“Cái đó… Chúng ta còn phải đợi ở trong này đến bao giờ?” Trong địa lao tối tăm, u ám ẩm ướt, khiến Chung Ly rất khó chịu.
“Nhanh thôi.” Joy vẫn rất bình tĩnh. “Tin rằng Siren sẽ không tốn nhiều thời gian.”
“Có ý gì?”
“Đàn Lyre có thể tấu lên khúc cầu siêu. Chỉ có nhân ngư mới có thể khảy đàn Lyre, mà hải yêu lại giữ đàn và khúc phổ nhạc.” Joy nhìn về phía bên ngoài cửa lao.
Bọn họ có thể nghe thấy rõ ràng, kèn hiệu làm bằng ốc biển thổi ra khúc nhạc nghiêm túc thê lương.
“Cộp”, “cộp”, “cộp” ngoài cửa lao vang lên tiếng bước chân, nặng nề và chậm chạp.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng nó ngừng lại ở gian phòng này.
Ngược với ánh sáng, Chung Ly chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đen thui đứng ở trước cửa.
“Nhìn, cậu ta đến rồi.” Joy nói.
“Két” một tiếng, cửa lao được mở ra.
Người nọ đi đến. Khuôn mặt dần dần rõ nét.
Siren vẫn mặc bộ đồ của nhân loại, gương mặt tái nhợt, mái tóc màu bạc ảm đạm không ánh sáng, đôi mắt xanh thẳm mang theo nghi hoặc, không giải thích được.
Chung Ly đứng lên, chân hơi bị tê.
“Nè! Anh…” Chung Ly vẫn chưa kịp hỏi có chuyện gì.
Siren liền sải bước tiến đến, ôm lấy Chung Ly.
Lực độ rất lớn, đến mức Chung Ly suýt nữa ngạt thở. Chung Ly dùng ánh mắt cầu cứu Joy −−− mau cứu tôi đi, mịa nó, ông muốn “đoạn tử tuyệt tôn” sao!
Bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Chung Ly, Joy đứng lên, phủi phủi cái quần không hề dính bụi. Đáp lại bằng một ánh mắt an ủi −−− who care.
Thu lại ánh mắt, tự mình đi đến trước cửa.
Ra khỏi cửa lao, cứ như ông nhớ lại điều gì, quay đầu lại, mỉm cười một cái.
Chung Ly hiếm khi thấy được nụ cười của ông, ít nhất là sau khi mẹ qua đời, dường như chỉ có cồn là thứ duy nhất có thể khiến ông vui vẻ.
“Tao nghĩ, có lẽ tao sẽ không có cháu.”
“…”
Mịa nó… Có bản lĩnh thì ông quay lại cho tôi! Nói cái gì mà “không có cháu”! Ông mới không sinh được con đó!
Khụ… Hình như có cái gì đó sai sai.
Chung Ly chỉ có thể nhìn bóng lưng Joy càng ngày càng xa, y vẫn bị Siren nhấn chặt vào trong ngực.
“Anh đừng ôm chặt vậy có được không?” Chung Ly đẩy đẩy lồ ng ngực rắn chắc của Siren, nói.
“Không thể được.” Ba chữ dứt khoát gọn lẹ.
Chung Ly bĩu môi, cự tuyệt nhanh vậy.
“Dù sao thì anh cũng phải nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì chứ?” Chung Ly cảm thấy giọng điệu bây giờ của mình cứ như là dỗ dành một đứa bé.
Siren im lặng rất lâu.
Ừ… Chắc là “rất lâu”.
Ngay lúc Chung Ly cho rằng họ sắp biến thành pho tượng, Siren khẽ tựa đầu lên vai y.
“Hắn mất rồi.”
“Hả?!” Chung Ly khiếp sợ, hơn 20 phút trước, không phải hai cha con vẫn vui vẻ nói chuyện phiếm sao.
“Hắn quyết định đi bồi mẫu thân, để lại quốc gia này cho ta.”
Chung Ly vẫn đang không biết an ủi Siren như thế nào, lại chỉ thấy Siren trượt từng chút một xuống đất.
Hey! Bất tỉnh rồi!
Siren ngã trên mặt đất, Chung Ly ngồi xổm xuống sờ trán hắn một cái, nóng quá. “Nhân ngư cũng bị sốt sao?”
