi, mắt sáng rực.

“Thôi được, ta nhận thua.” Thiếu niên cười lớn, nhấc bổng muội muội lên khỏi mặt đất, “Bảo Châu lợi hại thật, là lực sĩ mạnh nhất thiên hạ!”

Cô bé nhỏ nhắn, rạng rỡ giữa vòng người vây quanh, nụ cười trong trẻo như ánh nắng, tâm hồn rực rỡ như ngọc sáng, chưa vướng chút bụi trần, chưa biết đến bóng tối là gì.

Mười mấy năm sau, vẫn là hai đứa trẻ xinh đẹp năm xưa, nay lại ngã nhào giữa điện Bồng Lai lạnh lẽo trống không.

Không còn tiếng reo hò cổ vũ, không ai đứng quanh trợ uy làm rộn. Hai người chẳng còn giữ gìn gì lễ nghi, như hai mãnh thú quăng mình vào trận đấu sinh tử. Nghiến răng nghiến lợi, tung hết sức lực, dốc đến giọt máu cuối cùng để vật ngã đối phương.

Lý Nguyên Anh nhờ thân hình cao lớn và sức nặng áp đảo, tạm thời chiếm thế thượng phong. Hắn dùng thế khóa khớp xương, ép chặt muội muội xuống nền đất.

Bảo Châu tạm thời không thể vùng dậy, bị siết đến hoa mắt chóng mặt. Nàng liền giật đầu gối lên, th*c m*nh vào chỗ vết thương cũ trên đùi hắn. Lý Nguyên Anh khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn không buông tay.

Nàng lại xoay người lách tới, đổi thế rồi dồn toàn lực thúc đầu gối vào chỗ hông mềm không được xương bảo vệ một đòn nhắm thẳng đến tạng phủ bên trong. Một cú ấy trúng đích, cánh tay đang siết cổ nàng liền lơi ra. Bao năm bệnh tật dày vò đã làm hắn chẳng còn sức như thuở trước, không sao giữ nổi thế chủ động.

Sao trời lần lượt rút lui, ánh sáng mới dần dần lên cao.

Bảo Châu lập tức thừa cơ ôm ngang eo hắn xoay chuyển thế trận, trong khoảnh khắc đã lật được tình thế, ngồi đè lên người huynh trưởng, giơ nắm tay phang xuống mặt hắn.

Một quyền, rồi hai quyền… Mặt mũi Lý Nguyên Anh dập nát, máu me bê bết, vai lưng mềm oặt, tay chân rũ xuống, chẳng còn sức phản kháng.

Bảo Châu giơ nắm tay lửng giữa không trung. Đang lúc nàng còn chần chừ chưa biết nên ra đòn tiếp hay dừng lại, ánh mắt bất giác liếc qua cửa sổ phía sau điện, thấy bóng trường thương đong đưa in trên giấy.

Nàng nhìn kỹ, hơn mười võ sĩ đang lặng lẽ tụ bên ngoài điện Bồng Lai. Mà Kim Ngô Vệ canh giữ cung cấm từ trước tới nay đều tuần tra theo đôi, theo nhóm cố định tuyệt chẳng bao giờ tụ tập thành đoàn như thế.

Lòng nàng chợt lạnh buốt, cơn giận sôi trào, cả người run bần bật. Vẫn ngồi trên người hắn, nàng giật lấy cổ áo, gào lên đầy phẫn uất:

“Huynh cho người mai phục muội?! Dùng xong thì muốn giết để diệt khẩu?!”

Lý Nguyên Anh bị nàng đấm đến thất thần, không nói được lời nào. Bảo Châu trừng mắt nhìn, gào như xé:

“Huynh nói đi! Sao lại im lặng?!”

“…Còn chưa đến mức trở mặt hoàn toàn…” — Hắn quay mặt đi, ho khan một tiếng phun ra máu, giọng yếu dần, “Chúng ta vẫn còn chung một lợi ích. Ta muốn muội đứng nhiếp chính giám quốc, còn muội cần ta nhường ngôi thì mới có được danh nghĩa hợp pháp. Muội và ta cùng nắm thiên hạ, ước hẹn vẫn còn nguyên đó…”

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống áo choàng vàng sẫm, loang lổ thành từng vệt mờ u ám. Dù y phục ấy chẳng có gì xa hoa, nhưng là màu dành riêng cho đế vương không ai dám vượt quá giới hạn. Vì màu áo này, hai người đã cùng nhau vượt bao sóng gió, gió tanh mưa máu, tay nắm tay mà đi đến tận đây… Vậy mà đến cuối cùng, cảnh còn mà người mất.

