Bảo Châu nhìn bàn tay phải mà hắn vừa đưa ra. Tay ấy cũng không phải từng bị bỏng, chẳng có vải băng hay dấu tích gì. Tay gầy gò, tái nhợt, mạch máu xanh hiện lộ dưới làn da nhợt nhạt, nhưng xương cốt nổi rõ, đường gân rõ ràng, thoáng nhìn đã thấy có lực. Nàng từng biết tay ấy lạnh đến mức nào khi hắn bị bệnh mê man, chính nàng từng bị chạm vào.
Chỉ là chẳng ngờ, đến chính hắn cũng để tâm như thế, đến nỗi sợ hãi mà chạy trốn.
Giờ nhìn ánh mắt hắn, vừa mang thẹn vừa có chút sợ sệt, lòng nàng chợt mềm xuống. Bao nhiêu giận dỗi trước kia phút chốc tan biến, hóa ra hắn vốn kiêu ngạo là thế, vậy mà lại có tấm lòng thật thà, chất phác. Những suy đoán trước kia, đều là hiểu lầm mà ra một cơn giận dấy lên, cũng chỉ là tức giận vô cớ.
Nàng thầm nghĩ: nếu cứ lạnh lùng như thế, liệu có dọa hắn chạy mất không?
Tuy nghĩ là vậy, nhưng cuối cùng cũng chẳng nỡ để hắn cứ thẫn thờ chìa tay đứng mãi như thế.
Bảo Châu nhẹ giọng nói: “Ta biết ngươi bị bệnh, nhưng đó đâu phải lỗi của ngươi… Ta… ta không chê ngươi đâu.”
Tiếng nàng càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ như tiếng muỗi kêu, rồi chậm rãi vươn tay ra. Gương mặt khẽ đỏ bừng, như thể vừa thoa phấn mỏng, lại chấm thêm rượu hồng, thoáng một cái liền ửng lên hây hây.
Qua lớp áo, vẫn cảm nhận được cái lạnh mát từ da hắn truyền sang. Nhưng lần này, lành lạnh mà dịu dàng, không còn như lần trước cứng đờ như sắt thép, lạnh buốt như móng vuốt vô tình.
Vi Huấn rất kiên nhẫn chờ. Hắn đợi đến khi nàng không còn đề phòng, đưa trọn bàn tay phải vào tay hắn, liền bất ngờ lật cổ tay nàng lại, động tác nhanh như chớp, tay áo bị vén lên, để lộ cả mu bàn tay trắng nõn, kéo dài tới tận cổ tay. Ở đó, có một vết bầm xanh tím, màu máu đã ngả vàng, đậm trên nền da mịn màng, càng thêm nổi bật.
Bảo Châu giật nảy người, định rút tay về, nhưng đã quá trễ, cổ tay bị hắn giữ chặt, không sao thoát ra được. Nàng luống cuống kêu lên: “Ngươi… ngươi dám lừa ta!”
Vi Huấn cúi đầu quan sát kỹ. Từ mạch cổ tay lan đến mu bàn tay, là vết thương do tay hắn gây ra. Máu bầm đã bắt đầu đổi sắc, phai nhạt thành màu vàng nhạt, nhưng vẫn không che được dấu vết in hằn trên làn da nõn nà. Đích thực là bàn tay của hắn để lại. Vết này, suốt mấy ngày qua, nàng luôn giấu kín trong tay áo.
Lúc ấy, hắn ra tay thật mạnh, nhưng giờ chạm vào, lại nhẹ nhàng như nước. Ngón tay ấn lên một chỗ nào đó nơi cổ tay, khiến tay nàng tê dại, không sao cử động nổi. Nàng giật mạnh mấy lần, vẫn chẳng thoát ra được.
Hai người đều rõ, vết thương này là từ đâu mà có. Bảo Châu vẫn luôn im lặng không kể, là vì không muốn để hắn biết, nàng từng lặng lẽ một mình trèo lên căn gác mái nọ; vả lại, chuyện đã lỡ rồi, cũng chẳng đáng để dằn vặt nữa.
