Vó ngựa lộc cộc, bánh xe rền vang, nghiến qua con đường lát đá xanh ướt đẫm sương mai. Phố xá vắng tanh, cảnh tượng chen chúc náo nhiệt đêm qua nay đã tan biến như mộng.
Trong xe, Vi Huấn ngồi xếp bằng, mắt khép hờ, chuyên tâm vận khí trục độc. Từ đỉnh đầu đến vai cổ mờ mịt bốc lên từng sợi khí trắng như sương mù. Đối diện, Bảo Châu ngồi nghiêng chăm chú nhìn hắn. Gương mặt hắn trắng bệch, ửng một tầng hơi xanh, môi và đầu ngón tay đều lạnh màu tro, tựa như người bệnh nặng mới tỉnh. Thật khó tin thân thể như vậy lại có thể trải qua một đêm vất vả không nghỉ, vừa uống rượu vừa giao đấu, tung hoành khắp nơi như cơn gió dữ.
Bỗng nghe “phụt” một tiếng, một chiếc tiêu độc từ sau lưng Vi Huấn bật văng ra, cắm sâu vào vách xe, máu đen phun trào theo. Bảo Châu nín thở, rướn cổ nhìn, dùng tay che miệng không dám lên tiếng, sợ quấy rầy hắn.
Chỉ một nén nhang sau, bảy chiếc tiêu độc lần lượt bật ra khỏi da thịt, máu đen dần đổi sắc thành đỏ tươi. Toàn thân áo sau lưng hắn ướt đẫm, vách xe lấm tấm vết máu, trong xe ngập mùi tanh. Mãi đến khi vùng lưng tê rát dần lui, Vi Huấn mới thu khí về đan điề, chậm rãi mở mắt. Vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt Bảo Châu nhòe lệ, nét trang điểm hoa lệ nay đã nhòe nhoẹt.
Hắn cắn răng, lòng ngổn ngang hối hận, cảm thấy có lỗi vì liên lụy nàng vào chuyện này. Nhẹ giọng nói:
” Đã xong rồi.”
Bảo Châu vội quay đi, làm bộ cứng cỏi:
“Mắt ta bị khói độc hun cay, chẳng liên quan gì đến ngươi.”
Không gian trong xe vốn hẹp, dù nàng dời mắt, mùi máu tanh vẫn xộc vào mũi. Hương máu nồng gợi ký ức tang tóc năm nào trong điện Bồng Lai cũng từng đẫm máu như thế. Nỗi đau lòng âm ỉ kéo về khiến nàng không dám nhìn chiếc áo đẫm máu của hắn.
Vi Huấn lặng lẽ ngắm nàng. Trước kia nàng mạnh miệng, hắn còn có thể đùa cợt chọc ghẹo. Nhưng lúc này chỉ thấy môi mằn mặn mùi máu, chẳng nói nên lời.
Tóc nàng xõa rối, tà váy lấm lem bùn đất, trâm hoa chẳng rõ rơi đâu mất. Từ lúc ra cửa đến giờ, nàng vốn trang điểm rạng rỡ, một thân diễm lệ, giờ đã tàn tạ. Lẽ ra hắn phải kịp thời khen ngợi, nhưng vì lão Thất có mặt nên lời nghẹn lại, thành ra lỡ mất.
Nghĩ đến đây, Vi Huấn lắp bắp:
” Ngươi… hôm qua thật sự rất đẹp.”
Bảo Châu ngỡ hắn trêu chọc, mắt trợn tròn định quở trách. Nhưng thấy vẻ áy náy trên mặt hắn, lại nghe tiếp:
” Là ta không đủ bản lĩnh, không chặn được trận đầu, khiến ngươi chịu khổ.”
Nàng bất ngờ đến nghẹn lời, định mắng cũng không được, chỉ lạnh nhạt đáp:
” Ngươi chưa đủ mạnh, chẳng lẽ muốn đội trời đạp đất? Lúc ngươi nâng cây cờ kia, ta thấy binh lính trong doanh trại đã giương cung nhắm vào ngươi. May mà ngươi mặc lễ phục tiếp giá, bằng không đã bị bắt rồi.”
