Đại Đường Tích Châu Ký - Phạn Tạp

Chương 233

Trưởng công chúa đột ngột ngự giá tới chùa Bảo Đài, không hề báo trước hay cho tăng chúng trong chùa kịp chuẩn bị tiếp chỉ, cứ thế mang theo đoàn tùy tùng rầm rộ kéo đến.

Kỵ binh mở đường, cờ quạt lồng lộng, cổ nhạc vang lừng, sáu cỗ xe mui vàng nối đuôi nhau tiến thẳng đến cổng lớn. Bọn hoạn quan thuộc Nội Thị Tỉnh tay cầm phất trần, nâng lư hương. Các nữ quan tay bưng kinh Phật, hương nến, lễ khí, mấy trăm người oai nghiêm nối gót tiến vào. Quan viên trông coi việc tăng ni từ các bộ ty, cùng đám người trong phủ công chúa đều tháp tùng phía sau.

Trụ trì chùa Bảo Đài trưởng lão Hoài Khiêm bị phen này làm cho tay chân lúng túng, chưa kịp quét dọn hay chuẩn bị gì. Đến cả áo cà sa nghi thức còn chưa kịp thay, lão đành vội vội vàng vàng dẫn theo vài vị tăng nhân mặt mũi khôi ngô, chạy bước nhỏ ra nghênh đón.

Thấy trận thế to lớn đến vậy, lão hòa thượng mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, trong lòng thấp thỏm bất an. Không rõ vì lẽ gì vị công chúa chí tôn cao quý này lại hạ mình tới ngôi chùa nhỏ bé tầm thường. Nàng vốn là người nắm quyền chấp chính thay vua, lại là giáo chủ đạo môn, từng từ cõi chết sống lại, danh xưng “thần tiên sống” cũng không quá lời.

Mà chùa Bảo Đài chỉ là một ngôi miếu nhỏ trong thành Trường An, chẳng có báu vật, cũng không danh tiếng vang xa. Bình thường chớ nói tới đón hoàng thân quốc thích, ngay cả một vị thái giám cũng đã đủ khiến lão phải khom lưng run sợ.

Kỵ binh Kim Ngô Vệ dẫn đường lần này lại không phong tỏa đường phố, mặc dân chúng tụ tập hai bên xem náo nhiệt. Khách hành hương cùng chư tăng trong chùa chen chúc một chỗ, mắt tròn mắt dẹt nhìn nghi thức long trọng tựa như lễ đón thần linh.

Công chúa xuất hiện giữa vòng người, đầu đội mão hoa sen, mình mặc pháp y đỏ thẫm viền chỉ vàng sắc phục cao nhất của đạo gia, vốn chỉ vua mới được dùng, ngụ ý nàng không chỉ là giáo chủ, mà còn là người nắm giữ quyền lực tối cao trong thiên hạ.

Chứng kiến uy thế ấy, Hoài Khiêm và chư tăng sớm đem quy củ “chỉ lạy Phật, không lạy người” vứt sang một bên, vội trải đệm hương bồ, quỳ rạp bái lạy.

Công chúa cũng tỏ vẻ khách khí, khẽ giơ tay ra hiệu nâng dậy. Hai tên nội thị liền bước đến đỡ trưởng lão đứng lên, đồng thời dâng lên các phẩm vật cúng Phật: kinh thư viết bằng vàng, hương Long Tiên, pháp khí mạ kim.

Lão hòa thượng mừng rỡ khôn cùng, đến khi thấy phía sau công chúa là ba món lễ vật bình bát dát vàng, áo cà sa gấm thêu, trượng vàng chín khoen thì gần như không dám tin vào mắt mình, tưởng bản thân đang nằm mộng.

Nhưng công chúa không ban những vật ấy cho ông.

Nàng đứng giữa sân chùa, đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi dừng ánh mắt về một góc xa xa, khẽ giơ tay vẫy.

Từ phía sau vọng gác, một chú tiểu dáng người mảnh khảnh, mặt mày thanh tú ló đầu ra, lén lút quan sát sắc mặt công chúa. Bảo Châu mặt không chút biểu cảm, lại lần nữa vẫy tay ra hiệu.

Chú tiểu chen qua đám đông, cúi đầu rụt rè bước đến, ngượng ngùng gọi nhỏ:
“Cửu Nương.”

