Sáng sớm, tia nắng chiếu vào buồng nhỏ trên tàu, Chung Ly ngồi dậy từ trên giường, đầu óc hỗn loạn. Chung Ly liếc nhìn bên cạnh, Siren vẫn còn ngủ, mái tóc màu bạc vướng vít tản ra trên gối đầu, ánh mặt trời rọi lên mặt hắn, ngũ quan sâu sắc chỉ có ở người phương Tây, da hơi tái nhợt, lông mi thật dài nhẹ lay động.
Cứ như là từ trong tranh đi ra…
(°―°〃) Chờ chút, mình đang làm gì vậy.
Chung Ly quay đầu, nhỏ giọng thầm thì: “Chắc là mình còn chưa tỉnh ngủ.” Dứt lời, liền trùm đầu ngã xuống.
Chung Ly ngủ say sưa, tỉnh dậy lần nữa, đã không thấy Siren.
Chung Ly xuống giường, nhìn quanh bốn phía một chút, bảy người kia cũng không thấy đâu.
Đẩy cửa ra, đi ngang qua hành lang thật dài, đã không còn ngọn đèn dầu. Hành lang hơi âm u, một vài bức tranh to lớn, khiến Chung Ly cảm thấy hơi hơi sởn tóc gáy. Chung Ly bước nhanh hơn ra khỏi hành lang.
Đã không còn sự nguy nga lộng lẫy của ngày hôm qua. Ngay cả buồng nhỏ trên tàu cũng có vẻ tiêu điều cũ nát, đồ ăn hư thối, chậu chén sứt mẻ, ghế dài thiếu chân. Chỉ còn duy nhất rương tiền vàng vẫn phát ra tia sáng chói mắt mê người.
Chung Ly ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, là một boong tàu giống hôm qua, không thay đổi gì. Nhìn chỗ xa xa, Siren đang tựa bên mép thuyền, một con hải âu màu trắng đang rỉa lông đứng bên cạnh hắn.
Thuyền đã rời hải cảng một khoảng xa, St.Paul thành một điểm đen nhỏ.
“Siren!” lớn tiếng gọi.
Siren nghe tiếng quay đầu lại, nhìn về phía y.
“Thuyền! Thuyền chạy.” Lần này sao họ có thể trở về thuyền Maryanne.
Hải âu vỗ cánh phành phạch bay đi, Siren dưới ánh mặt trời đi đến chỗ Chung Ly, Siren ung dung thong thả, hết sức nhàn nhã.
“…” Thật muốn đánh anh ta.
“Manson sẽ đến tìm chúng ta.”
“Bảy người kia đâu?” Trên boong thuyền không thấy bóng dáng bảy người kia.
“Ban ngày liền biến mất không thấy. Kiên trì chờ một chút đi, nhìn tình hình trong khoang thuyền, có lẽ bọn họ phải đến tối mới ra ngoài.”
Chung Ly hơi bất đắc dĩ nhìn Siren: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì.”
Siren đột nhiên đưa mặt đến trước mặt Chung Ly, Chung Ly sợ hết hồn, lui từng bước về phía sau.
“Chúng ta đi bơi đi.”
“Cái… Cái gì!” Bơi?!
Chung Ly nghĩ, chắc chắn mình, chắc chắn là bị điên rồi, thế quái nào mà lại bơi cùng với Siren.
Buộc sợi dây trên lưng, một đầu sợi dây khác buộc vào thuyền Burley.
Mà Siren lại biến ra đuôi cá đỏm dáng, sung sướng dạo chơi trong biển.
Chung Ly ôm túi da tương tự như phao cứu sinh trôi nổi trên mặt biển, bị cột bên thuyền Burley.
“Này này này! Anh đè nén kích động của mình xuống một chút có được không?”
Chung Ly mới vừa quát xong, Siren liền bơi đến trước mặt y, lộ ra một cái đầu ướt sũng cọ cọ vào cằm Chung Ly, đuôi cá quấn lên cổ chân Chung Ly.
“Không cố ý, lâu rồi chưa trở lại trong biển.”
Siren xin lỗi nói: “Muốn nhìn đại dương thật sự một chút không?”
“Sao cũng được.” Chung Ly ôm túi da ủ rũ.
“Ngậm lấy.” Siren đút vào miệng Chung Ly một vật gì đó. Chung Ly chỉ cảm thấy trong miệng có vật gì tròn tròn, mang theo vị mặn của nước biển.
Túi da của Chung Ly bị Siren ném ra xa vài mét. Chung Ly mất đi túi da, lập tức chìm vào trong nước, nước biển lạnh như băng bao phủ lấy Chung Ly. Thế giới thoáng cái yên tĩnh lại. Chung Ly cảm thấy mình được đỡ lên, từ từ mở mắt ra, là Siren ôm lấy mình.
“Ô ô ô ô…” Chết mất, chết mất…
Chung Ly quẫy đạp trong nước. Muốn nhanh chóng bơi lên mặt biển. Nhưng bị Siren kéo lại.
“Ô ô? Ô ô!” Khốn khiếp, muốn giết người sao!
Siren túm lấy chặt chẽ, hoàn toàn không có ý nới lỏng.
“Ô ô…” Hết rồi, hết rồi, mình còn chưa ăn đủ mấy món ngon. Rương báu vật của mình vẫn đang ở trên thuyền Burley, mình vẫn chưa từ biệt với An, mình vẫn chưa nướng Siren lên ăn… Chờ chút, tại sao vẫn chưa chết đuối?
Chung Ly chợt phát hiện mình có thể thở dưới nước, thứ lành lạnh mà lỗ mũi hít thở giống như là không khí.
“Ô ô?” Chuyện gì vậy?
Siren cười kéo Chung Ly lên mặt biển.
“Xem ra đã thành công.” Thế giới khôi phục tiếng ồn ào, Chung Ly nghe Siren nói.
Có phải là do vật trong miệng mình? Chung Ly mở tay ra hứng, phun vật trong miệng ra.
Là viên ngọc trai đen tối hôm qua.