Vi Huấn gượng cười, trong lòng thầm phục: giữa cơn hỗn loạn, chỉ có nàng còn quan sát được biến động nơi quân doanh. Hắn chân thành tán thưởng:
“Mắt ngươi thật tốt.”
Bảo Châu nghĩ lại cảnh trong lễ đường, nếu lúc ấy có cung trong tay chưa chắc cần hắn bảo vệ. Nàng từng được hắn dặn dò phải mang vũ khí bên người, nhưng không ngờ lễ cưới lại đầy cạm bẫy như thế. Lúc ấy vì mặc đồ lộng lẫy mà chẳng giắt cung tên, đến khi mượn được cung từ Thập Tam thì đã chậm.
Nghĩ vậy, nàng thêm áy náy. Bất chợt nhớ lại điều muốn nói từ nãy, nàng lên tiếng:
” Nói đến mắt nhìn, ta thấy gã mặt đen đồng môn của ngươi cũng có mặt trong đám đông xem lễ. Nếu hắn là thầy thuốc lang thang, có thể giúp ngươi trị độc. Người trong giang hồ hẳn tinh thông hơn thầy thuốc thường.”
Vi Huấn gật đầu:
” Ta đã phát tín hiệu triệu tập, hôm nay Khâu Nhậm sẽ đến khách đ**m, cùng với vài kẻ phiền phức khác. Ngươi đừng ra ngoài, kẻo lại sinh sự.”
Bảo Châu nhíu mày:
” Cả Thác Bạt tam nương cũng đến? Ngươi bị thương, chẳng lẽ không nên tránh nàng?”
Vi Huấn thản nhiên đáp:
” Dù có gãy tay, ta vẫn có thể đối phó lão tam. Chỉ e nàng thấy ta mới không dám đến.”
Cách hắn nói khiến Bảo Châu không khỏi nghi hoặc. Người hắn triệu tập, chẳng giống đang cầu viện, mà như gọi tới để đối chất.
Xe đã vào thành Linh Bảo, trời sáng rõ, tiếng rao bán đồ ăn vang khắp phố. Cả hai bụng đều trống rỗng sau một đêm. Vi Huấn cất tiếng:
” Muốn ăn gì? Ta xuống mua.”
Bảo Châu lập tức ngăn lại:
” Ngươi không được nhúc nhích! Một thân máu me thế kia hù chết người ta mất. Để ta.”
Vi Huấn chưa kịp phản ứng, nàng đã nhảy xuống xe. Nhưng chỉ lát sau, nàng quay lại, hai tay trống trơn, má đỏ bừng:
” Ta… quên mang tiền.”
Vi Huấn nhìn nàng, trong lòng bật cười. Vị công chúa tôn quý, lại không xoay xở nổi chuyện mua đồ ăn sáng. Hắn cười đến đau vết thương, vừa xuýt xoa vừa nói:
” May mà không mua được. Vi đại mà ăn đồ ngươi mua, chắc mất nửa cái mạng, tại chỗ mà lăn ra cũng nên.”
Bảo Châu thẹn quá hóa giận, định quở trách, nhưng thấy hắn đã hồi lại thần sắc ngày xưa, ánh mắt lại ánh lên nét cười quen thuộc. Nhớ lại lúc sáng hai người còn ăn vận tề chỉnh, một ngày qua thôi mà đã rơi vào thảm cảnh, nàng chợt buồn cười đến mức không nhịn được, bật cười giữa hàng mi còn đẫm lệ.
Vừa trở về khách đ**m, sư huynh thứ tư trong môn là Quỷ Thủ Kim Cương Khâu Nhậm đã ngồi sẵn trong sảnh. Đối diện hắn là một người vạm vỡ, lưng mang tích trượng, tóc búi cao như đầu đà, mặt mày dữ dằn. Hai kẻ một trái một phải, ngồi như chặn cửa, toát ra sát khí khiến khách trọ vừa ló đầu vào đã vội quay đi, chẳng ai dám bước vào.