Nhưng nay sự thật phơi bày trước mắt, nàng đành xoay đầu đi chỗ khác, cố bắt chước giọng điệu của Hoắc Thất Lang, cứng cỏi cười nói: “Ta đã nói là chuyện bệnh tình không phải lỗi của ngươi. Người luyện võ chúng ta, dọc đường gió bụi, mấy ai không từng mang thương tích? Vết trầy da này, bóc một lớp là lành thôi.”
Vi Huấn không đổi sắc, dứt khoát nói: “Không được.”
Hắn biết rất rõ, nếu không có Thập Tam Lang lao vào kịp thời thì bàn tay nàng e rằng đã nát xương, từ đó thành tàn tật, cả đời không thể viết nổi một chữ cho ra hồn.
Bao năm qua hắn từng chịu vô số đòn hiểm, nếm đủ khổ đau, những chuyện ấy hắn chưa từng để tâm. Nhưng nay, chỉ một vết thương nhỏ in trên người nàng, cũng khiến hắn không thể chịu nổi. Đáng hận hơn cả là, kẻ gây ra chuyện này lại chính là hắn, mà chẳng thể đi đòi lại công bằng cho nàng. Vết sẹo này, dù bóc cả mười lớp da, lòng hắn cũng không thể yên được.
“Còn đau không?” — hắn khẽ hỏi, giọng nhỏ như gió thoảng, hầu như không nghe thấy.
Bảo Châu xì mũi, cười khẩy: “Mấy ngày rồi, ta sớm đã quên… Ấy da!”
Chữ “quên” còn chưa dứt, hắn đã ấn mạnh xuống, rồi từ tốn x** n*n từng đốt xương, dò xét xem có chỗ nào đứt gân hay nứt xương.
Nước mắt nàng lập tức ứa ra. Nàng vốn không phải vì đau mà khóc từ nhỏ đã thế, nước mắt nhiều như suối, chỉ cần hơi bị k*ch th*ch là giàn giụa, muốn nín cũng không được. Cũng bởi nàng hay rơi nước mắt như ngọc, mặt mày lại tròn trịa sáng trong như châu ngọc, nên cha mẹ mới đặt tên là Bảo Châu, như một lời cầu chúc cho con.
Nàng biết Vi Huấn đang làm gì. Bởi lẽ trước kia, mỗi lần ngự y xem xét thương thế, cũng đều dùng cách ấy mà lần dò gân cốt. Khi đó, hoặc là phụ hoàng, hoặc là mẫu phi, hoặc hoàng huynh đều sẽ ôm nàng vào lòng, vừa dỗ vừa xoa, để vơi bớt cơn đau. Còn giờ, lại là giữa đêm khuya, người đối diện lại là tên trộm mặt lạnh, lòng dạ khó dò, không thân không thích, bảo nàng sao dám kêu đau?
Vi Huấn thấy nàng rùng mình, đôi mắt đẫm lệ che khuất nửa gương mặt, lại càng thương xót. Hắn cắn răng, nén lòng mà nắn từng đốt ngón tay, xác định không bị tổn thương gân cốt mới chịu buông ra.
Bảo Châu vừa mới dõng dạc nói không sao, vậy mà giờ đã khóc như mưa, trong lòng nàng tức đến nỗi muốn cắn lưỡi. Nghĩ bụng: kẻ này thật giảo hoạt, làm bộ đáng thương để dụ ta mềm lòng, quả là giăng bẫy từ trước! Thật là gian manh không ai bằng.
Vừa lau nước mắt bằng tay áo, nàng vừa tức tối định mắng. Chỉ là từ nhỏ được dạy dỗ khuôn phép, vốn không học những lời thô lỗ cay độc, nghĩ mãi không ra câu nào đích đáng, cuối cùng nghẹn nửa ngày mới bật ra được một câu: “Ngươi là đồ mèo hoang gian xảo, bụng dạ hẹp hòi!”
Vi Huấn nghe mà chỉ biết thở dài, trong lòng vừa bất lực vừa buồn cười. Chắc cả thiên hạ này, cũng chẳng tìm đâu ra người thứ hai vừa mắng người vừa đáng yêu như vậy. Hắn cười khổ, nói nhỏ: “Ta chưa bao giờ nói mình là người tốt.”