Bảo Châu thấy hắn đã cao lớn hơn mình, nhưng vẫn mặc bộ tăng y cũ kỹ năm xưa từng đặt may ở Lạc Dương, tay áo sờn rách, ống quần xắn cao, lộ cả nửa bắp chân.

Đám người vây quanh vô cùng kinh ngạc chẳng rõ một chú tiểu rách rưới như thế lại có thân phận gì, mà đáng để công chúa tự thân triệu kiến giữa chốn đông người.

Cả sân lặng như tờ.

Bảo Châu không nói không rằng, nhìn hắn thật lâu. Đoạn, nàng đưa tay cầm lấy chiếc khánh bằng đồng khảm đồng điểu, vung tay áo rộng, hung hăng gõ mạnh ba cái vào trán chú tiểu.

“Đang, đang, đang” ba tiếng vang giòn dội vang lên, như gõ lên kim loại. Người xem đều ngẩn ngơ. Không ai ngờ đầu chú tiểu kia cứng đến vậy, bị gõ ba lượt mà mí mắt chẳng chớp, trán cũng chẳng lằn vết.

Thập Tam Lang biết mình có lỗi, không dám động đậy, cúi đầu mặc nàng trừng phạt.

Gõ xong, Bảo Châu hừ lạnh, ném chiếc khánh xuống, rồi cầm lấy áo cà sa gấm giũ ra, đích thân khoác lên vai hắn. Sau lại nhét vào tay hắn bình bát vàng và tích trượng chín khoen, giọng đầy mỉa mai:
“Gậy này đủ dài, đủ thẳng chứ?”

Thập Tam Lang được như ý, nét mặt rạng rỡ như hoa nở. Nếu không phải xung quanh còn đông người, hẳn đã nhảy dựng lên rồi.

Trụ trì Hoài Khiêm sững sờ không nói nổi lời nào. Trong trí nhớ lão hình như có một chú tiểu tên pháp hiệu là Thiện Duyên, thường ra ngoài hóa duyên, chưa hề giữ chức vụ gì trong chùa, càng không được nuôi cơm. Thật chẳng ngờ ba món bảo vật Phật môn ấy lại là để phong tặng hắn.

“Công cao không gì bằng cứu giá. Chú tiểu này đã từng cứu mạng ta.”
Bảo Châu xoay người, liếc nhìn Hoài Khiêm, ánh mắt sâu xa:
“Trưởng lão là ân sư khai đạo, công đức lớn lao. Sau này chùa Bảo Đài trở thành hoàng tự, e là sẽ có nhiều đất dụng võ.”

Hoài Khiêm tuy tuổi đã bảy mươi, nhưng lăn lộn giang hồ lâu năm, hiểu ý ngay lập tức. Không rõ công chúa vì sao đề bạt vị tiểu tăng ấy, nhưng việc này mang đến cơ hội khó đo lường, vận mệnh của chùa Bảo Đài kể từ hôm nay đã thay đổi. Có lẽ Phật tổ và Tam Thanh đã cùng nhau ra tay.

Lão vội cúi mình, mặt mày rạng rỡ:
“Bần tăng ngu muội, may được công chúa ưu ái, thực cảm thấy hổ thẹn. Sa di Thiện Duyên căn cơ vững chãi, tương lai sáng lạn, bần tăng nhất định hết lòng chỉ dạy, kết thiện duyên rộng rãi, báo đáp ân đức thiên gia.”

Mọi người đều hiểu, chú tiểu chưa thọ đủ giới ấy đã chính thức được cất nhắc thành người đứng hàng thứ hai trong chùa. Chờ đến ngày hắn trưởng thành, sẽ nghiễm nhiên là trụ trì chùa hoàng gia. Bao kẻ bắt đầu sinh lòng ganh ghét một tên lưu lạc ăn xin, chẳng mấy chốc đã cầm bình vàng, gậy ngọc trong tay.

Vì muốn sắp đặt kỹ càng cho Thập Tam Lang, chuyến đi lần này Bảo Châu chuẩn bị rất chu toàn. Trên đường hồi cung, nàng nhếch môi đầy đắc ý. Vốn dĩ định đưa hắn về sống trong cung, nhưng nghĩ kỹ lại, đám huynh đệ ấy vốn quen sống phóng túng tự do, vào cung lại thêm ràng buộc. Nàng đành đổi ý.

Về tới cung, nàng tính tiện đường ghé Thanh Tư điện xem Lý Nguyên Anh thế nào, rồi sẽ đến Thượng Tiên Am giám sát tiến độ sửa chữa.