Khâu Nhậm tuy treo cờ trắng với bốn chữ “Diệu thủ hồi xuân”, nhưng khí chất vẫn dữ dằn không kém kẻ trong giang hồ. Nếu gọi là đại phu, chi bằng nói là cường đạo ghé nhà xin lễ vật còn dễ tin hơn. Chủ quán khách đ**m dẫu trong lòng ngao ngán, cũng chỉ đành nuốt nước miếng, không dám hé răng nửa lời.
Thấy Vi Huấn từ xe ngựa bước xuống, hai người liền cùng đứng dậy, đồng thanh hành lễ gọi:
“Đại sư huynh.”
Bảo Châu ngẩng đầu nhìn vị đầu đà kia, chợt giật mình, nhớ ra từng gặp trong phố lò rèn, ấn tượng khắc sâu bởi tướng mạo dị thường. Nàng hỏi:
“Cũng là người trong sư môn ngươi?”
Vi Huấn gật đầu:
“Là lão ngũ.”
Hắn không định giới thiệu đôi bên, chỉ quay sang Khâu Nhậm dặn:
“Ngươi vào giúp ta khâu lại lưng.”
Khâu Nhậm gật đầu, xách hòm thuốc bước theo. Bảo Châu cũng lẳng lặng đi sau, vào tận phòng.
Khâu Nhậm mở hòm, bày kim chỉ thuốc men ra mặt bàn. Vi Huấn tháo dải lưng, định cởi áo. Thấy Bảo Châu vẫn đứng đó, mắt chăm chăm dõi theo từng động tác, hắn liền thấy khó chịu, sống lưng cũng ngứa ngáy.
” Ngươi còn chưa ra ngoài? Ra uống chén nước đi, nhìn gì mà như muốn xem ta còn thở nổi không.”
Bảo Châu lạnh nhạt đáp:
” Vì sao ta phải ra? Cũng phải xem ngươi bị đâm thành dạng gì rồi mới tính tiếp.”
Vi Huấn đảo tròng mắt, liếc Khâu Nhậm, bèn nghiêm giọng:
” Y thuật của lão tứ là bí truyền trong sư môn, không tiện để người ngoài xem.”
Bảo Châu hơi sửng sốt, thầm nghĩ sư môn gì mà lắm phép lạ quy củ lạ kỳ, nhưng đã nói vậy, nàng cũng không tiện cưỡng ép. Hừ một tiếng, nàng quay lưng rời khỏi phòng.
Khâu Nhậm cầm kim chỉ, ngẩn người một lát rồi hỏi:
” Ta cũng chỉ là đại phu trị ngoại thương, học thêm bó xương, có gì mà bí thuật không tiện nhìn?”
Đối với sư đệ, Vi Huấn chẳng kiên nhẫn như với Bảo Châu, gằn giọng:
” Ta nói không tiện là không tiện, lắm lời nữa ta đạp cho một cước!”
Nói đoạn, hắn xé toạc áo, để lộ sau lưng thương tích chằng chịt, máu thịt lẫn lộn.
Khâu Nhậm chau mày, xem xét kỹ vết thương, thấy độc phần lớn đã được ép ra, chỉ cần rửa sạch bôi thuốc, khâu lại là xong. Vừa cắm kim vá thịt, vừa lẩm bẩm:
” Nếu không phải thương ở sau lưng khó với tay, chắc cũng chẳng cần gọi ta tới. Dù sao trong sư môn, Vi đại vẫn là người khâu da giỏi nhất…”
Nhưng nghĩ tới việc hắn phải dối cô nương kia ra ngoài mới cởi áo, lại ngẫm giọng điệu nhỏ nhẹ trước đó, Khâu Nhậm bất giác rùng mình, lưng nổi da gà. Chẳng lẽ… là thẹn thùng?
Vừa nghĩ đến đó, Khâu Nhậm suýt bật cười. Kim chỉ trong tay thành mấy mũi lệch lạc như con rết, rõ ràng sẽ để lại sẹo xấu. Hắn giật mình, thầm than: Nếu sau này sư huynh cởi áo trước mặt cô nương kia, thấy lưng sẹo ngang dọc, chẳng phải sẽ tìm ta báo thù?
