Cả thành Hạ Khuê bị Vi Huấn cùng hai đồng môn dậy sóng khuấy loạn, nha môn huyện đường trong ngoài cũng thê thảm chẳng kém. Nữ quyến trong phủ Ngô Trí Viễn phần nhiều bị rắn trắng dọa đến ngất xỉu. Đại lao bị phá sạch, nội trạch loạn cả lên, chẳng còn người trông giữ cha con nhà họ Dương. Dương Hành Giản liền dắt theo con gái Dương Phương Hiết, lặng lẽ rời khỏi phủ, thong dong mà đem nàng đi theo.
Hai người tìm một quán trọ nhỏ khuất nẻo làm chỗ tạm trú. Dương Hành Giản theo lời dặn của Bảo Châu, dọc đường ghé mua một vò rượu ngon. Lúc này giá gạo trong thành Hạ Khuê đã tăng đến khó tin, dân nghèo nơi nơi đói khổ, có nơi đã bắt đầu chết đói. Dương Hành Giản nghe người trên phố kể, càng cảm thấy Ngô Trí Viễn không thể cứ khăng khăng đóng thành mãi, nếu không, chẳng bao lâu nữa e là dân sẽ làm phản.
Trời chưa sáng, dân thành đã lục tục tụ lại thành từng nhóm nhỏ, xì xào bàn tán. Ai nấy đều kháo nhau chuyện lạ trong thành, râm ran một lời: “Xà yêu hiện linh hóa giao long, vào thành Hạ Khuê đoạt ngọc báo oán. Cửa thành đóng cũng không cản được!”
Lại có kẻ kể: “Có người trong huyện nha bị rắn dọa đến điên loạn, rút đao chém loạn, làm bị thương không ít người!”
Chẳng bao lâu, Vi Huấn, Hoắc Thất Lang và Thập Tam lần lượt leo qua cửa sổ lẻn vào phòng. Ba người vừa phá thành gây loạn, giờ lại tụ hội một chỗ, tinh thần phơi phới, nét mặt rạng rỡ, ai nấy đều phảng phất như vừa chơi một ván lớn, trong mắt còn vương nét bướng bỉnh và ngông nghênh.
Bảo Châu đưa mắt nhìn Thập Tam, thấy hắn m*nh tr*n, chỉ mặc mỗi chiếc q**n l*t mỏng, dưới nách kẹp bộ tăng y, người nhỏ bé mà thân thể đầy vết roi, vết máu khô loang lổ, da thịt bong tróc khắp nơi. Lòng nàng chợt nhói, mũi cay xè, mắt hoe hoe, không kìm được nghẹn ngào đưa tay ôm hắn vào lòng.
Thập Tam bị ôm bất ngờ, thân thể run rẩy, chỉ cảm thấy người nàng mềm mại thơm tho, mặt mũi lập tức đỏ bừng đến tận mang tai. Hắn cuống quýt tránh ra, chui vào một góc phòng mặc vội tăng y, miệng lắp bắp: “Người đệ bẩn lắm… Cửu Nương chớ để bẩn xiêm y!”
Hoắc Thất Lang ôm bụng cười ngặt nghẽo, quay đầu trêu Vi Huấn: “Sư huynh hối hận không luyện ngoại công rồi chứ? Chịu một trận đòn mà được người ta ôm… thật đáng giá…”
Chưa kịp nói hết, Vi Huấn đã quay sang liếc nàng bằng ánh mắt âm u khó đoán. Hoắc Thất Lang biết điều im bặt, lẳng lặng gãi mũi, tự mình cắt ngang câu chuyện.
Bảo Châu nhìn Thập Tam tuy bị tra tấn nặng nề, nhưng vẫn khỏe khoắn hoạt bát, thân hình linh lợi, dáng vẻ sinh khí bừng bừng. Nghĩ đến đệ đệ ruột Lý Nguyên Ức tuổi cũng ngang ngửa, mà thể chất lại kém xa, càng thêm thán phục. Thân hình hắn gầy nhỏ nhưng gân cốt nổi rõ, cơ bắp rắn chắc, quả thực khác biệt với đám thiếu niên bình thường.