Bảo Châu nức nở, nghẹn ngào hỏi:

“Vậy tất cả… đều là giả sao? Từ nhỏ chúng ta lớn lên bên nhau, thân thiết như hình với bóng…”

Lý Nguyên Anh th* d*c, rì rầm:
“Tất cả… đều là thật. Nhưng đó là tình cảm trong nhà trời, có thể đổi màu bất cứ lúc nào. Cho dù muội sinh ra một đứa con trai mạnh mẽ, tương lai hắn cũng có thể đâm ngược muội để giành lấy quyền lực. Sẽ có vô số người ủng hộ hắn chỉ vì hắn là con trai. Tất cả nam nhân họ Lý đều sẽ mơ mộng đến ngôi vị của muội. Muội không thể tin ai cả, lúc nào cũng phải chuẩn bị đường lui… như ta.”

“À… thì ra huynh nói nhiều như vậy… chỉ để khiến muội nghi ngờ đứa trẻ còn chưa ra đời.” — nàng cười chua chát.

Tấm hoàng bào khoác lên thân thể gầy đến trơ xương. Trong lúc giằng co, Bảo Châu cảm nhận rõ ràng sự suy kiệt của hắn. Trước mắt nàng lại hiện lên bao ký ức thuở nhỏ: hai huynh muội cùng chơi đùa, cùng đọc sách, tập viết, ngủ chung giường… Những ngày tháng bình yên ấy từng là nơi trái tim nàng trú ngụ. Nàng từng ngưỡng mộ, từng yêu quý người huynh trưởng này biết bao. Hắn thông minh, khôn khéo, dịu dàng mà thương yêu nàng như viên ngọc quý. Vậy mà giờ đây, hai người đánh nhau đến máu đổ đầu rơi…

Nàng lại đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ những bóng thương lay động không ngớt. Cái bàn đã lật nhào, ấm trà văng vãi. Tiếng ẩu đả vừa rồi, hẳn bên ngoài nghe thấy cả. Nhưng hắn vẫn chưa hạ lệnh. Còn có thể làm gì khác? Chết chung trong cơn giận, hay tiếp tục đi tiếp con đường đã không còn lối quay về?

Từ ngày bước lên con đường phản nghịch, nàng đã biết rõ: dẫu thành hay bại, thì con đường này, chẳng có lối quay đầu.

Cuối cùng, nàng buông tay, đứng dậy, bước nhanh khỏi chính điện, rời đi không ngoảnh lại.

Một lúc sau, cửa điện khe khẽ mở ra. Có người ghé mắt nhìn vào trong. Thấy công chúa đã đi rồi, còn Lý Nguyên Anh nằm im bất động trên thảm, Viên Thiếu Bá liền dúi bó trường thương trong tay cho Hoàng Hiếu Ninh, ba chân bốn cẳng lao vọt vào.

Hoàng Hiếu Ninh ôm đầy tay bảy tám cây thương dài, quay sang thúc giục:

“Mau, đỡ phụ ta với!”

Công Tôn Minh liền tựa đống thương của mình vào tường, rồi chạy tới chia bớt. Ba người ôm mười mấy cây thương, đứng ken đặc phía sau cửa sổ, xếp thành từng lớp bóng dáng chập chờn bày ra cái cảnh tưởng như ngoài điện đang có cả đội võ sĩ sẵn sàng xông vào.

Công Tôn Minh vừa đặt thương xuống vừa lẩm bẩm:

“Cảnh này nên gọi là gì nhỉ? Cổ nhân có câu ‘cháy nhà ra mặt chuột’, ‘vấp ly vỡ ngọc’… Vậy cái này chắc phải gọi là ‘thương ảnh cửa sổ’ chăng?”

Hoàng Hiếu Ninh từ sớm đã sợ đến mồ hôi đổ như tắm, cuống cuồng nói:
“Đừng có nghĩ bậy! Nếu công chúa mà biết hai ta nhúng tay vào chuyện này, nàng có khi xé xác quăng thẳng vào chum nước tiểu cũng nên!”

“Vốn dĩ cũng chẳng định thật sự ra tay gì cả,” Công Tôn Minh lẩm bẩm, “Chúng ta ba người sao địch nổi công chúa? Viên Tiết soái thì sắp xuất phát đi U Châu rồi, chẳng hiểu Thánh thượng bày vở tuồng này ra để làm gì.”

Hoàng Hiếu Ninh trong bụng đã sớm nghĩ đến việc xin cáo lão hồi hương. Vụ hoàng tộc bắt tay mưu phản, xong việc rồi lại trở mặt thành thù, thời trước đâu phải chưa từng có. Ai biết được huynh muội nhà này còn giấu bao nhiêu chuyện khó đoán? Nhìn khắp thiên hạ, dám đè đầu hoàng đế mà đánh, e chỉ có vị “tổ tông sống” kia mới dám làm vậy!