Khâu Nhậm nghiêm mặt nói:
” Xin lỗi đại sư huynh, lão tứ uống hơi nhiều, tay run phùng lệch, để ta tháo ra, khâu lại một lần.”
Chưa dứt lời, đã rút dao giải phẫu, gỡ từng mũi chỉ. Vi Huấn nghe vậy lửa giận bốc lên đầu, rít qua kẽ răng:
” Tên mập chết dẫm, lấy ta ra làm nơi luyện tay nghề?”
Khâu Nhậm cười trừ:
“Vừa nãy dùng chỉ thường, khâu xong cắt bỏ sẽ phiền. Để ta đổi loại tốt hơn, không để lại vết sẹo.”
Nói rồi lấy ra cuộn chỉ vàng dành riêng cho con gái nhà quyền quý, loại mịn như tơ, rút ra dễ dàng, lỗ kim khó thấy. Dùng thứ này để khâu cho Vi Huấn, đúng là nực cười, mà cũng là một chút an ủi duy nhất.
Chốc lát, thấy Vi Huấn nắm tay trắng bệch, trán rịn mồ hôi, gân tay bật cả lên, mà vẫn cố nín chịu không kêu, Khâu Nhậm vui sướng như được trả thù xưa. Gương mặt đen sì méo xệch vì nghẹn cười, may mà thương ở lưng, nếu không hắn đã bị đấm cho vỡ mặt.
Khâu xong, băng bó kỹ, Vi Huấn thay lại áo vải trúc xanh quen thuộc. Đang định quay sang hỏi tội Khâu Nhậm vì sao lại tới Linh Bảo huyện, thì thấy bóng Bảo Châu lấp ló ngoài cửa.
Không muốn nàng lo lắng, hắn bước ra. Bảo Châu liếc hắn một cái, thấy y phục đã chỉnh tề, bèn tiến lại gần Khâu Nhậm hỏi:
“Vậy là khỏi rồi sao? Không cần uống thuốc tiêu độc? Không bôi thuốc gì à?”
Khâu Nhậm hơi sửng sốt, đáp:
” Đại sư huynh không cần.
Bảo Châu cau mày, giọng không vui:
“Dù sao cũng là vết thương do độc, chẳng lẽ khâu xong là được?”
Khâu Nhậm lúng túng, thầm nghĩ người giang hồ bị thương chẳng phải đều vậy? Nếu ngồi khám bệnh đàng hoàng thì còn bày thuốc, chứ đồng môn trong nhà với nhau, ai lại dở trò?
Nhưng cô nương này khí thế rắn rỏi, khiến hắn cũng không dám qua loa, đành nói:
“Vài ba hôm tới không nên vận khí, kẻo độc sót lại chạy vào tạng phủ, để hậu họa.”
Bảo Châu quay phắt lại, trừng mắt nhìn Vi Huấn:
” Nghe chưa? Hai ba ngày phải nằm yên!”
Vi Huấn vốn đang bực vì lão tứ bày trò, lại bị nàng răn dạy như tiểu hài tử, càng thêm ngứa ngáy. Khâu Nhậm thì ngồi giữa như kẹp bánh, thở dài không thôi: “Người thường thì sợ thật, nhưng sư huynh vốn sẵn bệnh trong người, sống chẳng còn được bao nhiêu ngày, nào để tâm hậu họa gì nữa…”
Hắn không dám nói ra, chỉ cúi đầu đáp:
“Lần sau sư huynh muốn lời dặn, cứ báo trước, lão tứ nhất định ghi nhớ.”
Bảo Châu nghiêm mặt:
“Ngươi khỏi cần hỏi hắn, nói cho ta biết là được. Còn gì cần lưu ý nữa?”
Khâu Nhậm nhìn sắc mặt âm u của Vi Huấn, lại quay sang ánh mắt nghiêm nghị của Bảo Châu, không dám dây dưa, thu hòm thuốc kẹp dưới nách, buông một câu:
“Uống nhiều nước ấm.”
Rồi lật đật chạy đi.