Nàng bèn đập nắp vò rượu, múc một bát đầy, chúc mừng ba người bình an trở về.
Vi Huấn và Hoắc Thất đều là kẻ ngàn ly không say, nâng bát cạn liên hồi. Riêng Dương Hành Giản chỉ uống hai ly đã đỏ mặt, say khướt bò dậy múa loạn như lên đồng, bước chân loạng choạng mà lại kỳ lạ vững vàng, xoay chuyển uyển chuyển như có gió dẫn đường. Dù chẳng biết chút võ công, lại giống như cao thủ võ lâm hạ phàm, khiến mọi người vỗ tay cười vang.
Bấy giờ Bảo Châu mới nhớ ra, Dương Hành Giản tuy phẩm hàm không cao, chưa từng diện thánh, nhưng hình như nàng đã từng thấy qua. Vào đêm Trung thu năm nọ, có một bữa yến ngắm trăng, nàng nhớ mang máng có vị tiểu quan mặc áo lục, theo Thiều Vương vào tiệc, chỉ là chỗ ngồi khá xa nên nàng không để tâm.
Đại yến trong cung từ xưa đã trọng lễ nhạc ca vũ. Ngoài ban nhạc biểu diễn chuyên nghiệp, người dự tiệc dù sang hèn đều phải góp một khúc làm vui, vô vũ bất thành yến, vô nhạc bất thành tịch. Từ thiên tử cho đến công khanh, nếu cao hứng đều có thể hát múa một phen.
Hôm ấy bữa tiệc thập phần náo nhiệt, rượu vào lời ra, quan viên chen nhau dâng chén, ca múa nối tiếp không ngơi. Trong đám ấy, có một thiếu niên áo lục múa khúc hồ vũ đặc biệt uyển chuyển tiêu dao, so với vũ nữ chuyên nghiệp còn nổi bật hơn, khiến bao nhiêu người vỗ tay reo hò.
Giờ trông điệu múa của Dương Hành Giản, nàng lập tức nhớ ra, mỉm cười kêu lên: “Thì ra là ngươi!”
Cả phòng vừa uống rượu, vừa cười nói xem Dương chủ bộ thi triển tuyệt kỹ. Nhắc đến bọn lính gác gặp bạch xà sợ vỡ mật, ai nấy đều phá lên cười ngặt nghẽo.
Việc Ngô Trí Viễn bắt giữ cha con Dương gia tuy là chịu áp lực từ Bảo Lãng, nhưng xét đến cùng cũng là đồng lõa với kẻ ác. Bảo Châu vốn định không động đến vật gì từ phủ hắn, song nghĩ lại, liền đem đám vàng bạc nữ trang mà Ngô Trí Viễn dâng hối lộ, tất thảy trao tay cho Hoắc Thất Lang, xem như thù lao giúp cướp ngục. Hoắc Thất Lang được tiền nhanh như vậy, vui mừng khôn xiết, liên tục ca ngợi Dương nương tử rộng rãi phóng khoáng.
Còn bộ hồ phục nàng mặc lúc rời Thúy Vi Tự, khi trèo tường bị rách một đoạn, Bảo Châu vốn không chịu mặc lại áo quần tổn hại, bèn sai phu nhân Ngô Trí Viễn đưa hai bộ áo chui đầu và váy mới thay vào.
Mọi người uống một hồi cho thỏa, Bảo Châu lên tiếng: “Ta đại khái đoán được kẻ què làm bia kia đã tráo bảo vật ra sao, chỉ là phải trực tiếp đối khẩu cung với hắn mới chứng thực được.”
Vi Huấn nghe thế, nhíu mày nghi hoặc: “Ý ngươi là chính hắn ra tay?”
Bảo Châu khẽ gật: “Ta ban đầu đã nhìn lầm. Vật kia giống hệt hộp sơn mà ta từng dùng, nào ngờ lại là vật giả thay thế.”
Đồ vật trong cung, bất kể lớn nhỏ, đều là do thợ khéo tay dốc lòng chế tác, tinh xảo độc nhất vô nhị, không có chuyện hư một cái liền mua cái khác bù vào. Nhưng xứ Thường Châu thợ giỏi tụ hội, đều là người đủ tay nghề làm đồ cho hoàng gia, nếu muốn chế lại một hộp giống hệt thì không phải không thể.