Mặc dù trong mắt y, Siren vẫn luôn thuộc loại không tim không phổi không biết xấu hổ không có thuốc chữa. (Túy: … tác giả không cho một dấu phẩy nào:v)
Nhưng mà Phật Tổ nói gì mà, “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp”.
Cứu Siren một mạng, dù sao cũng có thể xây ba hay năm cái tháp đi.
Nhìn vẻ mặt Siren không hề phòng bị nằm dưới đất. Chung Ly thở dài nặng nề, đỡ Siren dậy.
Được rồi, được rồi, y là “nhan khống” được chưa, “nhan khống” hại chết người. (Túy: nhan khống tức là “yêu bộ mặt” ấy:v)
“Trước đây sao không thấy anh yếu đuối bệnh tật nhỉ?”
Chung Ly đỡ Siren chậm rãi đi ra khỏi nhà lao, hành lang u ám cứ như không có điểm cuối, mà ở đây cũng không có lấy một người thị vệ trấn giữ.
Chung Ly cam chịu số phận kéo kéo Siren sắp bị trượt xuống. “Nặng muốn chết, nói cho anh biết! Anh nợ tôi một lần đó, nghe không! Tôi biết chắc chắn anh nghe thấy!”
Chung Ly lẩm bẩm, không chú ý đến, khóe miệng Siren cong cong lên.
“Cái nơi quỷ quái này có người không! Chết tiệt!”
“Hey hey hey! Đừng kêu nữa.”
Chung Ly đỡ Siren tới tới lui lui trong địa lao tìm lối ra, không tìm được lối ra, Chung Ly nhưng nghe thấy tiếng của Manson và Bonnie.
“Ai nói không có ích gì, mày nhìn đi.” Bonnie chỉ chỉ Chung Ly đứng trước cửa, nói.
Manson đứng lên từ dưới đất: “Arthur, sao cậu trốn ra được?”
“Đừng nói nhảm, mau thả tụi tao ra ngoài, thật tình không muốn cùng một phòng với cái tên này.”
“Mày nghĩ tao muốn hả?” Manson khinh thường liếc Bonnie một cái.
“Tôi thử xem.” Chung Ly để Siren xuống, để hắn dựa vào bên tường.
Cửa địa lao không có khóa, tất cả đều lấy một loại rong biển cứng cỏi chế thành.
Với lại, một khi có người chạm vào rong biển, liền có cảm giác đau đớn kịch liệt.
Chung Ly nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, không tìm được thứ gì có thể mở cửa lao.
Suy nghĩ một lát, Chung Ly hỏi: “Mấy người có biết lối ra ở đâu không?”
“Lối ra?” Bonnie nhìn xung quanh một chút, nói: “Có lẽ là ở hướng bên đó, tao từng thấy toàn bộ thị vệ đi nơi nào đó. Được rồi, được rồi, mau mở cửa cho tụi tao.”
“À.” Chung Ly gật đầu. Lại đỡ Siren dậy, xoay người đi.
“Này! Mày đi đâu!”
“Arthur! Cậu mau trở lại.”
“Tên khốn khiếp!”
Tui không nghe thấy, tui không nghe thấy, Chung Ly tự động loại bỏ những tạp âm này.
Vừa sờ sờ trán Siren, hình như nóng hơn rồi, phải nhanh chóng ra khỏi đây mới được.
Chung Ly không khỏi bước nhanh hơn.
“Lối ra, lối ra, lối ra… Ấy! Đến rồi!” Chung Ly kéo Siren ra khỏi cổng chính địa lao.
Chỉ nhìn thấy Lisa ở ngoài cửa bơi qua bơi lại, vẻ mặt lo lắng.
“Cuối cùng các ngươi cũng đi ra!” Lisa nhìn thấy Chung Ly, lập tức bơi đến. “Hắn xảy ra chuyện gì?”
“Phát sốt rồi.” Chung Ly đáp.
“Phát sốt? Thật đúng là ngạc nhiên. Đưa hắn đi đến nơi của Lina đi, nàng sẽ giải quyết vấn đề này.” Lysa hỗ trợ đỡ Siren.
“Lina?”
“Tương tự như bác sĩ, được rồi, tuyệt đối đừng nói cho Siren, chúng ta đưa hắn đi đâu.”
“Tại sao?”
“… Ngươi sẽ hiểu.”
Liếc nhìn Siren, trong lòng Chung Ly xuất hiện một loại dự cảm xấu.