Viên Thiếu Bá bước vào điện, thấy Lý Nguyên Anh bị đánh đến mặt mũi bê bết, thảm đến không nỡ nhìn, liền hít một hơi lạnh:
“Công chúa ra tay cũng quá nặng rồi.”

“Lúc muội ấy nghiêm túc thì chẳng bao giờ nương tay cả, vốn là sở trường của muội ấy mà.”
Lý Nguyên Anh cố sức gượng dậy, nhưng động đến chỗ bị trúng đầu gối ở sườn, liền lại ngã gục xuống chỗ cũ.

Viên Thiếu Bá chỉ đành bế hắn lên, đặt ngồi tựa vào sập bên tường, rồi vội vàng ra cửa điện gọi nội thị, dặn họ tìm cho bằng được ngự y giỏi chữa thương ngoài da, nhưng phải thật kín đáo.

Chẳng bao lâu, tin đồn đã lan ra: Thánh thượng vô ý ngã ở điện Bồng Lai, mặt chạm thảm trước.

Điện lập tức rối như canh hẹ. Kẻ chạy đi lấy đá chườm, người tìm khăn lụa thấm máu, tất bật thay áo choàng đã loang đầy máu cho người nằm trên sập.

Lý Nguyên Anh được chườm đá lạnh trên trán, ánh mắt lờ mờ, thấp giọng hỏi Viên Thiếu Bá đang canh giữ bên cạnh:
“Trọng phụ, ngươi đoán xem… bước tiếp theo của muội ấy sẽ thế nào?”

Viên Thiếu Bá nghĩ ngợi chốc lát rồi đáp:
“Chín phần mười là công chúa sẽ điều quân Ngọc Sơ từ U Châu về Trường An. Đó là đội quân thân cận nhất với nàng. Rồi sẽ cho Ngọc Sơ đóng ở cổng Bắc, trở thành cấm vệ Huyền Vũ mới.”

Lý Nguyên Anh khẽ gật đầu:
“Đoán đúng.”

Viên Thiếu Bá không nhịn được nói:
“Bệ hạ cần gì phải làm thế? Công chúa xưa nay vẫn tin ngài tuyệt đối, chưa từng có chút nghi ngờ.”

Lý Nguyên Anh thở dài:
“Chính vì vậy mới là điểm yếu lớn nhất của muội ấy. Chỉ cần muội ấy còn giữ ảo tưởng về người thân, sớm muộn cũng sẽ ngã đau.”

“Với sự khôn ngoan nhạy bén của công chúa, rồi cũng sẽ tự mình nhận ra, Bệ hạ hà tất phải liều mạng như thế?”

“Không sao.” — Lý Nguyên Anh khép mắt lại, khẽ nói — “Ta quả thật đã gài bẫy muội ấy. Nhưng hạt giống nghi ngờ đã gieo xuống, sau này muội ấy sẽ biết dè chừng hơn, như thế là đủ.”

“Đa nghi khiến người chán ghét, nhưng lại là điều không thể thiếu đối với bậc đế vương.”

Có lẽ vì đầu va đập mạnh, hắn dần rơi vào hôn mê. Không biết bao lâu sau, Lý Nguyên Anh đột nhiên mở mắt, ánh nhìn mơ hồ đảo quanh, khẽ gọi:
“Trọng phụ? Trọng phụ?”

Dường như hắn không trông thấy gì.

Viên Thiếu Bá giật mình thót tim. Hắn nhớ có lần Lệ phu nhân lén nhắc, gần đây Thánh thượng thỉnh thoảng mù đột ngột. Tuy có thể tự lanhfff, nhưng cũng chẳng phải điềm lành.

Hắn vội nắm lấy tay người đang nằm, tay lạnh đến rợn người, rồi cất tiếng trả lời:

“Thần ở đây.”

Lý Nguyên Anh như vẫn chưa yên tâm, khẽ hỏi lại lần nữa:

“Sau khi ta đi… ngươi sẽ trung thành với ai?”

Viên Thiếu Bá nghẹn lời, cảm xúc dâng lên trào đến cổ họng. Hắn cố kìm nén, nghiêm giọng đáp:

“Thần chỉ trung thành với công chúa.”

“Vậy thì tốt… vậy thì tốt…” — Lý Nguyên Anh thở phào nhẹ nhõm, rồi nhắm mắt, an tâm rơi vào cơn mê sâu.

Viên Thiếu Bá ngồi lặng, lòng đầy chua xót. Hắn nghĩ thầm: Người kia tuy miệng nói “đế vương cần đa nghi”, nhưng đến cuối cùng… vẫn chọn tin lời hứa của một kẻ nắm trọng binh trong tay. Cái gọi là “điểm yếu”, chẳng lẽ chỉ mình công chúa mới có?

Bình Luận (0)
Comment