Rồi khẽ quỳ một gối, đưa lưng về phía nàng, giọng dịu đi: “Lão Dương trên lầu nghe nàng khóc, sắp phát điên rồi. Mau lên đi.”
Bảo Châu giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ Tư Quá Trai. Quả nhiên, qua ánh nến lờ mờ, có một bóng người thấp thoáng qua lại, bước chân rối loạn mà không dám cất tiếng gọi. Mặt nàng chợt nóng ran. Dù không làm gì thất lễ, nhưng giờ phút này cũng thấy khó bề đối diện. Nhìn bóng lưng Vi Huấn, nàng ngờ hắn lại giở trò gì, do dự mãi không dám trèo lên.
Dương Hành Giản trên lầu vốn định giả như không nghe gì, nhưng chờ mãi không thấy động tĩnh, lòng càng nóng như lửa đốt. Cuối cùng chịu không nổi nữa, túm lấy nghiên mực nặng trịch trong tay, thò đầu ra ngoài, thấp giọng gọi: “Phương Hiết? Phương Hiết?”
Vi Huấn thính tai hơn người, sớm đã nhận ra Dương Hành Giản đang rình ở trên lầu, vậy mà chẳng nói nửa lời, chỉ khẽ nhếch môi. Bảo Châu càng xấu hổ đến muốn độn thổ, cảm giác toàn thân như sắp bốc cháy. Đến nước này rồi, có giận dỗi gì cũng vô ích, nàng đành cắn răng bước tới, ghé sát vào lưng hắn, hai tay vòng qua cổ.
Vi Huấn cúi người, để nàng nằm lên lưng mình. Hắn hít một hơi, nhún chân nhảy vọt lên mái hiên lầu hai. Một tay bấu chặt đuôi rồng chạm khắc đầu mái, ngón tay cứng như móc sắt, ghì chặt lấy ngói lợp, treo cả hai thân người lơ lửng giữa không trung. Tay kia nhẹ nhàng đẩy nàng vào cửa sổ. Dương Hành Giản thấy vậy thì hoảng hốt, vội buông nghiên mực chạy tới đỡ lấy.
Đợi nàng vào trong, Vi Huấn không bước theo mà chỉ ngồi xổm bên cửa sổ, nói ngắn gọn: “Ta đi đón Thập Tam Lang.”
Nói xong xoay người bước đi. Bảo Châu bối rối, buột miệng gọi: “Ngươi…”
Vi Huấn quay đầu lại, chờ nàng nói.
Bảo Châu bình tĩnh lại, mắt ánh lên vẻ dịu dàng xen lẫn lo lắng, nhỏ giọng dặn: “Ba người các ngươi… nhớ cẩn thận.”
Vi Huấn gật đầu, vẻ mặt nghiêm trang: “Ừ.”
Dứt lời liền tung người lên mái ngói, chạy thẳng về phía điểm hẹn với Hoắc Thất Lang.
Nào ngờ, dưới chân khẽ vang lên một tiếng “rắc” rất nhỏ một viên ngói vỡ vụn. Hắn giật mình. Từ thuở mười sáu tuổi đã lang bạt giang hồ, chưa từng có lần nào sẩy chân như thế. Càng nghĩ, càng khó hiểu: chẳng lẽ gần đây theo nàng ăn ngon ngủ yên, thành ra thân thể cũng trì trệ?
Trong lúc còn đang ngẩn ngơ, một mùi hương mát nhẹ thoảng qua đó là hương thơm thanh khiết trên người nàng, phảng phất như sương mù quấn quanh áo choàng, mờ ảo mà vấn vít, tưởng như nàng vẫn đang nằm trên lưng, chưa từng rời xa.
Buông tay rồi, mà lòng vẫn chưa thể buông.
Đêm đã khuya, trăng như hạt châu treo đầu cành liễu, sáng dịu giữa trời quang. Vi Huấn bỗng thấy tâm rối loạn, đứng lặng trên mái ngói, ngẩn ngơ chẳng muốn rời.