“Ta đã vẽ lại bút tích trên tờ giấy, dặn ngươi mang đồ giả đặt lại vào, làm một trò ‘treo đầu dê bán thịt chó’. Nhưng nếu cái hộp sơn kia vốn dĩ cũng là hàng giả thì sao?”
Vi Huấn lập tức hiểu ra ý nàng.
Từ trên xuống dưới, ai nấy đều nghĩ rằng chính hắn là kẻ có bản lĩnh độn thổ vượt nóc vào trong tháp trộm báu vật. Đến cả sư đệ của hắn cũng từng ngờ vực như vậy. Quan phủ ráo riết truy lùng, đến mức ngay cả gánh xiếc dạy rắn chơi khỉ cũng bị bắt giữ, không ngờ rằng ngay từ đầu, mọi người đã lạc hướng.
Bảo Châu nhẹ giọng nói: “Nếu chiếc hộp sơn đã bị tráo từ trước, thì dù bảo tháp có canh phòng nghiêm ngặt thế nào, xây dựng vững chãi đến đâu, thì tên thợ tật nguyền ấy cũng chẳng cần phải đột nhập vào làm gì. Hắn què chân, mù mắt cũng chẳng sao. Nhóm thợ thủ công cùng đi với Bảo Lãng, dọc đường kề vai sát cánh, rồi cùng tiến vào thành Hạ Khuê chẳng phải có thừa cơ hội ra tay hay sao?”
Vi Huấn thầm gật đầu. Nếu đúng như nàng đoán, thì có thể giải thích được điều hắn nghi ngờ bấy lâu. Có lẽ, cao thủ khinh công trong tưởng tượng kia từ đầu đến cuối vốn không tồn tại, chỉ là một nhóm người bình thường bày mưu lập kế, ra tay đánh lừa thế gian mà thôi.
Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Nói như vậy cũng có lý, nhưng còn Bảo Lãng, Ngô Trí Viễn và cả ba người bọn họ nữa chẳng lẽ chỉ nhìn vẻ ngoài hộp sơn mà không mở ra xem hạt châu bên trong? Sao họ lại không phát hiện đó là vật giả?”
Bảo Châu khẽ lắc đầu: “Điểm này ta cũng chưa nghĩ ra. Thôi thì cứ đến hỏi thẳng Trần Vũ là rõ.”
Vi Huấn ngửa đầu uống cạn ly rượu, liền đứng dậy định đi.
Bảo Châu vội vàng nói: “Ta cũng đi.”
Hoắc Thất Lang chen lời: “Có chuyện náo nhiệt như thế, sao có thể thiếu ta?”
Dương Hành Giản thì vẫn còn hơi men, đỏ mặt hồng hào, ồn ào nói: “Lúc này đừng mong bỏ rơi lão phu!”
Ai nấy đều muốn đi, chỉ riêng Thập Tam bị Bảo Châu giữ lại, bắt hắn ở lại trong phòng rửa sạch vết thương, băng bó cẩn thận, nghỉ ngơi cho yên.
Cả bọn lên đường đến khu trạch hoang nơi giam Trần Vũ. Bảo Châu cưỡi trên lưng lừa, cảm giác quen thuộc tức thì ập đến. Trước kia còn ghét nó xấu xí, thế mà mấy hôm không gặp lại thấy có chút nhớ nhung. Nàng đưa tay xoa nhẹ hai cái lên đám lông trên trán nó, con lừa lập tức hí lên một tiếng vui vẻ.
Cúi đầu nhìn dây cương trong tay Vi Huấn, lại thấy giày hắn rách một lỗ to, đoán ra chắc lúc trước đạp ngói đá mái nhà Hạ Khuê mà hỏng. Nàng lập tức móc túi, ném cho hắn ít bạc, bảo: “Đi mua đôi giày mới đi!”
Vi Huấn tựa hồ chưa để ý đến, cúi đầu nhìn thoáng qua rồi thản nhiên nói: “Đợi ta rảnh tự vá lại là được, cần gì mua mới.”