Từ xa nhìn lại, thấy trước sân điện Thanh Tư, hơn ba mươi cung nữ đang xếp thành hàng, mỗi người mang theo tay nải, một nữ quan đứng phía trước đang răn dạy điều gì đó…

Bảo Châu quay sang hỏi Vu phu nhân:
“Bọn họ đang làm gì vậy?”

Ngưng Hoa liếc mắt nhìn, rồi đáp:
“Nhị Thánh khai ân thả các cung nhân ra khỏi cung, chia từng đợt để rời đi. Nhưng vì lo bọn họ tiết lộ những điều cấm kỵ trong cung, nên trước khi rời đi đều phải qua một buổi dạy răn.”

Bảo Châu khẽ gật đầu, không để tâm nhiều. Khi bước đến gần, nàng thoáng thấy trong hàng người phía trước có một tiểu nha đầu chừng mười hai, mười ba tuổi, gương mặt như đã gặp qua đâu đó, liền chăm chú nhìn thêm mấy lượt.

Bọn nữ quan và cung nữ thấy công chúa giá lâm, rối rít quỳ gối hành lễ. Riêng tiểu nha đầu kia lại lén đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt trộm liếc lộ vẻ hoảng hốt. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, nha đầu nọ lập tức quay đầu bỏ chạy, hành động đột ngột khiến ai cũng phải chú ý.

Bảo Châu ra lệnh cho đám thị vệ hai bên:
“Bắt sống, cẩn thận, đừng làm nàng bị thương.”

Thị vệ tuân chỉ đuổi theo như hổ báo, chẳng mấy chốc đã vây bắt được nha đầu, nhẹ tay túm lấy hai tay hai chân mang đến trước mặt công chúa.

Tiểu nha đầu sợ đến run lẩy bẩy, nước mắt đầm đìa. Bảo Châu chăm chú nhìn nàng, trong đầu những hình ảnh xưa cũ bỗng trỗi dậy người này chính là tiểu tỳ từng mang nhầm váy thạch lựu, khiến nàng bị chôn sống ngày ấy!

Khi ấy toàn bộ cung nhân điện Tê Phượng đều bị tiên đế hạ lệnh chôn theo, sao nàng lại sống sót? Sau lưng liệu có người sai khiến?

Áo của tiểu nha đầu bị xô lệch, để lộ những vết roi chi chít sau lưng. Bảo Châu ra lệnh cho người đưa nàng một dải lụa để che thân, rồi bước qua bên hành lang dài gần sân, cho lui hết mọi người, chỉ giữ lại Vu phu nhân để thẩm vấn.

“Nói đi, ngươi tên gì?”

Tiểu tỳ quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy, không dám cất lời. Ngưng Hoa mỉm cười, giọng nói dịu dàng mà lạnh lẽo:
“Nếu bị giải vào ngục Kim Ngô, móng tay bị rút, xương đầu gối bị nện, sợ là khó toàn mạng. Chi bằng thành thật thì hơn.”

Tiểu nha đầu sắc mặt trắng bệch, môi run run:
“Nô tỳ… tên là Cao Đoàn Nhi…”

Bảo Châu hỏi:
“Hôm đó ngươi lấy nhầm váy thạch lựu cho ta, là ai sai khiến?”

Đoàn Nhi lắc đầu, giọng líu ríu:
“Không có ai sai bảo cả. Nô tỳ có chút quen biết với một nội giám ở Lỗ Nguyên, mới được chọn vào hậu điện hầu hạ công chúa. Lần đầu tiên vào hầu, không biết trong cung lại có nhiều phép tắc rắc rối đến vậy…”

Bảo Châu nhìn thấy nàng tuổi còn nhỏ, lại hỏi tiếp:
“Cung nữ và nội thị ở Tê Phượng điện hôm ấy đều chết cả, ngươi làm sao sống sót?”

Cao Đoàn Nhi khóc nấc:
“Vì nô tỳ lấy nhầm váy, làm sai việc. Khi công chúa vừa rời khỏi điện, liền bị nữ quan Điển Chính đánh một trận bằng roi, đuổi ra khỏi hậu điện làm tạp vụ, không được bén mảng tới gần nữa…”

Bảo Châu âm thầm suy nghĩ. Điện Tê Phượng có hơn ba trăm người, trong đó số được phép trực tiếp hầu hạ nàng chưa đến năm mươi. Đoàn Nhi bị đuổi ra ngoài làm việc vặt, ngờ đâu lại nhờ đó mà tránh được lệnh truy sát của Kim Ngô vệ sau này.

Nữ quan Điển Chính là người phụ trách giữ kỷ cương hậu cung, có quyền răn dạy cung nữ. Bảo Châu liếc nhìn sau cổ Đoàn Nhi, thấy vết roi hằn đỏ, khẽ nhíu mày:
“Trong cung ta xưa nay không có chuyện đánh đập người. Nữ quan Điển Chính cũng không phải kẻ lạm quyền.”

Đoàn Nhi òa khóc:
“Nàng ta trước mặt công chúa thì không dám. Nhưng đêm trước đó, nàng thua bạc, tức tối muốn ‘giết gà dọa khỉ’, liền l*t s*ch quần áo của nô tỳ, bắt quỳ giữa sân cho mọi người xem, rồi đánh cho một trận…”

Bảo Châu trong lòng bừng tỉnh, rồi dần hiểu ra. Hạ Phương Xuân nữ quan là người nàng từng rất tin cẩn. Từ khi nàng và đệ đệ dọn vào ở điện Tê Phượng, người này luôn được giao những việc gần gũi nhất. Trước kia nghe nói Hạ Phương Xuân có tật cờ bạc, sau cổ còn mang sẹo do chủ cũ trừng phạt. Sau này ở cạnh nàng, lại chẳng nghe tin nàng sai phạm điều gì, có lẽ cũng chỉ vì giấu kỹ mà thôi.

Một lúc lâu sau, Bảo Châu dịu giọng hỏi:
“Ngươi làm tạp vụ ở đâu? Có phải thường đến gần bếp nhỏ không?”

Tiểu nha đầu toàn thân đột nhiên run lên, mặt mày xám ngoét.

“Ngươi bị Hạ Phương Xuân đánh đập, lòng sinh oán giận, nhưng không thể đụng vào người có quyền. Nhân lúc bếp nhỏ chuẩn bị dưa lê và nước lựu cho ta, ngươi lén bỏ mấy cục băng vào trong đó. Mùa hạ vốn phải dùng nước lạnh, có băng cũng là chuyện thường, chẳng ai để ý. Ta uống xong sẽ bị lạnh bụng, nôn mửa, đau dạ dày  bản thân không sao, nhưng cung nữ chịu trách nhiệm hầu hạ sẽ bị phạt.Ngươi muốn thông qua cách này để gián tiếp báo thù Hạ Phương Xuân, đúng không?”

Cao Đoàn Nhi run rẩy như chiếc lá, chẳng còn sức mà quỳ, liền ngã lăn ra đất.

Ngưng Hoa nghiêm mặt, giận dữ quát:
“Hóa ra đầu mối vụ án lại là ngươi con nha đầu chết tiệt! Ngươi có biết vụ này đã khiến hàng ngàn người lao đao, bao gia đình tan nát, bao kẻ mất đầu không?!”

Nhìn tiểu nha đầu mặt cắt không còn giọt máu, Bảo Châu im lặng hồi lâu.

Ai mà ngờ được vụ án chấn động khắp cung, dấy lên sóng gió khắp triều đình, cuối cùng lại bắt nguồn từ một chuyện nhỏ như vậy. Một tiểu tỳ bị đánh đập, sinh lòng oán thù, rồi dùng vài cục băng trong bếp mà khiến bao người chịu tội oan uổng.

Băng lấy từ hồ tự nhiên, dễ nhiễm bẩn. Trong cung có quy định băng chỉ được dùng để làm mát bên ngoài, không được tiếp xúc trực tiếp với thức ăn. Ngày ấy, chính vì sai sót ấy mà dẫn đến bao biến cố lớn…

Nhưng bấy giờ, đó vốn dĩ chẳng phải loại độc dược chí mạng, bởi thế khi thử độc, nội thị nếm hai ngụm cũng không thấy gì lạ. Mà thân thể nàng vốn khỏe mạnh, dù có ăn hết toàn bộ cũng chỉ đau bụng, nôn mửa một trận là cùng, không cần uống thuốc rồi cũng tự khỏi.

Chỉ là, lúc nàng nôn ra, nước lựu đỏ thắm khiến người ta lầm tưởng nàng ói máu, cả đám cung nhân kinh hoảng vô cùng. Hồ Tiêu Khanh người của Lư Tụng Chi, vốn có thù oán từ trước với nàng lại cố ý xếp đặt một nhóm ngự y dễ mắc sai sót. Kết quả, chữa trị sai lầm khiến bệnh tình nàng trở nặng, mất nước đến ngất lịm.