Bảo Châu tỏ vẻ khó chịu, cau mày nói: “Người đi theo ta, sao có thể mang giày rách? Nhìn thấy ta đã ngứa mắt, mau đi đổi ngay!”
Vi Huấn quay đầu lại, nghi hoặc nhìn nàng: “Giày ta mang, sao lại khiến ngươi khó chịu?”
Bảo Châu giận dỗi: “Nếu ta không trông thấy thì thôi, đã phát hiện rồi, mắt cứ dính lấy cái lỗ đó, thật không chịu nổi! Mau mua đi cho ta! À, nhớ mua luôn một đôi mới cho Thập Tam!”
Vi Huấn bị nàng thúc giục đến dồn dập, đành miễn cưỡng gật đầu. Trong bụng khẽ thở dài: nàng tiêu xài chẳng nể nang, e rằng lộ phí dọc đường càng lúc càng eo hẹp. Nhưng tiền là của nàng, nàng muốn làm sao là quyền của nàng.
Tới nơi, Vi Huấn tung người lên xà nhà, quả nhiên thấy Trần Vũ vẫn nằm đó. Hắn liền đưa tay kéo hắn xuống.
Trần Vũ vẫn giữ vẻ mặt kiên quyết, một mực khẳng định mình đơn độc gây án, tuyệt không chịu khai thêm ai là đồng lõa. Vi Huấn chậm rãi nói: “Tuy ta đã thề từ nay không động đến mộ phần nữa, nhưng sư đệ ta thì chưa thề. Nếu giờ mở quan tài ra, bên trong là xà châu thì thôi, còn nếu chỉ là hộp sơn giống hệt bên ngoài thì sao? Các người chôn cạn như vậy, việc này thử nghiệm một cái là rõ.”
Nghe đến đây, trán Trần Vũ lập tức đổ mồ hôi, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Vi Huấn thấy sắc mặt hắn biến đổi, trong lòng biết chắc rằng Bảo Châu đã đoán trúng, liền khẽ liếc nàng một cái đầy khâm phục.
Dương Hành Giản lạnh giọng nói: “Xà châu vừa hiện, đã gây bao nhiêu tai họa, rõ ràng là vật không lành. Nếu ngươi không muốn liên lụy thêm nhiều người nữa, chi bằng mau nói thật ra, may ra còn có đường sống. Ngoài kia người người đều tin có xà yêu báo oán. Một vật yêu nghiệt như vậy, chớ mong dâng lên thiên tử mà cầu vinh!”
Vừa nghe hắn mắng châu là yêu châu, gọi là yêu nghiệt, Trần Vũ như bị đâm vào tim. Một nỗi đau khôn cùng dâng lên, hắn đột nhiên quỳ sụp xuống đất, bật khóc nức nở: “Đó không phải xà châu, không phải yêu nghiệt! Đó… là con gái tiểu dân, là Huỳnh Nương của tiểu dân!!”
Tiếng kêu thảm thiết tựa xé lòng xé dạ, vang vọng giữa đêm khuya. Cả đoàn người đều giật mình kinh hãi.
Chỉ thấy Trần Vũ gào khóc như đứt ruột, sắc mặt trắng bệch như người chết, mồ hôi túa ra như mưa. Hắn nức nở nghẹn ngào: “Làm gì có xà yêu gì chứ! Là Bảo Lãng giế.t ch.ết Huỳnh Nương của tiểu dân, đoạt đi dạ minh châu nàng giữ, rồi vu cho con bé là yêu nghiệt đội lốt người! Tiểu dân chỉ hận bản thân chưa chết, nếu có chết cũng hóa thành lệ quỷ kéo hắn xuống địa ngục!”
Nhắc đến Bảo Lãng, mặt Trần Vũ vặn vẹo đầy đau đớn và phẫn uất. Mái tóc bạc lả tả rơi xuống, hai mắt đỏ ngầu như máu, mười đầu ngón tay cào mạnh xuống nền đất, lún sâu vào lớp bùn lạnh, trông chẳng khác gì ác quỷ chốn A Tì, gớm ghiếc đến kinh tâm động phách.