Tiên đế giận dữ, tra khảo đám cung nhân. Những người vô tội không biết sự thể, nói không rõ ngọn nguồn độc dược, đành bịa ra chuyện quỷ thần mê hoặc. Vì thế lại dấy lên nỗi sợ trong lòng tiên đế, dẫn tới việc ông cho xử chém cả đám người bị nghi oan.

Khi đó nàng không ai chăm nom, ngã vào trạng thái giả chết. Tiên đế lại tin lời bọn đạo sĩ tà phái, sợ chậm trễ ngày giỗ quý phi nên vội vã mai táng, chẳng kịp khâm liệm, khiến con gái vẫn còn hơi thở sống bị chôn vùi như người đã chết. Mọi chuyện như mắt xích nối liền, oan nghiệt dồn dập, như trò đùa của tạo hóa.

Tất cả… cũng chỉ bắt đầu từ chiếc váy thạch lựu.

Ngưng Hoa quay sang hỏi:
“Việc hệ trọng thế này, có cần giao nàng ta cho Kim Ngô Vệ xét hỏi thêm một lần không?”

Bảo Châu lắc đầu:
“Mọi chuyện đã qua rồi, cứ để nàng ta đi đi.”

Vu phu nhân sững sờ, kinh ngạc nói:
“Công chúa không định truy cứu nữa sao?”

Bảo Châu khẽ cười tự giễu:
“Lư Tụng Chi đã chết. Còn lệnh cấm mặc váy thạch lựu là do tiên đế đặt ra. Việc sau đó cũng do ngài hạ lệnh xử tử ngự y, đày người nhà, chôn sống cung nhân.

Lấy hiếu làm đầu, ta sao có thể truy cứu lỗi lầm của phụ hoàng?

Còn tiểu nha đầu ấy, lấy đá lạnh làm bẩn thức ăn của ta, cũng đã ăn roi đòn. Phạt như vậy là đủ nặng rồi. Nếu là ta, bị người làm nhục đến thế, chỉ sợ chẳng dừng lại ở việc thả mấy viên băng còn phải nhổ nước miếng vào đồ uống, thậm chí lấy đàn tỳ bà đập thẳng vào đầu kẻ thù ấy chứ.”

Nàng không nói hết lời, trong lòng vẫn còn nhiều điều giấu kín. Nếu không từng bị nhốt trong phủ Kỳ Vương, từng thân mình nếm trải đau khổ và tủi nhục của đám nô tỳ tiện mệnh, có lẽ nàng cũng chẳng thể nào đồng cảm với kẻ thấp cổ bé họng.

Nếu không trải qua kiếp nạn vào sinh ra tử ấy, giờ đây nàng cũng chỉ là một công chúa ngu ngơ sống trong nhung lụa, không hay biết sự đời. Còn Lý Nguyên Anh, có lẽ đã sớm mất mạng vì bị vương phi đầu độc. Huynh muội họ sao có thể còn cơ hội cùng nhau bước lên ngôi báu, nắm giữ cơ đồ thiên hạ?

“Lệnh cho bắt nội giám Lỗ Nguyên về thẩm tra, xem chứng từ có khớp hay không. Nếu không còn tội lỗi nào khác, cho cùng bị đuổi khỏi cung. Đồng thời tra xét lại toàn bộ các vụ đánh bạc trong cung. Còn chuyện khác… cứ cho qua đi.”

Vu phu nhân hiểu rõ ý nàng, bèn nhẹ giọng nhắc:
“Công chúa khoan dung độ lượng, phúc dày như biển. Chỉ là… thiếp thân e rằng, thả nha đầu ấy ra khỏi cung rồi, sợ nàng sẽ ăn nói bậy bạ bên ngoài.”

Cao Đoàn Nhi lập tức quỳ sụp, dập đầu như điên:
“Nô tỳ không dám! Nô tỳ tuyệt đối không dám nói linh tinh!”Bảo Châu chỉ khẽ cười, thong thả nói:
“Thế thì có sao? Cùng lắm là để ta có thêm một đoạn truyền kỳ trong chuyện xưa tích cũ, kể lại cho người đời thêm phần ly kỳ thôi.”

Bình Luận (0)
Comment